Chương 1845: Băng Hỏa thế giới
Nhĩ Căn
28/01/2017
Là ngươi sao... Tiểu Bảo lẩm bẩm.
Gương mặt này hắn không thể quên được, đó chính là khuôn mặt đã mang lại cảm
giác ấm áp khi hắn cô độc nhất, tối tăm nhất trong đời.
Thật lâu sau, Tiểu Bảo để tay xuống, trên mặt nở nụ cười, nụ cười thật ấm áp.
Thời gian dần trôi qua, thấp thoáng đã mấy năm.
Phân thân của Mạnh Hạo đời thứ chín tại đại lục thứ nhất trong yên lặng dần dần mở ra, cùng lúc đó, bản tôn Mạnh Hạo đang ở bên trong đóa hoa to lớn trong tinh không mênh mông, tìm kiếm mảnh gương đồng cuối cùng!
- Chỉ cần tìm được mảnh cuối cùng này, thì tất cả đã được tập hợp lại đầy đủ, ta sẽ có thể... triệu hoán gương đồng trở về! Bản tôn Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên một phiến băng, ở nơi này, bốn phía bốn phương tám hướng đều là hàn băng vô tận.
Có thể thấy được ẩn sau hàn băng có vô số thảm thực vật, những thảm thực vật này tựa hồ đột ngột bị đóng băng lại vậy, tuy đã hóa thành tượng băng, nhưng vẫn còn lưu lại vẻ tươi đẹp như khi còn sống.
- Chỗ này thật quỷ dị... Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, từ lúc hắn tiến vào đóa hoa này vẫn không ngừng tìm mảnh vỡ gương đồng, nhưng bên trong khí tức băng hàn này, cho dù là tu vi cửu nguyên vẫn cảm thấy được lực lượng kinh khủng ẩn trong đó, không có lúc nào là không ở ngưng tụ, như muốn biến Mạnh Hạo thành tượng băng vậy.
Ánh mắt Mạnh Hạo hiện lên vẻ lạnh lùng, sau khi nghỉ dưỡng sức, hắn liền đứng dậy tiếp tục đi về phía trước. Mạnh Hạo đã tìm kiếm tất cả các nơi trong thế giới băng vô biên vô tận này, nhưng vẫn không tìm được mảnh vỡ gương đồng. Nhưng trong cảm giác của hắn, mảnh vỡ gương đồng lại ở trong đóa hoa to lớn này.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng gầm nhẹ từ đằng xa chợt truyền đến, theo đó, hàn băng ở bốn phía đều ầm ầm rung chuyển, thậm chí còn có từng khe nứt hiện ra.
Mạnh Hạo nhíu mày nhìn về xa xa, ở nơi đó có một ngọn núi lớn chừng 100 ngàn trượng, như xuyên thẳng trời cao, mà lúc này, chính là ngọn núi kia đang ầm ầm chấn động.
Thậm chí nếu cẩn thận quan sát, có thể thấy được đó căn bản cũng không phải là một ngọn núi, mà đó chính là một người khổng lồ cao trăm ngàn trượng. Người khổng lồ đang từ tư thế khoanh chân muốn đứng lên, nhưng xung quanh hắn lại có một loại lực lượng căn nguyên phong ấn ngăn cản hắn.
Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tên khổng lồ này chính là sinh mạng đầu tiên sau 20 năm hắn tiến vào nơi này gặp được. Vừa nhìn thấy hắn, tên này liền lộ ra sát khí, khai chiến với Mạnh Hạo.
Không hề nói chuyện đã lập tức ra tay. Mạnh Hạo cũng thử biểu lộ thiện ý, nhưng đối phương tỏ ra vô cảm, ngược lại sát khí lại càng đậm, dần dần Mạnh Hạo cũng tức giận, lập tức ra tay.
Tên khổng lồ 100 ngàn trượng này không phải là đối thủ Mạnh Hạo, nhưng lại gần như bất tử. Suốt 20 năm qua, Mạnh Hạo đã nhiều lần đánh bại đối phương, nhưng lại không có lần nào hoàn toàn tiêu diệt được tên này.
Đến cuối cùng, Mạnh Hạo cũng lười ra tay với tên Băng Sơn cự nhân này, dứt khoát phong ấn nó lại, rời đi chỗ xa gương đồng. Mà giờ khắc này, tên khổng lồ đang muốn phá vỡ phong ấn thoát ra.
Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, không để ý đến nó nữa, tiếp tục bay về phía trước.
Lại qua đi mấy năm, trong quá trình không ngừng phi hành, Mạnh Hạo đã nhận ra khí tức băng hàn ở chỗ này dường như dần dần yếu xuống, đến cuối cùng, tuy rằng vẫn còn kinh khủng, nhưng với hắn mà nói, đã không còn cảm giác gì.
- Chẳng lẽ sắp đi tới khu vực khác? Mạnh Hạo tăng tốc độ nhanh hơn. Mấy tháng sau, hắn đứng trên bầu trời, nhìn về phía xa, bất ngờ thấy được dưới mặt đất ở phía xa có rất nhiều thành trì.
Những thành trì này cũng không phải tập trung ở một chỗ, mà rải rác khắp nơi, số lượng phải tới mấy chục ngàn, bên trong mỗi thành trì đều có vô số sinh mạng.
Những thành trì này đều vô cùng khổng lồ, Sơn Hải Giới hay Thương Mang Tinh so sánh với nó thật giống như món đồ chơi vậy.
Mạnh Hạo tỏ ra trầm ngâm, những năm qua hắn đã đi qua rất nhiều thế giới để tìm mảnh vỡ gương đồng, cũng nhìn thấy rất nhiều sinh mạng không phải tu sĩ, có dạng người tựa như hung thú, cũng có dạng người là một đoàn sương mù tụ lại...
Vì vậy Mạnh Hạo đã sớm từ ngạc nhiên cảm thấy bình thường, biết được trong tinh không mêng mông này có vô số sinh mạng kỳ dị.
Giống như những sinh mạng trong các thành trì khổng lồ trước mắt vậy, tuy khoảng cách rất xa, nhưng Mạnh Hạo chỉ quét mắt nhìn qua là có thể thấy được rất rõ ràng hình dáng những sinh mạng trong thành.
Đó là nhưng sinh vật có bộ dạng tương tự như tu sĩ, nhưng lại vô cùng khổng lồ, phần lớn đều cao tới mười trượng, nhìn qua trông như một tòa núi nhỏ, thậm chí trẻ con vừa mới sinh ra cũng đã lớn cả trượng rồi.
Có một ít cường giả lại cao tới trăm trượng, nghìn trượng. Mạnh Hạo nhận ra, trong hơn 10 ngàn thành trì này, người khổng lồ mạnh nhất có tu vi đạt tới cửu nguyên sơ kỳ, cao tới mười ngàn trượng.
Hắn cũng không ở trong thành trì, mà đang khoanh chân tĩnh tọa, trở thành một tòa núi cao.
Từ dao động khí tức dao động cho thấy, sinh mạng lực của đối phương rõ ràng vẫn rất dồi dào. Mà xung quanh người khổng lồ này, cũng có những tòa núi khác do cường giả hóa thành, mặc dù không đạt được mười ngàn trượng, nhưng ít nhất cũng đạt tới năm ngàn trượng, số lượng tới mấy trăm tòa.
Hiển nhiên, những người khổng lồ này, chính là trụ cột của thế giới băng giá này. Thậm chí Mạnh Hạo còn nhận ra, tên Băng Sơn cự nhân 100 ngàn trượng hắn gặp trước kia, căn bản là cùng một chủng tộc với những người khổng lồ này.
Mà ở chỗ xa hơn, rốt cục Mạnh Hạo cũng thấy được đầu cuối cuối của thế giới băng giá này, nơi đó rõ ràng tồn tại bình nguyên xanh biếc.
Trên bình nguyên cũng xây dựng vô số thành trì, những thành trì kia nối iền nhau, tạo thành một tường thành kinh người. Sinh mạng bên trong cũng tương tự như tu sĩ, nhưng sau lưng đều có đôi cánh màu đỏ.
Màu sắc những đôi cánh này cũng tùy theo tu vi mà đậm nhạt khác nhau, tu vi càng cao thì màu sắc càng đỏ thẫm.
- Mảnh thế giới này khá thú vị, một bên băng giá, một bên ấm áp... Không đúng, nơi này là khu vực trung tâm của mảnh thế giới này, cho nên mới ấm áp, mà những người khổng lồ này cùng với những điểu nhân kia, cũng chỉ là có thể sinh tồn ở nơi này mà thôi.
