Chương 143: Quỷ ảnh giữa đêm
Nhĩ Căn
03/06/2016
Mạnh Hạo đứng gần cửa sổ trên lầu hai. Bên ngoài,
ánh trăng treo cao, mặt đất như được phủ một lớp ngân sa. Đứng tại đây
có thể thấy một đỉnh ngọn núi đang tỏa ra sóng pháp lực mạnh mẽ.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, được truyền đi chính từ nơi đó. Thậm chí lúc này đã có nhiều thân ảnh bay ra từ những ngọn núi xunh quanh quan sát. Trên bầu trời, có mấy đạo cầu vồng phá không mà lao tới ngọn núi ấy. Không bao lâu sau, pháp lực trên ngọn núi tiêu tán như chưa từng xảy ra chuyện ấy. Bầu trời lại an tĩnh trở lại.
Mạnh Hạo nhíu mày, hai mắt lóe ra tinh mang. Mạnh Hạo nhớ rõ ngọn núi ấy chính là ngọn núi mà ban ngày, nam tử có sắc mặt vàng như nghệ đi vào. Chứng kiến mấy bóng người phá không bay tới đó, Mạnh Hạo cũng định bay theo thì bước chân chợt dừng lại đột ngột.
Sắc mặt hắn biến đổi, cúi nhìn túi càn khôn rồi vỗ vào đó. Lập tức, phong yêu cổ ngọc bay ra, xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Phong yêu cổ ngọc lóe lên, phát ra từng tiếng âm u và cảm giác kỳ dị khác thường. Đáy lòng Mạnh Hạo có một cảm giác không nói lên lời, như có một cỗ khí tức tồn tại mà hắn không thể thấy được khiến tâm tình hắn sinh ra nóng nảy.
Suy nghĩ một lúc, Mạnh Hạo lấy ra khối ngọc phong ấn bát đại phong yên còn lại, cầm trên tay.
“Thường tồn Luân hồi chi linh, như yêu mà không phải yêu, giữ lấy chúng sinh ở trên, nhiễm hồng trần biến đổi không ngừng. Hiện đang an tường, chợt cốt hồn thúc đẩy, có thể mở ra đường lối. Nghe thấy điều này thì cần phong bế!” Trong đầu Mạnh Hạo xuất hiện thanh âm tang thương của bát đại phong yêu.
Mạnh Hạo không rời đi mà đứng bên cửa sổ suy nghĩ. Linh thức của hắn tản ra xung quanh quan sát, nghe được những tiếng cãi lộn ở ngọn núi vừa truyền tới tiếng hét kia.
“Đây đã là người thứ sáu mất mạng rồi. Hôm nay người Thanh La Tông không giải thích rõ, chúng ta quyết không bỏ qua.”
“Không sai, chúng ta theo lời kêu gọi của Thanh La Tông mà đến. Tuy nói là vì La Địa Đan nhưng nếu chết vì cuộc chiến quang minh chính đại thì không sao. Mấy ngày nay, thỉnh thoảng lại có người bỏ mạng giữa đêm khuya. Các ngươi đều che giấu hiện trường không cho ai xem xét. Việc này quá bất thường, nhất định là có vấn đề.”
Có hơn mười tu sĩ Trúc Cơ đang tụ tập xung quanh ngọn núi này, ánh mắt đều tập trung cả lên những tu sĩ của Thanh La Tông đang ngăn cản họ quan sát hiện trường.
Ở xa hơn còn có nhiều tu sĩ Trúc Cơ xuất hiện trên ngọn núi mình cư ngụ, tuy nhiên đều không nói gì. Những tu sĩ này tản ra tu vi chấn động nhưng bị uy áp tản ra từ chỗ này đè nén đến không thể phản kháng.
Đám đệ tử Thanh La Tông ngăn cản đám tu sĩ Trúc Cơ tiến vào nhăn mặt nhăn mày, không biết đối phó thế nào thì có một giọng nói già nua từ trong núi truyền tới.
“Trong vòng ba ngày, bổn tông sẽ cho chư vị một câu trả lời thỏa đáng.”
Theo sự xuất hiện của thanh âm này, một lão giả mặc đạo bào thùng thình màu nâu đi ra, từ trên người tản ra uy áp cổ quái khiến tu sĩ bốn phía chấn động.
Mấy tên đệ tử Thanh La Tông liền vội vàng khom người cúi đầu hành lễ.
“Bái kiến Trần trưởng lão!”
Lúc lão giả này bước ra, đám tu sĩ Trúc Cơ đứng giữa chân núi hay đang bay trên không đều trở nên trầm mặc. Có không ít người cúi đầu, dường như đã nhận ra thân phận của lão.
Mạnh Hạo đứng cạnh cửa sổ, thần sắc như thường nhưng con ngươi trong hai mắt hơi co lại. Lão giả này này trưởng lão của Thanh La Tông, tu vi tất nhiên không phải chỉ là Trúc Cơ mà đã đạt tới Kết Đan rồi.
“Chư vị có thể tới Thanh La Tông đã khiến ta rất cảm kích! Mấy ngày nay, có mấy người liên tục mất mạng, việc này khiến lão phu rất tức giận. Trong vòng ba ngày, lão phu sẽ tra ra hung thủ.” Lão đảo ánh mắt quanh một lượt, âm thanh không lớn nhưng mỗi người đều nghe rất rõ ràng.
“Trần tiền bối đã ra mặt, chúng tại hạ đều yên tâm rồi. Đa tạ tiền bối đã giữ gìn lấy công đạo.” Những tu sĩ Trúc Cơ có mặt đều cúi đầu thi lễ. Trưởng lão Thanh La Tông đã ra mặt, lại có lời hứa chắc nịch như vậy, đám bọn họ không dám dây dưa thêm.
Rất nhanh, bầu không khí trở lại an tĩnh. Trần trưởng lão rời đi, những đệ tử của Thanh La Tông cũng rời đi rồi, không còn ai giữ ý định vào ngọn núi vừa xảy ra án mạng để tìm sự thực nữa.
Mạnh Hạo ra chiều suy nghĩ, quay trở lại khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại. Trong đầu hắn vẫn vang lên tiếng nói của bát đại phong yêu.
“Thanh La Tông này có điều gì đó bất thường….”, Mạnh Hạo mở mắt, trong ánh nhìn có một tia kỳ dị. Nơi này mang lại cho hắn cảm giác bực bội ngày càng tăng. Hắn cúi đầu suy tư, lấy ra mặt nạ Huyết Tiên truyền thừa. Ở trong linh thức chứng kiến Lý gia lão tổ bị huyết vụ bao phủ, khí tức phát ra ngày một suy yếu, tiếng kêu gào cũng không thường xuyên truyền ra nữa, tiếng kêu như không còn bao nhiêu khí lực.
“Ngươi chắc hiểu rõ Thanh La Tông chứ nhỉ.” Mạnh Hạo truyền linh thức ra. Hắn cảm giác được thân phận lão giả này có chút quỷ dị, lại nhớ tới Lý Đạo Nhất thì cảm giác kỳ quái này càng hiện ra mãnh liệt hơn.
“Hiểu cái con khỉ! Ngươi là tên tiểu tạp chủng độc ác, có bản lĩnh thì ngươi….” Lý gia lão tổ cất giọng khàn khàn đáp, lời nói chứa đầy oán khí.
Nhưng không đợi lão nói xong, Mạnh Hạo đã lấy ra một giọt máu, hóa thành sương mù bao phủ lấy Lý gia lão tổ. Lập tức có tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Mạnh Hạo thu hồi linh thức, không hỏi lại nữa, sau đó mang mặt nạ cất đi.
Cùng lúc đó, ở Thanh La Tông trong Thập Vạn Đại Sơn khổng lồ như một mê cùng, phía sâu bên trong có một đài cao, bốn phía là lửa Nhiên Đăng. Ngọn lửa lây động chiếu sáng chập chờn. Trên đài cao có ba lão giả khoanh chân ngồi. Thân hình ba người gầy gò khô héo như người đã chết, xung quanh tử khí lượn lờ. Mỗi người đều mở to mắt, trong ánh mắt có nét tang thương.
Thân ảnh ba người khi thì vặn vẹo, phảng phất như hư ảo, lúc lại chân thật như không tồn tại ở thế giới này.
Giữa ba người có một tờ giấy da được chế luyện từ da của một loại hung thú nào đó. Phía rìa của tờ giấy bị tàn phá khá nhiều, bên trong phác họa một bộ địa đồ.
Lúc này, tấm địa đồ bằng da đang chậm rãi di chuyển. Trên mặt da có thể thấy được hư ảnh tiếng kêu thảm thiết của nam nhân có sắc mặt vàng như nến. Người này chính là người lúc sáng Mạnh Hạo đã gặp. Thân hình gã dần mơ hồ, cho tới lúc hoàn toàn biến mất. Phía rìa tấm giấy lại mở rộng thêm một ít, vẻ mặt cũng sáng bóng lên. Hình ảnh này xuất hiện đủ khiến bất cứ ai được thấy cũng cảm giác thật kỳ quái.
“Ngày mai đêm trăng, nó nuốt thêm một người là có thể mở ra.” Một người trong số ba lão giả chậm rãi lên tiếng. Âm thanh khàn khàn âm u.
“Sau khi mở ra rồi, nếu thành công lấy được vật truyền thừa ấy, không chỉ chúng ta mà ngay cả lão tổ cũng có thể thức tỉnh lại, không cần phải che dấu nữa.”
“Đám tu sĩ Trúc Cơ bên ngoài còn chưa đủ, không ngừng truyền ra tin tức cho chúng ta nhưng đám tông môn và gia tộc lớn thì không dễ mắc lừa.”
“Không sao, những tên Trúc Cơ nhỏ bé này chỉ là một phần mà thôi, ngoài ra còn chuẩn bị những vật khác nữa, lần này nhất định sẽ thành công.” Sau những lời đối thoại, thân ảnh của ba lão giả dần biến mất, chỉ có tấm da là ở lại trên mặt bình đài vẫn đang di động trông thật quỷ dị.
Một đêm yên bình qua đi. Sáng sớm ngày hôm sau, Mạnh Hạo mở mắt nhìn về phía lầu các bên ngoài. Một lúc sau thì có một đạo ánh sáng bay tới, hóa thành một nữ tử mặc áo màu xanh. Nữ nhân này dáng người cao thon, làn da trắng nõn, tới gần thì tốc độ chậm lại đứng ở bên ngoài lầu các của Mạnh Hạo.
“Đệ tử Thanh La Tông là Hàn Bối phụng mệnh đưa tiền bối đi lấy La Địa Đan. Kính xin đạo hữu ra ngoài.” Cô gái này cười cười, nụ cười thản nhiên như hoa nở. Đôi mắt đẹp, khuôn mặt kiều diễm trên cái cổ trắng tinh tỏa ra khí tức xuất trần.
Một lúc sau, cửa lầu mở ra. Mạnh Hạo chậm rãi bước tới nhìn vào mắt cô gái này. Cô cũng nhìn Mạnh Hạo, dáng cười không đổi. Hai mắt không biết là vô tình hay cố ý mà lúc nhìn Mạnh Hạo thì lóe sáng lên một chút.
“Không biết tục danh của đạo hữu là…?”, Hàn Bối khẽ mở miệng, âm thanh du dương êm tai.
“Mạnh Hạo.” Mạnh Hạo không dấu tên, từ tốn trả lời. Cô gái này có tu vi không thấp, lúc Mạnh Hạo quan sát thì nhận ra nàng cũng đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ.
“Mạnh…”, Hàn Bối ngẩn ra trong chốc lát, cẩn thận quan sát Mạnh Hạo, bỗng đổi giọng châm biếm.
“Thì ra là Mạnh đạo hữu. Đây chính là một phần ước định. Kính xin Mạnh đạo hữu đè xuống lưu lại dấu tay, ta sẽ đưa cho đạo hữu một viên La Địa Đan. Từ nay về sau nếu có thể hoàn thành yêu cầu của tông môn thì sẽ phát cho viên đan được thứ hai.” Hàn Bối nói xong, bàn tay trắng như ngọc cất lên. Trên cổ tay có một chiếc vòng tay xanh biếc. Vòng tay có quang mang chớp động, lập tức trong tay nàng xuất hiện một quyển giấy da đưa tới trước mặt mạnh Hạo.
Mạnh Hạo không đổi sắc, nhưng nhìn vòng tay của cô gái, sau đó lấy quyển giấy lại gần, quan sát một chút rồi nâng tay lên, hạ xuống thủ ấn.
Hàn Bối nhìn Mạnh Hạo, thấy hắn kết thủ ấn xong thì lấy ra một hộp ngọc đặt xuống bên cạnh.
“Đây có một viên La Địa Đan, xin Mạnh đạo hữu hãy cất kỹ. Viên đan dược này không thể nuốt vào ban ngày, vì tên gốc của nỏ chính là La Nguyệt Đại Địa Đan. Hãy nuốt đan dược khi có ánh trăng, dùng ánh trăng làm vật dẫn.” Hàn Bối mỉm cười, nói xong hạ thấp người thi lễ như sắp sửa rời khỏi.
“Chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?” Hàn Bối chưa kịp rời đi thì Mạnh Hạo liền hỏi.
Hàn Bối ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo.
“Tiểu muội chưa từng được thấy qua Mạnh đạo hữu.”
“Vậy chắc là Mạnh mỗ nhận lầm người rồi.” Mạnh Hạo nhíu mày. Hàn Bối cười cười, sau khi gật đầu với hắn thì hóa thành một đạo cầu vồng rời đi. Sau khi rời khỏi ngọn núi Mạnh Hạo ở tạm thì nụ cười biến mất, vẻ mặt ra chiều suy nghĩ. Thân ảnh nàng không ngừng rời đi xa.
Mạnh Hạo cầm hộp ngọc chứa La Địa Đan, về tới lầu các thì mở ra. Bên trong có một viên đan dược to bằng nắm đấm trẻ con màu trắng, bao hết một tầng sáp. Dù vậy mùi hương vẫn tản ra, xung quanh linh khí hình thành những làn sóng nhẹ.
“Có viên đan dược này, với ta như vậy là đủ rồi. Chỉ là viên đan dược này không thể nuốt ngay được, cần phải kiểm tra thật giả ra sao đã.” Mạnh Hạo suy nghĩ rồi thu hồi hộp ngọc lại, nhắm mắt ngồi xuống.
Thời gian trôi qua, đêm khuya lại tới. Bên ngoài, mặt trăng treo cao. Không gian xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Chợt bên ngoài ngọn núi Mạnh Hạo ở có một bóng người xuất hiện vô thanh vô tức. Thân ảnh này cực kỳ quái dị, như một tấm da trôi nổi mà nhìn kỹ sẽ nhận ra chính là nam tử có sắc mặt vàng như nến lúc trước.
Hai mắt hắn lộ ra u mang, nhìn xung quanh sau đó chọn ngọn núi Mạnh Hạo đang trú thân mà hướng tới.
Gần như cùng lúc thân ảnh ấy xuất hiện, ở trong lầu các, Mạnh Hạo đang ngồi tĩnh tọa bỗng mở mắt. Trong mắt lóe ra một tia lãnh lệ.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, được truyền đi chính từ nơi đó. Thậm chí lúc này đã có nhiều thân ảnh bay ra từ những ngọn núi xunh quanh quan sát. Trên bầu trời, có mấy đạo cầu vồng phá không mà lao tới ngọn núi ấy. Không bao lâu sau, pháp lực trên ngọn núi tiêu tán như chưa từng xảy ra chuyện ấy. Bầu trời lại an tĩnh trở lại.
Mạnh Hạo nhíu mày, hai mắt lóe ra tinh mang. Mạnh Hạo nhớ rõ ngọn núi ấy chính là ngọn núi mà ban ngày, nam tử có sắc mặt vàng như nghệ đi vào. Chứng kiến mấy bóng người phá không bay tới đó, Mạnh Hạo cũng định bay theo thì bước chân chợt dừng lại đột ngột.
Sắc mặt hắn biến đổi, cúi nhìn túi càn khôn rồi vỗ vào đó. Lập tức, phong yêu cổ ngọc bay ra, xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Phong yêu cổ ngọc lóe lên, phát ra từng tiếng âm u và cảm giác kỳ dị khác thường. Đáy lòng Mạnh Hạo có một cảm giác không nói lên lời, như có một cỗ khí tức tồn tại mà hắn không thể thấy được khiến tâm tình hắn sinh ra nóng nảy.
Suy nghĩ một lúc, Mạnh Hạo lấy ra khối ngọc phong ấn bát đại phong yên còn lại, cầm trên tay.
“Thường tồn Luân hồi chi linh, như yêu mà không phải yêu, giữ lấy chúng sinh ở trên, nhiễm hồng trần biến đổi không ngừng. Hiện đang an tường, chợt cốt hồn thúc đẩy, có thể mở ra đường lối. Nghe thấy điều này thì cần phong bế!” Trong đầu Mạnh Hạo xuất hiện thanh âm tang thương của bát đại phong yêu.
Mạnh Hạo không rời đi mà đứng bên cửa sổ suy nghĩ. Linh thức của hắn tản ra xung quanh quan sát, nghe được những tiếng cãi lộn ở ngọn núi vừa truyền tới tiếng hét kia.
“Đây đã là người thứ sáu mất mạng rồi. Hôm nay người Thanh La Tông không giải thích rõ, chúng ta quyết không bỏ qua.”
“Không sai, chúng ta theo lời kêu gọi của Thanh La Tông mà đến. Tuy nói là vì La Địa Đan nhưng nếu chết vì cuộc chiến quang minh chính đại thì không sao. Mấy ngày nay, thỉnh thoảng lại có người bỏ mạng giữa đêm khuya. Các ngươi đều che giấu hiện trường không cho ai xem xét. Việc này quá bất thường, nhất định là có vấn đề.”
Có hơn mười tu sĩ Trúc Cơ đang tụ tập xung quanh ngọn núi này, ánh mắt đều tập trung cả lên những tu sĩ của Thanh La Tông đang ngăn cản họ quan sát hiện trường.
Ở xa hơn còn có nhiều tu sĩ Trúc Cơ xuất hiện trên ngọn núi mình cư ngụ, tuy nhiên đều không nói gì. Những tu sĩ này tản ra tu vi chấn động nhưng bị uy áp tản ra từ chỗ này đè nén đến không thể phản kháng.
Đám đệ tử Thanh La Tông ngăn cản đám tu sĩ Trúc Cơ tiến vào nhăn mặt nhăn mày, không biết đối phó thế nào thì có một giọng nói già nua từ trong núi truyền tới.
“Trong vòng ba ngày, bổn tông sẽ cho chư vị một câu trả lời thỏa đáng.”
Theo sự xuất hiện của thanh âm này, một lão giả mặc đạo bào thùng thình màu nâu đi ra, từ trên người tản ra uy áp cổ quái khiến tu sĩ bốn phía chấn động.
Mấy tên đệ tử Thanh La Tông liền vội vàng khom người cúi đầu hành lễ.
“Bái kiến Trần trưởng lão!”
Lúc lão giả này bước ra, đám tu sĩ Trúc Cơ đứng giữa chân núi hay đang bay trên không đều trở nên trầm mặc. Có không ít người cúi đầu, dường như đã nhận ra thân phận của lão.
Mạnh Hạo đứng cạnh cửa sổ, thần sắc như thường nhưng con ngươi trong hai mắt hơi co lại. Lão giả này này trưởng lão của Thanh La Tông, tu vi tất nhiên không phải chỉ là Trúc Cơ mà đã đạt tới Kết Đan rồi.
“Chư vị có thể tới Thanh La Tông đã khiến ta rất cảm kích! Mấy ngày nay, có mấy người liên tục mất mạng, việc này khiến lão phu rất tức giận. Trong vòng ba ngày, lão phu sẽ tra ra hung thủ.” Lão đảo ánh mắt quanh một lượt, âm thanh không lớn nhưng mỗi người đều nghe rất rõ ràng.
“Trần tiền bối đã ra mặt, chúng tại hạ đều yên tâm rồi. Đa tạ tiền bối đã giữ gìn lấy công đạo.” Những tu sĩ Trúc Cơ có mặt đều cúi đầu thi lễ. Trưởng lão Thanh La Tông đã ra mặt, lại có lời hứa chắc nịch như vậy, đám bọn họ không dám dây dưa thêm.
Rất nhanh, bầu không khí trở lại an tĩnh. Trần trưởng lão rời đi, những đệ tử của Thanh La Tông cũng rời đi rồi, không còn ai giữ ý định vào ngọn núi vừa xảy ra án mạng để tìm sự thực nữa.
Mạnh Hạo ra chiều suy nghĩ, quay trở lại khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại. Trong đầu hắn vẫn vang lên tiếng nói của bát đại phong yêu.
“Thanh La Tông này có điều gì đó bất thường….”, Mạnh Hạo mở mắt, trong ánh nhìn có một tia kỳ dị. Nơi này mang lại cho hắn cảm giác bực bội ngày càng tăng. Hắn cúi đầu suy tư, lấy ra mặt nạ Huyết Tiên truyền thừa. Ở trong linh thức chứng kiến Lý gia lão tổ bị huyết vụ bao phủ, khí tức phát ra ngày một suy yếu, tiếng kêu gào cũng không thường xuyên truyền ra nữa, tiếng kêu như không còn bao nhiêu khí lực.
“Ngươi chắc hiểu rõ Thanh La Tông chứ nhỉ.” Mạnh Hạo truyền linh thức ra. Hắn cảm giác được thân phận lão giả này có chút quỷ dị, lại nhớ tới Lý Đạo Nhất thì cảm giác kỳ quái này càng hiện ra mãnh liệt hơn.
“Hiểu cái con khỉ! Ngươi là tên tiểu tạp chủng độc ác, có bản lĩnh thì ngươi….” Lý gia lão tổ cất giọng khàn khàn đáp, lời nói chứa đầy oán khí.
Nhưng không đợi lão nói xong, Mạnh Hạo đã lấy ra một giọt máu, hóa thành sương mù bao phủ lấy Lý gia lão tổ. Lập tức có tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Mạnh Hạo thu hồi linh thức, không hỏi lại nữa, sau đó mang mặt nạ cất đi.
Cùng lúc đó, ở Thanh La Tông trong Thập Vạn Đại Sơn khổng lồ như một mê cùng, phía sâu bên trong có một đài cao, bốn phía là lửa Nhiên Đăng. Ngọn lửa lây động chiếu sáng chập chờn. Trên đài cao có ba lão giả khoanh chân ngồi. Thân hình ba người gầy gò khô héo như người đã chết, xung quanh tử khí lượn lờ. Mỗi người đều mở to mắt, trong ánh mắt có nét tang thương.
Thân ảnh ba người khi thì vặn vẹo, phảng phất như hư ảo, lúc lại chân thật như không tồn tại ở thế giới này.
Giữa ba người có một tờ giấy da được chế luyện từ da của một loại hung thú nào đó. Phía rìa của tờ giấy bị tàn phá khá nhiều, bên trong phác họa một bộ địa đồ.
Lúc này, tấm địa đồ bằng da đang chậm rãi di chuyển. Trên mặt da có thể thấy được hư ảnh tiếng kêu thảm thiết của nam nhân có sắc mặt vàng như nến. Người này chính là người lúc sáng Mạnh Hạo đã gặp. Thân hình gã dần mơ hồ, cho tới lúc hoàn toàn biến mất. Phía rìa tấm giấy lại mở rộng thêm một ít, vẻ mặt cũng sáng bóng lên. Hình ảnh này xuất hiện đủ khiến bất cứ ai được thấy cũng cảm giác thật kỳ quái.
“Ngày mai đêm trăng, nó nuốt thêm một người là có thể mở ra.” Một người trong số ba lão giả chậm rãi lên tiếng. Âm thanh khàn khàn âm u.
“Sau khi mở ra rồi, nếu thành công lấy được vật truyền thừa ấy, không chỉ chúng ta mà ngay cả lão tổ cũng có thể thức tỉnh lại, không cần phải che dấu nữa.”
“Đám tu sĩ Trúc Cơ bên ngoài còn chưa đủ, không ngừng truyền ra tin tức cho chúng ta nhưng đám tông môn và gia tộc lớn thì không dễ mắc lừa.”
“Không sao, những tên Trúc Cơ nhỏ bé này chỉ là một phần mà thôi, ngoài ra còn chuẩn bị những vật khác nữa, lần này nhất định sẽ thành công.” Sau những lời đối thoại, thân ảnh của ba lão giả dần biến mất, chỉ có tấm da là ở lại trên mặt bình đài vẫn đang di động trông thật quỷ dị.
Một đêm yên bình qua đi. Sáng sớm ngày hôm sau, Mạnh Hạo mở mắt nhìn về phía lầu các bên ngoài. Một lúc sau thì có một đạo ánh sáng bay tới, hóa thành một nữ tử mặc áo màu xanh. Nữ nhân này dáng người cao thon, làn da trắng nõn, tới gần thì tốc độ chậm lại đứng ở bên ngoài lầu các của Mạnh Hạo.
“Đệ tử Thanh La Tông là Hàn Bối phụng mệnh đưa tiền bối đi lấy La Địa Đan. Kính xin đạo hữu ra ngoài.” Cô gái này cười cười, nụ cười thản nhiên như hoa nở. Đôi mắt đẹp, khuôn mặt kiều diễm trên cái cổ trắng tinh tỏa ra khí tức xuất trần.
Một lúc sau, cửa lầu mở ra. Mạnh Hạo chậm rãi bước tới nhìn vào mắt cô gái này. Cô cũng nhìn Mạnh Hạo, dáng cười không đổi. Hai mắt không biết là vô tình hay cố ý mà lúc nhìn Mạnh Hạo thì lóe sáng lên một chút.
“Không biết tục danh của đạo hữu là…?”, Hàn Bối khẽ mở miệng, âm thanh du dương êm tai.
“Mạnh Hạo.” Mạnh Hạo không dấu tên, từ tốn trả lời. Cô gái này có tu vi không thấp, lúc Mạnh Hạo quan sát thì nhận ra nàng cũng đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ.
“Mạnh…”, Hàn Bối ngẩn ra trong chốc lát, cẩn thận quan sát Mạnh Hạo, bỗng đổi giọng châm biếm.
“Thì ra là Mạnh đạo hữu. Đây chính là một phần ước định. Kính xin Mạnh đạo hữu đè xuống lưu lại dấu tay, ta sẽ đưa cho đạo hữu một viên La Địa Đan. Từ nay về sau nếu có thể hoàn thành yêu cầu của tông môn thì sẽ phát cho viên đan được thứ hai.” Hàn Bối nói xong, bàn tay trắng như ngọc cất lên. Trên cổ tay có một chiếc vòng tay xanh biếc. Vòng tay có quang mang chớp động, lập tức trong tay nàng xuất hiện một quyển giấy da đưa tới trước mặt mạnh Hạo.
Mạnh Hạo không đổi sắc, nhưng nhìn vòng tay của cô gái, sau đó lấy quyển giấy lại gần, quan sát một chút rồi nâng tay lên, hạ xuống thủ ấn.
Hàn Bối nhìn Mạnh Hạo, thấy hắn kết thủ ấn xong thì lấy ra một hộp ngọc đặt xuống bên cạnh.
“Đây có một viên La Địa Đan, xin Mạnh đạo hữu hãy cất kỹ. Viên đan dược này không thể nuốt vào ban ngày, vì tên gốc của nỏ chính là La Nguyệt Đại Địa Đan. Hãy nuốt đan dược khi có ánh trăng, dùng ánh trăng làm vật dẫn.” Hàn Bối mỉm cười, nói xong hạ thấp người thi lễ như sắp sửa rời khỏi.
“Chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?” Hàn Bối chưa kịp rời đi thì Mạnh Hạo liền hỏi.
Hàn Bối ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo.
“Tiểu muội chưa từng được thấy qua Mạnh đạo hữu.”
“Vậy chắc là Mạnh mỗ nhận lầm người rồi.” Mạnh Hạo nhíu mày. Hàn Bối cười cười, sau khi gật đầu với hắn thì hóa thành một đạo cầu vồng rời đi. Sau khi rời khỏi ngọn núi Mạnh Hạo ở tạm thì nụ cười biến mất, vẻ mặt ra chiều suy nghĩ. Thân ảnh nàng không ngừng rời đi xa.
Mạnh Hạo cầm hộp ngọc chứa La Địa Đan, về tới lầu các thì mở ra. Bên trong có một viên đan dược to bằng nắm đấm trẻ con màu trắng, bao hết một tầng sáp. Dù vậy mùi hương vẫn tản ra, xung quanh linh khí hình thành những làn sóng nhẹ.
“Có viên đan dược này, với ta như vậy là đủ rồi. Chỉ là viên đan dược này không thể nuốt ngay được, cần phải kiểm tra thật giả ra sao đã.” Mạnh Hạo suy nghĩ rồi thu hồi hộp ngọc lại, nhắm mắt ngồi xuống.
Thời gian trôi qua, đêm khuya lại tới. Bên ngoài, mặt trăng treo cao. Không gian xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Chợt bên ngoài ngọn núi Mạnh Hạo ở có một bóng người xuất hiện vô thanh vô tức. Thân ảnh này cực kỳ quái dị, như một tấm da trôi nổi mà nhìn kỹ sẽ nhận ra chính là nam tử có sắc mặt vàng như nến lúc trước.
Hai mắt hắn lộ ra u mang, nhìn xung quanh sau đó chọn ngọn núi Mạnh Hạo đang trú thân mà hướng tới.
Gần như cùng lúc thân ảnh ấy xuất hiện, ở trong lầu các, Mạnh Hạo đang ngồi tĩnh tọa bỗng mở mắt. Trong mắt lóe ra một tia lãnh lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.