Ngã Dục Phong Thiên

Chương 223: Địa phương cực yểm!

Nhĩ Căn

01/07/2016

- Đây là một trong tam đại tổ tiên của Thanh La Tông ta, tu vi Vấn Đạo đỉnh phong, chỉ là năm đó khi chuẩn bị thành tiên thì bị Lão Tổ Vương gia đánh lén, không thành tiên được, mà vẫn lạc.

Bởi thế, khoảng thời gian sau đó bản tông vẫn luôn huyết chiến với Vương gia. Trận chiến này kéo dài tới ba ngàn năm, hai bên cũng không thể đánh được nữa, nhưng các ngươi thân là đệ tử Thanh La Tông, thì phải ghi nhớ một đoạn sử này của tông môn.

Tử La Lão Tổ chậm rãi nói, thanh âm tang thương, quanh quẩn tứ phía.

Đám đệ tử Thanh La Tông, hiển nhiên có không ít người là lần đầu tiên nghe được tích sự này, cho nên cả một đám hai mắt lộ tinh quang, nội tâm Mạnh Hạo hơi động, nhìn về phía con thủy mẫu kia mà trầm mặc.

Không lâu sau, một hàng la bàn lại nối đuôi nhau mà đi, cũng không gặp được phải những sinh vật kỳ dị như con thủy mẫu kia nữa. Qua khoảng hai ngày, toàn bộ các la bàn đều phóng ra quang mang chói mắt, biến mắt vào trong một con đường lên núi.

Hiện tra trước mắt Mạnh Hạo là một mảnh núi rừng liên miên không dứt, không thể thấy được cuối, bốn phía tro bụi giăng đầy, không hề có chút thực vật nào, chỉ có thể từ nhìn thấy được một con đường nhỏ tới một cái khe từ phía xa mà thôi.

Hai bên đường là vô tận nham bích, nhìn mãi mà không thấy được cuối.

Ở bên ngoài hẻm núi, cũng có tới trăm tu sĩ, đang ngồi đả tọa tại đó. Cả đám sắc mặt tái nhợt, có chút chật vật, trong đó có khoảng chừng bốn năm mươi người, quần áo khác nhau, hiển nhiên không phải là người của Thanh La Tông, mà là đám tán tu Trúc Cơ tới nơi này trước đám người Mạnh Hạo,

Khi bọn họ thấy được đám người bên ngày, thì đám tán tu kia cũng nhìn thấy được bọn họ.

Còn lại, chính là đám đệ tử của Thanh La Tông, lúc này bọn họ nhìn thấy được Tử La Lão Tổ, cho nên toàn bộ đều đứng lên. Từ trong đám người, một mỹ phụ trung niên bước ra, nàng ta tuy đã có tuổi, những vẫn xinh đẹp như cũ, phóng ra một vẻ đẹp thành thục phong vận, chỉ là sắc mặt cũng tái nhợt không thôi.

Sau khi thấy được Tử La Lão Tổ, mỹ phụ cảm thấy thoải mái hơn, khẽ thở ra rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Bà ta không có chú ý tới Mạnh Hạo, nhưng hắn chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra, người này, chính là kẻ năm đó đã mang Hứa sư tỷ rời khỏi Kháo Sơn Tông.

- Tính cả Tử La Lão Tổ nữa thì ở nơi này đã có hai Nguyên Anh... Rốt cuộc nơi đây là nơi nào, phải chăng là một thượng cổ phúc địa nào đó.

Trong lòng Mạnh Hạo khẽ ngẫm nghĩ, tay phải đưa lên túi Càn Khôn gõ một cái, mặt không đổi sắc, lập tức Như Ý Ấn đã bay vào trong tay, linh lực thử đưa vào, chỉ khi cảm nhận được truyền tống lực thì Mạnh Hạo mới có thể thả lỏng được.



Hắn sở dĩ dám tới Thanh La Tông, cũng là vì có chỗ dựa là Như Ý Ấn có thể truyền tống được, vật ấy là do Kháo Sơn Lão Tổ cất dấu, Mạnh Hạo tuy cũng thử qua vài lần nhưng cũng không hiểu hết được tác dụng của nó.

Lúc này, Mạnh Hạo đưa mắt nhìn về phía Hứa Thanh ở phía sau đám người, nàng ấy lúc này đang nhíu mày không thôi, bởi bên người nàng là một nữ tử xinh đẹp, tựa như đang lên tiếng châm chọc gì đó.

Mạnh Hạo nhíu mày, bởi hắn nhìn ra được Hứa sư tỷ không vui, khi đưa mắt nhìn về phía nữ tử xinh đẹp kia, hàn ý trong mắt hắn càng đậm.

Lúc này Tử La Lão Tổ đang đứng trên la bàn thì nó cũng dần nhỏ lại, lão cất bước về phía mỹ phụ, hai người thấp giọng bàn bạc một chút. Sắc mặt Tử La Lão Tổ trở nên khó coi hơn, hai người thương lượng vài câu, rồi bỗng nhiên cùng quay người đi về phía cái khe sâu kia.

Ngay sau đó, đám người Thanh La Tông cùng bước xuống khỏi la bàn, hóa thành từng đạo quang mang, lao về phía cái khe, đám tu sĩ đang đả tọa, cũng không thể không đứng dậy cùng đi theo.

- Chư vị, thỉnh!

Tạ Kiệt quay về đám tán tu Trúc Cơ mà ôm quyền, la bàn dưới chân cấp tốc thu nhỏ lại, mọi người trầm mặc, nhưng cũng không lùi lại, mang theo suy ngẫm trong lòng mà hóa thành từng đạo quang mang, lao về phía cái khe kia.

Thần sắc Mạnh Hạo bình tĩnh, cước bộ có chút chậm lại mấy phần, bởi hẳn nhìn thấy ở trong đám người phía xa kia, Hứa Thanh lúc này hiển nhiên còn chưa có Trúc Cơ, không thể đạp không mà đi, mà cần nhờ tới một đám thải vụ ở dưới chân.

Nhưng ngay khi Mạnh Hạo vừa giảm tốc độ lại thì Tạ Kiệt bỗng nhiên quay đầu, quay về phía hắn cười, nhưng hai mắt lóe lên tinh quang, tựa như muốn nói gì, thì bỗng nhiên ngừng lại, bởi vì ở ngay bên cạnh Mạnh Hạo lúc này, đang có một nữ tử đang tới gần hắn.

- Mạnh đạo hữu, lại gặp lại.

Nữ tử này mặc một bộ trường y tử sắc, khẽ cười, cùng phi hành về phía trước với Mạnh Hạo.

- Hóa ra là Hàn đạo hữu.

Mạnh Hạo nhìn thoáng qua nữ tử bên người rồi gật đầu nói, nàng ta chính là Hàn Bối ngày đó đã mang La Địa Đan tới cho hắn.



Lúc này, đám người cũng đã tới gần cái khe sâu kia, hàng ngàn đạo quang mang chói mắt phóng tới, mặt nham bích hai bên càng thêm cao, tựa như nhìn không thấy điểm cuối, tưởng chừng như vô hạn.

- Ta thấy bộ dáng của Mạnh đạo hữu quả không tầm thường, hẳn là có xuất thân bất phàm, tại sao lại phải tới đây chỉ vì một viên La Địa Đan?

Hàn Bối bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm êm dịu, dễ nghe vô cùng,

Hai mắt Mạnh Hạo hơi chớp, khẽ liếc nhìn Hàn Bối một cái.

- Mạnh mỗ có chút không hiểu được ý của Hàn đạo hữu.

Khi Mạnh Hạo nói thì cả đám người cũng đã bay gần tới hạp cốc rồi, mặt nham bích nơi đây cũng dần trở thành màu đen, có khi còn nhìn thấy được vật ẩn dấu bên trong.

- Đây là... Lại có thể là Nham Tinh Thạch!

- Nơi này là nơi nào, sao lại có thể có được nhiều Nham Tinh Thạch tới như vậy, thứ này có thể sơ được với thượng phẩm Linh Thạch a!

Hàn Bối còn chưa kịp nói gì thì từ phía trước đã nghe thấy đám tán tu Trúc Cơ phía trước ồ lên, khi thấy được những gì bên trong nham bích kia, có kẻ không nhịn được, đưa tay chụp vào mặt nham tinh tựa như muốn lôi nó ra.

Nhưng khi đụng vào mặt nham tinh đó thì một âm thanh thê lương thảm thiết bỗng nhiên vang lên, cái tên tu sĩ đó kêu gào không ngừng, thân thể nhanh chóng héo rũ, toàn bộ sinh cơ cùng huyết nhục tựa như bị hút đi không ngừng. Đúng lúc đó, kể cả túi trữ vật hay những gì bên trong cũng trở thành tro bụi, mà nơi gã chạm vào cũng chợt nhiều thêm ra một khối nham tinh thạch, không ngừng lóe lên u quang.

Một cảnh này khiến cho đôi mắt của Mạnh Hạo co lại, càng khiến cho đám tán tu Trúc Cơ ở đây lạnh hết cả người, nhưng đám đệ tử Thanh La Tông thì lại không có ý gì là bất ngờ, hiển nhiên bọn họ cũng đã biết được kết quả từ đầu rồi.

- Mạnh huynh, ngươi đã bị người khác để ý, cho nên tự giải quyết cho tốt đi, hơn nữa... Ngươi thực sự là họ Mạnh sao?

Hàn Bối mỉm cười, trong nụ cười đó có một tầng thâm ý, thấp giọng nói rồi xoay người rời đi.

Đúng lúc này, ở phía trước, bỗng nhiên truyền tới một tiếng nổ thật lớn, âm thanh này khiến cho toàn bộ tứ phương chấn động, một lúc sau mới biến mất. Mạnh Hạo đầu tiên đưa mắt nhìn thân ảnh Hàn Bối đã đi xa, sau đó nhìn về phía một tấm cửa đá khổng lồ đang bị Tử La Lão Tổ cùng trung niên mỹ phụ kia liên thủ oanh kích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook