Chương 287: Vô trung sinh hữu!
Nhĩ Căn
03/06/2016
Chờ trong giây lát, số lượng bậc thang vẫn là chín bậc, không nhiều hơn hay ít hơn một bậc nào.
Nhưng mặc dù như thế cũng không có bất cứ ai truyền ra tiếng bàn tán gì. Bởi vì trong chớp mắt này, Mạnh Hạo đã buông lỏng tay ra. Viên đan dược hơi mờ kia rơi ra khỏi lòng bàn tay hắn, trôi lơ lửng ở giữa không trung... phát ra hào quang chín màu. Viên đan dược này chậm rãi chuyển động ở bên trong hào quang. Dần dần, ở trong đó dường như có một cây Cửu Bảo Châu Liêm hoa hư ảnh, thình lình xuất hiện!!
Hư ảnh Cửu Bảo Châu Liêm hoa này nhìn rất sống động. Nó vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của những người bên ngoài. Trong ánh mắt mang theo muôn vàn ý nghĩ, có chấn động, có giật mình, không cách nào tin, còn có nổ vang trong óc hóa thành một mảnh mờ mịt.
“Đây là... Vô trung sinh hữu*!!” Trong sự tĩnh lặng này, âm thanh của An Tại Hải bỗng nhiên truyền ra, hô hấp của lão trở nên dồn dập, đứng mạnh dậy. Cho dù lúc trước trong lòng lão đã sớm có suy đoán, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy vẫn khiến cho tâm thần rung động.
Vô trung sinh hữu: từ không biến thành có.
Vốn lão cũng sẽ không như vậy, nhưng là đan sư, đan đạo chính là chỗ lão cố chấp truy cầu, cho nên về mặt đan đạo, lão đã không còn là một lão quái già nua không biết hỉ nộ, mà là chí tình chí nghĩa.
“Đan chi đại đạo, phản phác quy chân, từ không biến thành có!!” Lúc âm thanh của An Tại Hải truyền ra, thì Mạnh Hạo ở trong tấm hình đã nhấc chân đi thẳng về phía trước, từng bước một, đi qua chín bậc thang. Lúc hắn bước vào trong hư không, thì dưới chân của hắn thình lình lại xuất hiện bậc thang thứ mười. Theo bước chân của Mạnh Hạo tiếp tục đi tới, từng bậc thang không ngừng xuất hiện. Tựa như chỉ cần chỗ mà hắn muốn đạp xuống, thì sẽ có bậc thang xuất hiện.
Cái này đã vượt qua số lượng hạn chế, đây là một cảnh giới đã hoàn toàn vượt qua Diệp Phi Mục. Loại cảnh giới này, có quá nhiều người không hiểu, nhứng tám Tử Lô kia, bọn họ hiểu!
“Chuyện này... Đây là... Phương Mộc luyện chế không phải là đan dược, mà hắn luyện chế ra một hạt giống, một hạt giống Cửu Bảo Châu Liêm hoa!!” Tâm thần 5 chấn động mãnh liệt. Lão là người thứ hai đứng lên, nhìn vào Mạnh Hạo ở trong tấm hình, trợn mắt há mồm, trong mắt lộ ra rung động.
“Điều đó không có khả năng... Hắn lại còn đem những đan đạo pháp tắc hư ảo trên ngọn núi kia luyện chế, đem Cửu Bảo Châu Liêm hoa hư ảo luyện chế thành hạt giống thật sự!!”
“Gieo hạt giống này xuống, vài năm sau, có khả năng rất lớn là sẽ nẩy mầm ra Cửu Bảo Châu Liêm hoa. Nhưng... Nhưng tất cả những thứ bên trong thí luyện này rõ ràng chỉ là hư ảo, không phải là chân thật. Mà hắn lại... từ không biến thành có!”
Theo những Tử Lô đan sư như An Tại Hải khiếp sợ mở miệng, thì chớp mắt bốn phía đã trở nên cực kỳ yên tĩnh. Tất cả các đan sư đều đứng im tại chỗ, còn tất cả Chủ Lô đều hô hấp dồn dập. Tất cả những người đã giễu cợt Mạnh Hạo lúc trước thì giờ phút này trong đầu đều ong ong, như vô hình bị giáng cho một cái bạt tai. Cái bạt tai này vô cùng vang dội, rầm rầm đánh xuống tâm thần của bọn hắn.
Nhưng chỉ trong vài hơi thở, những tiếng xôn xao ngập trời nháy mắt nổi lên.
“Từ không biến thành có, Phương Mộc này lại đem cái vốn không tồn tại luyện chế ra tồn tại? Đây là đan đạo tạo nghệ gì! Chuyện này...”
“Rốt cuộc là Diệp Phi Mục mạnh nhất, hay Phương Mộc này mạnh hơn?” Trong tiếng xôn xao, người của tông môn khác ở bên này có lẽ còn không nhìn ra được manh mối, nhưng bọn hắn có thể nhìn thấy sự rung động của mấy Tử Lô đan sư vào giờ phút này.
Duy chỉ có Tử Lô Diệp Vân Thiên, sắc mặt của lão lúc này cực kỳ âm trầm, cau mày nhìn thoáng qua Mạnh Hạo ở trong tấm hình.
Một đan kinh diễm!
Đệ tử ngoại tông ở bốn phía cũng bị một màn này làm cho rung động. Có thể nói kể từ lúc cuộc thí luyện bắt đầu cho tới bây giờ, thì sự rung động này mới được coi là kinh người nhất. Có thể nói rằng lần thí luyện này đến bây giờ mới kết thúc, một tràng kinh diễm tuyệt luân!
Từ không biến thành có, ở trong Tiên Thổ luyện đan, luyện pháp tắc, đem Cửu Bảo Châu Liêm hoa hư ảo luyện chế thành hạt giống thực chất. Đây hết thảy, hết thảy đều đã làm cho tâm thần của bọn hắn rung động.
Trong giờ phút này, bọn hắn đã quên Sở Ngọc Yên, không còn để ý tới Diệp Phi Mục, mà mọi ánh mắt đều đã ngưng tụ ở trên người Mạnh Hạo. Giờ phút này, Mạnh Hạo đã trở thành điểm chú ý duy nhất trong thế giới của mọi người
Hô hấp của Tiểu Bàn Tử dồn dập, hai mắt Hàn Bối lộ ra tia sáng kỳ dị, còn Lý Thi Kỳ thì trong thần sắc lộ ra vẻ hứng thú, mà ngay cả nàng cũng không nghĩ đến, cái Phương Mộc đại sư này lại luyện ra được đan dược như thế.
Trần Phàm căn bản là không có hứng thú với chuyện luyện đan, nhưng hôm nay cũng trợn mắt há mồm, ở trong đáy lòng sinh ra một cỗ kính nể đối với Mạnh Hạo.
“Sau ngày hôm nay, tên của Phương Mộc đại sư, sợ rằng ở Nam Vực không người không biết...” Thanh La Tông Tử La lão tổ cười ha ha một tiếng mở miệng.
Những lão tổ của các tông môn khác lúc này cũng đều truyền ra lời nói. Âm thanh của bọn hắn truyền vào trong tai Tử Lô Diệp Vân Thiên, lại khiến cho sắc mặt của Diệp Vân Thiên lại càng khó coi thêm một ít, theo bản năng nhìn về phía sư tôn Đan Quỷ của lão. Sau khi nhìn thấy Đan Quỷ mặt không chút biểu tình, Diệp Vân Thiên mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ cần sư tôn không có lựa chọn thì tất cả vẫn còn có chuyển cơ. Viên đan dược mà Phương Mộc này luyện chế mặc dù chính xác là có chỗ độc đáo của nó, nhưng... Lần này, Phi Mục trở thành Tử Lô mới là điều tất yếu!” Diệp Vân Thiên quay đầu, nhìn về phía mấy Tử Lô bên cạnh, sau khi thấy ánh mắt của mấy người có quan hệ tốt với mình truyền tới thì trong lòng của lão yên ổn hơn rất nhiều, khi nhìn về phía tấm hình của Mạnh Hạo thì thần sắc vẫn như thường, nhưng đáy lòng lại không vui và cười lạnh.
Tất cả những thứ bên ngoài, Mạnh Hạo cũng sẽ không để ý tới, kể từ khi bắt đầu quyết định luyện đan, hắn đã quyết định muốn làm thật đường hoàng. Giờ phút này bước đi ở trên sơn đạo, phía trước hắn là hư vô, nhưng mỗi khi bước chân của hắn rơi xuống, thì lại có một bậc thang xuất hiện, nâng thân hình của hắn đi thẳng tới phía trước.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong lúc ngoại giới vẫn còn đang xôn xao, thì Mạnh Hạo đã đi qua tất cả bậc thang tới khu vực thứ ba, còn cụ thể là bao nhiêu bậc thang thì Mạnh Hạo không biết. Nếu như hắn muốn, thì vượt qua một vạn bậc thang cũng chỉ là một cái ý niệm.
Số lượng cụ thể không phải là thứ mà Mạnh Hạo truy cầu, cũng không quan trọng.
“Người này là ai...” Hô hấp của Sở Ngọc Yên dồn dập. Cho đến giờ phút này, nàng vẫn không biết được rốt cuộc là ai đã sáng tạo ra một màn kinh người lúc trước. Đạo bất đồng thì lộ cũng bất đồng. Trừ phi đi tới đỉnh núi, nếu không rất khó có thể nhìn thấy nhau. Lúc này trong đầu nàng nghĩ tới đầu tiên là Diệp Phi Mục.
Nhưng rất nhanh, nàng liền do dự, có chút không quá chắc chắn. Bởi vì trực giác của nàng đã tự nói với mình, hình như khả năng là Diệp Phi Mục không lớn. Nhưng hết lần này tới lần khác, ở trong mắt nàng, trong mười người kể cả mình, ngoại trừ Diệp Phi Mục, thì không người nào có thể làm được điều này.
Trong trầm mặc, hai mắt Sở Ngọc Yên lộ ra kiên định, quay người tiếp tục đi tới.
Phức tạp nhất, cũng chính là Diệp Phi Mục. Hắn ngơ ngác đứng ở trên bậc thang, đã trầm mặc rất lâu.
“Người này là ai? Luyện chế đan dược gì... Lựa chọn của ta là một quả đan dược đã là cực hạn. Ta không tin còn có người ở trên lựa chọn đan đạo lại có thể vượt qua được ta. Cái khu vực thứ ba này, vốn là dùng đan dược ít nhất để mở ra bậc thang nhiều nhất!
Ta chỉ có một viên đan dược, người này không có khả năng vượt qua được ta! Diệp Phi Mục kiêu ngạo, lại khiến cho lòng gã lúc này đau đớn, nhưng cái đau đớn này chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
“Ta nhất định vẫn là đệ nhất!” Hai mắt Diệp Phi Mục lóe lên, cất bước như bay mà đi. Gã phải đi tới khu vực thứ ba, trước lần tham gia thí luyện này, Tử Lô Diệp Vân Thiên đã làm trái với ước định của tông môn, mà âm thầm đem những kinh nghiệm khi tham gia thí nghiệm tấn chức năm đó nói cặn kẽ cho Diệp Phi Mục.
Trong đó có một chút, bắt đầu từ lúc vào khu vực thứ ba cho tới nơi cuối cùng thì đều có một cơ hội có thể nhìn thấy nhau ở trong mảnh khu vực này, ai có phương pháp vượt qua thì sẽ được Tiên Thổ thế giới phán định là vị trí thứ nhất!
Trong mắt mang theo chấp nhất, Diệp Phi Mục dùng tốc độ cực nhanh, gào thét mà đi.
Ngoại trừ Sở Ngọc Yên, Diệp Phi Mục cùng với Mạnh Hạo, thì lão giả và nam tử trung niên còn lại lúc này cũng đã lần lượt khôi phục, trong trầm mặc bay nhanh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, người đầu tiên đi tới cuối khu vực thứ ba là Sở Ngọc Yên. Trong lúc nàng phóng qua chỗ bậc thang thiếu hụt kia thì thân hình của nàng chấn động mạnh một cái. Bởi vì nàng nhìn thấy, ở trên núi đá trong mảnh khu vực thứ tư ở phía trước, giờ phút này hiện ra đầu tiên, không phải là yêu cầu luyện chế đan dược, mà là một loạt chữ viết.
Trong đó vị trí thứ ba, chính là tên nàng Sở Ngọc Yên. Ở phía sau, viết chín ngàn chín trăm chín mươi chín!
Sở Ngọc Yên thở sâu, ngẩng đầu nhìn lên vị trí thứ hai, là Diệp Phi Mục, bậc thang là một vạn.
“Một vạn... Hắn không hổ danh là Đan Đỉnh đại sư. Số lượng một vạn bậc thang này, đã là hoàn mỹ ở khu vực thứ ba. Nhưng... Tại sao hắn lại xếp thứ hai...” Sở Ngọc Yên khẽ giật mình, tim chợt đập nhanh, chậm rãi nâng ánh mắt rơi lên xếp hạng thứ nhất. Nháy mắt khi nhìn thấy, trong đầu nàng lập tức nổ vang, hai mắt lộ ra vẻ không thể nào tin.
“Thế nào lại là ngươi...” Sở Ngọc Yên thất thần. Cho dù lúc này mảnh núi đá đang tràn ra tử khí trước nay chưa từng có, nàng cũng đều không có chú ý tới, mà chỉ kinh ngạc nhìn lên bài danh trên tấm bia đá.
“Phương Mộc!” Diệp Phi Mục thì thào, thân hình có chút run rẩy, trong mắt mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi, càng có nhục nhã. Tựa như nếu Sở Ngọc Yên thắng gã thì gã còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng đây lại là một tên tiểu nhân vật mà lúc trước gã xem nhẹ nhất, cũng lại ở trong khu vực thí luyện thứ ba đã vượt qua chính mình.
Việc này đối với gã chính là một loại sỉ nhục. Trên thực tế kể từ lúc Mạnh Hạo bắt đầu trở thành Chủ Lô, cũng đã đưa tới rất nhiều phản cảm của các Chủ Lô khác, nhất là Diệp Phi Mục. Gã càng khinh miệt cái cách mà Mạnh Hạo trở thành Chủ Lô.
Thân hình Diệp Phi Mục run rẩy, lại càng có một cỗ tức giận tràn ngập. Bởi vì gã nhìn thấy sau hai chữ Phương Mộc xếp hạng nhất kia, hiện ra số bậc thang, chỉ là mười.
“Mười bậc thang... Mười bậc thang... Ta mở ra hoàn mỹ một vạn bậc thang, lại so không lại với mười cái bậc thang cỏn con. Phương Mộc này hắn luyện chế ra cái đan dược gì.” Diệp Phi Mục sẽ không đi hoài nghi sự công bằng trong lần thí luyện này, nhưng đáy lòng gã lại không phục.
Cho dù lúc này gã đã liên tưởng ra đan kiếp oanh động kinh thiên lúc trước là thuộc về ai.
Đối với tử khí đang tràn ra trên núi đá vào lúc này, Diệp Phi Mục cảm thấy đó là một sự châm chọc cực lớn, trong mắt gã dần dần lộ ra một vòng hàn mang.
Mạnh Hạo đứng ở bên cạnh núi đá trong khu vực thứ tư, mắt nhìn lên bài danh. Tay phải của hắn vung lên, sau khi đem thứ hạng này tiêu tán, số lượng lớn tử khí ầm ầm xuất hiện, nồng đậm đến cực điểm. Nhất là trong mắt người bên ngoài, sau khi đối chiếu thì lập tức nhìn thấy mức độ nồng đậm đã vượt qua Sở Ngọc Yên, vượt qua cả Diệp Phi Mục.
Mà thời gian kéo dài thì lại tới mấy canh giờ. Điều này càng hoàn toàn quét ngang tất cả mọi người.
Khi tử khí bị lò đan của Mạnh Hạo hấp thu, cái lò đan này run rẩy rồi chậm rãi thay đổi màu sắc, không còn là đen kịt nữa, mà đã lộ ra màu tím. Thậm chí lúc mới nhìn có chút không phân biệt là đen hay là tím. Nhưng giãy dụa đến từ cái lò đan này thì thủy chung vẫn không có nửa điểm biến mất, vẫn mãnh liệt như trước, vẫn không cam lòng như vậy.
Sau mấy canh giờ, cũng là lúc tử khí tiêu tán, trên núi đá dần dần hiện ra một đám chữ viết, hiện ra yêu cầu của khu vực cuối cùng này.
Bái sư!
Chớp mắt khi vừa nhìn thấy hai chữ này, thì trước mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên trở thành một mảnh vặn vẹo. Núi đã không còn là núi, trời... cũng đã không còn là trời!
Nhưng mặc dù như thế cũng không có bất cứ ai truyền ra tiếng bàn tán gì. Bởi vì trong chớp mắt này, Mạnh Hạo đã buông lỏng tay ra. Viên đan dược hơi mờ kia rơi ra khỏi lòng bàn tay hắn, trôi lơ lửng ở giữa không trung... phát ra hào quang chín màu. Viên đan dược này chậm rãi chuyển động ở bên trong hào quang. Dần dần, ở trong đó dường như có một cây Cửu Bảo Châu Liêm hoa hư ảnh, thình lình xuất hiện!!
Hư ảnh Cửu Bảo Châu Liêm hoa này nhìn rất sống động. Nó vừa xuất hiện đã hấp dẫn ánh mắt của những người bên ngoài. Trong ánh mắt mang theo muôn vàn ý nghĩ, có chấn động, có giật mình, không cách nào tin, còn có nổ vang trong óc hóa thành một mảnh mờ mịt.
“Đây là... Vô trung sinh hữu*!!” Trong sự tĩnh lặng này, âm thanh của An Tại Hải bỗng nhiên truyền ra, hô hấp của lão trở nên dồn dập, đứng mạnh dậy. Cho dù lúc trước trong lòng lão đã sớm có suy đoán, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy vẫn khiến cho tâm thần rung động.
Vô trung sinh hữu: từ không biến thành có.
Vốn lão cũng sẽ không như vậy, nhưng là đan sư, đan đạo chính là chỗ lão cố chấp truy cầu, cho nên về mặt đan đạo, lão đã không còn là một lão quái già nua không biết hỉ nộ, mà là chí tình chí nghĩa.
“Đan chi đại đạo, phản phác quy chân, từ không biến thành có!!” Lúc âm thanh của An Tại Hải truyền ra, thì Mạnh Hạo ở trong tấm hình đã nhấc chân đi thẳng về phía trước, từng bước một, đi qua chín bậc thang. Lúc hắn bước vào trong hư không, thì dưới chân của hắn thình lình lại xuất hiện bậc thang thứ mười. Theo bước chân của Mạnh Hạo tiếp tục đi tới, từng bậc thang không ngừng xuất hiện. Tựa như chỉ cần chỗ mà hắn muốn đạp xuống, thì sẽ có bậc thang xuất hiện.
Cái này đã vượt qua số lượng hạn chế, đây là một cảnh giới đã hoàn toàn vượt qua Diệp Phi Mục. Loại cảnh giới này, có quá nhiều người không hiểu, nhứng tám Tử Lô kia, bọn họ hiểu!
“Chuyện này... Đây là... Phương Mộc luyện chế không phải là đan dược, mà hắn luyện chế ra một hạt giống, một hạt giống Cửu Bảo Châu Liêm hoa!!” Tâm thần 5 chấn động mãnh liệt. Lão là người thứ hai đứng lên, nhìn vào Mạnh Hạo ở trong tấm hình, trợn mắt há mồm, trong mắt lộ ra rung động.
“Điều đó không có khả năng... Hắn lại còn đem những đan đạo pháp tắc hư ảo trên ngọn núi kia luyện chế, đem Cửu Bảo Châu Liêm hoa hư ảo luyện chế thành hạt giống thật sự!!”
“Gieo hạt giống này xuống, vài năm sau, có khả năng rất lớn là sẽ nẩy mầm ra Cửu Bảo Châu Liêm hoa. Nhưng... Nhưng tất cả những thứ bên trong thí luyện này rõ ràng chỉ là hư ảo, không phải là chân thật. Mà hắn lại... từ không biến thành có!”
Theo những Tử Lô đan sư như An Tại Hải khiếp sợ mở miệng, thì chớp mắt bốn phía đã trở nên cực kỳ yên tĩnh. Tất cả các đan sư đều đứng im tại chỗ, còn tất cả Chủ Lô đều hô hấp dồn dập. Tất cả những người đã giễu cợt Mạnh Hạo lúc trước thì giờ phút này trong đầu đều ong ong, như vô hình bị giáng cho một cái bạt tai. Cái bạt tai này vô cùng vang dội, rầm rầm đánh xuống tâm thần của bọn hắn.
Nhưng chỉ trong vài hơi thở, những tiếng xôn xao ngập trời nháy mắt nổi lên.
“Từ không biến thành có, Phương Mộc này lại đem cái vốn không tồn tại luyện chế ra tồn tại? Đây là đan đạo tạo nghệ gì! Chuyện này...”
“Rốt cuộc là Diệp Phi Mục mạnh nhất, hay Phương Mộc này mạnh hơn?” Trong tiếng xôn xao, người của tông môn khác ở bên này có lẽ còn không nhìn ra được manh mối, nhưng bọn hắn có thể nhìn thấy sự rung động của mấy Tử Lô đan sư vào giờ phút này.
Duy chỉ có Tử Lô Diệp Vân Thiên, sắc mặt của lão lúc này cực kỳ âm trầm, cau mày nhìn thoáng qua Mạnh Hạo ở trong tấm hình.
Một đan kinh diễm!
Đệ tử ngoại tông ở bốn phía cũng bị một màn này làm cho rung động. Có thể nói kể từ lúc cuộc thí luyện bắt đầu cho tới bây giờ, thì sự rung động này mới được coi là kinh người nhất. Có thể nói rằng lần thí luyện này đến bây giờ mới kết thúc, một tràng kinh diễm tuyệt luân!
Từ không biến thành có, ở trong Tiên Thổ luyện đan, luyện pháp tắc, đem Cửu Bảo Châu Liêm hoa hư ảo luyện chế thành hạt giống thực chất. Đây hết thảy, hết thảy đều đã làm cho tâm thần của bọn hắn rung động.
Trong giờ phút này, bọn hắn đã quên Sở Ngọc Yên, không còn để ý tới Diệp Phi Mục, mà mọi ánh mắt đều đã ngưng tụ ở trên người Mạnh Hạo. Giờ phút này, Mạnh Hạo đã trở thành điểm chú ý duy nhất trong thế giới của mọi người
Hô hấp của Tiểu Bàn Tử dồn dập, hai mắt Hàn Bối lộ ra tia sáng kỳ dị, còn Lý Thi Kỳ thì trong thần sắc lộ ra vẻ hứng thú, mà ngay cả nàng cũng không nghĩ đến, cái Phương Mộc đại sư này lại luyện ra được đan dược như thế.
Trần Phàm căn bản là không có hứng thú với chuyện luyện đan, nhưng hôm nay cũng trợn mắt há mồm, ở trong đáy lòng sinh ra một cỗ kính nể đối với Mạnh Hạo.
“Sau ngày hôm nay, tên của Phương Mộc đại sư, sợ rằng ở Nam Vực không người không biết...” Thanh La Tông Tử La lão tổ cười ha ha một tiếng mở miệng.
Những lão tổ của các tông môn khác lúc này cũng đều truyền ra lời nói. Âm thanh của bọn hắn truyền vào trong tai Tử Lô Diệp Vân Thiên, lại khiến cho sắc mặt của Diệp Vân Thiên lại càng khó coi thêm một ít, theo bản năng nhìn về phía sư tôn Đan Quỷ của lão. Sau khi nhìn thấy Đan Quỷ mặt không chút biểu tình, Diệp Vân Thiên mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ cần sư tôn không có lựa chọn thì tất cả vẫn còn có chuyển cơ. Viên đan dược mà Phương Mộc này luyện chế mặc dù chính xác là có chỗ độc đáo của nó, nhưng... Lần này, Phi Mục trở thành Tử Lô mới là điều tất yếu!” Diệp Vân Thiên quay đầu, nhìn về phía mấy Tử Lô bên cạnh, sau khi thấy ánh mắt của mấy người có quan hệ tốt với mình truyền tới thì trong lòng của lão yên ổn hơn rất nhiều, khi nhìn về phía tấm hình của Mạnh Hạo thì thần sắc vẫn như thường, nhưng đáy lòng lại không vui và cười lạnh.
Tất cả những thứ bên ngoài, Mạnh Hạo cũng sẽ không để ý tới, kể từ khi bắt đầu quyết định luyện đan, hắn đã quyết định muốn làm thật đường hoàng. Giờ phút này bước đi ở trên sơn đạo, phía trước hắn là hư vô, nhưng mỗi khi bước chân của hắn rơi xuống, thì lại có một bậc thang xuất hiện, nâng thân hình của hắn đi thẳng tới phía trước.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong lúc ngoại giới vẫn còn đang xôn xao, thì Mạnh Hạo đã đi qua tất cả bậc thang tới khu vực thứ ba, còn cụ thể là bao nhiêu bậc thang thì Mạnh Hạo không biết. Nếu như hắn muốn, thì vượt qua một vạn bậc thang cũng chỉ là một cái ý niệm.
Số lượng cụ thể không phải là thứ mà Mạnh Hạo truy cầu, cũng không quan trọng.
“Người này là ai...” Hô hấp của Sở Ngọc Yên dồn dập. Cho đến giờ phút này, nàng vẫn không biết được rốt cuộc là ai đã sáng tạo ra một màn kinh người lúc trước. Đạo bất đồng thì lộ cũng bất đồng. Trừ phi đi tới đỉnh núi, nếu không rất khó có thể nhìn thấy nhau. Lúc này trong đầu nàng nghĩ tới đầu tiên là Diệp Phi Mục.
Nhưng rất nhanh, nàng liền do dự, có chút không quá chắc chắn. Bởi vì trực giác của nàng đã tự nói với mình, hình như khả năng là Diệp Phi Mục không lớn. Nhưng hết lần này tới lần khác, ở trong mắt nàng, trong mười người kể cả mình, ngoại trừ Diệp Phi Mục, thì không người nào có thể làm được điều này.
Trong trầm mặc, hai mắt Sở Ngọc Yên lộ ra kiên định, quay người tiếp tục đi tới.
Phức tạp nhất, cũng chính là Diệp Phi Mục. Hắn ngơ ngác đứng ở trên bậc thang, đã trầm mặc rất lâu.
“Người này là ai? Luyện chế đan dược gì... Lựa chọn của ta là một quả đan dược đã là cực hạn. Ta không tin còn có người ở trên lựa chọn đan đạo lại có thể vượt qua được ta. Cái khu vực thứ ba này, vốn là dùng đan dược ít nhất để mở ra bậc thang nhiều nhất!
Ta chỉ có một viên đan dược, người này không có khả năng vượt qua được ta! Diệp Phi Mục kiêu ngạo, lại khiến cho lòng gã lúc này đau đớn, nhưng cái đau đớn này chỉ trong nháy mắt đã biến mất.
“Ta nhất định vẫn là đệ nhất!” Hai mắt Diệp Phi Mục lóe lên, cất bước như bay mà đi. Gã phải đi tới khu vực thứ ba, trước lần tham gia thí luyện này, Tử Lô Diệp Vân Thiên đã làm trái với ước định của tông môn, mà âm thầm đem những kinh nghiệm khi tham gia thí nghiệm tấn chức năm đó nói cặn kẽ cho Diệp Phi Mục.
Trong đó có một chút, bắt đầu từ lúc vào khu vực thứ ba cho tới nơi cuối cùng thì đều có một cơ hội có thể nhìn thấy nhau ở trong mảnh khu vực này, ai có phương pháp vượt qua thì sẽ được Tiên Thổ thế giới phán định là vị trí thứ nhất!
Trong mắt mang theo chấp nhất, Diệp Phi Mục dùng tốc độ cực nhanh, gào thét mà đi.
Ngoại trừ Sở Ngọc Yên, Diệp Phi Mục cùng với Mạnh Hạo, thì lão giả và nam tử trung niên còn lại lúc này cũng đã lần lượt khôi phục, trong trầm mặc bay nhanh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, người đầu tiên đi tới cuối khu vực thứ ba là Sở Ngọc Yên. Trong lúc nàng phóng qua chỗ bậc thang thiếu hụt kia thì thân hình của nàng chấn động mạnh một cái. Bởi vì nàng nhìn thấy, ở trên núi đá trong mảnh khu vực thứ tư ở phía trước, giờ phút này hiện ra đầu tiên, không phải là yêu cầu luyện chế đan dược, mà là một loạt chữ viết.
Trong đó vị trí thứ ba, chính là tên nàng Sở Ngọc Yên. Ở phía sau, viết chín ngàn chín trăm chín mươi chín!
Sở Ngọc Yên thở sâu, ngẩng đầu nhìn lên vị trí thứ hai, là Diệp Phi Mục, bậc thang là một vạn.
“Một vạn... Hắn không hổ danh là Đan Đỉnh đại sư. Số lượng một vạn bậc thang này, đã là hoàn mỹ ở khu vực thứ ba. Nhưng... Tại sao hắn lại xếp thứ hai...” Sở Ngọc Yên khẽ giật mình, tim chợt đập nhanh, chậm rãi nâng ánh mắt rơi lên xếp hạng thứ nhất. Nháy mắt khi nhìn thấy, trong đầu nàng lập tức nổ vang, hai mắt lộ ra vẻ không thể nào tin.
“Thế nào lại là ngươi...” Sở Ngọc Yên thất thần. Cho dù lúc này mảnh núi đá đang tràn ra tử khí trước nay chưa từng có, nàng cũng đều không có chú ý tới, mà chỉ kinh ngạc nhìn lên bài danh trên tấm bia đá.
“Phương Mộc!” Diệp Phi Mục thì thào, thân hình có chút run rẩy, trong mắt mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi, càng có nhục nhã. Tựa như nếu Sở Ngọc Yên thắng gã thì gã còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng đây lại là một tên tiểu nhân vật mà lúc trước gã xem nhẹ nhất, cũng lại ở trong khu vực thí luyện thứ ba đã vượt qua chính mình.
Việc này đối với gã chính là một loại sỉ nhục. Trên thực tế kể từ lúc Mạnh Hạo bắt đầu trở thành Chủ Lô, cũng đã đưa tới rất nhiều phản cảm của các Chủ Lô khác, nhất là Diệp Phi Mục. Gã càng khinh miệt cái cách mà Mạnh Hạo trở thành Chủ Lô.
Thân hình Diệp Phi Mục run rẩy, lại càng có một cỗ tức giận tràn ngập. Bởi vì gã nhìn thấy sau hai chữ Phương Mộc xếp hạng nhất kia, hiện ra số bậc thang, chỉ là mười.
“Mười bậc thang... Mười bậc thang... Ta mở ra hoàn mỹ một vạn bậc thang, lại so không lại với mười cái bậc thang cỏn con. Phương Mộc này hắn luyện chế ra cái đan dược gì.” Diệp Phi Mục sẽ không đi hoài nghi sự công bằng trong lần thí luyện này, nhưng đáy lòng gã lại không phục.
Cho dù lúc này gã đã liên tưởng ra đan kiếp oanh động kinh thiên lúc trước là thuộc về ai.
Đối với tử khí đang tràn ra trên núi đá vào lúc này, Diệp Phi Mục cảm thấy đó là một sự châm chọc cực lớn, trong mắt gã dần dần lộ ra một vòng hàn mang.
Mạnh Hạo đứng ở bên cạnh núi đá trong khu vực thứ tư, mắt nhìn lên bài danh. Tay phải của hắn vung lên, sau khi đem thứ hạng này tiêu tán, số lượng lớn tử khí ầm ầm xuất hiện, nồng đậm đến cực điểm. Nhất là trong mắt người bên ngoài, sau khi đối chiếu thì lập tức nhìn thấy mức độ nồng đậm đã vượt qua Sở Ngọc Yên, vượt qua cả Diệp Phi Mục.
Mà thời gian kéo dài thì lại tới mấy canh giờ. Điều này càng hoàn toàn quét ngang tất cả mọi người.
Khi tử khí bị lò đan của Mạnh Hạo hấp thu, cái lò đan này run rẩy rồi chậm rãi thay đổi màu sắc, không còn là đen kịt nữa, mà đã lộ ra màu tím. Thậm chí lúc mới nhìn có chút không phân biệt là đen hay là tím. Nhưng giãy dụa đến từ cái lò đan này thì thủy chung vẫn không có nửa điểm biến mất, vẫn mãnh liệt như trước, vẫn không cam lòng như vậy.
Sau mấy canh giờ, cũng là lúc tử khí tiêu tán, trên núi đá dần dần hiện ra một đám chữ viết, hiện ra yêu cầu của khu vực cuối cùng này.
Bái sư!
Chớp mắt khi vừa nhìn thấy hai chữ này, thì trước mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên trở thành một mảnh vặn vẹo. Núi đã không còn là núi, trời... cũng đã không còn là trời!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.