Ngã Dục Phong Thiên

Chương 1544: Không dám giết ư

Nhĩ Căn

10/01/2017

Thiên địa nổ vang, tiếng nói của lão già mang oán độc quanh quẩn, rất nhiều người không biết bốn chữ La Thiên gia tộc này hàm nghĩa gì, nhưng người của ba giáo sáu tông, cùng với các gia tộc khác trên Đệ Cửu Sơn Hải, đều trên mặt biến sắc, ánh mắt nhìn về phía Phương gia rõ ràng cực kỳ chấn động.

- Gia tộc... La Thiên?

Đồng thời lúc mọi người rúng động, tấm lưới lớn hư ảo biến mất, thân ảnh Mạnh Hạo nhoáng một cái vọt thẳng lên bầu trời. Giờ này trước mắt hắn, đồng tiền sáng vàng trên bầu trời kia dường như mất đi dẫn dắt và khống chế, đang rơi xuống.

Mạnh Hạo tốc độ cực nhanh, vọt tới gần, nhưng cùng lúc đó trong đám người chung quanh, cũng có chín thân ảnh nhanh như tia chớp, cũng không cùng phương hướng khoảnh khắc bay tới, mục tiêu đều là đồng tiền kia!

Rồi không ngờ, có sáu thân ảnh giữa không trung nhoáng lên một cái, lại biến đổi phương hướng, không xông về phía đồng tiền, mà chạy thẳng tới hướng Mạnh Hạo, muốn ngăn cản bước chân của hắn.

Về phần ba thân ảnh còn lại, đều tăng nhanh tốc độ mắt thấy đã gần tới đồng tiền.

Phương Tú Phong bình tĩnh mặt không đổi sắc; một bên Phương Thủ Đạo, Phương Ngôn Khư, cũng không có ra tay trợ giúp, bởi vì bọn họ có mười phần nắm chắc đối với Mạnh Hạo.

Trong mắt Mạnh Hạo lóe ra tia sáng lạnh. Lão già này mục tiêu là Phương gia, lại bị mình mượn Nam Thiên Sát Trận chém chết, như vậy vật phẩm của lão chính là chiến lợi phẩm của mình.

Thân thể hắn thoáng cái tăng tốc, tay phải bấm quyết vung ra hướng bốn phía, lập tức những ngọn tiên sơn ầm ầm phủ xuống, ánh sáng xanh vô tận trấn áp, trong sáu người kia tức thì có ba người phun ra máu tươi, tốc độ chậm lại; còn ba người thì thi triển toàn bộ thần thông thuật pháp. Trong lúc nhất thời, bầu trời màu sắc sặc sỡ, dao động thuật pháp vờn quanh.

Ở trong thuật pháp đó có mấy chục con thằn lằn to lớn màu đen, gào thét biến ảo xông về phía Mạnh Hạo, cũng có một bóng cây roi to lớn giống như trường long quét ngang bốn phương tám hướng.

Còn có một cái cầu vồng bảy màu rực rỡ, phát ra ánh sáng sáng chói, bao phủ thiên địa...

Mạnh Hạo hừ lạnh, cất bước đi tới, dựa vào thân thể cường hãn va chạm với vô số thần thông kia, hai tay lại cách không chụp một cái trước mặt. Trong tiếng nổ “ầm ầm”, những con thằn lằn khổng lồ màu đen kia, toàn bộ phát ra tiếng gầm rú thê lương, thân thể nhất nhất sụp đổ vỡ nát.

Thân ảnh Mạnh Hạo không có dừng lại, lại vung tay lên nắm lấy cây roi kia trong tay, khẽ rung một cái, theo roi này tản ra một đám đốm lửa, trong phút chốc tiêu tán.

Thân thể Mạnh Hạo va chạm mạnh, dựa vào thân thể cường hãn đánh vào trên cầu vồng rực rỡ kia, trong tiếng nổ quanh quẩn, tức thì cầu vồng bị nghiền nát tiêu tan!

Hết thảy phát sinh cực nhanh, hết thảy không thể ngăn cản bước chân của Mạnh Hạo. Trong nháy mắt thần thông sụp đổ, Mạnh Hạo đã xuất hiện trước mặt ba tu sĩ kia. Ba người biến sắc, lộ ra vẻ mặt không thể tin, nhưng không đợi bọn họ thi triển thần thông mới, Mạnh Hạo vung tay áo, “ầm” một tiếng, phát ra một cơn cuồng phong quét ngang ba người này.

Ngay lúc ba người phun ra máu tươi, Mạnh Hạo đã xuyên qua bên cạnh bọn họ. Hắn không có giết người, hôm nay là ngày phụ thân nhậm chức tộc trưởng, trừ phi là thật cần phải giết người, như người khiêu chiến trước đó, nếu không, Mạnh Hạo không muốn giết chóc trong ngày hôm nay.

Mạnh Hạo cất bước đi tới, thân ảnh hắn tức thì xuất hiện ở bên cạnh đồng tiền, chụp lấy đồng tiền kia.

Nhưng ngay khi hắn sắp chụp vào tay, ba thân ảnh cuối cùng kia chợt vọt tới, tay bấm quyết, đánh tới một lực lượng mạnh mẽ, ý đồ ngăn cản Mạnh Hạo.

Một người trong đó vừa bấm quyết, liền biến ảo thành một cái hồ lô màu bạc to lớn bay thẳng tới phía Mạnh Hạo, truyền ra một lực hút cực lớn, còn kèm theo vô số tiếng kêu gào thê lương, vang vọng bên tai Mạnh Hạo, rung chuyển tâm thần hắn.



- Cút ngay! Mạnh Hạo nắm tay tung ra một quyền, chợt tuôn ra lực lượng Sát Thần, đánh thẳng trên hồ lô kia, lập tức hồ lô màu bạc run rẩy, trong tiếng nổ “ầm ầm” chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số mảnh vỡ cuốn ngược lại, xen lẫn bên trong rất nhiều oan hồn, xông về phía tu sĩ thi pháp, dường như cắn trả.

Người này lại biến sắc mặt, bật lui ra sau nhưng không kịp, bị mảnh vỡ cùng oan hồn này cắn trả, lập tức máu tươi phun trào, thân thể khô héo. Nhưng một người khác, trong tiếng hừ lạnh lại vứt bỏ đồng tiền, mà xoay người vọt thẳng tới phía Mạnh Hạo, trong mắt hắn nhảy lên ngọn lửa điên cuồng, thân thể hắn trong phút chốc lại có dấu hiệu thiêu đốt.

Đó là hắn tự hủy sinh mệnh, đó là hắn thiêu đốt tu vi, đó là hắn không tiếc hết thảy tự bạo để ngăn cản Mạnh Hạo thu lấy đồng tiền. Lực lượng tự bạo này, đủ để khiến mọi người đều đổi sắc, vả lại tốc độ cực nhanh... trong tiếng nổ vang trời, thân thể tu sĩ này liền nổ tung.

Giống như một mặt trời nhỏ nổ tung biến thành ánh sáng chói mắt, ầm ầm khuếch tán khắp bầu trời. Nhưng ngay trong chớp mắt này, Mạnh Hạo sắc mặt lạnh lùng, không có lui ra sau, mà điểm một ngón tay về hướng sóng dao động tự bạo kia.

Yêu Phong, đệ ngũ cấm!

Chính Phản Cấm!

Cấm này là năm đó khi Mạnh Hạo thu được, với tu vi của hắn không thể phát huy ra lực lượng chân chính của nó, nhưng giờ này, hắn với lực lượng La Thiên Đạo Tiên, lần nữa thi triển đã có thể phát huy uy lực mạnh nhất.

Ngay tức thì, trước mặt hắn liền xuất hiện một cái khe nứt hư không to lớn, khe nứt vừa xuất hiện, lập tức tràn ra một lực hút cực mạnh. Chớp mắt một cái, không ngờ giống như một cái miệng to hút toàn bộ lực lượng tự bạo của tu sĩ kia vào trong.

Hết thảy xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức mọi người bốn phía vừa mới cảm nhận đây chính là tự bạo hủy diệt, tiếp theo chớp mắt một cái lại tan thành mây khói.

Ngay lúc mọi người đều ngây ngẩn cả người, ở bốn phía đồng tiền lúc này chỉ còn lại có hai người, một là Mạnh Hạo, một là nam nhân trung niên mặc trường bào màu đen.

Lúc này nam nhân trung niên hai mắt co rút lại, trong ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo lộ ra rung động và kiêng kỵ. Hắn không nghĩ tới, tám người kia chặn đường, lại không làm giảm chậm tốc độ của Mạnh Hạo chút nào, thậm chí thời khắc này còn có thể chụp lấy đồng tiền tranh giành với mình.

Hai người gần như đồng thời ra tay chụp về hướng đồng tiền!

Đúng lúc này, trong mắt nam nhân trung niên chợt lóe sáng, thân thể hắn trong nháy mắt xuất hiện khí tức nhân quả, lại có vô số sợi dây nhân quả từ trên người hắn phát ra, vây quanh bốn phía, cũng không phải là với thân thể chạm vào đồng tiền, mà lại dùng sợi dây nhân quả quấn quanh đồng tiền kia.

- Quý gia... Trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe sát cơ. Nam nhân trung niên này là tu vi Cổ Cảnh đại viên mãn, nhưng vì Quý gia thần thông quỷ dị, nên hắn sớm đã vượt hơn xa trong cùng cảnh giới.

- Vật này là của Quý mỗ! Ngay lúc sợi dây nhân quả của nam nhân trung niên bao phủ đồng tiền, kéo mạnh một cái, liền vang lên thanh âm hắn, mang theo ý bá đạo.

- Quý gia cái rắm!

Mạnh Hạo vừa mắng dứt lời, bỗng nhiên toàn thân bùng phát ánh sáng xanh. Hắn không cần bấm quyết, pháp tùy ý mà ra, ánh sáng xanh trên thân hắn trực tiếp tràn ra, không ngờ tạo thành một cây đao hư ảo màu xanh, chém xuống một đao về hướng sợi dây nhân quả nối tiếp giữa nam nhân trung niên và đồng tiền.

Tốc độ cực nhanh, trong phút chốc, ầm ầm chém tới, lập tức có vài sợi dây nhân quả liền bị chém đứt. Theo chặt đứt, nam nhân trung niên phun ra máu tươi, thân thể lập tức uể oải, trong lúc hắn còn đang hoảng sợ, Mạnh Hạo đã chụp lấy đồng tiền.



Mạnh Hạo không có nhìn xem, vừa nắm được lập tức lạc ấn thần thức, ném vào túi trữ vật. Khi xoay người lại hắn đứng ở giữa không trung, mắt lạnh nhìn nam nhân trung niên Quý gia.

Nam nhân trung niên biến sắc, mắt nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, hừ lạnh một tiếng, lúc này mới lui ra sau.

- Cho ngươi đi sao! Mạnh Hạo vừa lên tiếng, thân thể lại bước lên một bước thẳng tới hướng nam nhân trung niên, đưa tay cách không điểm một cái, lập tức hư không vặn vẹo, bầu trời đổi sắc, hư không bốn phía nam nhân trung niên ầm ầm sụp xuống.

Nam nhân trung niên lần nữa biến sắc, không tiếc cắn chót lưỡi mượn máu tươi thi triển bí pháp, lúc này mới tránh thoát, thân thể lui ra sau, đồng thời truyền ra tiếng quát phẫn nộ của hắn: - Mạnh Hạo, ngươi muốn làm gì, ngươi dám giết ta sao?

Cùng lúc đó, người của Quý gia trong đám người, từng người đều bình tĩnh mặt không đổi sắc. Đối với một màn trên bầu trời kia, dường như họ không quan tâm, dường như họ có đủ tự tin, chắc chắn Mạnh Hạo ở trước mặt nhiều tu sĩ như vậy, không dám giết chết tộc nhân Quý gia.

- Hôm nay là đại điển cha ta nhậm chức tộc trưởng, có gian nhân nhiễu loạn, ý muốn gây rối, mưu đồ quá lớn, tuy bị ta chém chết nhưng ta tin chắc, sau lưng của hắn nhất định còn có người! Mạnh Hạo nói với vẻ mặt nghiêm túc, thanh âm vang dội truyền khắp bốn phía.

- Nếu không, một tên Chuẩn Đạo nhỏ nhoi sẽ không dám tới Phương gia ta giương oai! Trong lúc nói, hắn lần nữa cất bước thẳng tới hướng nam nhân trung niên.

- Mà Mạnh mỗ vì để tra rõ chuyện này, đại biểu Phương gia, muốn dùng bảo vật này để truy tìm lai lịch của hắn, cho nên mới định lấy đồng tiền này... Thế nhưng cố tình... có người đến ngăn cản!

- Ngươi tới tranh đoạt bảo vật chứng cớ này với ta, mục đích là gì, hay là... Quý gia ngươi, mới là thế lực đứng sau lưng của người kia, mắt thấy người kia chết đi, lo lắng bị Phương gia ta tra ra, cho nên tới đoạt vật này!

- Có phải không? Mạnh Hạo đột nhiên cực nhanh nói một câu tiếp một câu, câu cuối cùng lại quát lớn, giống như thiên lôi nổ vang, thoáng cái hắn tới gần nam nhân trung niên đánh xuống một quyền.

Nam nhân trung niên hoảng sợ thất sắc, không quan tơi hêt thay chống cự, máu tươi phun ra, thân thể bỗng nhiên lui về sau. Cùng lúc đó, trong đám Quý gia phía dưới liền có mấy người đứng lên, mắt lạnh nhìn Mạnh Hạo.

- Mạnh Hạo! Ngươi không nên ngậm máu phun người, Quý gia không liên quan với chuyện này. Với địa vị của Quý gia, nếu thật sự có liên quan, sẽ không hề phủ nhận!

- A? Ta hiểu! Chuyện này không liên quan với Quý gia, chỉ là hành vi của cá nhân ngươi... Thì ra, ngươi chính là tu sĩ sau lưng của người kia!

- Tặc tử to gan, lại muốn khơi dậy chiến tranh giữa hai nhà Phương Quý, hôm nay ta phải chém chết ngươi ở đây để cảnh cáo thiên hạ, hai nhà Phương Quý chúng ta, người nào cũng không thể châm ngòi ly gián!!! Mạnh Hạo trong mắt lóe sáng một cái, lời nói vừa ra, thân thể khoảnh khắc vọt tới, tu sĩ Quý gia bốn phía đều biến sắc mặt, đang định vọt lên ngăn cản, bỗng nhiên Mạnh Hạo điểm tay một cái, thi triển Yêu Phong đệ ngũ cấm.

Lần này, không phải phản, mà là chính, xuất hiện cái khe nứt, ầm ầm phát ra một lực lượng cuồng bạo, chính là lực lượng tự bạo hủy thiên diệt địa bị hút đi trước đó. Giờ khắc này, toàn bộ bùng phát, trở thành một phiến thiên địa vặn vẹo, che phủ nam nhân trung niên bên trong.

Hắn thậm chí ngay cả tư cách vùng vẫy phản kháng cũng không có, trong phút chốc, trong tiếng nổ vang hình thần câu diệt!

Dù sao, lực lượng tự bạo này, trước là phân tán, mà giờ này phóng ra, dưới đệ ngũ cấm tác động toàn bộ lên trên một người nam nhân trung niên, tự nhiên uy lực tăng mạnh.

- Mạnh Hạo!!! Một loạt tiếng rống giận, truyền ra từ trong miệng các tộc nhân Quý gia, mấy người này lập tức bay lên, nhưng bị tộc nhân Phương gia cản trở.

- Chư vị đạo hữu Quý gia, không cần cảm tạ ta, chuyện này là ta phải làm, người này dám châm ngòi ly gián quan hệ giữa hai nhà chúng ta... đáng chết! Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu về hướng các tộc nhân Quý gia kia, mỉm cười nói... Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook