Ngã Dục Phong Thiên

Chương 557: Bí pháp Tư Long.

Nhĩ Căn

07/07/2016

Mạnh Hạo lại dùng một cái Huyết Băng Thiểm, nhanh chóng rút lui, tốc độ cực nhanh, trực tiếp về lại trên tường thành.

Dù đây là chiến trường, nhưng chỉ trong chớp mắt, nơi đây lại đột nhiên trở nên yên tĩnh hiếm có…

Không thể không yên tĩnh, nơi này có rất nhiều người, nhưng lần đầu tiên thấy được một tu sĩ bị thiên lôi đánh chết tươi. Tuy nói thiên lôi cường đại, nhưng bản thân tu sĩ cũng không kém, loại chuyện bị sấm sét đánh chết này, phần lớn chỉ xuất hiện trong chuyện cười, rất ít người được nhìn thấy tận mắt…

Cũng có rất ít người, thật sự bị sét đánh chết, trừ phi là thiên kiếp trong truyền thuyết kia.

Nhưng thiên kiếp, đối với mọi người mà nói, đó càng hiếm thấy hơn, chỉ có chút đan dược hoặc thiên tài địa bảo mới xuất hiện. Nhưng thiên kiếp kiểu đó lại không nhằm vào con người…

- Bị sét đánh chết…

- Tại sao lại thế, đây rốt cuộc là sấm sét gì? Sao lại khủng bố như vậy…

- Khủng bố không phải là sấm sét đó, mà cái tên Mạnh đại sư chết tiệt kia kìa, ngay cả thiên lôi cũng giúp hắn!? Hay là đó là pháp thuật của hắn?

Tu sĩ Mặc Thổ cung và Tây Mạc đều hoảng sợ, tâm thần chấn động mãnh liệt. Loại chuyện bị sét đánh chết này, đối với bọn họ chính là quá kinh khủng.

Dù sao, tu sĩ sống dưới trời, mà thiên lôi là vật của trời, hình như… không có chỗ trốn!

Ngay cả đám tu sĩ Nguyên Anh cũng lộ ra tinh quang, hành động vừa rồi của Mạnh Hạo đã vượt qua dự liệu của mọi người, thậm chí, nếu Mạnh Hạo xuất ra pháp thuật kinh người hơn thì bọn họ cũng không khiếp sợ như thế… Nhưng Mạnh Hạo lại trực tiếp túm người, rồi giơ người ta tung lên cao, nhất là một loạt động tác lại thuần thục như thế, làm người ta không thể không hoài nghi, hắn đã thường xuyên làm như vậy rồi.

So với người Mặc Thổ cung và Tây Mạc, người Thánh Tuyết Thành đều lộ ra vẻ mặt cổ quái. Trong thời gian này, bọn họ đã sớm biết rõ, vị Mạnh đại sư này, gần như mỗi ngày đều bị sét đánh.

Loại chuyện này, mỗi người đều biết rõ, thậm chí có vài lúc, có người đi cầu đan, vừa tới liền gặp một màn lôi đình đánh xuống.



Lúc này thấy tên tu sĩ Tây Mạc luôn kiêu ngạo lúc trước bị thiên lôi đánh chết tươi, người Thánh Tuyết Thành cũng có cảm giác phức tạp… mơ hồ đã càng thêm kính sợ đối với Mạnh Hạo.

- Mạnh đại sư rốt cuộc đã làm ra chuyện trời giận người oán nào, mà mấy tháng qua đều có lôi đình thường xuyên muốn đánh chết hắn?

- Tên tu sĩ Tây Mạc kia cũng thật xui xẻo, cố tình trêu chọc Mạnh đại sư… Phải biết rằng, mấy tháng này, ta đã tận mắt nhìn thấy nhiều lần về sự thê thảm của hồn thể bị Mạnh đại sư giơ lên kia.

Mạnh Hạo ho khan một tiếng, đứng trên tường thành, không để ý tới ánh mắt xung quanh, đối với chuyện liên quan tới sấm sét, hắn đã sớm quen rồi, thậm chí đã sớm dự đoán được.

Sau một lúc lâu, chiến trường nơi này mới khôi phục trở lại, tu sĩ song phương lại triền khai chém giết. Nhưng trận chiến tranh này dần dần có biến hóa, tất cả tu sĩ đều sẽ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trời. Có đôi khi, chỉ là tiếng nổ của thuật pháp bình thường cũng làm bọn họ tránh né theo bản năng, giống như sợ đột nhiên xuất hiện lôi đình, rồi đánh mình chết tươi.

Loại hiện tượng này kéo dài tới ba ngày sau, mới dần dần biến mất. Ba ngày qua, tu sĩ Mặc Thổ không ngừng phát động tiến công, tiếng nổ chấn động trời cao, cho đến đêm thứ ba, một tiếng nổ thật lớn quanh quẩn, trận pháp gió lốc ngoài Thánh Tuyết thành đã vỡ tan.

Khi trận pháp vừa sụp đổ, lượng lớn tu sĩ Mặc Thổ cùng hung thú, còn có tu sĩ Tây Mạc nhất tề vọt lên.

Tiếng nổ quanh quẩn, Ngũ Giác Tinh trên bầu trời không ngừng phóng ra quang mang, tuy đã là đêm tối nhưng trên chiến trường lại sáng rõ, đem ban đêm nơi đây chiếu sáng như ban ngày.

Dường như đã tới thời khắc mấu chốt, bốn đại trưởng lão sớm ra tay, cùng tu sĩ Nguyên Anh Tây Mạc và Mặc Thổ, đứng giữa không trung, kịch liệt chém giết.

Sắc mặt Mạnh Hạo có chút khó coi, đứng trên tường thành, tay phải phóng ra một chỉ, huyết quang lóng lánh, trực tiếp bắn thẳng vào một phi cầm giữa không trung, một chỉ xuyên qua thân thể, nổ tung tử vong.

- Mới ba tháng, nếu thành trì bị phá như thế này thì Hàn Tuyết tằm của ta cũng không thể luyện ra được!

Mạnh Hạo nhíu mày, Thánh Tuyết thành có bị phá hay không cũng không quan hệ tới hắn, nhưng trong vòng nửa năm tuyệt không thể phá.

Đúng lúc này, mặt đất nổ vang, phía xa xa có hai cự nhân đạp chân gào thét mà tới, phía sau lại còn có mấy ngàn tu sĩ Tây Mạc cùng Mặc Thổ cung, một mảng đông nghìn nghịt, hơn nữa còn dắt theo cực nhiều hung thú dị yêu, gào thét mà đến.



- Vị Lão Tổ Trảm Linh kia sao còn chưa ra tay!?

Mạnh Hạo chần chờ một chút, ngày đó khi Chu Đức Khôn bị mang đi, Mạnh Hạo đã nghe tiếng gầm từ dưới lòng đất truyền lên. Một tiếng rống kia đã mạnh mẽ đánh chết vô số hung thú cùng tu sĩ bên ngoài thành.

Nhưng hôm nay, trận pháp gió lốc cũng đã bị phá, nhưng Lão Tổ Trảm Linh của gia tộc Hàn Tuyết lại còn chưa xuất hiện.

- Xem ra Hàn Tuyết Tung nói thật rồi, lời đồn bên ngoài cũng thật sự. Vị Lão Tổ Trảm Linh này đã là người sắp chết, nhưng Mặc Thổ cung quả thật cũng có kiêng kỵ. Lần tấn công này nhìn như mãnh liệt, nhưng trên thực tế, đối với tu vi Trảm Linh mà nói vẫn chỉ như dò xét mà thôi!

Mạnh Hạo trầm ngâm, bỗng nhiên dư quang liếc về phía xa, bên cạnh Hàn Tuyết San có hai tu sĩ Tây Mạc, đồ đằng biến ảo, bắn thẳng về phía Hàn Tuyêt San. Mà hai hộ vệ của Hàn Tuyết San bên cạnh đã toàn thân ngập máu, không thể chống cự.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, thân hình phóng về trước, Huyết Băng Thiểm phóng ra, khoảnh khắc liền xuất hiện sau lưng Hàn Tuyết San, tay phải chỉ một chỉ. Yêu phong đệ bát cấm nháy mắt xuất hiện. Hai tên tu sĩ Tây Mạc liền khựng người một chút, như bị phong ấn tu vi, cấm chế sinh mệnh, tiếp theo, kiếm quang gào thét, phi kiếm từ trong túi trữ vật của Mạnh Hạo phóng ra, trực tiếp cắt lấy đầu hai tên đó. Làm xong chuyện thì nó vờn quanh trên đỉnh đầu Mạnh Hạo, phát ra tiếng vù vù.

Sắc mặt Hàn Tuyết San tái nhợt, hơi mỉm cười nhìn Mạnh Hạo.

- Ngươi lại cứu ta lần nữa rồi!

Giờ phút này, bầu trời tràn đầy bông tuyết, bông tuyết như thổi ra táng ca (nhạc đám tang), âm thanh như nức nở quanh quẩn trong thiên địa, nhưng vẫn không thể lấn át được tiếng kêu thảm cùng tiếng nổ vang. Thành trì chấn động, Ngũ Giác Tinh trên không cũng đã vỡ tan, tu sĩ Tây Mạc cùng Mặc Thổ điên cuồng chém giết, khiến cho mặt tuyết này đã trở thành sông máu.

Mạnh Hạo không nói gì, chỉ nâng chân phải đạp xuống đất một cái, lập tức có vô số yêu khí không ai nhìn thấy ngưng tụ, tập trung sau lưng Mạnh Hạo, tạo thành một khối không khí mơ hồ, ngăn cản một luồng u quang, mà chiếc chiến xa ở phía trước đột nhiên bắn tới.

Tiếng nổ chấn động ù ù, yêu khí sau lưng Mạnh Hạo đã cản trở lấy luồng u quang này, nhưng lực trùng kích vẫn lan ra bốn phía. Mạnh Hạo ôm lấy Hàn Tuyết San tránh đi lực trùng kích, trong nháy mắt đã xuất hiện ở một chỗ khác trên tường thành.

- Ngươi đi đi, bọn chúng chỉ muốn tiêu diệt gia tộc Hàn Tuyết ta, không quan hệ tới ngươi, với tu vi của ngươi, có thể chạy thoát từ phía sau!

Hàn Tuyết San chua xót nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook