Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 203: Ta đã mạnh, ta ngày xưa vẫn còn đây!

Nhĩ Căn

03/06/2016

Huyết Tiên truyền thừa!

Vô diện nhất ngôn phong hỏa liên, tàn vân huyết vũ hải thao thiên.

Câu thần khiển tướng diệp ma tháp, chúng linh huyết mạch luyện cửu sát!

Trong những lời này có ẩn chứa thần thông. Nhưng muốn thi triển ra thì tu vi thấp nhất cần thiết cũng phải là Kết Đan mới có thể. Cho nên Mạnh Hạo dù biết, nhưng lại không cách nào dùng.

Nhưng huyết chỉ, huyết ấn cùng với huyết sát giới ở trong đó lại không yêu cầu tu vi quá cao, chỉ cần có đủ linh lực là có thể triển khai. Do đó nó cũng trở thành một trong những thần thông của Mạnh Hạo, phối hợp cùng với phong yêu đệ bát cấm trở thành đòn sát thủ.

Mạnh Hạo một đường đi tới giờ, đã nhiều lần thi triển ra, uy lực tuyệt đối không tầm thường, đủ để cho người bên ngoài phải rung động. Giờ phút này, thế giới trước mắt Mạnh Hạo đã có màu đỏ. Đây là do hắn thi triển ra huyết chỉ nên mới xuất hiện màu sắc như thế này, bây giờ dĩ nhiên là đã thấy quá quen thuộc. Ở trong thế giới đỏ ngòm này, hắn nhìn thấy thuật pháp Thanh Vân đại thủ ấn của tlập tức Chu Kiệt đang gào thét đến.

Cái thủ ấn này nhìn như một đoàn sương mù màu xanh, nhưng trong đó dường như lại ẩn chứa một khí tức nào đó khó có thể hình dung, khiến cho cái thủ ấn này càng đến gần thì lại Mạnh Hạo lại thấy nó càng lúc càng lớn. Thậm chí hắn có thể hình dung ra khi thủ ấn này tới gần, có lẽ là sẽ thay thế hoàn toàn thế giới trước mắt.

Cảnh tượng này khiến cho Mạnh Hạo nghĩ tới Thiên Cơ thượng nhân ở bên trên bầu trời bao la của Kháo Sơn Tông Triệu quốc, đánh xuống một chưởng hướng về mặt đất. Một chưởng kia khiến cho Mạnh Hạo vô lực giãy dụa, hủy diệt Kháo Sơn Tông, cũng lưu lại trên mặt đất năm ngón tay.

Rồi đến ánh sáng đỏ sậm ở trên bầu trời, như một thanh kiếm có thể chém cả thiên địa, trực tiếp phân cắt cái chưởng ấn kia, mới khiến cho Mạnh Hạo có thể tránh thoát một kiếp. Giờ này khắc này, hiện ra ở trong đầu Mạnh Hạo chính là đại thủ ấn năm đó.

So sánh với ngày hôm nay, Chu Kiệt tự nhiên là không bằng Thiên Cơ thượng nhân, nhưng cảnh tượng này cũng rất tương tự...

Mạnh Hạo vô thanh vô tức nở nụ cười châm biếm, tay phải bỗng nhiên nâng lên. Thủ ấn kia càng lúc càng gần, càng ngày càng lớn đã tới gần trước người hắn, chỉ một lát nữa là đã chạm tới, thậm chí đã có cuồng phong nổi lên thổi bay y phục và đầu tóc của Mạnh Hạo. Trong khoảnh khắc này...

Mạnh Hạo nâng ngón cái tay phải lên, hướng về Thanh Vân đại thủ ấn đang tiến đến ở trước người chém xuống một cái!

Một chém này giống như một vệt sáng khai thiên trong thế giới đen kịt. Một chém này như một cái nhắm mắt phân chia bầu bao la sáng ngời với đen kịt. Một nhát chém này, giống như Yêu chủ năm đó khai mở thủ ấn của Thiên Cơ thượng nhân. Một nhát chém này... là hôm nay Mạnh Hạo hướng về năm đó ở bên ngoài Kháo Sơn Tông, xác minh mình đã hiểu ra việc dưới đại thủ ấn năm đó.

Ta đã mạnh, ta ngày xưa vẫn còn đây!

Thiên địa nổ vang, thân hình Mạnh Hạo vẫn đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích. Nhưng Thanh Vân đại thủ ấn mang khí thế hung hăng ở trước mặt lại dừng ở trước người của hắn bảy thước. Một đạo vết nứt to lớn bắt đầu xuất hiện từ ngón tay giữa. Cái khe nứt này trực tiếp xuyên qua cả bàn tay, càng lúc càng lớn. Cho đến khi thân hình của Mạnh Hạo gào thét đi tới thì chỗ thân hình của hắn đang đứng chính là vị trí khe nứt, hoàn toàn bình yên vô sự. Chỉ có cuồng phong do chưởng ấn đi qua nổi lên, khiến cho mái tóc dài của Mạnh Hạo cuồng loạn nhảy múa. Cặp mặt của hắn, bên trong đen kịt lộ ra tia sáng, như ánh mặt trời trong đêm tối. Khiến cho tất cả những người nhìn thấy đều cảm thấy... chói mắt!

“Vẫn còn muốn tiếp tục sao?” Mạnh Hạo hất ống tay áo, lãnh đạm mở miệng.

Chu Kiệt trầm mặc, gã nhìn Mạnh Hạo, trong lòng đắng chát, nhưng chiến ý trong mắt rất nhanh lại bùng lên. Gã thở sâu, tay phải lại nâng lên hướng về phía lư hương nhấn một cái.

Dưới một cái nhấn này, lư hương run rẩy, lập tức xuất hiện khe hở rồi trực tiếp chia năm xẻ bảy.



“Đương nhiên là muốn tiếp tục. Từ lúc Chu mỗ tu hành cho đến nay cho đến khi trở thành đạo tử cũng chưa từng bại. Một trận chiến này, sẽ không có ai tới quấy rầy.” Chu Kiệt hờ hững mở miệng. Lời nói đơn giản, hành vi cũng đơn giản. Nhưng ở bên trong sự đơn giản này lại lộ ra một cỗ khí thế. Đó là khí thế thuộc về cường giả, dù mới chỉ là hình thức ban đầu, dù không nhiều lắm, nhưng cũng khiến cho hai mắt của Mạnh Hạo ngưng trọng.

“Tự đoạn đường lui, để cho bản thân không còn đường lùi lại. Đã không có chỗ dựa vào nên chỉ có thể hoàn toàn dựa vào lực lượng của bản thân. Dùng cái này để kích phát tiềm lực của mình, thật xuất sắc, là người kiệt xuất.” Mạnh Hạo nhẹ gật đầu.

Tay phải của Chu Kiệt bỗng nhiên nâng lên, lập tức từ trong túi trữ vật của gã có năm đạo tia sáng bay ra. Chớp mắt khi nó vừa xuất hiện, lập tức khiến bầu trời đen nhánh này dường như sáng ngời. Ánh sáng này đến từ năm thanh kiếm ở trước mặt Chu Kiệt!

Năm thanh kiếm sáng lóng lánh, bảy màu lượn lờ!

Năm thanh kiếm này theo tay phải của Chu Kiệt nâng lên, vươn ra theo năm ngón tay, nhanh chóng lơ lửng bên ngoài năm ngón tay.

“La Nguyệt đại địa, kiếm trận khai thiên!” Lời nói của Chu Kiệt vừa thốt ra, thì tay phải nhấn mạnh một cái về phía mặt đất. Dưới cái nhấn này, năm thanh kiếm kia tỏa ra ánh sáng vạn trượng, trong chốc lát lao thẳng xuống phía dưới, chớp mắt đã biến mất.

Nhưng nháy mắt khi năm thanh kiếm này biến mất, hai mắt Mạnh Hạo bỗng co rụt lại, thân hình không chút chậm trễ lùi lại phía sau sáu bước!

Ngay khi Mạnh Hạo vừa lui lại phía sau, thì năm thanh kiếm bỗng nhiên liên tiếp hiện ra từ trong hư vô, đâm từ dưới lên, trực tiếp ở vị trí năm bước lúc trước mà Mạnh Hạo vừa lùi lại, phát ra tiếng gào thét.

Ánh sáng chói mắt, năm thanh kiếm này phát ra một tiếng ông minh, hóa thành năm đạo cầu vồng uốn lượn ở giữa không trung, nháy mắt lao thẳng đến chỗ Mạnh Hạo. Kiếm quang ngập trời, giống như đã phong kín tất cả vị trí của Mạnh Hạo.

“Có ý tứ.” Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, ngón cái tay phải bỗng nhiên nâng lên, hướng về phía năm thanh kiếm đang gào thét nhấn một cái.

Tiếng sấm vang lên quanh quẩn, trong phạm vi mười trượng bên ngoài thân hình của Mạnh Hạo nháy mắt nổi lên một tầng màn sáng màu đỏ ngòm. Những thanh kiếm kia bị ngăn ở bên ngoài, khi va chạm nhấc lên những tiếng nổ vang quanh quẩn bốn phía.

Hai tay Chu Kiệt bấm niệm pháp quyết, phun ra một ngụm máu tươi. Lập tức năm thanh kiếm kia truyền ra những tiếng gào rú bén nhọn, nhoáng lên một cái, từ năm thanh biến thành hai mươi lăm thanh!

Phô thiên cái địa, dùng tốc độ cực nhanh bay thẳng đến chỗ Mạnh Hạo, khí thế rất mạnh mẽ, khiến cho Mạnh Hạo ở trong khoảnh khắc này, bỗng nổi lên một vòng nguy cơ.

Nhưng thần sắc của hắn vẫn bình thường như trước. Khi hai mươi lăm thanh kiếm gào thét đến gần, hắn nhấc tay áo lên, tu vi toàn thân ầm ầm bộc phát. Ngón tay cái xẹt qua ngón trở, lúc máu tươi chảy ra, Mạnh Hạo lại dùng lực lượng hai đạo huyết chỉ cách không nhấn một cái.

Oanh!

Khoảng không bốn phía giống như là bị chấn động, làm ảnh hưởng tới thị giác, biến thành vặn vẹo. Hai mươi lăm thanh kiếm kia lại một lần nữa bị ngăn cản. Chu Kiệt nhẹ gầm lên một tiếng, hai tay đặt mạnh ở trên ngực, gân xanh trên mặt nổi lên. Hai mươi lăm thanh kiếm phát ra âm thanh ông minh ngập trời, bóng kiếm tràn ngập, thình lình hóa thành một trăm hai mươi lăm thanh. Lúc này mới thực sự giống như phô thiên cái địa, từ bốn phương tám hướng lao thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.

Va chạm xảy ra trong nháy mắt. Màn sáng mười trượng đỏ ngòm chợt vặn vẹo co rút lại, đảo mắt đã chỉ còn ba trượng. Mà những thanh kiếm này vẫn còn đang đâm vào sâu hơn nữa, muốn trực tiếp đâm vào Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo thở sâu, rạch ngón tay thứ ba, rồi thứ tư. Dùng lực lượng bốn chỉ Huyết Tiên truyền thừa vung lên, huyết quang nháy mắt bùng lên ngập trời. Sau đó Mạnh Hạo dứt khoát rạch ra ngón tay thứ năm!



Máu tươi trên ngón tay chảy xuống, thình lình tạo thành một cái huyết thủ ấn! Thức thứ hai trong Huyết Tiên truyền thừa tam thức, uy lực vượt qua huyết chỉ... Huyết ấn!

Huyết ấn vừa xuất hiện, tiếng nổ vang lên kinh thiên. Một bàn tay huyết sắc cự đại trực tiếp biến ảo ra từ trong tay Mạnh Hạo. Khi hắn vung lên về phía trước một cái, một màn sáng đỏ ngòm vô tận bắt đầu lan rộng ra, trực tiếp quét ngang kiếm trận kia, khiến cho hơn một trăm thanh kiếm đồng loạt run rẩy rút lui. Mạnh Hạo bước về phía trước một bước, bàn tay huyết ấn chợt nắm chặt.

Oanh một tiếng. Trong phạm vi trăm trượng bốn phía xung quanh Mạnh Hạo, trên không trung xuất hiện một bàn tay huyết sắc cực lớn. Mà Mạnh Hạo thì như là đang đứng ở trong lòng bàn tay của thủ ấn này. Lúc này thủ ấn đang nhanh chóng nâng lên, rồi chợt nắm chặt!

Sắc mặt Chu Kiệt đại biến, phun ra máu tươi. Gã vội bấm niệm pháp quyết điều khiển nhưng phi kiếm kia trở về. Nhưng rất nhanh sắc mặt gã đã trắng bệch.

Dưới cái nắm của huyết thủ ấn kia, hơn một trăm thanh phi kiếm không một cái nào có thể bay ra, giống như là đang bị trói buộc. Lúc này muốn giãy dụa xông ra, nhưng lại không cách nào có thể làm được.

Có hơn ba mươi thanh phi kiếm run rẩy truyền ra tiếng gào thét như muốn sụp đổ.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tiếng nổ vang lên quanh quẩn. Hơn ba mươi thanh phi kiếm kia đồng loạt sụp đổ vỡ vụn. Ngay sau đó lại là ba mươi thanh, rồi lại ba mươi thanh...

Chỉ trong thời gian mấy hơi thở, sau khi thủ ấn kia hoàn toàn nắm chặt, thì tất cả phi kiếm đều lần lượt vỡ vụn. Khi bàn tay huyết sắc này biến mất, thì chỉ còn năm thanh tiểu kiếm ảm đạm không có chút sáng, tràn đầy dấu vết vỡ vụn ở trước mặt Mạnh Hạo.

“Chu mỗ còn một thuật cuối cùng!” Hai mắt Chu Kiệt đỏ thẫm. Trong lúc gã cắn răng mở miệng, thì Mạnh Hạo đã hất tay phải đem năm thanh tiểu kiếm thu vào bên trong túi trữ vật.

“Thanh La, hàng tiên!” Chu Kiệt ngửa mặt lên trời hô lớn, tay trái nâng lên bấm niệm pháp quyết rồi đặt lên mi tâm, tay phải nâng lên. Lập tức có mấy chục cái ngọc giản bay ra, kêu lên bang bang ở trước mặt gã rồi vỡ vụn toàn bộ. Một cỗ mùi hương ngọt ngào lan tỏa. Mùi hương kia lúc mới bắt đầu ngửi thấy thì rất tốt đẹp, nhưng sau khi ngửi một lúc, sẽ hóa thành cảm giác chán ghét giống như muốn đem lục phủ ngũ tạng đều phun ra.

Cùng lúc đó, một cỗ khí tức giống như là không thuộc về Chu Kiệt, ở trong chớp mắt này, như theo bốn phương tám hướng thức tỉnh, muốn hàng lâm đến...

Hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên lóe lên. Giờ phút này, ở trong đầu của hắn lập tức hiên lên âm thanh tang thương ở trong phong yêu cổ ngọc.

“Linh hồn của nhiều kẻ ác, tự xưng là tiên, không qua được nhất nhân nhất sơn. Nếu như gặp, đều phong.”

Âm thanh này xuất hiện, Mạnh Hạo sớm cũng đã quen. Giờ phút này hắn nhìn Chu Kiệt, cảm nhận được khí thế trên người Chu Kiệt bộc phát ra càng ngày càng lớn mạnh. Mạnh Hạo trầm mặc nhìn qua gương mặt của Chu Kiệt. Gương mặt này đã vặn vẹo, không còn tuấn lãng, dường như trên khuôn mặt này đang có vô số gương mặt của những người khác đang trồi lên.

Bộ dáng của gã vô cùng thống khổ, giống như còn muốn kiên trì. Nhưng trong hai con mắt ảm đạm, lại rõ ràng lộ ra một vòng sinh mệnh đang tiêu tán. Cái thuật pháp này, hiển nhiên tuyệt đối không phải là Trúc Cơ có thể thi triển ra, cho dù gã có là đạo tử...

Cũng không được!

“Phong yêu, đệ bát cấm!” Tay phải của Mạnh Hạo chậm rãi nâng lên. Giờ này khắc này, trên thân thể của hắn hiển lộ ra một cỗ khí tức mà người ngoài không thể phát giác, nhưng một ít những linh hồn quỷ dị lúc này đang dũng mãnh tiến vào trong thân thể của Chu Kiệt thì lại có thể phát giác ra cực kỳ rõ ràng!

Rất nhiều gương mặt hiện lên ở trên mặt của Chu Kiệt, không ngoài dự đoán... Ở trong khoảnh khắc này, toàn bộ đều lộ ra hoảng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên Bns

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook