Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 198: Trúc Cơ đệ nhất nhân!

Nhĩ Căn

03/06/2016

“Chuyện này... Đây thật sự là lực lượng của tam đại kinh văn. Kim quang tán ra bên ngoài, đây là biểu hiện Thái Linh Kinh có chút thành tựu!!”

“Kẻ này lại tu hành Thái Linh Kinh. Kinh văn này thất truyền đã rất lâu rồi, trên thế gian chỉ còn sót lại tàn thiên, kẻ này làm như thế nào có thể đạt được!!”

“Xem bộ dáng của hắn thì rõ ràng là đạt được Thái Linh Kinh Ngưng Khí quyển. Cái Ngưng Khí quyển này nghe nói là đã xuất hiện ở Triệu quốc mấy trăm năm về trước, người tu luyện nó là Kháo Sơn lão tổ. Tu vi của người này thâm bất khả trắc... “Tất cả tu sĩ Nguyên Anh ở nơi đây, lúc này nguyên một đám đã không còn cách nào trấn định, thi nhau mở miệng. Đồng thời sâu trong ánh mắt của từng người đều lộ ra tia sáng trước nay chưa từng có.

Bọn hắn thấy Mạnh Hạo, nhưng thực tế cái bọn hắn đang nhìn lại là Thái Linh Kinh!!

Đó là điều rất hiển nhiên. Mạnh Hạo chỉ là Trúc Cơ cảnh, ở trong mắt bọn hắn, có thể bóp chết bất cứ lúc nào, mà đối phương ngay cả phản kháng cũng không có. Ai có được Mạnh Hạo, người đó liền có được Thái Linh Kinh Ngưng Khí quyển.

Một quyển này, đối với bất kỳ một cái tông môn nào đều có tác dụng khó có thể hình dung. Thậm chí một khi đạt được, chẳng khác nào sẽ có được tư cách quét ngang toàn bộ Nam Vực trong tương lai.

Cái tông môn kia, từ đó về sau sẽ có căn cơ không gì sánh kịp, hoàn toàn xứng đáng trở thành bá chủ của Nam Vực!

Loại chuyện như thế này, bọn hắn há có thể không động tâm. Dù Mạnh Hạo có trở thành con rể của Tống Gia, bọn hắn cũng sẽ điên cuồng mà liều lĩnh!!

Lại càng không cần phải nói lúc này Mạnh Hạo còn chưa phải là người của Tống Gia, mà chỉ là một trong những người dự tuyển!

Nơi đây không thích hợp để ra tay. Chỉ khi nào Mạnh Hạo đi ra, thì hắn sẽ phải đối mặt với sự cướp đoạt của các tông môn, gia tộc ở Nam Vực. Trong tràng cướp đoạt này, tính mạng của hắn cũng không quan trọng. Vì Thái Linh Kinh Ngưng Khí quyển, bất kỳ một tu sĩ Nguyên Anh của tông môn nào cũng đều sẽ không chậm trễ mà triển khai sưu hồn đối với Mạnh Hạo để đi tìm Thái Linh Kinh.

Mà kết cục của việc sưu hồn, để thu được đáp án chính xác nhất thì Mạnh Hạo đương nhiên là sẽ hồn phi phách tán!

Có thể nói Thái Linh Kinh vừa xuất hiện, thì hắn lập tức đã trở thành con mồi của toàn bộ các tông môn ở Nam Vực!

Từng tu sĩ Nguyên Anh đều hai mắt chớp động, ý niệm hiển hiện ở trong đầu. Nếu đây không phải là Tống Gia thì giờ phút này bọn hắn tất nhiên là đã sớm ra tay. Đồng thời, toàn bộ những tu sĩ Nguyên Anh này đều nhìn về phía Tống Gia lão tổ.

Bởi vi hiển nhiên, Mạnh Hạo để lộ ra bí mật Thái Linh Kinh, bất cứ một cái tông môn, gia tộc nào đều muốn đạt được. Mà lúc này vô luận là địa lợi hay là tình hình khách quan, thì Tống Gia đều cực kỳ có ưu thế.

Gần như đồng thời với lúc bọn hắn nhìn về hướng Tống Gia lão tổ, thì những tu sĩ Nguyên Anh này đều không chậm trễ chút nào lấy ra ngọc giản truyền âm, sau đó lập tức bóp nát, nhanh chóng thông báo cho tông môn của mình.

Tống lão quái sững sờ. Toàn bộ tu sĩ của Tống Gia, nguyên một đám cũng đều có chút thất thần. Tống Gia lão tổ Tống Thiên, lúc này mạnh mẽ đứng dậy, hai mắt lộ ra tia sáng. Hô hấp của lão hơi dồn dập, nhưng sau khi nghĩ tới chấn động ở gia tộc lúc trước, nghĩ tới lời nói của vị lão tổ thủ hộ gia tộc truyền ra lúc trước, thì hai mắt lão lập tức lộ ra quyết đoán.

“Mạnh Hạo này... Không được trêu chọc. Ai muốn trêu chọc hắn chính là muốn chết!” Lão ngẩng mạnh đầu, hất tay áo lên.

“Chư vị, nơi đây là Tống Gia!” Lời lão vừa nói ra, như lôi đình nổ vang, khiến cho sắc mặt của đám tu sĩ Nguyên Anh trở nên khẩn trương, thậm chí khóe miệng còn có máu tươi tràn ra. Lúc bọn hắn nhìn về phía Tống Gia lão tổ, đều lộ ra vẻ kính sợ.



“Ta không quản các ngươi có mục đích gì. Nhưng đây là lần thí luyện để Tống Gia kén rể. Người nào có thể thành công thì người đó là con rể của Tống Gia ta. Tất cả, đợi đến khi sau khi người này đi ra, chư vị lại nổi lòng tham cũng không muộn.

Tuy nhiên, nếu như người này trở thành con rễ của Tống Gia, vậy thì việc này chính là ý trời.” Tống Gia lão tổ lạnh nhạt mở miệng, hai mắt lộ ra một vòng sắc bén.

“Tống tiền bối đã nói vậy, chúng ta tự nhiên là tuân theo.” Tu sĩ Nguyên Anh của tlập tức mỉm cười mở miệng.

Những tu sĩ Nguyên Anh khác cũng đồng loạt cười nói, giống như là hồn nhiên không thèm để ý tới Mạnh Hạo nữa. Nhưng ở sâu trong lòng mỗi người, dĩ nhiên là đã chuẩn bị kỹ càng, báo cho người của ông môn mình tiến đến.

Về điểm này, lòng dạ Tống Gia lão tổ Tống Thiên biết rõ. Lúc này, lão thầm than một tiếng, không nói thêm gì nữa, mà nhìn về thế giới màu vàng trong vòng xoáy ở dưới tầng mây.

Thân hình Mạnh Hạo lúc này đang ở bên trong kim quang. Những phù văn vừa xuất hiện kia, chính là Thái Linh Kinh!

Những phù văn này người ngoài thoạt nhìn thì rất rõ ràng, nhưng lại không cách nào có thể ghi nhớ. Có thể nhớ được cũng chỉ là một mảnh mơ hồ. Mà có thể làm được điểm này, trong toàn Nam Vực cũng chỉ có tam đại kinh thư.

Trong đó tỏa ra ánh sáng màu vàng thì chỉ có... Thái Linh Kinh!

Không ai có thể khảo cứu lai lịch của nó, cũng không ai biết được cụ thể là do ai sáng tạo ra, tựa như là đã tồn tại từ thời viễn cổ. Có không ít tin đồn, ở trước thời viễn cổ, có một vị kinh thiên động địa, thậm chí đã đi ra khỏi Cửu Sơn Hải, đến lúc thành đạo đã sáng tạo ra.

Nhưng việc này quá lớn, nên cũng có không ít người ko tin. Cho đến bây giờ chỉ là tin đồn mà thôi.

Nhưng cho dù như thế nào thì bảy quyển Thái Linh Kinh, mỗi một quyển đều là chí bảo. Sở dĩ tu vit có thể trở thành đại tông, chính là do người của tông này đã đạt được tàn thiên Thái Linh Kinh Kết Đan quyển!

Một tàn thiên đã có thể trở thành đại tông. Bởi vậy mà có thể thấy được Thái Linh Kinh mênh mông như thế nào!

Mà người tu hành Thái Linh Kinh, khi tu vi trong cơ thể vận chuyển đến một trình độ nhất định, sẽ xuất hiện việc kinh văn tán ra bên ngoài thân thể. Đây là một loại cảnh giới, cũng chính là một loại tiêu chí!

Loại cảnh giới này vốn cấn phải sau khi chín tòa đạo đài đều mở ra thì mới hiển lộ. Nhưng bởi vì Mạnh Hạo là hoàn mỹ Trúc Cơ, nên ở tòa đạo đài thứ năm đã có tư cách là đường phân cách, nên mới hiện ra.

Việc này cũng nằm ngoài ý liệu của Mạnh Hạo, làm cho hắn trở tay không kịp, trong lòng càng thêm cảnh giác, vội dùng tốc độ nhanh nhất lấy ra Như Ý Ấn, thậm chí còn trực tiếp mở ra.

Giờ phút này kinh văn tán phát ra bên ngoài thân thể của hắn, ánh sáng màu vàng đã thay thế toàn bộ thế giới, khiến cho tất cả thiên kiêu của các tông ở trên cây đại thụ che trời này đều lộ ra thần sắc hoảng sợ, ngơ ngác nhìn kim quang vô tận.

Tiểu Bàn Tử trợn mắt há mồm thì thào.

“Không hổ là Mạnh Hạo. Ở Kháo Sơn Tông đã rất lợi hại. Đến Nam Vực lại có thể câu dẫn Sở Ngọc Yên. Hôm nay ở chỗ này, lại nhấc lên loại khí thế này...”

Vương Hữu Tài sững sờ nhìn kim quang kia, trầm mặc không nói. Nhưng trong lòng gã cũng đang nổi lên sóng cồn.



Còn Vương Đằng Phi, thì toàn thân như bị lôi đình oanh kích, thân hình run run, trong lòng có một cỗ không cam lòng muốn bốc lên. Nhưng gã lại không thể không thừa nhận, Mạnh Hạo... Đã không còn là kẻ mà năm đó gã không để vào trong mắt.

Thậm chí trong lòng Vương Đằng Phi còn xuất hiện sợ hãi. Lúc này còn không đến mười năm. Gã sợ rắng nếu qua mười năm, hay trăm năm nữa, Mạnh Hạo sẽ vượt qua bản thân gã rất xa. Thậm chí gã không dám tin, nếu có một ngày, mình là Trúc Cơ, mà Mạnh Hạo có thể đã là Kết Đan, thì khi đó lúc hai người gặp nhau lần nữa, mình nên xử lý như thế nào...

Tất cả những việc này đã tạo thành oanh động. Thậm chí là đã vượt qua sự chú ý khi Mạnh Hạo leo lên trên đại thụ lúc trước.

Hô hấp của Mạnh Hạo dồn dập, vào giờ phút này trong cơ thể truyền ra những tiếng nổ vang kịch liệt. Loại nổ vang này đã vượt qua lúc hắn mở ra tòa đạo đài thứ tư ở Tiếu gia, thậm chí đã đạt tới một loại cảnh giới làm cho Mạnh Hạo hãi hùng khiếp vía.

Hắn cảm nhận được tòa đạo đài thứ năm trong cơ thể đang nhanh chóng thành hình. Chỉ mấy hơi thở, một tiếng nổ vang kinh thiên động địa ở trong cơ thể của Mạnh Hạo truyền ra. Tòa đạo đài thứ năm của hắn đã hoàn toàn xuất hiện!!

Đó là tòa đạo đài thứ năm. Đó là hoàn mỹ Trúc Cơ đệ ngũ đài!

Tòa đạo đài thứ năm xuất hiện khiến tu vi của Mạnh Hạo lập tức bộc phát, khiến cho kim quang toàn thân Mạnh Hạo càng trở nên chói mắt. Phù văn Thái Linh Kinh xuất hiện ở trong kim quang với số lượng lớn, lượn vòng quanh thân thể Mạnh Hạo, giống như là đang reo hò, giống như là đang hướng về phía Mạnh Hạo mà cúng bái.

Mỗi lần Mạnh Hạo hít thở đều nhấc lên một mảnh kim quang lấp lánh, mỗi một lần đều làm cho kim quang ở trong thế giới này càng thêm chói mắt. Tu vi của hắn kéo lên, chiến lực của hắn cũng theo đó mà trùng thiên. Vào giây phút này, Mạnh Hạo giống như là lột xác, tu vi lần này bộc phát trước đó chưa từng có!!

Thậm chí ở dãy núi bên ngoài Tống Gia, đã có kiếp vân xuất hiện trên bầu trời, rất lâu không tiêu tán.

Mái tóc Mạnh Hạo phiêu khởi, không gió tự bay. Thân hình của lại càng tràn đầy một cỗ lực lượng khó có thể hình dung. Theo từng tiếng nổ, theo những tiếng tim đập xuất hiện, Mạnh Hạo thở sâu. Hắn cảm nhận được ở trong khoảnh khắc này, dưới sự bộc phát của tu vi trong cơ thể, cái loại chiến lực đỉnh phong vượt xa lúc trước.

Thậm chí Mạnh Hạo còn có thể đoán được rất rõ ràng, giờ phút này mình có đủ khả năng quét ngang Trúc Cơ cảnh. Dù là thiên kiêu hay là đạo tử đều phải ở dưới chân mình. Hoàn mỹ Trúc Cơ, năm tòa đạo đài, vô địch ở trong Trúc Cơ!!

Ngoại trừ Vô Hạ Trúc Cơ vẫn không cách nào nghiền ép ra, thì dù là Toái Bàn hay là Hữu Khuyết, đều bị hoàn mỹ Trúc Cơ của Mạnh Hạo triệt để nghiền ép!

Nhưng cùng với đó, là cảm giác nguy hiểm mãnh liệt hiển hiện ở trong lòng Mạnh Hạo. Hắn biết rõ tất cả những việc này sẽ bị người khác nhìn thấy. Nhất là phù văn trôi nổi ở bốn phía. Hắn đương nhiên là nhìn ra đó là Thái Linh Kinh!

Trong lúc nguy cấp này, ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra quyết đoán. Hắn nắm Như Ý Ấn trong tay, thân hình nhảy lên một cái. Nơi đây đã không còn chút linh khí nào, tốc độ của hắn cực nhanh, bay thẳng đến chỗ tán cây.

“Giờ phút này mà người còn chưa có đi xuống. Có chút quỷ dị. Nhưng vô luận như thế nào, thời gian của ta đã không còn nhiều lắm..”. Mạnh Hạo có chút khẩn trương. Nhưng nếu cứ như thế mà rời đi thì hắn lại không cam lòng. Mục tiêu của hắn là tpc. Chỉ cần lấy được vật ấy thì Mạnh Hạo sẽ không chậm trễ chút nào nhanh chóng dùng Như Ý Ấn rời đi.

“Ấn này ngay cả ở trong thượng cổ phúc địa cũng có thể truyền tổng ra ngoài, vậy thì tại nơi đây cũng có thể.” Mạnh Hạo đã truyền tu vi vào trong Như Ý Ấn. Dù sao thì ấn này cũng cần phải có thời gian để mở ra. Trong lúc tống xuất tu vi thì thân hình Mạnh Hạo đồng thời cũng lao lên, vượt qua cự ly ngàn trượng. Dùng lực lượng năm tòa hoàn mỹ đạo đài, cứ như vậy xông lên đỉnh tán cây không có bóng người.

Trên đỉnh tán cây, chín con đường bằng lá cây ở trước mặt lão giả áo xám vào giờ phút này đã bị ánh sáng ở trong thế giới này nhuộm thành màu vàng kim, khiến cho chín con đường này cũng trở thành con đường màu vàng.

Đây là lần thứ ba Mạnh Hạo đứng ở nơi này, hai mắt của hắn lộ ra tia sáng. Hắn phải tự mình đi thực hiện, một lần lựa chọn cuối cùng. Một lần lựa chọn... Chỉ thuộc về Mạnh Hạo hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên Bns

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook