Chương 502: Đoạt!
Nhĩ Căn
06/07/2016
Người chủ trì bán đấu giá thầm than một tiếng, trong dĩ vãng, những lần
đấu giá hội ở Đông Lạc thành chưa bao giờ xảy ra loại chuyện này, cũng
chỉ vì hiện nay đại loạn đột khởi, Cửu Minh muốn mời chào những thế lực
khác ở Mặc Thổ cho nên với lần đấu giá hội này cũng không đặc biệt chú
ý. Tất nhiên cũng vì lần đấu giá hội này không có vật gì đặc biệt quý
trọng được bán ra.
Giờ phút này người phụ trách đang muốn giải quyết dứt khoát thì Mạnh Hạo thản nhiên truyền âm ra.
- Một vạn năm ngàn linh thạch.
Mạnh Hạo bình tĩnh mở miệng, thanh âm của hắn vừa dứt thì trong nháy mắt, bên trong phòng đấu giá lâm vào trạng thái yên tĩnh, từng ánh mắt nhìn thẳng vào Mạnh Hạo. Nhất là ba nhóm tu sĩ kia, ước chừng có hơn mười người, trong đó có ba vị là Kết Đan cảnh, còn lại cũng đều là Trúc Cơ cảnh, cả đám đều nhìn Mạnh Hạo với ánh mắt không tốt.
- Lấy ra một vạn năm ngàn linh thạch, ngươi có thể rời đi, việc này chúng ta sẽ không truy cứu ngươi.
Trong ba tu sĩ Kết Đan có một nam tử trung niên tu vi tương đương với Mạnh Hạo lãnh đạm mở miệng. Lúc trước gã đã thấy người Đông Lạc gia tộc nói chuyện với Mạnh Hạo, nếu không phải vì như thế, gã tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Mạnh Hạo như vậy, kết cục của người dám tranh đoạt với bọn họ cho tới bây giờ đều là tử vong.
Mạnh Hạo sau khi nghe được lời này, ngược lại là nở nụ cười.
- Một vạn sáu ngàn linh thạch.
Hắn lại nói một câu.
Một câu này vừa dứt, tu sĩ tham dự đấu giá ở bốn phía đều hít sâu một hơi, trong ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đã mang theo sự ngạc nhiên. Nam tử trung niên vừa mở miệng lúc trước sắc mặt sa sầm xuống, trong mắt hiện lên một tia sát cơ.
- Không biết xấu hổ, hai vạn linh thạch!
- Hai vạn một ngàn linh thạch!
Mạnh Hạo không có nhiều linh thạch hơn nữa, đây đã là cực hạn của hắn, mua xong Lan Linh diệp, giờ phút này hắn chỉ còn có từng đó.
- Có ý tứ, tại Đông Lạc thành, ngoài Đông Lạc gia tộc ra lại còn có người dám tranh đoạt với tam đại tông bọn ta. Cán phiên này, lão phu ra giá năm vạn linh thạch.
Người nói chuyện là một lão giả ở bên cạnh nam tử trung niên, cũng là một trong ba tu sĩ Kết Đan cảnh, nhưng tu vi của lão là Kết Đan trung kỳ, tương tự với Đông Lạc Hàn.
Giờ phút này lão lạnh lẽo mở miệng, mang theo ánh mắt như nhìn người chết nhìn Mạnh Hạo.
- Năm vạn linh thạch!
Mạnh Hạo trầm mặc mấy hơi, lại ra giá, bốn phía trở nên cực kỳ yên tĩnh. Ngay cả người phụ trách phòng đấu giá cũng đều có chút hết hồn. Theo gã nhận thấy thì cán phiên này tối đa cũng chỉ có giá bốn vạn là cùng, năm vạn đã là giá trên trời.
Có lẽ ở Nam Vực có thể bán ra với giá cao hơn, nhưng nơi này là Mặc Thổ, vả lại tác dụng của cán phiên này cũng không hoàn toàn giống như gã giới thiệu, trong đó tất nhiên đã khuyếch đại lên không ít.
Ánh mắt lão giả Kết Đan trung kỳ nhìn về phía Mạnh Hạo giờ phút này đã tràn ngập hàn ý, lúc này đừng nói là lão, cho dù là những người khác ở bốn phía, cũng đều cho rằng đây là có người đặc biệt nhắm vào Hán Thủy Tông - một trong tam đại thế lực phụ cận Đông Lạc thành.
- Có thể ra giá như vậy thì cần đem linh thạch xuất ra, nếu không, ngồi một chỗ nói lung tung thì lão phu cũng làm được.
Ánh mắt lão giả chợt lóe, hướng mắt nhìn người phụ trách phòng đấu giá. Người phụ trách chần chờ một chút rồi nhìn về phía Mạnh Hạo.
- Vị đạo hữu này, dựa theo quy củ của phòng đấu giá, nếu người đấu giá trực tiếp tham dự cạnh tranh với ngươi có hoài nghi, thì cần ngươi xuất ra linh thạch để chứng minh ngươi thật sự có đủ khả năng. Kính xin không nên làm khó ta.
- Lệnh bài này có thể chiết khấu bao nhiêu linh thạch?
Mạnh Hạo nâng tay phải lên, lấy ra lệnh bài màu đen kia.
- Có thể chiết khấu mười vạn linh thạch.
Người phụ trách bán đấu giá vội mở miệng, nói xong lại nhìn về phía lão giả Kết Đan cảnh kia.
- Cán phiên này lão phu ra giá mười lăm vạn.
Lão giả Kết Đan cảnh thản nhiên nói, nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra nụ cười lạnh. Dựa vào thực lực của tam đại tông, nay lại được Đông Lạc gia tộc mời chào, hơn mười vạn linh thạch, lão chỉ cần nói một câu là có thể làm cho Đông Lạc gia xóa bỏ, tất nhiên sẽ không để ý. Ngược lại, đối với người trước mặt mọi người, không nể mặt tu sĩ tam đại tông này, lão đã có sát tâm.
Mạnh Hạo trầm mặc, trong đáy lòng thở dài, hắn chỉ muốn mua cán phiên kia mà thôi, không làm bộ dạng muốn nhằm vào ai cả. Giờ phút này nhìn thấy người phụ trách bán đấu giá nhìn về phía mình, như muốn mở miệng quyết định quyền sở hữu của cán phiên.
- Cán phiên này thật sự rất trọng yếu?
Mạnh Hạo truyền âm cho chim anh vũ.
- Cực kỳ trọng yếu, nếu Ngũ gia không nhìn lầm, đây là cái phiên gì chứ, tên nào đem vật ấy luyện chế thành phiên thật sự là một tên ngu ngốc, bạc đãi trân bảo!
- Ngươi còn nhớ lúc trước ta từng nói với ngươi rằng bên ngoài tinh không có người vẽ ra một tấm phù văn, phù văn bị người quấy nhiễu thiêu đốt thành bụi rơi xuống Mặc Thổ này. Nhưng phù văn không hoàn toàn thành bụi, còn một số mảnh không bị thiêu đốt hoàn toàn, rơi xuống mặt đất.
- Trước mắt ngươi, cán phiên kia chính là một mảnh phù văn không bị thiêu đốt hoàn toàn như thế, sau khi ngươi có được, sẽ trợ giúp cho ngươi tìm hiểu phù văn tiên gia. Có thể nói có được vật ấy, chẳng khác nào ngươi tư cách tu thành phù văn!
- Không có tiền thì phải đoạt, ngươi còn do dự cái gì, không cần sợ, tin Ngũ gia, được bất tử, đoạt đi. Năm đó Ngũ gia chính là như vậy, đoạt, về phần phòng hộ trên bình đài kia Ngũ gia sẽ giúp ngươi phá vỡ!
Chim anh vũ càng nói càng kích động, giống như có thể xúi giục Mạnh Hạo chém giết tranh đoạt đối với nó mà nói là một việc cực kỳ hưng phấn.
- Cướp bóc là không có đạo đức, là tà ác, là không đúng, các ngươi làm như vậy cực kỳ cực kỳ không tốt, lão phu...
Miếng mỡ đông hóa thành cái chuông trên chân chim anh vũ, giờ phút này cực kỳ nghiêm túc gia nhập, truyền âm vào trong đầu Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo nghe lời nói của chim anh vũ trong đầu, trong khoảnh khắc hai mắt chợt lóe, lộ ra sự quyết đoán. Nơi đây là phòng đấu giá của Đông Lạc thành, Mạnh Hạo cho dù quyết định gia nhập Đông Lạc thành, nhưng hắn dù sao cũng chỉ có một người, so với hơn mười tu sĩ kia thì hiển nhiên không bằng.
Cứ như vậy, Đông Lạc thành lựa chọn như thế nào là một vấn đề, cho nên Mạnh Hạo không thể nghĩ đến phương pháp khác. Khi người phụ trách bán đấu giá đang muốn mở miệng quyết định quyền sở hữu, thì hắn đứng lên.
Hắn đứng dậy làm cho người phụ trách phòng đấu giá sửng sốt, bỗng nhiên, thân hình Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, khi tu sĩ bốn phía còn đang trợn mắt há hốc mồm, lao thẳng đến bình đài ở trung tâm phòng đấu giá.
Tốc độ cực nhanh, trong khoảnh khắc mọi người ở đây mới phản ứng nhưng đã không kịp nữa, chim anh vũ trên vai Mạnh Hạo mang theo sự kích động cùng hưng phấn, mạnh mẽ hét lên một tiếng, lập tức một cỗ lực lượng xung kích từ miệng của nó khuếch tán ra ngoài.
Giờ phút này người phụ trách đang muốn giải quyết dứt khoát thì Mạnh Hạo thản nhiên truyền âm ra.
- Một vạn năm ngàn linh thạch.
Mạnh Hạo bình tĩnh mở miệng, thanh âm của hắn vừa dứt thì trong nháy mắt, bên trong phòng đấu giá lâm vào trạng thái yên tĩnh, từng ánh mắt nhìn thẳng vào Mạnh Hạo. Nhất là ba nhóm tu sĩ kia, ước chừng có hơn mười người, trong đó có ba vị là Kết Đan cảnh, còn lại cũng đều là Trúc Cơ cảnh, cả đám đều nhìn Mạnh Hạo với ánh mắt không tốt.
- Lấy ra một vạn năm ngàn linh thạch, ngươi có thể rời đi, việc này chúng ta sẽ không truy cứu ngươi.
Trong ba tu sĩ Kết Đan có một nam tử trung niên tu vi tương đương với Mạnh Hạo lãnh đạm mở miệng. Lúc trước gã đã thấy người Đông Lạc gia tộc nói chuyện với Mạnh Hạo, nếu không phải vì như thế, gã tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Mạnh Hạo như vậy, kết cục của người dám tranh đoạt với bọn họ cho tới bây giờ đều là tử vong.
Mạnh Hạo sau khi nghe được lời này, ngược lại là nở nụ cười.
- Một vạn sáu ngàn linh thạch.
Hắn lại nói một câu.
Một câu này vừa dứt, tu sĩ tham dự đấu giá ở bốn phía đều hít sâu một hơi, trong ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đã mang theo sự ngạc nhiên. Nam tử trung niên vừa mở miệng lúc trước sắc mặt sa sầm xuống, trong mắt hiện lên một tia sát cơ.
- Không biết xấu hổ, hai vạn linh thạch!
- Hai vạn một ngàn linh thạch!
Mạnh Hạo không có nhiều linh thạch hơn nữa, đây đã là cực hạn của hắn, mua xong Lan Linh diệp, giờ phút này hắn chỉ còn có từng đó.
- Có ý tứ, tại Đông Lạc thành, ngoài Đông Lạc gia tộc ra lại còn có người dám tranh đoạt với tam đại tông bọn ta. Cán phiên này, lão phu ra giá năm vạn linh thạch.
Người nói chuyện là một lão giả ở bên cạnh nam tử trung niên, cũng là một trong ba tu sĩ Kết Đan cảnh, nhưng tu vi của lão là Kết Đan trung kỳ, tương tự với Đông Lạc Hàn.
Giờ phút này lão lạnh lẽo mở miệng, mang theo ánh mắt như nhìn người chết nhìn Mạnh Hạo.
- Năm vạn linh thạch!
Mạnh Hạo trầm mặc mấy hơi, lại ra giá, bốn phía trở nên cực kỳ yên tĩnh. Ngay cả người phụ trách phòng đấu giá cũng đều có chút hết hồn. Theo gã nhận thấy thì cán phiên này tối đa cũng chỉ có giá bốn vạn là cùng, năm vạn đã là giá trên trời.
Có lẽ ở Nam Vực có thể bán ra với giá cao hơn, nhưng nơi này là Mặc Thổ, vả lại tác dụng của cán phiên này cũng không hoàn toàn giống như gã giới thiệu, trong đó tất nhiên đã khuyếch đại lên không ít.
Ánh mắt lão giả Kết Đan trung kỳ nhìn về phía Mạnh Hạo giờ phút này đã tràn ngập hàn ý, lúc này đừng nói là lão, cho dù là những người khác ở bốn phía, cũng đều cho rằng đây là có người đặc biệt nhắm vào Hán Thủy Tông - một trong tam đại thế lực phụ cận Đông Lạc thành.
- Có thể ra giá như vậy thì cần đem linh thạch xuất ra, nếu không, ngồi một chỗ nói lung tung thì lão phu cũng làm được.
Ánh mắt lão giả chợt lóe, hướng mắt nhìn người phụ trách phòng đấu giá. Người phụ trách chần chờ một chút rồi nhìn về phía Mạnh Hạo.
- Vị đạo hữu này, dựa theo quy củ của phòng đấu giá, nếu người đấu giá trực tiếp tham dự cạnh tranh với ngươi có hoài nghi, thì cần ngươi xuất ra linh thạch để chứng minh ngươi thật sự có đủ khả năng. Kính xin không nên làm khó ta.
- Lệnh bài này có thể chiết khấu bao nhiêu linh thạch?
Mạnh Hạo nâng tay phải lên, lấy ra lệnh bài màu đen kia.
- Có thể chiết khấu mười vạn linh thạch.
Người phụ trách bán đấu giá vội mở miệng, nói xong lại nhìn về phía lão giả Kết Đan cảnh kia.
- Cán phiên này lão phu ra giá mười lăm vạn.
Lão giả Kết Đan cảnh thản nhiên nói, nhìn về phía Mạnh Hạo, lộ ra nụ cười lạnh. Dựa vào thực lực của tam đại tông, nay lại được Đông Lạc gia tộc mời chào, hơn mười vạn linh thạch, lão chỉ cần nói một câu là có thể làm cho Đông Lạc gia xóa bỏ, tất nhiên sẽ không để ý. Ngược lại, đối với người trước mặt mọi người, không nể mặt tu sĩ tam đại tông này, lão đã có sát tâm.
Mạnh Hạo trầm mặc, trong đáy lòng thở dài, hắn chỉ muốn mua cán phiên kia mà thôi, không làm bộ dạng muốn nhằm vào ai cả. Giờ phút này nhìn thấy người phụ trách bán đấu giá nhìn về phía mình, như muốn mở miệng quyết định quyền sở hữu của cán phiên.
- Cán phiên này thật sự rất trọng yếu?
Mạnh Hạo truyền âm cho chim anh vũ.
- Cực kỳ trọng yếu, nếu Ngũ gia không nhìn lầm, đây là cái phiên gì chứ, tên nào đem vật ấy luyện chế thành phiên thật sự là một tên ngu ngốc, bạc đãi trân bảo!
- Ngươi còn nhớ lúc trước ta từng nói với ngươi rằng bên ngoài tinh không có người vẽ ra một tấm phù văn, phù văn bị người quấy nhiễu thiêu đốt thành bụi rơi xuống Mặc Thổ này. Nhưng phù văn không hoàn toàn thành bụi, còn một số mảnh không bị thiêu đốt hoàn toàn, rơi xuống mặt đất.
- Trước mắt ngươi, cán phiên kia chính là một mảnh phù văn không bị thiêu đốt hoàn toàn như thế, sau khi ngươi có được, sẽ trợ giúp cho ngươi tìm hiểu phù văn tiên gia. Có thể nói có được vật ấy, chẳng khác nào ngươi tư cách tu thành phù văn!
- Không có tiền thì phải đoạt, ngươi còn do dự cái gì, không cần sợ, tin Ngũ gia, được bất tử, đoạt đi. Năm đó Ngũ gia chính là như vậy, đoạt, về phần phòng hộ trên bình đài kia Ngũ gia sẽ giúp ngươi phá vỡ!
Chim anh vũ càng nói càng kích động, giống như có thể xúi giục Mạnh Hạo chém giết tranh đoạt đối với nó mà nói là một việc cực kỳ hưng phấn.
- Cướp bóc là không có đạo đức, là tà ác, là không đúng, các ngươi làm như vậy cực kỳ cực kỳ không tốt, lão phu...
Miếng mỡ đông hóa thành cái chuông trên chân chim anh vũ, giờ phút này cực kỳ nghiêm túc gia nhập, truyền âm vào trong đầu Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo nghe lời nói của chim anh vũ trong đầu, trong khoảnh khắc hai mắt chợt lóe, lộ ra sự quyết đoán. Nơi đây là phòng đấu giá của Đông Lạc thành, Mạnh Hạo cho dù quyết định gia nhập Đông Lạc thành, nhưng hắn dù sao cũng chỉ có một người, so với hơn mười tu sĩ kia thì hiển nhiên không bằng.
Cứ như vậy, Đông Lạc thành lựa chọn như thế nào là một vấn đề, cho nên Mạnh Hạo không thể nghĩ đến phương pháp khác. Khi người phụ trách bán đấu giá đang muốn mở miệng quyết định quyền sở hữu, thì hắn đứng lên.
Hắn đứng dậy làm cho người phụ trách phòng đấu giá sửng sốt, bỗng nhiên, thân hình Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, khi tu sĩ bốn phía còn đang trợn mắt há hốc mồm, lao thẳng đến bình đài ở trung tâm phòng đấu giá.
Tốc độ cực nhanh, trong khoảnh khắc mọi người ở đây mới phản ứng nhưng đã không kịp nữa, chim anh vũ trên vai Mạnh Hạo mang theo sự kích động cùng hưng phấn, mạnh mẽ hét lên một tiếng, lập tức một cỗ lực lượng xung kích từ miệng của nó khuếch tán ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.