Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 217: Thảo mộc tranh phong

Nhĩ Căn

03/06/2016

Hơn ba vạn dược đồng bốn phía trở nên nghiêm túc hẳn. Trong này, ngoại trừ Mạnh Hạo ra thì phần lớn những người trẻ trung nhất cũng đã bước qua tuổi ba mươi, thậm chí cũng không thiếu những người đầu tóc đều đã hoa râm.

Tất cả bọn họ đều trải qua ít nhất mười năm làm dược đồng, đều có những nhận thức và hiểu biết sâu sắc về các loại dược thảo một cách thâm căn cố đế. Mức độ thuần thục đối với dược thảo của họ có thể nói là khắc sâu trong lòng. Mỗi người trong bọn họ nếu như bước chân ra khỏi tông môn, đều có thể được xưng tụng là một vị dược thảo đại sư.

Nhưng hôm nay một đám đều nghiêm túc cùng nhau đi đến ngồi vào từng cái bàn nhỏ. Mạnh Hạo thở dài một hơi, nhìn xung quanh, chăm chú quan sát một dãy bàn sau đó cũng chọn cho mình một chỗ rồi ngồi xuống.

Mặc dù đây là lần đầu tiên tham dự khảo hạch tấn chức đan sư, nhưng Mạnh Hạo lại không có nhiều cảm giác lạ lẫm cho lắm. Thậm chí…trong lòng hắn có chút cảm giác mơ hồ quen thuộc.

Bởi vì một màn trước mắt hắn, cũng không khác với khoa văn khảo hạch mà hắn tham gia khi còn là thư sinh nước Triệu năm đó cho lắm. Thậm chí hắn còn tham gia khoa cử mấy lần rồi, tuy không đạt được vị trí cao nhưng cũng sớm có cảm giác khá quen thuộc.

“Nói tới thì cũng có chút chỗ tương tự a, khảo hạch tấn chức đan sư này, khảo thí có liên quan tới sở học về thảo dược, ai ghi chép được nhiều, nhớ kỹ càng, chính xác thì đáp án càng hoàn mỹ.

So sánh với khảo hạch thi cử thì cũng không khác nhau nhiều lắm.” Mạnh Hạo cười cười. Lúc này ngồi đây bỗng nhiên hắn lại nhớ tới cảm giác về trường thi khoa cử năm đó, có điều lúc đó hắn khảo thi là công danh. Mà hôm nay hắn muốn tấn chức, chính là đan đạo.

Hít sâu vào một hơi, Mạnh Hạo nhìn thấy đám dược đồng xung quanh bắt đầu mở ra ngọc giản trước mặt, ngay lập tức trước mặt họ liền xuất hiện một màn sáng dịu nhẹ, bên trên màn sáng bắt đầu xuất hiện hình ảnh về những loại thảo dược khác nhau.

Việc mà những dược đồng này cần làm, chính là đem tất cả kiến thức về tập tính, cách gieo trồng, phương thức thu hoạch về thảo dược này viết xuống thật kỹ càng.

Có không ít người đã bắt đầu phần khảo hạch của mình, Mạnh Hạo nâng tay vỗ lên ngọc giản một cái, trước mặt hắn cũng hiện lên một màn sáng dịu nhẹ với hình ảnh thảo dược được biến ảo trên đó. Mạnh Hạo không cần nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng đem tên gọi của thảo dược này, cùng với việc giải trình ra toàn bộ tập tính liên quan đem lạc ấn xuống.

Thời gian cũng chậm rãi trôi qua, toàn bộ quảng trường lúc này vô cùng yên tĩnh, tám vị lão giả như tám giám khảo đang ngồi bốn phía bên dưới lò đan đang xem xét kĩ xung quanh, phỏng chừng đề phòng nếu có kẻ nào có gan làm rối loạn trường thì, nhất định sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc.

Mạnh Hạo càng đáp càng thuận tay, tốc độ cũng càng nhanh, đem lạc ấn giải thích rõ ràng toàn bộ hình ảnh dược thảo trên màn hình. Trong này có không ít dược thảo hắn đã từng thấy qua tại bên trong dược viên tiên thổ, còn một chút là trong quá trình đi theo Lệ Đào luyện đan cũng từng xem qua.

Ba canh giờ nhanh chóng trôi qua, Mạnh Hạo cũng đắm chìm trong bài thi, hai mắt lộ ra tia nhìn chấp nhất. Hắn nhận ra đây quả nhiên là một cơ hội tốt cho hắn nghiệm chứng sở học của bản thân. Có những hình ảnh như thế, hắn có thể đem toàn bộ những kiến thức về thảo dược mà hắn học được trong nửa năm nay được một lần nữa tái hiện lại một cách rõ ràng mạch lạc hơn bao giờ hết.

Có thể khiến cho trí nhớ khắc sâu thêm kiến thức về thảo dược, còn khiến cho Mạnh Hạo tìm lại được niềm vui nho nhỏ của thời thư sinh có chút khổ năm đó.

Dần dần, trong đám dược đồng xung quanh cũng đã có vài người nhíu mày, khổ sở suy nghĩ. Sau hai canh giờ nữa trôi qua, thì cũng đã có một số dược đồng sắc mặt chợt chuyển sang tái nhợt, mới đầu gặp một vài dược thảo không biết bèn nhanh chóng bỏ qua, nhưng sau đó càng ngày càng phát hiện ra số lượng dược thảo mình không nhận biết được càng lúc càng nhiều, cuối cùng toàn bộ dược thảo đều hoàn toàn lạ lẫm. Vì vậy…bắt đầu có người sau khi gắng gượng không nổi nữa, đã khổ sở lựa chọn từ bỏ mà đứng lên, lùi về phía xung quanh.

Rất nhanh sau đó, cũng có thêm nhiều dược đồng mang theo vẻ mặt đắng chát, ngơ ngác nhìn màn sáng trước mặt bàn, sững sờ hồi lâu cũng không thể không đứng dậy lui về phía sau. Cho dù bản thân bọn hắn có thể là dược đồng hơn mười năm trời, nhưng vẫn khó mà có thể nhớ kỹ được mười vạn dược thảo, trăm vạn biến hóa trong đó. Trừ phi tu vi lên đến một trình độ nào đó có thể lạc ấn vào trong linh thức của mình, bằng không, chỉ học thuộc lòng mà nói thì cũng là một việc không hề dễ dàng gì.

Mà Mạnh Hạo bên kia, thân là người đọc sách, từ khi bắt đầu tiếp xúc với sách vở, hắn đã cả ngày ngâm nga học thuộc lòng.



Lúc này sắc mặt hắn vô cùng bình tĩnh, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn sáng trên bàn, hồn nhiên không còn để ý đến hết thảy mọi chuyện xung quanh. Trước mắt hắn lúc này chỉ còn những hình ảnh dược thảo không ngừng biến đổi, càng đáp càng sung sướng, động tác cũng càng trở nên thuần thục tựa như lưu thủy hành vân. Từng động tác ấy, dần dần cũng khiến cho những dược đồng thất bại bên kia cũng đưa mắt hướng sự chú ý về phía hắn.

Thời gian như nước chảy không ngừng, lúc này đã là canh giờ thứ mười, ba vạn dược đồng chỉ còn lại hai vạn người còn đang tiếp tục bài thi của mình. Bốn phía vẫn yên tĩnh như trước, mà những dược đồng thất bại kia cũng không có ý định rời khỏi đây, bọn họ vẫn còn yên lặng nấn ná bên cạnh ở lại nhìn kết quả cuối cùng.

Khi đến canh giờ thứ mười lăm, thì hai vạn người, chỉ còn lại bảy thành. Hơn một vạn người lúc này phần lớn đều mang cặp mắt đầy tơ máu, đồng loạt nhìn chằm chằm vào màn sáng trước mặt, không ngừng lạc ấn dược thảo sở học của bản thân.

Sắc mặt Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh, tốc độ của hắn cũng cực nhanh, khiến cho cả đám lão giả Vương Phàm Minh cũng phải ghé mắt nhìn sang.

Canh giờ thứ hai mươi, hơn một vạn người, có khoảng ba phần mười đã không thể không từ bỏ khảo hạch.

Canh giờ thứ ba mươi, toàn bộ quảng trường lúc này cũng còn không đến sáu ngàn người đang điên cuồng lạc ấn, chỉ là có không ít người đã sắp không thể gắng gượng thêm được nữa. Nếu không phải vì nhìn đám bạn xung quanh, thấy bọn họ cũng đang cắn răng suy tư liền tiếp tục điên cuồng dốc sức liều mạng tìm tòi tập tính thảo dược trên màn sáng trước mặt.

Khi đến canh giờ thứ bốn mươi, thì trên quảng trường chỉ còn khoảng hơn ba ngàn người dốc sức kiên trì không ngừng ngủ nghỉ bốn ngày đêm liền. Nguyên một đám nhìn như thây ma, chỉ dốc sức lạc ấn, như quên hết thảy sự tình bên ngoài.

Khi bước sang canh giờ thứ năm mươi, một lão giả thoạt nhìn khoảng năm mươi tuổi bỗng nhiên phun ra một ngụm tiên huyết, cả người té thẳng xuống, mái tóc vốn lốm đốm bạc của lão nay đã trở nên bạc trắng lại. Một màn này đánh lên một tiếng vang chấn động, khiến cho không ít dược đồng sắc mặt tái nhợt đồng loạt đứng dậy, trong lòng đầy âu sầu, từ bỏ không tiếp tục khảo hạch nữa.

Bởi vì bọn họ tự biết, nếu như còn ráng kiên trì thêm nữa, thì chỉ sợ hôm nay sẽ phải chết tại chỗ này. Lúc này, được người dìu bước về phía bên ngoài, bọn họ đưa mắt nhìn về gần một ngàn người còn sót lại bên trong quảng trường, ánh mắt mang theo sợ hãi cùng kính sợ. Hơn ai hết, bọn họ hiểu rõ sự đáng sợ của những người này.

Có thể liệt kê được mười vạn dược thảo, trăm vạn biến hóa đến lúc này, thì tuyệt đối đều không phải là người phàm tục được.

Mạnh Hạo thở dài, hai mắt đã khô mỏi. Hắn bèn nhắm nghiền hai mắt nghỉ ngơi một chút, sau đó lại mở mắt ra lần nữa, tiếp tục nhìn về màn sáng trước mặt làm tiếp bài khảo hạch của mình.

Thời gian cũng càng ngày càng trôi qua, mà người làm bài thi trên quảng trường cũng càng ngày càng ít lại. Một ngàn người, còn hơn tám trăm người, hơn năm trăm người, hơn ba trăm người,…cho đến khi tròn chín mươi canh giờ trôi đi, thì chỉ còn mười một người vẫn còn sót lại trên quảng trường rộng lớn này!

Quảng trường rộng lớn như vậy, còn mười một người rải rác khắp nơi đang điên cuồng trả lời khảo hạch. Lúc này Mạnh Hạo cũng bắt đầu nhíu mày lại, nhìn dược thảo trong màn hình, hắn phải cẩn thận nhớ kỹ lại mới trả lời được.

Đặc biệt là có một số dược thảo rất hay bị lẫn lộn với nhau, rất khó phân biệt được. Cần phải đưa ra những chi tiết vô cùng tỉ mỉ, thậm chí có một số loại cần phải nếm thử mới có thể phân biệt được. Do đó, vì chỉ có hình ảnh, nên cần phải tỉ mỉ quan sát hơn nữa mới có thể lạc ấn xuống được.

Ngoại trừ Mạnh Hạo, thì sắc mặt mười người kia cũng trắng bệch, hai mắt đều lộ ra hung mang. Bọn họ vốn đã kiên trì tới hiện tại, tuyệt đối không cam lòng có thể từ bỏ lúc này. Mà trận khảo hạch này cũng được bố trí rất xảo trá, chỉ vì muốn loại bỏ người nhanh nhất có thể nên một khi xuất hiện sai lầm hoặc bỏ qua mười gốc dược thảo thì coi như tự động từ bỏ tư cách tham gia khảo thí.

Việc này cũng được đề ra nhằm loại bỏ một số người có mặt cho đủ số lượng, đồng thời cũng có thể liếc mắt cũng nhận ra được ai là dược đồng mạnh nhất nhờ vào phương pháp này.



Đúng lúc này, một người trong đó chợt tái nhợt mặt mày nhìn màn sáng trước mặt biến mất. Hắn ngẩn ngơ rồi cười thảm lộ ra một vẻ đắng chát, lảo đảo vịn một người khác bước ra bên phía ngoài quảng trường.

Tất cả dược đồng xung quanh bỗng chốc mà trở nên đầy cảm xúc, quảng trường bên kia chỉ còn lại đúng mười người, cũng đã xác định rõ ràng mười người này chắc chắn đã thông qua khảo hạch đợt đầu tiên này.

Dường như là cố tình, nhưng không ai trong số này đứng dậy cả!

Cho dù là đã chắc chắn thông qua khảo hạch thì sao? Thân là dược đồng, lập chí lớn trở thành đan sư há lại có thể không phải là người tâm cao khí ngạo chứ. Nếu như đã thi đua, tức thì cũng muốn phân ra cao thấp một phen, muốn biết cuối cùng thì ai mới là đệ nhất nhân!

Tâm tư như vậy cũng không phải xuất phát từ một hai người, mà lúc này tất cả dược đồng bốn phía trên quảng trường cũng đang nhao nhao ngóng nhìn, cũng đang suy đoán xem, trận tỷ thí này đến cùng thì…ai mới là đệ nhất nhân đây!

Đám bát lão giả Vương Phàm Minh không chút phản ứng gì, cũng không lên tiếng kết thúc trận thí luyện này, mà cũng vẫn tiếp tục nhìn qua diễn biến của cuộc khảo hạch.

Đến lúc này rồi, thì mười người này, kể cả Mạnh Hạo, những linh đồng nổi bật nhất, là những người đã tiếp cận gần nhất với tư cách đan sư đều đang nhìn chằm chằm vào màn sáng trước mặt, đôi mắt đỏ quạch đầy tia máu, nhưng ai cũng đầy chấp nhất nhất định không chịu từ bỏ mục tiêu của mình.

Mạnh Hạo nhắm chặt hai mắt lại, hít sâu lại một hơi sau đó lại mở mắt ra tiếp tục phần khảo thí của mình. Hắn đang nhìn gốc dược thảo cực kì hiếm thấy trên màn sáng trước mặt. Thực chất gốc dược thảo này chưa từng xuất hiện trong mười vạn dược thảo căn bản, mà chỉ trong quá trình phối hợp trăm vạn biến hóa thảo dược, xuất hiện trong một vài trường hợp hiếm hoi mà thôi.

Chỉ một gốc cây cỏ như vậy, cũng đủ để khiến cho những kẻ tu sĩ Nam Vực tự nhận là kiến thức luôn rộng rãi phải mờ mịt không biết gì.

"Càng ngày càng khó, chẳng qua như vậy thì mới càng ý nghĩa.” Mạnh Hạo thở dài, sắc mặt lộ vẻ đầy cố chấp. Lúc này, khí tức tu sĩ trên người hắn đã phai đi rất nhiều, thay vào đó là cái khí chất thư sinh đầy chấp nhất, đầy quyết tâm vượt qua khảo thí cho dù trước đó có trải qua bao nhiêu lần thi rớt đi chăng nữa cũng dần nồng đậm lên trên người hắn.

Bởi vì từ khi Mạnh Hạo tiến vào Đan Đông nhất mạch, cũng chính là lúc hắn phát hiện ra, bản thân hắn đối với luyện đan chi pháp vậy mà đích thực vô cùng có thiên tư!

Có lẽ về mặt tu hành, hắn chỉ có tư chất tầm thường mà thôi, nhưng về luyện đan hắn thật sự là kỳ tài ngất trời! Vô luận là thôi hóa, hay nhớ kỹ thảo dược, đều là mạnh mẽ vượt xa hơn hẳn những người khác.

Hoặc cũng có thể nói, đây không còn là thiên tư nữa, mà là thiên phú, thảo mộc thiên phú!

Về điểm này, Mạnh Hạo cũng từng nghĩ tới năm xưa Thủy Đông Lưu đã từng nói tới, lúc này hắn cũng mơ hồ hiểu ra. Thiên phú này, vốn dĩ cũng không phải là do chính bản thân mình, mà thiên phú này xuất phát từ Bỉ Ngạn Hoa mà ra!

Cũng không biết qua bao lâu, trong mười người, từng người một vì đáp án sai mà màn sáng tự động biến mất rồi dần bị mất tư cách tiếp tục khảo thí.

Mãi cho đến trên toàn bộ quảng trường, chỉ còn lại hai người cuối cùng!

Một người là Mạnh Hạo, còn người kia là một nam tử trung niên sắc mặt đầy âm trầm. hai người vẫn còn đang tiếp tục trả lời, nhưng nam tử kia đã nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt đầy điên cuồng cùng với không cam lòng .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên Bns

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook