Chương 176: Tin con bà nó chứ
Nhĩ Căn
03/06/2016
“Nếu như ngươi có thể biến thành một cái túi trữ
vật sáng lấp lánh nhìn giống như là đang cất giấu chí bảo, ta sẽ lập tức tin tưởng.” Mạnh Hạo vội vàng mở miệng, vốn giọng điệu giống như là dỗ
trẻ con, nhưng lại cảm thấy không ổn, liền biến thành khinh miệt không
tin cùng với khích tướng. Lần này trong lòng chuyển ý có thể nói là rất
nhọc lòng, có thể so với lúc lâm đại địch.
Bì Đống nổi giận, thân hình phịch một tiếng, trực tiếp biến thành một cái túi trữ vật tỏa ra kim quang lóng lánh. Cái túi trữ vật này hơi mờ, có thể nhìn thấy ở bên trong có một cái phương đỉnh cùng với bốn thanh kiếm uốn lượn yêu dị. Bốn thanh kiếm đang vờn quanh cái đỉnh này, đủ để cho người nào lần đầu tiên nhìn thấy, thì lập tức liền có thể đoán rằng bên trong túi trữ vật này có chứa chí bảo.
“Thế nào, thế nào...” Từ trong túi trữ vật truyền ra âm thanh đắc ý của Bì Đống.
“Không có bảo quang.” Mạnh Hạo nói thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ khinh miệt mở miệng.
Khi lời Mạnh Hạo vừa dứt thì lập tức từ bên trong túi trữ vật phát ra hào quang sáng chói xông lên tận mây xanh, oanh động bát phương. Ở trong mây xanh lại càng có hình bóng hư ảo sáng lấp lánh, kim quang khuếch tán, lập tức khiến cho bảy tám tu sĩ bên kia bị hấp dẫn, nháy mắt đã thay đổi phương hướng nhanh chóng tiến đến.
“Ngươi tin chưa...” Trong túi trữ vật truyền ra âm thanh của Bì Đống. Nhưng nó còn chưa kịp nói xong, thì Mạnh Hạo đã lấy tay nắm lấy nó ném về phía bảy tám đạo cầu vồng đang tiến đến ở trên bầu trời.
“Tin con bà nó chứ!!” Với tu dưỡng của Mạnh Hạo mà cũng không nhịn được mắng lên. Cùng lúc đó thân hình hắn nhanh chóng lùi lại phía sau, dùng tốc độ cao nhất, nháy mắt đi xa.
Cái túi trữ vật phát ra bảo quang này bị Mạnh Hạo dùng hết tất cả tu vi ném ra, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã đến gần bảy tám tu sĩ đang vội vàng tiến đến kia. Mấy người này lúc đầu có chút sửng sốt, nhưng sau đó thần sắc của mỗi người đều biến đổi khác nhau, có hồ nghi, có cẩn thận,có cả kinh hỉ, còn có người nổi lên xúc động, không còn lo lắng chuyện gì khác, trực tiếp dùng tay bắt lấy.
“Ngươi lừa gạt ta... Ta tức giận!” Trong túi trữ vật truyền ra âm thanh của Bì Đống, khi vừa bị người chộp tới, nó liền ngay lập tức biến mất không còn tăm hơi. Lúc xuất hiện, thình lình đã ở trên đỉnh đầu của Mạnh Hạo đang gấp rút chạy trốn ở phía xa xa, hóa thành một cái mũ xanh biếc ở trên đỉnh đầu.
Giống như cảm thấy vẫn còn chưa đủ nghiền, những thanh âm bang bang không ngừng truyền xuống, trên đỉnh đầu của Mạnh Hạo lại xuất hiện một chuỗi mũ màu xanh lá...
Độ dài của nó đã vượt qua cả chiều dài thân hình Mạnh Hạo, khiến cho bảy tám kia nhìn lại đều triệt để ngẩn người, hiên nhiên đây là chuyện mà cả đời này bọn hắn chưa từng thấy qua.
Sắc mặt Mạnh Hạo cực kỳ khó coi, trong lòng như muốn phát điên lên rồi. Nếu như cái Bì Đống này mà cứ biến thành cái dạng này, thì hắn đi đâu cũng sẽ bị muôn người chú ý...
“Đạo hữu đội nón xanh ở phía trước, nơi đây là phạm vi của Huyết Yêu Tông ta, không chào đón tất cả tu sĩ tới từ bên ngoài, càng không vui mừng nghênh đón người dám ở chỗ này trêu đùa chúng ta. Lập tức mang theo cái nón xanh của ngươi cút ngay!” Trong bảy tám tu sĩ tc của Huyết Yêu Tông kia, có một người đàn ông trung niên nhíu mày, lạnh giọng mở miệng.
Mạnh Hạo đang đi về phía trước, nghe thấy thế thì lập tức dừng bước, quay đầu nhìn lại bảy tám tên tu sĩ ở phía sau, ánh mắt lộ ra hàn mang. Tâm tình của hắn lúc này đang vô cùng bực bội, lời nói của người này lại càng làm cho hắn không vui.
“Lại còn dám quay đầu lại nhìn. Đã như thế, liền đem đôi mắt này của ngươi lưu lại đi. Tránh cho ngươi phải mang theo nón xanh, làm cho người ta chê cười.” Trung niên nam tử lúc trước nói chuyện của Huyết Yêu Tông cười lạnh, thân hình nhoáng một cái, cùng với mấy người bên cạnh trong nháy mắt lao tới chỗ Mạnh Hạo.
“Cút!” Tay phải của Mạnh Hạo nâng lên, hất một cái hướng về phía ngoài. Cái hất tay này đem tu vi của hắn ầm ầm bộc phát. Cuồng phong gào thét, rầm rầm lao đi. Lúc đi tới không trung hóa thành một mảnh trùng kích, trực tiếp lao vào trước mặt bảy tám tu sĩ này.
Tiếng sấm vang lên cuồn cuộn quanh quẩn. Bảy tám tu sĩ này là đệ tử của Huyết Yêu Tông ra ngoài tuần tra, nguyên một đám sắc mặt đều biến hóa, thân hình chấn động, trực tiếp phun ra máu tươi. Gã nam tử lúc trước mỉa mai Mạnh Hạo, thì hai mắt co rút lại, lộ ra vẻ khó tin. Theo gã thấy thì Mạnh Hạo chỉ có tu vi là tc trung kỳ, nhưng một kích tùy ý này lại bạo phát ra lực lượng cường hãn như tc hậu kỳ, khiến cho khóe miệng của gã tràn ra máu tươi, thân hình loạng choạng lùi lại phía sau mấy bước. Lúc gã ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt rét lạnh của Mạnh Hạo thì đáy lòng lập tức run lên.
“Đạo hữu, việc này...” Trung niên nam tử này thở sâu, biết mình lúc trước đã lỗ mãng. Lúc này gã đang định mở miệng thì hai mắt của Mạnh Hạo lại lóe lên mãnh liệt hàn băng.
Nam tử này biến sắc, nhanh chóng cùng với những người bên cạnh lùi lại phía sau, hóa thành cầu vồng rời đi. Cho đến sau khi đã đi được rất xa, bảy tám người này mới dừng lại, nguyên một đám hai mặt nhìn nhau.
“Người này quá mức hung hăng càn quấy, hành tung lại quỷ dị. Sư huynh, không bằng chúng ta bẩm báo với sư môn, để cho sư môn phái người đến bắt người này!”
“Không sai, sư huynh, nơi này là phạm vi Huyết Yêu Tông chúng ta, há có thể để cho người ngoài đến giương oai.”
“Câm miệng!” Sắc mặt của trung niên nam tử kia âm tình bất định, quát khẽ.
“Người này tuổi còn trẻ, mới phất tay đã khiến cho chúng ta như thế, sao có thể là hạng người vô danh. Mà hắn rõ ràng lại không phải là tu sĩ của Nhất Kiếm Tông. Ngày hôm nay chúng ta đang cùng Nhất Kiếm Tông khai chiến trên diện rộng, không thể trêu chọc những tông môn khác. Hơn nữa người này cũng không muốn là địch với chúng ta, mà chỉ đi ngang qua nới đây, cho nên mới hạ thư lưu tình. Tất cả các ngươi câm miệng, việc này dừng ở đây. Tu sĩ chúng ta, ai mà không có va chạm. Chỉ là việc nhỏ, không cần kinh động tông môn.” Nam tử trung niên này quyết đoán nói, mang mọi người rời đi. Cho đến khi bọn hắn đi xa, tại chỗ đất bùn dưới chân bọn hắn, chẳng biết lúc nào có mấy nhánh dây đỏ sậm xuất hiện, lúc này mới chui xuống lòng đất biến mất không còn bóng dáng.
Ở phía xa, chân phải Mạnh Hạo đạp mạnh xuống đất, khiến cho bùn đất ở chỗ đó cuộn trào. Một nhanh dây đỏ sậm chui ra, cuối cùng hóa thành một trái cây màu đỏ rơi vào trong tay Mạnh Hạo. Sau khi thu nó vào trong túi trữ vật, hắn mới ngẩng đầu, nhíu mày nhìn cái nón xanh đang phiêu phù ở trên đỉnh đầu.
“Ngươi làm như vậy là không đúng, ngươi đã buông tha cho bọn hắn thì phải hoàn toàn tín nhiệm. Không thể lại âm thầm phái vật nhỏ này đi theo. Cái này là không đúng. Ồ, ta nhớ ra rồi, vừa rồi ngươi mắng ta!!”
“Mắng chửi người là không đúng, là không đạo đức. Bà nội ta lại không đắc tội ngươi... Ngươi tại sao lại nói bà nội ta? Thật kỳ quái, bà nội ta và ngươi có quan hệ như thế nào? Hẳn là... Hẳn là giữa các ngươi...” Cái nón trên đỉnh đầu Mạnh Hạo truyền ra âm thanh như người già đang dạy bảo, sau đó kinh ngạc kêu lên.
Mạnh Hạo trực tiếp ngoảnh mặt làm ngơ, tay phải vỗ túi trữ vật, lấy ra một bộ y phục rồi xé rách một miếng vải, nhét vào trong lỗ tai. Lập tức âm thanh của Bì Đống ở bên ngoài nhỏ đi một chút. Nhưng ngay sau đó, Bì Đống vội ho lên một tiếng. Lời nói truyền ra sau đó, rõ ràng lại trực tiếp hiện ra trong đầu Mạnh Hạo.
Thần sắc Mạnh Hạo có chút tiều tụy, ngơ ngác đứng ở giữa không trung trầm mặc thật lâu. Lúc này mới đem miếng vải ở trong lỗ tai gỡ ra ném xuống, thở dài một tiếng.
“Ta đã hiểu rõ vì sao ngươi lại được gọi là cực chán ghét.” Lời Mạnh Hạo vừa nói ra thì tinh thần của Bì Đống lập tức run run.
“Vì sao, vì sao? Lại nói tới tên gọi của ta. Vào một ngày cách đây thật nhiều, rất nhiều, rất nhiều năm trước, có một lão gia hỏa thở dài một tiếng, đặt cho ta cái tên này. Ta hỏi hắn thật lâu nhưng hắn đều không nói cho ta nguyên nhân.” Bì Đống tập trung tinh thần nhìn Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo trầm mặc, hắn đang suy nghĩ về cái vị “lão gia hỏa” trong lời nói của Bì Đống vì sao lại không nói ra hàm nghĩa của cái tên này. Nghĩ tới sở thích nói dông dài của Bì Đống, thân hình Mạnh Hạo run lên. Hắn hiểu được rồi. Một khi nói ra đáp án, đoán chừng cái Bì Đống này lại tìm ra được một chủ đề, có thể nói đến mấy tháng.
Mạnh Hạo tranh thủ thời gian né tránh chủ đề này, hắn nghĩ tới hậu quả về sau, cảm thấy tê cả da đầu. Một người không trải qua sự tra tấn như thế, thì vĩnh viễn không thể hiểu được chỗ đáng sợ của Bì Đống.
“Ngươi cứ nói như vậy, thì chúng ta không thể ra ngoài hành tẩu được. Chúng ta thương lượng một chút, ngươi có thể thôi không biến thành những thứ nón này?” Mạnh Hạo cẩn thận cân nhắc từ ngữ, sợ là lại chọc tới nó. Hắn có thể tưởng tượng được, thằng này không chừng có thể biến thành một núi lớn nón xanh trên đỉnh đầu của mình. Nếu thật sự là như vậy, thì Mạnh Hạo không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng tới cỡ nào.
Mang giọng điệu thương lượng, trong lòng Mạnh Hạo có cảm giác cực kỳ vô lực. Hắn nghĩ tới Huyết Ngao, rất nhớ nó. Nhưng đáng tiếc lúc này nó lại đang ngủ say.
“Ồ? Không biến thành nón, vậy thì ta biến thành cái gì?” Bì Đống nghe xong, thấy lại có chủ đề, tinh thần lập tức vô cùng phấn chấn. Mạnh Hạo cũng đã có chút quen, nên lúc này không nói lời nào, khoanh chân ngồi xuống ở giữa rừng núi. Hắn vỗ túi càn khôn, lấy trang ngọc ghi lại phương thức tế luyện pháp bảo Tuế Nguyệt, đem linh thức dung nhập, thử nghiên cứu một phen.
Một lúc sau, Mạnh Hạo buông nó ra, hai mắt có chút chớp động, ngồi trầm ngâm.
“Tuế nguyệt là xuân thu, cần phải có Xuân Thu Mộc. Lấy sương mùa thu, dùng rét đạm làm lửa, dùng cái nóng của mùa hè làm linh, đem tế luyện bốn mùa, hòa vào đó tu vi của bản thân. Sau đó lại luyện bốn mùa, như thế có thể thành một thanh tiểu kiếm.
Kiếm lại lại cần phải ân cân săn sóc ở trong lòng, hiểu ra được biến hóa của Tuế Nguyệt. Trăm năm ngưng tụ ra hoa văn, ngàn năm có thể thành hình, vạn năm kinh thiên động địa, trở thành tuế nguyệt đệ nhất kiếm.” Mạnh Hạo nhíu mày, nhìn trang ngọc trong tay. Tuy nói kiếm này có uy lực không nhỏ, nhưng lại cần quá nhiều thời gian mới dùng được.
“Hàn Bối rất chú ý tới nó, do đó không có khả năng là cần thời gian nhiều như vậy... Có lẽ còn có biện pháp khác khiến cho kiếm này nhanh chóng xuất hiện.” Mạnh Hạo như nghĩ tới điều gì, nghĩ tới trang ngọc thứ ba nuốt vào, cũng nghĩ tới trang ngọc thứ nhất bị Viên Đỉnh nuốt đi.
“Đáp án nhất định là nằm ở mấy trang ngọc này, nhưng đáng tiếc là đã bị cái Bì Đống chết tiệt này ăn mất.” Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn về phía Bì Đống. Từ lúc hắn bắt đầu suy nghĩ về phương pháp tế luyện cho đến bây giờ, ước chừng đã qua nửa canh giờ, vậy mà giờ phút này Bì Đống vẫn còn đang lải nhải không ngừng.
“Thay đổi cái gì? Thay đổi cái gi? Thay đổi cái gì?” Nó dứt khoát lao xuống từ trên đỉnh đầu của Mạnh Hạo, bộ dáng rất là hoạt bát.
“Biến thành cái trang ngọc lúc trước ngươi nuốt vào đi.” Mạnh Hạo bỗng nhiên nói.
“À? Được... Ồ, không đúng, ngươi muốn làm gì. Đó là của ta, ai cũng không cho!” Bì Đống lập tức gật đầu, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng.
Bì Đống nổi giận, thân hình phịch một tiếng, trực tiếp biến thành một cái túi trữ vật tỏa ra kim quang lóng lánh. Cái túi trữ vật này hơi mờ, có thể nhìn thấy ở bên trong có một cái phương đỉnh cùng với bốn thanh kiếm uốn lượn yêu dị. Bốn thanh kiếm đang vờn quanh cái đỉnh này, đủ để cho người nào lần đầu tiên nhìn thấy, thì lập tức liền có thể đoán rằng bên trong túi trữ vật này có chứa chí bảo.
“Thế nào, thế nào...” Từ trong túi trữ vật truyền ra âm thanh đắc ý của Bì Đống.
“Không có bảo quang.” Mạnh Hạo nói thầm trong lòng, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ khinh miệt mở miệng.
Khi lời Mạnh Hạo vừa dứt thì lập tức từ bên trong túi trữ vật phát ra hào quang sáng chói xông lên tận mây xanh, oanh động bát phương. Ở trong mây xanh lại càng có hình bóng hư ảo sáng lấp lánh, kim quang khuếch tán, lập tức khiến cho bảy tám tu sĩ bên kia bị hấp dẫn, nháy mắt đã thay đổi phương hướng nhanh chóng tiến đến.
“Ngươi tin chưa...” Trong túi trữ vật truyền ra âm thanh của Bì Đống. Nhưng nó còn chưa kịp nói xong, thì Mạnh Hạo đã lấy tay nắm lấy nó ném về phía bảy tám đạo cầu vồng đang tiến đến ở trên bầu trời.
“Tin con bà nó chứ!!” Với tu dưỡng của Mạnh Hạo mà cũng không nhịn được mắng lên. Cùng lúc đó thân hình hắn nhanh chóng lùi lại phía sau, dùng tốc độ cao nhất, nháy mắt đi xa.
Cái túi trữ vật phát ra bảo quang này bị Mạnh Hạo dùng hết tất cả tu vi ném ra, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã đến gần bảy tám tu sĩ đang vội vàng tiến đến kia. Mấy người này lúc đầu có chút sửng sốt, nhưng sau đó thần sắc của mỗi người đều biến đổi khác nhau, có hồ nghi, có cẩn thận,có cả kinh hỉ, còn có người nổi lên xúc động, không còn lo lắng chuyện gì khác, trực tiếp dùng tay bắt lấy.
“Ngươi lừa gạt ta... Ta tức giận!” Trong túi trữ vật truyền ra âm thanh của Bì Đống, khi vừa bị người chộp tới, nó liền ngay lập tức biến mất không còn tăm hơi. Lúc xuất hiện, thình lình đã ở trên đỉnh đầu của Mạnh Hạo đang gấp rút chạy trốn ở phía xa xa, hóa thành một cái mũ xanh biếc ở trên đỉnh đầu.
Giống như cảm thấy vẫn còn chưa đủ nghiền, những thanh âm bang bang không ngừng truyền xuống, trên đỉnh đầu của Mạnh Hạo lại xuất hiện một chuỗi mũ màu xanh lá...
Độ dài của nó đã vượt qua cả chiều dài thân hình Mạnh Hạo, khiến cho bảy tám kia nhìn lại đều triệt để ngẩn người, hiên nhiên đây là chuyện mà cả đời này bọn hắn chưa từng thấy qua.
Sắc mặt Mạnh Hạo cực kỳ khó coi, trong lòng như muốn phát điên lên rồi. Nếu như cái Bì Đống này mà cứ biến thành cái dạng này, thì hắn đi đâu cũng sẽ bị muôn người chú ý...
“Đạo hữu đội nón xanh ở phía trước, nơi đây là phạm vi của Huyết Yêu Tông ta, không chào đón tất cả tu sĩ tới từ bên ngoài, càng không vui mừng nghênh đón người dám ở chỗ này trêu đùa chúng ta. Lập tức mang theo cái nón xanh của ngươi cút ngay!” Trong bảy tám tu sĩ tc của Huyết Yêu Tông kia, có một người đàn ông trung niên nhíu mày, lạnh giọng mở miệng.
Mạnh Hạo đang đi về phía trước, nghe thấy thế thì lập tức dừng bước, quay đầu nhìn lại bảy tám tên tu sĩ ở phía sau, ánh mắt lộ ra hàn mang. Tâm tình của hắn lúc này đang vô cùng bực bội, lời nói của người này lại càng làm cho hắn không vui.
“Lại còn dám quay đầu lại nhìn. Đã như thế, liền đem đôi mắt này của ngươi lưu lại đi. Tránh cho ngươi phải mang theo nón xanh, làm cho người ta chê cười.” Trung niên nam tử lúc trước nói chuyện của Huyết Yêu Tông cười lạnh, thân hình nhoáng một cái, cùng với mấy người bên cạnh trong nháy mắt lao tới chỗ Mạnh Hạo.
“Cút!” Tay phải của Mạnh Hạo nâng lên, hất một cái hướng về phía ngoài. Cái hất tay này đem tu vi của hắn ầm ầm bộc phát. Cuồng phong gào thét, rầm rầm lao đi. Lúc đi tới không trung hóa thành một mảnh trùng kích, trực tiếp lao vào trước mặt bảy tám tu sĩ này.
Tiếng sấm vang lên cuồn cuộn quanh quẩn. Bảy tám tu sĩ này là đệ tử của Huyết Yêu Tông ra ngoài tuần tra, nguyên một đám sắc mặt đều biến hóa, thân hình chấn động, trực tiếp phun ra máu tươi. Gã nam tử lúc trước mỉa mai Mạnh Hạo, thì hai mắt co rút lại, lộ ra vẻ khó tin. Theo gã thấy thì Mạnh Hạo chỉ có tu vi là tc trung kỳ, nhưng một kích tùy ý này lại bạo phát ra lực lượng cường hãn như tc hậu kỳ, khiến cho khóe miệng của gã tràn ra máu tươi, thân hình loạng choạng lùi lại phía sau mấy bước. Lúc gã ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt rét lạnh của Mạnh Hạo thì đáy lòng lập tức run lên.
“Đạo hữu, việc này...” Trung niên nam tử này thở sâu, biết mình lúc trước đã lỗ mãng. Lúc này gã đang định mở miệng thì hai mắt của Mạnh Hạo lại lóe lên mãnh liệt hàn băng.
Nam tử này biến sắc, nhanh chóng cùng với những người bên cạnh lùi lại phía sau, hóa thành cầu vồng rời đi. Cho đến sau khi đã đi được rất xa, bảy tám người này mới dừng lại, nguyên một đám hai mặt nhìn nhau.
“Người này quá mức hung hăng càn quấy, hành tung lại quỷ dị. Sư huynh, không bằng chúng ta bẩm báo với sư môn, để cho sư môn phái người đến bắt người này!”
“Không sai, sư huynh, nơi này là phạm vi Huyết Yêu Tông chúng ta, há có thể để cho người ngoài đến giương oai.”
“Câm miệng!” Sắc mặt của trung niên nam tử kia âm tình bất định, quát khẽ.
“Người này tuổi còn trẻ, mới phất tay đã khiến cho chúng ta như thế, sao có thể là hạng người vô danh. Mà hắn rõ ràng lại không phải là tu sĩ của Nhất Kiếm Tông. Ngày hôm nay chúng ta đang cùng Nhất Kiếm Tông khai chiến trên diện rộng, không thể trêu chọc những tông môn khác. Hơn nữa người này cũng không muốn là địch với chúng ta, mà chỉ đi ngang qua nới đây, cho nên mới hạ thư lưu tình. Tất cả các ngươi câm miệng, việc này dừng ở đây. Tu sĩ chúng ta, ai mà không có va chạm. Chỉ là việc nhỏ, không cần kinh động tông môn.” Nam tử trung niên này quyết đoán nói, mang mọi người rời đi. Cho đến khi bọn hắn đi xa, tại chỗ đất bùn dưới chân bọn hắn, chẳng biết lúc nào có mấy nhánh dây đỏ sậm xuất hiện, lúc này mới chui xuống lòng đất biến mất không còn bóng dáng.
Ở phía xa, chân phải Mạnh Hạo đạp mạnh xuống đất, khiến cho bùn đất ở chỗ đó cuộn trào. Một nhanh dây đỏ sậm chui ra, cuối cùng hóa thành một trái cây màu đỏ rơi vào trong tay Mạnh Hạo. Sau khi thu nó vào trong túi trữ vật, hắn mới ngẩng đầu, nhíu mày nhìn cái nón xanh đang phiêu phù ở trên đỉnh đầu.
“Ngươi làm như vậy là không đúng, ngươi đã buông tha cho bọn hắn thì phải hoàn toàn tín nhiệm. Không thể lại âm thầm phái vật nhỏ này đi theo. Cái này là không đúng. Ồ, ta nhớ ra rồi, vừa rồi ngươi mắng ta!!”
“Mắng chửi người là không đúng, là không đạo đức. Bà nội ta lại không đắc tội ngươi... Ngươi tại sao lại nói bà nội ta? Thật kỳ quái, bà nội ta và ngươi có quan hệ như thế nào? Hẳn là... Hẳn là giữa các ngươi...” Cái nón trên đỉnh đầu Mạnh Hạo truyền ra âm thanh như người già đang dạy bảo, sau đó kinh ngạc kêu lên.
Mạnh Hạo trực tiếp ngoảnh mặt làm ngơ, tay phải vỗ túi trữ vật, lấy ra một bộ y phục rồi xé rách một miếng vải, nhét vào trong lỗ tai. Lập tức âm thanh của Bì Đống ở bên ngoài nhỏ đi một chút. Nhưng ngay sau đó, Bì Đống vội ho lên một tiếng. Lời nói truyền ra sau đó, rõ ràng lại trực tiếp hiện ra trong đầu Mạnh Hạo.
Thần sắc Mạnh Hạo có chút tiều tụy, ngơ ngác đứng ở giữa không trung trầm mặc thật lâu. Lúc này mới đem miếng vải ở trong lỗ tai gỡ ra ném xuống, thở dài một tiếng.
“Ta đã hiểu rõ vì sao ngươi lại được gọi là cực chán ghét.” Lời Mạnh Hạo vừa nói ra thì tinh thần của Bì Đống lập tức run run.
“Vì sao, vì sao? Lại nói tới tên gọi của ta. Vào một ngày cách đây thật nhiều, rất nhiều, rất nhiều năm trước, có một lão gia hỏa thở dài một tiếng, đặt cho ta cái tên này. Ta hỏi hắn thật lâu nhưng hắn đều không nói cho ta nguyên nhân.” Bì Đống tập trung tinh thần nhìn Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo trầm mặc, hắn đang suy nghĩ về cái vị “lão gia hỏa” trong lời nói của Bì Đống vì sao lại không nói ra hàm nghĩa của cái tên này. Nghĩ tới sở thích nói dông dài của Bì Đống, thân hình Mạnh Hạo run lên. Hắn hiểu được rồi. Một khi nói ra đáp án, đoán chừng cái Bì Đống này lại tìm ra được một chủ đề, có thể nói đến mấy tháng.
Mạnh Hạo tranh thủ thời gian né tránh chủ đề này, hắn nghĩ tới hậu quả về sau, cảm thấy tê cả da đầu. Một người không trải qua sự tra tấn như thế, thì vĩnh viễn không thể hiểu được chỗ đáng sợ của Bì Đống.
“Ngươi cứ nói như vậy, thì chúng ta không thể ra ngoài hành tẩu được. Chúng ta thương lượng một chút, ngươi có thể thôi không biến thành những thứ nón này?” Mạnh Hạo cẩn thận cân nhắc từ ngữ, sợ là lại chọc tới nó. Hắn có thể tưởng tượng được, thằng này không chừng có thể biến thành một núi lớn nón xanh trên đỉnh đầu của mình. Nếu thật sự là như vậy, thì Mạnh Hạo không biết hậu quả sẽ nghiêm trọng tới cỡ nào.
Mang giọng điệu thương lượng, trong lòng Mạnh Hạo có cảm giác cực kỳ vô lực. Hắn nghĩ tới Huyết Ngao, rất nhớ nó. Nhưng đáng tiếc lúc này nó lại đang ngủ say.
“Ồ? Không biến thành nón, vậy thì ta biến thành cái gì?” Bì Đống nghe xong, thấy lại có chủ đề, tinh thần lập tức vô cùng phấn chấn. Mạnh Hạo cũng đã có chút quen, nên lúc này không nói lời nào, khoanh chân ngồi xuống ở giữa rừng núi. Hắn vỗ túi càn khôn, lấy trang ngọc ghi lại phương thức tế luyện pháp bảo Tuế Nguyệt, đem linh thức dung nhập, thử nghiên cứu một phen.
Một lúc sau, Mạnh Hạo buông nó ra, hai mắt có chút chớp động, ngồi trầm ngâm.
“Tuế nguyệt là xuân thu, cần phải có Xuân Thu Mộc. Lấy sương mùa thu, dùng rét đạm làm lửa, dùng cái nóng của mùa hè làm linh, đem tế luyện bốn mùa, hòa vào đó tu vi của bản thân. Sau đó lại luyện bốn mùa, như thế có thể thành một thanh tiểu kiếm.
Kiếm lại lại cần phải ân cân săn sóc ở trong lòng, hiểu ra được biến hóa của Tuế Nguyệt. Trăm năm ngưng tụ ra hoa văn, ngàn năm có thể thành hình, vạn năm kinh thiên động địa, trở thành tuế nguyệt đệ nhất kiếm.” Mạnh Hạo nhíu mày, nhìn trang ngọc trong tay. Tuy nói kiếm này có uy lực không nhỏ, nhưng lại cần quá nhiều thời gian mới dùng được.
“Hàn Bối rất chú ý tới nó, do đó không có khả năng là cần thời gian nhiều như vậy... Có lẽ còn có biện pháp khác khiến cho kiếm này nhanh chóng xuất hiện.” Mạnh Hạo như nghĩ tới điều gì, nghĩ tới trang ngọc thứ ba nuốt vào, cũng nghĩ tới trang ngọc thứ nhất bị Viên Đỉnh nuốt đi.
“Đáp án nhất định là nằm ở mấy trang ngọc này, nhưng đáng tiếc là đã bị cái Bì Đống chết tiệt này ăn mất.” Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn về phía Bì Đống. Từ lúc hắn bắt đầu suy nghĩ về phương pháp tế luyện cho đến bây giờ, ước chừng đã qua nửa canh giờ, vậy mà giờ phút này Bì Đống vẫn còn đang lải nhải không ngừng.
“Thay đổi cái gì? Thay đổi cái gi? Thay đổi cái gì?” Nó dứt khoát lao xuống từ trên đỉnh đầu của Mạnh Hạo, bộ dáng rất là hoạt bát.
“Biến thành cái trang ngọc lúc trước ngươi nuốt vào đi.” Mạnh Hạo bỗng nhiên nói.
“À? Được... Ồ, không đúng, ngươi muốn làm gì. Đó là của ta, ai cũng không cho!” Bì Đống lập tức gật đầu, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.