Ngã Dục Phong Thiên

Chương 655: Chiến đấu với Nguyên Anh. (2)

Nhĩ Căn

21/07/2016

Giờ phút này hai mắt Lê Thiên co rút lại, ánh mắt dừng trên cái lò luyện đan vừa bay tới. Bốn người đồng loạt nhìn lại, bọn họ liền lập tức nhìn thấy, trên lò luyện đan này có một lỗ thủng.

Cái lỗ thủng này hiển nhiên là không phải vừa mới tạo thành, bốn người Nghiêm Tung đều là cáo già, liếc mắt liền thấy ngay cái lỗ hổng này thực sự là từ những năm tháng trước kia, từ bên trong phá ra mà tạo thành.

- Đây là...

Hơi thở cả bốn người bị kìm hãm, bọn họ đều nhíu mày.

- Mạnh mỗ đến nơi đây thời gian cũng chưa lâu, sau khi đến đây chỉ thấy cái cây này, bộ hài cốt này, còn có chính là cái lò luyện đan thủng một lỗ trước mắt.

Trên mặt Mạnh Hạo lộ ra vẻ bất mãn mãnh liệt, cũng có một cơn tức giận. Hắn đã sớm phát hiện ra con Kim Ô đã suy yếu kia, giờ đây đang nấp trong tán cây, nếu không chú ý nhìn thì cũng không thể phát hiện được.

- Nếu nói là không có phát hiện gì, chư vị nhất định sẽ không tin, sự thực là đã phát hiện ra một vật, đó là vật này.

Mạnh Hạo cười lạnh, tay phải vung lên, trong tay hắn lập tức xuất hiện một miếng ngọc giản. Trước mặt tất cả mọi người, hắn trực tiếp lấy ra một miếng ngọc giản rỗng không, sau khi đã khắc lại thông tin, liền ném miếng ngọc giản ra ngoài.

Miếng ngọc giản này lập tức bị Nghiêm Tung tiếp được, sau khi nhíu mày nhìn, thì y đưa cho đám người Lê Thiên lần lượt ngắm nhìn. Sau khi nhìn ngắm miếng ngọc giản, một đám đều nhíu mày.

Nội dung ngọc giản là thiệt hay là giả, bọn họ vừa nhìn là đã biết. Có thể coi là có thành tựu trong đan đạo, Nghiêm Tung đối với các phương thuốc dược thảo cổ truyền ở bên trong, cũng đều thấy tuyệt đại đa số đều rất xa lạ.

- Chỉ có một miếng ngọc giản như vậy, mà bốn vị đạo hữu cũng gây chiến, việc này làm cho trái tim Mạnh mỗ cảm thấy thật băng giá. Nếu như thế Mạnh mỗ xin cáo từ, từ nay về sau, Mạnh mỗ và mấy người các ngươi, đường ai nấy đi.

Sắc mặt Mạnh Hạo vẫn luôn âm hàn lạnh lẽo, cũng có che dấu sự tức giận. Nhất là trong lời nói sắc bén, đường đường chính chính, luân phiên chất vấn, làm cho bốn người Nghiêm Tung có chút nói không nên lời.

Trong khi nói, Mạnh Hạo hừ lạnh, thân mình nhoáng lên một cái hóa thành một đạo cầu vồng, bay thẳng đến phía xa xa.



Nhưng khi Mạnh Hạo bay còn chưa được bao xa, thân hình Lê Thiên trong nháy mắt cũng biến mất, khi xuất hiện thì lại ở ngay trước mặt Mạnh Hạo.

- Mạnh đạo hữu việc gì phải vội vã rời đi như thế, rốt cuộc có đoạt được vật phẩm gì khác hay không? Hoặc là từ đan dược biến mất trong lò luyện đan này, ngươi có tìm được gì hay không? Không phải một hai câu của đạo hữu mà, thì có thể làm cho người ta tin được.

Bước chân Mạnh Hạo dừng lại một chútvẻ mặt của hắn ngược lại không hề âm trầm, mà lại hóa thành bình tĩnh. Hắn lạnh lùng nhìn vào mặt Lê Thiên.

- Như vậy Lê đạo hữu có cao kiến gì?

- Cao kiến thì không dám nhận, Mạnh đạo hữu đến chỗ này trước tiên, khó tránh sẽ bị người ngoài hoài nghi, chỉ cần người đưa túi trữ vật ra để cho ta điều tra một chút là được.

Lê Thiên chăm chăm nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi cất tiếng nói.

Mạnh Hạo nhìn Lê Thiên, dần dần nở một nụ cười, tiếng cười càng lúc càng to hơn, đến cuối cùng gần như hóa thành một làn sóng gợn, chấn động tám phương, khiến cho sắc mắt Lê Thiên mơ hồ có chút biến hóa, vẻ mặt đám người Nghiêm Tung cũng trở nên ngưng trọng.

- Muốn khám túi trữ vật của Mạnh mỗ, Lê Thiên ngươi đến Trảm Linh chưa?

Trong mắt Mạnh Hạo sát cơ chợt lóe lên, trong khi nói tay phải bỗng nhiên nâng lên. Gần như trong một chớp mắt, khi tay phải của Mạnh Hạo nâng lên, hai tay Lê Thiên cũng đột nhiên bấm niệm thần chú, đẩy mạnh về phía Mạnh Hạo.

Dưới cái đẩy này, một đám mây mù màu đen nhất thời hiện ra tràn ngập bầu trời, hóa thành một thanh trường mâu màu đen khổng lồ, rầm rầm thẳng đến chỗ Mạnh Hạo, tốc độ cực nhanh. Trong khoảnh khắc nó tiếp cận, thì đồ đằng chữ Mộc tự trên mi tâm của Mạnh Hạo lóng lánh, ngay lập tức trước mặt hắn liền xuất hiện một chữ Mộc cực lớn.

Cùng lúc đó, từng đợt hơi thở tràn đầy thuộc tính Mộc chợt bùng nổ, cùng tiến đến chiếc trường mâu màu đen kia, hai cái trực tiếp va chạm vào nhau.

Tiếng nổ vang ngập trời, thân mình Mạnh Hạo nhanh chóng lui về phía sau, tay trái hắn vỗ vào túi trữ vật, mộc kiếm Tuế Nguyệt lập tức bay ra, sau khi hợp thành Liên Hoa kiếm trận, nó nhanh chóng xoay tròn, rồi hình thành một đóa hoa sen.

Đóa hoa sen này có đầy đủ hình thái, lại cũng có đầy đủ các dáng vẻ linh động của hoa sen. Đó là do Mạnh Hạo đã nhìn hoa sen trong mấy năm, trong đầu đã hình thành Liên Hoa chi ý hoàn chỉnh.



Hắn dùng kiếm gỗ Tuế Nguyệt thôi động, hoa sen lập tức tản ra hào quang ba trưởng, trong tiếng nổ vang, lao thẳng về phía Lê Thiên.

- Tuế Nguyệt.

Vẻ mặt Mạnh Hạo lạnh lẽo tàn khốc, hắn mở miệng thở nhẹ.

Nhất thời một lực Tuế Nguyệt kinh người, trong nháy mắt khuếch trương tản ra, đi thằng đến chổ Lê Thiên. Trong nháy mắt theo đóa hoa sen đang quay tròn, sắc mặt Lê Thiên lần đầu đại biến, lão lập tức nhận thấy được thân thể của chính mình đang bắt đầu già đi. Giống như tại đây, trong phạm vi hoa sen, tất cả thời gian trôi qua đều phải nhanh hơn gấp mấy lần, chỉ trong thời gian mấy hơi thở mà một giáp đã trôi qua.

Loại thuật pháp này từ trước đến nay Lê Thiên chưa bao giờ gặp qua, giờ phút này khi sắc mặt đại biến thì lão bấm tay niệm thần chú, tay vung lên một cái, trên thân thể của lão lập tức tràn ngập ánh sáng màu đen. Ánh sáng màu đen này mạnh mẽ khuếch tán ra phía bên ngoài, cùng đối kháng với kiếm gỗ Tuế Nguyệt, còn lão thì thuấn di một cái, xuất hiện ngoài trăm trượng.

Nhưng gần như ngay khi lão vừa mới tránh đi thì ở nơi đó, trong ánh mắt của Mạnh Hạo sát cơ chớp động. Hắn tiến một bước về phía trước, Huyết Băng Thiểm triển khai, cự ly ngắn có thể so với thuấn di, chớp mắt đã xuất hiện ngay ở trước người của Lê Thiên, tay phải hắn nâng lên, đánh ra một quyền.

Tiếng nổ vang kinh thiên động địa vang vọng quanh quẩn, sắc mắt Lê Thiên lại biến hóa, lão trực tiếp phun ra một ngụm khí Nguyên Anh. Khí này mang theo đủ mọi màu sắc, ở giữa không trung hóa thành một tiểu nhân vật. Tiểu nhân vật này có bộ dáng giống Lê Thiên như đúc, sau khi xuất hiện thì phát ra tiếng kêu bén nhọn, phóng thẳng đến phía Mạnh Hạo.

Rầm

Thân mình Mạnh Hạo chấn động, liên tục lui về phía sau bảy tám bước, sắc mặt tái nhợt. Về phần Lê Thiên bên kia, sắc mặt cũng biến hóa rất lớn, liên tục dời về phía sau bốn bước, lão mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trên mặt tỏ ra vẻ dữ tợn, nhưng trong mắt đã chợt lóe lên những tia kiêng kị.

- Nghiêm đạo hữu, Mạc đạo hữu, còn Uông đạo hữu, ba người còn chờ gì nữa. Nếu ba người đồng ý để cho người này rời đi, Lê mỗ lập tức buông tay.

Theo tiếng nói của Lê Thiên truyền ra, không đợi cho ba người Nghiêm Tung kịp phản ứng, Mạnh Hạo cười lạnh, thân mình hắn một lần nữa tiến lại gần.

- Bây giờ buông tay, thì đã muộn rồi.

Mạnh Hạo bước chân ra, bên ngoài thân thể của hắn lập tức xuất hiện năm ảo ảnh, có bộ dáng tương tự như hắn. Đây chính là Huyết Thân của Mạnh Hạo, từng cái Huyết Thân này đều có đầy đủ lực lượng của Mạnh Hạo bản thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook