Chương 258: Phượng Tổ đại nhân
Nhĩ Căn
03/06/2016
“Thiên Diệp Châu ba mảnh, Trần Phong căn chín sợi,
Lưu Thần giáp mười năm...” Mạnh Hạo chậm rãi mở miệng, liên tiếp nói ra
khoảng chừng trăm loại dược thảo, Chu Đức Khôn ở bên cạnh lập tức lấy ra dược thảo tương ứng.
Lực lượng của Địa Hỏa tinh ầm ầm bộc phát, lò đan lập tức trở nên đỏ thẫm. Vào thời điểm Vạn Luyện Lô tràn ra mùi thuốc, Mạnh Hạo đem dược thảo dựa theo phối hợp để từng cái vào trong đó, cuối cùng thì không một dấu vết, rạch phá đầu ngón tay, nhỏ vào đó một giọt máu tươi.
Lần luyện đan này, dưới sự khống chế cố ý của Mạnh Hạo, kéo dài mất ba ngày.
Ba ngày sau, cũng là lúc đan dược đã được luyện ra. Viên đan dược này có màu đỏ thẫm, bị Mạnh Hạo một phát bắt được, không một chút do dự ném vào trong miệng của gã thanh niên kia.
Đan dược rơi vào trong miệng làm thân hình của thanh niên này run lên mãnh liệt, nhưng lúc này thì đã không có tiếng kêu thảm thiết nào, mà trong lúc run rẩy này, cặp mắt của gã lộ ra vẻ mờ mịt đồng thời cũng có cả giãy dụa. Giằng co mất một nén nhang, bỗng nhiên thân hình của thanh niên này chấn động mạnh một cái, rồi sau đó nháy mắt đã yên tĩnh lại.
Gã cúi đầu, vẫn không nhúc nhích. Qua hơn mười hơi thở, trên người thanh niên này khuếch tán ra một cỗ khí tức âm u. Gã chậm rãi ngẩng đầu, ở trong mắt đã không còn vẻ mờ mịt cùng giãy dụa, mà là hoàn toàn lạnh lẽo.
“Đa ta đại sư.” Thanh niên này hờ hững mở miệng. Tuy nói là cảm ơn, nhưng trên người gã lại có cỗ khí thế cao ngạo tự nhiên, giống như là cao cao tại thượng, một chữ ta giống như là bố thí. Trong lúc nói thì người này đã đứng lên, cũng không thèm nhìn Mạnh Hạo, mà trực tiếp đẩy cửa phòng , cất bước đi ra ngoài.
Chu Đức Khôn nhíu mày, thái độ không vui.
Sắc mặt của Mạnh Hạo vẫn như thường, trong lòng cũng cười lạnh. Tàn hồn trong cơ thể của thanh niên này, nhìn thì như một lần nữa đạt được cân đối, nhưng một giọt máu tươi kia của Mạnh Hạo, nếu như hắn muốn thì có thể lập tức khiến cho người này lập tức rơi xuống từ trời cao, thậm chí tàn hồn trực tiếp sụp đổ.
Một giọt máu tươi của Phong Yêu sư có thể diệt tàn hồn triệt triệt để để.
Khi thanh niên kia đi ra, ở bên ngoài Thanh Nghênh Phong, Tử La lão tổ, trung niên mỹ phụ, rồi còn cả ông lão mặt đỏ đều đang đứng chờ. Khoảnh khắc khi ba người bọn họ nhìn thấy thanh niên này đi ra thì đều thở ra một ngụm khí, tiến lên ôm quyền cúi đầu.
“Chúc mừng tiểu tổ khôi phục!”
Cảnh tượng này đương nhiên là sẽ không để cho người ngoài chứng kiến, sớm đã bị tam lão che đậy.
“Cái thi thể không thuộc về giới này kia cực kỳ khó chơi, Vương đã một lần nữa ngủ say. Lần này chúng ta hành tẩu nhân gian, mới vừa rồi đã không hoàn thành được mệnh lệnh của Vương... Bất quá các ngươi làm rất tốt, tìm được người cũng không tệ, cuối cùng lại có thể khiến ta có cơ hội khôi phục.” Thanh niên này hờ hững mở miệng, liếc nhìn ba người.
“An bài những tàn tổ khác qua đi. Còn... Phượng Tổ đại nhân cô ấy tuyệt đối không được để xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn. Nếu kẻ ở trước có thể thành công giống như ta thì mới có thể đưa đến.” Thanh niên này nói xong, thân hình nhoáng lên một cái, trong chốc lát đã hóa thành một cỗ khói đen, trực tiếp biến mất không thấy gì nữa. Cái này không phải là thuấn di, mà là dung nhập vào trong thiên địa.
Ba người Tử La lão tổ thần sắc cung kính cúi đầu. Đến khi đứng dậy, ba người này nhìn nhau một cái, đều có đắng chát ở trong lòng, rồi lần lượt rời đi, an bài mười hai người khác, lần lượt từng cái đưa tới chỗ Mạnh Hạo.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Mạnh Hạo ở trong Thanh La Tông, theo từng cái được gọi là tiểu tổ được chữa trị, thì ngọn Thanh Nghênh phong mà hắn đang ở này đã trở thành địa phương cực kỳ trọng yếu của Thanh La Tông.
Mọi yêu cầu đưa ra đều được thỏa mãn. Mạnh Hạo sao có thể không lợi dụng cơ hội này, rất nhiều dược thảo chỉ cần hắn đọc tên ra, thì lập tức có người đưa tới, nên những dược thảo cần thiết để luyện chế hoàn mỹ kim đan cũng dần dần đầy đủ. Chu Đức Khôn nhìn thấy thế nóng mắt, cũng đưa ra vài loại dược thảo.
Vì vậy mà hai người trong lúc luyện đan cùng cắt xén ăn bớt đi.
Đồng dạng, tổ huyết đời thứ ba Mạnh Hạo cũng lấy được không ít. Vật ấy không liên quan tới việc luyện đan, nhưng là vật cần thiết để Mạnh Hạo luyện chế huyết thân, nên đương nhiên là sẽ không buông tha.
Về phần không có huyết tổ thì Mạnh Hạo cũng không cưỡng ép, chỉ cần đem thời gian luyện chế nhiều thêm một ít là được.
Cho đến một ngày, Chu Kiệt sắc mặt trắng bệch bước vào trong phòng. Đây là lần thứ hai kể từ lúc Mạnh Hạo bước vào Thanh La Tông nhìn thấy Chu Kiệt. Khi Chu Kiệt khoanh chân ngồi xuống, thì Mạnh Hạo trầm mặc một lát rồi bắt đầu luyện đan.
Sau Chu Kiệt là Hàn Bối, cô gái này rất cẩn thận, lúc cô ta xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo, thì Mạnh Hạo cũng nhìn qua Hàn Bối rồi bỗng nhiên nở nụ cười.
“Phương đại sư...” Hàn Bối nhìn thấy bộ dáng tươi cười của Mạnh Hạo thì trong lòng lập tức trở nên khẩn trương. Giờ phút này trong đầu của nàng đang truyền đến âm thanh của Hàn gia lão tổ.
“Coi chừng người này, hắn không đơn giản, đã nhận ra lão phu!!” Đây không phải là lần đầu tiên Hàn gia lão tổ mở miệng, ngày đó ở ngoài sơn môn của Thanh La Tông, Hàn Bối khẩn trương cũng chính là vì thanh âm của Hàn gia lão tổ.
Thần sắc của Mạnh Hạo vẫn như thường, cười cười sau đó bắt đầu luyện đan. Cho đến lúc đan dược luyện xong, lúc Mạnh Hạo nhìn về phía Hàn Bối, thì thần sắc của Hàn Bối tuy vẫn như thường, nhưng trong lòng thì đã hoàn toàn chấn động. Bởi vì ở trong đầu nàng, âm thanh của Hàn gia lão tổ lúc này đã run rẩy.
“Đan dược này... Không thể nuốt!! Người này... Người này...”
“Phương đại sư, viên đan dược này để tiểu muội sau khi trở về sẽ nuốt vào...” Hàn Bối đứng dậy, cố giữ bình tĩnh, không để lộ ra chút thanh sắc nào, cười khẽ.
“Chu sư huynh, tại hạ có chút việc riêng muốn nói cùng với vị Hàn Bối đạo hữu này...” Mạnh Hạo không nhìn Hàn Bối mà nhìn về phía Chu Đức Khôn, ôm quyền cúi đầu.
Chu Đức Khôn cười ha ha một tiếng. Lão đã sớm nhận ra có gì đó không đúng, nhưng mấy ngày nay mình cũng thu hoạch được không ít dược thảo, nên nghe vậy thì quay người đi ra khỏi lầu các.
“Phương đại sư...” Mắt thấy Chu Đức Khôn rời đi thì trong lòng Hàn Bối trầm xuống, nhưng vẫn giữ cho sắc mặt bình thường như lúc trước, vẻ mặt tươi cười như hoa, đang muốn nói cái gì đó.
“Viên thuốc này có thể không nuốt, nhưng Phương mỗ muốn một cái nhân tình. Ngày sau nếu như ta cần, thì ngươi phải giúp ta hoàn thành.” Mạnh Hạo nhìn về phía Hàn Bối, hai mắt thâm thúy như có thể nhìn ra hai con ngươi của Hàn Bối.
Hàn Bối nhìn Mạnh Hạo, cắn răng. Cho dù nàng rất có tâm cơ, nhưng hôm nay lại không còn chút suy nghĩ nào, chỉ có thể làm ra thần sắc mờ mịt.
“Lời Phương đại sư nói, tiểu muội nghe có chút không hiểu, tuy nhiên Phương đại sư yên tâm, một cái nhân tình này, tiểu muội đáp ứng rồi...”
“Cấp cho Phương mỗ cái nhân tình này, không phải là ngươi, mà là hồn thứ ba ở trong cơ thể ngươi!” Mạnh Hạo lạnh nhạt mở miệng. Nhưng những lời này nói ra, rơi vào trong tai Hàn Bối thì lại như lôi đình nổ vang, khiến cho sắc mặt của nàng hoàn toàn đại biến.
Nàng đang muốn nói thêm gì nữa, thì bỗng nhiên từ trên đỉnh đầu có một vệt khí tức màu xanh tràn ra, rồi chậm rãi ngưng tụ hóa thành hư ảnh một người đàn ông trung niên. Gã nhìn Mạnh Hạo hồi lâu rồi nhẹ gật đầu.
“Hàn gia thiếu ngươi một cái nhân tình.” Thân ảnh ấy truyền ra âm thanh tang thương.
Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu. Lúc này thân ảnh kia mới biến mất. Hàn Bối thở sâu, kinh hãi nhìn qua Mạnh Hạo, sau một lúc lâu mới lặng lẽ đi ra khỏi lầu các. Nhưng khi ra bên ngoài thì nàng lập tức thu hồi tâm thần, khiến cho trong mắt lộ ra âm lãnh, để người khác không phát hiện ra dị thường, đi về hướng xa xa.
Mạnh Hạo tiếp tục luyện đan hơn một tháng, cho đến ngày hôm nay, Thanh La Tông đã đưa đến người cuối cùng. Người này... chính là Hứa Thanh!
Có thể là người bị đưa tới cuối cùng, dùng lịch duyệt của Mạnh Hạo cũng có thể nhìn ra được không ít manh mối. Hiển nhiên là hôm nay, thân phận của Hứa Thanh ở trong Thanh La Tông tuyệt đối không phải là bình thường, dù là ở trong những tàn hồn này thì cũng có địa vị cực kỳ tôn cao.
Điều khiến cho Mạnh Hạo càng thêm khẳng định phán đoán này, đó là khi Hứa Thanh vừa được đưa tới một khắc, thì toàn bộ Thanh Nghênh phong dường như không hề giống như những ngày bình thường. Chẳng những màn sáng phòng hộ ở bên ngoài càng mạnh hơn một tí, mà thậm chí ở trong cảm thụ của Mạnh Hạo, hắn nhìn thấy trên bầu trời bên ngoài đang có vô số tàn hồn vờn quanh. Những tàn hồn này tràn ngập bốn phía, đang ngóng nhìn về nơi đây.
Những phát hiện này lại làm cho đáy lòng của Mạnh Hạo trầm xuống, nhưng trên mặt lại không để lộ ra chút nào, mà nhìn về phía Hứa Thanh. Nàng sau khi tiến vào bên trong lầu các thì rất bình tĩnh, ngay cả vẻ mờ mịt trong mắt cũng đã ít đi rất nhiều, khoanh chân ngồi xuống.
Mạnh Hạo liếc nhìn Hứa Thanh, ánh mắt quét qua cái trán. Sau đó hắn mở ra màn sáng Chủ Lô, ở trong đó bắt đầu luyện chế đan dược. Thần sắc của hắn bình tĩnh, nhưng máu tươi bị nhỏ vào trong quá trình luyện chế đan dược đã không phải là giọt máu bình thường, mà là tu vi tâm huyết của hắn.
Một giọt máu tươi này là tinh hoa sinh mệnh của hắn, ẩn chứa ý niệm chấp nhất của Phong Yêu sư đời thứ chín của hắn.
Sau khi dung nhập nó vào bên trong đan dược, hắn dùng đủ loại phối hợp dược thảo làm lẫn lộn, rồi lại mượn nhờ lực lượng của Bì Đống, để không lộ ra chút sơ hở nào. Nhưng đến lúc Mạnh Hạo lấy ra viên đan dược này, đưa đến trước mặt Hứa Thanh, Hứa Thanh đưa bàn tay trắng như ngọc nâng lên đón lấy, thì nàng lại không có nuốt vào.
“Chỉ là đan dược như vậy mà khiến cho những người khác khôi phục như thường sao.” Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng. Không đợi Mạnh Hạo trả lời, nàng đã đứng dậy đi ra khỏi lầu các.
Mạnh Hạo nhìn bóng lưng của Hứa Thanh, trầm mặc không nói. Nhưng hắn có thể xác định, mặc dù lúc này đối phương không nuốt, nhưng tất nhiên là sẽ nhanh chóng nuốt viên đan dược này vào.
Bởi vì nhìn nàng giống như là đã tự động khôi phục, nhưng trên thực tế chỉ là một biểu hiện giả dối mà thôi. Mức độ tổn thương của hồn, thậm chí đã vượt qua gấp mấy lần so với những người khác, có thể nói là nghiêm trọng nhất. Bởi vì Mạnh Hạo nhìn thấy miệng vết thương trên trán của nàng đã nặng hơn so với lần đầu tiên Mạnh Hạo nhìn thấy.
Vào lúc hoàng hôn của ngày hôm sau, trong tòa núi thứ bảy của Thanh La Tông, Hứa Thanh đang khoanh chân ngồi ở trong động phủ. Sắc mặt của nàng tái nhợt, đôi mắt lộ ra vẻ mờ mịt cùng với giãy dụa.
Toàn bộ quá trình này kéo dài khoảng mấy canh giờ, sau đó tay phải của nàng nâng lên, chậm rãi lấy ra viên đan dược mà Mạnh Hạo luyện chế từ trong túi trữ vật, nhưng quá trình đưa nó vào trong miệng thì lại giằng co tới hơn mười hơi thở.
Nếu Mạnh Hạo ở chỗ này thì hắn nhất định là có thể nhìn thấy, vào giờ phút này bên ngoài thân thể của Hứa Thanh, thình lình lại có vô số tàn hồn. Những tàn hồn này đang khẩn trương nhìn qua Hứa Thanh, không ngừng bay qua bay lại.
Thậm chí là ở bên ngoài động phủ, tất cả những đệ tử đã được chữa trị, kể cả Hàn Bối và Chu Kiệt cũng đang ở trong đó, cả đám đang cung kính quỳ lạy ở chỗ đó, giống như là đang đợi triệu kiến.
Hứa Thanh cầm lấy viên đan dược, hồi lâu sau vẻ âm lãnh trong mắt của nàng đã áp chế được vẻ mờ mịt cùng với giãy dụa, thầm than một tiếng. Nàng minh bạch, dựa vào hồn bị tổn thương của mình, thì cuối cùng cũng không có cách nào làm cho cỗ thân thể này khôi phục cân đối trở lại. Thậm chí hôm nay bởi vì mình ảm đạm mà cái hồn vốn tồn tại trong thân thể này cũng dường như sắp tiêu tán, khiến cho thân thể như đã bị đoạn mất sinh cơ. Vết thương ở trên trán nàng đã lâu mà không khép lại, thậm chí nàng có thể cảm nhận được, nếu như vẫn kéo dài thêm thì thân thể này sẽ bắt đầu hư thối.
Nàng vốn không tin thế gian này có cái đan dược gì mà có thể khiến cho tàn hồn khôi phục, tất cả đều là ý định của Thanh La Tông. Nhưng những người khác đã khôi phục lại được như cũ, khiến cho nàng cũng có chút phân vân. Viên thuốc này nàng cũng đã nghiên cứu một phen, nhưng không giải được, nên vốn cũng không định nuốt, nhưng cuối cùng vẫn đem đan dược để vào trong miệng.
Lực lượng của Địa Hỏa tinh ầm ầm bộc phát, lò đan lập tức trở nên đỏ thẫm. Vào thời điểm Vạn Luyện Lô tràn ra mùi thuốc, Mạnh Hạo đem dược thảo dựa theo phối hợp để từng cái vào trong đó, cuối cùng thì không một dấu vết, rạch phá đầu ngón tay, nhỏ vào đó một giọt máu tươi.
Lần luyện đan này, dưới sự khống chế cố ý của Mạnh Hạo, kéo dài mất ba ngày.
Ba ngày sau, cũng là lúc đan dược đã được luyện ra. Viên đan dược này có màu đỏ thẫm, bị Mạnh Hạo một phát bắt được, không một chút do dự ném vào trong miệng của gã thanh niên kia.
Đan dược rơi vào trong miệng làm thân hình của thanh niên này run lên mãnh liệt, nhưng lúc này thì đã không có tiếng kêu thảm thiết nào, mà trong lúc run rẩy này, cặp mắt của gã lộ ra vẻ mờ mịt đồng thời cũng có cả giãy dụa. Giằng co mất một nén nhang, bỗng nhiên thân hình của thanh niên này chấn động mạnh một cái, rồi sau đó nháy mắt đã yên tĩnh lại.
Gã cúi đầu, vẫn không nhúc nhích. Qua hơn mười hơi thở, trên người thanh niên này khuếch tán ra một cỗ khí tức âm u. Gã chậm rãi ngẩng đầu, ở trong mắt đã không còn vẻ mờ mịt cùng giãy dụa, mà là hoàn toàn lạnh lẽo.
“Đa ta đại sư.” Thanh niên này hờ hững mở miệng. Tuy nói là cảm ơn, nhưng trên người gã lại có cỗ khí thế cao ngạo tự nhiên, giống như là cao cao tại thượng, một chữ ta giống như là bố thí. Trong lúc nói thì người này đã đứng lên, cũng không thèm nhìn Mạnh Hạo, mà trực tiếp đẩy cửa phòng , cất bước đi ra ngoài.
Chu Đức Khôn nhíu mày, thái độ không vui.
Sắc mặt của Mạnh Hạo vẫn như thường, trong lòng cũng cười lạnh. Tàn hồn trong cơ thể của thanh niên này, nhìn thì như một lần nữa đạt được cân đối, nhưng một giọt máu tươi kia của Mạnh Hạo, nếu như hắn muốn thì có thể lập tức khiến cho người này lập tức rơi xuống từ trời cao, thậm chí tàn hồn trực tiếp sụp đổ.
Một giọt máu tươi của Phong Yêu sư có thể diệt tàn hồn triệt triệt để để.
Khi thanh niên kia đi ra, ở bên ngoài Thanh Nghênh Phong, Tử La lão tổ, trung niên mỹ phụ, rồi còn cả ông lão mặt đỏ đều đang đứng chờ. Khoảnh khắc khi ba người bọn họ nhìn thấy thanh niên này đi ra thì đều thở ra một ngụm khí, tiến lên ôm quyền cúi đầu.
“Chúc mừng tiểu tổ khôi phục!”
Cảnh tượng này đương nhiên là sẽ không để cho người ngoài chứng kiến, sớm đã bị tam lão che đậy.
“Cái thi thể không thuộc về giới này kia cực kỳ khó chơi, Vương đã một lần nữa ngủ say. Lần này chúng ta hành tẩu nhân gian, mới vừa rồi đã không hoàn thành được mệnh lệnh của Vương... Bất quá các ngươi làm rất tốt, tìm được người cũng không tệ, cuối cùng lại có thể khiến ta có cơ hội khôi phục.” Thanh niên này hờ hững mở miệng, liếc nhìn ba người.
“An bài những tàn tổ khác qua đi. Còn... Phượng Tổ đại nhân cô ấy tuyệt đối không được để xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn. Nếu kẻ ở trước có thể thành công giống như ta thì mới có thể đưa đến.” Thanh niên này nói xong, thân hình nhoáng lên một cái, trong chốc lát đã hóa thành một cỗ khói đen, trực tiếp biến mất không thấy gì nữa. Cái này không phải là thuấn di, mà là dung nhập vào trong thiên địa.
Ba người Tử La lão tổ thần sắc cung kính cúi đầu. Đến khi đứng dậy, ba người này nhìn nhau một cái, đều có đắng chát ở trong lòng, rồi lần lượt rời đi, an bài mười hai người khác, lần lượt từng cái đưa tới chỗ Mạnh Hạo.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Mạnh Hạo ở trong Thanh La Tông, theo từng cái được gọi là tiểu tổ được chữa trị, thì ngọn Thanh Nghênh phong mà hắn đang ở này đã trở thành địa phương cực kỳ trọng yếu của Thanh La Tông.
Mọi yêu cầu đưa ra đều được thỏa mãn. Mạnh Hạo sao có thể không lợi dụng cơ hội này, rất nhiều dược thảo chỉ cần hắn đọc tên ra, thì lập tức có người đưa tới, nên những dược thảo cần thiết để luyện chế hoàn mỹ kim đan cũng dần dần đầy đủ. Chu Đức Khôn nhìn thấy thế nóng mắt, cũng đưa ra vài loại dược thảo.
Vì vậy mà hai người trong lúc luyện đan cùng cắt xén ăn bớt đi.
Đồng dạng, tổ huyết đời thứ ba Mạnh Hạo cũng lấy được không ít. Vật ấy không liên quan tới việc luyện đan, nhưng là vật cần thiết để Mạnh Hạo luyện chế huyết thân, nên đương nhiên là sẽ không buông tha.
Về phần không có huyết tổ thì Mạnh Hạo cũng không cưỡng ép, chỉ cần đem thời gian luyện chế nhiều thêm một ít là được.
Cho đến một ngày, Chu Kiệt sắc mặt trắng bệch bước vào trong phòng. Đây là lần thứ hai kể từ lúc Mạnh Hạo bước vào Thanh La Tông nhìn thấy Chu Kiệt. Khi Chu Kiệt khoanh chân ngồi xuống, thì Mạnh Hạo trầm mặc một lát rồi bắt đầu luyện đan.
Sau Chu Kiệt là Hàn Bối, cô gái này rất cẩn thận, lúc cô ta xuất hiện ở trước mặt Mạnh Hạo, thì Mạnh Hạo cũng nhìn qua Hàn Bối rồi bỗng nhiên nở nụ cười.
“Phương đại sư...” Hàn Bối nhìn thấy bộ dáng tươi cười của Mạnh Hạo thì trong lòng lập tức trở nên khẩn trương. Giờ phút này trong đầu của nàng đang truyền đến âm thanh của Hàn gia lão tổ.
“Coi chừng người này, hắn không đơn giản, đã nhận ra lão phu!!” Đây không phải là lần đầu tiên Hàn gia lão tổ mở miệng, ngày đó ở ngoài sơn môn của Thanh La Tông, Hàn Bối khẩn trương cũng chính là vì thanh âm của Hàn gia lão tổ.
Thần sắc của Mạnh Hạo vẫn như thường, cười cười sau đó bắt đầu luyện đan. Cho đến lúc đan dược luyện xong, lúc Mạnh Hạo nhìn về phía Hàn Bối, thì thần sắc của Hàn Bối tuy vẫn như thường, nhưng trong lòng thì đã hoàn toàn chấn động. Bởi vì ở trong đầu nàng, âm thanh của Hàn gia lão tổ lúc này đã run rẩy.
“Đan dược này... Không thể nuốt!! Người này... Người này...”
“Phương đại sư, viên đan dược này để tiểu muội sau khi trở về sẽ nuốt vào...” Hàn Bối đứng dậy, cố giữ bình tĩnh, không để lộ ra chút thanh sắc nào, cười khẽ.
“Chu sư huynh, tại hạ có chút việc riêng muốn nói cùng với vị Hàn Bối đạo hữu này...” Mạnh Hạo không nhìn Hàn Bối mà nhìn về phía Chu Đức Khôn, ôm quyền cúi đầu.
Chu Đức Khôn cười ha ha một tiếng. Lão đã sớm nhận ra có gì đó không đúng, nhưng mấy ngày nay mình cũng thu hoạch được không ít dược thảo, nên nghe vậy thì quay người đi ra khỏi lầu các.
“Phương đại sư...” Mắt thấy Chu Đức Khôn rời đi thì trong lòng Hàn Bối trầm xuống, nhưng vẫn giữ cho sắc mặt bình thường như lúc trước, vẻ mặt tươi cười như hoa, đang muốn nói cái gì đó.
“Viên thuốc này có thể không nuốt, nhưng Phương mỗ muốn một cái nhân tình. Ngày sau nếu như ta cần, thì ngươi phải giúp ta hoàn thành.” Mạnh Hạo nhìn về phía Hàn Bối, hai mắt thâm thúy như có thể nhìn ra hai con ngươi của Hàn Bối.
Hàn Bối nhìn Mạnh Hạo, cắn răng. Cho dù nàng rất có tâm cơ, nhưng hôm nay lại không còn chút suy nghĩ nào, chỉ có thể làm ra thần sắc mờ mịt.
“Lời Phương đại sư nói, tiểu muội nghe có chút không hiểu, tuy nhiên Phương đại sư yên tâm, một cái nhân tình này, tiểu muội đáp ứng rồi...”
“Cấp cho Phương mỗ cái nhân tình này, không phải là ngươi, mà là hồn thứ ba ở trong cơ thể ngươi!” Mạnh Hạo lạnh nhạt mở miệng. Nhưng những lời này nói ra, rơi vào trong tai Hàn Bối thì lại như lôi đình nổ vang, khiến cho sắc mặt của nàng hoàn toàn đại biến.
Nàng đang muốn nói thêm gì nữa, thì bỗng nhiên từ trên đỉnh đầu có một vệt khí tức màu xanh tràn ra, rồi chậm rãi ngưng tụ hóa thành hư ảnh một người đàn ông trung niên. Gã nhìn Mạnh Hạo hồi lâu rồi nhẹ gật đầu.
“Hàn gia thiếu ngươi một cái nhân tình.” Thân ảnh ấy truyền ra âm thanh tang thương.
Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu. Lúc này thân ảnh kia mới biến mất. Hàn Bối thở sâu, kinh hãi nhìn qua Mạnh Hạo, sau một lúc lâu mới lặng lẽ đi ra khỏi lầu các. Nhưng khi ra bên ngoài thì nàng lập tức thu hồi tâm thần, khiến cho trong mắt lộ ra âm lãnh, để người khác không phát hiện ra dị thường, đi về hướng xa xa.
Mạnh Hạo tiếp tục luyện đan hơn một tháng, cho đến ngày hôm nay, Thanh La Tông đã đưa đến người cuối cùng. Người này... chính là Hứa Thanh!
Có thể là người bị đưa tới cuối cùng, dùng lịch duyệt của Mạnh Hạo cũng có thể nhìn ra được không ít manh mối. Hiển nhiên là hôm nay, thân phận của Hứa Thanh ở trong Thanh La Tông tuyệt đối không phải là bình thường, dù là ở trong những tàn hồn này thì cũng có địa vị cực kỳ tôn cao.
Điều khiến cho Mạnh Hạo càng thêm khẳng định phán đoán này, đó là khi Hứa Thanh vừa được đưa tới một khắc, thì toàn bộ Thanh Nghênh phong dường như không hề giống như những ngày bình thường. Chẳng những màn sáng phòng hộ ở bên ngoài càng mạnh hơn một tí, mà thậm chí ở trong cảm thụ của Mạnh Hạo, hắn nhìn thấy trên bầu trời bên ngoài đang có vô số tàn hồn vờn quanh. Những tàn hồn này tràn ngập bốn phía, đang ngóng nhìn về nơi đây.
Những phát hiện này lại làm cho đáy lòng của Mạnh Hạo trầm xuống, nhưng trên mặt lại không để lộ ra chút nào, mà nhìn về phía Hứa Thanh. Nàng sau khi tiến vào bên trong lầu các thì rất bình tĩnh, ngay cả vẻ mờ mịt trong mắt cũng đã ít đi rất nhiều, khoanh chân ngồi xuống.
Mạnh Hạo liếc nhìn Hứa Thanh, ánh mắt quét qua cái trán. Sau đó hắn mở ra màn sáng Chủ Lô, ở trong đó bắt đầu luyện chế đan dược. Thần sắc của hắn bình tĩnh, nhưng máu tươi bị nhỏ vào trong quá trình luyện chế đan dược đã không phải là giọt máu bình thường, mà là tu vi tâm huyết của hắn.
Một giọt máu tươi này là tinh hoa sinh mệnh của hắn, ẩn chứa ý niệm chấp nhất của Phong Yêu sư đời thứ chín của hắn.
Sau khi dung nhập nó vào bên trong đan dược, hắn dùng đủ loại phối hợp dược thảo làm lẫn lộn, rồi lại mượn nhờ lực lượng của Bì Đống, để không lộ ra chút sơ hở nào. Nhưng đến lúc Mạnh Hạo lấy ra viên đan dược này, đưa đến trước mặt Hứa Thanh, Hứa Thanh đưa bàn tay trắng như ngọc nâng lên đón lấy, thì nàng lại không có nuốt vào.
“Chỉ là đan dược như vậy mà khiến cho những người khác khôi phục như thường sao.” Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng. Không đợi Mạnh Hạo trả lời, nàng đã đứng dậy đi ra khỏi lầu các.
Mạnh Hạo nhìn bóng lưng của Hứa Thanh, trầm mặc không nói. Nhưng hắn có thể xác định, mặc dù lúc này đối phương không nuốt, nhưng tất nhiên là sẽ nhanh chóng nuốt viên đan dược này vào.
Bởi vì nhìn nàng giống như là đã tự động khôi phục, nhưng trên thực tế chỉ là một biểu hiện giả dối mà thôi. Mức độ tổn thương của hồn, thậm chí đã vượt qua gấp mấy lần so với những người khác, có thể nói là nghiêm trọng nhất. Bởi vì Mạnh Hạo nhìn thấy miệng vết thương trên trán của nàng đã nặng hơn so với lần đầu tiên Mạnh Hạo nhìn thấy.
Vào lúc hoàng hôn của ngày hôm sau, trong tòa núi thứ bảy của Thanh La Tông, Hứa Thanh đang khoanh chân ngồi ở trong động phủ. Sắc mặt của nàng tái nhợt, đôi mắt lộ ra vẻ mờ mịt cùng với giãy dụa.
Toàn bộ quá trình này kéo dài khoảng mấy canh giờ, sau đó tay phải của nàng nâng lên, chậm rãi lấy ra viên đan dược mà Mạnh Hạo luyện chế từ trong túi trữ vật, nhưng quá trình đưa nó vào trong miệng thì lại giằng co tới hơn mười hơi thở.
Nếu Mạnh Hạo ở chỗ này thì hắn nhất định là có thể nhìn thấy, vào giờ phút này bên ngoài thân thể của Hứa Thanh, thình lình lại có vô số tàn hồn. Những tàn hồn này đang khẩn trương nhìn qua Hứa Thanh, không ngừng bay qua bay lại.
Thậm chí là ở bên ngoài động phủ, tất cả những đệ tử đã được chữa trị, kể cả Hàn Bối và Chu Kiệt cũng đang ở trong đó, cả đám đang cung kính quỳ lạy ở chỗ đó, giống như là đang đợi triệu kiến.
Hứa Thanh cầm lấy viên đan dược, hồi lâu sau vẻ âm lãnh trong mắt của nàng đã áp chế được vẻ mờ mịt cùng với giãy dụa, thầm than một tiếng. Nàng minh bạch, dựa vào hồn bị tổn thương của mình, thì cuối cùng cũng không có cách nào làm cho cỗ thân thể này khôi phục cân đối trở lại. Thậm chí hôm nay bởi vì mình ảm đạm mà cái hồn vốn tồn tại trong thân thể này cũng dường như sắp tiêu tán, khiến cho thân thể như đã bị đoạn mất sinh cơ. Vết thương ở trên trán nàng đã lâu mà không khép lại, thậm chí nàng có thể cảm nhận được, nếu như vẫn kéo dài thêm thì thân thể này sẽ bắt đầu hư thối.
Nàng vốn không tin thế gian này có cái đan dược gì mà có thể khiến cho tàn hồn khôi phục, tất cả đều là ý định của Thanh La Tông. Nhưng những người khác đã khôi phục lại được như cũ, khiến cho nàng cũng có chút phân vân. Viên thuốc này nàng cũng đã nghiên cứu một phen, nhưng không giải được, nên vốn cũng không định nuốt, nhưng cuối cùng vẫn đem đan dược để vào trong miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.