Chương 117: Trừng phạt nhẹ
Nhĩ Căn
03/06/2016
Âm thanh này chỉ Mạnh Hạo mới nghe được, người
ngoài sẽ không nghe thấy. Ngay cả Sở Ngọc Yên đang ở cùng trong miệng
núi lửa với hắn cũng không phát hiện ra.
Âm thanh quanh quẩn trong đầu, hai mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ kiên quyết.
“Thái Ách cổ tộc… hẳn nơi này nằm trong phạm vi của Thái Ách cổ miếu! Huyết tiên truyền thừa, tiên….” Tinh thần Mạnh Hạo chấn động mạnh. Đối với các cấp độ tu hành, hiện giờ hắn đã biết khá nhiều. Trải qua Nguyên Anh là Trảm Linh, sau đó sẽ thăng tiên.
Vài vạn năm nay, nghe nói trên toàn Nam Vực cũng mới có bảy, tám người thành công đạt tới bước cuối cùng ấy.
“Huyết Tiên truyền thừa, người này tự xưng là tiên hay đã thực sự thăng tiên?” Trái tim Mạnh Hạo đập mạnh. Hắn nghĩ tới trận chiến giữa Kháo Sơn lão tổ và phân thân của Thiên Cơ thượng nhân lúc trước. Ánh mắt hắn chớp động nhìn cái đầu lâu to lớn đang há miệng chẳng khác một con đường mà khi bước vào sẽ mở ra truyền thừa.
“Nam địa cửu khai, thiên hạ đều biết. Những lời này… chẳng lẽ là nói, khi có người bước vào nơi ấy, ở bên ngoài sẽ xuất hiện cửa vào của chín truyền thừa, sẽ khiến cho đất trời biến sắc, mọi người đều biết?” Mạnh Hạo chần chừ một lúc, ánh mắt suy tư.
“Có lẽ là vậy. Theo chín cửa vào nơi truyền thừa lại chỉ lấy một người đạt được Huyết Tiên truyền thừa. Có tất cả chín cửa, nếu một cái mở ra thì những cái khác cũng sẽ mở theo. Chỉ là không biết trước đây đã có người nào mở ra hay chưa…”. Mạnh Hạo nghĩ tới đó thì dừng lại, cúi đầu nhìn bốn phía huyết hồ bao phủ bởi xương trắng âm u. Những xương cốt này có không ít là xương của con người.
Nhiều khối xương có dấu vết phong hóa, chắc đã tồn tại nhiều năm. Vẻ ngoài của chúng thật kỳ dị, lại không bị tiêu tán đi hoàn toàn. Trải qua năm tháng, trên thân thể chúng vẫn còn để lại dấu vết.
Mạnh Hạo hoàn toàn không đoán được những xương cốt này đã tồn tại bao nhiêu năm, không biết người lúc trước xâm nhập vào đây dùng để tế tự. Hắn trầm ngâm, không vội bước vào trong cái đầu lâu lớn kia mà lùi lại phía sau. Cái đầu lâu dần chìm vào đáy hồ, cả tế đàn cũng chìm theo xuống. Lúc Mạnh Hạo lùi ra được trăm trượng thì mặt hồ trở nên tĩnh lặng như trước.
Trong lúc lui lại phía sau, tay phải hắn nâng lên, thu rất nhiều xương cốt vào trong túi càn khôn, sau đó quay người rời đi.
Đi tới khe hở chỗ Sở Ngọc Yên luyện đan, liếc mắt nhìn với vẻ nghiêm túc, sắc mặt trắng bệch. Lúc thì rất nhanh lấy ra đan dược hoặc thảo dược đã nát bấy, lúc thì bỏ đi chất lỏng từ đó thoát ra. Mạnh Hạo khoanh chân ngồi cách đó không xa, nét mặt ưu tư. Hắn lấy ra một khúc xương, cẩn thận quan sát.
“Nếu không thể xác định niên hạn của những đầu khớp xương này thì không thể chạm vào Huyết Tiên truyền thừa kia được.” Trải qua một loạt sự tình ở nước Triệu cho tới nay, Mạnh Hạo đã học được nhiều bài học khiến hắn hành sự càng cẩn thận hơn.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Đảo mắt đã là năm ngày. Sau năm ngày, trên mặt Sở Ngọc Yên lộ vẻ mỏi mệt, hướng Mạnh Hạo đi tới. Lúc tới gần, nàng ném cho Mạnh Hạo một viên đan dược có màu xanh đậm, mới nhìn rất đẹp, tỏa ra ánh sáng màu xanh hơi yếu nhưng không có mùi hương.
“Lần đầu tiên thất bại, tới lần thứ hai thì thành công. Đây chính là đan dược mà ngươi cần, ta cũng cần có một bộ y phục.”
Sở Ngọc Yên nhìn Mạnh Hạo, thần sắc mỏi mệt như thể việc luyện đan đã lấy hết sức lực của nàng.
Mạnh Hạo cầm đan dược, cẩn thận quan sát. Hắn lấy từ trong túi càn không ra một cái ngọc giản, lại lấy ra một bộ quần áo dự phòng đặt ở bên cạnh. Sở Ngọc Yên vội thu lấy, đi nhanh vào phía trong cái khe. Không bao lâu sau thì đi ra, trên người đã mặc bộ trường sam của Mạnh Hạo, mái tóc dài xỏa qua vai. Dung nhan tuyệt mỹ không che giấu nổi thần sắc mệt mỏi nhưng vẫn khiến nàng trông vô cùng xinh đẹp.
Mạnh Hạo nhìn nàng. Dù là Hứa sư tỷ có nhan sắc nghiêng thành, so ra cũng không thể bằng được Sở Ngọc Yên này. Có thể nói, nàng chính là nữ nhân đẹp nhất trong tất cả những nữ nhân mà Mạnh Hạo đã gặp từ trước tới nay. Nếu so sánh, cũng chỉ có nữ nhân đã chìm xuống đáy hồ Bắc Hải khi trưởng thành mới có thể so sánh được.
Sau khi thay y phục, ánh mắt Sở Ngọc Yên nhìn Mạnh Hạo đã không còn như lúc trước. Nàng định rời đi thì thấy Mạnh Hạo đang chăm chú quan sát khúc xương.
“Ngươi nhàn rỗi như vậy sao? Sao ngươi không quan sát những khe sáng phía trên, biết đâu có tu sĩ đi ngang qua thì chúng ta còn được giải cứu, còn hơn là cứ ở đây mà nghiên cứu đám xương cốt đã tồn tại không biết bao nhiêu lâu rồi.” Nàng lạnh nhạt nói.
“Những xương cốt này tồn tại đến mấy vạn năm rồi sao?” Mạnh Hạo đột nhiên lên tiếng hỏi.
Sở Ngọc Yên chỉ cười lạnh. Sau khi thay đổi trang phục, nàng đã lấy lại tư thái cao ngạo lúc trước. Nàng không để ý tới Mạnh Hạo nữa mà quay người đi về chỗ luyện đan.
Mạnh Hạo nhìn theo bằng ánh mắt châm biếm, tay phải hắn nâng lên vỗ vào túi trữ vật. Thanh kiếm gỗ liền bay ra, lao thẳng về phía Sở Ngọc Yên. Tốc độ của nó cực nhanh. Với tu vi hiện giờ của Sở Ngọc Yên thì nàng ta không thể nào tránh được. Nàng cũng không có ý định tránh né. Nàng quay người lại, mỉa mai nhìn Mạnh Hạo.
Mũi kiếm sượt qua cổ Sở Ngọc Yên, từ đó tỏa ra hàn khí âm y nhưng nàng vẫn hất cằm lên, tia mỉa mai hóa thành cười nhạo.
“Mang kiếm của ngươi mau cất đi. Nếu ngươi tổn thương ta, sẽ không còn ai luyện đan cho ngươi nữa.” Nàng nhìn Mạnh Hạo bằng ánh mắt lạnh lùng, chán ghét.
Nàng vẫn tin Mạnh Hạo sẽ không dám làm gì mình vì hắn còn cần nàng luyện đan cho hắn. Một kiếm vừa rồi chỉ là để uy hiếp mà thôi. Uy hiếp ấy đối với nàng thật là ngây thơ, buồn cười. Nàng không muốn cúi đầu trước người khác.
“Ngươi nói không sai. Nếu không có ngươi, quả thực không có ai để luyện đan rồi.” Mạnh Hạo nhíu mày. Lúc này hắn không biết làm gì với đối phương nhưng tình trạng này nếu không xử lý thì phiền toái sẽ ngày một lớn hơn.
Sau một hồi trầm mặc, Mạnh Hạo chợt mỉm cười. Nụ cười ấy rơi vào trong mắt Sở Ngọc Yên khiến nàng có cảm giác bất an.
“Trong trường hợp xấu, sợ là với thân phận đệ tử của đan quỷ đại sư, chỉ cần thay đổi một chút tỷ lệ trong lúc phối hợp đan dược là có thể làm ra các loại độc dược chí mạng rồi.” Mạnh Hạo từ tốn nói, thanh âm không nhanh không chậm, vẻ mặt cao thâm khó dò khiến tâm trạng Sở Ngọc Yên càng bất an hơn. Nàng không phải không có ý nghĩ đó với Mạnh Hạo, nhưng lúc này bị hắn vạch trần, nàng càng không biết đối phương định dở trò gì. Nghĩ tới chuyện luyện đan, nàng kết luận Mạnh Hạo nhất định sẽ không dám làm tổn thương mình thì hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Lúc Mạnh mỗ làm việc, chỉ muốn ngươi không phạm ta thì ta cũng sẽ không động tới ngươi. Ta đã hứa sẽ cho ngươi rời đi thì sẽ không đổi ý. Ngươi đừng nghĩ tới chuyện luyện đan mà cao ngạo, muốn từ khách thành chủ.” Nói xong, thanh kiếm gỗ bay thẳng tới cổ nàng ta. Theo bản năng, nàng há miệng không dám tin. Tay phải Mạnh Hạo liền vỗ vào túi trữ vật, từ đó bay ra một viên đan dược màu hồng nhạt, bắn thẳng vào trong miệng Sở Ngọc Yên. Sau khi vào trong miệng liền tan biến.
Sở Ngọc Yên lui vội ra sau, nàng làm mọi cách nhưng không thể nào phun viên đan dược ấy ra được.
“Ngươi vừa cho ta ăn cái gì vậy?” Sở Ngọc Yên ngẩng đầu, nhìn Mạnh Hạo bằng ánh mắt gắt gao.
“Dùng công pháp để che mắt, muốn hút lấy tu vi của Mạnh mỗ ta. Việc này ta còn chưa tính sổ với ngươi. Viên đan dược này chính là để trừng phạt ngươi.” Mạnh Hạo lạnh nhạt nói, sau đó không để ý tới Sở Ngọc Yên nữa, hai mắt nhắm nghiền lại.
Sở Ngọc Yên thấy bộ dạng của Mạnh Hạo như thế thì càng thấp thỏm bất an. Trong lúc luyện đan vẫn không ngừng suy đoán về đan dược vừa nuốt vào. Tại thời điểm mấu chốt, đột nhiên có một cỗ nhiệt khí bùng phát, lưu chuyển khắp toàn thân. Sắc mặt nàng đại biến.
Nàng vội khoanh chân ngồi tĩnh tọa, muốn áp chế cỗ nhiệt lượng này nhưng tu vi chân chính của nàng đã bị hạn chế, với tu vi Ngưng Khí tầng thứ ba bây giờ, sao có thể hóa giải dược lực của viên đan dược này được?
Sau thời gian một nén nhang từ lúc nàng ngồi tĩnh tọa, trong đầu nàng phát ra tiếng nổ lớn, cả người như mất đi năng lực tư duy, lâm vào ảo giác.
Lúc này Mạnh Hạo mới mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng. Viên đan dược này lúc hắn ly khai khỏi sơn cốc, bị bọn người thiền thừ lão giả bỏ vào không ít độc dược, trở thành đặc thù. Mạnh Hạo vốn không muốn cho nàng ta ăn, là nàng ta tự tìm lấy phiền toái mà thôi. Dựa vào khả năng luyện đan của mình rồi cao ngạo, chính Sở Ngọc Yên đã bắt Mạnh Hạo phải lấy ra viên đan dược ấy.
Ánh mắt Mạnh Hạo có chút không đành lòng, nhưng tâm tình lại vô cùng kiên định. Sau khi rơi vào miệng núi lửa này, từ giờ về sau hắn sẽ dễ dàng khống chế đối phương, khiến đối phương không thể thoát ra được.
Âm thanh quanh quẩn trong đầu, hai mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ kiên quyết.
“Thái Ách cổ tộc… hẳn nơi này nằm trong phạm vi của Thái Ách cổ miếu! Huyết tiên truyền thừa, tiên….” Tinh thần Mạnh Hạo chấn động mạnh. Đối với các cấp độ tu hành, hiện giờ hắn đã biết khá nhiều. Trải qua Nguyên Anh là Trảm Linh, sau đó sẽ thăng tiên.
Vài vạn năm nay, nghe nói trên toàn Nam Vực cũng mới có bảy, tám người thành công đạt tới bước cuối cùng ấy.
“Huyết Tiên truyền thừa, người này tự xưng là tiên hay đã thực sự thăng tiên?” Trái tim Mạnh Hạo đập mạnh. Hắn nghĩ tới trận chiến giữa Kháo Sơn lão tổ và phân thân của Thiên Cơ thượng nhân lúc trước. Ánh mắt hắn chớp động nhìn cái đầu lâu to lớn đang há miệng chẳng khác một con đường mà khi bước vào sẽ mở ra truyền thừa.
“Nam địa cửu khai, thiên hạ đều biết. Những lời này… chẳng lẽ là nói, khi có người bước vào nơi ấy, ở bên ngoài sẽ xuất hiện cửa vào của chín truyền thừa, sẽ khiến cho đất trời biến sắc, mọi người đều biết?” Mạnh Hạo chần chừ một lúc, ánh mắt suy tư.
“Có lẽ là vậy. Theo chín cửa vào nơi truyền thừa lại chỉ lấy một người đạt được Huyết Tiên truyền thừa. Có tất cả chín cửa, nếu một cái mở ra thì những cái khác cũng sẽ mở theo. Chỉ là không biết trước đây đã có người nào mở ra hay chưa…”. Mạnh Hạo nghĩ tới đó thì dừng lại, cúi đầu nhìn bốn phía huyết hồ bao phủ bởi xương trắng âm u. Những xương cốt này có không ít là xương của con người.
Nhiều khối xương có dấu vết phong hóa, chắc đã tồn tại nhiều năm. Vẻ ngoài của chúng thật kỳ dị, lại không bị tiêu tán đi hoàn toàn. Trải qua năm tháng, trên thân thể chúng vẫn còn để lại dấu vết.
Mạnh Hạo hoàn toàn không đoán được những xương cốt này đã tồn tại bao nhiêu năm, không biết người lúc trước xâm nhập vào đây dùng để tế tự. Hắn trầm ngâm, không vội bước vào trong cái đầu lâu lớn kia mà lùi lại phía sau. Cái đầu lâu dần chìm vào đáy hồ, cả tế đàn cũng chìm theo xuống. Lúc Mạnh Hạo lùi ra được trăm trượng thì mặt hồ trở nên tĩnh lặng như trước.
Trong lúc lui lại phía sau, tay phải hắn nâng lên, thu rất nhiều xương cốt vào trong túi càn khôn, sau đó quay người rời đi.
Đi tới khe hở chỗ Sở Ngọc Yên luyện đan, liếc mắt nhìn với vẻ nghiêm túc, sắc mặt trắng bệch. Lúc thì rất nhanh lấy ra đan dược hoặc thảo dược đã nát bấy, lúc thì bỏ đi chất lỏng từ đó thoát ra. Mạnh Hạo khoanh chân ngồi cách đó không xa, nét mặt ưu tư. Hắn lấy ra một khúc xương, cẩn thận quan sát.
“Nếu không thể xác định niên hạn của những đầu khớp xương này thì không thể chạm vào Huyết Tiên truyền thừa kia được.” Trải qua một loạt sự tình ở nước Triệu cho tới nay, Mạnh Hạo đã học được nhiều bài học khiến hắn hành sự càng cẩn thận hơn.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Đảo mắt đã là năm ngày. Sau năm ngày, trên mặt Sở Ngọc Yên lộ vẻ mỏi mệt, hướng Mạnh Hạo đi tới. Lúc tới gần, nàng ném cho Mạnh Hạo một viên đan dược có màu xanh đậm, mới nhìn rất đẹp, tỏa ra ánh sáng màu xanh hơi yếu nhưng không có mùi hương.
“Lần đầu tiên thất bại, tới lần thứ hai thì thành công. Đây chính là đan dược mà ngươi cần, ta cũng cần có một bộ y phục.”
Sở Ngọc Yên nhìn Mạnh Hạo, thần sắc mỏi mệt như thể việc luyện đan đã lấy hết sức lực của nàng.
Mạnh Hạo cầm đan dược, cẩn thận quan sát. Hắn lấy từ trong túi càn không ra một cái ngọc giản, lại lấy ra một bộ quần áo dự phòng đặt ở bên cạnh. Sở Ngọc Yên vội thu lấy, đi nhanh vào phía trong cái khe. Không bao lâu sau thì đi ra, trên người đã mặc bộ trường sam của Mạnh Hạo, mái tóc dài xỏa qua vai. Dung nhan tuyệt mỹ không che giấu nổi thần sắc mệt mỏi nhưng vẫn khiến nàng trông vô cùng xinh đẹp.
Mạnh Hạo nhìn nàng. Dù là Hứa sư tỷ có nhan sắc nghiêng thành, so ra cũng không thể bằng được Sở Ngọc Yên này. Có thể nói, nàng chính là nữ nhân đẹp nhất trong tất cả những nữ nhân mà Mạnh Hạo đã gặp từ trước tới nay. Nếu so sánh, cũng chỉ có nữ nhân đã chìm xuống đáy hồ Bắc Hải khi trưởng thành mới có thể so sánh được.
Sau khi thay y phục, ánh mắt Sở Ngọc Yên nhìn Mạnh Hạo đã không còn như lúc trước. Nàng định rời đi thì thấy Mạnh Hạo đang chăm chú quan sát khúc xương.
“Ngươi nhàn rỗi như vậy sao? Sao ngươi không quan sát những khe sáng phía trên, biết đâu có tu sĩ đi ngang qua thì chúng ta còn được giải cứu, còn hơn là cứ ở đây mà nghiên cứu đám xương cốt đã tồn tại không biết bao nhiêu lâu rồi.” Nàng lạnh nhạt nói.
“Những xương cốt này tồn tại đến mấy vạn năm rồi sao?” Mạnh Hạo đột nhiên lên tiếng hỏi.
Sở Ngọc Yên chỉ cười lạnh. Sau khi thay đổi trang phục, nàng đã lấy lại tư thái cao ngạo lúc trước. Nàng không để ý tới Mạnh Hạo nữa mà quay người đi về chỗ luyện đan.
Mạnh Hạo nhìn theo bằng ánh mắt châm biếm, tay phải hắn nâng lên vỗ vào túi trữ vật. Thanh kiếm gỗ liền bay ra, lao thẳng về phía Sở Ngọc Yên. Tốc độ của nó cực nhanh. Với tu vi hiện giờ của Sở Ngọc Yên thì nàng ta không thể nào tránh được. Nàng cũng không có ý định tránh né. Nàng quay người lại, mỉa mai nhìn Mạnh Hạo.
Mũi kiếm sượt qua cổ Sở Ngọc Yên, từ đó tỏa ra hàn khí âm y nhưng nàng vẫn hất cằm lên, tia mỉa mai hóa thành cười nhạo.
“Mang kiếm của ngươi mau cất đi. Nếu ngươi tổn thương ta, sẽ không còn ai luyện đan cho ngươi nữa.” Nàng nhìn Mạnh Hạo bằng ánh mắt lạnh lùng, chán ghét.
Nàng vẫn tin Mạnh Hạo sẽ không dám làm gì mình vì hắn còn cần nàng luyện đan cho hắn. Một kiếm vừa rồi chỉ là để uy hiếp mà thôi. Uy hiếp ấy đối với nàng thật là ngây thơ, buồn cười. Nàng không muốn cúi đầu trước người khác.
“Ngươi nói không sai. Nếu không có ngươi, quả thực không có ai để luyện đan rồi.” Mạnh Hạo nhíu mày. Lúc này hắn không biết làm gì với đối phương nhưng tình trạng này nếu không xử lý thì phiền toái sẽ ngày một lớn hơn.
Sau một hồi trầm mặc, Mạnh Hạo chợt mỉm cười. Nụ cười ấy rơi vào trong mắt Sở Ngọc Yên khiến nàng có cảm giác bất an.
“Trong trường hợp xấu, sợ là với thân phận đệ tử của đan quỷ đại sư, chỉ cần thay đổi một chút tỷ lệ trong lúc phối hợp đan dược là có thể làm ra các loại độc dược chí mạng rồi.” Mạnh Hạo từ tốn nói, thanh âm không nhanh không chậm, vẻ mặt cao thâm khó dò khiến tâm trạng Sở Ngọc Yên càng bất an hơn. Nàng không phải không có ý nghĩ đó với Mạnh Hạo, nhưng lúc này bị hắn vạch trần, nàng càng không biết đối phương định dở trò gì. Nghĩ tới chuyện luyện đan, nàng kết luận Mạnh Hạo nhất định sẽ không dám làm tổn thương mình thì hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Lúc Mạnh mỗ làm việc, chỉ muốn ngươi không phạm ta thì ta cũng sẽ không động tới ngươi. Ta đã hứa sẽ cho ngươi rời đi thì sẽ không đổi ý. Ngươi đừng nghĩ tới chuyện luyện đan mà cao ngạo, muốn từ khách thành chủ.” Nói xong, thanh kiếm gỗ bay thẳng tới cổ nàng ta. Theo bản năng, nàng há miệng không dám tin. Tay phải Mạnh Hạo liền vỗ vào túi trữ vật, từ đó bay ra một viên đan dược màu hồng nhạt, bắn thẳng vào trong miệng Sở Ngọc Yên. Sau khi vào trong miệng liền tan biến.
Sở Ngọc Yên lui vội ra sau, nàng làm mọi cách nhưng không thể nào phun viên đan dược ấy ra được.
“Ngươi vừa cho ta ăn cái gì vậy?” Sở Ngọc Yên ngẩng đầu, nhìn Mạnh Hạo bằng ánh mắt gắt gao.
“Dùng công pháp để che mắt, muốn hút lấy tu vi của Mạnh mỗ ta. Việc này ta còn chưa tính sổ với ngươi. Viên đan dược này chính là để trừng phạt ngươi.” Mạnh Hạo lạnh nhạt nói, sau đó không để ý tới Sở Ngọc Yên nữa, hai mắt nhắm nghiền lại.
Sở Ngọc Yên thấy bộ dạng của Mạnh Hạo như thế thì càng thấp thỏm bất an. Trong lúc luyện đan vẫn không ngừng suy đoán về đan dược vừa nuốt vào. Tại thời điểm mấu chốt, đột nhiên có một cỗ nhiệt khí bùng phát, lưu chuyển khắp toàn thân. Sắc mặt nàng đại biến.
Nàng vội khoanh chân ngồi tĩnh tọa, muốn áp chế cỗ nhiệt lượng này nhưng tu vi chân chính của nàng đã bị hạn chế, với tu vi Ngưng Khí tầng thứ ba bây giờ, sao có thể hóa giải dược lực của viên đan dược này được?
Sau thời gian một nén nhang từ lúc nàng ngồi tĩnh tọa, trong đầu nàng phát ra tiếng nổ lớn, cả người như mất đi năng lực tư duy, lâm vào ảo giác.
Lúc này Mạnh Hạo mới mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng. Viên đan dược này lúc hắn ly khai khỏi sơn cốc, bị bọn người thiền thừ lão giả bỏ vào không ít độc dược, trở thành đặc thù. Mạnh Hạo vốn không muốn cho nàng ta ăn, là nàng ta tự tìm lấy phiền toái mà thôi. Dựa vào khả năng luyện đan của mình rồi cao ngạo, chính Sở Ngọc Yên đã bắt Mạnh Hạo phải lấy ra viên đan dược ấy.
Ánh mắt Mạnh Hạo có chút không đành lòng, nhưng tâm tình lại vô cùng kiên định. Sau khi rơi vào miệng núi lửa này, từ giờ về sau hắn sẽ dễ dàng khống chế đối phương, khiến đối phương không thể thoát ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.