Chương 35: Ta không muốn!
Nhĩ Căn
02/06/2016
Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết Trần Phàm
đã rời đi từ lúc nào. Mạnh Hạo là sư đệ của hắn, lại vừa mới tiến vào
nội tông, hắn là sư huynh cần phải giải thích cặn kẽ cho sư đệ hắn biết
thế nào là thế giới tu chân, cái gì là không tiến thì sẽ lùi, ngươi chết thì ta sống… Bởi vì khi bước chân vào nội tông, nghĩa là đã đạp nửa
bước qua cánh cửa đi vào thế giới tu chân rồi, nửa bước còn lại chính là để Trúc Cơ.
Mạnh Hạo ngồi trên tảng đá lớn nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao. Trăng tròn vằng vặc trên đầu. Hắn suy nghĩ rất nhiều, tinh thần hơi có chút rối loạn.
Đêm càng về khuya, cùng lúc Mạnh Hạo đang ngẫm nghĩ thì Vương Đằng Phi cũng khoanh chân ngồi trong động phủ của hắn, nhìn vị trí ngón trỏ tay phải đã bị phế, thần sắc mờ mịt. Trước mặt hắn là một miếng ngọc giản đã vỡ làm đôi. Sau khi tỉnh dậy, đó là việc đầu tiên hắn làm.
Hắn không thể tiến vào nội tông, cũng là mất đi cơ hội thực hiện chuyện bí mật thứ hai. Trong một phút mất hết can đảm, nở nụ cười thảm, hắn đã bóp nát ngọc giản mà hắn những tưởng sẽ không bao giờ phải lấy ra.
Hắn đã thất bại, thất bại triệt để! Hắn thua trong tay người mà hắn chỉ coi như con sâu cái kiến trong mắt, thua người có tu vi không bằng mình. Thậm chí, nếu không có chưởng môn Hà Lạc Hoa ra tay thì hắn đã chết giới kiếm của Mạnh Hạo rồi. Thất bại này đã cắt đứt con đường tiếp theo của hắn ở Kháo Sơn Tông. Sau khi tỉnh dậy, hắn không bước ra ngoài mà cứ ngồi yên lặng như vậy.
Hắn là thiên chi kiêu tử, trong gia tộc có thanh danh hiển hách ở Nam Vực. Tuổi thơ hắn chỉ toàn kiêu ngạo, lòng đầy ý chí vươn cao nên mới quyết định không ở lại trong tông mà đi tới nước Triệu, đi tới Kháo Sơn Tông này để đoạt lấy chí bảo và truyền thừa, để có thể đạt tới vô hạ Trúc Cơ. Hai chuyện này tưởng như đã nằm gọn trong tay của hắn thì sau hôm nay, tất cả đã tiêu tan.
Vương Đằng Phi cất tiếng cười thảm. Tiếng cười ngày một lớn, cang vọng khắp động phủ. Hắn vừa cười, vừa gắt gao nhìn nắm đấm đang nắm chặt. Hắn không cam lòng! Nếu có thua trong tay một nhân vật thiên tài hẳn hắn đã có thể nhịn được. Tiếc rằng kẻ cướp đi tư cách đệ tử nội tông của hắn lại là một kẻ mà trước đó hắn còn không nhớ nổi tên.
Đúng lúc này, cửa động phủ của Vương Đằng Phi đột nhiên nát bấy, nhưng lại không truyền ra bất kỳ âm thanh nào. Trước cửa động phủ có một trung niên mặc áo bào xanh chắp tay đứng đó. Thân thể hắn gầy gò nhưng toát lên khí thế cao ngạo. Ánh trăng chiếu trên người trung niên này cũng trở nên vặn vẹo, run rẩy tựa như sự tồn tại của người này có thể khiến núi non khắp xung quanh chấn động.
Bên cạnh người trung niên này có một thiếu nữ thoạt nhìn chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, nhan sắc tuyệt mỹ, vóc người cao ráo thon thả. Nàng không trang điểm mà nhan sắc vẫn rạng ngời như ánh bình minh trong gió tuyết. Trên đầu nàng có cài một cây trâm hình chim én, mặc trên người một chiếc áo lưới màu xanh nhạt. Nàng đứng dưới ánh trăng như đang tỏa ra tiên khí, thoát ra khỏi mọi vướng bận của trần tục này.
“Vương gia, gia tộc của ngài là một trong tam đại gia tông tu tiên ở Nam Vực, đứng trên rất nhiều tông môn. Gia tộc ngài đã tồn tại trên Nam Vực hơn một vạn năm rồi.” Người trung niên nhàn nhạt cất tiếng, âm thanh ẩn chứa một cỗ khí tức uy nghiêm khó nói lên lời.
“Người là một vị vương gia kiêu hùng, từ lúc sinh ra đã được ấn định sống một cuộc sống không tầm thường. Đã được chuẩn bị để sau này tung cánh bay khắp chín gầm trời, tranh đấu trên con đường tu tiên, một ngăn trở nho nhỏ thế này có tính là gì? Tiểu quốc nhỏ bé này độ phồn hoa nào thể so sánh với Nam Vực chúng ta. Gia tộc tùy ý phái ra một sư thúc đạt tới Nguyên Anh kỳ là có thể tàn sát sạch sẽ nơi này.” Người trung niên nói như khẳng định, ngữ điệu không thể nghi ngờ.
Vương Đằng Phi nắm chặt nắm đấm, trong hai mắt như có ngọn lửa xuất hiện.
“Địch nhân của người là những vương gia kiêu ngạo khác trong gia tộc, là truyền nhân của hai đại gia tộc khác ở Nam Vực, là đương kim đệ tử của ngũ tông phái ở Nam Vực. Chỉ có bọn hắn mới xứng trở thành địch nhân của người. Nếu bọn họ thấy được bộ dạng hôm nay của ngài thì ngài sao xứng mang họ Vương nữa!”
“Hãy nói cho ta, người mang họ gì?” Người trung niên hất tay áo, lạnh giọng quát.
“Ta họ Vương!” Vương Đằng Phi đứng dậy gằn từng tiếng, trong đôi mắt lộ ra hào quang mãnh liệt.
Vị nam tử trung niên nhìn Vương Đằng Phi một lúc lâu, thần sắc mới trở lại ôn hòa.
“Người là Vương gia Côn Bằng, không tới vài năm là có thể Trúc Cơ, sau này đạt tới Kết Đan, thậm chí là Nguyên Anh cũng không phải là không thể. Tới lúc đó, người sẽ thấy người đánh bại ngươi hôm nay ở cái Triệu quốc bé nhỏ này sẽ đạt tới tu vi nào hay vẫn chỉ là Ngưng Khí như hôm nay. Lúc đó, trong mắt ngươi hắn chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.”
“Đằng Phi.” Cô gái tuyệt mỹ đứng cạnh nam tử trung niên bây giờ mới lên tieéng, âm thanh thốt ra nghe thật êm ái, kết hợp với vóc dáng hoàn mỹ càng khiến người ta liên tưởng tới sự hoàn mỹ tỏa ra từ người Vương Đằng Phi.
Vương Đằng Phi trầm mặc, liếc nhìn cô gái. Cô gái này chính là vị hôn thê của hắn, Sở Ngọc Yên, nàng là nhi tử của chưởng giáo Tử Vận Tông, là một nhân vật thiên tài, thanh danh hiển hách khắp đại địa Nam Vực.
“Trở về đi.” Cô gái cất tiếng nói nhu hòa, ánh mắt nhìn Vương Đằng Phi lộ ra một tia tình ý.
Vương Đằng Phi khẽ gật đầu, bước ra ngoài đồng phủ. Cô gái đi bên cạnh hắn, hai người cùng bước theo nam tử trung niên. Bỗng nhiên, trên bầu trời đêm vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa. Một tia sét lớn đánh xuống, phía trước ba người hiện ra một chiến thuyền dài chừng trăm trượng, toàn thân chiến thuyền màu đen tỏa ra sát khí bức người. Ở mặt trước có một cây cờ và một lá cờ màu đỏ thêu chữ Vương tung bay theo gió.
Trên chiến thuyền có không ít thân ảnh đứng bất động giống như khôi lỗi, tỏa ta khí tức lạnh lẽo như băng.
Tiếng nổ vang lên làm tất cả đệ tử trong Kháo Sơn Tông chấn động tinh thần, quay người nhìn về nơi phát ra tiếng nổ, vẻ mặt không thể tin nổi.
Ở động phủ trên đỉnh Đông phong, giờ này Mạnh Hạo đã từ trong trầm tư tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy chiến thuyền màu đen kinh người và lá cờ màu máu, tinh thần liền chấn động mạnh.
“Lúc trước không nên đồng ý để cho ngươi tới nơi hoang dã này. Dù có tin đồn từng có Thái Linh xuất hiện ở đây thì cũng là sự tình của mấy trăm năm trước rồi.” Lúc ba người bước lên chiến thuyền, nam tử trung niên nói. Vương Đằng Phi quay đầu nhìn về hướng Kháo Sơn Tông, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh về nơi này trong mấy năm qua, rồi tất cả tan biến không để lại gì.
Ánh mắt của hắn không còn ôn hòa, nụ cười không còn thân thiện mà trở nên lạnh lùng, trong đáy mắt hiện ra một tia tàn nhẫn. Biểu hiện của hắn khác hoàn toàn so với hình ảnh một Vương sư huynh thường ngày trước kia. Hắn đã nhìn thấy Mạnh Hạo đang đứng trên đỉnh núi, giữa hai người là một khoảng cách xa. Ánh mắt ấy nhanh chóng rời đi nơi khác, cảm giác như Mạnh Hạo không hề tồn tại. Bởi vì hắn hãnh diện và kiêu ngạo, bởi vì hắn mang họ Vương!
Cùng lúc đó, người nam tử trung niên cũng nhìn thoáng qua Mạnh Hạo đang đứng trên đỉnh núi, ánh mắt như lợi kiếm xông thẳng về phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo biến sắc, phun ra một ngụm máu tươi lớn. Toàn thân như bao trùm bởi băng hàn ngàn năm. Cảm giác đối diện với sinh tử chưa bao giờ gặp hiện lên trong hắn. Thân thể hắn như héo rũ, ngọn lửa trong linh hồn lập lòe muốn tắt. Từ mi tâm của hắn xuất hiện một vệt máu.
Cô độc. Bất lực.
Cảm giác tử vong hóa thành một bàn tay lớn giáng trên thân thể Mạnh Hạo, muốn đem hắn ra mà đè nén, phân thây.
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên quanh quẩn khắp Kháo Sơn Tông.
“Tu vi đạt tới Kết Đan, không phải tạp đan mà gần với tử đan, xích đan sao lại khi dễ một tiểu bối mới đạt tới Ngưng Khí? Ngươi có phải là người bảo hộ cho vương gia ở Nam Vực hành tẩu bên ngoài Vương Tích Phạm?”
Một thân ảnh màu lam xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo nhanh như chớp. Thân ảnh này chính là chưởng môn Hà Lạc Hoa. Tay phải hắn vung lên hất về phía trước, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Hư không bốn phía như muốn vỡ vụn hóa thành tầng tầng gợn sóng mãnh liệt khuếch tán ra xung quanh. Một cỗ khí tức cường đại từ người Hà Lạc Hoa bạo phát. Hắn đứng đó lạnh lùng nhìn về nam tử trung niên Vương Tích Phạm đang đứng trên chiến thuyền.
“Đã để Hà huynh chê cười rồi. Vương mỗ tới đây để mang Đằng Phi rời đi, đa tạ Hà huynh đã chiếu cố trong những năm vừa rồi.” Vương Tích Phạm nở nụ cười ôn hòa, thần sắc vẫn tỏ ra ngạo nghễ. Tay áo phất lên, chiến thuyền hóa thành một đạo hồng quang biến mất trong ting không.
Mạnh Hạo lại phun ra một ngụm máu tươi. Hắn ngẩng đầu nhìn về nơi chiến thuyền vừa khuất bóng, ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo tới cực điểm.
Hà Lạc Hoa quay đầu nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt trầm mặc rồi thở dài sau đó rời đi để lại Mạnh Hạo đứng đó, ánh mắt xa xăm.
“Đây là tu sĩ Kết đan kỳ sao? Chỉ ánh mắt nhìn đã khiến cho người ta muốn phân thây toái cốt. Mà đây mới chỉ là tu sĩ đạt tới Kết đan kỳ, vậy còn Nguyên Anh kỳ, Trảm Linh Kỳ và những cảnh giới khác thì sao? Nam Vực? Vương gia?” Mạnh Hạo cắn răng, trong mắt như có ánh lửa đang thiêu đốt.
“Nếu ngươi không mãnh mẽ sẽ không có tư cách để sinh tông. Nếu ngươi không mạnh mẽ, sẽ không có tư cách bước trên con đường tu hành, chỉ có thể mặc cho người chém giết. Cuộc sống như thế ngươi có nguyện ý không?”
Trong đầu Mạnh Hạo bỗng nhớ tới những lời chỉ bảo của sư huynh Trần Phàm. Từng âm thanh quanh quẩn, ngày một khắc sâu vào tâm khảm của Mạnh Hạo, khắc sâu vào linh hồn hắn, không thể xóa nhòa.
“Ta không muốn!” Mạnh Hạo nắm chặt hai nắm đấm, gằn từng tiếng.
“Ta không muốn để mặc cho người chém giết!”
“Ta không muốn trở thành kẻ yếu!”
“Ta muốn trở nên cường đại, ta phải trở nên mạnh mẽ!”
Lúc trước hắn vốn chỉ là một thư sinh tầm thường, mong muốn một ngày được đặt chân tới Đông thổ Đại Đường, nhưng hôm nay, trong lòng hắn lại khắc sâu thêm một tín niệm nữa. Hắn muốn trở thành cường giả, muốn nghịch thiên trên con đường tu hành.
Mạnh Hạo ngồi trên tảng đá lớn nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao. Trăng tròn vằng vặc trên đầu. Hắn suy nghĩ rất nhiều, tinh thần hơi có chút rối loạn.
Đêm càng về khuya, cùng lúc Mạnh Hạo đang ngẫm nghĩ thì Vương Đằng Phi cũng khoanh chân ngồi trong động phủ của hắn, nhìn vị trí ngón trỏ tay phải đã bị phế, thần sắc mờ mịt. Trước mặt hắn là một miếng ngọc giản đã vỡ làm đôi. Sau khi tỉnh dậy, đó là việc đầu tiên hắn làm.
Hắn không thể tiến vào nội tông, cũng là mất đi cơ hội thực hiện chuyện bí mật thứ hai. Trong một phút mất hết can đảm, nở nụ cười thảm, hắn đã bóp nát ngọc giản mà hắn những tưởng sẽ không bao giờ phải lấy ra.
Hắn đã thất bại, thất bại triệt để! Hắn thua trong tay người mà hắn chỉ coi như con sâu cái kiến trong mắt, thua người có tu vi không bằng mình. Thậm chí, nếu không có chưởng môn Hà Lạc Hoa ra tay thì hắn đã chết giới kiếm của Mạnh Hạo rồi. Thất bại này đã cắt đứt con đường tiếp theo của hắn ở Kháo Sơn Tông. Sau khi tỉnh dậy, hắn không bước ra ngoài mà cứ ngồi yên lặng như vậy.
Hắn là thiên chi kiêu tử, trong gia tộc có thanh danh hiển hách ở Nam Vực. Tuổi thơ hắn chỉ toàn kiêu ngạo, lòng đầy ý chí vươn cao nên mới quyết định không ở lại trong tông mà đi tới nước Triệu, đi tới Kháo Sơn Tông này để đoạt lấy chí bảo và truyền thừa, để có thể đạt tới vô hạ Trúc Cơ. Hai chuyện này tưởng như đã nằm gọn trong tay của hắn thì sau hôm nay, tất cả đã tiêu tan.
Vương Đằng Phi cất tiếng cười thảm. Tiếng cười ngày một lớn, cang vọng khắp động phủ. Hắn vừa cười, vừa gắt gao nhìn nắm đấm đang nắm chặt. Hắn không cam lòng! Nếu có thua trong tay một nhân vật thiên tài hẳn hắn đã có thể nhịn được. Tiếc rằng kẻ cướp đi tư cách đệ tử nội tông của hắn lại là một kẻ mà trước đó hắn còn không nhớ nổi tên.
Đúng lúc này, cửa động phủ của Vương Đằng Phi đột nhiên nát bấy, nhưng lại không truyền ra bất kỳ âm thanh nào. Trước cửa động phủ có một trung niên mặc áo bào xanh chắp tay đứng đó. Thân thể hắn gầy gò nhưng toát lên khí thế cao ngạo. Ánh trăng chiếu trên người trung niên này cũng trở nên vặn vẹo, run rẩy tựa như sự tồn tại của người này có thể khiến núi non khắp xung quanh chấn động.
Bên cạnh người trung niên này có một thiếu nữ thoạt nhìn chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, nhan sắc tuyệt mỹ, vóc người cao ráo thon thả. Nàng không trang điểm mà nhan sắc vẫn rạng ngời như ánh bình minh trong gió tuyết. Trên đầu nàng có cài một cây trâm hình chim én, mặc trên người một chiếc áo lưới màu xanh nhạt. Nàng đứng dưới ánh trăng như đang tỏa ra tiên khí, thoát ra khỏi mọi vướng bận của trần tục này.
“Vương gia, gia tộc của ngài là một trong tam đại gia tông tu tiên ở Nam Vực, đứng trên rất nhiều tông môn. Gia tộc ngài đã tồn tại trên Nam Vực hơn một vạn năm rồi.” Người trung niên nhàn nhạt cất tiếng, âm thanh ẩn chứa một cỗ khí tức uy nghiêm khó nói lên lời.
“Người là một vị vương gia kiêu hùng, từ lúc sinh ra đã được ấn định sống một cuộc sống không tầm thường. Đã được chuẩn bị để sau này tung cánh bay khắp chín gầm trời, tranh đấu trên con đường tu tiên, một ngăn trở nho nhỏ thế này có tính là gì? Tiểu quốc nhỏ bé này độ phồn hoa nào thể so sánh với Nam Vực chúng ta. Gia tộc tùy ý phái ra một sư thúc đạt tới Nguyên Anh kỳ là có thể tàn sát sạch sẽ nơi này.” Người trung niên nói như khẳng định, ngữ điệu không thể nghi ngờ.
Vương Đằng Phi nắm chặt nắm đấm, trong hai mắt như có ngọn lửa xuất hiện.
“Địch nhân của người là những vương gia kiêu ngạo khác trong gia tộc, là truyền nhân của hai đại gia tộc khác ở Nam Vực, là đương kim đệ tử của ngũ tông phái ở Nam Vực. Chỉ có bọn hắn mới xứng trở thành địch nhân của người. Nếu bọn họ thấy được bộ dạng hôm nay của ngài thì ngài sao xứng mang họ Vương nữa!”
“Hãy nói cho ta, người mang họ gì?” Người trung niên hất tay áo, lạnh giọng quát.
“Ta họ Vương!” Vương Đằng Phi đứng dậy gằn từng tiếng, trong đôi mắt lộ ra hào quang mãnh liệt.
Vị nam tử trung niên nhìn Vương Đằng Phi một lúc lâu, thần sắc mới trở lại ôn hòa.
“Người là Vương gia Côn Bằng, không tới vài năm là có thể Trúc Cơ, sau này đạt tới Kết Đan, thậm chí là Nguyên Anh cũng không phải là không thể. Tới lúc đó, người sẽ thấy người đánh bại ngươi hôm nay ở cái Triệu quốc bé nhỏ này sẽ đạt tới tu vi nào hay vẫn chỉ là Ngưng Khí như hôm nay. Lúc đó, trong mắt ngươi hắn chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.”
“Đằng Phi.” Cô gái tuyệt mỹ đứng cạnh nam tử trung niên bây giờ mới lên tieéng, âm thanh thốt ra nghe thật êm ái, kết hợp với vóc dáng hoàn mỹ càng khiến người ta liên tưởng tới sự hoàn mỹ tỏa ra từ người Vương Đằng Phi.
Vương Đằng Phi trầm mặc, liếc nhìn cô gái. Cô gái này chính là vị hôn thê của hắn, Sở Ngọc Yên, nàng là nhi tử của chưởng giáo Tử Vận Tông, là một nhân vật thiên tài, thanh danh hiển hách khắp đại địa Nam Vực.
“Trở về đi.” Cô gái cất tiếng nói nhu hòa, ánh mắt nhìn Vương Đằng Phi lộ ra một tia tình ý.
Vương Đằng Phi khẽ gật đầu, bước ra ngoài đồng phủ. Cô gái đi bên cạnh hắn, hai người cùng bước theo nam tử trung niên. Bỗng nhiên, trên bầu trời đêm vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa. Một tia sét lớn đánh xuống, phía trước ba người hiện ra một chiến thuyền dài chừng trăm trượng, toàn thân chiến thuyền màu đen tỏa ra sát khí bức người. Ở mặt trước có một cây cờ và một lá cờ màu đỏ thêu chữ Vương tung bay theo gió.
Trên chiến thuyền có không ít thân ảnh đứng bất động giống như khôi lỗi, tỏa ta khí tức lạnh lẽo như băng.
Tiếng nổ vang lên làm tất cả đệ tử trong Kháo Sơn Tông chấn động tinh thần, quay người nhìn về nơi phát ra tiếng nổ, vẻ mặt không thể tin nổi.
Ở động phủ trên đỉnh Đông phong, giờ này Mạnh Hạo đã từ trong trầm tư tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thấy chiến thuyền màu đen kinh người và lá cờ màu máu, tinh thần liền chấn động mạnh.
“Lúc trước không nên đồng ý để cho ngươi tới nơi hoang dã này. Dù có tin đồn từng có Thái Linh xuất hiện ở đây thì cũng là sự tình của mấy trăm năm trước rồi.” Lúc ba người bước lên chiến thuyền, nam tử trung niên nói. Vương Đằng Phi quay đầu nhìn về hướng Kháo Sơn Tông, trong đầu hiện lên một vài hình ảnh về nơi này trong mấy năm qua, rồi tất cả tan biến không để lại gì.
Ánh mắt của hắn không còn ôn hòa, nụ cười không còn thân thiện mà trở nên lạnh lùng, trong đáy mắt hiện ra một tia tàn nhẫn. Biểu hiện của hắn khác hoàn toàn so với hình ảnh một Vương sư huynh thường ngày trước kia. Hắn đã nhìn thấy Mạnh Hạo đang đứng trên đỉnh núi, giữa hai người là một khoảng cách xa. Ánh mắt ấy nhanh chóng rời đi nơi khác, cảm giác như Mạnh Hạo không hề tồn tại. Bởi vì hắn hãnh diện và kiêu ngạo, bởi vì hắn mang họ Vương!
Cùng lúc đó, người nam tử trung niên cũng nhìn thoáng qua Mạnh Hạo đang đứng trên đỉnh núi, ánh mắt như lợi kiếm xông thẳng về phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo biến sắc, phun ra một ngụm máu tươi lớn. Toàn thân như bao trùm bởi băng hàn ngàn năm. Cảm giác đối diện với sinh tử chưa bao giờ gặp hiện lên trong hắn. Thân thể hắn như héo rũ, ngọn lửa trong linh hồn lập lòe muốn tắt. Từ mi tâm của hắn xuất hiện một vệt máu.
Cô độc. Bất lực.
Cảm giác tử vong hóa thành một bàn tay lớn giáng trên thân thể Mạnh Hạo, muốn đem hắn ra mà đè nén, phân thây.
Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh vang lên quanh quẩn khắp Kháo Sơn Tông.
“Tu vi đạt tới Kết Đan, không phải tạp đan mà gần với tử đan, xích đan sao lại khi dễ một tiểu bối mới đạt tới Ngưng Khí? Ngươi có phải là người bảo hộ cho vương gia ở Nam Vực hành tẩu bên ngoài Vương Tích Phạm?”
Một thân ảnh màu lam xuất hiện trước mặt Mạnh Hạo nhanh như chớp. Thân ảnh này chính là chưởng môn Hà Lạc Hoa. Tay phải hắn vung lên hất về phía trước, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Hư không bốn phía như muốn vỡ vụn hóa thành tầng tầng gợn sóng mãnh liệt khuếch tán ra xung quanh. Một cỗ khí tức cường đại từ người Hà Lạc Hoa bạo phát. Hắn đứng đó lạnh lùng nhìn về nam tử trung niên Vương Tích Phạm đang đứng trên chiến thuyền.
“Đã để Hà huynh chê cười rồi. Vương mỗ tới đây để mang Đằng Phi rời đi, đa tạ Hà huynh đã chiếu cố trong những năm vừa rồi.” Vương Tích Phạm nở nụ cười ôn hòa, thần sắc vẫn tỏ ra ngạo nghễ. Tay áo phất lên, chiến thuyền hóa thành một đạo hồng quang biến mất trong ting không.
Mạnh Hạo lại phun ra một ngụm máu tươi. Hắn ngẩng đầu nhìn về nơi chiến thuyền vừa khuất bóng, ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo tới cực điểm.
Hà Lạc Hoa quay đầu nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt trầm mặc rồi thở dài sau đó rời đi để lại Mạnh Hạo đứng đó, ánh mắt xa xăm.
“Đây là tu sĩ Kết đan kỳ sao? Chỉ ánh mắt nhìn đã khiến cho người ta muốn phân thây toái cốt. Mà đây mới chỉ là tu sĩ đạt tới Kết đan kỳ, vậy còn Nguyên Anh kỳ, Trảm Linh Kỳ và những cảnh giới khác thì sao? Nam Vực? Vương gia?” Mạnh Hạo cắn răng, trong mắt như có ánh lửa đang thiêu đốt.
“Nếu ngươi không mãnh mẽ sẽ không có tư cách để sinh tông. Nếu ngươi không mạnh mẽ, sẽ không có tư cách bước trên con đường tu hành, chỉ có thể mặc cho người chém giết. Cuộc sống như thế ngươi có nguyện ý không?”
Trong đầu Mạnh Hạo bỗng nhớ tới những lời chỉ bảo của sư huynh Trần Phàm. Từng âm thanh quanh quẩn, ngày một khắc sâu vào tâm khảm của Mạnh Hạo, khắc sâu vào linh hồn hắn, không thể xóa nhòa.
“Ta không muốn!” Mạnh Hạo nắm chặt hai nắm đấm, gằn từng tiếng.
“Ta không muốn để mặc cho người chém giết!”
“Ta không muốn trở thành kẻ yếu!”
“Ta muốn trở nên cường đại, ta phải trở nên mạnh mẽ!”
Lúc trước hắn vốn chỉ là một thư sinh tầm thường, mong muốn một ngày được đặt chân tới Đông thổ Đại Đường, nhưng hôm nay, trong lòng hắn lại khắc sâu thêm một tín niệm nữa. Hắn muốn trở thành cường giả, muốn nghịch thiên trên con đường tu hành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.