Chương 272: Tu vi đại đột phá!
Nhĩ Căn
03/06/2016
Một kiếm, kinh thiên động địa!
Một kiếm, khiến mấy vạn chúng tu nơi này đều phải rung động!
Một kiếm, chính là ẩn chứa tất cả tức giận, mong muốn diệt sát Mạnh Hạo đến cực hạn của tên tu sĩ đeo mặt nạ xanh kia!
Từ lúc khai chiến đến bây giờ, Mạnh Hạo mới cảm nhận được nguy cơ mạnh mẽ đến như vậy. Nhưng cũng vì vậy mà tia khí tức đột phá tu vi trong cơ thể hắn lại chuyển động nhanh đến chóng mặt, thậm chí đã thấp thoáng có dấu hiệu đột phá.
Lúc này Mạnh Hạo có một trực giác mãnh liệt, nếu như một chiêu trước mắt này…hắn có thể chống cự được, hoặc giả có thể phản kích lại thì tu vi của hắn sẽ đột phá ngay lập tức. Hắn có thể trực tiếp dùng tia khí tức thượng cổ sát chiến này ngưng tụ ra hoàn mỹ đạo đài thứ chín trong cơ thể, trở thành tu sĩ hoàn mỹ Trúc cơ đại viên mãn duy nhất!
Hai mắt Mạnh Hạo đầy quyết tâm nhìn kiếm hồn đang xé nát hư vô mà lao tới. Trong chớp mắt đó, hai tay Mạnh Hạo chợt vươn ra, nhấn cách không về phía trước một cái.
"Ngũ thân Huyết lâm!!" Hai mắt Mạnh Hạo đỏ vằn. Xung quanh hắn chợt xuất hiện năm huyết sắc thân ảnh, là năm Huyết thân mà Mạnh Hạo vừa mới luyện chế ra cách đây không lâu!
Năm huyết thân vừa mới xuất hiện liền nhanh chóng đứng chồng phía trước người hắn. Sau đó ngưng tụ ra bảo vật bản mệnh của mỗi người che chắn phía trước, chính là đám da của Bì đống!
Ngay khi bọn chúng vừa triệu hóa ra đám da của Bì Đống thì Hồn kiếm mang đầy sát khí của tu sĩ mặt nạ xanh cũng chớp mắt mà lao thẳng tới giữa trán Mạnh Hạo, đâm thẳng vào ngay đám da của Bì đống ngăn cản phía trước!
Trong khoảnh khắc va chạm đó, tiếng nổ ầm vang như lôi đình kinh thiên. Năm miếng da của Bì đống rốt cục cũng phát huy hoàn toàn diệu dụng mà không chịu chút hao tổn nào, nhưng cũng không cách nào chịu một đại lực truyền tới như vậy nên bị đẩy ra phía sau, rút cuộc cũng đâm thẳng vào người Mạnh Hạo, khiến cho hắn phụt ra máu tươi, cả ngươi như diều đứt dây rơi thẳng xuống.
Thanh hồn kiếm kia vang lên một tiếng ông ông, sắc kiếm cũng có chút ảm đạm xuống. Dĩ nhiên, ngăn trở của đám da của Bì đống cũng khiến cho nó bị rung động không ít, nhưng cuối cùng cũng chỉ chợt khựng lại, sau đó hồn kiếm lại một lần nữa lao về phía Mạnh Hạo.
Nhìn Mạnh Hạo như chịu tổn thương mà phun ra máu tươi, nhưng tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn. Ngay chớp mắt, cả người hắn chợt quay ngoắt lại, cũng không kịp lau đi vệt máu trên khóe miệng. Hắn đưa tay phải vỗ túi trữ vật, lôi ra thanh Tuế nguyệt mộc kiếm một lần nữa.
Khuôn mặt hắn cũng đầy quyết tuyệt, nội tâm Mạnh Hạo đầy sát cơ. Trận đối chiến của hắn cùng với tu sĩ Kết Đan này nhìn như ngang ngửa nhau, nhưng thực ra bản thân hắn biết chỉ cần mình phạm vào chút sai lầm nhỏ cũng có thể bị chém giết tại trận ngay.
Có thể kiên trì tới lúc này cũng đã là ngoài dự đoán rồi. Mà mấu chốt nhất khiến cho hắn có thể duy trì vị thế ngang ngửa đến bây giờ, là do đã đánh đổi ngọc bội phòng thân của hắn lấy một chiêu Đan khí mạnh nhất của đối phương rồi!
Tuy chỉ áp chế được trong một thời gian ngắn, nhưng chỉ cần làm cho đối phương suy yếu như vậy thì mục đích mà Mạnh Hạo cố gắng trong cuộc chiến này coi như cũng đã đạt được rồi.
Bởi vì chỉ có trải qua cuộc chiến sinh tử như thế này thì tia khí tức đột phá tu vi trong cơ thể Mạnh Hạo mới có thể lớn mạnh hơn. Trong lần ra tay này, tốc độ tăng trưởng của tia khí tức này còn nhanh chóng hơn việc hắn khiêu chiến với đám đạo tử Trúc cơ nhiều gấp mấy lần.
Cho nên, trận chiến này, Mạnh Hạo tuyệt đối sẽ không lùi bước!
Từ khi Tuế nguyệt mộc kiếm xuất hiện tại Nam Vực, chính bản thân Mạnh Hạo cũng không biết uy năng của bảo vật này đến bao nhiêu. Tuy vừa rồi Tuế nguyệt kiếm có tước của La Trùng sáu mươi năm thọ nguyên, nhưng nói sao thì tên kia cũng chỉ là một tu sĩ Trúc cơ nhỏ nhoi, Mạnh Hạo cũng chỉ đơn giản triển khai kiếm này thôi, cũng không cần phải thôi phát tận lực uy năng gì của kiếm cả. Còn bây giờ hắn phải đối mặt với Kết đan…Lúc này ánh mắt Mạnh Hạo đầy kiên định, đành phải dựa vào bảo vật này chiến một trận mà thôi!
Ngay khi vừa nâng Tuế nguyệt mộc kiếm lên, khoảnh khắc đó Mạnh Hạo cũng bất chợt quên luôn hết thảy bốn phía xung quanh, tâm thần hắn chỉ còn chìm đắm vào trong Tuế nguyệt kiếm kia. Dường như lúc này, hắn là kiếm, mà kiếm cũng chính là hắn vậy!
Cũng không biết là người thuận theo kiếm, hay kiếm phát tùy tâm, mà chỉ trong chớp mắt này, dường như Mạnh Hạo lại có một niềm tin mãnh liệt đối với thanh Tuế Nguyệt mộc kiếm, hắn tin tưởng thanh kiếm này có thể nghịch chuyển được sát cơ trước mắt!
Loại tin tưởng này vô cùng kì diệu, nhưng từ sau khi tâm thần Mạnh Hạo dung nhập toàn bộ vào bên trong Mộc kiếm thì chợt có một loại cảm ngộ, tựa như tu hành... chính là tu hành một hồi tự tin vậy!
Mộc kiếm không có hào quang biến hóa kinh người, cũng không có dao động vặn vẹo thông thiên, nhưng ngay khi Mạnh Hạo đưa kiếm lên hướng về phía Hồn kiếm chém xuống một kiếm, Hồn kiếm của tu sĩ mặt xanh chợt run lên.
Từ lúc giao chiến đến nay, đây chính là lần đầu tiên tên tu sĩ mặt nạ xanh cảm nhận được nguy cơ kinh người đến như vậy. Cũng trong chớp mắt này, một màn hình ảnh vừa xảy ra của La Trùng cũng chợt hiện lên trong hồn lão.
Nhưng lúc này lão cũng không còn đường lùi nữa, bởi vì bản thân lão không muốn lùi lại, không chém giết được Phương Mộc này, Hồn Kiếm cũng khó mà quay về. Do đó Hồn kiếm cũng nhanh chóng gào thét lao đến, trong nháy mắt đụng chạm thẳng với một trảm Tuế nguyệt mộc kiếm chém xuống của Mạnh Hạo.
Không có âm thanh nổ vang dội, không có chấn động, chỉ có tuế nguyệt tang thương mà thôi. Lúc này, Xung quanh bát dần nổi lên những biến đổi kinh thiên, như chợt có một cơn gió thời gian, như là một bài ca của thời gian, như là một hồi mộng huyễn vụt sáng lên của sinh mệnh mà lướt qua.
Khí tức tang thương lúc này như chợt tràn ngập trong hư vô, hòa cả vào trong thiên địa. Ngay trong khoảnh khắc Hồn kiếm đụng chạm vào Mộc kiếm, linh hồn của tu sĩ mặt nạ xanh chợt kêu lên thảm thiết nhưng âm thanh này ngoài lão ra, ngoại nhân không ai nghe thấy được. Rõ ràng khi tiếp mộc kiếm này, chính bản thân tên tu sĩ mặt nạ xanh cũng cảm thấy lão không chút tổn thương, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy đau nhức đến kịch liệt, dường như…sinh cơ của lão như bị tổn thương, tính mạng của lão như bị hút đi. Khiến cho lão chợt cảm thấy toàn thân bỗng nhiên hư nhược hẳn đi chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi.
Cái cảm giác hư nhược này khiến cho lão cảm nhận một nỗi sợ hãi chưa từng có. Lão cũng nhanh chóng nhận ra, bản thân mình trong khoảnh khắc này vậy mà cũng bị mất đi sáu mươi năm thọ nguyên!
Cũng may Mộc kiếm chỉ trảm xuống một kiếm, còn chưa kịp xuất ra kiếm thứ hai thì Hồn kiếm của tu sĩ mặt nạ xanh nhanh chóng rít lên đầy ngoan lệ sau đó tiếp tục lao lên. Rồi xuyên thẳng qua ngực Mạnh Hạo, kéo theo sau là một luồng máu tươi phun ra ngoài, sau đó Hồn kiếm mới dần tan biến đi.
Lúc này Mạnh Hạo cũng phun ra đầy máu tươi, mặt mũi tái nhợt, cả người hắn rơi thành một hình vòng cung thẳng xuống khu vực màn sáng trên miệng Đạo tỉnh.
Hồn kiếm tan biến, cả người tên tu sĩ đeo mặt nạ xanh chợt run rẩy rồi bỗng mở hai mắt ra. Lão cũng nhanh chóng phun ra một ngụm máu tươi, cả người chợt già nua lại, rồi lùi lại phía sau vài bước mà phun ra thêm một ngụm máu tươi nữa. Bất ngờ khi lão lui lại, mặt nạ trên mặt lão cũng chợt rơi xuống để lộ ra một gương mặt tái nhợt.
Gương mặt này già nua không chút huyết sắc.
Có thể nói từ sau khi lão trở thành cường giả Kết đan, thì Mạnh Hạo chính là kẻ khó tiêu diệt nhất mà lão đã từng gặp. Lúc này hơi thở của lão cũng trở nên hổn hển, sắc mặt tái mét, nhưng trong lòng của lão không chút thả lỏng, cả người cũng nhanh chóng muốn lao ra ngoài. Là vì…lão biết rõ một kiếm lúc nãy của mình cũng không đâm trúng tim Mạnh Hạo, mà trong tích tắc đó Mạnh Hạo cũng kịp thời tránh được chỗ yếu hại nhất.
Chỉ là lúc này sắc mặt lão chợt đại biến mà nhìn về phía trước.
Toàn bộ diễn biến trận đấu từ đầu cho tới khi thanh Hồn kiếm đâm xuyên qua người của Mạnh Hạo đều được đám chúng tu phía dưới chứng kiến hết thảy, tâm thần của mọi người chấn động vô cùng. Tất cả đều trợn to mắt không cách nào tin nổi sự việc trước mắt.
Mấy vạn ánh mắt lúc này đều đang chăm chú tập trung nhìn về phía Mạnh Hạo ở giữa không trung!
Lẽ ra cả người hắn phải rơi xuống dưới mặt đất rồi mới phải, nhưng chưa kịp tiếp đất thì thân thể hắn chợt ngừng lại sau đó hắn cũng gượng ngồi dậy. Hai mắt hắn vốn nhắm chặt cũng đã mở ra, trong mắt đầy lạnh lẽo, vốn thương thế trên người hắn không hề nhẹ, Tử Đồng thuật có vận chuyển hết tốc lực cũng khó mà khôi phục lại được trong thời gian ngắn thế này.
Nhưng mà, đây cũng không phải là nguyên nhân khiến cho tâm thần của mọi người có mặt tại đây, kể cả tên tu sĩ mặt nạ xanh cũng đều rung động và khiếp sợ, mà thật ra chính là vị trí hiện tại của Mạnh Hạo lúc này. Hắn đang lơ lửng ngay bên trong màn sáng của Đạo tỉnh, trọng điệp với thân ảnh đang ngồi tĩnh tọa bên trong đó.
Trong khoảnh khắc này, tâm thần Mạnh Hạo cũng đột nhiên chấn động. Chính bản thân hắn cũng cảm nhận được sợi khí tức đột phá trong cơ thể mình vậy mà lại ầm ầm đột phá. Một luồng khí tức đột phá tu vi kinh thiên nhanh chóng từ trên người Mạnh Hạo mà lan truyền ra xung quanh.
Chính luồng khí tức này mới là nguyên nhân khiến cho đám chúng tu nơi này, khiến cho tu sĩ mặt nạ xanh, đám Vương lệ Hải, đám đạo tử Mặc thổ đều phải khiếp sợ.
Đang chiến đấu, tu vi đột phá!
Ngay khi đám người nơi này còn đang rung động thì Mạnh Hạo thở phào ra một hơi. Vì thời khắc này, hắn đã phải chờ đợi rất lâu, vì để đột phá mà hắn cũng không tiếc mạng đi chiến với Kết đan, cuối cùng cũng có thể thành công kích phát tia khí tức thượng cổ sát khí kia bộc phát ra. Trong nháy mắt, Mạnh Hạo cũng chợt cảm nhận được tòa đạo đài thứ chín trong cơ thể mình đang dần thành hình dạng với tốc độ nhanh chóng khó mà tưởng tượng nổi !
Một thành, hai thành, ba thành...
Để ngưng tụ ra được tòa đệ cửu đạo đài này, có thể không cần sự tán thành của thiên địa, nhưng nhất thiết phải có đầy đủ linh khí. Do vậy, trong tích tắc này, toàn bộ tám toàn đạo đài trong cơ thể hắn cũng đồng loạt phóng xuất toàn bộ linh lực ra, rồi nhanh chóng tràn vào tòa đạo đài thứ chín đang dần hình thành kia.
Bốn thành, năm thành, sáu thành. . .
Khí tức trên người Mạnh Hạo càng lúc càng mạnh, cả người hắn phát tán ra ánh sáng tím chói lọi, tử sắc ngập trời bao phủ bát phương. Trên người hắn cũng dần xuất hiện một uy áp, uy áp này vừa mới hiển lộ đã khiến cho tâm thần mấy vạn tu sĩ dưới kia đều chấn động, tu vi trong cơ thể của mỗi người đều trở nên bất ổn, đạo đài trong cơ thể cũng trở nên run rẩy không cách nào không chế được, giống như đối với Mạnh Hạo trước mặt sinh ra một cảm giác như muốn cúng bái vậy.
Lúc này Mạnh Hạo như trở thành quân vương trong Trúc cơ, mà cỗ uy nhiếp trên người hắn lúc này khiến cho hết thảy đám Trúc cơ trước mặt cảm giác mình trở thành phàm nhân vậy.
Khí tức của hắn càng mạnh mẽ khiến cho tâm thần của mọi người chấn động động càng nhiều thì tên tu sĩ vừa rơi mặt nạ xanh kia càng thêm cảm giác được nguy cơ trong lòng hắn nảy sinh thêm dữ dội.
“Không thể để cho hắn tiếp tục cường đại lên nữa. Chết tiệt, không ngờ đến lúc này hắn lại có thể cảm ngộ Đạo Tỉnh thành công.” Sắc mặt tên tu kia nhanh chóng biến đổi, lão không chút do dự bay thẳng ra đồng thời triển khai toàn bộ tốc độ lao về phía Mạnh Hạo.
Nhưng ngay khi hắn vừa tới gần, thì đột nhiên bên phía giếng trời kia chợt truyền ra tiếng nổ vang, đồng thời tiếp đó là một tràng bạo phát ra luồng linh khí vô cùng dồi dào khiến cho đám tu sĩ chứng kiến choáng váng cả người.
“Phương Mộc kia vậy mà cảm ngộ thành công rồi. Chỉ có thể cảm ngộ thành công thì Đạo tỉnh mới phóng xuất ra linh khí…”
“Chỉ là…linh khí phóng xuất ra lúc này, cũng quá nhiều đi…”
“Ngày trước khi Lý Thi Kỳ bước vào Kết đan cũng chỉ có khoảng ba thành linh khí so với bây giờ mà thôi, mà Lý Đạo Nhất cũng gần như thế. Phương Mộc này…hắn rốt cuộc định đột phá cảnh giới gì mà có lượng linh khí kinh người phóng xuất ra như vậy chứ!”
Trong lúc mấy vạn tu sĩ còn đang xôn xao bàn tán nghị luận phía dưới, thì linh khí bốn phía cũng trong chớp mắt này mà mạnh mẽ lao thẳng về phía Mạnh Hạo, rồi nhanh chóng chui vào cơ thể hắn, dung nhập vào trong tòa đạo đài thứ chín đang hình thành.
Dường như lúc này, những linh khí này không còn thuộc về thiên địa nữa, mà đã hoàn toàn thuộc về Mạnh Hạo rồi!
Bảy thành, tám thành, chín thành. . .
Cho đến... Mười thành!!
Nhưng ngay khi toàn đệ cửu đạo đài trong cơ thể hắn ầm ầm xuất hiện, Mạnh Hạo cũng vốn tưởng rằng mọi chuyện cũng đã chấm dứt, hắn đã cảm nhận được một lực lượng tu vi mạnh mẽ chưa từng có của bản thân mình thì vào lúc này…
Trên mặt Mạnh Hạo cũng lộ ra một vẻ khó tin, mà kèm theo đó là sự không thể tưởng tượng nổi. Vì lúc này hắn phát hiện ra, theo sự mạnh mẽ tràn trề tiến vào của linh khí, cơ thể mình vậy mà lại có dấu hiệu khai mở ra…
Tòa đạo đài thứ mười!
Một kiếm, khiến mấy vạn chúng tu nơi này đều phải rung động!
Một kiếm, chính là ẩn chứa tất cả tức giận, mong muốn diệt sát Mạnh Hạo đến cực hạn của tên tu sĩ đeo mặt nạ xanh kia!
Từ lúc khai chiến đến bây giờ, Mạnh Hạo mới cảm nhận được nguy cơ mạnh mẽ đến như vậy. Nhưng cũng vì vậy mà tia khí tức đột phá tu vi trong cơ thể hắn lại chuyển động nhanh đến chóng mặt, thậm chí đã thấp thoáng có dấu hiệu đột phá.
Lúc này Mạnh Hạo có một trực giác mãnh liệt, nếu như một chiêu trước mắt này…hắn có thể chống cự được, hoặc giả có thể phản kích lại thì tu vi của hắn sẽ đột phá ngay lập tức. Hắn có thể trực tiếp dùng tia khí tức thượng cổ sát chiến này ngưng tụ ra hoàn mỹ đạo đài thứ chín trong cơ thể, trở thành tu sĩ hoàn mỹ Trúc cơ đại viên mãn duy nhất!
Hai mắt Mạnh Hạo đầy quyết tâm nhìn kiếm hồn đang xé nát hư vô mà lao tới. Trong chớp mắt đó, hai tay Mạnh Hạo chợt vươn ra, nhấn cách không về phía trước một cái.
"Ngũ thân Huyết lâm!!" Hai mắt Mạnh Hạo đỏ vằn. Xung quanh hắn chợt xuất hiện năm huyết sắc thân ảnh, là năm Huyết thân mà Mạnh Hạo vừa mới luyện chế ra cách đây không lâu!
Năm huyết thân vừa mới xuất hiện liền nhanh chóng đứng chồng phía trước người hắn. Sau đó ngưng tụ ra bảo vật bản mệnh của mỗi người che chắn phía trước, chính là đám da của Bì đống!
Ngay khi bọn chúng vừa triệu hóa ra đám da của Bì Đống thì Hồn kiếm mang đầy sát khí của tu sĩ mặt nạ xanh cũng chớp mắt mà lao thẳng tới giữa trán Mạnh Hạo, đâm thẳng vào ngay đám da của Bì đống ngăn cản phía trước!
Trong khoảnh khắc va chạm đó, tiếng nổ ầm vang như lôi đình kinh thiên. Năm miếng da của Bì đống rốt cục cũng phát huy hoàn toàn diệu dụng mà không chịu chút hao tổn nào, nhưng cũng không cách nào chịu một đại lực truyền tới như vậy nên bị đẩy ra phía sau, rút cuộc cũng đâm thẳng vào người Mạnh Hạo, khiến cho hắn phụt ra máu tươi, cả ngươi như diều đứt dây rơi thẳng xuống.
Thanh hồn kiếm kia vang lên một tiếng ông ông, sắc kiếm cũng có chút ảm đạm xuống. Dĩ nhiên, ngăn trở của đám da của Bì đống cũng khiến cho nó bị rung động không ít, nhưng cuối cùng cũng chỉ chợt khựng lại, sau đó hồn kiếm lại một lần nữa lao về phía Mạnh Hạo.
Nhìn Mạnh Hạo như chịu tổn thương mà phun ra máu tươi, nhưng tất cả đều nằm trong dự liệu của hắn. Ngay chớp mắt, cả người hắn chợt quay ngoắt lại, cũng không kịp lau đi vệt máu trên khóe miệng. Hắn đưa tay phải vỗ túi trữ vật, lôi ra thanh Tuế nguyệt mộc kiếm một lần nữa.
Khuôn mặt hắn cũng đầy quyết tuyệt, nội tâm Mạnh Hạo đầy sát cơ. Trận đối chiến của hắn cùng với tu sĩ Kết Đan này nhìn như ngang ngửa nhau, nhưng thực ra bản thân hắn biết chỉ cần mình phạm vào chút sai lầm nhỏ cũng có thể bị chém giết tại trận ngay.
Có thể kiên trì tới lúc này cũng đã là ngoài dự đoán rồi. Mà mấu chốt nhất khiến cho hắn có thể duy trì vị thế ngang ngửa đến bây giờ, là do đã đánh đổi ngọc bội phòng thân của hắn lấy một chiêu Đan khí mạnh nhất của đối phương rồi!
Tuy chỉ áp chế được trong một thời gian ngắn, nhưng chỉ cần làm cho đối phương suy yếu như vậy thì mục đích mà Mạnh Hạo cố gắng trong cuộc chiến này coi như cũng đã đạt được rồi.
Bởi vì chỉ có trải qua cuộc chiến sinh tử như thế này thì tia khí tức đột phá tu vi trong cơ thể Mạnh Hạo mới có thể lớn mạnh hơn. Trong lần ra tay này, tốc độ tăng trưởng của tia khí tức này còn nhanh chóng hơn việc hắn khiêu chiến với đám đạo tử Trúc cơ nhiều gấp mấy lần.
Cho nên, trận chiến này, Mạnh Hạo tuyệt đối sẽ không lùi bước!
Từ khi Tuế nguyệt mộc kiếm xuất hiện tại Nam Vực, chính bản thân Mạnh Hạo cũng không biết uy năng của bảo vật này đến bao nhiêu. Tuy vừa rồi Tuế nguyệt kiếm có tước của La Trùng sáu mươi năm thọ nguyên, nhưng nói sao thì tên kia cũng chỉ là một tu sĩ Trúc cơ nhỏ nhoi, Mạnh Hạo cũng chỉ đơn giản triển khai kiếm này thôi, cũng không cần phải thôi phát tận lực uy năng gì của kiếm cả. Còn bây giờ hắn phải đối mặt với Kết đan…Lúc này ánh mắt Mạnh Hạo đầy kiên định, đành phải dựa vào bảo vật này chiến một trận mà thôi!
Ngay khi vừa nâng Tuế nguyệt mộc kiếm lên, khoảnh khắc đó Mạnh Hạo cũng bất chợt quên luôn hết thảy bốn phía xung quanh, tâm thần hắn chỉ còn chìm đắm vào trong Tuế nguyệt kiếm kia. Dường như lúc này, hắn là kiếm, mà kiếm cũng chính là hắn vậy!
Cũng không biết là người thuận theo kiếm, hay kiếm phát tùy tâm, mà chỉ trong chớp mắt này, dường như Mạnh Hạo lại có một niềm tin mãnh liệt đối với thanh Tuế Nguyệt mộc kiếm, hắn tin tưởng thanh kiếm này có thể nghịch chuyển được sát cơ trước mắt!
Loại tin tưởng này vô cùng kì diệu, nhưng từ sau khi tâm thần Mạnh Hạo dung nhập toàn bộ vào bên trong Mộc kiếm thì chợt có một loại cảm ngộ, tựa như tu hành... chính là tu hành một hồi tự tin vậy!
Mộc kiếm không có hào quang biến hóa kinh người, cũng không có dao động vặn vẹo thông thiên, nhưng ngay khi Mạnh Hạo đưa kiếm lên hướng về phía Hồn kiếm chém xuống một kiếm, Hồn kiếm của tu sĩ mặt xanh chợt run lên.
Từ lúc giao chiến đến nay, đây chính là lần đầu tiên tên tu sĩ mặt nạ xanh cảm nhận được nguy cơ kinh người đến như vậy. Cũng trong chớp mắt này, một màn hình ảnh vừa xảy ra của La Trùng cũng chợt hiện lên trong hồn lão.
Nhưng lúc này lão cũng không còn đường lùi nữa, bởi vì bản thân lão không muốn lùi lại, không chém giết được Phương Mộc này, Hồn Kiếm cũng khó mà quay về. Do đó Hồn kiếm cũng nhanh chóng gào thét lao đến, trong nháy mắt đụng chạm thẳng với một trảm Tuế nguyệt mộc kiếm chém xuống của Mạnh Hạo.
Không có âm thanh nổ vang dội, không có chấn động, chỉ có tuế nguyệt tang thương mà thôi. Lúc này, Xung quanh bát dần nổi lên những biến đổi kinh thiên, như chợt có một cơn gió thời gian, như là một bài ca của thời gian, như là một hồi mộng huyễn vụt sáng lên của sinh mệnh mà lướt qua.
Khí tức tang thương lúc này như chợt tràn ngập trong hư vô, hòa cả vào trong thiên địa. Ngay trong khoảnh khắc Hồn kiếm đụng chạm vào Mộc kiếm, linh hồn của tu sĩ mặt nạ xanh chợt kêu lên thảm thiết nhưng âm thanh này ngoài lão ra, ngoại nhân không ai nghe thấy được. Rõ ràng khi tiếp mộc kiếm này, chính bản thân tên tu sĩ mặt nạ xanh cũng cảm thấy lão không chút tổn thương, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy đau nhức đến kịch liệt, dường như…sinh cơ của lão như bị tổn thương, tính mạng của lão như bị hút đi. Khiến cho lão chợt cảm thấy toàn thân bỗng nhiên hư nhược hẳn đi chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi.
Cái cảm giác hư nhược này khiến cho lão cảm nhận một nỗi sợ hãi chưa từng có. Lão cũng nhanh chóng nhận ra, bản thân mình trong khoảnh khắc này vậy mà cũng bị mất đi sáu mươi năm thọ nguyên!
Cũng may Mộc kiếm chỉ trảm xuống một kiếm, còn chưa kịp xuất ra kiếm thứ hai thì Hồn kiếm của tu sĩ mặt nạ xanh nhanh chóng rít lên đầy ngoan lệ sau đó tiếp tục lao lên. Rồi xuyên thẳng qua ngực Mạnh Hạo, kéo theo sau là một luồng máu tươi phun ra ngoài, sau đó Hồn kiếm mới dần tan biến đi.
Lúc này Mạnh Hạo cũng phun ra đầy máu tươi, mặt mũi tái nhợt, cả người hắn rơi thành một hình vòng cung thẳng xuống khu vực màn sáng trên miệng Đạo tỉnh.
Hồn kiếm tan biến, cả người tên tu sĩ đeo mặt nạ xanh chợt run rẩy rồi bỗng mở hai mắt ra. Lão cũng nhanh chóng phun ra một ngụm máu tươi, cả người chợt già nua lại, rồi lùi lại phía sau vài bước mà phun ra thêm một ngụm máu tươi nữa. Bất ngờ khi lão lui lại, mặt nạ trên mặt lão cũng chợt rơi xuống để lộ ra một gương mặt tái nhợt.
Gương mặt này già nua không chút huyết sắc.
Có thể nói từ sau khi lão trở thành cường giả Kết đan, thì Mạnh Hạo chính là kẻ khó tiêu diệt nhất mà lão đã từng gặp. Lúc này hơi thở của lão cũng trở nên hổn hển, sắc mặt tái mét, nhưng trong lòng của lão không chút thả lỏng, cả người cũng nhanh chóng muốn lao ra ngoài. Là vì…lão biết rõ một kiếm lúc nãy của mình cũng không đâm trúng tim Mạnh Hạo, mà trong tích tắc đó Mạnh Hạo cũng kịp thời tránh được chỗ yếu hại nhất.
Chỉ là lúc này sắc mặt lão chợt đại biến mà nhìn về phía trước.
Toàn bộ diễn biến trận đấu từ đầu cho tới khi thanh Hồn kiếm đâm xuyên qua người của Mạnh Hạo đều được đám chúng tu phía dưới chứng kiến hết thảy, tâm thần của mọi người chấn động vô cùng. Tất cả đều trợn to mắt không cách nào tin nổi sự việc trước mắt.
Mấy vạn ánh mắt lúc này đều đang chăm chú tập trung nhìn về phía Mạnh Hạo ở giữa không trung!
Lẽ ra cả người hắn phải rơi xuống dưới mặt đất rồi mới phải, nhưng chưa kịp tiếp đất thì thân thể hắn chợt ngừng lại sau đó hắn cũng gượng ngồi dậy. Hai mắt hắn vốn nhắm chặt cũng đã mở ra, trong mắt đầy lạnh lẽo, vốn thương thế trên người hắn không hề nhẹ, Tử Đồng thuật có vận chuyển hết tốc lực cũng khó mà khôi phục lại được trong thời gian ngắn thế này.
Nhưng mà, đây cũng không phải là nguyên nhân khiến cho tâm thần của mọi người có mặt tại đây, kể cả tên tu sĩ mặt nạ xanh cũng đều rung động và khiếp sợ, mà thật ra chính là vị trí hiện tại của Mạnh Hạo lúc này. Hắn đang lơ lửng ngay bên trong màn sáng của Đạo tỉnh, trọng điệp với thân ảnh đang ngồi tĩnh tọa bên trong đó.
Trong khoảnh khắc này, tâm thần Mạnh Hạo cũng đột nhiên chấn động. Chính bản thân hắn cũng cảm nhận được sợi khí tức đột phá trong cơ thể mình vậy mà lại ầm ầm đột phá. Một luồng khí tức đột phá tu vi kinh thiên nhanh chóng từ trên người Mạnh Hạo mà lan truyền ra xung quanh.
Chính luồng khí tức này mới là nguyên nhân khiến cho đám chúng tu nơi này, khiến cho tu sĩ mặt nạ xanh, đám Vương lệ Hải, đám đạo tử Mặc thổ đều phải khiếp sợ.
Đang chiến đấu, tu vi đột phá!
Ngay khi đám người nơi này còn đang rung động thì Mạnh Hạo thở phào ra một hơi. Vì thời khắc này, hắn đã phải chờ đợi rất lâu, vì để đột phá mà hắn cũng không tiếc mạng đi chiến với Kết đan, cuối cùng cũng có thể thành công kích phát tia khí tức thượng cổ sát khí kia bộc phát ra. Trong nháy mắt, Mạnh Hạo cũng chợt cảm nhận được tòa đạo đài thứ chín trong cơ thể mình đang dần thành hình dạng với tốc độ nhanh chóng khó mà tưởng tượng nổi !
Một thành, hai thành, ba thành...
Để ngưng tụ ra được tòa đệ cửu đạo đài này, có thể không cần sự tán thành của thiên địa, nhưng nhất thiết phải có đầy đủ linh khí. Do vậy, trong tích tắc này, toàn bộ tám toàn đạo đài trong cơ thể hắn cũng đồng loạt phóng xuất toàn bộ linh lực ra, rồi nhanh chóng tràn vào tòa đạo đài thứ chín đang dần hình thành kia.
Bốn thành, năm thành, sáu thành. . .
Khí tức trên người Mạnh Hạo càng lúc càng mạnh, cả người hắn phát tán ra ánh sáng tím chói lọi, tử sắc ngập trời bao phủ bát phương. Trên người hắn cũng dần xuất hiện một uy áp, uy áp này vừa mới hiển lộ đã khiến cho tâm thần mấy vạn tu sĩ dưới kia đều chấn động, tu vi trong cơ thể của mỗi người đều trở nên bất ổn, đạo đài trong cơ thể cũng trở nên run rẩy không cách nào không chế được, giống như đối với Mạnh Hạo trước mặt sinh ra một cảm giác như muốn cúng bái vậy.
Lúc này Mạnh Hạo như trở thành quân vương trong Trúc cơ, mà cỗ uy nhiếp trên người hắn lúc này khiến cho hết thảy đám Trúc cơ trước mặt cảm giác mình trở thành phàm nhân vậy.
Khí tức của hắn càng mạnh mẽ khiến cho tâm thần của mọi người chấn động động càng nhiều thì tên tu sĩ vừa rơi mặt nạ xanh kia càng thêm cảm giác được nguy cơ trong lòng hắn nảy sinh thêm dữ dội.
“Không thể để cho hắn tiếp tục cường đại lên nữa. Chết tiệt, không ngờ đến lúc này hắn lại có thể cảm ngộ Đạo Tỉnh thành công.” Sắc mặt tên tu kia nhanh chóng biến đổi, lão không chút do dự bay thẳng ra đồng thời triển khai toàn bộ tốc độ lao về phía Mạnh Hạo.
Nhưng ngay khi hắn vừa tới gần, thì đột nhiên bên phía giếng trời kia chợt truyền ra tiếng nổ vang, đồng thời tiếp đó là một tràng bạo phát ra luồng linh khí vô cùng dồi dào khiến cho đám tu sĩ chứng kiến choáng váng cả người.
“Phương Mộc kia vậy mà cảm ngộ thành công rồi. Chỉ có thể cảm ngộ thành công thì Đạo tỉnh mới phóng xuất ra linh khí…”
“Chỉ là…linh khí phóng xuất ra lúc này, cũng quá nhiều đi…”
“Ngày trước khi Lý Thi Kỳ bước vào Kết đan cũng chỉ có khoảng ba thành linh khí so với bây giờ mà thôi, mà Lý Đạo Nhất cũng gần như thế. Phương Mộc này…hắn rốt cuộc định đột phá cảnh giới gì mà có lượng linh khí kinh người phóng xuất ra như vậy chứ!”
Trong lúc mấy vạn tu sĩ còn đang xôn xao bàn tán nghị luận phía dưới, thì linh khí bốn phía cũng trong chớp mắt này mà mạnh mẽ lao thẳng về phía Mạnh Hạo, rồi nhanh chóng chui vào cơ thể hắn, dung nhập vào trong tòa đạo đài thứ chín đang hình thành.
Dường như lúc này, những linh khí này không còn thuộc về thiên địa nữa, mà đã hoàn toàn thuộc về Mạnh Hạo rồi!
Bảy thành, tám thành, chín thành. . .
Cho đến... Mười thành!!
Nhưng ngay khi toàn đệ cửu đạo đài trong cơ thể hắn ầm ầm xuất hiện, Mạnh Hạo cũng vốn tưởng rằng mọi chuyện cũng đã chấm dứt, hắn đã cảm nhận được một lực lượng tu vi mạnh mẽ chưa từng có của bản thân mình thì vào lúc này…
Trên mặt Mạnh Hạo cũng lộ ra một vẻ khó tin, mà kèm theo đó là sự không thể tưởng tượng nổi. Vì lúc này hắn phát hiện ra, theo sự mạnh mẽ tràn trề tiến vào của linh khí, cơ thể mình vậy mà lại có dấu hiệu khai mở ra…
Tòa đạo đài thứ mười!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.