Chương 184: Thất Ý Diệt
Nhĩ Căn
03/06/2016
Trung niên họ Lý tất nhiên không thể biết, lúc
trước ở nước Triệu, danh khí của Mạnh Hạo to lớn thế nào, có thể sử dụng một thanh ngân thương hiện vẫn còn bị giấu trong Tử Vận Tông….
Thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên đã tới gần đối phương, tay phải nhấc lên, ngón tay bấm niệm pháp quyết. Một con rồng lửa liền xuất hiện.
Con rồng này không lớn, chỉ chừng hơn mười trượng nhưng màu sắc lửa toát ra lại không tầm thường, ngoài ra còn có hai cánh xòe ra, nhìn kỹ thì đúng là bộ dáng của Ứng Long.
Trừ phi đối phương có tu vi vượt qua Mạnh Hạo nhiều, nếu không, không thể nhận ra được tu vi chấn động bên trong con rồng lửa này. Mới nhìn sẽ chỉ thấy như đây là một pháp thuật bình thường của một tu sĩ đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, thậm chí còn không bằng như vậy.
Nhìn thấy màn này, đám người đứng ngoài đấu tràng của Nhất Kiếm Tông không khỏi cười nhạo. Cuộc đấu này sớm đã trở thành trò hay để giết thời gian cho họ.
Trần Phàm than thầm. Hắn không nói gì nhưng trong mắt lóe lên lợi mang. Hắn lo không phải cho kiếm hoàn của mình mà lo tên tu sĩ họ Lý sẽ dùng đòn sát thủ ở trên đấu tràng.
Chu Sơn Nhạc nhìn thấy những gì diễn ra trên đấu pháp tràng thì nhếch mép lộ ra nụ cười tràn đầy ý vui sướng. Từ năm đó phụ thân mang hắn gia nhập Nhất Kiếm Tông, hắn đã không vừa mắt với Trần Phàm rồi. Hắn càng bất mãn vì cha hắn đối đãi với người này quá tốt. Thậm chí còn đưa tặng kiếm hoàn cho hắn.
Chu Sơn Nhạc cho rằng, thanh kiếm đó phải thuộc về hắn mới đúng, sao lại mang tặng cho người ngoài? Như thế có khác gì cho rằng, thế hệ này của Nhất Kiếm Tông hoàn toàn không có hắn hiện hữu?
“Hôm nay, rốt cuộc đã có cơ hội rồi. Trần Phàm ơi là Trần Phàm, thanh kiếm ấy nhất định sẽ thuộc về Chu mỗ. Ngươi chỉ là một tên đệ tử, lại có thể tranh giành với ta sao!” Chu Sơn Nhạc nghĩ thế, vẻ mặt càng thỏa mãn mà cười thành tiếng.
Trong đấu pháp tràng, trung niên họ Lý cũng mỉm cười châm biếm. Hắn nhìn con rồng lửa Mạnh Hạo xuất ra, dù thấy nó đang vừa gào thét vừa tiến tới thì hắn vẫn giữ thái độ kiêu ngạo, mỉa mai.
“Quả nhiên chỉ là một tên xuất thân từ tông môn bé nhỏ nơi hoang dã mà thôi. Tới pháp thuật cũng đơn giản như thế. Dẫu có là rồng thật, ngươi cũng dám thể hiện trước mặt ta? Lý mỗ đã áp chế tu vi xuống còn Trúc Cơ trung kỳ, muốn giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay mà thôi.”
Trung niên họ Lý ngạo nghễ nói. Hắn phất tay áo lên, tu vi Trúc Cơ trung kỳ bộc phát ầm ầm. Hai bên bàn tay hắn xuất hiện hư ảnh một vòng nhật nguyệt.
Hình ảnh này phảng phất như hóa thành hai kiếm quang sắc bén, theo sự điều khiển của tu sĩ họ Lý mà tiến thẳng về phía con rồng lửa.
Đám tu sĩ nhao nhao trợ uy cho trung niên họ Lý này.
Nói thì chậm, sự việc diễn ra nhanh hơn nhiều. Chỉ thấy bóng kiếm tới gần con rồng lửa, đụng vào nhau thì đột nhiên không hiểu vì sao, bóng kiếm quang chợt bắt đầu vặn vẹo.
Tiếng sấm vang lên quanh quẩn, nguyệt quang đụng phải rồng lửa, dùng mắt thường cũng có thể thấy kiếm quang không thể làm con rồng này rung chuyển một chút nào. Kiếm quang nổ tung, vỡ vụn rồi tiêu tán thành tro bụi như không chịu nổi nhiệt độ quá cao từ con rồng lửa.
Cùng lúc đó, con rồng lửa không hề bị tổn hao gì lao vụt qua, tốc độ càng nhanh hơn xông thẳng về phía trung niên họ Lý. Càng tới gần, thân thể con rồng càng trở nên to lớn tới hơn mười trượng, ba mươi trượng, năm mươi trượng… Trong chớp mắt, nó đã trở thành một con rồng lớn tới trăm trượng mà vẫn chưa chịu dừng lại.
Khí thế to lớn từ trên thân nó phát ra, trời đất ngập trong biển lửa cùng với đó là khí tức của Ứng Long bao phủ. Hai cánh khổng lồ của nó như che phủ cả vùng trời này, hỏa diễm đủ để đốt cháy hết thảy, nhanh chóng bao phủ toàn bộ đấu pháp tràng.
Tiếng sấm kinh thiên lại một lần nữa vang lên. Cả đấu phấp tràng run rẩy, bốn phía phóng ra rất nhiều màn sáng đẻ ngăn cản tu vi và lực lượng trong đấu pháp trường tràn ra ngoài.
Lúc tiếng nổ vừa vang lên, thân thể Mạnh Hạo đã vọt thẳng tới trước. Sắc mặt trung niên họ Lý đã trắng bệch, vẻ mặt không thể tin nổi. Bên ngoài thân thể trôi nổi chín cái ngọc giản tán phát ra từng tầng phòng hộ chống lại biển lửa bốn phía.
Chín khối ngọc giản này tất nhiên không phải là vật tầm thường mà hắn dùng để chống lại đòn tấn công của Mạnh Hạo. Còn thân thể Mạnh Hạo như mũi tên nhọn đã đụng vào màn sáng phòng hộ kia.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, tiếp đó là tiếng thét gào thảm thiết. Chỉ mấy hô hấp qua đi, mọi người đứng ngoài đấu pháp tràng há mồm, thấy hỏa diễm bao phủ đấu pháp tràng biến mất, thân thể trung niên họ Lý như diều đứt dây bắn ngược trở lại, không ngừng phun ra máu tươi. Vẻ mặt hắn vô cùng thống khổ, bộ dạng chật vật, ánh mắt rung động kịch liệt.
Còn Mạnh Hạo bước từng bước một, thần sắc bình tĩnh, trên khóe miệng lộ ra nụ cười cùng một chút ngại ngùng.
Sự việc diễn ra khiến Chu Sơn Nhạc sững người, trừng mắt nhìn Trần Phàm, vẻ không thể tin nổi. Đám đệ tử bốn phía không ngừng chớp mắt, tinh thần bất định. Trung niên họ Lý đã ngừng lui về sau, hắn nâng tay phải nhấn lên mi tâm một cái.
Thân thể người này chợt chấn động, lực lượng hùng hậu của Trúc Cơ hậu kỳ viên mãn bộc lộ ầm ầm. Tu vi cao cường này đã hoàn toàn vượt khỏi tu vi biểu hiện ra lúc trước của hắn. Cùng lúc đó, vẻ ngoài kiêu ngạo lại một lần nữa trưng ra.
“Ngươi có tư cách khiến Lý mỗ dùng hết toàn lực để diệt sát rồi!”
Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn bình thường như không có gì, hắn ngại ngùng cười nhưng trong mắt trung niên họ Lý thì nụ cười này khiến hắn chấn ghét vô cùng. Hắn không nói, thân thể tiến về phía trước từng bước một, tay phải nhấc lên vỗ vào túi trữ vật. Từ đó bay ra một thanh kiếm.
Thanh kiếm này có màu xanh, xuất hiện trên đỉnh đầu của trung niên họ Lý. Nó không ngừng xoay quanh, trở thành một vòng tròn nuốt lấy thân hình trung niên này vào trong. “Uỳnh” một tiếng vang lên, thanh kiếm liên tiếp hóa ra thêm mấy bóng ảnh.
“Thất Ý Diệt! Lý sư huynh đã xuất ra sát chiêu này rồi sao?”
“Đây là pháp thuật mạnh nhất đối với tu vi Trúc Cơ…” Đệ tử Nhất Kiếm Tông bốn phía không ngừng bàn tán.
“Một kiếm Thất Ý Diệt!” Trần Phàm đang quan sát cũng biến sắc, thân thể muốn tiến lên thì bị Chu Sơn Nhạc ngăn lại. Hắn cười ha hả.
“Trần sư đệ, trong đấu pháp tràng không cho phép người ngoài tự tiện xông vào quấy nhiễu. Ngươi chẳng lẽ muốn phá bỏ môn quy hay sao?”
Bên trong đấu pháp tràng, mái tóc của trung niên họ Lý không gió mà bay phấp phới. hai tay hắn bấm niệm pháp quyết. Xung quanh người liền xuất hiện từng luồng khí xoáy gào thét, ngưng tụ thành gió lốc. Thanh kiếm màu xanh đột nhiên vang lên một tiếng “Oong…”, rồi theo hướng chỉ tay của tu sĩ họ Lý mà phá không lao thẳng về phía Mạnh Hạo.
Chiêu thức này đã là chiêu mạnh nhất của tu sĩ đạt tới Trúc Cơ đại viên mãn như hắn, cũng là chiêu thức mạnh nhất trong những thuật pháp cùng cấp của Nhất Kiếm Tông, cũng chính là sát chiêu của trung niên họ Lý này.
“Đây là lúc Lý mỗ cướp đi thất tử, triển khai pháp thuật. hôm nay sẽ mượn ngươi để tế kiếm này.” Âm thanh của hắn quanh quẩn, thanh kiếm không ngừng vang lên âm thanh trong lúc bay về phía Mạnh Hạo.
Hai mắt Mạnh Hạo trở nên ngưng trọng.
“So về thuật pháp, ta vẫn còn có chút khiếm khuyết…”, Mạnh Hạo tự nhủ thầm, tay phải nâng lên phía trước, cách không vỗ một tiếng. Bốn phía không gian liền chấn động, thanh kiếm đang bay giữa không trung liền dừng lại. Ngay sau đó, thân thể tiến về trước một bước, tay phải đánh ra liên tiếp ba, bốn cái. Mỗi lần đánh ra là một bước tiến về trước. Sau năm bước thì Mạnh Hạo đã tới gần thanh kiếm. Bốn phía nổ vang, trước người Mạnh Hạo hình thành một hư ảnh bàn tay khổng lồ xuyên thấu qua thân thể hắn, hướng về phía thanh kiếm.
Trong chớp mắt đó, Mạnh Hạo triển khai linh thức bốn đã vượt xa tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường. Hiện giờ hắn đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, dù chỉ nhiều hơn một tòa đạo đài thì linh thức của hắn vẫn mạnh mẽ hơn rất nhiều, dùng nhập vào trong hư ảnh bàn tay khổng lồ cùng va chạm với thanh kiếm kia.
Tiếng sấm rền vang. Thanh kiếm run rẩy. Mấy bóng ảnh tạo ra sau này bị chấn nát bấy, ầm ầm đổ sụp. Bản thân thanh kiếm cũng bị chấn động, trên thân hình thành một vết nứt.
Bàn tay khổng lồ xuyên qua thanh kiếm, đánh lên thân thể trung niên họ Lý.
Thanh kiếm gãy làm hai nửa.
“Ngươi thua rồi. Tiền đặt cược đã thuộc về ta.” Mạnh Hạo hất tay áo lên, nhìn thanh kiếm gãy đôi rơi xuống dưới chân tu sĩ họ Lý. Sắc mặt đối phương đã trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, khí thế hư nhược.
Hắn nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt không dám tin điều vừa xảy ra.
Hắn đã thất bại!
Thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên đã tới gần đối phương, tay phải nhấc lên, ngón tay bấm niệm pháp quyết. Một con rồng lửa liền xuất hiện.
Con rồng này không lớn, chỉ chừng hơn mười trượng nhưng màu sắc lửa toát ra lại không tầm thường, ngoài ra còn có hai cánh xòe ra, nhìn kỹ thì đúng là bộ dáng của Ứng Long.
Trừ phi đối phương có tu vi vượt qua Mạnh Hạo nhiều, nếu không, không thể nhận ra được tu vi chấn động bên trong con rồng lửa này. Mới nhìn sẽ chỉ thấy như đây là một pháp thuật bình thường của một tu sĩ đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, thậm chí còn không bằng như vậy.
Nhìn thấy màn này, đám người đứng ngoài đấu tràng của Nhất Kiếm Tông không khỏi cười nhạo. Cuộc đấu này sớm đã trở thành trò hay để giết thời gian cho họ.
Trần Phàm than thầm. Hắn không nói gì nhưng trong mắt lóe lên lợi mang. Hắn lo không phải cho kiếm hoàn của mình mà lo tên tu sĩ họ Lý sẽ dùng đòn sát thủ ở trên đấu tràng.
Chu Sơn Nhạc nhìn thấy những gì diễn ra trên đấu pháp tràng thì nhếch mép lộ ra nụ cười tràn đầy ý vui sướng. Từ năm đó phụ thân mang hắn gia nhập Nhất Kiếm Tông, hắn đã không vừa mắt với Trần Phàm rồi. Hắn càng bất mãn vì cha hắn đối đãi với người này quá tốt. Thậm chí còn đưa tặng kiếm hoàn cho hắn.
Chu Sơn Nhạc cho rằng, thanh kiếm đó phải thuộc về hắn mới đúng, sao lại mang tặng cho người ngoài? Như thế có khác gì cho rằng, thế hệ này của Nhất Kiếm Tông hoàn toàn không có hắn hiện hữu?
“Hôm nay, rốt cuộc đã có cơ hội rồi. Trần Phàm ơi là Trần Phàm, thanh kiếm ấy nhất định sẽ thuộc về Chu mỗ. Ngươi chỉ là một tên đệ tử, lại có thể tranh giành với ta sao!” Chu Sơn Nhạc nghĩ thế, vẻ mặt càng thỏa mãn mà cười thành tiếng.
Trong đấu pháp tràng, trung niên họ Lý cũng mỉm cười châm biếm. Hắn nhìn con rồng lửa Mạnh Hạo xuất ra, dù thấy nó đang vừa gào thét vừa tiến tới thì hắn vẫn giữ thái độ kiêu ngạo, mỉa mai.
“Quả nhiên chỉ là một tên xuất thân từ tông môn bé nhỏ nơi hoang dã mà thôi. Tới pháp thuật cũng đơn giản như thế. Dẫu có là rồng thật, ngươi cũng dám thể hiện trước mặt ta? Lý mỗ đã áp chế tu vi xuống còn Trúc Cơ trung kỳ, muốn giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay mà thôi.”
Trung niên họ Lý ngạo nghễ nói. Hắn phất tay áo lên, tu vi Trúc Cơ trung kỳ bộc phát ầm ầm. Hai bên bàn tay hắn xuất hiện hư ảnh một vòng nhật nguyệt.
Hình ảnh này phảng phất như hóa thành hai kiếm quang sắc bén, theo sự điều khiển của tu sĩ họ Lý mà tiến thẳng về phía con rồng lửa.
Đám tu sĩ nhao nhao trợ uy cho trung niên họ Lý này.
Nói thì chậm, sự việc diễn ra nhanh hơn nhiều. Chỉ thấy bóng kiếm tới gần con rồng lửa, đụng vào nhau thì đột nhiên không hiểu vì sao, bóng kiếm quang chợt bắt đầu vặn vẹo.
Tiếng sấm vang lên quanh quẩn, nguyệt quang đụng phải rồng lửa, dùng mắt thường cũng có thể thấy kiếm quang không thể làm con rồng này rung chuyển một chút nào. Kiếm quang nổ tung, vỡ vụn rồi tiêu tán thành tro bụi như không chịu nổi nhiệt độ quá cao từ con rồng lửa.
Cùng lúc đó, con rồng lửa không hề bị tổn hao gì lao vụt qua, tốc độ càng nhanh hơn xông thẳng về phía trung niên họ Lý. Càng tới gần, thân thể con rồng càng trở nên to lớn tới hơn mười trượng, ba mươi trượng, năm mươi trượng… Trong chớp mắt, nó đã trở thành một con rồng lớn tới trăm trượng mà vẫn chưa chịu dừng lại.
Khí thế to lớn từ trên thân nó phát ra, trời đất ngập trong biển lửa cùng với đó là khí tức của Ứng Long bao phủ. Hai cánh khổng lồ của nó như che phủ cả vùng trời này, hỏa diễm đủ để đốt cháy hết thảy, nhanh chóng bao phủ toàn bộ đấu pháp tràng.
Tiếng sấm kinh thiên lại một lần nữa vang lên. Cả đấu phấp tràng run rẩy, bốn phía phóng ra rất nhiều màn sáng đẻ ngăn cản tu vi và lực lượng trong đấu pháp trường tràn ra ngoài.
Lúc tiếng nổ vừa vang lên, thân thể Mạnh Hạo đã vọt thẳng tới trước. Sắc mặt trung niên họ Lý đã trắng bệch, vẻ mặt không thể tin nổi. Bên ngoài thân thể trôi nổi chín cái ngọc giản tán phát ra từng tầng phòng hộ chống lại biển lửa bốn phía.
Chín khối ngọc giản này tất nhiên không phải là vật tầm thường mà hắn dùng để chống lại đòn tấn công của Mạnh Hạo. Còn thân thể Mạnh Hạo như mũi tên nhọn đã đụng vào màn sáng phòng hộ kia.
Tiếng nổ ầm ầm vang lên, tiếp đó là tiếng thét gào thảm thiết. Chỉ mấy hô hấp qua đi, mọi người đứng ngoài đấu pháp tràng há mồm, thấy hỏa diễm bao phủ đấu pháp tràng biến mất, thân thể trung niên họ Lý như diều đứt dây bắn ngược trở lại, không ngừng phun ra máu tươi. Vẻ mặt hắn vô cùng thống khổ, bộ dạng chật vật, ánh mắt rung động kịch liệt.
Còn Mạnh Hạo bước từng bước một, thần sắc bình tĩnh, trên khóe miệng lộ ra nụ cười cùng một chút ngại ngùng.
Sự việc diễn ra khiến Chu Sơn Nhạc sững người, trừng mắt nhìn Trần Phàm, vẻ không thể tin nổi. Đám đệ tử bốn phía không ngừng chớp mắt, tinh thần bất định. Trung niên họ Lý đã ngừng lui về sau, hắn nâng tay phải nhấn lên mi tâm một cái.
Thân thể người này chợt chấn động, lực lượng hùng hậu của Trúc Cơ hậu kỳ viên mãn bộc lộ ầm ầm. Tu vi cao cường này đã hoàn toàn vượt khỏi tu vi biểu hiện ra lúc trước của hắn. Cùng lúc đó, vẻ ngoài kiêu ngạo lại một lần nữa trưng ra.
“Ngươi có tư cách khiến Lý mỗ dùng hết toàn lực để diệt sát rồi!”
Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn bình thường như không có gì, hắn ngại ngùng cười nhưng trong mắt trung niên họ Lý thì nụ cười này khiến hắn chấn ghét vô cùng. Hắn không nói, thân thể tiến về phía trước từng bước một, tay phải nhấc lên vỗ vào túi trữ vật. Từ đó bay ra một thanh kiếm.
Thanh kiếm này có màu xanh, xuất hiện trên đỉnh đầu của trung niên họ Lý. Nó không ngừng xoay quanh, trở thành một vòng tròn nuốt lấy thân hình trung niên này vào trong. “Uỳnh” một tiếng vang lên, thanh kiếm liên tiếp hóa ra thêm mấy bóng ảnh.
“Thất Ý Diệt! Lý sư huynh đã xuất ra sát chiêu này rồi sao?”
“Đây là pháp thuật mạnh nhất đối với tu vi Trúc Cơ…” Đệ tử Nhất Kiếm Tông bốn phía không ngừng bàn tán.
“Một kiếm Thất Ý Diệt!” Trần Phàm đang quan sát cũng biến sắc, thân thể muốn tiến lên thì bị Chu Sơn Nhạc ngăn lại. Hắn cười ha hả.
“Trần sư đệ, trong đấu pháp tràng không cho phép người ngoài tự tiện xông vào quấy nhiễu. Ngươi chẳng lẽ muốn phá bỏ môn quy hay sao?”
Bên trong đấu pháp tràng, mái tóc của trung niên họ Lý không gió mà bay phấp phới. hai tay hắn bấm niệm pháp quyết. Xung quanh người liền xuất hiện từng luồng khí xoáy gào thét, ngưng tụ thành gió lốc. Thanh kiếm màu xanh đột nhiên vang lên một tiếng “Oong…”, rồi theo hướng chỉ tay của tu sĩ họ Lý mà phá không lao thẳng về phía Mạnh Hạo.
Chiêu thức này đã là chiêu mạnh nhất của tu sĩ đạt tới Trúc Cơ đại viên mãn như hắn, cũng là chiêu thức mạnh nhất trong những thuật pháp cùng cấp của Nhất Kiếm Tông, cũng chính là sát chiêu của trung niên họ Lý này.
“Đây là lúc Lý mỗ cướp đi thất tử, triển khai pháp thuật. hôm nay sẽ mượn ngươi để tế kiếm này.” Âm thanh của hắn quanh quẩn, thanh kiếm không ngừng vang lên âm thanh trong lúc bay về phía Mạnh Hạo.
Hai mắt Mạnh Hạo trở nên ngưng trọng.
“So về thuật pháp, ta vẫn còn có chút khiếm khuyết…”, Mạnh Hạo tự nhủ thầm, tay phải nâng lên phía trước, cách không vỗ một tiếng. Bốn phía không gian liền chấn động, thanh kiếm đang bay giữa không trung liền dừng lại. Ngay sau đó, thân thể tiến về trước một bước, tay phải đánh ra liên tiếp ba, bốn cái. Mỗi lần đánh ra là một bước tiến về trước. Sau năm bước thì Mạnh Hạo đã tới gần thanh kiếm. Bốn phía nổ vang, trước người Mạnh Hạo hình thành một hư ảnh bàn tay khổng lồ xuyên thấu qua thân thể hắn, hướng về phía thanh kiếm.
Trong chớp mắt đó, Mạnh Hạo triển khai linh thức bốn đã vượt xa tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ bình thường. Hiện giờ hắn đạt tới Trúc Cơ trung kỳ, dù chỉ nhiều hơn một tòa đạo đài thì linh thức của hắn vẫn mạnh mẽ hơn rất nhiều, dùng nhập vào trong hư ảnh bàn tay khổng lồ cùng va chạm với thanh kiếm kia.
Tiếng sấm rền vang. Thanh kiếm run rẩy. Mấy bóng ảnh tạo ra sau này bị chấn nát bấy, ầm ầm đổ sụp. Bản thân thanh kiếm cũng bị chấn động, trên thân hình thành một vết nứt.
Bàn tay khổng lồ xuyên qua thanh kiếm, đánh lên thân thể trung niên họ Lý.
Thanh kiếm gãy làm hai nửa.
“Ngươi thua rồi. Tiền đặt cược đã thuộc về ta.” Mạnh Hạo hất tay áo lên, nhìn thanh kiếm gãy đôi rơi xuống dưới chân tu sĩ họ Lý. Sắc mặt đối phương đã trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi, khí thế hư nhược.
Hắn nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt không dám tin điều vừa xảy ra.
Hắn đã thất bại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.