Chương 1709: Chiến Huyền Phương
Nhĩ Căn
22/01/2017
Một loại thần
thông không tưởng tượng nổi, tựa như ngược dòng thời gian, theo mũi tên ánh
sáng kia trở về mấy hơi thở trước đó, thậm chí... cùng quay trở lại, còn có cả
bản thân Huyền Phương Chí Tôn!
Thương thế hắn bị mũi tên ánh sáng gây ra, trong chớp mắt không ngờ lại khôi phục như thường, dường như chưa từng xảy ra vậy, khi hắn xuất hiện lại, đã trở về lúc vừa bước chân lên Dương Tinh!
Trong tiếng nổ "ầm ầm", toàn bộ Dương Tinh chấn động mạnh, một màn này xảy ra quá đột ngột, khiến đồng tử Mạnh Hạo co rụt lại.
- Căn nguyên thời gian! ! Cả đời Mạnh Hạo giao chiến cùng người khác đã trải qua nhiều lần hung hiểm, khả năng ứng biến cho dù không bằng Huyền Phương thì cũng không kém bao nhiêu. Thời khắc này hắn không chút chần chờ, thậm chí phản ứng của thân thể còn vượt qua cả ý nghĩ, tu vi lập tức ầm ầm bạo phát tạo thành gió lốc, đồng thời toàn diện bộc phát ra uy lực của trận pháp do 100 ngàn tu sĩ hợp thành, khiến trận pháp tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tạo thành một cỗ khí thế sắc bén ầm ầm dâng lên.
Trực tiếp bạo phát ra còn có lực lượng mạnh nhất của Dương Tinh, trong tiếng nổ "ầm ầm", lực lượng này hóa thành một luồng ánh sáng chói lòa bắn thẳng về phía Huyền Phương, nhưng cũng không phải là nhằm vào hắn, mà là hạt châu màu đen kia.
Hạt châu này mang lại cho Mạnh Hạo có cảm giác vô cùng bất an.
Mà giờ khắc này, hào quang vàng chói trên thân thể Chí Tôn dị tộc Huyền Phương cũng trở nên ảm đạm rất nhiều. Hiển nhiên việc thi triển ra pháp tắc thời gian nghịch thiên kia, với hắn mà nói cũng không dễ dàng, hơn nữa trong một thời gian ngắn, rất có thể sẽ không có cách nào thi triển lại được. Cũng giống như căn nguyên không gian của Mạnh Hạo vậy.
Nhưng bất kể như thế nào, Huyền Phương Chí Tôn xuất hiện, chẳng những khiến cho đồng tử Mạnh Hạo co rút lại, mà Hải Mộng Chí Tôn đang từ xa bay nhanh tới cũng tỏ ra kinh hãi.
Thời khắc này, bên ngoài Dương Tinh, Hải Mộng Chí Tôn bạo phát ra tốc độ cao nhất, gần như dịch chuyển tức thời mà đến. Còn có Chí Tôn khôi lỗi của Mạnh Hạo cũng theo thần niệm hắn khống chế vọt tới, muốn giải cứu Mạnh Hạo khỏi nguy cơ!
Trong tiếng xé rách không khí ầm ầm, mũi tên ánh sáng lao đi với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bắn thẳng tới hạt châu nơi tay phải của Chí Tôn dị tộc Huyền Phương, muốn phá nát hạt châu trước khi nó kịp rơi xuống đất.
Huyền Phương hừ lạnh một tiếng, tay phải bỗng nhiên buông lỏng ra, tùy ý để ánh sáng Dương Tinh đánh vào hạt châu màu đen, truyền ra tiếng nổ ngập trời. Hạt châu tràn đầy vết nứt, rồi lập tức vỡ vụn.
Theo hạt châu vỡ tan, một cỗ sương mù màu đen liền tràn ngập ra ngoài. Mạnh Hạo lập tức nhận ra, trong màn sương mù này phong ấn một cỗ lực lượng phong ấn vô cùng mạnh mẽ. Cũng may là nó chưa kịp phát động đã bị bắn vỡ, nếu không, để cỗ lực lượng phong ấn này hoàn toàn mở ra, thì cho dù là Chí Tôn, trong thời gian ngắn cũng rất khó phá vỡ.
Thứ này hiển nhiên chính là một món chí bảo, chí bảo chỉ có Chí Tôn mới có thể luyện ra!
Gần như ngay khi hạt châu màu đen vỡ nát, thân thể Huyền Phương liền nhoáng lên một cái, trong nháy mắt đã xuất hiện ở cách đó không xa, vẫn là Dương Tinh trên, tay phải hắn nhấc lên, trong tay bất ngờ lại lần nữa xuất hiện một hạt châu màu đen. Trên mặt hắ lộ ra vẻ dữ tợn, nhìn cũng không thèm nhìn Hải Mộng cùng khôi lỗi dị tộc sắp sửa lao tới, nói.
- Trước giờ bổn tôn ra tay đều lên kế hoạch chặt chẽ, không chấp nhận việc ngoài ý muốn Dứt lời, tay phải hắn liền vung ra, hạt châu màu đen kia lập tức bắn thẳng xuống đất.
- "Vì sao không nên để cho nó chạm đất..." Mạnh Hạo nhíu mày, ý nghĩ này vừa hiện ra, lôi đỉnh đã lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, tia chớp lóe lên một cái, thân thể hắn liền thuấn di ra khỏi trận pháp. "Ầm" một tiếng, dưới vẻ mặt sửng sốt của Huyền Phương, hắn và Huyền Phương đã lập tức hoán đổi vị trí, khi xuất hiện lại, đã bất ngờ đứng ở vị trí của Huyền Phương vừa rồi.
Tay phải Mạnh Hạo nâng lên, vung tay áo một cái, hạt châu màu đen chỉ còn mấy tấc nữa sẽ chạm đất, không ngờ lại bị Mạnh Hạo thu mất.
Gần như vừa chạm vào hạt châu này, Mạnh Hạo lập tức hiểu rõ.
- Ngươi muốn phong ấn, không phải là Mạnh mỗ, mà là... viên Dương Tinh này! Mạnh Hạo ngẩng đầu, đồng tử trong mắt hắn lại lần nữa co rút lại. Mạnh Hạo thấy được, cùng với ánh mắt lạnh lùng của Chí Tôn dị tộc Huyền Phương, trong tay hắn không ngờ... lại xuất hiện hạt châu màu đen thứ ba.
Lần này, hắn không nói một câu, gần như khi Mạnh Hạo vừa nhìn tới, hắn đã bóp nát hạt châu, vứt trên mặt đất.
Ngay lập tức, một cỗ sương mù màu đen đậm đặc liền bạo phát ra, trong chớp mắt đã bao trùm khắp bốn phương tám hướng, trực tiếp bao phủ toàn bộ Dương Tinh lại, tạo thành một lĩnh vực không gian đặc thù.
Cũng đúng lúc này, Chí Tôn khôi lỗi của Mạnh Hạo đã tới, nó đánh ra một quyền về phía màn sương mù, nhưng không ngờ lại như chìm đáy biển, không có chút tác dụng nào.
Mà Hải Mộng Chí Tôn cũng đã bay tới, tay phải nàng nâng lên phát ra một chỉ, lực lượng Chí Tôn bạo phát ngập trời, nhưng vẫn không thể làm cho màn sương mù này biến dạng nhiều, chỉ hơi phân rã một chút.
- Âm Minh Châu! ! Sắc mặt Hải Mộng lập tức tỏ ra vô cùng khó coi, Âm Minh Châu này cũng không phải là vật chất thuộc về 33 Thiên. Năm xưa khi Chí Tôn Tiên Giới xảy ra hạo kiếp, nó được một phương thế lực khác luyện chế ra, mục đích chính là để vây khốn cường giả Chí Tôn Tiên Giới, một khi triển khai, trong khoảng thời gian ngắn sẽ rất khó phá vỡ.
Ít nhất cũng bị nhốt hơn một khắc đồng hồ.
Mà trong thời gian một khắc này, ở trong màn sương mù này, giống như tuyệt địa!
Trên Dương Tinh lúc này, Chí Tôn dị tộc Huyền Phương bên trong màn sương mù lộ ra ánh mắt sắc bén tràn ngập sát khí. Mục đích của hắn nhìn qua như thể là vì Chí Tôn dị tộc, nhưng trong chớp mắt đã chuyển mục tiêu sang Mạnh Hạo; khi người khác đều cho rằng hắn muốn đánh chết Mạnh Hạo, thì hắn lại phát ra Âm Minh Châu, phong ấn Dương Tinh lại!
Hơn nữa từ việc hắn liên tiếp chuẩn bị ba viên Âm Minh Châu cho thấy, hiển nhiên là muốn phong tỏa Dương Tinh trong thời gian dài, khiến cho Dương Tinh không thể phát huy tác dụng, từ đó mà đại quân dị tộc tiến vào sẽ giảm bớt được trở ngại cực lớn.
Nhưng khi mọi người nghĩ rằng đã hiểu được bản chất vấn đề, thì không ngờ Huyền Phương lại lần nữa thay đổi mục tiêu, bỏ qua phong ấn Dương Tinh, đổi thành giết chết Mạnh Hạo. Liên tục biến hóa, khiến người ngoài rất khó đoán ra mục tiêu chân chính của Huyền Phương... rốt cuộc là cái gì.
Thời khắc này, Dương Tinh bị sương mù ngăn cách, Hải Mộng cùng Chí Tôn khôi lỗi bên ngoài màn sương mù đang không ngừng đánh vào, muốn nhanh chóng mở ra phong ấn. Mà Mạnh Hạo lúc này, lại đang phải đối mặt với nguy cơ to lớn.
- Thời gian một khác, bổn tôn có rất nhiều biện pháp để đánh chết ngươi! Huyền Phương cười to, tu vi ầm ầm bạo phát, lực lượng Chí Tôn bộc phát ra toàn diện, tạo thành một cỗ uy áp ép về phía Mạnh Hạo, mà hắn cũng bước ra một bước, phóng thẳng tới Mạnh Hạo.
Sắc mặt Mạnh Hạo trở nên khó coi, tên Chí Tôn Huyền Phương này khiến hắn hơi nhức đầu, chẳng những tu vi cường hãn, mà tâm cơ còn thâm sâu, so với Dịch Cổ còn khó đối phó hơn rất nhiều.
Thời khắc này, thấy Huyền Phương lao tới, Mạnh Hạo lập tức lui về phía sau, thần niệm tản ra, tập hợp lực lượng trận pháp bốn phía, chợt bạo phát ra một mũi tên ánh sáng rực rỡ bắn về phía Huyền Phương.
Hai tay Huyền Phương bấm quyết, hét lớn một tiếng, phía sau hắn bất ngờ xuất hiện hư ảnh một con sư tử to lớn màu vàng, hư ảnh này trong chốc lát liền bành trướng, bao phủ thân thể Huyền Phương lại, trực tiếp thay thế hắn thừa nhận lực lượng của mũi tên ánh sáng.
"Ầm" một tiếng, mũi tên ánh sáng xuyên qua hư ảnh sư tử, khiến hư ảnh này lập tức vặn vẹo, mơ hồ như có tiếng gầm ngập trời truyền ra, mắt thường cũng có thể thấy được đang vỡ nát. Mà mũi tên ánh sáng cũng trở nên ảm đạm rất nhiều, mặc dù xuyên thấu hư ảnh, nhưng khi tới gần Huyền Phương liền bị hắn bắt lại, bóp một cái vỡ nát. Huyền Phương lui về phía sau một bước, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ khinh miệt.
- Di bảo của Cửu Phong đích xác rất mạnh mẽ, đáng tiếc, ở trong tay ngươi lại phát huy ra quá ít tác dụng. Nếu ngươi có thể bắn ra liên tục trong nháy mắt, thì cũng không phải không có khả năng giết chết bổn tôn. Nhưng chỉ dựa vào 100 ngàn tu sĩ để duy trì, dựa vào trận pháp để phát động mà đòi giết ta sao, buồn cười!
- Mà bây giờ, ít nhất trong vòng mười hơi thở, ngươi không thể lại thi triển được lực lượng Dương Tinh nữa! Huyền Phương vừa dứt lời, liền ầm ầm lao tới, trong khoảnh khắc đã tới gần phía trước Mạnh Hạo, hào quang vàng rực trên thân thể hắn lóe lên một cái, tay phải nâng lên, trực tiếp đánh ra một quyền vào Mạnh Hạo.
- Nhìn thân thể ngươi cũng có dấu hiệu Thể tu, vậy thì để ta xem thử, ngươi tu hành như thế nào!
Một quyền hạ xuống, đất rung núi lở, Dương Tinh chấn động, trong ánh sáng vàng vô tận phát ra, một con sư tử khổng lồ từ nắm đấm chợt lao ra, đánh thẳng tới Mạnh Hạo.
Một quyền này còn mang theo lực lượng Chí Tôn, xua tan hết thảy pháp tắc xung jquanh, tạo thành một cỗ uy áp, khiến cho 100 ngàn tu sĩ đồn loạt phun ra máu tươi, có một số người không chịu nổi uy áp thân thể trực tiếp nổ tung, trở thành thịt nát văng vãi khắp nơi.
Mà tu vi trong cơ thể Mạnh Hạo cũng trở nên bất ổn, thân thể bịch bịch lui về sau. Phía sau hắn, bên ngoài màn sương mù, thanh âm lo lắng của Hải Mộng Chí Tôn như xuyên qua thời gian, xuyên qua không gian truyền tới.
- Mạnh Hạo, kiên trì một khắc! ! Nhiều nhất là một khắc, chúng ta sẽ có thể phá vỡ được phong ấn này.
Đối măt với nguy cơ mãnh liệt, tâm thần Mạnh Hạo rầm rầm bạo phát, thời khắc này cho dù hắn đã là lục nguyên đỉnh phong, đã có thể chiến một trận cùng Chủ Tể, nhưng vẫn còn có chênh lệch không nhỏ so với Chí Tôn. Nếu không gian đủ rộng, hắn còn có thể bỏ chạy, nhưng lúc này nơi này đã bị phong tỏa, đường đi đã bị cắt đứt, hắn chỉ có tử chiến.
Mạnh Hạo loại bỏ hết thảy tạp niệm trong đầu, trong mắt của hắn, trong đầu của hắn, thời khắc này chỉ có... chiến ý ầm ầm bộc phát.
- Một khắc sao... Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, thần thức bạo phát hết cỡ, mạn mẽ va chạm với Huyền Phương đang lao tới. Mà hắn cũng không lùi mà còn tiến tới, mạnh mẽ chống cự uy áp, tay phải nắm lại đánh ra một quyền!
Diệt Sinh!
Đất rung núi chuyển, thiên địa biến sắc, gió lốc quét ngang, một quyền này của Mạnh Hạo trực tiếp va chạm với nắm đấm của Huyền Phương Chí Tôn cách hắn mấy trượng, truyền ra tiếng nổ ầm ầm. Mạnh Hạo phun ra máu tươi, vẻ mặt dữ tợn, lần nữa bước ra một bước, đánh ra quyền thứ hai.
Quyền này, chính là Nhập Ma!
Không nhập ma, không được sống. Mạnh Hạo phát ra tiếng cười ngập trời, khí thế như đại hồng thủy ngưng tụ trong một quyền này, lần nữa đánh ra. Ngay cả Huyền Phương Chí Tôn cũng tỏ ra rung động, mà Mạnh Hạo lại lần nữa phun ra máu tươi, thân thể cũng truyền ra tiếng răng rắc.
Mặc dù thân thể Huyền Phương Chí Tôn chỉ là Đạo Tôn, nhưng vốn đã rất cường hãn, lại được lực lượng Chí Tôn gia trì, vượt qua Mạnh Hạo rất nhiều.
- Muốn chết! Huyền Phương cười lạnh, tu vi vận chuyển, tản ra uy áp, hư ảnh sư tử màu vàng nơi đầu quyền gầm thét ngập trời, áp đảo Nhập Ma Quyền của Mạnh Hạo, bước tới gần trước mặt hắn.
Đúng lúc này, hai mắt Mạnh Hạo lập tức sáng ngời, quyền thứ ba... lập tức đánh ra!
Chính là... Sát Thần!
Thương thế hắn bị mũi tên ánh sáng gây ra, trong chớp mắt không ngờ lại khôi phục như thường, dường như chưa từng xảy ra vậy, khi hắn xuất hiện lại, đã trở về lúc vừa bước chân lên Dương Tinh!
Trong tiếng nổ "ầm ầm", toàn bộ Dương Tinh chấn động mạnh, một màn này xảy ra quá đột ngột, khiến đồng tử Mạnh Hạo co rụt lại.
- Căn nguyên thời gian! ! Cả đời Mạnh Hạo giao chiến cùng người khác đã trải qua nhiều lần hung hiểm, khả năng ứng biến cho dù không bằng Huyền Phương thì cũng không kém bao nhiêu. Thời khắc này hắn không chút chần chờ, thậm chí phản ứng của thân thể còn vượt qua cả ý nghĩ, tu vi lập tức ầm ầm bạo phát tạo thành gió lốc, đồng thời toàn diện bộc phát ra uy lực của trận pháp do 100 ngàn tu sĩ hợp thành, khiến trận pháp tỏa ra ánh sáng rực rỡ, tạo thành một cỗ khí thế sắc bén ầm ầm dâng lên.
Trực tiếp bạo phát ra còn có lực lượng mạnh nhất của Dương Tinh, trong tiếng nổ "ầm ầm", lực lượng này hóa thành một luồng ánh sáng chói lòa bắn thẳng về phía Huyền Phương, nhưng cũng không phải là nhằm vào hắn, mà là hạt châu màu đen kia.
Hạt châu này mang lại cho Mạnh Hạo có cảm giác vô cùng bất an.
Mà giờ khắc này, hào quang vàng chói trên thân thể Chí Tôn dị tộc Huyền Phương cũng trở nên ảm đạm rất nhiều. Hiển nhiên việc thi triển ra pháp tắc thời gian nghịch thiên kia, với hắn mà nói cũng không dễ dàng, hơn nữa trong một thời gian ngắn, rất có thể sẽ không có cách nào thi triển lại được. Cũng giống như căn nguyên không gian của Mạnh Hạo vậy.
Nhưng bất kể như thế nào, Huyền Phương Chí Tôn xuất hiện, chẳng những khiến cho đồng tử Mạnh Hạo co rút lại, mà Hải Mộng Chí Tôn đang từ xa bay nhanh tới cũng tỏ ra kinh hãi.
Thời khắc này, bên ngoài Dương Tinh, Hải Mộng Chí Tôn bạo phát ra tốc độ cao nhất, gần như dịch chuyển tức thời mà đến. Còn có Chí Tôn khôi lỗi của Mạnh Hạo cũng theo thần niệm hắn khống chế vọt tới, muốn giải cứu Mạnh Hạo khỏi nguy cơ!
Trong tiếng xé rách không khí ầm ầm, mũi tên ánh sáng lao đi với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã bắn thẳng tới hạt châu nơi tay phải của Chí Tôn dị tộc Huyền Phương, muốn phá nát hạt châu trước khi nó kịp rơi xuống đất.
Huyền Phương hừ lạnh một tiếng, tay phải bỗng nhiên buông lỏng ra, tùy ý để ánh sáng Dương Tinh đánh vào hạt châu màu đen, truyền ra tiếng nổ ngập trời. Hạt châu tràn đầy vết nứt, rồi lập tức vỡ vụn.
Theo hạt châu vỡ tan, một cỗ sương mù màu đen liền tràn ngập ra ngoài. Mạnh Hạo lập tức nhận ra, trong màn sương mù này phong ấn một cỗ lực lượng phong ấn vô cùng mạnh mẽ. Cũng may là nó chưa kịp phát động đã bị bắn vỡ, nếu không, để cỗ lực lượng phong ấn này hoàn toàn mở ra, thì cho dù là Chí Tôn, trong thời gian ngắn cũng rất khó phá vỡ.
Thứ này hiển nhiên chính là một món chí bảo, chí bảo chỉ có Chí Tôn mới có thể luyện ra!
Gần như ngay khi hạt châu màu đen vỡ nát, thân thể Huyền Phương liền nhoáng lên một cái, trong nháy mắt đã xuất hiện ở cách đó không xa, vẫn là Dương Tinh trên, tay phải hắn nhấc lên, trong tay bất ngờ lại lần nữa xuất hiện một hạt châu màu đen. Trên mặt hắ lộ ra vẻ dữ tợn, nhìn cũng không thèm nhìn Hải Mộng cùng khôi lỗi dị tộc sắp sửa lao tới, nói.
- Trước giờ bổn tôn ra tay đều lên kế hoạch chặt chẽ, không chấp nhận việc ngoài ý muốn Dứt lời, tay phải hắn liền vung ra, hạt châu màu đen kia lập tức bắn thẳng xuống đất.
- "Vì sao không nên để cho nó chạm đất..." Mạnh Hạo nhíu mày, ý nghĩ này vừa hiện ra, lôi đỉnh đã lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, tia chớp lóe lên một cái, thân thể hắn liền thuấn di ra khỏi trận pháp. "Ầm" một tiếng, dưới vẻ mặt sửng sốt của Huyền Phương, hắn và Huyền Phương đã lập tức hoán đổi vị trí, khi xuất hiện lại, đã bất ngờ đứng ở vị trí của Huyền Phương vừa rồi.
Tay phải Mạnh Hạo nâng lên, vung tay áo một cái, hạt châu màu đen chỉ còn mấy tấc nữa sẽ chạm đất, không ngờ lại bị Mạnh Hạo thu mất.
Gần như vừa chạm vào hạt châu này, Mạnh Hạo lập tức hiểu rõ.
- Ngươi muốn phong ấn, không phải là Mạnh mỗ, mà là... viên Dương Tinh này! Mạnh Hạo ngẩng đầu, đồng tử trong mắt hắn lại lần nữa co rút lại. Mạnh Hạo thấy được, cùng với ánh mắt lạnh lùng của Chí Tôn dị tộc Huyền Phương, trong tay hắn không ngờ... lại xuất hiện hạt châu màu đen thứ ba.
Lần này, hắn không nói một câu, gần như khi Mạnh Hạo vừa nhìn tới, hắn đã bóp nát hạt châu, vứt trên mặt đất.
Ngay lập tức, một cỗ sương mù màu đen đậm đặc liền bạo phát ra, trong chớp mắt đã bao trùm khắp bốn phương tám hướng, trực tiếp bao phủ toàn bộ Dương Tinh lại, tạo thành một lĩnh vực không gian đặc thù.
Cũng đúng lúc này, Chí Tôn khôi lỗi của Mạnh Hạo đã tới, nó đánh ra một quyền về phía màn sương mù, nhưng không ngờ lại như chìm đáy biển, không có chút tác dụng nào.
Mà Hải Mộng Chí Tôn cũng đã bay tới, tay phải nàng nâng lên phát ra một chỉ, lực lượng Chí Tôn bạo phát ngập trời, nhưng vẫn không thể làm cho màn sương mù này biến dạng nhiều, chỉ hơi phân rã một chút.
- Âm Minh Châu! ! Sắc mặt Hải Mộng lập tức tỏ ra vô cùng khó coi, Âm Minh Châu này cũng không phải là vật chất thuộc về 33 Thiên. Năm xưa khi Chí Tôn Tiên Giới xảy ra hạo kiếp, nó được một phương thế lực khác luyện chế ra, mục đích chính là để vây khốn cường giả Chí Tôn Tiên Giới, một khi triển khai, trong khoảng thời gian ngắn sẽ rất khó phá vỡ.
Ít nhất cũng bị nhốt hơn một khắc đồng hồ.
Mà trong thời gian một khắc này, ở trong màn sương mù này, giống như tuyệt địa!
Trên Dương Tinh lúc này, Chí Tôn dị tộc Huyền Phương bên trong màn sương mù lộ ra ánh mắt sắc bén tràn ngập sát khí. Mục đích của hắn nhìn qua như thể là vì Chí Tôn dị tộc, nhưng trong chớp mắt đã chuyển mục tiêu sang Mạnh Hạo; khi người khác đều cho rằng hắn muốn đánh chết Mạnh Hạo, thì hắn lại phát ra Âm Minh Châu, phong ấn Dương Tinh lại!
Hơn nữa từ việc hắn liên tiếp chuẩn bị ba viên Âm Minh Châu cho thấy, hiển nhiên là muốn phong tỏa Dương Tinh trong thời gian dài, khiến cho Dương Tinh không thể phát huy tác dụng, từ đó mà đại quân dị tộc tiến vào sẽ giảm bớt được trở ngại cực lớn.
Nhưng khi mọi người nghĩ rằng đã hiểu được bản chất vấn đề, thì không ngờ Huyền Phương lại lần nữa thay đổi mục tiêu, bỏ qua phong ấn Dương Tinh, đổi thành giết chết Mạnh Hạo. Liên tục biến hóa, khiến người ngoài rất khó đoán ra mục tiêu chân chính của Huyền Phương... rốt cuộc là cái gì.
Thời khắc này, Dương Tinh bị sương mù ngăn cách, Hải Mộng cùng Chí Tôn khôi lỗi bên ngoài màn sương mù đang không ngừng đánh vào, muốn nhanh chóng mở ra phong ấn. Mà Mạnh Hạo lúc này, lại đang phải đối mặt với nguy cơ to lớn.
- Thời gian một khác, bổn tôn có rất nhiều biện pháp để đánh chết ngươi! Huyền Phương cười to, tu vi ầm ầm bạo phát, lực lượng Chí Tôn bộc phát ra toàn diện, tạo thành một cỗ uy áp ép về phía Mạnh Hạo, mà hắn cũng bước ra một bước, phóng thẳng tới Mạnh Hạo.
Sắc mặt Mạnh Hạo trở nên khó coi, tên Chí Tôn Huyền Phương này khiến hắn hơi nhức đầu, chẳng những tu vi cường hãn, mà tâm cơ còn thâm sâu, so với Dịch Cổ còn khó đối phó hơn rất nhiều.
Thời khắc này, thấy Huyền Phương lao tới, Mạnh Hạo lập tức lui về phía sau, thần niệm tản ra, tập hợp lực lượng trận pháp bốn phía, chợt bạo phát ra một mũi tên ánh sáng rực rỡ bắn về phía Huyền Phương.
Hai tay Huyền Phương bấm quyết, hét lớn một tiếng, phía sau hắn bất ngờ xuất hiện hư ảnh một con sư tử to lớn màu vàng, hư ảnh này trong chốc lát liền bành trướng, bao phủ thân thể Huyền Phương lại, trực tiếp thay thế hắn thừa nhận lực lượng của mũi tên ánh sáng.
"Ầm" một tiếng, mũi tên ánh sáng xuyên qua hư ảnh sư tử, khiến hư ảnh này lập tức vặn vẹo, mơ hồ như có tiếng gầm ngập trời truyền ra, mắt thường cũng có thể thấy được đang vỡ nát. Mà mũi tên ánh sáng cũng trở nên ảm đạm rất nhiều, mặc dù xuyên thấu hư ảnh, nhưng khi tới gần Huyền Phương liền bị hắn bắt lại, bóp một cái vỡ nát. Huyền Phương lui về phía sau một bước, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ khinh miệt.
- Di bảo của Cửu Phong đích xác rất mạnh mẽ, đáng tiếc, ở trong tay ngươi lại phát huy ra quá ít tác dụng. Nếu ngươi có thể bắn ra liên tục trong nháy mắt, thì cũng không phải không có khả năng giết chết bổn tôn. Nhưng chỉ dựa vào 100 ngàn tu sĩ để duy trì, dựa vào trận pháp để phát động mà đòi giết ta sao, buồn cười!
- Mà bây giờ, ít nhất trong vòng mười hơi thở, ngươi không thể lại thi triển được lực lượng Dương Tinh nữa! Huyền Phương vừa dứt lời, liền ầm ầm lao tới, trong khoảnh khắc đã tới gần phía trước Mạnh Hạo, hào quang vàng rực trên thân thể hắn lóe lên một cái, tay phải nâng lên, trực tiếp đánh ra một quyền vào Mạnh Hạo.
- Nhìn thân thể ngươi cũng có dấu hiệu Thể tu, vậy thì để ta xem thử, ngươi tu hành như thế nào!
Một quyền hạ xuống, đất rung núi lở, Dương Tinh chấn động, trong ánh sáng vàng vô tận phát ra, một con sư tử khổng lồ từ nắm đấm chợt lao ra, đánh thẳng tới Mạnh Hạo.
Một quyền này còn mang theo lực lượng Chí Tôn, xua tan hết thảy pháp tắc xung jquanh, tạo thành một cỗ uy áp, khiến cho 100 ngàn tu sĩ đồn loạt phun ra máu tươi, có một số người không chịu nổi uy áp thân thể trực tiếp nổ tung, trở thành thịt nát văng vãi khắp nơi.
Mà tu vi trong cơ thể Mạnh Hạo cũng trở nên bất ổn, thân thể bịch bịch lui về sau. Phía sau hắn, bên ngoài màn sương mù, thanh âm lo lắng của Hải Mộng Chí Tôn như xuyên qua thời gian, xuyên qua không gian truyền tới.
- Mạnh Hạo, kiên trì một khắc! ! Nhiều nhất là một khắc, chúng ta sẽ có thể phá vỡ được phong ấn này.
Đối măt với nguy cơ mãnh liệt, tâm thần Mạnh Hạo rầm rầm bạo phát, thời khắc này cho dù hắn đã là lục nguyên đỉnh phong, đã có thể chiến một trận cùng Chủ Tể, nhưng vẫn còn có chênh lệch không nhỏ so với Chí Tôn. Nếu không gian đủ rộng, hắn còn có thể bỏ chạy, nhưng lúc này nơi này đã bị phong tỏa, đường đi đã bị cắt đứt, hắn chỉ có tử chiến.
Mạnh Hạo loại bỏ hết thảy tạp niệm trong đầu, trong mắt của hắn, trong đầu của hắn, thời khắc này chỉ có... chiến ý ầm ầm bộc phát.
- Một khắc sao... Sát cơ trong mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, thần thức bạo phát hết cỡ, mạn mẽ va chạm với Huyền Phương đang lao tới. Mà hắn cũng không lùi mà còn tiến tới, mạnh mẽ chống cự uy áp, tay phải nắm lại đánh ra một quyền!
Diệt Sinh!
Đất rung núi chuyển, thiên địa biến sắc, gió lốc quét ngang, một quyền này của Mạnh Hạo trực tiếp va chạm với nắm đấm của Huyền Phương Chí Tôn cách hắn mấy trượng, truyền ra tiếng nổ ầm ầm. Mạnh Hạo phun ra máu tươi, vẻ mặt dữ tợn, lần nữa bước ra một bước, đánh ra quyền thứ hai.
Quyền này, chính là Nhập Ma!
Không nhập ma, không được sống. Mạnh Hạo phát ra tiếng cười ngập trời, khí thế như đại hồng thủy ngưng tụ trong một quyền này, lần nữa đánh ra. Ngay cả Huyền Phương Chí Tôn cũng tỏ ra rung động, mà Mạnh Hạo lại lần nữa phun ra máu tươi, thân thể cũng truyền ra tiếng răng rắc.
Mặc dù thân thể Huyền Phương Chí Tôn chỉ là Đạo Tôn, nhưng vốn đã rất cường hãn, lại được lực lượng Chí Tôn gia trì, vượt qua Mạnh Hạo rất nhiều.
- Muốn chết! Huyền Phương cười lạnh, tu vi vận chuyển, tản ra uy áp, hư ảnh sư tử màu vàng nơi đầu quyền gầm thét ngập trời, áp đảo Nhập Ma Quyền của Mạnh Hạo, bước tới gần trước mặt hắn.
Đúng lúc này, hai mắt Mạnh Hạo lập tức sáng ngời, quyền thứ ba... lập tức đánh ra!
Chính là... Sát Thần!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.