Ngã Dục Phong Thiên

Chương 918: Cảnh giới thứ ba. (2) .

Nhĩ Căn

05/01/2017

Cấm chế này, ngăn cản đường đi của Mạnh Hạo, phía sau cấm chế, là một con đường nhỏ trên núi, có thể nhìn thấy rất nhiều hài cốt. Con đường này, Mạnh Hạo vô cùng quen thuộc, vì con đường này đi thông tới động phủ của hắn trên núi thứ tư.

Đứng bên ngoài cấm chế, Mạnh Hạo sắc mặt phức tạp, một lúc sau hắn nhắm mắt lại, khi mở mắt ra bèn giơ tay phải lên, bắt một loại ấn quyết cổ quái, mang theo một loạt tàn ảnh nhẹ nhàng ấn về phía trước.

Không một tiếng động, ánh sáng cấm chế tồn tại gần như vĩnh hằng ở nơi này, đột nhiên lóe sáng mãnh liệt, dần dần mỏng đi, cho đến khi trước mặt Mạnh Hạo xuất hiện một lỗ hổng.

Mạnh Hạo thở nhẹ, bước vào trong đó, vẻ mặt buồn phiền, nhìn thi hài đầy rẫy, đi mãi đến tận cuối con đường, nơi đó là động phủ hắn đã ở mấy tháng trong cảnh giới thứ hai.

Cánh cửa động phủ đã tan vỡ từ lâu, bên trong hoàn toàn trống rỗng, bụi bặm giăng đầy, bức tượng binh lính Kha Vân Hải đưa hắn lúc ở cảnh giới thứ hai cũng không còn.

- Có lẽ, bức tượng đó vốn không tồn tại.

Mạnh Hạo lặng lẽ ngồi bên ngoài động phủ, khi còn ở cảnh giới thứ hai, hắn thường ngồi ở nơi này, nhìn đất trời xa xăm, mỗi lần ngồi đều rất lâu.

Hắn biết, trong cảnh giới thứ ba, tất cả tu sĩ của vùng đất Nam Thiên, đều tự có phương pháp của mình, dùng những thu hoạch có được ở cảnh giới thứ hai, không ngừng đào vét những bảo vật còn lưu lại nơi này.

Có thể nói cảnh giới thứ ba này, giống như một tàng bảo các được mở ra, bất cứ ai chỉ cần đến cảnh giới này, có cơ duyên nhất định, liền có thể thu được kỳ ngộ ở đây.

Một lúc lâu sau, Mạnh Hạo đứng dậy, rời khỏi động phủ từng thuộc về hắn, đi về phía... Động phủ của Kha Vân Hải trên núi thứ tư.

Nơi này, không còn cấm chế, tất cả cấm chế đều đã tan vỡ trong trận đại chiến năm đó, ngay cả cánh cửa động phủ, cũng hoàn toàn vỡ nát, chỉ còn có ... Tất cả mọi thứ trong động phủ, Mạnh Hạo nhìn thấy mà sững sờ.

Tất cả mọi thứ trong động phủ, hoàn toàn giống hệt với những gì hắn nhớ trong cảnh giới thứ hai...

Cả cánh cửa động phủ, không dính một hạt bụi, giống như có người thường xuyên quét dọn.

Mạnh Hạo đứng đó, nhìn vào động phủ, rất rất lâu, dường như quên cả thời gian trôi đi, quên đi nơi này không còn là viễn cổ hư ảo trong cảnh giới thứ hai, mãi đến ba ngày sau, hắn mới chắp tay vái dài một cái.

Cái vái này, chính là vái giấc mộng của hắn, vái một kiếp cha con kia, cũng đồng thời để Mạnh Hạo hoàn toàn thức tỉnh từ trong giấc mộng.

Tình cảm cha con một kiếp kia, được hắn giấu thật kỹ trong lòng, trở thành một bộ phận trong cuộc đời hắn, không thể chia cắt, không thể mất đi.



Lúc đứng dậy, ánh mắt Mạnh Hạo kiên định và quyết đoán, đi khỏi núi thứ tư.

Xuống núi, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, lập tức bay ra, trái tim hắn đã thu lại quá nửa khỏi viễn cổ hư ảo, lúc này đôi mắt lóe lên, lao về phía xa.

Tiếng nổ ầm vang, tốc độ của hắn cực nhanh, khoảnh khắc đã xuất hiện ở một nơi xa xôi. Mạnh Hạo dừng lại, cúi đầu nhìn thân thể mình, tới tận lúc này, hắn mới có tâm trạng để quan sát thân thể bản thân.

- Tu hành thân thể trong viễn cổ hư ảo, quả nhiên... Vẫn còn!

Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, xuất hiện tinh mang, trong viễn cổ hư ảo, hắn tu hành thân thể không hề lãng phí, lúc này vẫn là... Ở trạng thái đệ nhất mệnh, có thể mạnh mẽ ngang với đệ ngũ mệnh.

- Trong cảnh giới thứ nhất, ta thu hoạch lớn nhất, cảnh giới thứ hai, ta cũng thu hoạch vượt xa mọi người, đây là ưu thế của ta, cũng là tiên cơ của ta.

- Vậy thì trong cảnh giới thứ ba này, ta cũng muốn... Trở thành kẻ thắng cuộc lớn nhất!

Mạnh Hạo lắc mình, lập tức đi xa, tiếng ầm ầm vang lên, nhưng còn chưa kịp lan đi, hắn đã hoàn toàn biến mất.

- Nếu thân thể tu hành còn có thể lưu lại, vậy...

Trên đường đi, ánh mắt Mạnh Hạo hướng về phương xa, trên mặt bất giác xuất hiện tinh mang, trong mắt hắn, ẩn chứa vẻ chờ mong và căng thẳng.

- Vậy Tuế Nguyệt Mộc Kiếm ta chôn xuống, liệu có... thành công!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, nếu kiếm này có thể thành công, vậy thu hoạch của hắn, cực kỳ nghịch thiên.

Đạo pháp cũng được, thân thể cũng xong, điều này đều khiến Mạnh Hạo vô cùng hài lòng, nhưng hiện giờ hắn càng kỳ vọng vào Tuế Nguyệt Mộc Kiếm, vì kiếm này một khi thành công, liền là chí bảo Trảm Tiên.

Càng vì một khi kiếm này thành công, vậy thì Mạnh Hạo sẽ càng lý giải sâu hơn đối với tất cả những gì xảy ra trong viễn cổ hư ảo, sẽ giúp hắn có thể phán đoán, liệu có thể thực sự... Thay đổi tương lai.

Cho dù trong lòng biết chuyện này căn bản không mấy khả năng, nhưng Mạnh Hạo vẫn mong chờ. Hắn lắc mình lao đi, không bao lâu sau đã xuất hiện ở một trong bốn chỗ hắn chôn Tuế Nguyệt Mộc Kiếm.

Khu vực hắn chọn lựa khi đó, đều là những chỗ hẻo lánh, thậm chí đa phần đều là những khu vực hắn đã nhìn thấy ở cảnh giới thứ nhất, biết rằng nơi đó có thể bảo tồn.



Càng tới gần, Mạnh Hạo càng khẩn trương. Một lát sau, khi hắn đến nơi đầu tiên, nhìn thấy đống đổ nát trên mặt đất, Mạnh Hạo hít sâu một hơi, rồi lập tức hạ xuống.

Tìm kiếm xung quanh một hồi, Mạnh Hạo cúi đầu, nhìn mặt đất dưới chân, chân phải đột nhiên giơ lên, đạp mạnh xuống mặt đất. Ầm một tiếng, mặt đất dưới chân hắn lập tức nổ tung, vô số đất cát tung tóe, trong khoảnh khắc, một cái hố cực lớn xuất hiện dưới chân Mạnh Hạo.

Trong hố sâu, không hề có gì...

Sắc mặt Mạnh Hạo hơi khó coi, hắn quay người nhìn xung quanh, bắt đầu tìm kiếm từng nơi một. Một lát sau, hắn gần như đã lật tung toàn bộ nơi này, nhưng không hề có thu hoạch gì.

Dường như nơi này, từ đầu tới cuối, không hề có Tuế Nguyệt Mộc Kiếm nào được chôn xuống.

- Thất bại ư...

Mạnh Hạo không cam lòng, mắt hắn lóe lên, lao lên không, bay về nơi chôn kiếm thứ hai.

Khi hắn tới nơi chôn kiếm thứ hai, cũng tìm kiếm một lượt, nhưng kết quả vẫn hoàn toàn y hệt, cho dù tìm kiếm thế nào, cũng không tìm được chút dấu vết nào của Tuế Nguyệt Mộc Kiếm.

Ngay sau đó, ở khu vực thứ ba, đáp án vẫn y hệt như vậy.

Tâm tình Mạnh Hạo ngày càng bực bội, nở nụ cười khổ, hiện giờ hắn đã có thể xác định, cách nghĩ của bản thân ở viễn cổ hư ảo, đã thất bại rồi.

Thở dài, hắn đi về phía nơi chôn kiếm cuối cùng. Nơi này ở gần núi thứ bảy, khoảng cách khá xa, mà hiện giờ không còn là viễn cổ hư ảo, đường đi thông suốt, nơi này nguy cơ đầy rẫy, cho dù là Mạnh Hạo, cũng phải mất thời gian mấy ngày, mới đến được dưới núi thứ bảy, nơi hắn chôn thanh kiếm thứ tư.

Nơi này từng là một mảnh rừng rậm, lúc này rừng rậm đã không còn nữa, mà trở thành một đống đổ nát, Mạnh Hạo tìm kiếm ở trong này rất lâu, mới tìm ra nơi đã từng chôn kiếm.

Sau khi phá mở mặt đất, Mạnh Hạo nhìn khe sâu trống rỗng, thở dài một tiếng, hoàn toàn không còn kỳ vọng gì. Hắn hiểu, bản thân đã thất bại rồi.

- Nhưng nếu thất bại, vậy Tuế Nguyệt Kiếm biến đi đâu?

Mạnh Hạo đột nhiên cau mày, hắn mở túi trữ vật ra, trong túi trữ vật chỉ còn lại sáu thanh Tuế Nguyệt Mộc Kiếm, bốn thanh kiếm được hắn chôn xuống, quả thực đã biến mất.

cũng nhất định gục ngã. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook