Chương 889: Cha...
Nhĩ Căn
05/01/2017
Kha Vân Hải lúc này, đã không còn bộ dạng trung niên như Mạnh Hạo nhìn thấy hai tháng trước, mà đã già đi rất nhiều, hiện giờ hoàn toàn thành một ông lão, mái tóc bạc trắng.
Ông vẫn còn ngồi khoanh chân trên giường đá, còn ngọn đèn bên cạnh, lúc này đã tối đi rất nhiều.
- Yên tâm đi, cha con còn chưa chết được.
Kha Vân Hải nhìn vẻ mặt biến đổi của Kha Vân Hải, mỉm cười, trong mắt có vẻ dịu hiền, lại có chút chờ mong, còn một chút không nỡ.
Mạnh Hạo không nói rõ được tâm trạng của bản thân lúc này. Cho dù sớm biết sẽ như vậy, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Kha Vân Hải mái tóc bạc trắng, tử khí càng lúc càng nồng, trong lòng hắn vẫn hơi trống rỗng.
Thời gian tuy ngắn, nhưng tình cha nồng đậm của Kha Vân Hải, khiến Mạnh Hạo nhớ đến phụ thân của mình, có điều vào lúc này, hắn chỉ có thể im lặng.
- Khoảng thời gian này con rất được, không tiếp tục gây họa cho ta. Nếu con đã lựa chọn luyện thể, trong ba nghìn đạo pháp, có hai loại công pháp, có tác dụng cực kỳ đặc thù với luyện thể. Một là Cửu Thiên Bảo Thân Ấn, đạo pháp này là dung hợp pháp bảo và thân thể, khiến thân thể trở thành pháp bảo, phối hợp với Thôn Sơn quyết, có thể khiến thân thể như núi.
- Thuật này là thuật pháp đứng thứ chín trong ba ngàn đại đạo!
Lời Kha Vân Hải, có phần uy nghiêm.
- Còn có một thuật, tên là Nhục Thân Thành Thánh! Thuật này cực kỳ đặc thù, nếu gọi là công pháp, thì gọi là bí thuật sẽ hợp lý hơn. Thuật này một khi nắm được, không chỉ có thể khiến thân thể trong khoảnh khắc mạnh mẽ gấp mấy lần, hơn nữa còn củng cố vĩnh hằng.
- Loại bí thuật này vô cùng hiếm thấy, cả đời vi phụ, cũng chỉ biêt được hai loại mà thôi, còn về cụ thể cường hóa được bao nhiêu, vi phụ không biết rõ ràng. Nhưng thuật này trong ba ngàn đại đạo, xếp hàng... Thứ bảy!
- Ba ngàn đại đạo, mười thuật đầu tiên, dù có nhiều cống hiến đến đâu cũng không thể đổi lấy, dù là vi phụ cũng không có cách nào thu được cho con. Lý chủ có quy định, mười đạo pháp đầu, trừ Sơn Hải Kinh cần truyền thừa ra, chín pháp khác, cần phải xông vào Yêu Tiên Tháp.
- Tháp này không dễ mở, cần bảy chưởng giáo đồng thời ra tay, mới có thể mở ra, trong đó có chín mươi chín tầng, mỗi mười tầng, có thể thu được một loại đạo pháp.
- Ta đã bỏ ra một chút của cải, để sáu vị chưởng giáo khác đồng ý mở ra cho con hai lần. Hai lần này con phải nắm cho chắc, cố gắng thu hoạch đạo pháp con muốn có!
Kha Vân Hải nói rất hời hợt, nhưng Mạnh Hạo có thể đoán được từ tốc độ già đi của ông trong mấy ngày này. Trong lời nói hời hợt đó, ẩn chứa cái giá rất lớn mà ông phải bỏ ra.
Nếu không, sao có thể khiến sáu vị chưởng giáo khác đồng ý mở ra Yêu Tiên Tháp.
- Ngoài ra, lại lần mở ra này, tuy nói là ưu tiên mở ra cho con, nhưng cũng không thể để người ngoài nói ra nói vào, vì thế những người khác cũng có thể được đi vào.
- Con không cần lo lắng, tháp này cho dù vô cùng khó khăn, nhưng vi phụ đã chuẩn bị cho con rất nhiều pháp bảo. Bằng mọi giá, cũng phải để con có được đạo pháp luyện thể trong đó
Kha Vân Hải nói rồi, trên mặt đỏ ửng không bình thường, dường như là một loại hồi quang phản chiếu. Tay phải ông vung lên, một túi da thú lập tức bay ra, hạ xuống trước mặt Mạnh Hạo.
- Trong này có năm nghìn pháp bảo, ba vạn yêu binh, mười lăm vạn phù ấn, trăm vạn yêu ngọc. Những thứ này con cầm lấy, cho dù là phải cường ép đẩy mạnh, cũng đẩy lên cho cha, thu lấy đạo pháp con muốn!
Kha Vân Hải nói, nhìn về phía Mạnh Hạo, vẻ mặt yêu chiều, khiến cho Mạnh Hạo run lên. Hắn cúi đầu nhìn túi da thú, cầm lên tay, thần thức quét qua, thân thể hơi run rẩy.
Hắn cảm nhận được rõ ràng, tuyệt đại đa số vật phẩm trong này, vẫn còn mới tinh, trong đó, có ẩn chứa khí thế của Kha Vân Hải.
Những thứ này... Lại là Kha Vân Hải tự mình luyện chế ra cho hắn trong thời gian hai tháng ngắn ngủi.
Ngay khi đại hạn tới gần, sức sống suy kiệt, tuổi thọ sắp dứt, nhưng vẫn vì đứa con của mình, luyện ra những vật phẩm này. Trong đó có chứa tình yêu bỏ ra tất cả cho đứa con, tất cả vật phẩm trong này là sinh mệnh của Kha Vân Hải luyện ra.
- Cha...
Mạnh Hạo lẩm bẩm, ngẩng đầu, gọi một tiếng. Không phải việc làm miễn cưỡng lúc trước, lúc này, hắn đã quên đi Kha Cửu Tư, lần này... Là tình cảm phức tạp từ đáy lòng hắn, cảm động với Kha Vân Hải, ngưỡng mộ với Kha Cửu Tư, khiến Mạnh Hạo thì thào.
- Đừng bày ra bộ dạng trẻ con như vậy, con có thể một lòng tu hành, là một chuyện tốt. Đáng tiếc... Nếu con có thể như vậy sớm một chút, thì tốt biết bao.
Kha Vân Hải nhìn Mạnh Hạo, sự cưng chiều càng thêm sâu sắc.
- Được rồi, đi đi, Yêu Tiên Tháp ba ngày sau sẽ mở ra, đến lúc đó con nếu có thể tiến xa một chút, cũng không uổng công ta giúp con mở ra.
Kha Vân Hải nhìn kỹ Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo cúi đầu, vái rất sâu, rồi mới cầm lấy túi da thú, tâm tình phức tạp phiền muộn rời đi.
Nhìn bóng lưng Mạnh Hạo, sắc mặt Kha Vân Hải, không còn hồng nhuận, mà hơi tái đi, nếp nhăn trên mặt ông càng nhiều, tử khí càng nồng hơn, dường như ngọn lửa sinh mệnh của ông lúc nào cũng có thể tắt đi.
- Cửu Tư, ta không thể theo con cả đời, sau này... Phải dựa cả vào bản thân con rồi... Hy vọng con có thể hiểu chuyện...
Kha Vân Hải càng thêm tang thương, với tu vi của ông, vốn dĩ có tuổi thọ gần như vô hạn. Nhưng Lý chủ còn thiêu mệnh cho chúng sinh, khiến sinh mệnh cuối cùng khô kiệt, mà ông đã tồn tại quá lâu rồi, lúc này cũng không còn sức để sống tiếp nữa.
Trên thực tế, từ nhiều năm trước, sinh mệnh của ông đã bắt đầu cạn kiệt, nhưng ông không yên tâm về Kha Cửu Tư, nên mới cố gắng sống. Nhưng đến hiện giờ, cho dù ông có muốn tiếp tục, cũng không làm được nữa.
- Lý chủ, quyết định của người, Kha mỗ sẽ lựa chọn tuân theo, nhưng... Quyết định này của người, thực sự đúng sao? Cường giả nếu không có kiếp sống vô hạn, tu sĩ chúng ta nếu tu không phải trường sinh, vậy bỉ ngạn* của tu hành, ở phương trời nào?
Kha Vân Hải thở dài, nhắm mắt, một lát sau, đột nhiên mở ra, trong đó có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn lộ ra một tia tinh mang hồi quang phản chiếu.
*miền đất hứa
- Lão phu còn chưa thể nhắm mắt, trước khi ra đi, ta còn phải luyện chế một món bảo vật bảo mệnh cho Cửu Tư. Bảo vật này ta luyện chế đã nhiều năm, nhưng vẫn còn chưa xong... Một khi bảo vật luyện thành, cho dù Ly Thần quyết không luyện thành, cũng có thể chín kiếp không chết! Thậm chí rất có khả năng, giúp cho nó tu thành Ly Thần quyết!
Mạnh Hạo về đến động phủ, Hứa Thanh vẫn đang nhắm mắt ngồi đó, chìm đắm trong cảm ngộ tu hành. Mạnh Hạo ngồi ở đó, nhìn vách đá động phủ, nhìn bố trí xa hoa xung quanh, hắn im lặng.
Hồi lâu, hắn cúi đầu nhìn túi da thú trong tay, cái túi không nặng, nhưng nằm trong tay Mạnh Hạo, lại nặng trình trịch. Trong đó không phải là pháp bảo, mà là tình yêu của một người cha với đứa con.
Ẩn chứa cả sinh mệnh, ẩn chứa chân tình.
Hồi lâu, Mạnh Hạo than nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại. Hắn lại nhớ tới cha mẹ mình, tới hình ảnh mơ hồ trong ký ức. Đăng bởi: admin
Ông vẫn còn ngồi khoanh chân trên giường đá, còn ngọn đèn bên cạnh, lúc này đã tối đi rất nhiều.
- Yên tâm đi, cha con còn chưa chết được.
Kha Vân Hải nhìn vẻ mặt biến đổi của Kha Vân Hải, mỉm cười, trong mắt có vẻ dịu hiền, lại có chút chờ mong, còn một chút không nỡ.
Mạnh Hạo không nói rõ được tâm trạng của bản thân lúc này. Cho dù sớm biết sẽ như vậy, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Kha Vân Hải mái tóc bạc trắng, tử khí càng lúc càng nồng, trong lòng hắn vẫn hơi trống rỗng.
Thời gian tuy ngắn, nhưng tình cha nồng đậm của Kha Vân Hải, khiến Mạnh Hạo nhớ đến phụ thân của mình, có điều vào lúc này, hắn chỉ có thể im lặng.
- Khoảng thời gian này con rất được, không tiếp tục gây họa cho ta. Nếu con đã lựa chọn luyện thể, trong ba nghìn đạo pháp, có hai loại công pháp, có tác dụng cực kỳ đặc thù với luyện thể. Một là Cửu Thiên Bảo Thân Ấn, đạo pháp này là dung hợp pháp bảo và thân thể, khiến thân thể trở thành pháp bảo, phối hợp với Thôn Sơn quyết, có thể khiến thân thể như núi.
- Thuật này là thuật pháp đứng thứ chín trong ba ngàn đại đạo!
Lời Kha Vân Hải, có phần uy nghiêm.
- Còn có một thuật, tên là Nhục Thân Thành Thánh! Thuật này cực kỳ đặc thù, nếu gọi là công pháp, thì gọi là bí thuật sẽ hợp lý hơn. Thuật này một khi nắm được, không chỉ có thể khiến thân thể trong khoảnh khắc mạnh mẽ gấp mấy lần, hơn nữa còn củng cố vĩnh hằng.
- Loại bí thuật này vô cùng hiếm thấy, cả đời vi phụ, cũng chỉ biêt được hai loại mà thôi, còn về cụ thể cường hóa được bao nhiêu, vi phụ không biết rõ ràng. Nhưng thuật này trong ba ngàn đại đạo, xếp hàng... Thứ bảy!
- Ba ngàn đại đạo, mười thuật đầu tiên, dù có nhiều cống hiến đến đâu cũng không thể đổi lấy, dù là vi phụ cũng không có cách nào thu được cho con. Lý chủ có quy định, mười đạo pháp đầu, trừ Sơn Hải Kinh cần truyền thừa ra, chín pháp khác, cần phải xông vào Yêu Tiên Tháp.
- Tháp này không dễ mở, cần bảy chưởng giáo đồng thời ra tay, mới có thể mở ra, trong đó có chín mươi chín tầng, mỗi mười tầng, có thể thu được một loại đạo pháp.
- Ta đã bỏ ra một chút của cải, để sáu vị chưởng giáo khác đồng ý mở ra cho con hai lần. Hai lần này con phải nắm cho chắc, cố gắng thu hoạch đạo pháp con muốn có!
Kha Vân Hải nói rất hời hợt, nhưng Mạnh Hạo có thể đoán được từ tốc độ già đi của ông trong mấy ngày này. Trong lời nói hời hợt đó, ẩn chứa cái giá rất lớn mà ông phải bỏ ra.
Nếu không, sao có thể khiến sáu vị chưởng giáo khác đồng ý mở ra Yêu Tiên Tháp.
- Ngoài ra, lại lần mở ra này, tuy nói là ưu tiên mở ra cho con, nhưng cũng không thể để người ngoài nói ra nói vào, vì thế những người khác cũng có thể được đi vào.
- Con không cần lo lắng, tháp này cho dù vô cùng khó khăn, nhưng vi phụ đã chuẩn bị cho con rất nhiều pháp bảo. Bằng mọi giá, cũng phải để con có được đạo pháp luyện thể trong đó
Kha Vân Hải nói rồi, trên mặt đỏ ửng không bình thường, dường như là một loại hồi quang phản chiếu. Tay phải ông vung lên, một túi da thú lập tức bay ra, hạ xuống trước mặt Mạnh Hạo.
- Trong này có năm nghìn pháp bảo, ba vạn yêu binh, mười lăm vạn phù ấn, trăm vạn yêu ngọc. Những thứ này con cầm lấy, cho dù là phải cường ép đẩy mạnh, cũng đẩy lên cho cha, thu lấy đạo pháp con muốn!
Kha Vân Hải nói, nhìn về phía Mạnh Hạo, vẻ mặt yêu chiều, khiến cho Mạnh Hạo run lên. Hắn cúi đầu nhìn túi da thú, cầm lên tay, thần thức quét qua, thân thể hơi run rẩy.
Hắn cảm nhận được rõ ràng, tuyệt đại đa số vật phẩm trong này, vẫn còn mới tinh, trong đó, có ẩn chứa khí thế của Kha Vân Hải.
Những thứ này... Lại là Kha Vân Hải tự mình luyện chế ra cho hắn trong thời gian hai tháng ngắn ngủi.
Ngay khi đại hạn tới gần, sức sống suy kiệt, tuổi thọ sắp dứt, nhưng vẫn vì đứa con của mình, luyện ra những vật phẩm này. Trong đó có chứa tình yêu bỏ ra tất cả cho đứa con, tất cả vật phẩm trong này là sinh mệnh của Kha Vân Hải luyện ra.
- Cha...
Mạnh Hạo lẩm bẩm, ngẩng đầu, gọi một tiếng. Không phải việc làm miễn cưỡng lúc trước, lúc này, hắn đã quên đi Kha Cửu Tư, lần này... Là tình cảm phức tạp từ đáy lòng hắn, cảm động với Kha Vân Hải, ngưỡng mộ với Kha Cửu Tư, khiến Mạnh Hạo thì thào.
- Đừng bày ra bộ dạng trẻ con như vậy, con có thể một lòng tu hành, là một chuyện tốt. Đáng tiếc... Nếu con có thể như vậy sớm một chút, thì tốt biết bao.
Kha Vân Hải nhìn Mạnh Hạo, sự cưng chiều càng thêm sâu sắc.
- Được rồi, đi đi, Yêu Tiên Tháp ba ngày sau sẽ mở ra, đến lúc đó con nếu có thể tiến xa một chút, cũng không uổng công ta giúp con mở ra.
Kha Vân Hải nhìn kỹ Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo cúi đầu, vái rất sâu, rồi mới cầm lấy túi da thú, tâm tình phức tạp phiền muộn rời đi.
Nhìn bóng lưng Mạnh Hạo, sắc mặt Kha Vân Hải, không còn hồng nhuận, mà hơi tái đi, nếp nhăn trên mặt ông càng nhiều, tử khí càng nồng hơn, dường như ngọn lửa sinh mệnh của ông lúc nào cũng có thể tắt đi.
- Cửu Tư, ta không thể theo con cả đời, sau này... Phải dựa cả vào bản thân con rồi... Hy vọng con có thể hiểu chuyện...
Kha Vân Hải càng thêm tang thương, với tu vi của ông, vốn dĩ có tuổi thọ gần như vô hạn. Nhưng Lý chủ còn thiêu mệnh cho chúng sinh, khiến sinh mệnh cuối cùng khô kiệt, mà ông đã tồn tại quá lâu rồi, lúc này cũng không còn sức để sống tiếp nữa.
Trên thực tế, từ nhiều năm trước, sinh mệnh của ông đã bắt đầu cạn kiệt, nhưng ông không yên tâm về Kha Cửu Tư, nên mới cố gắng sống. Nhưng đến hiện giờ, cho dù ông có muốn tiếp tục, cũng không làm được nữa.
- Lý chủ, quyết định của người, Kha mỗ sẽ lựa chọn tuân theo, nhưng... Quyết định này của người, thực sự đúng sao? Cường giả nếu không có kiếp sống vô hạn, tu sĩ chúng ta nếu tu không phải trường sinh, vậy bỉ ngạn* của tu hành, ở phương trời nào?
Kha Vân Hải thở dài, nhắm mắt, một lát sau, đột nhiên mở ra, trong đó có vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn lộ ra một tia tinh mang hồi quang phản chiếu.
*miền đất hứa
- Lão phu còn chưa thể nhắm mắt, trước khi ra đi, ta còn phải luyện chế một món bảo vật bảo mệnh cho Cửu Tư. Bảo vật này ta luyện chế đã nhiều năm, nhưng vẫn còn chưa xong... Một khi bảo vật luyện thành, cho dù Ly Thần quyết không luyện thành, cũng có thể chín kiếp không chết! Thậm chí rất có khả năng, giúp cho nó tu thành Ly Thần quyết!
Mạnh Hạo về đến động phủ, Hứa Thanh vẫn đang nhắm mắt ngồi đó, chìm đắm trong cảm ngộ tu hành. Mạnh Hạo ngồi ở đó, nhìn vách đá động phủ, nhìn bố trí xa hoa xung quanh, hắn im lặng.
Hồi lâu, hắn cúi đầu nhìn túi da thú trong tay, cái túi không nặng, nhưng nằm trong tay Mạnh Hạo, lại nặng trình trịch. Trong đó không phải là pháp bảo, mà là tình yêu của một người cha với đứa con.
Ẩn chứa cả sinh mệnh, ẩn chứa chân tình.
Hồi lâu, Mạnh Hạo than nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại. Hắn lại nhớ tới cha mẹ mình, tới hình ảnh mơ hồ trong ký ức. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.