Ngã Dục Phong Thiên

Chương 920: Chân linh - Dạ!. .

Nhĩ Căn

05/01/2017

- Hắn lại trong khoảnh khắc mạnh mẽ gấp đôi!

Thanh niên thuộc di mạch Đế tộc này, họ Liễu tên Tử Xuyên, bình thường vô cùng kiêu ngạo, lúc này lại vô cùng kinh hãi, nhưng sự kiêu ngạo từ tận xương tủy của y vẫn tồn tại như cũ.

Lúc phun máu ra, y khó khăn lắm mới dừng lại được, ngẩng đầu lên, trong mắt lộ vẻ dữ tợn, liếm vết máu chảy ra nơi khóe miệng, nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo.

- Cũng được, hiện giờ hẳn đã là cực hạn của ngươi rồi, trong khoảnh khắc bộc phát gấp đôi sức chiến đấu. Không tệ, ngươi có tư cách trở thành đối thủ của ta, vậy thì để ngươi nếm thử, cái gì gọi là Đế Thể...

Liễu Tử Xuyên kiêu ngạo cất lời, nhưng y còn chưa nói xong, đột nhiên Mạnh Hạo dửng dưng nói một câu.

- Đệ nhị mệnh!

Ầm!

Thân thể Mạnh Hạo trong khoảnh khắc có thể sánh với sự đáng sợ của đệ thất mệnh, sức chiến đấu của hắn cũng lập tức bộc phát, khiến đất trời đổi màu, khiến xung quanh xuất hiện cuồng phong.

Tim Liễu Tử Xuyên đập thình thịch, hoàn toàn chấn động, mồm miệng khô đắng, trong đầu ong ong, trợn trừng mắt, không thể tin nổi nhìn Mạnh Hạo, đột nhiên cảm thấy run rẩy.

- Chết tiệt, chết tiệt, tu vi người này thật biến thái, đây tuyệt đối là đạo pháp từ cảnh giới thứ hai, chưa biết chừng còn là đạo pháp trước mười!

Liễu Tử Xuyên kinh hãi, lúc này lập tức lui lại, không hề chần chừ lập tức bỏ chạy.

Y chạy đã nhanh, nhưng Mạnh Hạo đuổi theo còn nhanh hơn, chỉ một bước, đã đuổi kịp, một chỉ điểm xuống, hư ảnh một ngọn núi lớn lập tức xuất hiện, ầm ầm lao về phía Liễu Tử Xuyên.

Liễu Tử Xuyên phun máu, cơ thể như sắp vỡ vụn, thời khắc nguy cơ sinh tử, khiến hồn phi phách tán, y lập tức đưa tay đập mạnh vào ngực, phun ra một hạt châu. Hạt châu bay ra liền phát nổ, hóa thành một tấm lưới lớn, bao bọc Liễu Tử Xuyên, dường như từ trong minh minh có một cỗ lực lượng kéo lấy tấm lưới, khoảnh khắc rời đi.

Nó khiến ngọn núi hư ảo của Mạnh Hạo chỉ hơi quét qua, không hoàn toàn đập trúng, nhưng cũng khiến Liễu Tử Xuyên một lần nữa phun máu, hoàn toàn mất bình tĩnh, kinh sợ chạy xa.

- Thu hoạch của ngươi, ta muốn tám phần, nếu không đồng ý, ta sẽ giết ngươi...

Mạnh Hạo không đuổi theo, mà đứng nguyên tại chỗ, dửng dưng nói.

Liễu Tử Xuyên đang chạy đi, nghe được câu nói này, nếu là ở lúc trước khi Mạnh Hạo ra tay, y nhất định cười kinh bỉ, nhưng hiện giờ, y cảm nhận rất sâu sát cơ không cho nghi ngờ từ trong lời nói của Mạnh Hạo.



Đó là cho dù bản thân có thân phận gì, nhưng Mạnh Hạo cũng sẽ không do dự, nói giết là giết.

Loại lời nói lộ ra sát phạt này khiến Liễu Tử Xuyên chấn động, trong lòng đột nhiên hối hận lúc trước muốn dò xét.

- Chết tiệt, cũng không phải mình ta có hẹn ước với hắn, mọi người đều có cả, vì sao ta lại muốn dò xét hắn chứ!

Trong lòng Liễu Tử Xuyên vô cùng buồn bực, nhưng lại không dám có bất kỳ nghi ngờ nào. Y tin tưởng, trong Yêu Tiên Tông này, nếu bản thân thực sự dám không nghe lời đối phương, vậy nhất định sẽ chết.

- Nếu như liên thủ với những người khác...

Đôi mắt Liễu Tử Xuyên lóe lên, nhưng nhanh chóng tối lại, vì y phát hiện, cho dù là trải qua trận chiến vừa rồi, nhưng y vẫn không hề hiểu hay phán đoán được gì về thực lực chân chính của Mạnh Hạo.

Y chỉ biết rằng đối phương sâu không lường được, căn bản chưa hề dùng toàn lực, nhưng rốt cuộc là đã dùng mấy thành, y lại không đoán nổi.

- Người như thế này, tốt nhất là chớ chọc vào.

Khi Liễu Tử Xuyên rời đi, Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, cũng thu lại đệ tam mệnh, thân thể trở về trạng thái đệ nhất mệnh. Nhắm mắt cảm nhận một chút, Mạnh Hạo liền mở mắt, trong đôi mắt xuất hiện tinh mang thuộc về cường giả.

- Mạnh yếu lúc này thật khó phán đoán, nhưng nếu ta có thể ở trạng thái đệ nhất mệnh, đạt được thân thể mạnh mẽ của đệ thất mệnh, vậy thì sau khi mở ra đệ thất mệnh, ta nhất định có thân thể Trảm Linh!

- Đó là thân thể hoàn toàn Trảm Linh, phối hợp với tu vi của bản thân... Ta có thể chém ra Trảm Linh đệ nhất đao!

Đôi mắt Mạnh Hạo lóe sáng, hít sâu một hơi, lập tức bay về táng vực ở phía xa.

Thời gian không lâu, Mạnh Hạo dần dần tới gần, mặt đất toàn đống đổ nát, cho dù là táng vực này, cũng là hài cốt khắp nơi, những chỗ từng là phần mộ của cường giả, đều đã trở thành những khe sâu.

Vật chôn theo, e là sau bao năm tháng, cũng bị những lần ảnh hưởng mà phân tách. Mà cấm chế ở nơi đây, hiện giờ cũng không còn nhiều nữa rồi.

Mạnh Hạo nhìn thấy vậy, trong lòng đau đớn, hắn lập tức đi tới, cho đến khi nhìn thấy trong khu vực quen thuộc không xa, vẫn còn tồn tại một chút ánh sáng cấm chế, hắn mới yên tâm.

Đó là một ngôi mộ, mộ của Kha Vân Hải!

Phần mộ chí tôn, trong đó không chôn thân thể, mà là một chiếc đèn đồng đã tắt.

Bên ngoài ngôi mộ, có một tầng ánh sáng cấm chế, bao bọc bốn phía, thỉnh thoảng lấp loáng, đề phòng người ngoài bước vào trong đó.



Mạnh Hạo hạ xuống, đứng bên ngoài cấm chế, nhìn về phía ngôi mộ của Kha Vân Hải, im lặng, không biết nước mắt chảy dài trên gò má hắn từ khi nào.

Rất lâu sau, hắn quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng dập đầu ba cái về phía phần mộ của Kha Vân Hải.

- Cảm ơn người, người không phải phụ thân của con, nhưng trong viễn cổ hư ảo đó, người lại cho con cảm nhận được tình cha, cho con được làm con của người trong cuộc đời đó.

Mạnh Hạo ngẩng đầu thì thầm.

Một lúc lâu sau, Mạnh Hạo vẫn còn buồn phiền, đưa tay vỗ lên túi trữ vật, lấy ra một vò rượu, uống một ngụm lớn, rồi đổ phần còn lại xuống đất.

- Cha, để con gọi người một tiếng cha lần cuối... Cuộc đời trong hư ảo kia, cảm ơn người, cảm ơn người...

Mạnh Hạo lặng lẽ nhìn phần mộ của Kha Vân Hải, rất lâu sau hắn đứng dậy, khoảnh khắc quay người đi, đôi mắt hắn không còn buồn phiền, mà là sự kiên cường của kẻ thân là tu sĩ.

Cho đến giờ phút này, Mạnh Hạo mới coi như thực sự bước ra khỏi giấc mộng.

- Đi ra đi, ngươi đã đợi rất lâu rồi, nếu còn không đi ra, ta sẽ đi đó.

Khoảnh khắc Mạnh Hạo quay người, trầm giọng nói.

Lời hắn vang vọng, lập tức từ một nơi không xa thoạt nhìn rất bình thường, đột nhiên không gian vặn vẹo, một cô gái đi ra. Cô gái này, dung nhan tuyệt đẹp, đôi mắt quyến rũ, mỗi một động tác đều mang theo sự quyến rũ rất tự nhiên, chính là Chỉ Hương.

- Ta đoán ngươi nhất định sẽ tới nơi này bái tế Kha Vân Hải, quả nhiên là ở nơi này, thực sự bớt rất nhiều khó khăn khi tìm ngươi.

Chỉ Hương cười nói.

Mạnh Hạo không nói gì, mà nhìn về một khu vực khác sau núi thứ bảy này ngoài táng vực. Nơi đó đã từng có sương mù mịt mờ bao bọc, mà hiện giờ nơi đó, nó đã không còn sương mù nữa rồi.

Ngay cả hai bức tượng khổng lồ cũng không còn nữa, có thể thấy được, ở nơi đó chỉ có một lồng sáng khổng lồ, úp ngược lên mặt đất, phát ra ánh sáng yếu ớt khó mà phát hiện.

Đây là cấm chế, một cấm chế bao bọc khu vực khổng lồ, nhìn thì bình thường, nhưng có thể diệt tiên!

Cho dù tới bây giờ, vì tính quan trọng của khu vực này, cho nên cấm chế ở nơi này, vẫn mạnh mẽ đến đáng sợ, thậm chí bao nhiêu năm nay, Yêu Tiên Tông đã mở cửa mấy lần, vẫn không một ai có thể bước vào trong khu vực đó. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook