Ngã Dục Phong Thiên

Chương 504: Hố to.

Nhĩ Căn

06/07/2016

Mạnh Hạo giỏi về phương diện tổng kết vấn đề, giờ phút này như đang cân nhắc, linh thức đảo qua phía sau. Trong nhóm người này có ba tu sĩ Kết Đan cảnh, trừ lão giả mặt rỗ là Kết Đan hậu kỳ ra, những kẻ còn lại Mạnh Hạo không để vào mắt.

Nhưng lão giả mặt rỗ kia từ đầu tới cuối đều không nói chuyện, chỉ từ trong đám người dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình. Chỉ là ánh mắt ấy, đã khiến cho Mạnh Hạo cảm thấy có chút áp lực.

Trừ phi là dùng mặt nạ Huyết Tiên, nếu không Mạnh Hạo không có biện pháp nào khác để thủ thắng.

- Đều là ngươi gây họa!

Mạnh Hạo quay đầu liếc nhìn chim anh vũ một cái.

- Sợ cái gì, giết chết bọn chúng!

Chim anh vũ trừng mắt, lộ ra chiến ý mãnh liệt, móng vuốt nâng lên lướt qua trên mắt phải, lập tức liền đeo lên một miếng vải đen, che mắt phải lại, sau đó nó mạnh mẽ bay ra.

Sau một tiếng rống giận, toàn thân chim anh vũ lập tức phát ra hỏa diễm màu đen, thân thể nó trong nháy mắt biến thành khổng lồ, đảo mắt liền biến lớn hơn mười trượng. Cúi đầu, miệng hướng về phía trước, bộ dạng như cảm tử quân, kêu gào một tiếng, phóng thẳng đến phía những người kia.

Mạnh Hạo mở to mắt, chỉ thấy chim anh vũ kia dũng cảm tiến tới, trong nháy mắt đụng phải hơn mười tu sĩ. Tiếng nổ vang động ngập trời, quang mang hồng sắc liên kết hơn mười tu sĩ trong khoảnh khắc bị đánh tan mất, thậm chí còn có một vài người phun ra máu tươi, ba tu sĩ Kết Đan kia cũng nhất tề tản ra.

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, không chút do dự đạp mạnh về phía trước một bước, tốc độ cực nhanh, trong khoảnh khắc đã đến gần nam tử trung niên Kết Đan sơ kỳ kia, tay phải nâng lên, đánh mạnh ra một quyền.

Nam tử trung niên biến sắc, xoay người, khóe miệng nhếch lên nhe răng cười, hai tay bấm niệm pháp quyết đẩy ra phía trước, lập tức liền có một đạo gió xoáy xuất hiện trong tay gã. Gió xoáy màu đen trong đó có kèm theo tia chớp xẹt qua, cũng có từng tiếng gào thét quanh quẩn làm chấn động tâm thần, lần lượt hóa thành từng mặt quỷ dữ tợn, lao đến cắn nuốt Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay phải không hề dừng, một quyền rơi vào gió xoáy, trong khoảnh khắc tiếng nổ vang lên quanh quẩn, mặt quỷ lập tức vặn vẹo, phát ra tiếng thét chói tai, toàn bộ bị xé rách. Những thiểm điện kia cũng nhất tề hỏng mất, về phần gió xoáy lại bị chia năm xẻ bảy, tất cả thuật pháp nhưng lại không thể ngăn cản được một quyền của Mạnh Hạo. Khi nam tử trung niên kia còn đang hoảng sợ trong lòng, không kịp phòng bị, thì nắm tay của Mạnh Hạo đã xuyên thấu qua lồng ngực gã.

Rầm!



Nam tử trung niên thân thể mạnh mẽ thụt lùi, trong miệng phun ra máu tươi, sau lưng cũng tuôn ra máu tươi, thân thể run rẩy. Chỗ lồng ngực của gã rõ ràng xuất hiện một lỗ thủng cực lớn, gã chỉ kịp cúi đầu đi nhìn thoáng qua, sau đó cả người chia năm xẻ bảy, tan nát.

Thân thể Mạnh Hạo không dừng lại chút nào, tay trái bấm niệm pháp quyết chỉ về một hướng.

- Yêu Phong đệ bát cấm!

Một chỉ này chỉ về hướng của lão giả Kết Đan trung kỳ kia, mang theo sát cơ mãnh liệt. Lão giả vung ống tay áo, bên ngoài thân thể xuất hiện chín tòa bảo tháp, trên thân tháp có từng pho tượng dị thú. Theo cánh tay lão vung lên, bên ngoài chín tòa bảo tháp rõ ràng xuất hiện vô số ảo ảnh mãnh thú, phô thiên cái địa lao thẳng tới phía Mạnh Hạo.

Nhưng khi vừa tới gần trong khoảnh khắc, đệ bát cấm của Mạnh Hạo đã triển khai. Trong nháy mắt, bốn phía xuất hiện trọng điệp, thiên địa động, vạn vật cùng động, ảo ảnh trọng điệp nhất tề lay động, như toàn bộ thế giới xuất hiện tầng hư vô thứ hai, bao phủ trên người lão giả Kết Đan trung kỳ, làm cho sắc mặt lão đại biến. Tu vi trong cơ thể lập tức như bị giam cầm, giống như chỉ trong chớp mắt, đã bị toàn bộ thế giới bài xích, muốn cứng rắn bài trừ ra khỏi thiên địa.

- Đây là thuật pháp gì...

Trong lúc đầu óc của lão ong ong, Mạnh Hạo đã lướt tới gần, vẻ mặt lạnh lùng, tay phải nâng lên tung ra một quyền, hai quyền, ba quyền!

Ba quyền đánh xuống, chín tòa bảo tháp bên ngoài thân thể lão giả bùng nổ, toàn bộ vỡ vụn, một quyền tiếp theo của Mạnh Hạo sắp đánh tới mi tâm của lão giả.

Đột nhiên một cỗ dự cảm nguy cơ sinh tử mãnh liệt hiện ra trong tâm thần Mạnh Hạo, hắn không chút do dự, xoay người, đổi quyền thành trảo, bắt lấy lão gả Kết Đan trung kỳ, kéo về phía sau mình, đẩy ra phía ngoài, khiến cho thân thể lão giả không thể tự động điều khiển, mà phải bay ra, còn Mạnh Hạo thì lập tức rút lui.

Giờ phút này hắn ngẩng đầu lên, thì lập tức nhìn thấy một luồng hoàng quang, rõ ràng là từ trên gương mặt lão giả mặt rỗ Kết Đan hậu kỳ tràn ra, từ giữa không trung, vốn là hướng đến chính mình, nhưng lại bị thân thể của lão giả Kết Đan trung kỳ kia ngăn cản, cho nên hơi dừng lại.

Lợi dụng khoảnh khắc này, Mạnh Hạo đã tránh khỏi nguy cơ, giờ phút này có cơ hội để thở dốc.

Mạnh Hạo cười lạnh, thân hình lui về phía sau rất nhanh, chim anh vũ giờ phút này cũng như tia chớp lao trở về, một người một chim, cấp tốc chạy đi.

- Lão phu là Lão Tổ của Hán Thủy Tông trong tam đại tông, ta xem ngươi có thể trốn đi đâu!



Lão giả mặt rỗ âm trầm mở miệng, thì tu sĩ Kết Đan trung kỳ kia cũng đã khôi phục tu vi, sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đã có thêm một tia kiêng kị, nhưng sát cơ vẫn mãnh liệt như trước.

Đoàn người lại đi về phía trước, lúc này đây lão giả mặt rỗ triển khai tốc độ, mọi người trong nháy mắt đuổi theo, truy đuổi Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo vẻ mặt bình tĩnh. Hắn trước sau vẫn cầm Như Ý Ấn trong lòng bàn tay, tuy rằng đã tràn đầy vết nứt, không biết còn có thể dùng được mấy lần là sẽ vỡ vụn, vả lại vật ấy Mạnh Hạo đã thử phục chế nhưng không được, nhưng lúc nên sử dụng thì hắn tuyệt đối sẽ không do dự.

- Đợi một chút, đừng có dùng đồ chơi này, ta biết đây là vật gì, nhưng cơ hội tốt như hôm nay không thể lãng phí.

Chim anh vũ bỗng nhiên mở miệng.

Thân hình Mạnh Hạo cấp tốc lao đi, mắt nhìn chằm chằm vào chim anh vũ đang bám lấy chéo áo mình.

- Có ý gì?

- Ngươi có muốn phát tài, có muốn đạt được càng nhiều bảo vật, có muốn trở thành người giàu có nhất trong thiên hạ không?

Hai mắt chim anh vũ sáng lên, giống như mê hoặc, mở miệng.

Mí mắt Mạnh Hạo run lên vài cái, hắn từ nhỏ đã có nguyện vọng trở thành kẻ có tiền, nhưng nghe chim anh vũ nói như vậy, vẫn luôn tạo cho hắn có cảm giác không thật.

Linh thức Mạnh Hạo tản ra, nhìn đám người đang tiếp tục truy kích phía sau, tốc độ bản thân có nhanh hơn nữa, nhưng phỏng chừng không duy trì được bao lâu, vẫn là sẽ bị tu sĩ Hán Thủy Tông phía sau đuổi kịp.

- Tiền tài vật chất Ngũ gia không yêu thích, Ngũ gia chỉ yêu thích bộ lông. Như vậy đi, những thứ cướp được toàn bộ về phần ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng Ngũ gia, về sau phải mang về cho Ngũ gia càng nhiều mỹ thú hơn nữa, tỷ như xích tước vậy.

Chim anh vũ nhanh chóng mở miệng, nói xong cũng không đợi Mạnh Hạo đồng ý, mà lập tức nâng một móng vuốt lên, mạnh mẽ vung ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook