Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1410: Danh sách cảm ứng

Nhĩ Căn

10/01/2017

- Có cực hạn tiếp nữa, cũng chỉ là tiên! Tô Yên cắn răng lên tiếng. 

- Cô nương không hiểu! Mạnh Hạo lắc đầu, trên mi tâm của hắn, dấu ấn danh sách kia lúc này nổi lên, đang chớp động, mỗi lóe lên một cái, đều sẽ sâu hơn một chút. 

Tô Yên nhìn dấu ấn trên trán Mạnh Hạo, trầm mặc im lặng. 

Mạnh Hạo sờ mi tâm một cái, quay đầu nhìn vết tích lầu các sụp đổ hơn một tháng trước ở bốn phía, trong đầu của hắn, nổi lên một chút cảm ngộ sau khi dung hợp Niết Bàn Quả. 

“Cái chữ Tiên này sâu xa...” Mạnh Hạo lẩm bẩm trong lòng, nâng tay lên, trong lòng bàn tay của hắn, xuất hiện quả Niết Bàn Quả thứ hai, hắn nhìn Niết Bàn Quả trong tay rơi vào trầm tư. 

“Chí Tôn Huyết ta có thể cảm nhận được, tác dụng chủ yếu nhất, là để Phong Yêu nhất mạch của ta được chân chính chấp nhận, có được tư cách, giống như danh sách của Hải Mộng Chí Tôn, mà ta nơi này, là danh sách duy nhất của Cửu Phong Chí Tôn!”

“Bất luận là thân thể cường hãn, hay là dung hợp Niết Bàn Quả, chỉ là phụ thêm mà thôi!” 

“Hơn nữa, sau một giọt Chí Tôn Huyết, dù là trăm ngàn giọt đối với ta cũng không có tác dụng. Nếu muốn dung hợp Niết Bàn Quả, cũng rất khó tiếp tục dùng Chí Tôn Huyết để làm được!” 

“Vả lại... dùng Chí Tôn Huyết dung hợp, quả thực hao phí quá lớn!” Mạnh Hạo trầm mặc, hắn cảm nhận tu vi của mình giờ này, so với trước cường đại hơn rất nhiều bàng bạc hơn rất nhiều. 

Hơn một tháng trước, hắn là Tiên Cảnh Chí Tôn, hiện tại, hắn là Tiên Đế cao hơn Tiên Cảnh Chí Tôn! 

Thời đại này, đã không có Tiên Đế, mà ở Tiên giới năm đó, cảnh giới Tiên Đế hoàn mỹ cũng rất ít thấy. 

Giờ này, tuy rằng Mạnh Hạo còn là 123 đường tiên mạch, nhưng mỗi một đường đều lớn hơn nhiều lắm. Loại cảm giác cường hãn đó, là trước đây hắn dung hợp Niết Bàn Quả thời gian ngắn mới thể hội được, nhưng hiện tại, hắn đã vĩnh viễn bước chân vào cảnh giới này. 

Dấu ấn danh sách trên mi tâm hắn lúc này chớp động, dường như ngưng đọng hơn, cũng làm cho Mạnh Hạo thoạt nhìn từ từ có khác biệt.

Thậm chí hắn có cảm giác kỳ quái, dường như nhắm mắt lại có thể trong mơ hồ cảm nhận được: trong Sơn Hải Giới khổng lồ này, tại khu vực xa xôi có một số... dao động quen thuộc. 

Dao động quen thuộc đó, không phải tới từ người nào khác, mà đến từ... danh sách giống như hắn! 

Những danh sách này, hắn cảm nhận được 12 người! 

Hắn là danh sách thứ 13, là đoạn năm tháng gần đây, là một danh sách xuất hiện cuối cùng; mà ở trước hắn, lại có 12 người trong Sơn Hải Giới bất đồng, được nữ Chí Tôn áo trắng chỉ định là danh sách.

Danh sách khó khăn, danh sách mạnh, Mạnh Hạo không mảy may nghi ngờ. Cứ nhìn lão tổ đời một kinh diễm tuyệt luân, là có thể tưởng tượng, phải là người thế nào, mới có thể trở thành danh sách. 

Mà bản thân Mạnh Hạo, cũng phải sau khi lĩnh ngộ Chí Tôn Pháp mới thu được... danh sách. 

Mạnh Hạo có thể cảm nhận được, 12 dao động này, bất kỳ một người nào đều có cảm giác tản ra Chí Tôn cường đại, khiến trong lòng Mạnh Hạo chìm xuống. 



“Nói như vậy, tu vi và cảnh giới của ta trước đây còn chưa có tư cách để cảm nhận được bọn họ tồn tại. Mà giờ này, đã bước chân vào trình độ có thể cảm nhận!” 

“Nói cách khác, giờ khắc này, chẳng những ta cảm nhận được bọn họ, mà bọn họ... nhất định... cũng cảm nhận được ta!” Mạnh Hạo nhíu mày. 

Gần như đồng thời lúc Mạnh Hạo cau mày, giờ khắc này kịch biến xảy ra hơn một tháng trước, nhấc lên gió lốc ở bên ngoài tuy còn lan rộng, tuy còn có rất nhiều người chú ý, nhưng đã qua đoạn thời gian khẩn trương nhất.

Sinh hoạt còn phải tiếp tục, mặt trời mặt trăng còn đang vận chuyển, dường như trường kịch biến kia không có phát sinh, chỉ là ở trong lòng rất nhiều người, từ nay về sau sẽ nhiều hơn một phỏng đoán: Sơn Hải Giới chủ tương lai, sẽ là ai... 

Trong Đệ Bát Sơn Hải, trong một phiến hư vô, có một mảng xương trắng, những xương trắng này giống như khôi lỗi, trong mắt lập lòe như ma trơi, vây quanh bốn phía, chính giữa là một cung điện to lớn do xương cốt tạo thành.

Trong cung điện này, đang khoanh chân ngồi một thanh niên áo đen, thanh niên này gầy ốm, sắc mặt tái nhợt, không có chút màu máu. Thậm chí ngay cả ngọn lửa sinh mạng cũng đều ảm đạm... nhưng ngay khoảnh khắc này, hai mắt của hắn bỗng nhiên mở ra, trong nháy mắt, tất cả xương trắng bốn phía toàn bộ quỳ lạy. 

Từ trên người thanh niên này phát ra một khí thế kinh khủng. Mi tâm của hắn bất ngờ cũng có một dấu ấn, đang không ngừng chớp lóe, trong cảm giác của hắn, cảm nhận được tại Đệ Cửu Sơn Hải xuất hiện... dao động của danh sách. 

- Không ngờ, còn có người thứ 13... Gã thanh niên lẩm bẩm, trong mắt lộ ra một tia huyết quang, vô cùng âm trầm.

Đồng dạng, tại Đệ Tứ Sơn Hải, trong biển thứ tư có một lốc xoáy to lớn, trong lốc xoáy này đang khoanh chân ngồi một thanh niên mặc áo lam. Người này rất anh tuấn, chung quanh hắn có mười lão già vây quanh, bất kỳ một lão già nào đều là Cổ Cảnh đỉnh phong, mà bọn họ hiển nhiên là người hộ đạo của thanh niên này. 

Lốc xoáy này rất lớn, đối diện với thanh niên ước chừng ngoài nghìn trượng, còn có một nữ nhân, mặc một thân áo dài màu trắng, rất đơn giản, tu vi cũng không phải Tiên Cảnh, chỉ là Nguyên Anh, nhưng trên thân nàng lại có một khí tức, khí tức này giúp cho nàng ở bên trong lốc xoáy, mà không bị ảnh hưởng chút nào, nàng đang nhắm mắt tu hành.

Bên cạnh nữ nhân chỉ đi theo một lão ẩu, lão ẩu này giống như tôi tớ, yên lặng ngồi ở một bên, đối với mười lão già cùng với thanh niên áo lam cách đó không xa, nhìn cũng không liếc nhìn một cái. 

Sau một lúc lâu, thanh niên áo lam kia mở mắt, khi nhìn về phía nữ nhân áo trắng, trong mắt lóe lên một chút u buồn, nhưng lại đứng dậy cất bước đi tới gần, sau đó hắn ôm quyền cúi đầu thật sâu: 

- Hứa cô nương, chúng ta lại gặp mặt! Lâm Thông, bái kiến Địa Phủ Tứ Thập Cửu Chủ! 

Nữ nhân áo trắng mở mắt nhìn về phía thanh niên, hơi mỉm cười gật gật đầu, sau đó lần nữa nhắm mắt. 

Thanh niên kia mỉm cười, dường như không để ý chút nào, xoay người rời đi, nhưng lúc xoay người, trong mắt hắn lại có một chút âm lạnh, ánh mắt nhoáng lên một cái, đang định đi ra, bỗng nhiên thân thể hắn chợt ngừng lại, dấu ấn danh sách ngay mi tâm hắn bất ngờ chớp lóe, trong mơ hồ hắn cảm nhận trong Sơn Hải Giới có thêm một người danh sách. 

“Đệ Cửu Sơn Hải sao... So với những người khác yếu hơn rất nhiều...” Thanh niên trong mắt chợt lóe lên sát cơ.

Đồng dạng một màn, lục tục xuất hiện tại những Sơn Hải khác, 12 người danh sách trước Mạnh Hạo, toàn bộ đều vào giờ khắc này, đúng như phán đoán của Mạnh Hạo, họ đều cảm nhận được Mạnh Hạo. 

Thân là danh sách, bản thân sẽ có cạnh tranh, vả lại giới bên ngoài giống nhau có rất nhiều người, muốn đánh chết danh sách để từ đó thu hoạch được thân phận; mà bản thân danh sách về điểm này lại càng kịch liệt hơn. 

Ở trong mắt bọn họ xem ra, kẻ yếu không có tư cách đặt song song với bọn họ. Mặc dù có thể trở thành danh sách hầu như không có kẻ yếu, nhưng nếu tăng lên quá chậm, theo không kịp tốc độ của bọn họ, sẽ bị bọn họ đào thải. 

Giờ khắc này ở trên núi thứ nhất, có một thanh niên, thanh niên này tướng mạo bình thường, duy chỉ có tại mi tâm bất ngờ có con mắt thứ ba. Hắn đang ngồi trước một bàn cờ, cầm quân cờ, đang suy nghĩ. 



Đối diện với hắn là một nữ nhân, nữ nhân này mặc áo màu xanh biếc, dung mạo xinh đẹp, dáng người tuyệt mỹ, mắt phượng có thần, gió thổi tóc đen rũ xuống bộ ngực, mặt trang điểm lớp phấn mỏng, chỉ tăng màu sắc, hai gò má như ẩn như hiện đỏ hồng, tạo nên một làn da mềm mại ướt át tinh khiết như cánh hoa, cực kỳ động lòng người.

Thật giống như con bướm theo gió bay loạn, vừa tựa như băng tuyết trong suốt, dường như nàng ở nơi nào trăm hoa đều sẽ ảm đạm, trời trăng đều sẽ mất sáng... bất kỳ nữ nhân nào so với nàng, đều sẽ mất đi màu sắc. 

Cũng có một tiên khí mơ hồ lượn lờ trên thân nàng, làm cho cả người nàng siêu phàm thoát tục, khác người. 

- Trần huynh! Bàn cờ này huynh nên chấp nhận thua đi! Nữ nhân mỉm cười, nụ cười này làm cho nàng vốn đã đẹp tuyệt càng thêm nở rộ, khiến cho gió ở bốn phía, tựa hồ đều lưu luyến không muốn rời đi.

- Thế sự như thế cờ, cuộc sống như mộng ảo, mỗi một quân cờ hạ xuống đều vô cùng gian nan... Tuyết Nhi cô nương không hổ là đệ nhất truyền nhân của Tiên Cổ đương thời, vào đời kéo dài, mỗi bước nở hoa sen! Nam nhân khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân trước mặt, mỉm cười, hình như có cảm khái, nhưng không tiếc nuối. 

- Bất quá, 12 danh sách, Tuyết Nhi cô nương tìm đến ta đầu tiên, từ đó về sau đi khắp Sơn Hải Giới, lại tìm tới ta, có lẽ, ta đã trúng tuyển! Nam nhân bình thản nói. 

- Đáng tiếc, bàn cờ này không tìm được người có thể thắng, cũng chỉ có Trần huynh nơi này, là danh sách kiên trì lâu nhất, một khi đã như vậy, thì... Nữ tử trầm ngâm một lát, gật gật đầu, đang nói tới đây, bỗng nhiên, nàng đổi sắc. 

Cùng lúc đó, nam nhân ôn nhu tao nhã này cũng hơi đổi sắc, trên mi tâm của hắn bất ngờ xuất hiện dấu ấn danh sách, đồng thời trong đầu hắn xuất hiện dao động dấu ấn danh sách của Mạnh Hạo ở Đệ Cửu Sơn Hải. 

- Danh sách mới, đáng tiếc quá yếu! Nam nhân hơi dò tra thoáng qua liền không để ý nữa, mà nhìn cô gái trước mắt, hắn nhìn như bình thường nhưng trong lòng lại có chút khẩn trương. 

Nữ nhân trầm mặc, nhìn xem bàn cờ, lại nhìn lên nam nhân đối diện, nàng đứng lên, phất tay một cái, bàn cờ biến mất. 

- Nếu có danh sách mới xuất hiện, Tuyết Nhi muốn đi bái kiến một chút, nhìn xem có phải là người hữu duyên hay không? Trần huynh... Nếu người này vô duyên, Tuyết Nhi lại tới tìm huynh luận đạo! 

- Người yếu như thế, Tuyết Nhi cô nương cần gì lãng phí thời gian? Nam nhân chậm rãi nói.

- Khi lần đầu tiên ta tới tìm Trần huynh, Trần huynh cũng không phải tu vi như hiện giờ! Nữ nhân mỉm cười, nói, rồi xoay người nhoáng một cái, cất bước đã đi xa. 

Nam nhân Trần huynh kia trầm mặc hồi lâu, sau đó trong mắt lộ ra tia sáng tự tin, nhắm mắt im lặng. 

Danh sách của Mạnh Hạo vừa ra, trong chín Đại Sơn Hải liền nhấc lên một con gió lốc giữa danh sách có thể cảm nhận được, đồng dạng, tại đạo môn của tám Đại Sơn Hải khác, vào giờ khắc này cũng đều nhận ra trong Sơn Hải Giới có thêm một người danh sách!

Danh sách, không dễ có, nếu không có tư cách, cho dù là có được dấu ấn danh sách cũng không được chấp nhận. Mạnh Hạo nơi này, sau khi mới dung hợp Niết Bàn Quả thứ nhất, rốt cục... được chân chính công nhận thân phận danh sách, xuất hiện ở... trong mắt các danh sách khác. 

Thời khắc này tại Đệ Cửu Sơn Hải, trong Cửu Hải Thần Giới, Mạnh Hạo ở trong động phủ, chớp chớp mắt, chỉ hơi trầm ngâm, hắn không tiếp tục suy nghĩ chuyện danh sách nữa, mà trọng điểm là thể hội thay đổi của mình. 

“Cổ Cảnh tắt năm đèn trở xuống, đã không phải là đối thủ của ta!” Mạnh Hạo trong mắt tỏa sáng, nhìn Niết Bàn Quả trong lòng bàn tay. 

“Không biết, ta còn có thể tiếp tục thử hay không? Nếu dung hợp ngắn ngủi quả Niết Bàn Quả thứ hai, đổi lấy lực lượng vượt qua Tiên Đế, không biết... đó sẽ là cảnh giới gì?” Mạnh Hạo nghĩ tới đây, tim đập thình thịch, cầm lên Niết Bàn Quả, không chút chần chờ lập tức đặt tại mi tâm... 

“Ầm...”  Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook