Ngã Dục Phong Thiên

Chương 408: Đạo đài thứ mười, mở! (2)

Nhĩ Căn

06/07/2016

- Hắn... Chẳng lẽ là muốn ở chỗ này Kết Đan?

- Không giống như là Kết Đan, nhưng ... tất cả linh khí nồng đậm này, sợ là tu sĩ Kết Đan bình thường cũng đều không thể bằng được!

Tiếng bàn tán xôn xao trong khoảnh khắc theo bốn phương tám hướng không ngừng mà mạnh mẽ xuất hiện, mà giờ khắc này sắc mặt khó coi nhất, chính là tu sĩ mặt xanh đã mất đi mặt nạ kia. Sắc mặt lão cực kỳ khó coi, giờ phút này dung nhan già cả, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Mạnh Hạo bên trong linh khí nồng đậm.

Cảm giác nguy cơ, ở trong tâm càng thêm mãnh liệt, khi lão nhìn lại, giờ phút này bóng dáng trong linh khí, đang trưởng thành rất nhanh là tính mạng của mình trong ác mộng.

- Quyết không thể để cho hắn tiếp tục nữa!

Tu sĩ mặt xanh cắn răng một cái, ánh mắt lộ ra một chút dữ tợn cùng quyết đoán, tay phải nâng lên hung hăng vỗ trán một cái, oanh một tiếng, ở phía sau lão, đan khí tan rã lúc trước nháy mắt như thiêu đốt ầm ầm xuất hiện, trong lúc mở ra thì bên trong đan khí huyễn hóa ra một bóng kiếm. Tại đây, tu sĩ mặt xanh hai tay bấm tay niệm thần chú chỉ xuống, kiếm ảnh trong đan khí này khoảnh khắc gào thét mà ra, lao thẳng về phía luồng linh khí bao phủ Mạnh Hạo.

Kiếm ảnh này tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã đụng phải linh khí nồng đậm đến mức đã trở thành lốc xoáy kia, phát ra tiếng nổ kinh thiên, nhưng cũng chẳng xông vào được bao nhiêu! !

Mặc dù tu sĩ mặt xanh này là tu sĩ Kết Đan, nhưng ở trước linh khí nồng đậm đến cực điểm này, trước lực phun trào của miệng giếng, kiếm ảnh của lão, căn bản là không thể nhảy vào trong đó.

Giờ phút này kẹt tại trong lốc xoáy linh khí, bóng kiếm rung động, giống như tùy thời có thể bị lốc xoáy cuốn đi.

Cũng chính lúc này, tòa đạo đài thứ mười trong cơ thể Mạnh Hạo đã xuất ra đến bảy thành!

Tu sĩ mặt xanh sắc mặt khó coi, tay phải bấm tay niệm thần chú mạnh mẽ điểm tại mi tâm, mở miệng phun ra máu tươi, máu tươi này nháy mắt ngưng tụ bên người, khoảnh khắc liền hóa thành một thanh huyết kiếm.

- Đan xuất hồn sát!

Tu sĩ mặt xanh quát khẽ một tiếng, hai mắt lộ ra tinh mang, tay trái bấm tay niệm thần chú vung về phía trước, lập tức hai mắt lão đột nhiên trợn lên, thân thể run run, từ trên khuôn mặt của lão có một mảnh ảo ảnh xuất hiện trọng điệp, ảo ảnh kia, chính là linh hồn của tu sĩ mặt xanh này.

Linh hồn này như thoát khỏi thân thể, nháy mắt bay ra liền trực tiếp dung hợp cùng máu tươi trước người tu sĩ mặt xanh, xích mang trên tiên huyết này chợt lóe, khoảnh khắc liền biến thành một thanh huyết kiếm.

Kiếm này ông một tiếng, mang theo một cỗ khí thế như muốn hủy diệt tất cả, thẳng đến phía trước, khoảnh khắc liền cùng kiếm ảnh đan khí kia trọng điệp, sau khi hòa tan với nhau, cư nhiên ... hóa thành một thanh kiếm thực sự!

Lấy máu làm phôi kiếm, lấy hồn làm linh kiếm, lấy đan khí làm mũi kiếm, đã hình thành một thanh ... tuyệt kiếm bản mạng của tu sĩ mặt xanh, nhấc lên gào thét kinh người, trực tiếp xuyên thấu lốc xoáy linh khí, thẳng hướng Mạnh Hạo mà đến.

Càng là tới gần Mạnh Hạo, tốc độ kiếm này lại càng chậm, nhưng vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, giống như không chém chết Mạnh Hạo, quyết không bỏ qua, mắt thấy kiếm này đang từ từ tới gần Mạnh Hạo, ba mươi trượng, hai mươi trượng, mười trượng, năm trượng...

Mạnh Hạo nhắm mắt vẫn không nhúc nhích, lơ lửng ở bên trong lốc xoáy linh khí, nhưng tòa đạo đài thứ mười trong cơ thể hắn giờ phút này đã mở ra tám thành!



Tu sĩ mặt xanh thân thể run run, sắc mặt tái nhợt, sinh cơ cả người như bị áp chế, một cỗ tử khí theo đó xuất hiện, nhưng lão vẫn là dùng toàn lực, lấy hồn đi thúc dục tuyệt kiếm bản mạng của mình, hướng về Mạnh Hạo ngày càng gần.

Trên thân kiếm của tu sĩ mặt xanh, linh hồn của lão phát ra một tiếng gầm nhẹ, mắt thấy khoảng cách với Mạnh Hạo chỉ còn ba trượng, lão thậm chí thấy rõ ràng Mạnh Hạo nhắm hai mắt, cảm nhận được trong cơ thể Mạnh Hạo, dường như có một pho tượng mãnh thú viễn cổ đang trong lúc ngủ say rất nhanh sẽ thức tỉnh.

Đấu pháp giữa hai người, người ngoài không thể can dự vào, cho dù là giờ phút này Mạnh Hạo bị vây ở thời điểm mấu chốt đột phá tu vi, cho dù là hành vi của tu sĩ mặt xanh này gần như là đang đánh lén, nhưng đây vẫn là chiến trường thuộc về hai người bọn họ.

Hai tu sĩ mặt xanh khác bên phía Mặc Thổ cũng không thể tương trợ, đồng dạng, tu sĩ Nam Vực ở đây cũng không thể ngăn cản.

Mắt thấy thanh kiếm kia khoảng cách với Mạnh Hạo chỉ còn một trượng, kiếm quang phong hàn, chỉ thẳng mi tâm Mạnh Hạo ...

Tòa đạo đài thứ mười trong cơ thể Mạnh Hạo đang nhanh chóng ngưng thực, đã mở ra chín thành!

- Chết cho ta!

Linh hồn của tu sĩ mặt xanh phát ra tiếng rống bén nhọn, thanh tuyệt kiếm bản mệnh của lão giờ phút này ầm ầm lao ra, một trượng, nửa trượng, một thước .......

Cho đến khi khoảng cách với mi tâm của Mạnh Hạo chỉ còn một tấc!!

Đúng lúc này, trong cơ thể Mạnh Hạo nổ vang kinh thiên động địa, cuồn cuộn dựng lên, tòa đạo đài thứ mười của hắn trong cái chớp mắt này mở ra mười thành, hoàn toàn ngưng tụ ra.

Trong thời khắc này, Mạnh Hạo tay phải nâng lên, hai ngón tay bắt lấy tuyệt kiếm bản mệnh của tu sĩ mặt xanh ở trước trán chỉ còn cách mi tâm hắn nửa tấc!

- Đây mới là Hoàn Mỹ Trúc Cơ chân chính!

Mạnh Hạo yên lặng nói nhỏ, hai mắt của hắn thoáng chốc mở bừng, lộ ra hàn mang rét lạnh cùng với sát cơ kinh thiên trong mắt.

Trong ánh mắt này, có quang mang lãnh khốc.

Trong ánh mắt này, có quang mang kinh thiên bức người.

Trong ánh mắt này, lại càng có một cỗ bá đạo khó nói thành lời, nháy mắt bùng nổ.

Chính trong thời khắc này, Mạnh Hạo rõ ràng nhận thấy được, trong túi trữ vật hình như có vật phẩm nào đó, ở một khắc này, hướng về Mạnh Hạo truyền đến một cỗ triệu hồi khát vọng.

Triệu hồi này, đến từ mặt nạ huyết sắc trong túi trữ vật, đến từ .... tam vĩ phiên ở bên trong mặt nạ, tam vĩ phiên Mạnh Hạo trước đây vẫn luôn không thể vận dụng được chút xíu nào!



Chính trong chớp mắt bùng nổ đó lốc xoáy linh khí vờn xung quanh Mạnh Hạo cứ thế xông thẳng vào trong cơ thể Mạnh Hạo, từ các vị trí trên toàn thân hắn cấp tốc chui vào, linh khí rất nhanh tiêu tán, cũng chỉ là thời gian mấy cái hô hấp, xung quanh Mạnh Hạo chẳng còn chút linh khí nào nữa.

Miệng giếng phía dưới giờ phút này cũng không hề phun trào, mà lại xuất hiện dấu hiệu khô kiệt, đạo ảnh trong quầng sáng giữa không trung, giờ phút này đang dần dần ảm đạm, cho đến sau khi hoàn toàn biến mất thì miệng giếng kia cũng .... hoàn toàn héo rũ.

Ở bốn phía, mấy vạn người nháy mắt trong trầm mặc, bọn họ tận mắt thấy, miệng giếng chấn động Nam Vực một năm nay khô kiệt, đã trở thành tro bụi, biến mất ở trong thiên địa, không còn tồn tại.

Giống như nó đã ở trên người Mạnh Hạo hao phí toàn bộ linh khí, lại cũng không cách nào khiến người khác cảm ngộ được nữa, chỉ có thể tiêu tán.

Trong chớp mắt, bốn phía một mảnh tĩnh mịch, mấy vạn tu sĩ nơi đây ngơ ngác nhìn một màn này... Rất nhanh, tiếng ồ lên kinh thiên truyền ra.

- Giếng linh ..... không còn nữa?

- Lẽ ra phải còn mấy ngày nữa mới đúng, nhưng hôm nay .... lại khô kiệt tiêu tán!

- Phương Mộc này, hắn rốt cục là cảm ngộ đột phá tu vi gì a, ta xem hắn rõ ràng còn không phải Kết Đan, nhưng lại làm cho miệng giếng này ... cứ thế ... cứ thế khô kiệt trước thời hạn! !

Hai Đạo tử Mặc Thổ là La Xung cùng Từ Phỉ cũng hô hấp dồn dập, lần này đây tiến đến Tây Bộ Nam Vực, đối với hai người bọn hắn mà nói, thấy được rất nhiều rung động, mà ngọn nguồn của hết thảy rung động này, đều là từ một tu sĩ!

Một tu sĩ thân là Chủ Lô đan sư của Đan Đông nhất mạch Tử Vận Tông!

Hai cường giả mặt xanh khác của Mặc Thổ ở đây, vẻ mặt giờ phút này nhìn như bình thường, nhưng nội tâm của bọn họ, cũng đã sớm nhấc lên sóng lớn ngập trời. Không phải bởi vì miệng giếng khô kiệt, mà là bởi vì một màn ra tay của Mạnh Hạo lúc trước.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, tu sĩ Trúc Cơ chiến Kết Đan, vả lại... tuy nói đang ở hạ phong, nhưng lại rõ ràng không có bại, càng làm cho bọn họ kinh hãi, là Mạnh Hạo ở trong chiến đấu đột phá, việc này vốn là hiếm thấy. Nhưng càng hiếm thấy hơn là, lần này đây đột phá, hai người bọn họ tận mắt thấy, Mạnh Hạo thế nhưng lại đang nắm giữ tuyệt kiếm bản mạng!

- Đây không phải là kiếm mà Trúc Cơ tu sĩ có thể đụng chạm vào! Hắn... Hắn thật là một đan sư sao?

Đây là nghi vấn chấn động nội tâm hiện lên trong đầu hai cường giả mặt xanh của Mặc Thổ.

Theo tiếng động ồ lên truyền ra, ánh mắt của mấy vạn tu sĩ Nam Vực nơi đây rất nhanh liền tập trung toàn bộ đến trên người Mạnh Hạo đang ở giữa không trung, những ánh mắt kia mang theo các loại biểu tình phức tạp.

Mạnh Hạo vẻ mặt bình tĩnh, cho dù là lúc này đang ở cảnh vạn chúng chú mục, nhưng vẻ mặt hắn vẫn như trước, không hề có biến hóa.

Mười tòa đạo đài mạnh cỡ nào, Mạnh Hạo không biết được. Nhưng giờ phút này đáy lòng hắn cảm thụ được, dường như ... lúc trước cho dù là cẩn thận, mình cũng vẫn không phải là đối thủ của Kết Đan sơ kỳ, nhưng nay nhìn lại, dường như ..... có điều thay đổi.

Không biết đối mặt với một Kết Đan không bị thương thọ nguyên, tổn hại thần hồn, bản thân liệu có thể thắng lợi hay không. Nhưng với tu sĩ mặt xanh đã thương tổn trầm trọng trước mắt này, Mạnh Hạo cảm thấy, có lẽ... chính mình giết lão, đã không phải là việc gì khó khăn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook