Ngã Dục Phong Thiên

Chương 515: Có thù tất báo!

Nhĩ Căn

06/07/2016

- Cũng may bản thể của Quý Thiên này đang ngủ say, chỉ là tồn tại một luồng ý thức. Không lừa được bản thể của ngươi, lẽ nào đến cả ý thức của ngươi cũng không lừa được chắc? Ngũ gia không gì không biết, chỉ cần gắng gượng qua ba ngày, liền có thể hoàn thành một lần kéo dài!

Chim anh vũ vẻ mặt ngạo nghễ, vừa nói xong, bỗng nhiên, đạo tia chớp màu đỏ lúc trước bỗng mạnh mẽ hạ xuống, nhưng lại không hề tìm kiếm khí tức của Mạnh Hạo nữa, mà là lao thẳng về hướng tấm lưới lớn mà đi.

Nổ vang, lưới lớn hư ảo này lập tức dập nát. Mấy trăm tu sĩ bốn phía Mạnh Hạo, nhất tề phun ra máu tươi, trong nháy mắt mấy trăm người này, trừ bỏ ba vị Lão Tổ của tam đại tông ra, mọi người... Trong khoảnh khắc thân thể trực tiếp hỏng mất.

Cho dù là ba lão giả kia, cũng đều là há miệng phun ra máu tươi, thân thể nháy mắt uể oải, Kết Đan trong cơ thể xuất hiện cái khe, như muốn vỡ vụn hỏng mất. Giờ phút này trong mắt bọn họ đã khôi phục thanh minh, vẻ mặt kinh hoảng, sợ hãi đến cực điểm, không chút do dự cấp tốc rút lui, da đầu bọn họ run lên. Lúc này ý niệm duy nhất trong đầu bọn họ chính là trốn!

- Em gái ngươi, như thế nào, không tìm thấy ý thức chánh chủ, lại ở chỗ này đánh loạn chứ, ngươi ngươi ngươi... Xấu lắm a, Ngũ gia cũng biết đấy! Ta làm chết ngươi, kiếp vân thì sao chứ, Ngũ gia làm chết ngươi! Em gái ngươi, Cực Yếm kia mau giúp ta, bắt nó biến thành tiểu bạch bạch mà ta thích nhất đi!

Chim anh vũ nổi giận, nó thấy tôn nghiêm của mình lại bị khiêu khích nghiêm trọng, gầm nhẹ, một ngụm cắn ra một cây lông tạp mao trên người, mạnh mẽ vứt ra sau, trong mắt lộ ra điên cuồng, thân thể chớp mắt biến thành khổng lồ, lao thẳng về phía bầu trời.

Tốc độ nó cực nhanh, một cái chớp mắt liền trực tiếp nhảy vào trong kiếp vân.

Gần như ngay cái chớp mắt khi chim anh vũ nhảy vào trong kiếp vân, một tia sáng từ trong tấm lưới lớn mà miếng mỡ đông biến thành như không tình nguyện bay ra, rơi vào bên trong kiếp vân. Trong phút chốc, một mảnh kiếp vân tràn ngập trong vòng ngàn dặm này vặn vẹo, khiến Mạnh Hạo phải trợn mắt há hốc mồm, hắn hoảng sợ nhìn lại, bộ dáng của tấm kiếp vân này thế nhưng lại có biến hóa.

Biến thành ..... một vật cực to, tròn vo, toàn thân là một bộ lông dài màu trắng.

Độ dày của bộ lông đã khó có thể dùng từ ngữ để hình dung rồi, thậm chí còn chạy xệ xuống, chiếm cứ vạn dặm bầu trời, gần như nhìn không tới giới hạn...

Mà chim anh vũ thì mang theo hưng phấn gào thét, không ngừng mà nhảy vào trong mảng lông này. Sau khi lần lượt bị bắn ra, thì vẫn không tức giận chút nào, mà là càng phát ra hưng phấn, từ các vị trí khác lại nhảy vào.



Mạnh Hạo cảm giác đầu óc mình có chút trống rỗng, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, cư nhiên có thể đem kiếp vân biến thành cái dạng này...

Một sự việc vốn dĩ vô cùng nghiêm trọng, ở một khắc này, nhưng lại cực kỳ buồn cười...

Mạnh Hạo dùng sức lắc đầu, nhưng vào lúc này, đột nhiên, kiếp vân bị biến thành đám lông nọ, trong giây lát truyền ra tiếng nổ vang. Trong tiếng nổ vang này là vô cùng vô tận tia chớp điên cuồng khuếch trương tản ra, ẩn ẩn có thể thấy được trong đó là chim anh vũ toàn thân tối đen, vẫn đang chấp nhất tiến lên.

- Tiểu bạch bạch, ta chơi chết ngươi, em gái ngươi, đời này chính là vì chơi chết ngươi!

Chim anh vũ hưng phấn kích động, không ngừng mà phóng đi.

Những thiểm điện ở xung quanh sau khi nổ tứ tung thì mạnh mẽ trầm xuống ở giữa không trung, thắng hướng Mạnh Hạo rầm rầm mà đến, vô số tia chớp, phải nhiều đến mấy vạn. Nhìn một màn này mà da đầu Mạnh Hạo run lên, khi hắn Hoàn Mỹ Trúc Cơ cũng đã từng gặp thiên kiếp, nhưng loại thiên kiếp đó khiến người ta cảm thấy nghiêm túc, ngưng trọng, là tồn tại cao cao tại thượng có thể hủy diệt hết thảy.

Nhưng hôm nay... vô số tia chớp này lại khiến Mạnh Hạo ẩn ẩn cảm thấy, hình như đến cả khí tức cũng có chút không thích hợp, giống như thể thiên kiếp danh cho Hoàn Mỹ Kim Đan của mình, bị chim anh vũ quấy nhiễu, có chút biến dị.

Ngay khi những thiểm điện này lao đến chỗ Mạnh Hạo, thì miếng mỡ đông không tình nguyện rống một tiếng, đang hóa thành lưới lớn thì co rụt lại, đem Mạnh Hạo bao phủ ở bên trong. Tiếng động nổ vang ngập trời dựng lên, mặt đất chấn động, những thiểm điện này nhất tề dừng ở trên người miếng mỡ đông, Mạnh Hạo xem mà hết hồn.

Trước mắt một mảnh lôi quang chói mắt, nhìn không thấy ngoại giới, cho đến khi qua đi thật là lâu, khi lôi đình này dần dần không còn nữa, thì Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn hướng lên bầu trời, nhìn nhìn thấy đám lông khổng lồ kia đang từ từ tiêu tán.

Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, hít sâu một cái, một màn này nhìn như thoải mái, nhưng trong lòng Mạnh Hạo biết kiếp vân rất cường đại, giờ phút này mặc dù biến mất, nhưng Mạnh Hạo có thể cảm giác được, cái loại nguy cơ đến từ thiên kiếp ở bốn phía tám phương này vẫn như trước, cũng không có giảm bớt, mà là thủy chung tồn tại.



Chim anh vũ ở giữa không trung, toàn thân tối đen, phù phù một tiếng rồi mới trực tiếp hạ xuống, té thẳng trên mặt đất, rồi mới lại bò dậy, dùng sức vỗ ngực, trình độ dùng sức, đến nỗi muốn đem thân thể đánh ra vết rạn.

- Ngũ gia lợi hại không, lúc này rốt cục cũng giúp ngươi trì hoãn được thiên kiếp. Ngươi phải cảm tạ Ngũ gia, nếu không cho dù có Cực Yếm đi chăng nữa, nhưng nếu muốn dùng nó đến độ kiếp, chính là không đầu không cuối, thiên kiếp vĩnh viễn không để yên, không đem nó đánh chết còn chưa xong!

Chim anh vũ thở hổn hển, vẻ mặt có chút ảm đạm, hơi thở cực kỳ suy yếu, nhưng vẫn là ở đấy cuồng ngạo mở miệng.

- Nhưng mà ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, lúc này Ngũ gia liều mạng mới kéo dài được, có thể kéo dài bao lâu cũng không biết. Ngươi phải nhanh một chút tìm được vật độ kiếp, được rồi, Ngũ gia muốn đi nghỉ ngơi rồi, ngươi cũng không cần phải quá cảm động. Nhớ rõ về sau tìm nhiều đồ có lông một chút cho Ngũ gia là được.

Chim anh vũ nói xong, một đầu ngã sấp xuống, thân thể trực tiếp hóa thành tro bụi tiêu tán, nhưng lại có một đạo tro bụi tạp quang, rơi vào trong túi trữ vật của Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo chấn động tâm thần, lập tức cúi đầu xem xét gương đồng trong túi trữ vật. Chim anh vũ tuy nói là thích thổi phồng, mặc dù có chút không tin cậy dựa dẫm gì được, nhưng sự tương trợ lúc này, Mạnh Hạo tuyệt sẽ không quên chút nào.

Mặc dù kiếp vân tiêu tán nhìn như đơn giản, nhưng Mạnh Hạo hiểu được, chim anh vũ vì thế mà đã phải trả cái giá cực lớn.

- Không cần nhìn nữa, nó mới không chết được đâu, nghỉ ngơi vài ngày là không sao rồi. Đáng thương cho lão phu, cứ mãi bị sét đánh, cho dù là thích ăn, nhưng cũng có thời điểm ăn no chứ.

Miếng mỡ đông toàn thân rách tung toé, có chút uể oải. Giờ phút này sau khi lười biếng mở miệng, phịch một tiếng, biến thành một cái mũ rách nát, rơi luôn trên đầu Mạnh Hạo.

- Nhưng mà ngươi phải cẩn thận đấy, lão phu cùng con tạp chim tà ác kia năm đó cũng giúp một tiểu cô nương kéo dài thiên kiếp như vậy. Nhưng tiểu cô nương kia sau đó lại phẫn nộ truy sát ta cùng chim chết bầm kia rất nhiều, rất nhiều năm. Lấy oán trả ơn, lão phu hận nhất người như thế.

Miếng mỡ đông có chút suy yếu, sau khi lại thầm thì dong dài vài câu, thì thấy tắt tiếng luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook