Chương 281: Thà chết chứ không chịu khuất phục!
Nhĩ Căn
03/06/2016
Chợt một đạo hắc quang từ trong hư vô đằng xa nháy
mắt mắt đã vọt tới, dùng tốc độ cực nhanh đến không tưởng đến thẳng chỗ ý thức của Sở Ngọc Yên. Sau đó lượn quanh một vòng, cả thân mình nó chợt
va chạm vào bảy tám Đan lô đang vờn quanh nàng, có điều Đan lô nào xui
xẻo đụng trúng nó đều lập tức vỡ nát ra, sau đó bị hắc quang đó một ngụm nuốt sạch sẽ.
Những Đan lô đó là do Sở Ngọc Yên trải qua thiên tân vạn khổ câu thông với mười vạn Đan lô trên thế giới này mới tìm được mấy đan lô cảm ứng với bản thân nàng, lúc này đành trơ mắt nhìn mấy Đan lô kia không dám né tránh mà tùy ý cho hắc quang lao đến đụng tan nát, cũng để cho hắc quang kia tùy ý cắn nuốt. Dường như là bậc quân vương muốn thần chết, thần không thể không chết!
Một màn này xảy ra khiến cho ý thức của Sở Ngọc Yên chợt chấn động.
Cũng may đám đan lô vờn quanh nàng cũng không hẳn là bị toái diệt hết, hắc quang kia dường như không quan tâm mà buông bỏ hai ba cái còn lại.
Rồi cũng nhanh chóng, hắc quang kia tiếp tục phóng tới chỗ Diệp Phi Mục, khẽ quấn quanh một vòng. Hơn mười Đan lô được y câu thông ra từ trong mười vạn đan lô đang vờn quanh hắn cũng bị tan nát hơn một nửa, sau đó bị cắn nuốt mất. Mà sau khi hắc quang kia lướt qua, đám đan lô vờn quanh đám người còn lại cũng chịu kết quả y như vậy
Thật ra nói thì có vẻ chậm, nhưng thực tế từ khi hắc quang này tiến đến tới lúc này chỉ trong vài cái chớp mắt mà thôi. Lúc này hắc quang kia cũng nhanh chóng tiến thẳng tới Mạnh Hạo, hắn cũng không kịp đưa tay chụp lấy Đan lô màu tím trước mặt thì đã trơ mắt nhìn hắc quang kia đụng vào đan lô của mình, nhìn đan lô màu tím kia vỡ vụn ra rồi bị hắc quang kia cắn nuốt mất.
Trong lòng của Mạnh Hạo lập tức bạo phát ra một nỗi giận ngút trời, lửa giận trùng thiên. Hắn không như mấy người kia, sau khi câu thông trao đổi với hơn mười vạn đan lô trong thế giới này thì hấp dẫn được nhiều đan lô đến như vậy, nên đan lô của bọn họ bị hủy diệt vài cái cũng chẳng có chuyện gì to tát, vì bọn họ còn có đan lô khác mà lựa chọn.
Nhưng Mạnh Hạo thì khác, hắn phải hao tâm tổn sức mới có thể lừa dối một đan lô màu tím kia xuất hiện, mà cũng chỉ có một đan lô duy nhất. Vậy mà lại bị hắc quang này trực tiếp đụng nát tan, khiến cho hắn lúc này chỉ còn trơ lại hai bàn tay trắng. Thử hỏi nỗi phẫn nộ này của hắn sao có thể không lớn được.
Nhất là sau khí hắc quang này đụng nát Đan lô của Mạnh Hạo, còn mang theo một vẻ ngạo nghễ chuẩn bị hướng ra phía xa xa bay đi như thể một quân vương đi thăm dò lãnh thổ của mình một phen, đem mấy tên thần tử ngứa mắt diệt sát hết sau đó lại đi tiếp.
Mạnh Hạo nhìn rõ ràng, trong hắc quang đó có một đỉnh Đan lô. Toàn thân đan lô này là một màu đen tuyền, cũng không có bất kì phù văn nào trên thân mình, màu sắc của nó không thuộc về bảy màu hào quang của thế giới này. Tựa như hoàn toàn không thuộc về thế giới này, đồng thời nó còn như ngự trị tất cả đan lô ở đây.
“Làm vỡ nát đan lô của ta, vậy thì ngươi an tâm mà trở thành Đan lô của Phương mỗ đi.” Thâm tâm của Mạnh Hạo đầy phẫn nộ, ý thức của hắn vậy mà chợt động, trong nháy mắt đó bèn đuổi theo Đan lô màu đen này.
Lúc này Mạnh Hạo cũng đã sớm đem cái gọi là tâm tự nhiên, thả lòng mà đi câu thông với thế giới sâu xa bên trong, cảm ứng Đan lô bổn mạng của mình. Mấy chuyện này hắn cũng đã ném qua một bên rồi, đây cũng đâu phải tính cách của Mạnh Hạo chứ.
Ngươi phá hủy đan lô của ta, vậy ta cũng mặc kệ ngươi nguyện ý hay không, cũng phải trở lại mà thay thế!
Đây mới chính là tính cách của Mạnh Hạo. Lúc này, ý thức của hắn mang theo phẫn nộ trùng thiên cũng nhanh chóng lao ra, cùng với hắc quang này tiến thẳng vào hư vô phía xa, một bên đuổi, một bên chạy.
Đan lô màu đen kia còn quá đáng hơn, nó cũng không chút để ý tới Mạnh Hạo phía sau, điệu bộ ngạo nghễ tới cực điểm, cho dù là đi về phía trước thì nó vẫn cứ hung hăng đâm nát vào mấy Đan lô vô tình gặp được trên đường đi, sau đó thản nhiên cắn nuốt.
Tựa như đan lô này có linh, thỉnh thoảng còn ra vẻ khiêu khích khinh miệt đối với Mạnh Hạo.
Mà lúc này, ở bên ngoài Tử Đông sơn, bên cạnh Đan lô to lớn kia, Sở Ngọc Yên mở mắt ra, Diệp Phi Mục cùng với bảy người khác cũng mở mắt ra. Trong chớp mắt, trong tay của bọn họ cũng xuất hiện hào quang, sau đó hóa thành Đan lô.
Có điều cho dù bên trong thế giới hư ảo kia, bọn họ lấy được Đan lô màu sắc thế nào nhưng ngay khi lấy ra bên ngoài này thì tất cả Đan lô đều trở thành màu trắng hết.
Mọi người đều thức tỉnh chỉ còn trừ Mạnh Hạo vẫn đang nhắm mắt ngồi chỗ đó, vẫn đang cau mày, nghiến răng nghiến lợi. Mà ở thế giới bên ngoài Tiên thổ, trên Đông Lai sơn, tất cả mọi người có mặt tại đấy, kể cả Tử lô đan sư cũng không thể nhìn thấy được thế giới đan lô, chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt biểu hiện của đám người trong lúc tĩnh tọa bên cạnh Đan lô to lớn kia mà thôi, lúc này thấy Mạnh Hạo vẫn còn chưa thành công thì đồng loạt nhìn qua hắn.
Sở Ngọc Yên liếc nhìn Mạnh Hạo, cũng không nói gì mà cầm Đan lô trong tay đi thẳng đến Tử Đông sơn. Cả người Diệp Phi Mục cũng nhanh chóng lao lên, đi thẳng vào trong con đường đầu tiên.
Bảy người khác cũng chợt trầm mặc sau đó cũng nhanh chóng hướng về phía đỉnh của Tử Đông sơn. Mỗi người bọn họ cũng lựa chọn một đường đi lên riêng cho mình. Sau khi bước vào, đường này cũng theo đó mà biến mất. Rất nhanh sau đó, đường đá dẫn lên đỉnh núi chỉ còn một con đường duy nhất lưu lại để dành cho Mạnh Hạo vẫn còn đang ngồi đả tọa.
Trong thế giới đan lô hư ảo, Mạnh Hạo điên cuồng đuổi theo hắc quang. Còn hắc quang thì không ngừng lôi kéo Mạnh Hạo phía sau mà chạy đi, ý tứ khinh miệt càng thêm nhiều.
“Yêu phong, đệ bát cấm!” Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, cũng đã mất kiên trì đuổi theo nữa. Hắn có cảm giác dường như thế giới này đã bị phong bế, ngoại nhân không thể biết được diễn biến bên trong, hơn nữa hắn cũng không còn cách nào khác bèn dứt khoát triển khai thủ đoạn. Thân thể vô hình của hắn đang khuếch tán, chợt một gợn sóng tràn ra từ trong linh hồn của rồi nhanh chóng xuất hiện xung quanh hắn. Dao động gợn sóng này dần hóa thành một sợi tơ mỏng đi thẳng tới Đan lô màu đen phía trước, sau đó quấn chặt lấy nó vào bên trong.
Đan lô màu đen này chợt sững lại, từ trước tới giờ nó đều nhớ rằng cũng có rất nhiều người có ý định bắt nó, nhưng trong thế giới Đan lô này, nó như một bậc quân vương, không người nào có thể bắt được. Nhưng hôm nay dưới thuật pháp kì dị này, nó không cách nào có thể tự chủ ý thức của bản thân được, thân lô chợt chấn động rồi khựng lại. Nhưng khoảng hai hơi thở sau thì nó có thể lại cử động được như cũ, bèn nhanh chóng bỏ chạy.
Một hư ảnh bàn tay to lớn nhanh chóng xuất hiện gắt gao nắm chặt lấy nó. Thân thể Mạnh Hạo vốn vô hình ở bên trong thế giới này, nhưng dưới cấm thuật Phong yêu đệ bát cấm, thì hư ảnh của hắn đã ngưng tụ được hình dạng bên ngoài.
“Ngươi còn chạy chỗ nào!” Mạnh Hạo nắm chặt lấy Đan lô đen, để cho Đan lô này tùy ý dãy giụa mãnh liệt, truyền ra một lực lượng kinh người. Thậm chí bên trên đan lô này còn biến ảo ra một gương mặt.
Gương mặt này là một thiếu niên vẫn còn đầy lệ khí trong mắt, còn thêm vẻ oán độc nữa. Sau khi gương mặt này xuất hiện bên trên đan lô thì nó nhìn Mạnh Hạo chằm chằm, phát ra tiếng gầm nhẹ đầy uy hiếp.
Vẻ lạnh lẽo trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên, hắn đưa tay trái tát thẳng một cái vào bên mặt của linh hồn Đan lô này. Dường như cũng không dự liệu được, trong ý thức của cái linh hồn đan lô này chợt nổ ầm vang một tiếng, gương mặt của thiếu niên mà Đan lô này biến hóa ra như bị lệch qua một bên, sau đó nó mạnh mẽ quay lại hướng về phía Mạnh Hạo mà gầm lên.
Tiếng gầm kinh thiên ẩn chứa một khí thế mạnh mẽ áp thẳng vào mặt Mạnh Hạo, khiến cho ý thức của hắn trong chốc lát này thoáng rung chuyển, nhưng hắn nhất định không buông Đan lô trong tay ra, ngược lại chỉ hừ lạnh lên một tiếng.
“Không phục? Không phục cũng vô dụng thôi!” Tay trái của Mạnh Hạo lại đưa lên, tiếp tục triển khai Phong yêu đệ bát cấm điểm một chỉ về phía gương mặt thiếu niên kia.
“Ngươi cắn nuốt Đan lô của người khác thế nào ta không quan tâm. Nhưng ngươi lại dám cắn nuốt đan lô của ta, chính là đã kết một cái Nhân cùng với ta, lúc này đây ngươi phải trả, chính là Quả!” Tay trái Mạnh Hạo tiếp tục bấm niệm pháp quyết triển khai Phong yêu đệ bát cấm, hạ xuống từng đạo lạc ấn bên trên Đan lô như muốn phong ấn trấn áp nó lại.
Linh hồn đan lô đã hóa thành gương mặt thiếu niên giãy dụa mạnh mẽ, vẻ oán độc càng nhiều hơn cả trước kia, đồng thời nó cũng điên cuồng há to miệng phát ra một tiếng gào thét chói tai.
Thanh âm này truyền khắp thế giới đan lô hư ảo, vang đến từng ngóc ngách hẻo lánh nhất, rơi thẳng đến các Đan lô tồn tại trong này. Khiến cho toàn bộ đan lô trong thế giới này chợt đồng loạt run rẩy, sau đó mạnh mẽ lao nhanh ra.
Dưới mắt thường cũng có thể thấy, lúc này bốn phía xung quanh Mạnh Hạo là từng đạo hào quang xuất hiện, một nghìn, năm nghìn, một vạn, năm vạn, mười vạn. . .
Hơn một trăm ngàn đạo hào quang trong nháy mắt này chợt xuất hiện vờn quanh Mạnh Hạo, hào quang vạn trượng chiếu rọi sáng trưng cả bát phương thế giới. Những ánh sáng này dần hóa thành mười vạn Đan lô vây quanh Mạnh Hạo, âm thanh ông ông vang vọng, chuyển động xoay tròn như nhắm vào Mạnh Hạo. Tựa như nếu Mạnh Hạo không chịu buông tay thả Đan lô màu đen này ra, thì chúng sẽ lập tức lao thẳng tới hắn.
Gương mặt thiếu niên do đan lô màu đen hóa thành nhìn thấy cảnh tượng này chợt lộ ra một vẻ đắc ý trên mặt, đồng thời nhìn Mạnh Hạo đầy khiêu khích. Nhưng đúng lúc này Mạnh Hạo lại đưa tay trái lên, một lần nữa đánh một cái bạt tai.
Gương mặt thiếu niên đầy phẫn nộ, gào thét lên một tiếng. Lập tức toàn bộ Đan lô bốn phía ầm ầm gào thét lao thẳng về hướng Mạnh Hạo. Tám phương thế giới này chấn động gợn sóng, hào quang ngập trời, nhưng đúng lúc này thì Mạnh Hạo chợt hừ lên một tiếng rồi nhắm mắt lại.
"Đi!"
Ý thức của hắn chợt động, thân ảnh của hắn cũng chợt tiêu tán mất, kể cả đan lô đen đang nằm trong tay Mạnh Hạo mà rít gào cũng chợt tiêu tán trong nháy mắt. Nhờ vậy mà mười vạn đan lô kia oanh kích thẳng xuống, không có cái nào chạm được đến thân ảnh Mạnh Hạo.
Bên ngoài Đan lô, thế giới Tiên thổ, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa bỗng nhiên mở hai mắt ra. Trong nháy mắt đó, hắc quang trong tay hắn tràn ra ngập trời, rồi dần huyễn hóa thành một Đan lô, cho dù đã tới thế giới này nhưng Đan lô này vẫn còn giãy dụa mạnh mẽ.
Ở ngoài này, ý thức của Mạnh Hạo đã trở về với thân thể, làm sao có thể để cho Đan lô đen kia trốn thoát dễ dàng. Hắn bèn nắm chặt lại, ánh mắt đầy lạnh lẽo.
“Ngươi muốn chết hay sao!” Đan lô đen vẫn giãy dụa như trước, thậm chí còn có một tia ý thức truyền đến tâm thần của hắn, đó là…thà chết chứ không chịu khuất phục!
Mạnh Hạo chợt nở nụ cười, chỉ là nụ cười này đầy rét lạnh.
"Thà chết chứ không chịu khuất phục, đã thế ta hết lần này tới lần khác không tiêu diệt ngươi. Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, ngươi vẫn phải làm đan lô của ta, việc này ngươi không phản kháng được đâu!” Mạnh Hạo trực tiếp đứng dậy, đi thẳng tới con đường duy nhất còn lại, hướng lên đỉnh Tử Đông sơn.
Mà lúc đó, tại thế giới bên ngoài của vùng đất Tiên thổ bên trên Đông lai sơn, những người ngoài đến đây không phát hiện gì, nhưng sắc mặt của tám Tử lô đan sư kia lại đồng loạt biến hóa.
"Cái đó là. . ."
"Chính là Đan lô màu đen đã sinh ra ý thức!"
“Năm đó ta cũng nhìn thấy Đan lô này…cũng từng động tâm muốn bắt lấy nó nhưng lại thất bại. Phương Mộc này lại cùng nó sinh ra cảm ứng…”
“Đan lô này vô cùng khó gặp trong thế giới hư ảo kia, ý thức tu sĩ đi vào bên trong cũng không phải là đối thủ của nó, nên không cách nào làm chủ được nó. Đã bao nhiêu năm trôi qua, không khéo nó đã trở thành vương của thế giới đan lô hư ảo rồi…”
“Phương mộc này thật sự hứa hẹn với nó cái gì để cho Đan lô màu đen này lựa chọn hắn chứ…bất quá ta nhìn sắc mặt của Phương Mộc, giống như là có chút vấn đề với Đan lô này!” Trong lòng của tám Tử lô đan sư đều chấn động, mà những người khác lúc này cũng nhận ra Mạnh Hạo có chút khác biệt với những người khác.
“Kỳ quái, vì sao đan lô mà Phương Mộc lấy được lại là màu đen, mà những đan lô của người khác lại màu trắng…
Ngay khi bốn phía còn đang kinh ngạc, thì Đan Quỷ đại sư đang khoanh chân ngồi một bên, trong ánh mắt lão cũng chợt hiện lên một tia nhìn kì dị.
"Tiểu gia hỏa này. . . lại bắt được nó ra." Khóe miệng của Đan Quỷ chợt khẽ nhếch miệng mỉm cười.
Đúng lúc này, bỗng nhiên bên trong hình ảnh hiển thị thế giới Tiên thổ kia, Đan lô ngay dưới chân Tử Đông sơn chợt nổi lên chấn động, hào quang bảy màu tràn lên ngập trời, thậm chí còn có tiếng nổ ầm vang lên. Tựa như…bên trong Đan lô như có mười vạn vật phẩm đang điên cuồng trùng kích muốn mở ra Đan lô, từ bên trong lao ra ngoài tiếp tục đuổi giết.
Những Đan lô đó là do Sở Ngọc Yên trải qua thiên tân vạn khổ câu thông với mười vạn Đan lô trên thế giới này mới tìm được mấy đan lô cảm ứng với bản thân nàng, lúc này đành trơ mắt nhìn mấy Đan lô kia không dám né tránh mà tùy ý cho hắc quang lao đến đụng tan nát, cũng để cho hắc quang kia tùy ý cắn nuốt. Dường như là bậc quân vương muốn thần chết, thần không thể không chết!
Một màn này xảy ra khiến cho ý thức của Sở Ngọc Yên chợt chấn động.
Cũng may đám đan lô vờn quanh nàng cũng không hẳn là bị toái diệt hết, hắc quang kia dường như không quan tâm mà buông bỏ hai ba cái còn lại.
Rồi cũng nhanh chóng, hắc quang kia tiếp tục phóng tới chỗ Diệp Phi Mục, khẽ quấn quanh một vòng. Hơn mười Đan lô được y câu thông ra từ trong mười vạn đan lô đang vờn quanh hắn cũng bị tan nát hơn một nửa, sau đó bị cắn nuốt mất. Mà sau khi hắc quang kia lướt qua, đám đan lô vờn quanh đám người còn lại cũng chịu kết quả y như vậy
Thật ra nói thì có vẻ chậm, nhưng thực tế từ khi hắc quang này tiến đến tới lúc này chỉ trong vài cái chớp mắt mà thôi. Lúc này hắc quang kia cũng nhanh chóng tiến thẳng tới Mạnh Hạo, hắn cũng không kịp đưa tay chụp lấy Đan lô màu tím trước mặt thì đã trơ mắt nhìn hắc quang kia đụng vào đan lô của mình, nhìn đan lô màu tím kia vỡ vụn ra rồi bị hắc quang kia cắn nuốt mất.
Trong lòng của Mạnh Hạo lập tức bạo phát ra một nỗi giận ngút trời, lửa giận trùng thiên. Hắn không như mấy người kia, sau khi câu thông trao đổi với hơn mười vạn đan lô trong thế giới này thì hấp dẫn được nhiều đan lô đến như vậy, nên đan lô của bọn họ bị hủy diệt vài cái cũng chẳng có chuyện gì to tát, vì bọn họ còn có đan lô khác mà lựa chọn.
Nhưng Mạnh Hạo thì khác, hắn phải hao tâm tổn sức mới có thể lừa dối một đan lô màu tím kia xuất hiện, mà cũng chỉ có một đan lô duy nhất. Vậy mà lại bị hắc quang này trực tiếp đụng nát tan, khiến cho hắn lúc này chỉ còn trơ lại hai bàn tay trắng. Thử hỏi nỗi phẫn nộ này của hắn sao có thể không lớn được.
Nhất là sau khí hắc quang này đụng nát Đan lô của Mạnh Hạo, còn mang theo một vẻ ngạo nghễ chuẩn bị hướng ra phía xa xa bay đi như thể một quân vương đi thăm dò lãnh thổ của mình một phen, đem mấy tên thần tử ngứa mắt diệt sát hết sau đó lại đi tiếp.
Mạnh Hạo nhìn rõ ràng, trong hắc quang đó có một đỉnh Đan lô. Toàn thân đan lô này là một màu đen tuyền, cũng không có bất kì phù văn nào trên thân mình, màu sắc của nó không thuộc về bảy màu hào quang của thế giới này. Tựa như hoàn toàn không thuộc về thế giới này, đồng thời nó còn như ngự trị tất cả đan lô ở đây.
“Làm vỡ nát đan lô của ta, vậy thì ngươi an tâm mà trở thành Đan lô của Phương mỗ đi.” Thâm tâm của Mạnh Hạo đầy phẫn nộ, ý thức của hắn vậy mà chợt động, trong nháy mắt đó bèn đuổi theo Đan lô màu đen này.
Lúc này Mạnh Hạo cũng đã sớm đem cái gọi là tâm tự nhiên, thả lòng mà đi câu thông với thế giới sâu xa bên trong, cảm ứng Đan lô bổn mạng của mình. Mấy chuyện này hắn cũng đã ném qua một bên rồi, đây cũng đâu phải tính cách của Mạnh Hạo chứ.
Ngươi phá hủy đan lô của ta, vậy ta cũng mặc kệ ngươi nguyện ý hay không, cũng phải trở lại mà thay thế!
Đây mới chính là tính cách của Mạnh Hạo. Lúc này, ý thức của hắn mang theo phẫn nộ trùng thiên cũng nhanh chóng lao ra, cùng với hắc quang này tiến thẳng vào hư vô phía xa, một bên đuổi, một bên chạy.
Đan lô màu đen kia còn quá đáng hơn, nó cũng không chút để ý tới Mạnh Hạo phía sau, điệu bộ ngạo nghễ tới cực điểm, cho dù là đi về phía trước thì nó vẫn cứ hung hăng đâm nát vào mấy Đan lô vô tình gặp được trên đường đi, sau đó thản nhiên cắn nuốt.
Tựa như đan lô này có linh, thỉnh thoảng còn ra vẻ khiêu khích khinh miệt đối với Mạnh Hạo.
Mà lúc này, ở bên ngoài Tử Đông sơn, bên cạnh Đan lô to lớn kia, Sở Ngọc Yên mở mắt ra, Diệp Phi Mục cùng với bảy người khác cũng mở mắt ra. Trong chớp mắt, trong tay của bọn họ cũng xuất hiện hào quang, sau đó hóa thành Đan lô.
Có điều cho dù bên trong thế giới hư ảo kia, bọn họ lấy được Đan lô màu sắc thế nào nhưng ngay khi lấy ra bên ngoài này thì tất cả Đan lô đều trở thành màu trắng hết.
Mọi người đều thức tỉnh chỉ còn trừ Mạnh Hạo vẫn đang nhắm mắt ngồi chỗ đó, vẫn đang cau mày, nghiến răng nghiến lợi. Mà ở thế giới bên ngoài Tiên thổ, trên Đông Lai sơn, tất cả mọi người có mặt tại đấy, kể cả Tử lô đan sư cũng không thể nhìn thấy được thế giới đan lô, chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt biểu hiện của đám người trong lúc tĩnh tọa bên cạnh Đan lô to lớn kia mà thôi, lúc này thấy Mạnh Hạo vẫn còn chưa thành công thì đồng loạt nhìn qua hắn.
Sở Ngọc Yên liếc nhìn Mạnh Hạo, cũng không nói gì mà cầm Đan lô trong tay đi thẳng đến Tử Đông sơn. Cả người Diệp Phi Mục cũng nhanh chóng lao lên, đi thẳng vào trong con đường đầu tiên.
Bảy người khác cũng chợt trầm mặc sau đó cũng nhanh chóng hướng về phía đỉnh của Tử Đông sơn. Mỗi người bọn họ cũng lựa chọn một đường đi lên riêng cho mình. Sau khi bước vào, đường này cũng theo đó mà biến mất. Rất nhanh sau đó, đường đá dẫn lên đỉnh núi chỉ còn một con đường duy nhất lưu lại để dành cho Mạnh Hạo vẫn còn đang ngồi đả tọa.
Trong thế giới đan lô hư ảo, Mạnh Hạo điên cuồng đuổi theo hắc quang. Còn hắc quang thì không ngừng lôi kéo Mạnh Hạo phía sau mà chạy đi, ý tứ khinh miệt càng thêm nhiều.
“Yêu phong, đệ bát cấm!” Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, cũng đã mất kiên trì đuổi theo nữa. Hắn có cảm giác dường như thế giới này đã bị phong bế, ngoại nhân không thể biết được diễn biến bên trong, hơn nữa hắn cũng không còn cách nào khác bèn dứt khoát triển khai thủ đoạn. Thân thể vô hình của hắn đang khuếch tán, chợt một gợn sóng tràn ra từ trong linh hồn của rồi nhanh chóng xuất hiện xung quanh hắn. Dao động gợn sóng này dần hóa thành một sợi tơ mỏng đi thẳng tới Đan lô màu đen phía trước, sau đó quấn chặt lấy nó vào bên trong.
Đan lô màu đen này chợt sững lại, từ trước tới giờ nó đều nhớ rằng cũng có rất nhiều người có ý định bắt nó, nhưng trong thế giới Đan lô này, nó như một bậc quân vương, không người nào có thể bắt được. Nhưng hôm nay dưới thuật pháp kì dị này, nó không cách nào có thể tự chủ ý thức của bản thân được, thân lô chợt chấn động rồi khựng lại. Nhưng khoảng hai hơi thở sau thì nó có thể lại cử động được như cũ, bèn nhanh chóng bỏ chạy.
Một hư ảnh bàn tay to lớn nhanh chóng xuất hiện gắt gao nắm chặt lấy nó. Thân thể Mạnh Hạo vốn vô hình ở bên trong thế giới này, nhưng dưới cấm thuật Phong yêu đệ bát cấm, thì hư ảnh của hắn đã ngưng tụ được hình dạng bên ngoài.
“Ngươi còn chạy chỗ nào!” Mạnh Hạo nắm chặt lấy Đan lô đen, để cho Đan lô này tùy ý dãy giụa mãnh liệt, truyền ra một lực lượng kinh người. Thậm chí bên trên đan lô này còn biến ảo ra một gương mặt.
Gương mặt này là một thiếu niên vẫn còn đầy lệ khí trong mắt, còn thêm vẻ oán độc nữa. Sau khi gương mặt này xuất hiện bên trên đan lô thì nó nhìn Mạnh Hạo chằm chằm, phát ra tiếng gầm nhẹ đầy uy hiếp.
Vẻ lạnh lẽo trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên, hắn đưa tay trái tát thẳng một cái vào bên mặt của linh hồn Đan lô này. Dường như cũng không dự liệu được, trong ý thức của cái linh hồn đan lô này chợt nổ ầm vang một tiếng, gương mặt của thiếu niên mà Đan lô này biến hóa ra như bị lệch qua một bên, sau đó nó mạnh mẽ quay lại hướng về phía Mạnh Hạo mà gầm lên.
Tiếng gầm kinh thiên ẩn chứa một khí thế mạnh mẽ áp thẳng vào mặt Mạnh Hạo, khiến cho ý thức của hắn trong chốc lát này thoáng rung chuyển, nhưng hắn nhất định không buông Đan lô trong tay ra, ngược lại chỉ hừ lạnh lên một tiếng.
“Không phục? Không phục cũng vô dụng thôi!” Tay trái của Mạnh Hạo lại đưa lên, tiếp tục triển khai Phong yêu đệ bát cấm điểm một chỉ về phía gương mặt thiếu niên kia.
“Ngươi cắn nuốt Đan lô của người khác thế nào ta không quan tâm. Nhưng ngươi lại dám cắn nuốt đan lô của ta, chính là đã kết một cái Nhân cùng với ta, lúc này đây ngươi phải trả, chính là Quả!” Tay trái Mạnh Hạo tiếp tục bấm niệm pháp quyết triển khai Phong yêu đệ bát cấm, hạ xuống từng đạo lạc ấn bên trên Đan lô như muốn phong ấn trấn áp nó lại.
Linh hồn đan lô đã hóa thành gương mặt thiếu niên giãy dụa mạnh mẽ, vẻ oán độc càng nhiều hơn cả trước kia, đồng thời nó cũng điên cuồng há to miệng phát ra một tiếng gào thét chói tai.
Thanh âm này truyền khắp thế giới đan lô hư ảo, vang đến từng ngóc ngách hẻo lánh nhất, rơi thẳng đến các Đan lô tồn tại trong này. Khiến cho toàn bộ đan lô trong thế giới này chợt đồng loạt run rẩy, sau đó mạnh mẽ lao nhanh ra.
Dưới mắt thường cũng có thể thấy, lúc này bốn phía xung quanh Mạnh Hạo là từng đạo hào quang xuất hiện, một nghìn, năm nghìn, một vạn, năm vạn, mười vạn. . .
Hơn một trăm ngàn đạo hào quang trong nháy mắt này chợt xuất hiện vờn quanh Mạnh Hạo, hào quang vạn trượng chiếu rọi sáng trưng cả bát phương thế giới. Những ánh sáng này dần hóa thành mười vạn Đan lô vây quanh Mạnh Hạo, âm thanh ông ông vang vọng, chuyển động xoay tròn như nhắm vào Mạnh Hạo. Tựa như nếu Mạnh Hạo không chịu buông tay thả Đan lô màu đen này ra, thì chúng sẽ lập tức lao thẳng tới hắn.
Gương mặt thiếu niên do đan lô màu đen hóa thành nhìn thấy cảnh tượng này chợt lộ ra một vẻ đắc ý trên mặt, đồng thời nhìn Mạnh Hạo đầy khiêu khích. Nhưng đúng lúc này Mạnh Hạo lại đưa tay trái lên, một lần nữa đánh một cái bạt tai.
Gương mặt thiếu niên đầy phẫn nộ, gào thét lên một tiếng. Lập tức toàn bộ Đan lô bốn phía ầm ầm gào thét lao thẳng về hướng Mạnh Hạo. Tám phương thế giới này chấn động gợn sóng, hào quang ngập trời, nhưng đúng lúc này thì Mạnh Hạo chợt hừ lên một tiếng rồi nhắm mắt lại.
"Đi!"
Ý thức của hắn chợt động, thân ảnh của hắn cũng chợt tiêu tán mất, kể cả đan lô đen đang nằm trong tay Mạnh Hạo mà rít gào cũng chợt tiêu tán trong nháy mắt. Nhờ vậy mà mười vạn đan lô kia oanh kích thẳng xuống, không có cái nào chạm được đến thân ảnh Mạnh Hạo.
Bên ngoài Đan lô, thế giới Tiên thổ, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa bỗng nhiên mở hai mắt ra. Trong nháy mắt đó, hắc quang trong tay hắn tràn ra ngập trời, rồi dần huyễn hóa thành một Đan lô, cho dù đã tới thế giới này nhưng Đan lô này vẫn còn giãy dụa mạnh mẽ.
Ở ngoài này, ý thức của Mạnh Hạo đã trở về với thân thể, làm sao có thể để cho Đan lô đen kia trốn thoát dễ dàng. Hắn bèn nắm chặt lại, ánh mắt đầy lạnh lẽo.
“Ngươi muốn chết hay sao!” Đan lô đen vẫn giãy dụa như trước, thậm chí còn có một tia ý thức truyền đến tâm thần của hắn, đó là…thà chết chứ không chịu khuất phục!
Mạnh Hạo chợt nở nụ cười, chỉ là nụ cười này đầy rét lạnh.
"Thà chết chứ không chịu khuất phục, đã thế ta hết lần này tới lần khác không tiêu diệt ngươi. Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, ngươi vẫn phải làm đan lô của ta, việc này ngươi không phản kháng được đâu!” Mạnh Hạo trực tiếp đứng dậy, đi thẳng tới con đường duy nhất còn lại, hướng lên đỉnh Tử Đông sơn.
Mà lúc đó, tại thế giới bên ngoài của vùng đất Tiên thổ bên trên Đông lai sơn, những người ngoài đến đây không phát hiện gì, nhưng sắc mặt của tám Tử lô đan sư kia lại đồng loạt biến hóa.
"Cái đó là. . ."
"Chính là Đan lô màu đen đã sinh ra ý thức!"
“Năm đó ta cũng nhìn thấy Đan lô này…cũng từng động tâm muốn bắt lấy nó nhưng lại thất bại. Phương Mộc này lại cùng nó sinh ra cảm ứng…”
“Đan lô này vô cùng khó gặp trong thế giới hư ảo kia, ý thức tu sĩ đi vào bên trong cũng không phải là đối thủ của nó, nên không cách nào làm chủ được nó. Đã bao nhiêu năm trôi qua, không khéo nó đã trở thành vương của thế giới đan lô hư ảo rồi…”
“Phương mộc này thật sự hứa hẹn với nó cái gì để cho Đan lô màu đen này lựa chọn hắn chứ…bất quá ta nhìn sắc mặt của Phương Mộc, giống như là có chút vấn đề với Đan lô này!” Trong lòng của tám Tử lô đan sư đều chấn động, mà những người khác lúc này cũng nhận ra Mạnh Hạo có chút khác biệt với những người khác.
“Kỳ quái, vì sao đan lô mà Phương Mộc lấy được lại là màu đen, mà những đan lô của người khác lại màu trắng…
Ngay khi bốn phía còn đang kinh ngạc, thì Đan Quỷ đại sư đang khoanh chân ngồi một bên, trong ánh mắt lão cũng chợt hiện lên một tia nhìn kì dị.
"Tiểu gia hỏa này. . . lại bắt được nó ra." Khóe miệng của Đan Quỷ chợt khẽ nhếch miệng mỉm cười.
Đúng lúc này, bỗng nhiên bên trong hình ảnh hiển thị thế giới Tiên thổ kia, Đan lô ngay dưới chân Tử Đông sơn chợt nổi lên chấn động, hào quang bảy màu tràn lên ngập trời, thậm chí còn có tiếng nổ ầm vang lên. Tựa như…bên trong Đan lô như có mười vạn vật phẩm đang điên cuồng trùng kích muốn mở ra Đan lô, từ bên trong lao ra ngoài tiếp tục đuổi giết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.