Chương 238: Tình thế bắt buộc
Nhĩ Căn
03/06/2016
“Bàng môn tả đạo, cũng muốn lấy ra làm Đan Đông
nhất mạch ta mất mặt xấu hổ.” Lâm Hải Long nhìn thoáng qua viên đan dược ở trong tay, hai ngón tay bất động thanh sắc dùng sức, nhưng lại không
cách nào có thể đem nó bóp nát. Nên biết rằng tu vi của lão đã là Nguyên Anh trung kỳ, đã đạt tới trình độ không cần vận dụng thuật pháp, chỉ
cần dùng hai ngón tay cũng có thể bẻ gẫy được pháp bảo.
Nhưng hôm nay lại không cách nào rung chuyển viên đan dược này một chút nào.
“Đan đạo nhất lộ, lấy dưỡng đan làm chủ. Thủ thuật tả đạo bực này, Đan Đông nhất mạch ta mỗi người đều có thể luyện, cũng khinh thường luyện. Cũng muốn xưng đan!” Lâm Hải Long phất tay áo lên, đem viên đan dược trong tay ném về chỗ Sơn Cửu, lãnh đạm mở miệng.
“Viên thuốc này cũng không phải là dùng kim thiết để luyện chế, cũng không pha lẫn tinh thạch. Trong đây có ba van bảy ngàn chín trăm hai mươi bốn loại dược thảo, phối hợp biến hóa mà ra, không ngừng sinh sôi, ngũ hành viên mãn, tự xưng thiên địa.
Loại đan đạo này mới được coi là đan dược đại đạo. Lão phu năm đó nhìn trời tròn đất vuông mà ngộ ra, dùng cái này lập nên Đan Giới nhất mạch, cuộc đời này muốn luyện ra thiên địa đại đan. Bên trong viên thuốc này có thương khung, có đại địa, như là một thế giới.” Sơn Cửu chậm rãi mở miệng, đưa tay đón viên đan dược vừa bị quăng ra. Viên đan dược này lại rơi vào trong tay Tiểu Bàn Tử.
“Lý Phú Quý, là đệ tử nội môn của Kim Hàn Tông, tu hành phệ linh đại pháp, trời sinh thần lực ngưng ở bên trong hàm răng của hắn. Lâm sư huynh đã nói viên thuốc này tả đạo, Đan Đông nhất mạch mỗi người đều có thể luyện. Vậy thì hôm nay nếu có người có thể luyện ra viên đan dược mà không bị tiểu tử này cắn vỡ, thì Sơn mỗ lập tức đưa ra đan phương của viên thuốc này!
Còn nếu như các ngươi không làm được, thì cần phải mời sư tôn đi ra, đến đánh giá viên thuốc này của Sơn mỗ.” Hai mắt Sơn Cửu lóe lên, trầm giọng nói.
Âm thanh của lão vang lên quanh quẩn, lập tức khiến cho bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Lâm Hải Long hừ lạnh một tiếng.
“Loại đan phương này, Đan Đông nhất mạch ta không cần.”
Gần như ngay khi lời nói của Lâm Hải Long vừa mới rơi xuống, Kim Hàn Tông Đường Thế Thương vội ho một tiếng, lấy ra một bình thuốc từ trong lồng ngực. Bình thuốc này nguyên bản là có màu xám, nhưng lại thấy có không ít điểm đen, lại càng có một cỗ cảm giác tuế nguyệt tang thương nổi lên, giống như đã bị mai táng quá lâu, không được nhìn thấy ánh mặt trời.
“Thượng cổ đan đạo, một quả ngưng khí tầng mười Xuất Thần Đan.” Đường Thế Thương nói xong, không hề nói thêm gì nữa.
Nhưng một câu nói kia của lão, lại lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả đan sư Đan Đông nhất mạch. Ánh mắt của bọn họ đều cùng nhìn về phía cái bình thuốc kia, nhất là An Tại Hải, hai mắt lại càng co rụt lại.
Mà ngay cả Lâm Hải Long cũng chấn động tâm thần.
Ngưng khí tầng mười, đó là cảnh giới trong truyền thuyết. Sau truyền thuyết, lại không còn đầy đủ mười phần. Còn Xuất Thần Đan này là do tu sĩ thượng cổ, cảm ứng biến hóa của thiên địa, luyện chế ra đan dược nối tiếp con đường viễn cổ, để cho người ta có cơ hội một lần nữa bước vào ngưng khí tầng mười.
Chỉ đáng tiếc là, đan dược này dù ở thời thượng cổ cũng cực kỳ hiếm thấy, mà cũng không phải là hoàn toàn có công dụng. Nhưng bất kể thế nào, viên Xuất Thần Đan này, nếu có thể đem nghiên cứu một chút, thì con đường đan đạo có thể đạt được chỗ tốt khó có thể hình dung.
Kim Hàn Tông xuất ra viên thuốc này, có thể nói là đã có chuẩn bị mà đến.
“Miếng Xuất Thần Đan này được bảo tồn coi như là nguyên vẹn. Ta dùng viên đan này, muốn cùng Lâm sư huynh đánh cuộc một lần. Ngươi... Nhận hay là không nhận.” Sơn Cửu hờ hững mở miệng, âm thanh không nhanh không chậm, nhưng rơi vào trong tai Lâm Hải Long thì lại hóa thành một cỗ áp bách.
Nhận, hay là không nhận, việc này là cả một vấn đề. Nếu như nhận, vậy thì một khi không cách nào luyện chế ra đan dược mà tiểu tử kia cắn không vỡ, thế thì chuyện hôm nay sẽ trở thành trò cười. Còn nếu như không tiếp, vậy thì rõ ràng cho thấy là né tránh không chiến. Nếu là đấu pháp thì cũng thôi, có thể đấu pháp... Nhưng mà đối phương lại phái ra một tiểu tử Trúc Cơ...
Lâm Hải Long không có lựa chọn. Một trận chiến này, không thể không nhận!
Kim Hàn Tông hiển nhiên là đã dự tính tới điểm này. Lần này tới đây có thể nói là cực kỳ long trọng, chính là muốn đem việc này nắm chắc, khiến cho Đan Đông nhất mạch, nhất định phải chiến.
Sắc mặt An Tại Hải khó coi, nhìn Lâm Hải Long một cái. Hai người lại nhìn nhau, đều thấy được vẻ khó xử trong mắt của đối phương. Nguyên nhân chính là Kim Hàn Tông chỉ phái ra một tên tiểu tử Trúc Cơ, hơn nữa chỉ cần cắn không vỡ là được. Nếu như Đan Đông nhất mạch phái ra Tử Lô đan sư, vậy thì coi như là thắng, cũng là thua.
Cho dù Chủ Lô cũng không thể xuất hiện, địa vị hoàn toàn không cân xứng nên thắng cũng là thua. Mà nếu như thua... Thì lại càng mất mặt.
Ngô Đinh Thu cũng nhíu mày. Trong lúc mấy người này còn đang trầm mặc, Tiểu Bàn Tử phấn khích bước ra vài bước, đứng ở bên cạnh Sơn Cửu, lấy ra một khối linh thạch, đặt ở trong miệng cắn răng rắc. Gã nhìn đám đan sư của Đan Đông nhất mạch, nhếch miệng cười cười, sau đó lại lấy ra một thanh phi kiếm bắt đầu mài răng, tựa như là muốn mài cho hàm răng sắc bén thêm một chút.
Cảnh tượng này, khiến cho người của Đan Đông nhất mạch, phần lớn là trợn mắt há mồm.
“Đây là hàm răng gì...”
“Tên mập mạp này ta đã từng nghe nói qua. Nghe nói hàm răng kia của hắn, có thể cắn được cả phi kiếm...”
Trong lúc bốn phía đang thấp giọng bàn tán, thì khuôn mặt của Mạnh Hạo lộ ra biểu tình cổ quái. Hắn nhìn Tiểu Bàn Tử lúc này đang dương dương tự đắc, nhất là hàm răng đang sáng lấp lánh kia, trong lòng cũng có cảm khái. Dù sao năm đó lúc còn ở Kháo Sơn Tông, vẫn là Mạnh Hạo hắn nhắc nhở Tiểu Bàn Tử phải tu luyện hàm răng của gã nhiều nhiều một chút.
Chứng kiến cảnh tượng Tiểu Bàn Tử cắn nát linh thạch, vẻ mặt của hai người Lâm Hải Long và An Tại Hải lại càng khó coi hơn. Cả hai đều nhíu mày, việc này không có khả năng là không tiếp, nhưng nếu tiếp thì... Trừ phi ở trong gần ngàn đan sư ở đây có người thành công, thì đây mới gọi là dùng thân phận cân xứng mà thắng. Nếu như đổi là Chủ Lô tham gia, vậy thì rất không thích hợp.
Huống hồ, nếu như Chủ Lô mà thua thật, thì việc này đối với Đan Đông nhất mạch thật sự là khó coi. Nhưng nếu như đan sư thua, vậy thì việc này nhỏ đi rất nhiều.
“Kính xin Tử Vận Tông cho một câu trả lời thuyết phục.” Hộ pháp của Kim Hàn Tông Đường Thế Thương vừa cười vừa nói.
An Tại Hải cau mày, ánh mắt đảo qua đan sư của Đan Đông nhất mạch, rồi bỗng nhiên ngưng lại ở trên người Mạnh Hạo. Tuy chỉ là quét mắt qua, nhưng dù sao lão cũng từng điều tra qua Mạnh Hạo, nên lúc này liếc mắt liền nhận ra.
“Đan dược tả đạo, Chủ Lô khinh thường đi luyện. Đan Đông nhất mạch có ngàn đan sư, có thể đi luyện ra loại đan dược này.” An Tại Hải đột nhiên mở miệng. Lâm Hải Long ở bên cạnh trong lòng khẽ giật mình. Lão đang cân nhắc làm thế nào để tránh đi việc này, thì nghe được lời của An Tại Hải nói ra, trong lòng cũng hơi động, khẽ gật đầu.
“Lệ Đào, ngươi tới luyện đi.” Ánh mắt Lâm Hải Long đã rơi vào người của Lệ Đào ở bên cạnh Mạnh Hạo. Còn Mạnh Hạo dĩ nhiên lại bị lão xem nhẹ.
Hai mắt Lệ Đào ngưng tụ lại, thở sâu, bước ra hướng về phía hai người Lâm, An ôm quyền. Còn bọn người Ngô Đinh Thu của Tử Khí nhất mạch, Lệ Đào thân là đan sư của Đan Đông nhất mạch, có thể không bái cũng được.
“Đưa cho ngươi địa hỏa tinh, nhanh chóng luyện ra!” Lâm Hải Long nhìn qua Lệ Đào, ánh mắt như đang nhìn vãn bối, mang theo tán thưởng. Lão chú ý tới Lệ Đào cũng không lâu. Trong lần đan phách lần trước, tuy nói Lệ Đào đã bị Đan Đỉnh che lấp đi hào quang, nhưng ở trong mắt Lâm Hải Long thì Đan Đỉnh quá thần bí, mà Lệ Đào này dù kém xa tít tắp, nhưng cũng là một cái hạt giống.
Trong lúc nói, Lâm Hải Long phất tay áo lên. Một khối tinh thạch màu tím bay ra, nó vừa rơi xuống lập tức khiến cho bàn đá xanh như muốn tan ra. Lệ Đào suy nghĩ một chút rồi lấy ra lò đan cùng với dược thảo, bắt đầu luyện chế.
Có địa hỏa tinh trợ giúp nên thời gian luyện chế cũng nhanh hơn. Lệ Đào cũng cố ý đẩy nhanh tốc độ luyện đan nên chỉ trong hai nén hương, lò đan nổ vang, một khỏa đan dược màu trắng lập tức bay ra.
Viên đan dược này, Lệ Đào đã ngưng tụ mấy trăm loại dược thảo cứng rắn phối hợp với nhau mà luyện chế ra. Tuy nói thời gian luyện chế ngắn ngủi, nhưng giờ phút này y đã phát huy khả năng lớn nhất có thể, nên y có tự tin, coi như là mãnh hổ cắn xuống thì cũng sẽ phải gãy răng!
Đan dược vừa ra, Lệ Đào cũng không nhìn, mà hất viên đan dược này bay thẳng đến chỗ Tiểu Bàn Tử. Tiểu Bàn Tử sau khi bắt được viên đan dược này, vội ho một tiếng, trong ánh mắt chăm chú của tu sĩ bốn phía, trực tiếp đặt nó lên miệng, dùng răng khẽ cắn răng rắc một tiếng, đan dược trực tiếp nát bấy.
“Thứ đồ này hư rồi , lấy để mài răng cũng không được. Tiểu Bàn Tử bày ra vẻ mặt khinh thường, đem đan dược ở trong miệng phun ra, bộ dáng rất là nghênh ngang.
Sắc mặt Lâm Hải Long trở nên khó coi. Lại có mấy đan sư khác từng người một đi ra luyện đan. Nhưng từng viên đan dược luyện chế đưa tới đều bị Tiểu Bàn Tử dễ dàng cắn nát, liên tục phun ra ngoài, lời nói lại càng hung hăng càn quấy.
“Ai, cái hàm răng này của ta. Muốn tìm một viên đan dược không cắn nổi thực sự là quá khó khăn. Nhân sinh tịch mịch a! Các ngươi ai có bản lĩnh, tranh thủ thời gian luyện chế ra một cái để cho ta không cắn nổi đi.” Tiểu Bàn Tử càng thêm đắc ý, cục tức của y ở trong lần đan phách lần trước, giờ phút này đã được phát tiết hết ra ngoài, trong lòng rất là sảng khoái.
Sắc mặt của Lâm Hải Long càng thêm khó coi, bỗng nhiên nâng tay phải lên vỗ xuống mặt bàn một cái.
“Đan sư của Đan Đông nhất mạch, ai có thể luyện chế ra đan dược để cho tên tiểu tử này cắn không vỡ ra được, lão phu làm chủ, lập tức cho hắn tấn thăng làm Chủ Lô!” Lâm Hải Long chứng kiến bộ dáng mặt không đổi kia của Sơn Cửu, trong lòng thầm tức giận. Giờ phút này lão bỗng nhiên mở miệng, lời nói truyền ra quanh quẩn khắp cả ngọn núi, coi như là đan sư ở dưới núi thì đa phần đều nghe thấy. Nguyên một đám đều sửng sốt một chút, rồi sau đó hai mắt lập tức trở nên sáng ngời.
Coi như là Mạnh Hạo, hai mắt cũng co rút lại, chợt nhìn về phía Lâm Hải Long, trái tim cũng gia tốc nhảy lên.
Đan sư tấn chức Chủ Lô cực kỳ nghiêm khắc. Ngoại trừ không phải là đặc thù mà tấn chức, thì phải cần có thân phận đan sư đủ thời gian một giáp (60 năm), có tu vi Trúc Cơ, hơn nữa còn phải kể tới việc phải luyện chế ra ngàn loại đan dược, mà mỗi một chủng loại không thể ít hơn năm phần dược hiệu. Quan trọng nhất là, đan dược phải nộp lên tông môn phải đạt tới ngàn vạn trở nên thì mới có đủ tư cách.
Nhưng chỉ tư cách thôi chưa đủ, cuối cùng còn cần phải nhận được sự tán thành của tất cả Chủ Lô đan sư. Chỉ khi nào tất cả Chủ Lô đan sư tán thành, thì cuối cùng mới có thể tấn chức thành Chủ Lô. Mà người được tán thành cũng không phải là một người, còn cần phải tiến hành một lần so tài luyện đan cực kỳ nghiêm khắc, cuối cùng mới tuyển chọn ra một người, trở thành Chủ Lô đan sư.
Mạnh Hạo lúc trước cũng đã từng nghĩ tới trở thành Chủ Lô, thậm chí có ý định dùng thân phận Đan Đỉnh đại sư để đổi lấy một chức Chủ Lô. Tuy nhiên việc này còn cần phải cân nhắc, nên hắn thủy chung vẫn còn đang chần chừ. Hôm nay nghe được những lời này của Lâm Hải Long, hắn lập tức thở sâu, hào quang trong mắt lập tức trở nên sáng rõ.
Việc này, đối với hắn chính là một cơ hội trăm năm khó gặp!
Cũng có không ít đan sư đang mang tâm tư như thế này. Giờ phút này cả đám đều đang hô hấp dồn dập. Nếu như có thể nắm bắt được cơ hội như thế, có thể trực tiếp tấn thăng làm Chủ Lô, vậy thì theo viên thuốc này mà đan đạo rộng mở, cho dù định sẵn là Chủ Lô không được các Chủ Lô khác tán thành. Đã định sẵn, một khi thành công, thì thậm chí sẽ bị người khinh thị, đồn đãi không ít, nhưng dù sao đây cũng là một cơ hội tốt rất khó có được.
Dù bản thân không có đủ tư cách trở thành Chủ Lô. Nhưng chỉ khi nào trở thành Chủ Lô, mới có thể tiếp xúc đến những phương pháp luyện chế khác, đồng thời cũng sẽ được không ít Chủ Lô khác nói cho những bí phương phối hợp dược thảo. Những thứ này đủ để cho một cái đan sư đột nhiên tăng mạnh. Chỉ có điều là cuộc đời này sẽ không thể tự nghĩ ra phương pháp phối hợp thảo mộc. Nhưng cho dù là như vậy, thì với sự tôn cao của Chủ Lô, cũng đủ để đại đa số đan sư điên cuồng.
Mà giọng điệu như vậy, hơn nữa lại từ trong miệng Lâm Hải Long nói ra, dùng thân phận Tử Lô nhiều tuổi nhất, nửa bước bước vào đại sư của lão, không có ai là không tin.
“Tiểu Bàn Tử, không phải là huynh đệ làm ngươi khó dễ, mà thật sự cái này một là cơ hội duy nhất. Ta... Tình thế bắt buộc!” Mạnh Hạo thở sâu, nhìn thoáng qua Tiểu Bàn Tử lúc này vẫn còn đang đắc ý, có chút áy náy ở trong lòng.
"Xin mời Lâm sư huynh đánh giá.” Sơn Cửu nói xong thì tay phải nâng lên chỉ một cái. Lập tức viên đan dược màu vàng này bay thằng tới chỗ Lâm Hải Long, sau đó bị Lâm Hải Long nắm ở trong tay.
Nhưng hôm nay lại không cách nào rung chuyển viên đan dược này một chút nào.
“Đan đạo nhất lộ, lấy dưỡng đan làm chủ. Thủ thuật tả đạo bực này, Đan Đông nhất mạch ta mỗi người đều có thể luyện, cũng khinh thường luyện. Cũng muốn xưng đan!” Lâm Hải Long phất tay áo lên, đem viên đan dược trong tay ném về chỗ Sơn Cửu, lãnh đạm mở miệng.
“Viên thuốc này cũng không phải là dùng kim thiết để luyện chế, cũng không pha lẫn tinh thạch. Trong đây có ba van bảy ngàn chín trăm hai mươi bốn loại dược thảo, phối hợp biến hóa mà ra, không ngừng sinh sôi, ngũ hành viên mãn, tự xưng thiên địa.
Loại đan đạo này mới được coi là đan dược đại đạo. Lão phu năm đó nhìn trời tròn đất vuông mà ngộ ra, dùng cái này lập nên Đan Giới nhất mạch, cuộc đời này muốn luyện ra thiên địa đại đan. Bên trong viên thuốc này có thương khung, có đại địa, như là một thế giới.” Sơn Cửu chậm rãi mở miệng, đưa tay đón viên đan dược vừa bị quăng ra. Viên đan dược này lại rơi vào trong tay Tiểu Bàn Tử.
“Lý Phú Quý, là đệ tử nội môn của Kim Hàn Tông, tu hành phệ linh đại pháp, trời sinh thần lực ngưng ở bên trong hàm răng của hắn. Lâm sư huynh đã nói viên thuốc này tả đạo, Đan Đông nhất mạch mỗi người đều có thể luyện. Vậy thì hôm nay nếu có người có thể luyện ra viên đan dược mà không bị tiểu tử này cắn vỡ, thì Sơn mỗ lập tức đưa ra đan phương của viên thuốc này!
Còn nếu như các ngươi không làm được, thì cần phải mời sư tôn đi ra, đến đánh giá viên thuốc này của Sơn mỗ.” Hai mắt Sơn Cửu lóe lên, trầm giọng nói.
Âm thanh của lão vang lên quanh quẩn, lập tức khiến cho bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Lâm Hải Long hừ lạnh một tiếng.
“Loại đan phương này, Đan Đông nhất mạch ta không cần.”
Gần như ngay khi lời nói của Lâm Hải Long vừa mới rơi xuống, Kim Hàn Tông Đường Thế Thương vội ho một tiếng, lấy ra một bình thuốc từ trong lồng ngực. Bình thuốc này nguyên bản là có màu xám, nhưng lại thấy có không ít điểm đen, lại càng có một cỗ cảm giác tuế nguyệt tang thương nổi lên, giống như đã bị mai táng quá lâu, không được nhìn thấy ánh mặt trời.
“Thượng cổ đan đạo, một quả ngưng khí tầng mười Xuất Thần Đan.” Đường Thế Thương nói xong, không hề nói thêm gì nữa.
Nhưng một câu nói kia của lão, lại lập tức hấp dẫn ánh mắt của tất cả đan sư Đan Đông nhất mạch. Ánh mắt của bọn họ đều cùng nhìn về phía cái bình thuốc kia, nhất là An Tại Hải, hai mắt lại càng co rụt lại.
Mà ngay cả Lâm Hải Long cũng chấn động tâm thần.
Ngưng khí tầng mười, đó là cảnh giới trong truyền thuyết. Sau truyền thuyết, lại không còn đầy đủ mười phần. Còn Xuất Thần Đan này là do tu sĩ thượng cổ, cảm ứng biến hóa của thiên địa, luyện chế ra đan dược nối tiếp con đường viễn cổ, để cho người ta có cơ hội một lần nữa bước vào ngưng khí tầng mười.
Chỉ đáng tiếc là, đan dược này dù ở thời thượng cổ cũng cực kỳ hiếm thấy, mà cũng không phải là hoàn toàn có công dụng. Nhưng bất kể thế nào, viên Xuất Thần Đan này, nếu có thể đem nghiên cứu một chút, thì con đường đan đạo có thể đạt được chỗ tốt khó có thể hình dung.
Kim Hàn Tông xuất ra viên thuốc này, có thể nói là đã có chuẩn bị mà đến.
“Miếng Xuất Thần Đan này được bảo tồn coi như là nguyên vẹn. Ta dùng viên đan này, muốn cùng Lâm sư huynh đánh cuộc một lần. Ngươi... Nhận hay là không nhận.” Sơn Cửu hờ hững mở miệng, âm thanh không nhanh không chậm, nhưng rơi vào trong tai Lâm Hải Long thì lại hóa thành một cỗ áp bách.
Nhận, hay là không nhận, việc này là cả một vấn đề. Nếu như nhận, vậy thì một khi không cách nào luyện chế ra đan dược mà tiểu tử kia cắn không vỡ, thế thì chuyện hôm nay sẽ trở thành trò cười. Còn nếu như không tiếp, vậy thì rõ ràng cho thấy là né tránh không chiến. Nếu là đấu pháp thì cũng thôi, có thể đấu pháp... Nhưng mà đối phương lại phái ra một tiểu tử Trúc Cơ...
Lâm Hải Long không có lựa chọn. Một trận chiến này, không thể không nhận!
Kim Hàn Tông hiển nhiên là đã dự tính tới điểm này. Lần này tới đây có thể nói là cực kỳ long trọng, chính là muốn đem việc này nắm chắc, khiến cho Đan Đông nhất mạch, nhất định phải chiến.
Sắc mặt An Tại Hải khó coi, nhìn Lâm Hải Long một cái. Hai người lại nhìn nhau, đều thấy được vẻ khó xử trong mắt của đối phương. Nguyên nhân chính là Kim Hàn Tông chỉ phái ra một tên tiểu tử Trúc Cơ, hơn nữa chỉ cần cắn không vỡ là được. Nếu như Đan Đông nhất mạch phái ra Tử Lô đan sư, vậy thì coi như là thắng, cũng là thua.
Cho dù Chủ Lô cũng không thể xuất hiện, địa vị hoàn toàn không cân xứng nên thắng cũng là thua. Mà nếu như thua... Thì lại càng mất mặt.
Ngô Đinh Thu cũng nhíu mày. Trong lúc mấy người này còn đang trầm mặc, Tiểu Bàn Tử phấn khích bước ra vài bước, đứng ở bên cạnh Sơn Cửu, lấy ra một khối linh thạch, đặt ở trong miệng cắn răng rắc. Gã nhìn đám đan sư của Đan Đông nhất mạch, nhếch miệng cười cười, sau đó lại lấy ra một thanh phi kiếm bắt đầu mài răng, tựa như là muốn mài cho hàm răng sắc bén thêm một chút.
Cảnh tượng này, khiến cho người của Đan Đông nhất mạch, phần lớn là trợn mắt há mồm.
“Đây là hàm răng gì...”
“Tên mập mạp này ta đã từng nghe nói qua. Nghe nói hàm răng kia của hắn, có thể cắn được cả phi kiếm...”
Trong lúc bốn phía đang thấp giọng bàn tán, thì khuôn mặt của Mạnh Hạo lộ ra biểu tình cổ quái. Hắn nhìn Tiểu Bàn Tử lúc này đang dương dương tự đắc, nhất là hàm răng đang sáng lấp lánh kia, trong lòng cũng có cảm khái. Dù sao năm đó lúc còn ở Kháo Sơn Tông, vẫn là Mạnh Hạo hắn nhắc nhở Tiểu Bàn Tử phải tu luyện hàm răng của gã nhiều nhiều một chút.
Chứng kiến cảnh tượng Tiểu Bàn Tử cắn nát linh thạch, vẻ mặt của hai người Lâm Hải Long và An Tại Hải lại càng khó coi hơn. Cả hai đều nhíu mày, việc này không có khả năng là không tiếp, nhưng nếu tiếp thì... Trừ phi ở trong gần ngàn đan sư ở đây có người thành công, thì đây mới gọi là dùng thân phận cân xứng mà thắng. Nếu như đổi là Chủ Lô tham gia, vậy thì rất không thích hợp.
Huống hồ, nếu như Chủ Lô mà thua thật, thì việc này đối với Đan Đông nhất mạch thật sự là khó coi. Nhưng nếu như đan sư thua, vậy thì việc này nhỏ đi rất nhiều.
“Kính xin Tử Vận Tông cho một câu trả lời thuyết phục.” Hộ pháp của Kim Hàn Tông Đường Thế Thương vừa cười vừa nói.
An Tại Hải cau mày, ánh mắt đảo qua đan sư của Đan Đông nhất mạch, rồi bỗng nhiên ngưng lại ở trên người Mạnh Hạo. Tuy chỉ là quét mắt qua, nhưng dù sao lão cũng từng điều tra qua Mạnh Hạo, nên lúc này liếc mắt liền nhận ra.
“Đan dược tả đạo, Chủ Lô khinh thường đi luyện. Đan Đông nhất mạch có ngàn đan sư, có thể đi luyện ra loại đan dược này.” An Tại Hải đột nhiên mở miệng. Lâm Hải Long ở bên cạnh trong lòng khẽ giật mình. Lão đang cân nhắc làm thế nào để tránh đi việc này, thì nghe được lời của An Tại Hải nói ra, trong lòng cũng hơi động, khẽ gật đầu.
“Lệ Đào, ngươi tới luyện đi.” Ánh mắt Lâm Hải Long đã rơi vào người của Lệ Đào ở bên cạnh Mạnh Hạo. Còn Mạnh Hạo dĩ nhiên lại bị lão xem nhẹ.
Hai mắt Lệ Đào ngưng tụ lại, thở sâu, bước ra hướng về phía hai người Lâm, An ôm quyền. Còn bọn người Ngô Đinh Thu của Tử Khí nhất mạch, Lệ Đào thân là đan sư của Đan Đông nhất mạch, có thể không bái cũng được.
“Đưa cho ngươi địa hỏa tinh, nhanh chóng luyện ra!” Lâm Hải Long nhìn qua Lệ Đào, ánh mắt như đang nhìn vãn bối, mang theo tán thưởng. Lão chú ý tới Lệ Đào cũng không lâu. Trong lần đan phách lần trước, tuy nói Lệ Đào đã bị Đan Đỉnh che lấp đi hào quang, nhưng ở trong mắt Lâm Hải Long thì Đan Đỉnh quá thần bí, mà Lệ Đào này dù kém xa tít tắp, nhưng cũng là một cái hạt giống.
Trong lúc nói, Lâm Hải Long phất tay áo lên. Một khối tinh thạch màu tím bay ra, nó vừa rơi xuống lập tức khiến cho bàn đá xanh như muốn tan ra. Lệ Đào suy nghĩ một chút rồi lấy ra lò đan cùng với dược thảo, bắt đầu luyện chế.
Có địa hỏa tinh trợ giúp nên thời gian luyện chế cũng nhanh hơn. Lệ Đào cũng cố ý đẩy nhanh tốc độ luyện đan nên chỉ trong hai nén hương, lò đan nổ vang, một khỏa đan dược màu trắng lập tức bay ra.
Viên đan dược này, Lệ Đào đã ngưng tụ mấy trăm loại dược thảo cứng rắn phối hợp với nhau mà luyện chế ra. Tuy nói thời gian luyện chế ngắn ngủi, nhưng giờ phút này y đã phát huy khả năng lớn nhất có thể, nên y có tự tin, coi như là mãnh hổ cắn xuống thì cũng sẽ phải gãy răng!
Đan dược vừa ra, Lệ Đào cũng không nhìn, mà hất viên đan dược này bay thẳng đến chỗ Tiểu Bàn Tử. Tiểu Bàn Tử sau khi bắt được viên đan dược này, vội ho một tiếng, trong ánh mắt chăm chú của tu sĩ bốn phía, trực tiếp đặt nó lên miệng, dùng răng khẽ cắn răng rắc một tiếng, đan dược trực tiếp nát bấy.
“Thứ đồ này hư rồi , lấy để mài răng cũng không được. Tiểu Bàn Tử bày ra vẻ mặt khinh thường, đem đan dược ở trong miệng phun ra, bộ dáng rất là nghênh ngang.
Sắc mặt Lâm Hải Long trở nên khó coi. Lại có mấy đan sư khác từng người một đi ra luyện đan. Nhưng từng viên đan dược luyện chế đưa tới đều bị Tiểu Bàn Tử dễ dàng cắn nát, liên tục phun ra ngoài, lời nói lại càng hung hăng càn quấy.
“Ai, cái hàm răng này của ta. Muốn tìm một viên đan dược không cắn nổi thực sự là quá khó khăn. Nhân sinh tịch mịch a! Các ngươi ai có bản lĩnh, tranh thủ thời gian luyện chế ra một cái để cho ta không cắn nổi đi.” Tiểu Bàn Tử càng thêm đắc ý, cục tức của y ở trong lần đan phách lần trước, giờ phút này đã được phát tiết hết ra ngoài, trong lòng rất là sảng khoái.
Sắc mặt của Lâm Hải Long càng thêm khó coi, bỗng nhiên nâng tay phải lên vỗ xuống mặt bàn một cái.
“Đan sư của Đan Đông nhất mạch, ai có thể luyện chế ra đan dược để cho tên tiểu tử này cắn không vỡ ra được, lão phu làm chủ, lập tức cho hắn tấn thăng làm Chủ Lô!” Lâm Hải Long chứng kiến bộ dáng mặt không đổi kia của Sơn Cửu, trong lòng thầm tức giận. Giờ phút này lão bỗng nhiên mở miệng, lời nói truyền ra quanh quẩn khắp cả ngọn núi, coi như là đan sư ở dưới núi thì đa phần đều nghe thấy. Nguyên một đám đều sửng sốt một chút, rồi sau đó hai mắt lập tức trở nên sáng ngời.
Coi như là Mạnh Hạo, hai mắt cũng co rút lại, chợt nhìn về phía Lâm Hải Long, trái tim cũng gia tốc nhảy lên.
Đan sư tấn chức Chủ Lô cực kỳ nghiêm khắc. Ngoại trừ không phải là đặc thù mà tấn chức, thì phải cần có thân phận đan sư đủ thời gian một giáp (60 năm), có tu vi Trúc Cơ, hơn nữa còn phải kể tới việc phải luyện chế ra ngàn loại đan dược, mà mỗi một chủng loại không thể ít hơn năm phần dược hiệu. Quan trọng nhất là, đan dược phải nộp lên tông môn phải đạt tới ngàn vạn trở nên thì mới có đủ tư cách.
Nhưng chỉ tư cách thôi chưa đủ, cuối cùng còn cần phải nhận được sự tán thành của tất cả Chủ Lô đan sư. Chỉ khi nào tất cả Chủ Lô đan sư tán thành, thì cuối cùng mới có thể tấn chức thành Chủ Lô. Mà người được tán thành cũng không phải là một người, còn cần phải tiến hành một lần so tài luyện đan cực kỳ nghiêm khắc, cuối cùng mới tuyển chọn ra một người, trở thành Chủ Lô đan sư.
Mạnh Hạo lúc trước cũng đã từng nghĩ tới trở thành Chủ Lô, thậm chí có ý định dùng thân phận Đan Đỉnh đại sư để đổi lấy một chức Chủ Lô. Tuy nhiên việc này còn cần phải cân nhắc, nên hắn thủy chung vẫn còn đang chần chừ. Hôm nay nghe được những lời này của Lâm Hải Long, hắn lập tức thở sâu, hào quang trong mắt lập tức trở nên sáng rõ.
Việc này, đối với hắn chính là một cơ hội trăm năm khó gặp!
Cũng có không ít đan sư đang mang tâm tư như thế này. Giờ phút này cả đám đều đang hô hấp dồn dập. Nếu như có thể nắm bắt được cơ hội như thế, có thể trực tiếp tấn thăng làm Chủ Lô, vậy thì theo viên thuốc này mà đan đạo rộng mở, cho dù định sẵn là Chủ Lô không được các Chủ Lô khác tán thành. Đã định sẵn, một khi thành công, thì thậm chí sẽ bị người khinh thị, đồn đãi không ít, nhưng dù sao đây cũng là một cơ hội tốt rất khó có được.
Dù bản thân không có đủ tư cách trở thành Chủ Lô. Nhưng chỉ khi nào trở thành Chủ Lô, mới có thể tiếp xúc đến những phương pháp luyện chế khác, đồng thời cũng sẽ được không ít Chủ Lô khác nói cho những bí phương phối hợp dược thảo. Những thứ này đủ để cho một cái đan sư đột nhiên tăng mạnh. Chỉ có điều là cuộc đời này sẽ không thể tự nghĩ ra phương pháp phối hợp thảo mộc. Nhưng cho dù là như vậy, thì với sự tôn cao của Chủ Lô, cũng đủ để đại đa số đan sư điên cuồng.
Mà giọng điệu như vậy, hơn nữa lại từ trong miệng Lâm Hải Long nói ra, dùng thân phận Tử Lô nhiều tuổi nhất, nửa bước bước vào đại sư của lão, không có ai là không tin.
“Tiểu Bàn Tử, không phải là huynh đệ làm ngươi khó dễ, mà thật sự cái này một là cơ hội duy nhất. Ta... Tình thế bắt buộc!” Mạnh Hạo thở sâu, nhìn thoáng qua Tiểu Bàn Tử lúc này vẫn còn đang đắc ý, có chút áy náy ở trong lòng.
"Xin mời Lâm sư huynh đánh giá.” Sơn Cửu nói xong thì tay phải nâng lên chỉ một cái. Lập tức viên đan dược màu vàng này bay thằng tới chỗ Lâm Hải Long, sau đó bị Lâm Hải Long nắm ở trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.