Chương 1316: Bọn họ chờ đợi
Nhĩ Căn
10/01/2017
Đan Quỷ, mở ra một thời đại, nhấc lên một cuộc mở màn bàng bạc đối với Đệ Cửu Sơn Hải, sẽ kéo dài mười ngàn năm.
Mười ngàn năm này, có khả năng vô hạn, người nào cũng không thể phán đoán, thiên kiêu sáng chói của các tông này trong mười ngàn năm tới, có thể đi tới trình độ dạng gì.
Hoặc giả, trong mười ngàn năm này còn sẽ xuất hiện dạng con cưng gì, nổi lên như một con ngựa khó lường!
Tỷ như Vương Đằng Phi!
Đan Quỷ mở màn cho một thời đại, Phàm Đông Nhi xốc lên tấm khăn che mặt mờ ảo sau màn mở màn, khiến cho thời đại này phủ xuống trước mắt tất cả mọi người.
Mà Phương Vệ, thì sau màn mở màn của thời đai này, từ từ nổi lên như một ngôi sao sáng chói, khắp thế gian chú ý, mỗi người đều hiểu, thời đại Chân Tiên... tới rồi.
Chân Tiên của Phàm Đông Nhi, rung chuyển gần phân nửa biển thứ chín, tên tuổi nàng chấn động; Chân Tiên của Phương Vệ, dẫn động bạo phát của Đông Thắng Tinh, ngưng tụ mười ngàn tiên binh quỳ lạy, càng chấn động hơn.
Nhưng không có người nào nghĩ tới, kế tiếp sau Phàm Đông Nhi, Phương Vệ, phủ xuống Chân Tiên Kiếp thứ ba, không ngờ không phải bất kỳ một thiên kiêu của tông môn gia tộc quen thuộc trong tai mắt mọi người, mà là... ở trong tinh không, trên một viên vẫn thạch... một tộc nhân bình thường của Vương gia!
Tiên môn ầm ầm phủ xuống, ở trong tiên kiếp đó, khi tiên khí tràn ngập tinh không, các tông môn gia tộc đồng loạt nhìn về phía vị trí kia mang theo đầy kinh ngạc.
Vương Đằng Phi!
Vương Đằng Phi trưởng thành trong thương tang, đã trải qua nhiều lắm, cho dù tử vong cũng sớm tới lui ở trước mặt hắn, sớm đã không còn là nam nhân hoàn mỹ ở Nam Thiên Tinh trước kia.
Trên người của hắn nhiều thêm trầm mặc, ít đi phần kiêu ngạo; cuộc đời của hắn, đã trải qua rất nhiều chuyện, hắn càng thông suốt.
Nhìn tiên kiếp, nhìn tiên môn, hắn cười, trong tiếng cười đó, hai mắt của hắn lộ ra chấp nhất, trong mơ hồ dường như hắn nhìn thấy trên Nam Thiên Đại Địa: gia tộc bị hủy diệt, nhìn thấy một mình đơn độc, từ thiên kiêu biến thành suy sụp, cho đến lúc thành toàn cho lão tổ.
Từng hình ảnh, tựa hồ thân ảnh của Mạnh Hạo đều tồn tại trong ký ức của hắn, không tiêu tan được, không mất đi được, bắt đầu từ Kháo Sơn Tông vẫn luôn như thế...
- Mạnh Hạo... Vương Đằng Phi ngửa mặt lên trời cười to, thân thể ầm ầm bay ra, chạy thẳng tới tiên kiếp, trong tiếng nổ "ầm ầm", bốn phía tinh không chấn động. Vào giờ khắc này tất cả tông môn gia tộc đều dời ánh mắt nhìn, ngưng trọng.
Nhất là... Vương gia!
Bọn họ nhìn tộc nhân dòng thứ đến từ Nam Thiên Tinh bị quên lãng này, các trưởng lão Vương gia, đều chấn động trong lòng.
Dưới tiên kiếp, Vương Đằng Phi nổi lên như mặt trời sáng chói. Tiên môn mở, tiên quang vô tận, tiên mạch của hắn cuối cùng mở được 95 mạch!
95 đường tiên mạch, không bằng Phương Vệ, so với Phàm Đông Nhi cũng kém một đường, nhưng dù như vậy, hắn vẫn làm chấn động tất cả tông môn gia tộc.
Nhất là, sau khi tiên mạch của Vương Đằng Phi mở ra 95 đường, chung quanh hắn cũng xuất hiện dị tượng, dị tượng này người ở bên ngoài nhìn lại không có gì, nhưng rơi vào trong mắt các trưởng lão Vương gia kia, lại nhấc lên tiếng nổ "ầm ầm" vang trời.
Dị tượng của Vương Đằng Phi là một viên tinh tú, không lớn, rất nhỏ rất nhỏ, nhưng vị trí xuất hiện... lại là trên mi tâm của Vương Đằng Phi!
Chậm rãi xoay tròn, một khí tức kinh người tràn ra, dường như thân thể của Vương Đằng Phi, vào giờ khắc này có bất đồng với trước!
- Đó là... dấu ấn của huyết mạch Cổ Thần!!!
- Đứa nhỏ này, không ngờ hắn thức tỉnh huyết mạch Cổ Thần, một trong mấy loại huyết mạch mạnh nhất của Vương gia ta! Cả Vương gia đều chấn động, không ít người cấp tốc bay ra hộ pháp cho Vương Đằng Phi.
Trong rừng trúc cấm địa của Vương gia, lão già lúc trước dạy dỗ Vương Mộc kia, thời khắc này đứng trên một cây trúc, thân mình lão gầy ốm, trên sắc thái có vô tận ý thương tang cổ xưa, ngày thường nhìn như xấu xa, nhưng một khi nghiêm túc, trong mắt lão lại phát ra tia sáng kinh khủng.
Lão nhìn tinh không xa xa, sắc mặt nghiêm túc.
- Cuối cùng cũng... xuất hiện một hậu nhân huyết mạch của sát tinh kia... không làm ta thất vọng... mạnh hơn nhiều so với mấy tên khốn trước kia!
Trong những ngày sau đó, trong thời gian ngắn ngủi nửa tháng, tiên môn thường xuyên xuất hiện ở rất nhiều khu vực Đệ Cửu Sơn Hải, Triệu Nhất Phàm mở tiên môn, nếu như không có Phương Vệ, hắn nhất định trở thành tiêu điểm chú ý, bởi vì hắn mở ra 97 mạch!
Khiến cho ba đại đạo môn một lần nữa trở thành chỗ tập trung ánh mắt của tất cả gia tộc tông môn.
Sau đó, Tống La Đan cũng bước chân vào Chân Tiên, Thái Dương Tử quật khởi liệt vào Tiên Cảnh!
Còn có Tôn Hải, cuối cùng cũng bước ra một bước kia, mặc dù chỉ mở ra 90 mạch, nhưng chung quy cũng bước chân vào trong thời đại này, không có bị tụt xuống quá xa.
Cho đến ngày Lý Linh Nhi, trong tiên kiếp đẩy ra tiên môn, tắm rửa tiên quang, thành tựu 96 mạch, bốn đại gia tộc hướng về phía Đệ Cửu Sơn Hải, chứng minh nội tình và sự cường hãn của họ!
Các thiên kiêu kia, mỗi người sau khi bước chân vào Chân Tiên, đều không hẹn mà giống nhau, cùng đưa mắt nhìn vào Đông Thắng Tinh, đều đang nhìn cùng một vị trí. Thậm chí có thể nói, bọn họ đều đang chờ đợi một người!
Bất kể là Phàm Đông Nhi hay là Phương Vệ, tất cả thiên kiêu bước chân vào Chân Tiên, đều như thế! Điều này khiến cho tất cả tông môn gia tộc trên Đệ Cửu Sơn Hải chú ý, thậm chí tán tu đều lưu ý chuyện này.
Dần dần, một tin đồn truyền khắp Đệ Cửu Sơn Hải.
- Các thiên kiêu kia, bọn họ đều đang đợi một người tên gọi Mạnh Hạo, người này cũng gọi là Phương Hạo, là tộc nhân Phương gia!
- Người này, ở Nam Thiên Đại Địa, lực áp tất cả thiên kiêu; ngày Đông Thăng ở Đông Thắng Tinh, quét ngang mọi người, trực diện Dương Tinh mười nhịp thở, trở thành tiêu điểm chú ý nhất!
- Phương Vệ bước chân vào Chân Tiên, muốn khiêu chiến người đầu tiên, chính là người này!
- Nữ thi phía sau Phàm Đông Nhi, chính là vì đắc tội với người này, bị cưỡng ép kết nhân quả!
- Nghe đồn, hắn là chuẩn đạo lữ của Lý Linh Nhi!
- Nghe đồn, Thái Dương Tử, Tống La Đan, Vương Mộc, đều là bại tướng dưới tay hắn!
- Nghe đồn, Triệu Nhất Phàm từng nói, mình không bằng Mạnh Hạo!
- Nghe đồn, người này từng bắt giữ Quý Âm của Quý gia!
- Nghe đồn, người này trong tay nắm rất nhiều giấy nợ, gần như tất cả thiên kiêu đều thiếu nợ hắn, món nợ rất lớn!
- Bọn họ, đang đợi Mạnh Hạo... thành Chân Tiên!
Dần dần tên của Mạnh Hạo truyền khắp Đệ Cửu Sơn Hải, cho dù là trên Nam Thiên Tinh đều có người nghe được. Vợ chồng Phương Tú Phong, đứng trên đường lâu, nhìn tinh không xa xa, bọn họ thầm chúc phúc cho con mình...
Mà lúc này, Mạnh Hạo ở trong Minh Cung của tổ địa, đường tiên mạch thứ ba của hắn sớm đã ngưng tụ thành, rồi đường thứ tư, đường thứ năm cũng đều hoàn thành... hắn đang hướng tới đường thứ sáu.
Làn khói rồng kia đã tiêu tan hơn phân nửa, trong Minh Cung không còn tràn ngập sương mù như trước, mà đã thấy rõ rất nhiều, nhưng Mạnh Hạo vẫn còn chưa kết thúc.
Điều hắn muốn, là trước nay chưa từng có, hắn muốn, không phải là hậu tích bạc phát, mà muốn ở khoảnh khắc bước chân vào Chân Tiên kia, sẽ toàn diện bùng phát.
Hắn muốn, là không lên tiếng thì thôi, lên tiếng thì phải kinh người!
Trong cơ thể Mạnh Hạo nổ ầm ầm. Thời khắc này đường tiên mạch thứ sáu đã mở ra năm thành, còn đang không ngừng tiến hành, dần dần sáu thành, bảy thành, tám thành!
Mạnh Hạo không biết mình ở trong Minh Cung này đã bao lâu, hắn không có lãng phí một phút một giây thời gian, còn đang đánh sâu vào.
Cho đến chín thành, mười thành, trong cơ thể Mạnh Hạo, đường tiên mạch thứ sáu ầm ầm bùng phát, tia sáng vô tận, khiến cho thân thể của hắn, cực kỳ sáng bóng, giống như thủy tinh, thậm chí nhìn thoáng qua giống như linh thạch.
Lúc này nếu Mạnh Hạo có thể thấy được chính mình, có lẽ hắn... sẽ tự yêu mình.
Sáu đường tiên mạch vẫn chưa phải đầu cuối, Mạnh Hạo không chút chần chừ, trong nháy mắt đường tiên mạch thứ sáu vừa thành, hắn ngưng tụ toàn bộ tu vi, hấp thu lực lượng trong sương mù rồng, mở ra đường tiên mạch thứ bảy!
Giờ phút này, hắn sớm đã hiểu rõ, con rồng đồng thau kia khi còn sống, khẳng định là một tồn tại kinh khủng, bằng không, không có khả năng cho tới bây giờ, còn có thể có tiên khí kinh người như vậy.
Đường tiên mạch thứ bảy, ầm ầm ngưng tụ.
Bên ngoài Vụ Trung Thiên, Phương Đạo Hoằng và Phương Lâm Hà đều đang đợi, bọn họ không biết chuyện xảy ra ở bên ngoài, bọn họ chỉ biết là, sau khi Mạnh Hạo bước chân vào Vụ Trung Thiên không lâu, sương mù trong tổ địa liền trở thành biển sương mù.
Đệ thất tổ theo trên bầu trời, lão không thấy được biến hóa bên trong Vụ Trung Thiên, nhưng lão mơ hồ có cảm giác, một khi Mạnh Hạo đi ra sẽ thoát thai hoán cốt như cá vượt Long Môn!
Thời gian trôi qua, khi thời gian cách tổ địa mở ra, chỉ còn lại ba ngày, Mạnh Hạo vẫn ở trong Minh Cung, đường tiên mạch thứ bảy trong cơ thể hắn, ầm ầm ngưng tụ, tia sáng từ trong cơ thể tràn ra xuyên thấu thân thể của hắn, lan tràn ra ngoài, chiếu rọi khắp cả Minh Cung.
Mạnh Hạo mở mắt ra, hai mắt hắn hoàn toàn khác với trước, càng thêm sâu sắc, có tia sáng lấp lánh, trước mặt của hắn, làn khói rồng lúc này chỉ còn lại có một cái đuôi, tiên khí ẩn chứa bên trong tuy rằng vẫn còn nồng đậm, nhưng không nhiều lắm.
"Còn có thể mở ra... một mạch cuối cùng!" Mạnh Hạo trong mắt lộ ra ý điên cuồng, hắn hít sâu một hơi, vận chuyển toàn bộ tu vi trong cơ thể, toàn lực chấn động bảy đường tiên mạch, "ầm" một tiếng, cái đuôi làn khói rồng kia chớp mắt một cái đã bị Mạnh Hạo hút toàn bộ vào cơ thể.
Thân thể hắn, dường như sắp nổ tung, trong tiếng nổ "ầm ầm", đường tiên mạch thứ tám bắt đầu ngưng tụ, một khí tức càng ngày càng mạnh đang không ngừng tụ tập trên thân Mạnh Hạo. Hắn không biết giờ này mình tương đương với cảnh giới gì, những chuyện này hắn không quan tâm.
Giờ này ý niệm duy nhất của Mạnh Hạo, chính là tích lũy đạt tới cực hạn của mình, để mở ra đường tiên mạch thứ tám!
"Đường tiên mạch này một khi thành công, trên lý thuyết, ta có thể mở ra tiên mạch cực hạn, không còn là 101, mà là 108..."
"Nhưng đây chỉ là lý luận mà thôi, thực tế như thế nào, có khả năng hay không... cuối cùng ta mở ra tiên mạch, vượt qua được mấy con số này, hết thảy đều không biết!"
"Nhưng bất kể như thế nào, Chân Tiên Cảnh, ta từng nỗ lực, ta từng phấn đấu, tích lũy của ta vượt qua tất cả mọi người, tiên mạch của ta... nhất định cũng sẽ vượt qua tất cả mọi người!"
"Mục tiêu của ta, cũng không thể đặt ở trên người bất kỳ người nào khác, mục tiêu của ta... vĩnh viễn chính là... vượt qua chính mình!"
"Không ngừng vượt qua, không ngừng đột phá, không ngừng đi tới đầu cuối ta có thể đi tới, rồi bước ra một bước!"
"Như thế, mới là đạo của Mạnh Hạo ta, tự do tự tại, vô câu vô thúc... nếu ta muốn có, trời không thể nói không, nếu ta muốn không, trời không thể nói có!"
"Bá đạo cũng tốt, tự tại cũng được, đây... chính là đạo của Mạnh Hạo ta!" Trong cơ thể Mạnh Hạo nổ ầm ầm, đường tiên mạch thứ tám, theo tiên khí lại tới, chợt ngưng tụ liên tục!
Một thành, ba thành, năm thành...
Hai ngày sau, khi cách ngày tổ địa mở cửa chỉ còn lại có một ngày, trong cơ thể Mạnh Hạo, đường tiên mạch thứ tám trong tiếng nổ "ầm ầm", mở được thành thứ mười!
Đường tiên mạch thứ tám... xuất hiện! Đăng bởi: admin
Mười ngàn năm này, có khả năng vô hạn, người nào cũng không thể phán đoán, thiên kiêu sáng chói của các tông này trong mười ngàn năm tới, có thể đi tới trình độ dạng gì.
Hoặc giả, trong mười ngàn năm này còn sẽ xuất hiện dạng con cưng gì, nổi lên như một con ngựa khó lường!
Tỷ như Vương Đằng Phi!
Đan Quỷ mở màn cho một thời đại, Phàm Đông Nhi xốc lên tấm khăn che mặt mờ ảo sau màn mở màn, khiến cho thời đại này phủ xuống trước mắt tất cả mọi người.
Mà Phương Vệ, thì sau màn mở màn của thời đai này, từ từ nổi lên như một ngôi sao sáng chói, khắp thế gian chú ý, mỗi người đều hiểu, thời đại Chân Tiên... tới rồi.
Chân Tiên của Phàm Đông Nhi, rung chuyển gần phân nửa biển thứ chín, tên tuổi nàng chấn động; Chân Tiên của Phương Vệ, dẫn động bạo phát của Đông Thắng Tinh, ngưng tụ mười ngàn tiên binh quỳ lạy, càng chấn động hơn.
Nhưng không có người nào nghĩ tới, kế tiếp sau Phàm Đông Nhi, Phương Vệ, phủ xuống Chân Tiên Kiếp thứ ba, không ngờ không phải bất kỳ một thiên kiêu của tông môn gia tộc quen thuộc trong tai mắt mọi người, mà là... ở trong tinh không, trên một viên vẫn thạch... một tộc nhân bình thường của Vương gia!
Tiên môn ầm ầm phủ xuống, ở trong tiên kiếp đó, khi tiên khí tràn ngập tinh không, các tông môn gia tộc đồng loạt nhìn về phía vị trí kia mang theo đầy kinh ngạc.
Vương Đằng Phi!
Vương Đằng Phi trưởng thành trong thương tang, đã trải qua nhiều lắm, cho dù tử vong cũng sớm tới lui ở trước mặt hắn, sớm đã không còn là nam nhân hoàn mỹ ở Nam Thiên Tinh trước kia.
Trên người của hắn nhiều thêm trầm mặc, ít đi phần kiêu ngạo; cuộc đời của hắn, đã trải qua rất nhiều chuyện, hắn càng thông suốt.
Nhìn tiên kiếp, nhìn tiên môn, hắn cười, trong tiếng cười đó, hai mắt của hắn lộ ra chấp nhất, trong mơ hồ dường như hắn nhìn thấy trên Nam Thiên Đại Địa: gia tộc bị hủy diệt, nhìn thấy một mình đơn độc, từ thiên kiêu biến thành suy sụp, cho đến lúc thành toàn cho lão tổ.
Từng hình ảnh, tựa hồ thân ảnh của Mạnh Hạo đều tồn tại trong ký ức của hắn, không tiêu tan được, không mất đi được, bắt đầu từ Kháo Sơn Tông vẫn luôn như thế...
- Mạnh Hạo... Vương Đằng Phi ngửa mặt lên trời cười to, thân thể ầm ầm bay ra, chạy thẳng tới tiên kiếp, trong tiếng nổ "ầm ầm", bốn phía tinh không chấn động. Vào giờ khắc này tất cả tông môn gia tộc đều dời ánh mắt nhìn, ngưng trọng.
Nhất là... Vương gia!
Bọn họ nhìn tộc nhân dòng thứ đến từ Nam Thiên Tinh bị quên lãng này, các trưởng lão Vương gia, đều chấn động trong lòng.
Dưới tiên kiếp, Vương Đằng Phi nổi lên như mặt trời sáng chói. Tiên môn mở, tiên quang vô tận, tiên mạch của hắn cuối cùng mở được 95 mạch!
95 đường tiên mạch, không bằng Phương Vệ, so với Phàm Đông Nhi cũng kém một đường, nhưng dù như vậy, hắn vẫn làm chấn động tất cả tông môn gia tộc.
Nhất là, sau khi tiên mạch của Vương Đằng Phi mở ra 95 đường, chung quanh hắn cũng xuất hiện dị tượng, dị tượng này người ở bên ngoài nhìn lại không có gì, nhưng rơi vào trong mắt các trưởng lão Vương gia kia, lại nhấc lên tiếng nổ "ầm ầm" vang trời.
Dị tượng của Vương Đằng Phi là một viên tinh tú, không lớn, rất nhỏ rất nhỏ, nhưng vị trí xuất hiện... lại là trên mi tâm của Vương Đằng Phi!
Chậm rãi xoay tròn, một khí tức kinh người tràn ra, dường như thân thể của Vương Đằng Phi, vào giờ khắc này có bất đồng với trước!
- Đó là... dấu ấn của huyết mạch Cổ Thần!!!
- Đứa nhỏ này, không ngờ hắn thức tỉnh huyết mạch Cổ Thần, một trong mấy loại huyết mạch mạnh nhất của Vương gia ta! Cả Vương gia đều chấn động, không ít người cấp tốc bay ra hộ pháp cho Vương Đằng Phi.
Trong rừng trúc cấm địa của Vương gia, lão già lúc trước dạy dỗ Vương Mộc kia, thời khắc này đứng trên một cây trúc, thân mình lão gầy ốm, trên sắc thái có vô tận ý thương tang cổ xưa, ngày thường nhìn như xấu xa, nhưng một khi nghiêm túc, trong mắt lão lại phát ra tia sáng kinh khủng.
Lão nhìn tinh không xa xa, sắc mặt nghiêm túc.
- Cuối cùng cũng... xuất hiện một hậu nhân huyết mạch của sát tinh kia... không làm ta thất vọng... mạnh hơn nhiều so với mấy tên khốn trước kia!
Trong những ngày sau đó, trong thời gian ngắn ngủi nửa tháng, tiên môn thường xuyên xuất hiện ở rất nhiều khu vực Đệ Cửu Sơn Hải, Triệu Nhất Phàm mở tiên môn, nếu như không có Phương Vệ, hắn nhất định trở thành tiêu điểm chú ý, bởi vì hắn mở ra 97 mạch!
Khiến cho ba đại đạo môn một lần nữa trở thành chỗ tập trung ánh mắt của tất cả gia tộc tông môn.
Sau đó, Tống La Đan cũng bước chân vào Chân Tiên, Thái Dương Tử quật khởi liệt vào Tiên Cảnh!
Còn có Tôn Hải, cuối cùng cũng bước ra một bước kia, mặc dù chỉ mở ra 90 mạch, nhưng chung quy cũng bước chân vào trong thời đại này, không có bị tụt xuống quá xa.
Cho đến ngày Lý Linh Nhi, trong tiên kiếp đẩy ra tiên môn, tắm rửa tiên quang, thành tựu 96 mạch, bốn đại gia tộc hướng về phía Đệ Cửu Sơn Hải, chứng minh nội tình và sự cường hãn của họ!
Các thiên kiêu kia, mỗi người sau khi bước chân vào Chân Tiên, đều không hẹn mà giống nhau, cùng đưa mắt nhìn vào Đông Thắng Tinh, đều đang nhìn cùng một vị trí. Thậm chí có thể nói, bọn họ đều đang chờ đợi một người!
Bất kể là Phàm Đông Nhi hay là Phương Vệ, tất cả thiên kiêu bước chân vào Chân Tiên, đều như thế! Điều này khiến cho tất cả tông môn gia tộc trên Đệ Cửu Sơn Hải chú ý, thậm chí tán tu đều lưu ý chuyện này.
Dần dần, một tin đồn truyền khắp Đệ Cửu Sơn Hải.
- Các thiên kiêu kia, bọn họ đều đang đợi một người tên gọi Mạnh Hạo, người này cũng gọi là Phương Hạo, là tộc nhân Phương gia!
- Người này, ở Nam Thiên Đại Địa, lực áp tất cả thiên kiêu; ngày Đông Thăng ở Đông Thắng Tinh, quét ngang mọi người, trực diện Dương Tinh mười nhịp thở, trở thành tiêu điểm chú ý nhất!
- Phương Vệ bước chân vào Chân Tiên, muốn khiêu chiến người đầu tiên, chính là người này!
- Nữ thi phía sau Phàm Đông Nhi, chính là vì đắc tội với người này, bị cưỡng ép kết nhân quả!
- Nghe đồn, hắn là chuẩn đạo lữ của Lý Linh Nhi!
- Nghe đồn, Thái Dương Tử, Tống La Đan, Vương Mộc, đều là bại tướng dưới tay hắn!
- Nghe đồn, Triệu Nhất Phàm từng nói, mình không bằng Mạnh Hạo!
- Nghe đồn, người này từng bắt giữ Quý Âm của Quý gia!
- Nghe đồn, người này trong tay nắm rất nhiều giấy nợ, gần như tất cả thiên kiêu đều thiếu nợ hắn, món nợ rất lớn!
- Bọn họ, đang đợi Mạnh Hạo... thành Chân Tiên!
Dần dần tên của Mạnh Hạo truyền khắp Đệ Cửu Sơn Hải, cho dù là trên Nam Thiên Tinh đều có người nghe được. Vợ chồng Phương Tú Phong, đứng trên đường lâu, nhìn tinh không xa xa, bọn họ thầm chúc phúc cho con mình...
Mà lúc này, Mạnh Hạo ở trong Minh Cung của tổ địa, đường tiên mạch thứ ba của hắn sớm đã ngưng tụ thành, rồi đường thứ tư, đường thứ năm cũng đều hoàn thành... hắn đang hướng tới đường thứ sáu.
Làn khói rồng kia đã tiêu tan hơn phân nửa, trong Minh Cung không còn tràn ngập sương mù như trước, mà đã thấy rõ rất nhiều, nhưng Mạnh Hạo vẫn còn chưa kết thúc.
Điều hắn muốn, là trước nay chưa từng có, hắn muốn, không phải là hậu tích bạc phát, mà muốn ở khoảnh khắc bước chân vào Chân Tiên kia, sẽ toàn diện bùng phát.
Hắn muốn, là không lên tiếng thì thôi, lên tiếng thì phải kinh người!
Trong cơ thể Mạnh Hạo nổ ầm ầm. Thời khắc này đường tiên mạch thứ sáu đã mở ra năm thành, còn đang không ngừng tiến hành, dần dần sáu thành, bảy thành, tám thành!
Mạnh Hạo không biết mình ở trong Minh Cung này đã bao lâu, hắn không có lãng phí một phút một giây thời gian, còn đang đánh sâu vào.
Cho đến chín thành, mười thành, trong cơ thể Mạnh Hạo, đường tiên mạch thứ sáu ầm ầm bùng phát, tia sáng vô tận, khiến cho thân thể của hắn, cực kỳ sáng bóng, giống như thủy tinh, thậm chí nhìn thoáng qua giống như linh thạch.
Lúc này nếu Mạnh Hạo có thể thấy được chính mình, có lẽ hắn... sẽ tự yêu mình.
Sáu đường tiên mạch vẫn chưa phải đầu cuối, Mạnh Hạo không chút chần chừ, trong nháy mắt đường tiên mạch thứ sáu vừa thành, hắn ngưng tụ toàn bộ tu vi, hấp thu lực lượng trong sương mù rồng, mở ra đường tiên mạch thứ bảy!
Giờ phút này, hắn sớm đã hiểu rõ, con rồng đồng thau kia khi còn sống, khẳng định là một tồn tại kinh khủng, bằng không, không có khả năng cho tới bây giờ, còn có thể có tiên khí kinh người như vậy.
Đường tiên mạch thứ bảy, ầm ầm ngưng tụ.
Bên ngoài Vụ Trung Thiên, Phương Đạo Hoằng và Phương Lâm Hà đều đang đợi, bọn họ không biết chuyện xảy ra ở bên ngoài, bọn họ chỉ biết là, sau khi Mạnh Hạo bước chân vào Vụ Trung Thiên không lâu, sương mù trong tổ địa liền trở thành biển sương mù.
Đệ thất tổ theo trên bầu trời, lão không thấy được biến hóa bên trong Vụ Trung Thiên, nhưng lão mơ hồ có cảm giác, một khi Mạnh Hạo đi ra sẽ thoát thai hoán cốt như cá vượt Long Môn!
Thời gian trôi qua, khi thời gian cách tổ địa mở ra, chỉ còn lại ba ngày, Mạnh Hạo vẫn ở trong Minh Cung, đường tiên mạch thứ bảy trong cơ thể hắn, ầm ầm ngưng tụ, tia sáng từ trong cơ thể tràn ra xuyên thấu thân thể của hắn, lan tràn ra ngoài, chiếu rọi khắp cả Minh Cung.
Mạnh Hạo mở mắt ra, hai mắt hắn hoàn toàn khác với trước, càng thêm sâu sắc, có tia sáng lấp lánh, trước mặt của hắn, làn khói rồng lúc này chỉ còn lại có một cái đuôi, tiên khí ẩn chứa bên trong tuy rằng vẫn còn nồng đậm, nhưng không nhiều lắm.
"Còn có thể mở ra... một mạch cuối cùng!" Mạnh Hạo trong mắt lộ ra ý điên cuồng, hắn hít sâu một hơi, vận chuyển toàn bộ tu vi trong cơ thể, toàn lực chấn động bảy đường tiên mạch, "ầm" một tiếng, cái đuôi làn khói rồng kia chớp mắt một cái đã bị Mạnh Hạo hút toàn bộ vào cơ thể.
Thân thể hắn, dường như sắp nổ tung, trong tiếng nổ "ầm ầm", đường tiên mạch thứ tám bắt đầu ngưng tụ, một khí tức càng ngày càng mạnh đang không ngừng tụ tập trên thân Mạnh Hạo. Hắn không biết giờ này mình tương đương với cảnh giới gì, những chuyện này hắn không quan tâm.
Giờ này ý niệm duy nhất của Mạnh Hạo, chính là tích lũy đạt tới cực hạn của mình, để mở ra đường tiên mạch thứ tám!
"Đường tiên mạch này một khi thành công, trên lý thuyết, ta có thể mở ra tiên mạch cực hạn, không còn là 101, mà là 108..."
"Nhưng đây chỉ là lý luận mà thôi, thực tế như thế nào, có khả năng hay không... cuối cùng ta mở ra tiên mạch, vượt qua được mấy con số này, hết thảy đều không biết!"
"Nhưng bất kể như thế nào, Chân Tiên Cảnh, ta từng nỗ lực, ta từng phấn đấu, tích lũy của ta vượt qua tất cả mọi người, tiên mạch của ta... nhất định cũng sẽ vượt qua tất cả mọi người!"
"Mục tiêu của ta, cũng không thể đặt ở trên người bất kỳ người nào khác, mục tiêu của ta... vĩnh viễn chính là... vượt qua chính mình!"
"Không ngừng vượt qua, không ngừng đột phá, không ngừng đi tới đầu cuối ta có thể đi tới, rồi bước ra một bước!"
"Như thế, mới là đạo của Mạnh Hạo ta, tự do tự tại, vô câu vô thúc... nếu ta muốn có, trời không thể nói không, nếu ta muốn không, trời không thể nói có!"
"Bá đạo cũng tốt, tự tại cũng được, đây... chính là đạo của Mạnh Hạo ta!" Trong cơ thể Mạnh Hạo nổ ầm ầm, đường tiên mạch thứ tám, theo tiên khí lại tới, chợt ngưng tụ liên tục!
Một thành, ba thành, năm thành...
Hai ngày sau, khi cách ngày tổ địa mở cửa chỉ còn lại có một ngày, trong cơ thể Mạnh Hạo, đường tiên mạch thứ tám trong tiếng nổ "ầm ầm", mở được thành thứ mười!
Đường tiên mạch thứ tám... xuất hiện! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.