Chương 14: Uy hiếp
Nhĩ Căn
02/06/2016
Lời vừa dứt, Tào Dương đang run rẩy cũng sững sờ.
Đừng nói là hắn, đám tu sĩ đứng quanh cũng lui về sau mấy bước, ánh mắt
nhìn Mạnh Hạo càng kỳ quái khác thường.
“Mua…, ta mua a…”. Tào Dương khó khăn mở miệng, âm thanh yếu ớt. Nếu không phải Mạnh Hạo đang đỡ người hắn thì hắn đã ngã xuống, không ngồi dậy nổi rồi.
“Một viên đan dược đổi một khối linh thạch. Huynh đài cứ yên tâm, ta sẽ không nhân lúc cháy nhà mà nâng cao giá cả đâu. Ngươi hỏi các vị sư huynh đệ xung quanh mà xem, tại Dưỡng Đan Phường ta vẫn luôn được tiếng là tốt.” Mạnh Hạo ôn hòa nói, đồng thời lấy từ trong túi trữ vật ra hơn mười viên đan dược.
Thấy nhiều đan dược như vậy, Tào Dương càng tái mặt, sống lưng trở nên rét lạnh nhưng chỉ biết cắn răng mà mua.
“Huynh đài quả nhiên biết nhìn đồ tốt. Những thứ này đều là chính phẩm ở Dưỡng Đan Phường ta đó.” Mạnh Hạo nói xong, lại lấy từ túi trữ vật ra mấy viên Chỉ Huyết Đan cầm trong tay.
Tào Dương thấy Mạnh Hạo lấy ra đan dược thì giật mình. Hai mắt nhìn túi trữ vật của đối phương lòng đầy đau khổ. Mạnh Hạo lại vô cùng niềm nở và thân thiện nhìn hắn. Tào Dương không phải kẻ ngốc. Hắn hiểu rõ ý tứ của đối phương, trong lòng nhỏ máu nhưng tính mạng vẫn quan trọng hơn hết thảy. Hắn móc linh thạch từ trong túi trữ vật ra, vẻ mặt không cam lòng đưa cho Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo mỉm cười cầm linh thạch trong tay, lấy ra một viên đan dược trả lại cho đối phương trước thần sắc run rẩy của hắn. Tào Dương nhìn năm viên đan dược còn lại trong tay Mạnh Hạo mà chỉ biết cười khổ.
“Đan dược vừa rồi là để cho ngươi khôi phục thương thế, còn năm viên đan dược này chính là Dưỡng Khí Đan, để ngươi dùng điều dưỡng thân thể, thương thế sẽ tốt hơn nhiều.” Mạnh Hạo nhìn Tào Dương, mặt không biểu tình nói.
“Không có, ta thật không còn linh thạch nữa rồi.” Tào Dương nhìn Mạnh Hạo như muốn khóc.
Mạnh Hạo không nói, chỉ biểu lộ thái độ hòa ái nhưng lại khiến da đầu đối phương nổi sóng, bao nhiêu pháp bảo, phi kiếm, cả mấy viên Ngưng Linh Đan cũng đều lấy ra cả.
“Ta thật sự không còn linh thạch, chỉ còn mấy thứ này thôi.” Tào Dương cất tiếng bi thương.
“Pháp bảo cũng tốt.” Mạnh Hạo gật gù, khoát tay thu toàn bộ mấy đồ vật vào trong túi. Một lát sau, Tào Dương khóc không ra nước mắt, cầm theo nắm đan dược tạp phẩm rời đi trong sự giúp đỡ của đám người.
Mạnh Hạo vỗ vỗ vào túi trữ vật, vẻ mặt thỏa mãn. Bây giờ mới là buổi trưa nhưng hắn đã bán được khá nhiều, sinh ý không tồi. Hắn thu lá cờ lại, hướng đám tu sĩ đứng quanh đó chào hỏi mấy câu, hẹn ngày mai gặp lại rồi cất bước ròi khỏi Bình Đính Sơn trước vẻ mặt nhăn nhó của mấy tu sĩ đó.
Hơn nửa tháng trôi qua. Trong khoảng thời gian này, trong lòng đám đệ tử cấp thấp, danh tiếng của Mạnh Hạo nổi như cồn. Đám đệ tử cấp thấp hầu hết đều biết tại Bình Đính Sơn bỗng nhiên xuất hiện một tiệm tạp hóa, chi nhánh của Dưỡng Đan Phường.
Bên trong chi nhánh này bán đủ loại đan dược tạp phẩm, mà tu vi của chủ cửa hàng cao dọa người, được xếp cùng tầng lớp với mấy người Lục Hồng, đạt tới đỉnh phong ở Bình Đính Sơn này. Người này bề ngoài có vẻ thư sinh yếu đuối nhưng tính tình cực kỳ táo bạo, lại hết sức uyển chuyển.
Thời điểm này, trời đã qua giờ ngọ, Tào Dương đang từ nơi ở đi ra, sắc mặt tái nhợt. Tuy màu da không tốt nhưng thương thế đã khỏi hẳn. Trong lòng hắn tràn ngập căm hận đối với Mạnh Hạo, người đã bán đan dược cho hắn với giá cắt cổ. Hắn nằm tĩnh dưỡng nửa tháng nay mới có thể đi lại hoạt động bình thường. Vẻ mặt hắn hơi do dự, chần chờ một lúc lâu mới cắn răng quyết định.
Hắn nhằm hướng đệ tử ngoại tông mà đi, tới một nơi quán xá không nhiều lắm, hắn đi thẳng tới một gian ốc xá ở ngoài cùng bên phải.
“Tào Dương cầu kiến Lục sư huynh.” Tào Dương đứng ở ngoài cửa, ôm quyền cúi đầu nói vọng vào.
Bên trong ốc xá, một nam tử khoảng hơn ba mươi tuổi đang khoanh chân ngồi. Nam tử này mặc lục bào, tướng mạo không anh tuấn nhưng toát ra khí thế cuồng ngạo. Hai mắt đang nhắm lại khẽ mở, lộ ra một tia tinh mang.
“Có chuyện gì?” Vị Lục sư huynh lạnh nhạt hỏi.
“Bẩm báo Lục sư huynh, ta ở trên núi bị một tên tiểu tử cướp đoạt.” Tào Dương mau chóng mở lời, trong lòng không yên. Bên ngoài hắn là bà con với vị Lục sư huynh này, nhưng căn bản hắn và mình không có thân tình gì. Vị Lục sư huynh này thường ngày đều chăm chú bế quan tu luyện, hầu như không để ý tới hắn. Hôm nay hắn cũng là bất đắc dĩ mới phải tìm tới cửa.
Nghe xong câu chuyện, thần sắc vị Lục sư huynh hơi mất kiên nhẫn, lạnh lùng hỏi.
“Hắn là người phương nào?”
“Là một đệ tử ngoại tông tên là Mạnh Hạo.” Tào Dương đáp.
“Mạnh Hạo?” Lục sư huynh trầm tư, trong đầu hiện ra hình ảnh người này dâng đan dược lên cho Hứa sư tỷ dạo nọ.
“Đúng là người này. Dạo gần đây hắn mở một tiệm tạp hóa trên đỉnh Bình Đính Sơn, chuyên bán đan dược tạp phẩm cho đám đệ tử cấp thấp, kiếm lợi rất lớn.”
“Bán đan dược sao?” Lục sư huynh nhíu mày.
“Đúng vậy. Danh khí của người này trong đám đệ tử cấp thấp rất lớn. Hắn mở tiệm tạp hóa chuyên buôn bán đan dược tạp phẩm, thực chất là ép buộc người khác phải mua khiến người người oán thán. Kính xin Lục sư huynh chủ trì công đạo.” Tào Dương tức giận nhớ lại.
Lục sư huynh căn bản không để ý những lời Tào Dương nói, nhưng trong đầu hắn lóe lên tinh quang.
“Ta đã đạt tới cấp độ này rồi, tại Kháo Sơn Tông nhiều năm sao lại không nghĩ ra việc mở tiệm tạp hoá chuyên bán đan dược cơ chứ…” Lục sư huynh hít sâu một hơi, vỗ vỗ đùi.
Tào Dương sững người. Hắn nghe thấy từ bên trong căn phòng nổi lên âm thanh không rõ là gì, nhưng không dám hỏi, sau đó liền bị vị Lục sư huynh này đuổi đi, không nhắc gì tới chuyện báo thù cho hắn.
Sáng sớm ngày hôm sau, tâm tình vui sướng, Mạnh Hạo cầm lá cờ, mang theo túi trữ vật nhằm Bình Đính Sơn bước tới. Hơn nửa tháng nay, đã thành thói quen, hắn đi rất nhanh, không lâu sau đã tới đỉnh núi, ngồi trên một tảng đá lớn.
Thấy hắn xuất hiện, đám tu sĩ trên đỉnh núi đều biến sắc. Thời gian qua bọn họ bị hắn tra tấn không ít, trừ phi không còn tới đây nữa, nếu không, nhất định sẽ bị cướp đoạt không từ. Nhưng những nơi khác đều cấm không cho phép chém giết nên đám đệ tử còn lại chỉ biết cắn răng mà tới chỗ này, trong lòng hết sức cảnh giác, vừa thấy Mạnh Hạo xuất hiện là dừng chiến đấu.
Việc này khiến cho sinh ý của Mạnh Hạo giảm đi đôi chút, nhưng đám người này đã gây thù chuốc oán nhiều rồi, dẫu không chém giết tới đỏ mắt thì cũng khó mà giả như không thấy được. Điều đáng chú ý hơn là từ khi Mạnh Hạo xuất hiện ở chỗ này thì số người chết bỗng nhiên giảm hẳn. Bản thân Mạnh Hạo cũng dựa vào điều này để không ngừng chào hàng, mời mọc.
Một ngày nọ, như mọi ngày, Mạnh Hạo loanh quanh tìm kiếm mục tiêu, trong lòng tự nhủ cứ như vậy mãi cũng không phải là cách hay. Hắn đang vừa đi vừa nghĩ cách thì bỗng phát hiện cách đó không xa có một nam tử khoảng hơn ba mươi tuổi, thần sắc ngạo mạn lấy ra một cây cờ lớn, thoạt nhìn bắt mắt hơn của Mạnh Hạo nhiều, chữ viết trên đó cũng to hơn hẳn.
Chi nhánh Dưỡng Đan Phường thứ hai.
Thanh niên này chính là Lục Hồng, là đệ tử hàng đầu trong đám đệ tử cấp thấp, tu vi xấp xỉ Mạnh Hạo, chỉ kém chút nữa là đạt tới đỉnh phong Ngưng Khí tầng thứ ba. Mạnh Hạo nhìn một chốc rồi không để ý nữa. Sự việc bắt chước thế này vốn khó tránh, chỉ là đối phương có sự chuẩn bị cặn kẽ, lại thu hút hơn làm hắn hơi phật ý.
Tu sĩ trên đỉnh Bình Đính Sơn đều trông thấy màn này, quay mặt nhìn nhau nhưng chỉ được một lúc, tràng cảnh chém giết lại diễn ra như mọi ngày. Sau nửa canh giờ, hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời, cầm lá cờ lên đi tới gần mấy tu sĩ đang tranh đấu. Lục Hồng thấy vậy, hắn đang đứng cách đó không xa cũng nhanh chóng mang cờ tiến tới.
Hai lá cờ phấp phới, đám tu sĩ đang tranh đấu toát mồ hôi lạnh. Xem ra hai người này đều là cường giả, tự hiên xuất hiện thêm một người làm tinh thần bọn họ bỗng thấy bất an hơn.
“Huynh đài, mau mua một viên đan dược để phục hồi sức lực đi. Một viên đan dược, một khối linh thạch, quyết không lừa dối.” Mạnh Hạo vội mở lời.
“Mau mau mua đan dược của Lục mỗ ta, nhất định sẽ được bình an.” Lục Hồng liếc nhìn Mạnh Hạo, sát cơ ẩn hiện, lãnh đạm nói.
Hai tu sĩ đang chiến đấu vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, không tiếp tục đánh giết nữa, vội lấy ra linh thạch mua đại một viên đan dược rồi nhanh chóng ly khai. Mạnh Hạo nhíu mày. Chuyện mua bán như thế này căn bản vốn là cưỡng đoạt, không phải là ý tưởng ban đầu của hắn.
Cứ như vậy cho tới buổi trưa, sinh ý của hắn giảm đi khá nhiều so với mọi hôm. Trừ buổi sáng bán được một viên đan dược, còn lại gần như không bán được gì. Lục Hồng thì ngược lại, mặc kệ là xanh đỏ hay đen trắng, bức bách người khác phải mua đan dược của hắn, nếu không mua là lập tức ra tay. Không tới buổi trưa, đỉnh Bình Đính Sơn gần như vắng người.
Lục Hồng lạnh lùng nhìn mấy chục khối linh thạch trong tay, nội tâm như có lửa đốt.
“Quả nhiên là chuyện mua bán tốt. Lúc trước nếu ta sớm nghĩ ra thì cũng không bị mấy sư huynh chế nhạo. Chỉ có điều, tên Mạnh Hạo kia xuất hiện khiến ta chán ngán.”
Lục Hồng tới chỗ này không phải vì mấy lời cầu xin của Tào Dương, hắn chỉ muốn bắt chước chuyện làm ăn của Mạnh Hạo mà thôi. Được một chốc, thu hoạch vào tay khiến hắn kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo như có ẩn tiễn.
“Hừ, dám bắt chước ta, ta liền giết chết ngươi.”
Ngày hôm sau, Lục Hồng vẫn ỷ vào tu vi của mình không ngừng xây dựng ảnh hưởng, công khai chèn ép đám tu sĩ phải mua đan dược khiến người tới ngày càng ít. Đám người tới đây nhăn nhó đau khổ nhưng cũng không biết làm gì khác là phải mua đan dược của hắn. Mạnh Hạo không muốn kiếm ăn như vậy, cả ngày không bán được gì.
Lúc Lục Hồng nhìn về phía Mạnh Hạo, sát ý tỏa ra không hề giấu giếm. Tới hoàng hôn ngày thứ ba, Mạnh Hạo trầm mặc định rời đi thì sau lưng vang lên âm thanh của Lục Hồng.
“Ngày mai, nếu ta còn thấy ngươi và lá cờ của ngươi trên đỉnh Bình Đính Sơn này thì sẽ phế bỏ toàn bộ tu vi của ngươi.”
Mạnh Hạo dừng bước, không nói. Ánh mắt lạnh lẽo không biểu lộ cảm xúc gì, nhanh chóng quay lại động phủ.
“Hắn muốn bắt chước ta, giờ còn định đẩy ta ra khỏi việc làm ăn này, muốn phế tu vi của ta sao?” Ánh mắt Mạnh Hạo lóe ra một tia lăng lệ, nhớ tới lời nói của đối phương thì sát cơ nổi lên. Hắn bước tới gian động phủ thứ hai, mở cửa. Lúc cửa động vừa mở, một luồng linh khí nồng dậm đập vào mặt mang lại cảm giác sảng khoái. Hắn nhanh chóng ngồi xuống, khoanh chân tiến hành thổ nạp, hấp thu luyện hóa linh khí.
Linh tuyền tích lũy linh khí trong mấy tháng nay liên tục bị Mạnh Hạo hút vào. Tới sáng sớm ngày hôm sau, linh khí đã bị hấp thu hoàn toàn. Mạnh Hạo mở mắt, trong mắt lóng lánh tinh quang. Tu vi liền đạt tới Ngưng Khí tầng thứ ba đỉnh phong, thiếu chút nữa là đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tư.
Tuy chỉ thiếu một bước, nhưng bước này không dễ để bước qua. Tu vi càng cao, sự tăng tiến càng chậm lại. Nhất là tầng thứ năm, thứ bảy, mỗi tầng đều có bình cảnh, việc vượt qua càng thêm gian nan. Mạnh Hạo nhíu mày, cắn răng lấy từ trong túi trữ vật là toàn bộ Ngưng Linh Đan, không tiếc hao phí linh thạch, dùng mảnh gương đồng gia tăng số lượng Ngưng Linh Đan này.
Hiệu quả của Ngưng Linh Đan còn lại quá ít, số lượng phải tăng lên nhiều lần mới bù lại được một ít, nhưng hắn đoán chẳng bao lâu nữa, đan dược này sẽ trở nên vô dụng.
“Ta nếu không vượt qua được hắn, sau này nhất định sẽ bị hắn chèn ép.” Mạnh Hạo không do dự, lấy đan dược ra bỏ từng viên vào mồm.
Linh khí trong người hắn chỉ còn thiếu chút nữa là vượt qua bình cảnh, giờ phút này nương theo đan dược hòa tan khiến thân thể hắn chấn động. Hắn cảm nhận được linh khí trong cơ thể như hồng thủy tràn đê bỗng nhiên bộc phát. Trong óc nổ vang, hai mắt tinh mang lóe sáng nhưng hắn cảm giác vẫn còn thiếu chút nữa. Hắn không tiếc đan dược khó kiếm, liên tục nuốt vào.
Một lần, hai lần cho tới lần thứ ba. Trong óc hắn vang lên tiếng nổ lớn như sóng triều tràn ra mãnh liệt, cuối cùng bộc phát. Bên ngoài thân thể, oán khí và chất dịch dơ bẩn theo lỗ chân lông tràn ra ngày một nhiều. Tinh thần hắn trở nên thấu suốt, tỉnh táo hơn nhiều. Sau nửa canh giờ, tinh mang hiện lên trong mắt hắn càng sáng rõ.
“Ngưng Khí tầng thứ tư đã thành rồi.” Mạnh Hạo cảm nhận thấy linh khí trong cơ thể hắn cuồn cuộn chảy như sông lớn, theo sự vẫn chuyển đó, khắp người vang lên từng tiếng nổ vang, khí thế kinh người.
Hắn bình tĩnh lại, lấy từ trong túi trữ vật ra mười lăm thanh phi kiếm. Những thanh phi kiếm này là hắn giao dịch đổi lấy từ hơn nửa tháng trước, bây giờ mới lấy ra dùng thử. Hơn chục thanh phi kiếm này bề ngoài hoàn toàn giống nhau, trên thân mơ hồ có khí thế của pháp bảo. Hắn quan sát một lúc rồi nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng chờ bình minh lên.
“Bước vào tông môn, đặt chân lên con đường tu hành là đã thân bất do kỷ rồi. Dù ta dùng tu vi hơn người để kiếm chút lợi nhuận nhưng không hề muốn ép người quá đáng. Ngươi đã tới tranh đoạt chuyện làm ăn, còn uy hiếp phế bỏ tu vi của ta sao? Thật là khinh người quá đáng!”
Sáng sớm, Mạnh Hạo mở mắt, bước ra ngoài động phủ. Hắn tắm rửa thân thể xong liền đi thẳng tới Bình Đính Sơn.
“Mua…, ta mua a…”. Tào Dương khó khăn mở miệng, âm thanh yếu ớt. Nếu không phải Mạnh Hạo đang đỡ người hắn thì hắn đã ngã xuống, không ngồi dậy nổi rồi.
“Một viên đan dược đổi một khối linh thạch. Huynh đài cứ yên tâm, ta sẽ không nhân lúc cháy nhà mà nâng cao giá cả đâu. Ngươi hỏi các vị sư huynh đệ xung quanh mà xem, tại Dưỡng Đan Phường ta vẫn luôn được tiếng là tốt.” Mạnh Hạo ôn hòa nói, đồng thời lấy từ trong túi trữ vật ra hơn mười viên đan dược.
Thấy nhiều đan dược như vậy, Tào Dương càng tái mặt, sống lưng trở nên rét lạnh nhưng chỉ biết cắn răng mà mua.
“Huynh đài quả nhiên biết nhìn đồ tốt. Những thứ này đều là chính phẩm ở Dưỡng Đan Phường ta đó.” Mạnh Hạo nói xong, lại lấy từ túi trữ vật ra mấy viên Chỉ Huyết Đan cầm trong tay.
Tào Dương thấy Mạnh Hạo lấy ra đan dược thì giật mình. Hai mắt nhìn túi trữ vật của đối phương lòng đầy đau khổ. Mạnh Hạo lại vô cùng niềm nở và thân thiện nhìn hắn. Tào Dương không phải kẻ ngốc. Hắn hiểu rõ ý tứ của đối phương, trong lòng nhỏ máu nhưng tính mạng vẫn quan trọng hơn hết thảy. Hắn móc linh thạch từ trong túi trữ vật ra, vẻ mặt không cam lòng đưa cho Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo mỉm cười cầm linh thạch trong tay, lấy ra một viên đan dược trả lại cho đối phương trước thần sắc run rẩy của hắn. Tào Dương nhìn năm viên đan dược còn lại trong tay Mạnh Hạo mà chỉ biết cười khổ.
“Đan dược vừa rồi là để cho ngươi khôi phục thương thế, còn năm viên đan dược này chính là Dưỡng Khí Đan, để ngươi dùng điều dưỡng thân thể, thương thế sẽ tốt hơn nhiều.” Mạnh Hạo nhìn Tào Dương, mặt không biểu tình nói.
“Không có, ta thật không còn linh thạch nữa rồi.” Tào Dương nhìn Mạnh Hạo như muốn khóc.
Mạnh Hạo không nói, chỉ biểu lộ thái độ hòa ái nhưng lại khiến da đầu đối phương nổi sóng, bao nhiêu pháp bảo, phi kiếm, cả mấy viên Ngưng Linh Đan cũng đều lấy ra cả.
“Ta thật sự không còn linh thạch, chỉ còn mấy thứ này thôi.” Tào Dương cất tiếng bi thương.
“Pháp bảo cũng tốt.” Mạnh Hạo gật gù, khoát tay thu toàn bộ mấy đồ vật vào trong túi. Một lát sau, Tào Dương khóc không ra nước mắt, cầm theo nắm đan dược tạp phẩm rời đi trong sự giúp đỡ của đám người.
Mạnh Hạo vỗ vỗ vào túi trữ vật, vẻ mặt thỏa mãn. Bây giờ mới là buổi trưa nhưng hắn đã bán được khá nhiều, sinh ý không tồi. Hắn thu lá cờ lại, hướng đám tu sĩ đứng quanh đó chào hỏi mấy câu, hẹn ngày mai gặp lại rồi cất bước ròi khỏi Bình Đính Sơn trước vẻ mặt nhăn nhó của mấy tu sĩ đó.
Hơn nửa tháng trôi qua. Trong khoảng thời gian này, trong lòng đám đệ tử cấp thấp, danh tiếng của Mạnh Hạo nổi như cồn. Đám đệ tử cấp thấp hầu hết đều biết tại Bình Đính Sơn bỗng nhiên xuất hiện một tiệm tạp hóa, chi nhánh của Dưỡng Đan Phường.
Bên trong chi nhánh này bán đủ loại đan dược tạp phẩm, mà tu vi của chủ cửa hàng cao dọa người, được xếp cùng tầng lớp với mấy người Lục Hồng, đạt tới đỉnh phong ở Bình Đính Sơn này. Người này bề ngoài có vẻ thư sinh yếu đuối nhưng tính tình cực kỳ táo bạo, lại hết sức uyển chuyển.
Thời điểm này, trời đã qua giờ ngọ, Tào Dương đang từ nơi ở đi ra, sắc mặt tái nhợt. Tuy màu da không tốt nhưng thương thế đã khỏi hẳn. Trong lòng hắn tràn ngập căm hận đối với Mạnh Hạo, người đã bán đan dược cho hắn với giá cắt cổ. Hắn nằm tĩnh dưỡng nửa tháng nay mới có thể đi lại hoạt động bình thường. Vẻ mặt hắn hơi do dự, chần chờ một lúc lâu mới cắn răng quyết định.
Hắn nhằm hướng đệ tử ngoại tông mà đi, tới một nơi quán xá không nhiều lắm, hắn đi thẳng tới một gian ốc xá ở ngoài cùng bên phải.
“Tào Dương cầu kiến Lục sư huynh.” Tào Dương đứng ở ngoài cửa, ôm quyền cúi đầu nói vọng vào.
Bên trong ốc xá, một nam tử khoảng hơn ba mươi tuổi đang khoanh chân ngồi. Nam tử này mặc lục bào, tướng mạo không anh tuấn nhưng toát ra khí thế cuồng ngạo. Hai mắt đang nhắm lại khẽ mở, lộ ra một tia tinh mang.
“Có chuyện gì?” Vị Lục sư huynh lạnh nhạt hỏi.
“Bẩm báo Lục sư huynh, ta ở trên núi bị một tên tiểu tử cướp đoạt.” Tào Dương mau chóng mở lời, trong lòng không yên. Bên ngoài hắn là bà con với vị Lục sư huynh này, nhưng căn bản hắn và mình không có thân tình gì. Vị Lục sư huynh này thường ngày đều chăm chú bế quan tu luyện, hầu như không để ý tới hắn. Hôm nay hắn cũng là bất đắc dĩ mới phải tìm tới cửa.
Nghe xong câu chuyện, thần sắc vị Lục sư huynh hơi mất kiên nhẫn, lạnh lùng hỏi.
“Hắn là người phương nào?”
“Là một đệ tử ngoại tông tên là Mạnh Hạo.” Tào Dương đáp.
“Mạnh Hạo?” Lục sư huynh trầm tư, trong đầu hiện ra hình ảnh người này dâng đan dược lên cho Hứa sư tỷ dạo nọ.
“Đúng là người này. Dạo gần đây hắn mở một tiệm tạp hóa trên đỉnh Bình Đính Sơn, chuyên bán đan dược tạp phẩm cho đám đệ tử cấp thấp, kiếm lợi rất lớn.”
“Bán đan dược sao?” Lục sư huynh nhíu mày.
“Đúng vậy. Danh khí của người này trong đám đệ tử cấp thấp rất lớn. Hắn mở tiệm tạp hóa chuyên buôn bán đan dược tạp phẩm, thực chất là ép buộc người khác phải mua khiến người người oán thán. Kính xin Lục sư huynh chủ trì công đạo.” Tào Dương tức giận nhớ lại.
Lục sư huynh căn bản không để ý những lời Tào Dương nói, nhưng trong đầu hắn lóe lên tinh quang.
“Ta đã đạt tới cấp độ này rồi, tại Kháo Sơn Tông nhiều năm sao lại không nghĩ ra việc mở tiệm tạp hoá chuyên bán đan dược cơ chứ…” Lục sư huynh hít sâu một hơi, vỗ vỗ đùi.
Tào Dương sững người. Hắn nghe thấy từ bên trong căn phòng nổi lên âm thanh không rõ là gì, nhưng không dám hỏi, sau đó liền bị vị Lục sư huynh này đuổi đi, không nhắc gì tới chuyện báo thù cho hắn.
Sáng sớm ngày hôm sau, tâm tình vui sướng, Mạnh Hạo cầm lá cờ, mang theo túi trữ vật nhằm Bình Đính Sơn bước tới. Hơn nửa tháng nay, đã thành thói quen, hắn đi rất nhanh, không lâu sau đã tới đỉnh núi, ngồi trên một tảng đá lớn.
Thấy hắn xuất hiện, đám tu sĩ trên đỉnh núi đều biến sắc. Thời gian qua bọn họ bị hắn tra tấn không ít, trừ phi không còn tới đây nữa, nếu không, nhất định sẽ bị cướp đoạt không từ. Nhưng những nơi khác đều cấm không cho phép chém giết nên đám đệ tử còn lại chỉ biết cắn răng mà tới chỗ này, trong lòng hết sức cảnh giác, vừa thấy Mạnh Hạo xuất hiện là dừng chiến đấu.
Việc này khiến cho sinh ý của Mạnh Hạo giảm đi đôi chút, nhưng đám người này đã gây thù chuốc oán nhiều rồi, dẫu không chém giết tới đỏ mắt thì cũng khó mà giả như không thấy được. Điều đáng chú ý hơn là từ khi Mạnh Hạo xuất hiện ở chỗ này thì số người chết bỗng nhiên giảm hẳn. Bản thân Mạnh Hạo cũng dựa vào điều này để không ngừng chào hàng, mời mọc.
Một ngày nọ, như mọi ngày, Mạnh Hạo loanh quanh tìm kiếm mục tiêu, trong lòng tự nhủ cứ như vậy mãi cũng không phải là cách hay. Hắn đang vừa đi vừa nghĩ cách thì bỗng phát hiện cách đó không xa có một nam tử khoảng hơn ba mươi tuổi, thần sắc ngạo mạn lấy ra một cây cờ lớn, thoạt nhìn bắt mắt hơn của Mạnh Hạo nhiều, chữ viết trên đó cũng to hơn hẳn.
Chi nhánh Dưỡng Đan Phường thứ hai.
Thanh niên này chính là Lục Hồng, là đệ tử hàng đầu trong đám đệ tử cấp thấp, tu vi xấp xỉ Mạnh Hạo, chỉ kém chút nữa là đạt tới đỉnh phong Ngưng Khí tầng thứ ba. Mạnh Hạo nhìn một chốc rồi không để ý nữa. Sự việc bắt chước thế này vốn khó tránh, chỉ là đối phương có sự chuẩn bị cặn kẽ, lại thu hút hơn làm hắn hơi phật ý.
Tu sĩ trên đỉnh Bình Đính Sơn đều trông thấy màn này, quay mặt nhìn nhau nhưng chỉ được một lúc, tràng cảnh chém giết lại diễn ra như mọi ngày. Sau nửa canh giờ, hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời, cầm lá cờ lên đi tới gần mấy tu sĩ đang tranh đấu. Lục Hồng thấy vậy, hắn đang đứng cách đó không xa cũng nhanh chóng mang cờ tiến tới.
Hai lá cờ phấp phới, đám tu sĩ đang tranh đấu toát mồ hôi lạnh. Xem ra hai người này đều là cường giả, tự hiên xuất hiện thêm một người làm tinh thần bọn họ bỗng thấy bất an hơn.
“Huynh đài, mau mua một viên đan dược để phục hồi sức lực đi. Một viên đan dược, một khối linh thạch, quyết không lừa dối.” Mạnh Hạo vội mở lời.
“Mau mau mua đan dược của Lục mỗ ta, nhất định sẽ được bình an.” Lục Hồng liếc nhìn Mạnh Hạo, sát cơ ẩn hiện, lãnh đạm nói.
Hai tu sĩ đang chiến đấu vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, không tiếp tục đánh giết nữa, vội lấy ra linh thạch mua đại một viên đan dược rồi nhanh chóng ly khai. Mạnh Hạo nhíu mày. Chuyện mua bán như thế này căn bản vốn là cưỡng đoạt, không phải là ý tưởng ban đầu của hắn.
Cứ như vậy cho tới buổi trưa, sinh ý của hắn giảm đi khá nhiều so với mọi hôm. Trừ buổi sáng bán được một viên đan dược, còn lại gần như không bán được gì. Lục Hồng thì ngược lại, mặc kệ là xanh đỏ hay đen trắng, bức bách người khác phải mua đan dược của hắn, nếu không mua là lập tức ra tay. Không tới buổi trưa, đỉnh Bình Đính Sơn gần như vắng người.
Lục Hồng lạnh lùng nhìn mấy chục khối linh thạch trong tay, nội tâm như có lửa đốt.
“Quả nhiên là chuyện mua bán tốt. Lúc trước nếu ta sớm nghĩ ra thì cũng không bị mấy sư huynh chế nhạo. Chỉ có điều, tên Mạnh Hạo kia xuất hiện khiến ta chán ngán.”
Lục Hồng tới chỗ này không phải vì mấy lời cầu xin của Tào Dương, hắn chỉ muốn bắt chước chuyện làm ăn của Mạnh Hạo mà thôi. Được một chốc, thu hoạch vào tay khiến hắn kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo như có ẩn tiễn.
“Hừ, dám bắt chước ta, ta liền giết chết ngươi.”
Ngày hôm sau, Lục Hồng vẫn ỷ vào tu vi của mình không ngừng xây dựng ảnh hưởng, công khai chèn ép đám tu sĩ phải mua đan dược khiến người tới ngày càng ít. Đám người tới đây nhăn nhó đau khổ nhưng cũng không biết làm gì khác là phải mua đan dược của hắn. Mạnh Hạo không muốn kiếm ăn như vậy, cả ngày không bán được gì.
Lúc Lục Hồng nhìn về phía Mạnh Hạo, sát ý tỏa ra không hề giấu giếm. Tới hoàng hôn ngày thứ ba, Mạnh Hạo trầm mặc định rời đi thì sau lưng vang lên âm thanh của Lục Hồng.
“Ngày mai, nếu ta còn thấy ngươi và lá cờ của ngươi trên đỉnh Bình Đính Sơn này thì sẽ phế bỏ toàn bộ tu vi của ngươi.”
Mạnh Hạo dừng bước, không nói. Ánh mắt lạnh lẽo không biểu lộ cảm xúc gì, nhanh chóng quay lại động phủ.
“Hắn muốn bắt chước ta, giờ còn định đẩy ta ra khỏi việc làm ăn này, muốn phế tu vi của ta sao?” Ánh mắt Mạnh Hạo lóe ra một tia lăng lệ, nhớ tới lời nói của đối phương thì sát cơ nổi lên. Hắn bước tới gian động phủ thứ hai, mở cửa. Lúc cửa động vừa mở, một luồng linh khí nồng dậm đập vào mặt mang lại cảm giác sảng khoái. Hắn nhanh chóng ngồi xuống, khoanh chân tiến hành thổ nạp, hấp thu luyện hóa linh khí.
Linh tuyền tích lũy linh khí trong mấy tháng nay liên tục bị Mạnh Hạo hút vào. Tới sáng sớm ngày hôm sau, linh khí đã bị hấp thu hoàn toàn. Mạnh Hạo mở mắt, trong mắt lóng lánh tinh quang. Tu vi liền đạt tới Ngưng Khí tầng thứ ba đỉnh phong, thiếu chút nữa là đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tư.
Tuy chỉ thiếu một bước, nhưng bước này không dễ để bước qua. Tu vi càng cao, sự tăng tiến càng chậm lại. Nhất là tầng thứ năm, thứ bảy, mỗi tầng đều có bình cảnh, việc vượt qua càng thêm gian nan. Mạnh Hạo nhíu mày, cắn răng lấy từ trong túi trữ vật là toàn bộ Ngưng Linh Đan, không tiếc hao phí linh thạch, dùng mảnh gương đồng gia tăng số lượng Ngưng Linh Đan này.
Hiệu quả của Ngưng Linh Đan còn lại quá ít, số lượng phải tăng lên nhiều lần mới bù lại được một ít, nhưng hắn đoán chẳng bao lâu nữa, đan dược này sẽ trở nên vô dụng.
“Ta nếu không vượt qua được hắn, sau này nhất định sẽ bị hắn chèn ép.” Mạnh Hạo không do dự, lấy đan dược ra bỏ từng viên vào mồm.
Linh khí trong người hắn chỉ còn thiếu chút nữa là vượt qua bình cảnh, giờ phút này nương theo đan dược hòa tan khiến thân thể hắn chấn động. Hắn cảm nhận được linh khí trong cơ thể như hồng thủy tràn đê bỗng nhiên bộc phát. Trong óc nổ vang, hai mắt tinh mang lóe sáng nhưng hắn cảm giác vẫn còn thiếu chút nữa. Hắn không tiếc đan dược khó kiếm, liên tục nuốt vào.
Một lần, hai lần cho tới lần thứ ba. Trong óc hắn vang lên tiếng nổ lớn như sóng triều tràn ra mãnh liệt, cuối cùng bộc phát. Bên ngoài thân thể, oán khí và chất dịch dơ bẩn theo lỗ chân lông tràn ra ngày một nhiều. Tinh thần hắn trở nên thấu suốt, tỉnh táo hơn nhiều. Sau nửa canh giờ, tinh mang hiện lên trong mắt hắn càng sáng rõ.
“Ngưng Khí tầng thứ tư đã thành rồi.” Mạnh Hạo cảm nhận thấy linh khí trong cơ thể hắn cuồn cuộn chảy như sông lớn, theo sự vẫn chuyển đó, khắp người vang lên từng tiếng nổ vang, khí thế kinh người.
Hắn bình tĩnh lại, lấy từ trong túi trữ vật ra mười lăm thanh phi kiếm. Những thanh phi kiếm này là hắn giao dịch đổi lấy từ hơn nửa tháng trước, bây giờ mới lấy ra dùng thử. Hơn chục thanh phi kiếm này bề ngoài hoàn toàn giống nhau, trên thân mơ hồ có khí thế của pháp bảo. Hắn quan sát một lúc rồi nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng chờ bình minh lên.
“Bước vào tông môn, đặt chân lên con đường tu hành là đã thân bất do kỷ rồi. Dù ta dùng tu vi hơn người để kiếm chút lợi nhuận nhưng không hề muốn ép người quá đáng. Ngươi đã tới tranh đoạt chuyện làm ăn, còn uy hiếp phế bỏ tu vi của ta sao? Thật là khinh người quá đáng!”
Sáng sớm, Mạnh Hạo mở mắt, bước ra ngoài động phủ. Hắn tắm rửa thân thể xong liền đi thẳng tới Bình Đính Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.