Chương 325: Chuyện này thật bất công.
Nhĩ Căn
01/07/2016
Có đan dược trong tay là có thể tái hiện đan phương, loại cảnh giới đó chỉ có Tử Lô đan sư mới có thể làm được.
Sở Ngọc Yên hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo. Mặc dù người này khiến mình thấy khó chịu, nhưng nàng không thể không thừa nhận rằng Phương Mộc là người có trình độ thảo mộc phải nói là yêu nghiệt trong số những người mà nàng từng gặp.
Trong những tiếng ồn ào nhốn nháo xung quanh, Mạnh Hạo đứng lên. Thấy hắn đứng lên, bốn phía dần yên tĩnh lại, mọi con mắt đều tập trung vào Mạnh Hạo, có phức tạp, có hâm mộ, có chấn động, cũng có cả ghen tị.
Những ánh mắt mang theo những ý nghĩ khác nhau rơi vào trên người Mạnh Hạo. Mà Mạnh Hạo thì mỏi mệt nhìn đám người Vương Phàm Minh, cúi đầu ôm quyền rồi đi ra án kỷ, tới một góc ngồi xếp bằng.
- Mười canh giờ sau bắt đầu thí luyện vòng hai thăng chức đan sư, cũng là vòng cuối cùng. Trong mười người này lấy một người làm đan sư. Vòng thứ hai này thi về lực thôi phát. Các ngươi có mười canh giờ nghỉ ngơi, nhưng không được rời đi.
Vương Phàm Minh liếc Mạnh Hạo một cái, lại quét mắt nhìn bốn phía rồi nói.
Sở Ngọc Yên từ đầu tới cuối chỉ nhìn Mạnh Hạo, vẻ chấn động trong ánh mắt vẫn chưa tiêu tan. Tuy rằng hễ thấy Mạnh Hạo là nàng lại cảm thấy khó chịu, nhưng không thể không thừa nhận, Phương Mộc này quả thực có tư cách khiến người ta phải ngưỡng mộ.
- Trình độ về thảo mộc chỉ là một bộ phận của việc thành đan sư, còn cần phải xem người này có tư chất luyện đan không, trong đó bao gồm thôi hóa, bao hàm khống chế linh lực tu vi. Không hề dễ dàng làm được hết. Ta lại muốn xem kẻ này có thể thế nào.
Sở Ngọc Yên có phần không phục, càng nhìn Mạnh Hạo lại càng cảm thấy không thuận mắt.
Ba vạn dược đồng bốn phía chẳng ai là bỏ về, mà đều thì thào bàn tán với nhau. Mười câu thì có bảy tám câu là nói về Mạnh Hạo, hai ba câu còn lại mới là nhắc tới chín người đã trổ hết tài năng trong vòng thí luyện thứ nhất.
Chín người lúc này đang khoanh chân ngồi trên quảng trường, ai nấy đều khẩn trương vô cùng, dùng toàn bộ thời gian để vận chuyển tu vi trong cơ thể khiến mình có thể giữ được trạng thái tốt nhất để tham dự vòng thí luyện thứ hai sẽ quyết định tương lai bọn họ này.
Cho dù là trong vòng thí luyện thứ nhất, Mạnh Hạo như vượt qua tất cả, khiến bọn họ đều choáng ngợp, nhưng dù là thế thì xếp thứ nhất hay thứ mười cũng chẳng có gì khác nhau, bởi vì bọn họ đều có tư cách tham dự thí luyện vòng hai.
Mà vòng thí luyện thứ hai này mới là trọng điểm!
Với chín người này, vượt qua Mạnh Hạo không phải là không có khả năng. Dù sao một người dù có hiểu biết về thảo mộc tới bao nhiêu, nhưng riêng chuyện thôi hóa thảo dược chẳng những cần tu vi, mà phải thuần thục, thậm chí còn phải khống chế được linh lực. Nếu mà quá thì dược thảo sẽ chết, nếu ít thì sẽ không thể trưởng thành tới độ cao nhất định.
Giờ phút này chín người hít sâu một hơi, ngồi xuống, trong đầu hiện lên kinh nghiệm thôi hóa mấy năm gần đây, dần dần cũng bình tĩnh lại.
Mạnh Hạo vẫn luôn nhắm mắt, trên thực tế tu vi của hắn không hao phí là bao. Mà mỏi mệt kia không phải là từ thân thể, mà là đoạt lấy truyền thừa của Bỉ Ngạn hoa và yêu đan xoay tròn khiến đầu óc trướng đau, lúc này nghỉ ngơi khiến đầu óc hắn dần ổn định lại.
Mười canh giờ chầm chậm trôi qua, khi giây cuối cùng của mười canh giờ vừa qua, tiếng nói của Vương Phàm Minh bỗng vang lên khắp quảng trường, mà ông ta lại vung tay lên, ấn vào lò luyện đan bên cạnh một cái.
- Thí luyện vòng thứ hai, mười người các ngươi hãy tới đây!
Lời vừa nói ra, toàn bộ quảng trường rung lên. Tiếng Lô Chung vang lên, bốn phía trước mặt hơn ba vạn người nhòe đi, đến khi nhìn rõ thì cả đám đều hít sâu một hơi.
Quảng trường vẫn là quảng trường, chỉ là hơn ba vạn chiếc bàn kia đã biến mất, thay vào đó là mười đài đá cao chừng ba trượng. Mười đài đá dựng ở đó, phát ra hào quang sáng chói, tất nhiên khiến người ta phải chú ý.
Gần như ngay khi mười đài đá xuất hiện, chín người, trừ Mạnh Hạo ra, đều trước sau nhảy lên trên bệ đá.
Đứng ở nơi mà mọi người đều chú ý, chín người này nhất thời kích động khó nén được. Nhưng bọn họ có thể trổ hết tài năng, vượt qua ba vạn người khác, tất nhiên đều là nhân tài kiệt xuất, chỉ kích động trong chốc lát rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, chỉ còn lại chấp nhất.
Mạnh Hạo mở mắt ra, ánh mắt hắn lóe lên tinh quang. Đầu óc hắn đã không còn trướng đau nữa, thiên tư thảo mộc kia đã hoàn toàn dung hợp với hắn, tuy hai mà một.
- Đan sư, ta bắt buộc phải đạt được.
Ánh mắt Mạnh Hạo đầy vẻ quyết đoán, hắn đứng lên, cất bước một cái liền xuất hiện trên đài đá cuối cùng. Hắn đến khiến bốn phía lập tức yên tĩnh. Vô số ánh mắt ngưng tụ, cùng đánh giá xem trong mười người này, tới phút cuối cùng ai có thể trở thành đan sư!
Một khi trở thành đan sư là từ nay về sau sẽ ở trên cả vạn người!
Từ thân phận, địa vị, rồi đãi ngộ của tông môn và cả thanh danh, từ nay về sau sẽ khác biệt một trời một vực với dược đồng, không còn chỉ là một tầng thứ nữa. Toàn bộ Tử Vận Tông này mà đan sư chỉ có hơn nghìn người. Thậm chí nếu đủ may mắn và thiên tư, cuối cùng bước vào cảnh giới Chủ Lô là sẽ lập tức chấn động Nam Vực. Bất cứ một vị Chủ Lô nào đều là vị rất cao trong đan đạo, cho dù là ở Tử Vận Tông hay bên ngoài thì đều được kính trọng.
Mà toàn bộ Tử Vận Tông này, nay chỉ có gần trăm vị Chủ Lô đan sư mà thôi.
Trong đó chỉ có tám người là Tử Lô đan sư. Tám người này nghiễm nhiên trở thành những người dưới ba vị đại sư, đại diện cho đỉnh cao của giới đan đạo Nam Vực này! Bất kỳ một ai cũng đều khiến các đại tông gia tộc khát vọng có được, và cực kỳ được tôn kính.
Mạnh Hạo bước lên đài đá rồi, dưới ánh mắt của mấy vạn người, Vương Phàm Minh và bảy lão già bên cạnh liếc nhau, một lão già bỗng vung tay đặt lên lò luyện đan. Ngay lập tức lò luyện đan này kêu ông ông, mở ra, mười quầng sáng bay ra, lơ lửng giữa không trung.
Mười quầng sáng này mơ hồ khiến người ta không nhìn rõ bên trong là thứ gì.
- Mười loại dược thảo khác nhau, thuộc loại khác nhau. Mười người các ngươi hãy tự lựa chọn lấy. Người thôi hóa ra thành thục nhất chính là đan sư!
Nghe vậy, chín người khác trên đài đá, trừ Mạnh Hạo ra, đều đồng loạt nhìn tới mười dược thảo mơ hồ đang lơ lửng giữa không trung kia, tiếc là không thể phân biệt được đâu là loại nào. Lúc này đều đang chần chừ, bỗng có người quyết đoán giơ tay phải lên trảo vào hư không, nhất thời một quầng sáng bay tới, rơi vào tay người nọ, hóa thành một loại hạt giống màu lam.
- Thủy Lam hoa…
Mấy người khác quay sang nhìn, hoa này là vật cần có để luyện chế vài đan dược cho Trúc Cơ, độ khó khăn khi thôi hóa là không nhỏ.
Mấy người khác không chần chừ nữa, đều chộp tới quầng sáng giữa không trung. Từng quầng sáng hạ xuống, những hạt giống trong tay mấy người này đều không giống nhau, có khó có dễ, chuyện này phải xem vận may, nhưng cuối cùng cũng không xê xích gì nhiều.
Sở Ngọc Yên hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo. Mặc dù người này khiến mình thấy khó chịu, nhưng nàng không thể không thừa nhận rằng Phương Mộc là người có trình độ thảo mộc phải nói là yêu nghiệt trong số những người mà nàng từng gặp.
Trong những tiếng ồn ào nhốn nháo xung quanh, Mạnh Hạo đứng lên. Thấy hắn đứng lên, bốn phía dần yên tĩnh lại, mọi con mắt đều tập trung vào Mạnh Hạo, có phức tạp, có hâm mộ, có chấn động, cũng có cả ghen tị.
Những ánh mắt mang theo những ý nghĩ khác nhau rơi vào trên người Mạnh Hạo. Mà Mạnh Hạo thì mỏi mệt nhìn đám người Vương Phàm Minh, cúi đầu ôm quyền rồi đi ra án kỷ, tới một góc ngồi xếp bằng.
- Mười canh giờ sau bắt đầu thí luyện vòng hai thăng chức đan sư, cũng là vòng cuối cùng. Trong mười người này lấy một người làm đan sư. Vòng thứ hai này thi về lực thôi phát. Các ngươi có mười canh giờ nghỉ ngơi, nhưng không được rời đi.
Vương Phàm Minh liếc Mạnh Hạo một cái, lại quét mắt nhìn bốn phía rồi nói.
Sở Ngọc Yên từ đầu tới cuối chỉ nhìn Mạnh Hạo, vẻ chấn động trong ánh mắt vẫn chưa tiêu tan. Tuy rằng hễ thấy Mạnh Hạo là nàng lại cảm thấy khó chịu, nhưng không thể không thừa nhận, Phương Mộc này quả thực có tư cách khiến người ta phải ngưỡng mộ.
- Trình độ về thảo mộc chỉ là một bộ phận của việc thành đan sư, còn cần phải xem người này có tư chất luyện đan không, trong đó bao gồm thôi hóa, bao hàm khống chế linh lực tu vi. Không hề dễ dàng làm được hết. Ta lại muốn xem kẻ này có thể thế nào.
Sở Ngọc Yên có phần không phục, càng nhìn Mạnh Hạo lại càng cảm thấy không thuận mắt.
Ba vạn dược đồng bốn phía chẳng ai là bỏ về, mà đều thì thào bàn tán với nhau. Mười câu thì có bảy tám câu là nói về Mạnh Hạo, hai ba câu còn lại mới là nhắc tới chín người đã trổ hết tài năng trong vòng thí luyện thứ nhất.
Chín người lúc này đang khoanh chân ngồi trên quảng trường, ai nấy đều khẩn trương vô cùng, dùng toàn bộ thời gian để vận chuyển tu vi trong cơ thể khiến mình có thể giữ được trạng thái tốt nhất để tham dự vòng thí luyện thứ hai sẽ quyết định tương lai bọn họ này.
Cho dù là trong vòng thí luyện thứ nhất, Mạnh Hạo như vượt qua tất cả, khiến bọn họ đều choáng ngợp, nhưng dù là thế thì xếp thứ nhất hay thứ mười cũng chẳng có gì khác nhau, bởi vì bọn họ đều có tư cách tham dự thí luyện vòng hai.
Mà vòng thí luyện thứ hai này mới là trọng điểm!
Với chín người này, vượt qua Mạnh Hạo không phải là không có khả năng. Dù sao một người dù có hiểu biết về thảo mộc tới bao nhiêu, nhưng riêng chuyện thôi hóa thảo dược chẳng những cần tu vi, mà phải thuần thục, thậm chí còn phải khống chế được linh lực. Nếu mà quá thì dược thảo sẽ chết, nếu ít thì sẽ không thể trưởng thành tới độ cao nhất định.
Giờ phút này chín người hít sâu một hơi, ngồi xuống, trong đầu hiện lên kinh nghiệm thôi hóa mấy năm gần đây, dần dần cũng bình tĩnh lại.
Mạnh Hạo vẫn luôn nhắm mắt, trên thực tế tu vi của hắn không hao phí là bao. Mà mỏi mệt kia không phải là từ thân thể, mà là đoạt lấy truyền thừa của Bỉ Ngạn hoa và yêu đan xoay tròn khiến đầu óc trướng đau, lúc này nghỉ ngơi khiến đầu óc hắn dần ổn định lại.
Mười canh giờ chầm chậm trôi qua, khi giây cuối cùng của mười canh giờ vừa qua, tiếng nói của Vương Phàm Minh bỗng vang lên khắp quảng trường, mà ông ta lại vung tay lên, ấn vào lò luyện đan bên cạnh một cái.
- Thí luyện vòng thứ hai, mười người các ngươi hãy tới đây!
Lời vừa nói ra, toàn bộ quảng trường rung lên. Tiếng Lô Chung vang lên, bốn phía trước mặt hơn ba vạn người nhòe đi, đến khi nhìn rõ thì cả đám đều hít sâu một hơi.
Quảng trường vẫn là quảng trường, chỉ là hơn ba vạn chiếc bàn kia đã biến mất, thay vào đó là mười đài đá cao chừng ba trượng. Mười đài đá dựng ở đó, phát ra hào quang sáng chói, tất nhiên khiến người ta phải chú ý.
Gần như ngay khi mười đài đá xuất hiện, chín người, trừ Mạnh Hạo ra, đều trước sau nhảy lên trên bệ đá.
Đứng ở nơi mà mọi người đều chú ý, chín người này nhất thời kích động khó nén được. Nhưng bọn họ có thể trổ hết tài năng, vượt qua ba vạn người khác, tất nhiên đều là nhân tài kiệt xuất, chỉ kích động trong chốc lát rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, chỉ còn lại chấp nhất.
Mạnh Hạo mở mắt ra, ánh mắt hắn lóe lên tinh quang. Đầu óc hắn đã không còn trướng đau nữa, thiên tư thảo mộc kia đã hoàn toàn dung hợp với hắn, tuy hai mà một.
- Đan sư, ta bắt buộc phải đạt được.
Ánh mắt Mạnh Hạo đầy vẻ quyết đoán, hắn đứng lên, cất bước một cái liền xuất hiện trên đài đá cuối cùng. Hắn đến khiến bốn phía lập tức yên tĩnh. Vô số ánh mắt ngưng tụ, cùng đánh giá xem trong mười người này, tới phút cuối cùng ai có thể trở thành đan sư!
Một khi trở thành đan sư là từ nay về sau sẽ ở trên cả vạn người!
Từ thân phận, địa vị, rồi đãi ngộ của tông môn và cả thanh danh, từ nay về sau sẽ khác biệt một trời một vực với dược đồng, không còn chỉ là một tầng thứ nữa. Toàn bộ Tử Vận Tông này mà đan sư chỉ có hơn nghìn người. Thậm chí nếu đủ may mắn và thiên tư, cuối cùng bước vào cảnh giới Chủ Lô là sẽ lập tức chấn động Nam Vực. Bất cứ một vị Chủ Lô nào đều là vị rất cao trong đan đạo, cho dù là ở Tử Vận Tông hay bên ngoài thì đều được kính trọng.
Mà toàn bộ Tử Vận Tông này, nay chỉ có gần trăm vị Chủ Lô đan sư mà thôi.
Trong đó chỉ có tám người là Tử Lô đan sư. Tám người này nghiễm nhiên trở thành những người dưới ba vị đại sư, đại diện cho đỉnh cao của giới đan đạo Nam Vực này! Bất kỳ một ai cũng đều khiến các đại tông gia tộc khát vọng có được, và cực kỳ được tôn kính.
Mạnh Hạo bước lên đài đá rồi, dưới ánh mắt của mấy vạn người, Vương Phàm Minh và bảy lão già bên cạnh liếc nhau, một lão già bỗng vung tay đặt lên lò luyện đan. Ngay lập tức lò luyện đan này kêu ông ông, mở ra, mười quầng sáng bay ra, lơ lửng giữa không trung.
Mười quầng sáng này mơ hồ khiến người ta không nhìn rõ bên trong là thứ gì.
- Mười loại dược thảo khác nhau, thuộc loại khác nhau. Mười người các ngươi hãy tự lựa chọn lấy. Người thôi hóa ra thành thục nhất chính là đan sư!
Nghe vậy, chín người khác trên đài đá, trừ Mạnh Hạo ra, đều đồng loạt nhìn tới mười dược thảo mơ hồ đang lơ lửng giữa không trung kia, tiếc là không thể phân biệt được đâu là loại nào. Lúc này đều đang chần chừ, bỗng có người quyết đoán giơ tay phải lên trảo vào hư không, nhất thời một quầng sáng bay tới, rơi vào tay người nọ, hóa thành một loại hạt giống màu lam.
- Thủy Lam hoa…
Mấy người khác quay sang nhìn, hoa này là vật cần có để luyện chế vài đan dược cho Trúc Cơ, độ khó khăn khi thôi hóa là không nhỏ.
Mấy người khác không chần chừ nữa, đều chộp tới quầng sáng giữa không trung. Từng quầng sáng hạ xuống, những hạt giống trong tay mấy người này đều không giống nhau, có khó có dễ, chuyện này phải xem vận may, nhưng cuối cùng cũng không xê xích gì nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.