Như vậy xem ra, ở phía xa hơn... hẳn là khu vực nóng bức. Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, nhắm hướng bình nguyên xanh biếc bay nhanh tới. Sự hiện hữu của hắn vượt qua tất cả sinh mạng ở nơi này, nên căn bản không ai có thể phát hiện được.
Lại qua đi mấy năm, dần dần Mạnh Hạo không còn nhìn thấy được màu xanh biếc nữa, mà mặt đất đều chuyển dần sang màu đỏ của địa hỏa. Địa hỏa nơi này đỏ thẫm, khiến bầu trời cũng bị nhuộm đỏ, nhiệt độ cũng cực nóng, sinh mạng tiến vào chỗ này sẽ lập tức trở thành tro bụi.
Nhất là đến điểm cuối, cho dù là cửu nguyên cũng phải thần hình câu diệt. Mạnh Hạo cũng cảm thấy khó chịu, thậm chí hắn còn cảm nhận được ở phía xa có một ngọn núi lửa khổng lồ, trong chớp mắt, dường như "ngọn núi lửa" kia cũng đã nhận ra Mạnh Hạo, lập tức phóng ra một cỗ khí tức không kém gì tên Băng Nguyên Cự Sơn kia.
Khí thế cuồn cuộn khiến bầu trời nổ vang như bị xé rách, khiến mặt đất run rẩy, núi lửa bạo phát. Trong vô tận dung nham, một con Hỏa Phượng màu đỏ phóng ra, đứng giữa không trung nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác, đồng thời cũng có sát cơ. Hỏa Phượng nhoáng lên một cái, tạo thành một biển lửa quét ngang thiên địa, phóng thẳng tới Mạnh Hạo.
Trong quá trình này, con Hỏa Phượng rút nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một nữ nhân. Tướng mạo nữ tử này tuyệt mỹ, phía sau có đôi cánh đỏ chói đến cực, chân đạp lên biển lửa giữa trời, trong nháy mắt đã tới.
- Người từ bên ngoài, nơi này không chào đón ngươi, lập tức cút ra ngoài! Một giọng nói mang theo vẻ tức giận bỗng nhiên truyền ra, vang vọng xung quanh Mạnh Hạo, đồng thời hư không xung quanh hắn cũng rắc rắc vỡ vụn, biển lửa tràn vào.
Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, nơi này có cao thủ tuyệt đỉnh tồn tại, hắn không hề cảm thấy ngoài ý muốn, nếu đầu cuối băng nguyên kia đã có Băng Sơn cự nhân, thì tại khu vực địa hỏa này có một con Hỏa Phượng cũng là điều hiển nhiên, giúp cho thế giới này duy trì cân bằng .
- Có thể tu hành đến tuvi ngang với cửu nguyên đỉnh phong, thậm chí vượt qua cường giả đỉnh phong bình thường, sao có thể không có tâm trí chứ, lại càng không có loại cường giả nào tính tình bộc chộp nóng nảy.
Con Hỏa Phượng này cùng với tên khổng lồ kia, vừa nhìn thấy hắn đã lộ ra địch ý mãnh liệt, như vậy... nhất định là bọn chúng biết tông tích mảnh vỡ gương đồng! Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, thân thể không lùi mà tiến tới, tay phải nhấc lên, lập tức từng ngọn ngọn núi rầm rầm phủ xuống, trực tiếp va chạm với biển lửa đang ập tới kia.
Thiên địa nổ vang, thế giới chấn động, nữ tử hóa thành Hỏa Phượng biến sắc, ánh mắt lộ ra sát cơ càng thêm mãnh liệt, thân thể nhoáng lên một cái, lần nữa hóa thành Hỏa Phượng, gào thét phóng thẳng tới Mạnh Hạo.
- Pháp thuật biến hóa, bổn tôn cũng biết! Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, trong chớp mắt thân thể hắn đã biến còn đại bàng màu xanh, sau đó màu sắc thay đổi gần như trở thành màu tím, đồng thời, một cỗ yêu khí ngập trời cũng ầm ầm khuếch tán, khiến cho phong vân vần vũ, thiên địa chấn động. Con đại bàng màu tím lập tức lao tới, cùng Hỏa Phượng va chạm giữa không trung.
Thiên địa chấn động dữ dội, từng khe nứt không gian lập tức truyền khắp bốn phía, sụp đổ một mảng lớn, mặt đất cũng đứtgãy sụp xuống. Hai vị cửu nguyên đỉnh phong giao chiến, đối với mảnh thế giới này ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng, nếu kéo dài nữa, mặt đất sẽ hoàn toàn vỡ nát.
Con Hỏa Phượng kia phát ra tiếng kêu thê lương, lập tức lui về sau, lần nữa hóa thành hình người, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía Mạnh Hạo.
Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn như thường, từ đại bàng biến lại thành hình người, lạnh lùng nhìn Hỏa Phượng.
- Tu vi các hạ cao như vậy, cho dù trong toàn bộ tinh không nhất định cũng không phải là hạng người vô danh, tới đây có chuyện gì?! Hỏa Phượng tuy không cam lòng, nhưng rõ ràng rất kiêng kỵ Mạnh Hạo, chỉ có thể cắn răng lên tiếng.
- Ngươi có lý trí hơn rất nhiều so với tên người băng khó chịu kia, Mạnh mỗ tới đây cũng không có ác ý. Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng.
- Người băng khó chịu? Ngươi đã gặp được Băng Sơn lão tổ sao? Hỏa Phượng nghe vậy hai mắt liền lóe lên một cái.
- Băng Sơn lão tổ? Nếu như ngươi đang nói đến tên khổng lồ100 ngàn trượng kia, thì đích xác Mạnh mỗ đã gặp, đồng thời cũng đã bị ta phong ấn tại chỗ. Mạnh Hạo nhìn về phía Hỏa Phượng.
Đồng tử Hỏa Phượng co rút lại, nàng có đoán được đối phương nói thật hay giả, sau một phen yên lặng cảm thụ, nàng liền hít sâu một hơi, nhìn về phía Mạnh Hạo càng thêm kiêng hơn.
- Như vậy đến cùng các hạ tới nơi này là vì cái gì? Hỏa Phượng trầm mặc một lát, rồi lần nữa hỏi.
- Vì nó! Mạnh Hạo vung tay áo, trước người lập tức lơ lửng một mảnh vỡ gương đồng, tỏa ra hào quang ngũ sắc rực rỡ.
Thật lâu sau, Tiểu Bảo để tay xuống, trên mặt nở nụ cười, nụ cười thật ấm áp.
Thời gian dần trôi qua, thấp thoáng đã mấy năm.
Phân thân của Mạnh Hạo đời thứ chín tại đại lục thứ nhất trong yên lặng dần dần mở ra, cùng lúc đó, bản tôn Mạnh Hạo đang ở bên trong đóa hoa to lớn trong tinh không mênh mông, tìm kiếm mảnh gương đồng cuối cùng!
- Chỉ cần tìm được mảnh cuối cùng này, thì tất cả đã được tập hợp lại đầy đủ, ta sẽ có thể... triệu hoán gương đồng trở về! Bản tôn Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên một phiến băng, ở nơi này, bốn phía bốn phương tám hướng đều là hàn băng vô tận.
Có thể thấy được ẩn sau hàn băng có vô số thảm thực vật, những thảm thực vật này tựa hồ đột ngột bị đóng băng lại vậy, tuy đã hóa thành tượng băng, nhưng vẫn còn lưu lại vẻ tươi đẹp như khi còn sống.
- Chỗ này thật quỷ dị... Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, từ lúc hắn tiến vào đóa hoa này vẫn không ngừng tìm mảnh vỡ gương đồng, nhưng bên trong khí tức băng hàn này, cho dù là tu vi cửu nguyên vẫn cảm thấy được lực lượng kinh khủng ẩn trong đó, không có lúc nào là không ở ngưng tụ, như muốn biến Mạnh Hạo thành tượng băng vậy.
Ánh mắt Mạnh Hạo hiện lên vẻ lạnh lùng, sau khi nghỉ dưỡng sức, hắn liền đứng dậy tiếp tục đi về phía trước. Mạnh Hạo đã tìm kiếm tất cả các nơi trong thế giới băng vô biên vô tận này, nhưng vẫn không tìm được mảnh vỡ gương đồng. Nhưng trong cảm giác của hắn, mảnh vỡ gương đồng lại ở trong đóa hoa to lớn này.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng gầm nhẹ từ đằng xa chợt truyền đến, theo đó, hàn băng ở bốn phía đều ầm ầm rung chuyển, thậm chí còn có từng khe nứt hiện ra.
Mạnh Hạo nhíu mày nhìn về xa xa, ở nơi đó có một ngọn núi lớn chừng 100 ngàn trượng, như xuyên thẳng trời cao, mà lúc này, chính là ngọn núi kia đang ầm ầm chấn động.
Thậm chí nếu cẩn thận quan sát, có thể thấy được đó căn bản cũng không phải là một ngọn núi, mà đó chính là một người khổng lồ cao trăm ngàn trượng. Người khổng lồ đang từ tư thế khoanh chân muốn đứng lên, nhưng xung quanh hắn lại có một loại lực lượng căn nguyên phong ấn ngăn cản hắn.
Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tên khổng lồ này chính là sinh mạng đầu tiên sau 20 năm hắn tiến vào nơi này gặp được. Vừa nhìn thấy hắn, tên này liền lộ ra sát khí, khai chiến với Mạnh Hạo.
Không hề nói chuyện đã lập tức ra tay. Mạnh Hạo cũng thử biểu lộ thiện ý, nhưng đối phương tỏ ra vô cảm, ngược lại sát khí lại càng đậm, dần dần Mạnh Hạo cũng tức giận, lập tức ra tay.
Tên khổng lồ 100 ngàn trượng này không phải là đối thủ Mạnh Hạo, nhưng lại gần như bất tử. Suốt 20 năm qua, Mạnh Hạo đã nhiều lần đánh bại đối phương, nhưng lại không có lần nào hoàn toàn tiêu diệt được tên này.
Đến cuối cùng, Mạnh Hạo cũng lười ra tay với tên Băng Sơn cự nhân này, dứt khoát phong ấn nó lại, rời đi chỗ xa gương đồng. Mà giờ khắc này, tên khổng lồ đang muốn phá vỡ phong ấn thoát ra.
Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, không để ý đến nó nữa, tiếp tục bay về phía trước.
Lại qua đi mấy năm, trong quá trình không ngừng phi hành, Mạnh Hạo đã nhận ra khí tức băng hàn ở chỗ này dường như dần dần yếu xuống, đến cuối cùng, tuy rằng vẫn còn kinh khủng, nhưng với hắn mà nói, đã không còn cảm giác gì.
- Chẳng lẽ sắp đi tới khu vực khác? Mạnh Hạo tăng tốc độ nhanh hơn. Mấy tháng sau, hắn đứng trên bầu trời, nhìn về phía xa, bất ngờ thấy được dưới mặt đất ở phía xa có rất nhiều thành trì.
Những thành trì này cũng không phải tập trung ở một chỗ, mà rải rác khắp nơi, số lượng phải tới mấy chục ngàn, bên trong mỗi thành trì đều có vô số sinh mạng.
Những thành trì này đều vô cùng khổng lồ, Sơn Hải Giới hay Thương Mang Tinh so sánh với nó thật giống như món đồ chơi vậy.
Mạnh Hạo tỏ ra trầm ngâm, những năm qua hắn đã đi qua rất nhiều thế giới để tìm mảnh vỡ gương đồng, cũng nhìn thấy rất nhiều sinh mạng không phải tu sĩ, có dạng người tựa như hung thú, cũng có dạng người là một đoàn sương mù tụ lại...
Vì vậy Mạnh Hạo đã sớm từ ngạc nhiên cảm thấy bình thường, biết được trong tinh không mêng mông này có vô số sinh mạng kỳ dị.
Giống như những sinh mạng trong các thành trì khổng lồ trước mắt vậy, tuy khoảng cách rất xa, nhưng Mạnh Hạo chỉ quét mắt nhìn qua là có thể thấy được rất rõ ràng hình dáng những sinh mạng trong thành.
Đó là nhưng sinh vật có bộ dạng tương tự như tu sĩ, nhưng lại vô cùng khổng lồ, phần lớn đều cao tới mười trượng, nhìn qua trông như một tòa núi nhỏ, thậm chí trẻ con vừa mới sinh ra cũng đã lớn cả trượng rồi.
Có một ít cường giả lại cao tới trăm trượng, nghìn trượng. Mạnh Hạo nhận ra, trong hơn 10 ngàn thành trì này, người khổng lồ mạnh nhất có tu vi đạt tới cửu nguyên sơ kỳ, cao tới mười ngàn trượng.
Hắn cũng không ở trong thành trì, mà đang khoanh chân tĩnh tọa, trở thành một tòa núi cao.
Từ dao động khí tức dao động cho thấy, sinh mạng lực của đối phương rõ ràng vẫn rất dồi dào. Mà xung quanh người khổng lồ này, cũng có những tòa núi khác do cường giả hóa thành, mặc dù không đạt được mười ngàn trượng, nhưng ít nhất cũng đạt tới năm ngàn trượng, số lượng tới mấy trăm tòa.
Hiển nhiên, những người khổng lồ này, chính là trụ cột của thế giới băng giá này. Thậm chí Mạnh Hạo còn nhận ra, tên Băng Sơn cự nhân 100 ngàn trượng hắn gặp trước kia, căn bản là cùng một chủng tộc với những người khổng lồ này.
Mà ở chỗ xa hơn, rốt cục Mạnh Hạo cũng thấy được đầu cuối cuối của thế giới băng giá này, nơi đó rõ ràng tồn tại bình nguyên xanh biếc.
Trên bình nguyên cũng xây dựng vô số thành trì, những thành trì kia nối iền nhau, tạo thành một tường thành kinh người. Sinh mạng bên trong cũng tương tự như tu sĩ, nhưng sau lưng đều có đôi cánh màu đỏ.
Màu sắc những đôi cánh này cũng tùy theo tu vi mà đậm nhạt khác nhau, tu vi càng cao thì màu sắc càng đỏ thẫm.
- Mảnh thế giới này khá thú vị, một bên băng giá, một bên ấm áp... Không đúng, nơi này là khu vực trung tâm của mảnh thế giới này, cho nên mới ấm áp, mà những người khổng lồ này cùng với những điểu nhân kia, cũng chỉ là có thể sinh tồn ở nơi này mà thôi.
Như vậy xem ra, ở phía xa hơn... hẳn là khu vực nóng bức. Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, nhắm hướng bình nguyên xanh biếc bay nhanh tới. Sự hiện hữu của hắn vượt qua tất cả sinh mạng ở nơi này, nên căn bản không ai có thể phát hiện được.
Lại qua đi mấy năm, dần dần Mạnh Hạo không còn nhìn thấy được màu xanh biếc nữa, mà mặt đất đều chuyển dần sang màu đỏ của địa hỏa. Địa hỏa nơi này đỏ thẫm, khiến bầu trời cũng bị nhuộm đỏ, nhiệt độ cũng cực nóng, sinh mạng tiến vào chỗ này sẽ lập tức trở thành tro bụi.
Nhất là đến điểm cuối, cho dù là cửu nguyên cũng phải thần hình câu diệt. Mạnh Hạo cũng cảm thấy khó chịu, thậm chí hắn còn cảm nhận được ở phía xa có một ngọn núi lửa khổng lồ, trong chớp mắt, dường như "ngọn núi lửa" kia cũng đã nhận ra Mạnh Hạo, lập tức phóng ra một cỗ khí tức không kém gì tên Băng Nguyên Cự Sơn kia.
Khí thế cuồn cuộn khiến bầu trời nổ vang như bị xé rách, khiến mặt đất run rẩy, núi lửa bạo phát. Trong vô tận dung nham, một con Hỏa Phượng màu đỏ phóng ra, đứng giữa không trung nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác, đồng thời cũng có sát cơ. Hỏa Phượng nhoáng lên một cái, tạo thành một biển lửa quét ngang thiên địa, phóng thẳng tới Mạnh Hạo.
Trong quá trình này, con Hỏa Phượng rút nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một nữ nhân. Tướng mạo nữ tử này tuyệt mỹ, phía sau có đôi cánh đỏ chói đến cực, chân đạp lên biển lửa giữa trời, trong nháy mắt đã tới.
- Người từ bên ngoài, nơi này không chào đón ngươi, lập tức cút ra ngoài! Một giọng nói mang theo vẻ tức giận bỗng nhiên truyền ra, vang vọng xung quanh Mạnh Hạo, đồng thời hư không xung quanh hắn cũng rắc rắc vỡ vụn, biển lửa tràn vào.
Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, nơi này có cao thủ tuyệt đỉnh tồn tại, hắn không hề cảm thấy ngoài ý muốn, nếu đầu cuối băng nguyên kia đã có Băng Sơn cự nhân, thì tại khu vực địa hỏa này có một con Hỏa Phượng cũng là điều hiển nhiên, giúp cho thế giới này duy trì cân bằng .
- Có thể tu hành đến tuvi ngang với cửu nguyên đỉnh phong, thậm chí vượt qua cường giả đỉnh phong bình thường, sao có thể không có tâm trí chứ, lại càng không có loại cường giả nào tính tình bộc chộp nóng nảy.
Con Hỏa Phượng này cùng với tên khổng lồ kia, vừa nhìn thấy hắn đã lộ ra địch ý mãnh liệt, như vậy... nhất định là bọn chúng biết tông tích mảnh vỡ gương đồng! Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, thân thể không lùi mà tiến tới, tay phải nhấc lên, lập tức từng ngọn ngọn núi rầm rầm phủ xuống, trực tiếp va chạm với biển lửa đang ập tới kia.
Thiên địa nổ vang, thế giới chấn động, nữ tử hóa thành Hỏa Phượng biến sắc, ánh mắt lộ ra sát cơ càng thêm mãnh liệt, thân thể nhoáng lên một cái, lần nữa hóa thành Hỏa Phượng, gào thét phóng thẳng tới Mạnh Hạo.
- Pháp thuật biến hóa, bổn tôn cũng biết! Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, trong chớp mắt thân thể hắn đã biến còn đại bàng màu xanh, sau đó màu sắc thay đổi gần như trở thành màu tím, đồng thời, một cỗ yêu khí ngập trời cũng ầm ầm khuếch tán, khiến cho phong vân vần vũ, thiên địa chấn động. Con đại bàng màu tím lập tức lao tới, cùng Hỏa Phượng va chạm giữa không trung.
Thiên địa chấn động dữ dội, từng khe nứt không gian lập tức truyền khắp bốn phía, sụp đổ một mảng lớn, mặt đất cũng đứtgãy sụp xuống. Hai vị cửu nguyên đỉnh phong giao chiến, đối với mảnh thế giới này ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng, nếu kéo dài nữa, mặt đất sẽ hoàn toàn vỡ nát.
Con Hỏa Phượng kia phát ra tiếng kêu thê lương, lập tức lui về sau, lần nữa hóa thành hình người, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía Mạnh Hạo.
Vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn như thường, từ đại bàng biến lại thành hình người, lạnh lùng nhìn Hỏa Phượng.
- Tu vi các hạ cao như vậy, cho dù trong toàn bộ tinh không nhất định cũng không phải là hạng người vô danh, tới đây có chuyện gì?! Hỏa Phượng tuy không cam lòng, nhưng rõ ràng rất kiêng kỵ Mạnh Hạo, chỉ có thể cắn răng lên tiếng.
- Ngươi có lý trí hơn rất nhiều so với tên người băng khó chịu kia, Mạnh mỗ tới đây cũng không có ác ý. Mạnh Hạo hờ hững lên tiếng.
- Người băng khó chịu? Ngươi đã gặp được Băng Sơn lão tổ sao? Hỏa Phượng nghe vậy hai mắt liền lóe lên một cái.
- Băng Sơn lão tổ? Nếu như ngươi đang nói đến tên khổng lồ100 ngàn trượng kia, thì đích xác Mạnh mỗ đã gặp, đồng thời cũng đã bị ta phong ấn tại chỗ. Mạnh Hạo nhìn về phía Hỏa Phượng.
Đồng tử Hỏa Phượng co rút lại, nàng có đoán được đối phương nói thật hay giả, sau một phen yên lặng cảm thụ, nàng liền hít sâu một hơi, nhìn về phía Mạnh Hạo càng thêm kiêng hơn.
- Như vậy đến cùng các hạ tới nơi này là vì cái gì? Hỏa Phượng trầm mặc một lát, rồi lần nữa hỏi.
- Vì nó! Mạnh Hạo vung tay áo, trước người lập tức lơ lửng một mảnh vỡ gương đồng, tỏa ra hào quang ngũ sắc rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.