Chương 1373: Đuổi vào Tiên khư
Nhĩ Căn
10/01/2017
Kháo Sơn lão tổ khựng lại, bùng nổ bất mãn, gầm thét với Mạnh Hạo, hắn lại đứng lên khó hiểu nhìn xa xa, lại nhìn về phía Tiên Khư.
- Kỳ lạ, nháy mắt vừa rồi, ta có cảm giác rất đặc biệt. Mạnh Hạo không nói ra là cảm giác gì, tựa như khoảng khắc đó có một lớp khăn che vô hình lướt qua, dường như... che đấu hình ảnh mà hắn vốn phải thấy.
- Có gì kỳ lạ, vừa rồi đằng trước có một bé con, gọi tên ngươi, ngươi không để ý tới, thế là nó chạy vào trong Tiên Khư. Đúng rồi, đằng sau nó còn có nhóc con, đang đuổi giết nữa.
Kháo Sơn lão tổ ngạo nghễ nói, thần sắc khinh thường, còn có đắc ý.
Mạnh Hạo ngây ra.
- Đúng đúng, ngũ gia cũng thấy, ngươi không thấy sao? Anh Vũ kinh ngạc.
- Tam gia cũng thấy, ngươi lại không thấy, đừng giả vờ, ngươi thất đức như thế là không đúng! Bì Đống nghiêm túc nói.
- Ta cũng thấy...
Cổ Ất Đinh Tam Vũ che miệng cười nói.
Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, ngẩng đầu nhìn tinh không, ánh mắt quét qua Tiên Khư, trầm ngâm.
- Đúng rồi, Mạnh Hạo nhãi con khốn kiếp, tiểu tử vừa nãy hình như nói gì đó, ngươi không muốn kết hôn với bé con kia, hắn chuẩn bị thành hôn giúp ngươi. Ngươi nhìn đám nhóc hiện giờ, toàn là lòng dạ lương thiện, giúp người làm vui mà. Kháo Sơn lão tổ cười ha ha, trong lòng đắc ý.
- Đúng đúng, tam gia cũng cảm thấy tên kia rất tốt bụng, người tốt mà, thật không có nhiều người như thế. Phẩm chất đạo đức như thế, thật là gương mẫu! Bì Đống gật đầu, nó thật không biết rõ tình hình...
Anh Vũ ánh mắt xoay chuyển, ho khan một tiếng.
- Mạnh Hạo, ngươi còn không đi cứu, hắn sẽ thật giúp ngươi đấy, bé con kia cả người không có bao nhiêu lông, ngũ gia nhớ gọi là Lý Linh Nhi.
Sắc mặt Mạnh Hạo cực kỳ khó coi, nhìn Tiên Khư, ánh mắt lộ ra sát cơ. Dù không biết vì sao Lý Linh Nhi không ở Lý gia, nhưng mặc kệ thế nào, chuyện giữa hắn và Lý Linh Nhi, hắn đều không có lý do thấy chết không cứu.
Hơn nữa, đối phương đã nói giúp mình thành hôn, chuyện này, chỉ cần là nam nhân thì tuyệt đối không thể chấp nhận.
Hắn và Lý Linh Nhi có kết hôn hay không, là chuyện của hắn, nhưng nếu có người ngoài giúp, vậy sẽ là khiêu khích.
Hung hăng trừng Anh Vũ cùng Bì Đống, Mạnh Hạo hừ lạnh, đạp mạnh lên Kháo Sơn lão tổ.
- Tiên Khư... Đuổi theo! Mạnh Hạo giọng lạnh băng, nhưng trong lòng cảnh giác, hắn biết có thể gạt được mắt mình, thủ đoạn này rất khủng bố, hơn nữa đuổi giết Lý Linh Nhi, lại không có người Lý gia tới cứu.
Chuyện này càng thêm kinh người, nhưng mà... Mạnh Hạo liếc Kháo Sơn lão tổ, thầm nghĩ người trên Đông Thắng Tinh đều thần hồn hốt hoảng, nhưng lão rùa đen này lại không sao, hẳn là chiến lực của hắn cũng không lường.
Kháo Sơn lão tổ thầm hưng phấn, lóe lên đổi hướng, nhắm thẳng Tiên Khư. Anh Vũ cũng kích động, đối với Tiên Khư, nó luôn cảm thấy trong đó rất nhiều hung thú có lông, là chỗ mà nó mơ mộng cầu mong.
Còn Bì Đống, tên ngốc này vô tâm vô phế, có thể bỏ qua.
Ầm ầm, tốc độ Kháo Sơn lão tổ tăng vọt, nháy mắt đuổi theo, trực tiếp bay vào Tiên Khư, nhanh chóng đuổi theo.
Thân thể Kháo Sơn lão tổ quá to lớn, mạnh mẽ đi vào phạm vi Tiên Khư, làm cho toàn Tiên Khư chấn động, quy tắc vận hành nơi này cũng xuất hiện biến đổi.
Cổ Ất Đinh Tam Vũ người run lên, thần sắc mờ mịt, nàng mơ hồ cảm nhận được kêu gọi, truyền từ... sâu nhất trong Tiên Khư.
Dường như ký ức của nàng, vừa vào Tiên Khư liền thức tỉnh những điều mà chính nàng không nhớ được.
Bọn họ vừa vào Tiên Khư, bên ngoài, hư vô đột nhiên hiện ra một chiếc thuyền, lão giả trên đó sầm mặt lại.
- Vẫn xem thường con rùa đen kia... còn có con chim kia, cùng với lục lạc đó, ngay cả cô gái trên đầu con rùa đó, ta cũng coi thường. Lão già nhíu mày, trước đó hắn cực kỳ xem trọng Kháo Sơn lão tổ cùng Anh Vũ, nhưng giờ phải thừa nhận, đối phương còn khủng bố hơn cả hắn tưởng tượng.
- Có thể nhìn thấu đạo pháp của ta... Ánh mắt lão già trầm ngâm, chuyện này không phù hợp kế hoạch, dựa theo ý hắn, mặt ngoài nhắc nhở Nhất Pháp Tử, nhưng trên thực tế lại cố tình làm Nhất Pháp Tử đi chọc tới Lý Linh Nhi.
Lấy chuyện Lý Linh Nhi chết đi, chôn xuống hạt giống giữa Linh Tinh Giới Trịnh gia và Mạnh Hạo, về sau có thể nở ra hoa gì, hắn rất mong chờ.
Nhưng hiện tại, tất cả lại xuất hiện chệch hướng.
Trầm ngâm, hắn nhìn qua Tiên Khư, thần sắc hồi ức, cùng với kiêng kỵ.
- Chí Tôn Tiên Giới năm đó... Lão già im lặng, trong đầu nhớ lại, thở dài một tiếng, cắn răng đặt chân vào Tiên Khư, hắn không thể không đi, hắn có thể tính kế Trịnh gia, nhưng không thể để Nhất Pháp Tử chết ở chỗ này.
Tiên Khư, Mạnh Hạo đứng trên đầu Kháo Sơn lão tổ, nhìn xung quanh, đây là lần thứ hai hắn đi vào Tiên Khư, cửa vào không như ba đại đạo môn năm xưa.
Cửa vào do ba đại đạo môn nắm giữ, là chỗ được bọn họ khai quật, trình độ nguy hiểm đã yếu đi rất nhiều, nhưng chỗ mà Mạnh Hạo đi vào lại rất ít người tới.
Phía trước, trôi nổi những mảnh đá vụn, đầy những pho tượng vỡ nát, trong tinh không đôi lúc xuất hiện khe nứt, lặng lẽ chia cắt cắn nuốt mọi thứ.
Có những âm thanh yêu dị, vang dội xung quanh.
Khí tức tang thương cổ xưa lan tỏa khắp nơi.
Nơi này, chỉ là vùng ngoài Tiên Khư, đi tới trước, Kháo Sơn lão tổ cũng trở nên nghiêm túc, nhưng nhìn bên ngoài thì vẫn một đường thẳng tiến nghiền nát tất cả cản trở.
Thân thể hắn mạnh mẽ đến khủng bố, ở vòng ngoài Tiên Khư, tiến lên tốc hành.
Sắc mặt Mạnh Hạo âm trầm, vận chuyển tu vi, 123 tiên mạch ầm ầm bùng nổ, nhưng không truyền ra bên ngoài, 33 thiên mơ hồ phủ xuống, trong mắt ẩn chứa tinh tú, hắn đứng đó tỏa ra khí thế, Tiên Cảnh Chí Tôn.
- Ta không muốn giống như trước, các ngươi thấy được, mà ta lại không! Mạnh Hạo giọng lạnh băng, giơ tay lên, khe nứt đệ ngũ cấm xuất hiện.
Kháo Sơn lão tổ lầm bầm, há to miệng, hô một tiếng, không tỏa ra, mà vang vọng trong một khu vực nhỏ.
- Khai! Ầm ầm, mọi thứ xung quanh trong mắt Mạnh Hạo chợt có biến hóa rất nhỏ, hắn nhìn thấy một chút máu tươi lơ lửng, thấy được dấu vết đuổi giết!
Cách bọn họ không xa, sắc mặt Lý Linh Nhi tái nhợt, phun máu, nàng đã cạn kiệt, đến cực hạn sinh mệnh, ở trong Tiên Khư, nàng không tìm được đường sống, trong tuyệt vọng, Lý Linh Nhi cười thảm.
Ở phía sau, Nhất Pháp Tử bước tới, ba đầu mãng xà đen đi theo, khí thế hung tàn bùng lên, tạo thành gợn sóng quanh hắn, đẩy những đá vụn không thể đến gần.
- Tuyệt vọng chưa... Nhất Pháp Tử cười, ánh mắt tà dị, giơ tay chỉ ra.
Tia ánh sáng đen bắn ra từ ngọn tay, nơi quét qua, tất cả khe nứt đều diệt vong!
Ầm ầm, Lý Linh Nhi phun máu, người lóe lên rơi vào mảnh đá hơi lớn, quay đầu nhìn chằm chằm Nhất Pháp Tử, dù đến nước này, nàng vẫn một chút khuất phục.
Dù cho tuyệt vọng, dù có chết, nàng vẫn muốn chọn ngã xuống có tôn nghiêm.
- Ta chính là thích hình dáng này của ngươi, ở trong nhà ta, có đầu của tiên nhân của các đời lão tổ đánh chết, ta xem qua từng cái, mỗi cái đều có biểu tình này.
- Tiên nhân... Nhất Pháp Tử ngửa đầu cười to, kèm theo phách lối vô tận.
- Tiên nhân đều phải chết, Tiên giới đã tan vỡ, Chí Tôn Tiên Giới thì sao, tiên nhân thì sao! Nhất Pháp Tử lóe lên sát cơ, bước thẳng về phía Lý Linh Nhi.
Tay giơ lên cách không chụp lấy, lực lượng bùng nổ, Lý Linh Nhi không chống cự, nàng đã kiệt sức, ánh mắt kiên quyết, trong người trào ra khí tức hủy diệt.
Nàng muốn tự bạo!
- Tự bạo? Nhất Pháp Tử cười khẽ, bấm quyết, không rõ thi triển đạo pháp gì, chỉ ra một cái, Lý Linh Nhi run lên, khí tức hủy diệt trên người lại quỷ dị tiêu tán, nàng chợt phát hiện... không thể tự bạo.
- Đối phó tiên nhân tự bạo, chúng ta đã sớm có bí pháp, hiện giờ, ngươi ngoan ngoãn thành hôn với ta, sau đó... dùng máu tươi của ngươi, tẩy lễ cho ta. Nhất Pháp Tử nói rồi, xuất hiện trước mặt Lý Linh Nhi, nắm lấy cổ nàng ần xuống đất, thần sắc tà dị cười nói.
Lý Linh Nhi người run lên, cắn môi nhìn chằm chằm Nhất Pháp Tử, Nhất Pháp Tử vừa nói xong, nàng chợt há miệng, một tia sáng lạnh xuất hiện trong miệng.
Tâm thần Nhất Pháp Tử cả kinh, cả người bùng nổ ánh sáng, tia sáng lạnh xẹt qua cổ hắn, là một lá liễu sắc bén, cắt qua cổ hắn, chỉ suýt chút nữa đã tổn thương tới cổ họng.
- Tiện nhân! Nhất Pháp Tử giận dữ, âm thầm kinh hãi, vừa rồi nếu không có ánh sáng hộ mệnh của gia tộc, làm cho lá liễu lệch một chút, vậy thì đầu của hắn đã bay ra.
Giận dữ, hắn đang muốn rút lưỡi Lý Linh Nhi để hả giận, chợt hơi lạnh làm hắn ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa, hắn thấy được Kháo Sơn lão tổ to lớn ầm ầm tiến tới, trên đầu, Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn về phía này. Đăng bởi: admin
- Kỳ lạ, nháy mắt vừa rồi, ta có cảm giác rất đặc biệt. Mạnh Hạo không nói ra là cảm giác gì, tựa như khoảng khắc đó có một lớp khăn che vô hình lướt qua, dường như... che đấu hình ảnh mà hắn vốn phải thấy.
- Có gì kỳ lạ, vừa rồi đằng trước có một bé con, gọi tên ngươi, ngươi không để ý tới, thế là nó chạy vào trong Tiên Khư. Đúng rồi, đằng sau nó còn có nhóc con, đang đuổi giết nữa.
Kháo Sơn lão tổ ngạo nghễ nói, thần sắc khinh thường, còn có đắc ý.
Mạnh Hạo ngây ra.
- Đúng đúng, ngũ gia cũng thấy, ngươi không thấy sao? Anh Vũ kinh ngạc.
- Tam gia cũng thấy, ngươi lại không thấy, đừng giả vờ, ngươi thất đức như thế là không đúng! Bì Đống nghiêm túc nói.
- Ta cũng thấy...
Cổ Ất Đinh Tam Vũ che miệng cười nói.
Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên, ngẩng đầu nhìn tinh không, ánh mắt quét qua Tiên Khư, trầm ngâm.
- Đúng rồi, Mạnh Hạo nhãi con khốn kiếp, tiểu tử vừa nãy hình như nói gì đó, ngươi không muốn kết hôn với bé con kia, hắn chuẩn bị thành hôn giúp ngươi. Ngươi nhìn đám nhóc hiện giờ, toàn là lòng dạ lương thiện, giúp người làm vui mà. Kháo Sơn lão tổ cười ha ha, trong lòng đắc ý.
- Đúng đúng, tam gia cũng cảm thấy tên kia rất tốt bụng, người tốt mà, thật không có nhiều người như thế. Phẩm chất đạo đức như thế, thật là gương mẫu! Bì Đống gật đầu, nó thật không biết rõ tình hình...
Anh Vũ ánh mắt xoay chuyển, ho khan một tiếng.
- Mạnh Hạo, ngươi còn không đi cứu, hắn sẽ thật giúp ngươi đấy, bé con kia cả người không có bao nhiêu lông, ngũ gia nhớ gọi là Lý Linh Nhi.
Sắc mặt Mạnh Hạo cực kỳ khó coi, nhìn Tiên Khư, ánh mắt lộ ra sát cơ. Dù không biết vì sao Lý Linh Nhi không ở Lý gia, nhưng mặc kệ thế nào, chuyện giữa hắn và Lý Linh Nhi, hắn đều không có lý do thấy chết không cứu.
Hơn nữa, đối phương đã nói giúp mình thành hôn, chuyện này, chỉ cần là nam nhân thì tuyệt đối không thể chấp nhận.
Hắn và Lý Linh Nhi có kết hôn hay không, là chuyện của hắn, nhưng nếu có người ngoài giúp, vậy sẽ là khiêu khích.
Hung hăng trừng Anh Vũ cùng Bì Đống, Mạnh Hạo hừ lạnh, đạp mạnh lên Kháo Sơn lão tổ.
- Tiên Khư... Đuổi theo! Mạnh Hạo giọng lạnh băng, nhưng trong lòng cảnh giác, hắn biết có thể gạt được mắt mình, thủ đoạn này rất khủng bố, hơn nữa đuổi giết Lý Linh Nhi, lại không có người Lý gia tới cứu.
Chuyện này càng thêm kinh người, nhưng mà... Mạnh Hạo liếc Kháo Sơn lão tổ, thầm nghĩ người trên Đông Thắng Tinh đều thần hồn hốt hoảng, nhưng lão rùa đen này lại không sao, hẳn là chiến lực của hắn cũng không lường.
Kháo Sơn lão tổ thầm hưng phấn, lóe lên đổi hướng, nhắm thẳng Tiên Khư. Anh Vũ cũng kích động, đối với Tiên Khư, nó luôn cảm thấy trong đó rất nhiều hung thú có lông, là chỗ mà nó mơ mộng cầu mong.
Còn Bì Đống, tên ngốc này vô tâm vô phế, có thể bỏ qua.
Ầm ầm, tốc độ Kháo Sơn lão tổ tăng vọt, nháy mắt đuổi theo, trực tiếp bay vào Tiên Khư, nhanh chóng đuổi theo.
Thân thể Kháo Sơn lão tổ quá to lớn, mạnh mẽ đi vào phạm vi Tiên Khư, làm cho toàn Tiên Khư chấn động, quy tắc vận hành nơi này cũng xuất hiện biến đổi.
Cổ Ất Đinh Tam Vũ người run lên, thần sắc mờ mịt, nàng mơ hồ cảm nhận được kêu gọi, truyền từ... sâu nhất trong Tiên Khư.
Dường như ký ức của nàng, vừa vào Tiên Khư liền thức tỉnh những điều mà chính nàng không nhớ được.
Bọn họ vừa vào Tiên Khư, bên ngoài, hư vô đột nhiên hiện ra một chiếc thuyền, lão giả trên đó sầm mặt lại.
- Vẫn xem thường con rùa đen kia... còn có con chim kia, cùng với lục lạc đó, ngay cả cô gái trên đầu con rùa đó, ta cũng coi thường. Lão già nhíu mày, trước đó hắn cực kỳ xem trọng Kháo Sơn lão tổ cùng Anh Vũ, nhưng giờ phải thừa nhận, đối phương còn khủng bố hơn cả hắn tưởng tượng.
- Có thể nhìn thấu đạo pháp của ta... Ánh mắt lão già trầm ngâm, chuyện này không phù hợp kế hoạch, dựa theo ý hắn, mặt ngoài nhắc nhở Nhất Pháp Tử, nhưng trên thực tế lại cố tình làm Nhất Pháp Tử đi chọc tới Lý Linh Nhi.
Lấy chuyện Lý Linh Nhi chết đi, chôn xuống hạt giống giữa Linh Tinh Giới Trịnh gia và Mạnh Hạo, về sau có thể nở ra hoa gì, hắn rất mong chờ.
Nhưng hiện tại, tất cả lại xuất hiện chệch hướng.
Trầm ngâm, hắn nhìn qua Tiên Khư, thần sắc hồi ức, cùng với kiêng kỵ.
- Chí Tôn Tiên Giới năm đó... Lão già im lặng, trong đầu nhớ lại, thở dài một tiếng, cắn răng đặt chân vào Tiên Khư, hắn không thể không đi, hắn có thể tính kế Trịnh gia, nhưng không thể để Nhất Pháp Tử chết ở chỗ này.
Tiên Khư, Mạnh Hạo đứng trên đầu Kháo Sơn lão tổ, nhìn xung quanh, đây là lần thứ hai hắn đi vào Tiên Khư, cửa vào không như ba đại đạo môn năm xưa.
Cửa vào do ba đại đạo môn nắm giữ, là chỗ được bọn họ khai quật, trình độ nguy hiểm đã yếu đi rất nhiều, nhưng chỗ mà Mạnh Hạo đi vào lại rất ít người tới.
Phía trước, trôi nổi những mảnh đá vụn, đầy những pho tượng vỡ nát, trong tinh không đôi lúc xuất hiện khe nứt, lặng lẽ chia cắt cắn nuốt mọi thứ.
Có những âm thanh yêu dị, vang dội xung quanh.
Khí tức tang thương cổ xưa lan tỏa khắp nơi.
Nơi này, chỉ là vùng ngoài Tiên Khư, đi tới trước, Kháo Sơn lão tổ cũng trở nên nghiêm túc, nhưng nhìn bên ngoài thì vẫn một đường thẳng tiến nghiền nát tất cả cản trở.
Thân thể hắn mạnh mẽ đến khủng bố, ở vòng ngoài Tiên Khư, tiến lên tốc hành.
Sắc mặt Mạnh Hạo âm trầm, vận chuyển tu vi, 123 tiên mạch ầm ầm bùng nổ, nhưng không truyền ra bên ngoài, 33 thiên mơ hồ phủ xuống, trong mắt ẩn chứa tinh tú, hắn đứng đó tỏa ra khí thế, Tiên Cảnh Chí Tôn.
- Ta không muốn giống như trước, các ngươi thấy được, mà ta lại không! Mạnh Hạo giọng lạnh băng, giơ tay lên, khe nứt đệ ngũ cấm xuất hiện.
Kháo Sơn lão tổ lầm bầm, há to miệng, hô một tiếng, không tỏa ra, mà vang vọng trong một khu vực nhỏ.
- Khai! Ầm ầm, mọi thứ xung quanh trong mắt Mạnh Hạo chợt có biến hóa rất nhỏ, hắn nhìn thấy một chút máu tươi lơ lửng, thấy được dấu vết đuổi giết!
Cách bọn họ không xa, sắc mặt Lý Linh Nhi tái nhợt, phun máu, nàng đã cạn kiệt, đến cực hạn sinh mệnh, ở trong Tiên Khư, nàng không tìm được đường sống, trong tuyệt vọng, Lý Linh Nhi cười thảm.
Ở phía sau, Nhất Pháp Tử bước tới, ba đầu mãng xà đen đi theo, khí thế hung tàn bùng lên, tạo thành gợn sóng quanh hắn, đẩy những đá vụn không thể đến gần.
- Tuyệt vọng chưa... Nhất Pháp Tử cười, ánh mắt tà dị, giơ tay chỉ ra.
Tia ánh sáng đen bắn ra từ ngọn tay, nơi quét qua, tất cả khe nứt đều diệt vong!
Ầm ầm, Lý Linh Nhi phun máu, người lóe lên rơi vào mảnh đá hơi lớn, quay đầu nhìn chằm chằm Nhất Pháp Tử, dù đến nước này, nàng vẫn một chút khuất phục.
Dù cho tuyệt vọng, dù có chết, nàng vẫn muốn chọn ngã xuống có tôn nghiêm.
- Ta chính là thích hình dáng này của ngươi, ở trong nhà ta, có đầu của tiên nhân của các đời lão tổ đánh chết, ta xem qua từng cái, mỗi cái đều có biểu tình này.
- Tiên nhân... Nhất Pháp Tử ngửa đầu cười to, kèm theo phách lối vô tận.
- Tiên nhân đều phải chết, Tiên giới đã tan vỡ, Chí Tôn Tiên Giới thì sao, tiên nhân thì sao! Nhất Pháp Tử lóe lên sát cơ, bước thẳng về phía Lý Linh Nhi.
Tay giơ lên cách không chụp lấy, lực lượng bùng nổ, Lý Linh Nhi không chống cự, nàng đã kiệt sức, ánh mắt kiên quyết, trong người trào ra khí tức hủy diệt.
Nàng muốn tự bạo!
- Tự bạo? Nhất Pháp Tử cười khẽ, bấm quyết, không rõ thi triển đạo pháp gì, chỉ ra một cái, Lý Linh Nhi run lên, khí tức hủy diệt trên người lại quỷ dị tiêu tán, nàng chợt phát hiện... không thể tự bạo.
- Đối phó tiên nhân tự bạo, chúng ta đã sớm có bí pháp, hiện giờ, ngươi ngoan ngoãn thành hôn với ta, sau đó... dùng máu tươi của ngươi, tẩy lễ cho ta. Nhất Pháp Tử nói rồi, xuất hiện trước mặt Lý Linh Nhi, nắm lấy cổ nàng ần xuống đất, thần sắc tà dị cười nói.
Lý Linh Nhi người run lên, cắn môi nhìn chằm chằm Nhất Pháp Tử, Nhất Pháp Tử vừa nói xong, nàng chợt há miệng, một tia sáng lạnh xuất hiện trong miệng.
Tâm thần Nhất Pháp Tử cả kinh, cả người bùng nổ ánh sáng, tia sáng lạnh xẹt qua cổ hắn, là một lá liễu sắc bén, cắt qua cổ hắn, chỉ suýt chút nữa đã tổn thương tới cổ họng.
- Tiện nhân! Nhất Pháp Tử giận dữ, âm thầm kinh hãi, vừa rồi nếu không có ánh sáng hộ mệnh của gia tộc, làm cho lá liễu lệch một chút, vậy thì đầu của hắn đã bay ra.
Giận dữ, hắn đang muốn rút lưỡi Lý Linh Nhi để hả giận, chợt hơi lạnh làm hắn ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa, hắn thấy được Kháo Sơn lão tổ to lớn ầm ầm tiến tới, trên đầu, Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn về phía này. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.