Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 98: Sợi thừng đỏ trong Cốc

Nhĩ Căn

03/06/2016

Thời gian dần trôi qua, mới đảo mắt đã qua nửa tháng rồi, đêm nay ánh sao lấp lánh, trăng sáng vằng vặc treo cao giữa màn đêm, ánh trăng sáng bạc rơi vãi phủ đầy mặt đất.

Ánh trăng rọi sáng khắp cả sơn cốc, chỗ động phủ đơn sơ của Mạnh Hạo cũng hứng lấy ánh trăng rơi vào màn sương mù dày đặc, màn sương chậm rãi cuồn cuộn sau đó dần dần hình thành một vòng xoáy lớn.

Mà lúc này ở bên ngoài sơn cốc, bảy tu sĩ kia cũng đã đến từ sớm. Nguyên cả đám đều lộ ra ánh mắt sáng ngời đầy vẻ mong chờ.

“Đến lúc rồi…” Thiềm thừ lão giả có tu vi cáo nhất trong bảy người thấp giọng nói nhỏ. Ngay lúc âm thanh của lão truyền ra, trong đám xương mù phía dưới sơn cốc đột nhiên truyền ra một loạt tiếng soạt soạt.

Thanh âm nặng nề truyền vào trong tai của mỗi người khiến trái tim như bị bóp nghẹt lại đau nhói. Quanh quẩn đâu đấy là tiếng két két vọng ra, mà sương mù trong sơn cốc càng thêm cuộn trào mãnh liệt.

Thời gian trôi qua, âm thanh soạt soạt càng ngày càng lớn hơn, vang vọng khắpcả sơn cốc. Sương mù phía dưới càng cuồn cuộn vờn quanh tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, làn sương thoát ra từ rìa mép của lốc xoáy bay ra như muốn ăn mòn cả vách đá xung quanh, khiến cho vách đá của sơn cốc như tan ra thành dạng dịch lỏng chảy xuống một lượng lớn.

Cùng lúc đó trong vòng xoáy này xuất hiện một sợi dây thừng đỏ thẫm như bị nhuộm bởi vô số máu tươi, to bằng cánh tay đang xoay tròn theo vòng xoáy tạo nên âm thanh ong ong vang vọng. Sợi thừng đỏ thẫm này vừa xuất hiện, bảy người kia ở xung quanh lập tức phấn chấn hẳn lên.

Hai mắt thiềm thừ lão giã lóe lên, lão lập tức cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi đồng thời hai tay bấm niệm pháp quyết ném ra khỏi túi trữ vật một mảnh vỡ màu đen.

Mà sáu người kia cũng nhanh chóng cắn chót lưỡi phun ra máu tươi, mỗi người đều ném một mảnh vỡ màu đen ra ngoài. Nhìn động tác của những người này vô cùng thuần thục cũng có thể thấy được bọn họ chắc hẳn rất quen thuộc với việc này.

Máu tươi của bọn hắn sau khi bị phun ra liền rơi vào trong vòng xoáy sương mù. Có thể nguyên do vì quan hệ huyết mạch mà vòng xoáy sương mù này sau đó dừng lại, nhưng sợi thừng đỏ vẫn quay tròn liên tục như trước, cũng không có dấu hiệu sẽ ngừng.

Cùng lúc đó, mấy mảnh vỡ màu đen bay ra từ bảy người bọn họ lập tức ngưng tụ lại với nhau trên không trung, bất ngờ hóa thành một thanh đại đao đen tuyền!

Đao này phiêu phù ở phía trên sơn cốc, mũi đao hướng về phía sợi thừng đỏ chỉ xuống. Ngay lập tức sợi thừng đỏ bị chấn động mạnh, cũng không còn xoay tròn nữa mà dần dần ngừng lại.

Lúc này thiềm thừ lão giả bèn quát khẽ một tiếng, cả người nhảy lên đưa hai tay túm lấy sợi thừng đỏ thẫm kia, cũng không thèm để tâm đến hai tay đang nắm chặt lấy sợi thừng giờ đây đã ướt nhẹp máu tươi. Ngay sau đó sáu người kia cũng vụt xuất hiện sau lưng hắn, như cùng ngưng tụ toàn bộ sức mạnh lại với nhau hợp sức kéo mạnh về phía sau một cái.

Tiếng ầm ầm lại một lần nữa nổi lên chấn động ra bốn phía, mà sợi thừng đỏ thẫm dưới sức mạnh của lần hợp sức này mà bị kéo dài ra hơn mười trượng. Động tĩnh sợi thừng đỏ bị kéo ra làm cho một lượng lớn hắc khí từ phía dưới sơn cốc theo vòng xoáy sương mù bị ngừng lại này bộc phát ra bên ngoài, vờn khắp sơn cốc bao phủ luôn cả động phủ của Mạnh Hạo.

“Trăm trượng có Ngọc linh thạch, hai trăm trượng thì ra chướng khí có thể dùng để dưỡng độc, trước đó là lần đầu tiên chúng ta kéo được tới ba trăm trượng đã lấy được khối Phong thú thạch, bây giờ chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, nhất định phải đột phá lên năm trăm trượng!”

“Đúng vậy, điển tịch trong tộc cũng nói rõ nếu có thể kéo ra được năm trăm trượng có thể gỡ được đạo phong ấn thứ nhất khiến cho tổ linh trong tộc thức tỉnh mà hóa thành độc cơ. Như vậy có thể trợ giúp cho tu vi chúng ta tăng lên được thêm một giai!” Lúc này ánh mắt cả bảy người đều lộ ra quyết đoán, một lần nữa kéo lấy sợi thừng đỏ.



Vòng xoáy này sâu không nhìn thấy đáy lại tối đen, mà độ dài của sợi thừng đỏ thẫm kia thì gần như vô hạn. Cũng không ai biết đầu cuối của dây là ở nơi nào, chỉ là mỗi lần kéo sợi dây lay động thì cả sơn cốc đều run rẩy, mặt đất nổi lên từng đợt chấn động tựa như đầu cuối của sợi dây được nối thông với hạch tâm của cả vùng này.

Chiều dài của sợi thừng bị kéo ra càng nhiều, độc chướng khí khuếch tán ra bên trên càng tăng lên và bao phủ một vùng rộng hơn, mà âm thanh ầm ầm cũng càng kinh người. Trong chớp mắt khi sợi thừng bị kéo ra ngoài vượt qua ba trăm trượng thì một mùi tanh hôi ở chỗ sâu trong vòng xoáy này tràn ra.

Mùi tanh hôi này dường như chưa từng xuất hiện trước đây, lúc này là vừa mới xuất hiện lập tức khiến cho sắc mặt bảy người tái lại. May mắn cho bọn họ là xung quanh sợi dây đỏ như có thể tự xua đi được những khí độc tanh hôi kia, khiến cho bọn họ vẫn là sắc mặt tái nhợt sợ hãi đấy nhưng còn có thể cắn răng tiếp tục kéo sợi dây ra ngoài.

350 trượng, 380 trượng, 400 trượng!

Bảy người bây giờ đã thở hồng hộc, tu vi của bọn họ gần như đã cạn kiệt hết gần tám, chín phần mười nhưng vẫn nhanh chóng tiếp tục nuốt vào đan dược, một lần nữa kéo sợi dây lên. Đã có năm trong bảy người bọn họ phun ra máu tươi, chỉ còn Thiềm thừ lão giả và tên tu sĩ Ngưng khí tầng chín là vẫn còn có thể cắn răng kiên trì, nhưng thân thể hai người đã run rẩy mãnh liệt gần như sắp khống chế không nổi rồi.

“Cực hạn…” Thiềm thừ lão giả quát khẽ lên, cắn chót lưỡi phu ra máu tươi, theo đó một vệt sáng đen ở sát mép sơn cốc lập tức bay tới hóa thành một con cóc to lớn cắn lấy sợi thừng đỏ thẫm. Vừa tiếp xúc với sợi thừng, cả thân thể con cóc này lập tức héo rũ xuống nhưng vẫn tiếp tục cạp sợi dây kéo hướng ra phía sau.

Ngày sau đó, con rết cũng bay tới, một con nhện to bằng người lớn cũng lần lượt bị những người còn lại gọi đến cùng nhau kéo sợi thừng này. Thậm chí là cả tảng đá to lớn mà bốn tên tu sĩ kia vẫn hay ngồi bốn góc luyện hóa cũng bay tới, bộ xương con phi điểu trong đó phát ra u quang khiến cho sợi dây đỏ kia từ từ từng chút một bị kéo ra ngoài.

430 trượng, 460 trượng, 490 trượng!

Mùi tanh càng nồng, thậm chí lúc này toàn bộ mùi tanh tưởi mang theo mùi xác thối nồng nặc đã tràn ngập ra toàn bộ sơn cốc. Khi mà sợi thừng bị kéo ra ngoài gần tới 500 trượng, một tiếng gào thét thê lương chói tai, cùng khí tức tà ác cực độ từ đầu cuối của vòng xoáy, theo hướng của sợi dây đỏ truyền ra ngoài.

Âm thanh này cực kỳ thê lương còn mang theo một khát vọng mãnh liệt, chỉ là…còn khoảng ba trượng nữa mới tới khoảng cách năm trăm trượng, bỗng nhiên cả đám độc vật mà bảy người này gọi ra trợ giúp đã đã không thể chèo chống thêm được nữa mà ầm ầm nổ tung. Theo đó mà sắc mặt bảy người này tái nhợt, dây thừng mạnh mẽ tuột khỏi tay rồi bị kéo trở về trong vòng sương mù xoáy. Nếu bọn hắn không buông tay mau lẹ thì chắc chắn cũng bị kéo xuống vòng xoáy cùng với sợi dây đó rồi.

Bảy người bây giờ đều trầm mặc lại khi lại một lần nữa trơ mắt nhìn sợi thừng đỏ thẫm chui lại vào trong vòng xoáy.

“Thôi bỏ đi, tháng sau chúng ta có thể làm lại vậy.”

“Đúng thế, một ngày nào đó rồi chúng ta cũng sẽ kéo được năm trăm trượng dây thừng ra bên ngoài. Những ngày gần đây ta có thể cảm nhận tu vi của mình sắp đột phá, một khi ta bước vào Ngưng khí tầng chín thì chúng ta chắc chắn sẽ thành công.”

“Tên tu sĩ từ bên ngoài đến kia cũng là Ngưng khí tầng chín…” Trong bảy người có một người đột nhiên nói.

“Không thể thêm chuyện phức tạp được, hơn nữa tu vi chưa tới Trúc Cơ thì ở trong chướng khí này coi như kẻ kia hẳn là đã chết, còn không thì phải dựa vào lực lượng huyết mạch như chúng ta thì mới không bị thương tổn.” Bảy người thấp giọng bàn bạc chút sau đó rời đi.

Sương mù nơi sơn cốc này vẫn còn vấn vít ba ngày mới từ từ khôi phục hiền hòa chậm rãi lại như cũ, linh khí lại nồng đậm dâng lên, chướng khí cũng tiêu tán đi.

Trong động phủ, hai mắt Mạnh Hạo chớp động lạnh lùng nhìn về phía trước. Xung quanh hắn vẫn còn nhiều tia chớp hình cung lấp lóe. Chuyện bên ngoài cách đây ba ngày hắn cũng cảm nhận được rõ ràng, còn những chướng khí kia tràn vào thì đã bị tia chớp trong lôi cờ phá hủy hoàn toàn, nên Mạnh Hạo cũng không bị ảnh hưởng gì cả.



“Bọn hắn nghĩ ta đã chết cũng không hẳn là chuyện xấu.” Hai mắt hắn lóe lên.

“Không biết có phải do Thái linh kinh, cũng có thể do Yêu đan…nên ta mới Trúc cơ gian nan đến như vậy.”Mạnh Hạo cau mày, cúi đầu móc ra thêm một viên Trúc Cơ đan. Lúc này hắn thậm chí còn nghi ngờ bản Thái linh kinh mà bản thân tu hành này cũng không phải là nguyên bản thật sự, cũng có thể đây là bản mà Kháo Sơn lão tổ cải biến ra từ nguyên bản để thích hợp với thân phận yêu tu của hắn đấy... mấy chuyện này cũng khó nói được, hắn chỉ còn cách quyết đoán đặt cược nuốt thêm một viên Trúc cơ đan nữa, sau đó lại tiếp tục khoanh chân nhắm mắt lần nữa trùng kích.

Đan hải trong cơ thể càng lúc càng nổ vang mãnh liệt, trung tâm đan hải cuồn cuộn không ngừng như muốn ngưng tụ lại thành Đạo đài. Nhưng việc này vẫn cứ vô cùng gian nan, cho dù Mạnh Hạo nuốt thêm Trúc cơ đan nhưng vẫn như lúc đầu khó mà xong sớm được.

Dù sao thì Trúc cơ cũng là cửa ải đầu tiên mở đầu con đường tu hành đi lên của một tu sĩ, mà Trúc Cơ đan cũng chỉ có tác dụng gia tăng tỷ lệ thành công lên thôi chứ không mang ý nghĩa đảm bảo tuyệt đối lên Trúc cơ thành công.

Dù cho Mạnh Hạo đã tới Ngưng khí đại viên mãn, tư chất được đề cao không ít nhưng cũng không phải là chuyện đơn giản gì.

Đảo mắt đã ba tháng trôi qua, khoảng thời gian này mỗi khi trăng tròn thì bảy người kia lại tới đây kéo sợi thừng đỏ, thậm chí bọn chúng cũng có vài lần đi vào động phủ của Mạnh Hạo mang ý định mở cửa ra để tìm thi thể của hắn.

Nhưng Mạnh Hạo có lôi cờ phòng hộ của Kháo sơn lão tổ, mấy tên tu sĩ Ngưng khí yếu ớt này cũng không đủ lực mà mở được cửa, trong nội tâm đã nổi lên nghi ngờ về việc Mạnh Hạo thật sự đã chết hay chưa.

Qua thêm ba tháng nữa là vừa tròn nửa năm thời gian bọn hắn không hề nhìn thấy Mạnh Hạo bước ra ngoài, cũng dần dần xác thực Mạnh Hạo đã chết rồi.

Mà Mạnh Hạo trong khoảng thời gian này cũng không cần quan tâm đã nuốt vào bao nhiêu viên Trúc cơ đan, cứ mỗi lần thất bại hắn lại nuốt đan dược. Cho tới lần gần nhất hắn còn dứt khoát nuốt một lúc hai viên Trúc cơ đan vào người.

Mà độc phát tác hai lần trong khoảng thời gian này cũng được hắn chuẩn bị kĩ lưỡng vượt qua, sau đó lại tiếp tục trùng kích Trúc cơ cảnh.

Với loại phương pháp cưỡng ép tu hành đến cực đoan này thì sau một tháng, cơ thể Mạnh Hạo đã tràn dâng tiếng nổ vang ngập trời. Tiếng nổ vang này người ngoài không thể nghe thấy nhưng riêng bản thân Mạnh Hạo cảm nhận thì rền vang như lôi đình oanh tạc

Trong người hắn, Đan hải vàng rực cũng chưa từng rít gào mãnh liệt đến như vậy, kim quang vạn trượng xuyên thấu thân thể hắn. Lúc này vẻ ngoài của hắn nhìn qua như một pho tượng vàng rực.

Hắn vẫn nhắm mắt ngồi yên đó để mặc cho đan hải gào thét trong cơ thể. Toàn bộ tâm thần hắn đều tập trung vào việc ngưng tụ đạo đài, viên Yêu đan trong đan hải của cấp tốc xoay tròn, dần dần xuất hiện dấu hiệu bị hòa tan ra.

Hơn nửa năm qua, loại biến hóa này của viên Yêu đan thường xuyên xảy ra. Thực ra Mạnh Hạo đã sớm biết nếu không có viên yêu đan này thì việc Trúc cơ của hắn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Bởi vì sự tồn tại của Yêu đan này, dù là hắn đã đến Ngưng khí đại viên mãn nhưng so với người khác thì việc Trúc cơ vẫn còn gian nan hơn rất nhiều.

Mỗi lần Đạo đài bắt đầu chuẩn bị ngưng tụ ra thì đều bị viên yêu đan này xoay tròn tạo ra hỗn loạn nên không cách nào hình thành được Đạo đài. Mà lúc này trong đan hải của Mạnh Hạo kim quang sáng rực, nước biển lại mãnh liệt mà ngưng tụ lại một chỗ tựa hồ muốn ngưng kết lại thành một tòa Đạo đài khổng lồ. Nhưng viên yêu đan kia lại lần nữa chuyển động khiến cho đan hải vốn đang bình tĩnh trở nên cuồng loạn với những gợn sóng dữ dội làm cho đạo đài đang hình thành trở nên vô cùng bất ổn.

“Được lắm!” Ánh mắt Mạnh Hạo lúc này đầy lạnh lẽo, hắn nhanh chóng nâng tay phải lên, cầm lấy một lúc ba viên Trúc cơ đan bỏ vào miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên Bns

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook