Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1431: Dấu hiệu cánh cửa Cổ cảnh

Nhĩ Căn

10/01/2017

Giờ phút này, ở bên ngoài Kim Môn Thạch Bi thứ nhất, tất cả đệ tử Cửu Hải Thần Giới đều đang nhìn không chớp mắt về tấm bia đá, nhìn tên của một người đang tỏa ra hào quang vàng rực trên đó! 

Đó chính là tên của Mạnh Hạo nằm trong tốp 10 từ tấm bia đá thứ hai cho đến tấm thứ tám đang tỏa sáng lấp lánh kia, lúc này, nếu như hắn cũng lọt vào tốp 10 tại tòa Kim Môn Thạch Bi thứ nhất, thì đồng nghĩa với việc Mạnh Hạo sẽ thắng cược, thu được 300 triệu tiên ngọc! 

Vừa nghĩ tới số lượng tiên ngọc, cho dù là Phàm Đông Nhi cũng thầm run lên, đây là một khoản tài phú khổng lồ, một khoản tài phú đủ để khiến cho cả một gia tộc cũng phải động lòng. 

Đám lão tổ yêu tu kia, mặc dù đã là Đạo Cảnh, nhưng lúc này cũng cảm thấy miệng lưỡi khốc, không phải yêu tu nhất mạch không lấy ra được 300 triệu, chỉ có điều... đối với bọn họ mà nói, đó cũng là một cái giá vô cùng to lớn.

Nhưng hiện tại có đám người Cửu Bà ở đây, bọn họ không thể động tay động chân vào, hơn nữa thí luyện Kim Môn Thạch Bi cũng không phải là nơi bọn họ có thể can thiệp, chỉ có thể trơ mắt nhìn. 

Theo ánh mắt mọi người không ngừng chăm chú theo dõi, xếp hạng của Mạnh Hạo không ngừng kéo lên, cuối cùng, tên của hắn dừng lại tại ... vị trí thứ 15! 

Vào giờ khắc này, bốn phương tám hướng đều đang có không ít người đang xì xào nghị luận, hồi hộp theo dõi. 

- Xếp thứ 15 rồi! Xem ra, nếu Mạnh Hạo có thể kiên trì đủ lâu, hắn sẽ có thể lọt vào tốp 10 như những lần trước! 

- Từ vị trí thứ 15 đến vị trí thứ 5, đều ở độ sâu 20 ngàn trượng, đây là một điểm giới hạn, việc phân chia thứ hạng ở độ sâu này, chính là xem ai có thể kiên trì được lâu hơn!

- Kiên trì qua 20 canh giờ, hắn sẽ có thể vượt qua người trụ được 19 canh giờ trước đó, trở thành người xếp thứ 10! Nếu có thể vượt qua 35 canh giờ, hắn chính là...người xếp thứ 5! 

Thời gian dần trôi qua, một canh giờ, hai canh giờ... đến khi đã trôi qua năm canh giờ, thân thể Mạnh Hạo dưới độ sâu 20 ngàn trượng liền chấn động, hai mắt tràn ngập tơ máu, loại uy áp kinh khủng này, dường như mỗi giây mỗi phút đều đang đánh mạnh lên người hắn. 

Không phải thân thể Mạnh Hạo không đủ mạnh, cũng không phải tu vi hắn không đủ thâm hậu, mà là thời gian hắn ở Cửu Hải Thần Giới quá ngắn, thua xa những tu sĩ bản địa sinh ra ở nơi này.

Những người kia, cho dù thân thể, tu vi không bằng Mạnh Hạo, nhưng bọn họ bẩm sinh đã thích ứng sẵn với nơi này, nên cùng một áp lực truyền đến, bọn họ sẽ gánh chịu đơn giản hơn nhiều. 

Mà Mạnh Hạo thì phải trả giá nhất định mới có thể đuổi kịp sự cách biệt này. 

Hắn vẫn tiếp tục chịu đựng, cho đến khi ba canh giờ nữa trôi qua, Mạnh Hạo đã khoanh chân tĩnh tọa ở nơi này được tám canh giờ, khóe miệng của hắn liền tràn ra máu tươi, thân thể hắn sớm đã rách ra vô số khe nứt, như thể chỉ cần động một cái, hắn sẽ chia năm xẻ bảy ngay lập tức vậy.

Cặp mắt Mạnh Hạo tràn đầy tơ máu, cảnh giới Vĩnh Hằng đang nhanh chóng vận chuyển, hắn có thể cảm nhận được, uy áp nơi này gần như đã dồn thân thể hắn đến cực hạn. 

Nhưng đồng thời, dưới áp lực cực hạn này, tu vi trong cơ thể Mạnh Hạo cũng đang điên cuồng phản kháng lại, tạo thành chấn động ầm ầm trong đầu hắn. 

Theo chấn động ầm ầm ngày càng mạnh, mỗi một lần tim Mạnh Hạo nhảy lên, mỗi một lần tu vi bạo phát, đều khiến cho thân thể hắn run rẩy, máu tươi toàn thân tứa ra, nhưng cho dù là vây, hắn vẫn cảm nhận được rất rõ ràng, hắn... đang trở nên mạnh mẽ hơn!

- Ở độ sâu này, một khi ta có thể phát huy được toàn bộ chiến lực như ở bên ngoài, có nghĩa là... ta đã hoàn toàn thích ứng với độ sâu 20 ngàn trượng này! Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên một cái, tiếp tục cắn răng kiên trì. 

Cho đến khi đã trôi 10 canh giờ, 12 canh giờ, 15 canh giờ... 

Lúc này, ở bên ngoài Kim Môn Thạch Bi thứ nhất, mọi người đã sớm trở nên huyên náo, trong quá trình hắn kiên trì suốt 15 canh giờ này, xếp hạng của hắn cũng chậm rãi tăng lên, từ hạng 15 cho đến 14, rồi sau đó 13, và hiện tại... chính là hạng thứ 11!



- Chỉ còn bốn canh giờ nữa, hắn sẽ tiến vào tốp 10! 

- Cửu Hải Thần Giới từ xưa đến nay, người có thể tiến vào tốp 10 trên toàn bộ bia đá, chỉ có 4 người, chỉ còn bốn canh giờ nữa, nếu như Mạnh Hạo vẫn có thể kiên trì chịu đựng được, hắn sẽ chính là... người thứ năm! 

Trong lúc mọi người bên ngoài Kim Môn Thạch Bi không ngừng trầm trồ, thì lúc này, hai mắt Mạnh Hạo đã tràn đầy tơ máu, tiếp tục chịu đựng. Cơ thể hắn không ngừng run lẩy bẩy, bên trong như có tiếng sấm nổ ngập trời, thân thể của hắn lúc này chính là chiến trường, mà hai phe chính là tu vi của hắn và uy áp từ bên ngoài truyền đến, chúng đang không ngừng đối kháng sinh tử với nhau. 

- Ráng chịu thêm chút nữa, ráng chịu thêm chút nữa! Mạnh Hạo không biết xếp hạng của mình ở ngoại giới là bao nhiêu, nhưng hắn biết, cứ mỗi một một canh giờ hắn ráng chịu đựng thêm, thì khả năng hắn lọt vào tốp 10 sẽ ngày càng gần. 

- Vì bản thân mạnh hơn, vì 300 triệu linh thạch! Hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên mở ra, hiện lên vẻ điên cuồng, mặc dù hắn đang run rẩy, mặc dù hắn đang nghiến muốn nát cả răng, nhưng hắn vẫn kiên trì chịu đựng.

Canh giờ thứ 16, canh giờ thứ 17, canh giờ thứ 18, cho đến... canh giờ thứ 20! 

Bên ngoài Kim Môn Thạch Bi lúc này đã hoàn toàn sôi trào, mọi người đang vô cùng rúng động nhìn lên tấm bia đá kia, nơi đó, ở vị trí thứ 10 có một cái tên. 

Mạnh Hạo! 

Hắn đã thành công vượt qua người xếp thứ 10 trước đó, tiến vào tốp 10!

- Tốp 10, Mạnh Hạo đã tiến vào tốp 10! 

- Người thứ năm từ xưa đến nay làm được điều đó! Tiếng hò hét ngập trời từ khắp mọi nơi không ngừng vang lên.

Ánh mắt Phàm Đông Nhi trở nên vô cùng phức tạp, nàng không muốn thừa nhận cũng không được, Mạnh Hạo... đã vượt qua tất cả thiên kiêu cùng thế hệ, dùng một loại ưu thế áp đảo, tách xa tất cả mọi người, trở thành một tòa núi lớn mà những thiên kiêu trên khắp Đệ Cửu Sơn Hải khó có thể vượt qua. 

Đám lão tổ yêu tu trầm mặc, thầm thở dài, rồi xoay người rời đi. Bọn hắn hiểu rằng, bất kể như thế nào, thì lần đánh cuộc này, Mạnh Hạo đã thắng, bọn họ muốn lật lọng, nhưng cũng hiểu rằng, điều này không thực tế. 

Đám lão tổ yêu tu thầm hừ lạnh, trong lòng chua xót, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo, rồi hóa thành cầu vồng, biến mất. 

Gần như ngay khi Mạnh Hạo kiên trì tới canh giờ thứ 20, máu tươi toàn thân hắn liền ầm ầm tràn ra, thân thể hắn lung lay sắp đổ, dường như đã không thể tiếp tục trụ được nữa. Dưới áp lực bên ngoài không ngừng ép xuống, tu vi của hắn ngày càng trở nên suy yếu, ngày càng vô lực phản kháng, sắp sửa hoàn toàn tiêu tán. Nhưng đúng lúc này, thân thể hắn bỗng nhiên chấn động, trên mặt chợt hiện lên vẻ kỳ dị. 

Trong giây lát hắn chợt phát hiện ra, thân thể của mình vốn rõ ràng đã sắp đến mức dầu hết đèn tắt, nhưng không ngờ... từ trong cơ thể, lại sinh ra một cỗ lực lượng mới. 

Cỗ lực lượng này dường như là từ cảnh giới Tiên Đế, bị uy áp không ngừng đè nén mà cưỡng ép sinh ra vậy. Dường như tất cả lực lượng lưu lại trong cơ thể từ khi hắn tu hành đến nay, sau khi bị dồn ép đến cực hạn đã bạo phát ra. 

Trong tiếng nổ “ầm ầm”, hai mắt Mạnh Hạo trở nên sáng ngời, dưới lực lượng tân sinh này, thân thể hắn đang nhanh chóng khôi phục lại. Càng khiến cho Mạnh Hạo chấn động chính là, thân thể của hắn... không ngờ bạo phát còn cường liệt hơn so với tu vi. 

Giờ khắc này, tiếng tim tiếng đập truyền ra tựa như tiếng sấm, phát ra tiếng nổ ầm ầm ngập trời bên tai Mạnh Hạo.

Cùng lúc đó, tất cả khe nứt trên người hắn đều đang nhanh chóng khôi phục, trước mặt của hắn... xuất hiện một cánh to lớn cửa! 

Cánh cửa này so với tiên môn còn to lớn hơn, tang thương, cổ xưa hơn, còn muốn long trời lở đất hơn!



Khí tức trên cửa tràn ra không phải tiên ý, mà là một loại khí tức vô cùng cổ xưa! 

Trong nháy mắt khi nhìn thấy cánh cửa này, nội tâm Mạnh Hạo chấn động mãnh liệt, hắn biết đây là cái gì, đây chính là... cánh cửa đi thông Cổ Cảnh! 

Khi tu sĩ bước chân vào Cổ Cảnh, sẽ xuất hiện cánh cửa Cổ Cảnh như vậy, tương tự như Tiên Cảnh, cần phải đi đẩy ra cửa này. Lúc này, phía sau cửa hiện ra một chiếc chuông lớn! 

Chuông này, chính là cổ chung, gõ cổ chung, thắp lên Hồn Đăng, khiến ngọn lửa sinh mệnh biến thành ngọn gió, dùng gió này... theo năm tháng tích lũy, thổi tắt từng ngọn Hồn Đăng của bản thân. 

Từ đó mà đạt đến cảnh giới đèn tắt người bất diệt, cho đến khi tất cả Hồn Đăng đều tắt hết, trở thành Cổ Cảnh đỉnh phong, kiến tạo căn cơ Đạo Cảnh! 

Đây chính là... dấu hiệu Cổ Cảnh! 

Với tu vi của Mạnh Hạo, nếu đổi thành người khác, sớm đã có thể bước chân vào Cổ Cảnh, nhưng con đường của hắn bất đồng với những người khác, một khi 4 quả Niết Bàn Quả vẫn chưa dung hợp toàn bộ, hắn không cam lòng bước vào Cổ Cảnh. 

Nhưng lúc này, không ngờ lại xuất hiện dấu hiệu Cổ Cảnh, đây không phải tu vi của hắn tạo ra, mà là... 

- Thân thể của ta! Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra hào quang mãnh liệt, hắn không ngờ rằng, dưới uy áp củaĐệ Cửu Hải, thân thể của mình lại bị ép xuất hiện dấu hiệu Cổ Cảnh. 

- Ta hiểu rồi! Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra về thấu hiểu, trên thực tế, thân thể của hắn đã sớm vượt ra khỏi phạm vi Tiên Cảnh, nhưng vẫn luôn không thấy cánh cửa Cổ Cảnh xuất hiện. 

Mà chuyện này, hắn cũng không thể hỏi ý kiến người khác, thậm chí trong điển tịch một số gia tộc, cũng không tìm được nhiều thông tin ghi lại, dù sao... từ xưa đến nay, Thể tu đạt đến thân thể Chân Tiên vô cùng hiếm thấy, mà thân thể Cổ Cảnh lại càng hiếm thấy hơn. Cho dù là có, thì với tao ngộ bất đồng, phương pháp đột phá của từng người cũng bất đồng. 

Mà lúc này, dĩ nhiên hắn hiểu được, hắn đã tìm ra được một con đường!

- Cơ thể của ta càng vỡ vụn, càng đến cực hạn, thì con đường này lại càng rộng mở, nói vậy, nếu như ta còn có thể trầm xuống... thì khi tiến vào Cổ Cảnh, thân thể sẽ càng mạnh hơn! 

Nghĩ tới đây, hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên một cái, đang định đứng dậy hành động, nhưng cỗ lực lượng tân sinh trong cơ thể hắn chợt trở nên khô kiệt, dưới uy áp mạnh mẽ ở độ sâu 20 ngàn trượng, Mạnh Hạo lập tức ầm ầm trồi lên! 

Trong chớp mắt, Mạnh Hạo đã biến mất, khi xuất hiện lại, đã ở bên ngoài Kim Môn Thạch Bi thứ nhất của Cửu Hải Thần Giới. Vừa xuất hiện, hắn liền phun ra một ngụm máu lớn, mà khi trở về, uy áp chợt giảm xuống, khiến thân thể Mạnh Hạo lập tức truyền ra tiếng lách cách, tu vi không còn bị áp chế, ầm ầm bạo phát, khi hắn vận lực, xung quanh hắn cũng truyền ra tiếng vù vù. 

Giờ khắc này, bất cứ một đệ tử Cửu Hải Thần Giới nào tới nơi này, đều đang vô cùng rung động khi tận mắt chứng kiến xếp hạng của Mạnh Hạo tăng lên, chứng kiến người thứ năm từ xưa đến nay lọt vào tốp mười trên cả chín tấm bia! 

Những tiếng hô vang không ngừng truyền ra, Mạnh Hạo quay đầu lại, nhìn về tấm bia đá phía sau, thấy được tên của mình, ở vị trí thứ 10!

- Thứ 10... Mạnh Hạo lẩm bẩm, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ tham lam. 

- Cửu Bà tiền bối, cho ta xin một viên đan dược khôi phục cấp tốc! Bỗng nhiên Mạnh Hạo xoay người, hướng về phía Cửu Bà trên bầu trời, ôm quyền cúi đầu thật sâu. 

Cửu Bà ngẩn ra, cẩn thận nhìn Mạnh Hạo, đang định lên tiếng, bỗng nhiên bà ta ngẩng mạnh đầu, như đã nhận ra điều gì đó, lập tức trở nên ngưng trọng. Chẳng những bà ta như vậy, mà tất cả Đạo Cảnh, bao gồm cả hai lão tổ yêu tu đang rời đi, vào giờ khắc này cũng đều giật mình biến sắc.

- Khí tức cánh cửa Cổ Cảnh, đây... Cửu Bà hít sâu một hơi, bỗng nhiên nhìn về phía Mạnh Hạo, sâu trong đáy mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị, rồi không chần chờ nữa, trực tiếp ném cho Mạnh Hạo một bình thuốc có chín màu lưu chuyển lấp lánh!  Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook