Chương 649: Lần sau thì không được viện dẫn lẽ này nữa. (2)
Nhĩ Căn
20/07/2016
Tại dưới cái cửa cầu này có một dãy núi, ngọc thạch uốn lượn, cho đến
chân núi thì hóa thành một hồ nước. Hơn nữa trong hồ nước này xuất hiện
ảnh ngược của dãy núi cùng với cung điện này, nước trong hồ không có một gợn sóng, cho nên ảnh ngược này sinh động như thực, khiến cho người ta
nhìn đến không nhận rõ được, hồ trong núi và hồ ngoài núi, cái nào là
ảnh cái nào là thực, cái nào mới là cái tồn tại thực sự.
- Mẫu thân...
Vừa mới bước vào trong này, Phương Du ngày thường gan lớn, vậy mà giờ phút này cũng có chút kinh hãi, bị những cảnh tượng này chấn kinh tâm thần rồi, nàng ngơ ngác nhìn về phía mẫu thân của mình.
Mỹ phụ trung niên hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía ngọn núi bạch ngọc, ở chỗ sâu trong ánh mắt cũng có môt chút kiêng kị. Nhưng rất nhanh, chút kiêng kị này liền tiêu tán ngay, thay vào đó còn lại là phẫn nộ cùng với sát khí. Nàng hít sâu một cái, đồng thời khi hít sâu, trên người của nàng trong một cái chớp mắt, lại có một lực lượng kinh khủng điên cuồng dâng lên.
Tóc nàng bay tung lên, cặp mắt nàng lóe lên tia sắc bén, thiên địa biến sắc, một cỗ uy áp cường đại bỗng nhiên bộc lộ ra trên thân người của nàng, khiến cho bầu trời nhất thời mờ đi. Mỹ phụ trung niên nâng tay phải lên, trong tay nàng đã xuất hiện một thanh kiếm.
Đó là một thanh kiếm gỗ.
Kiếm này có chút không giống với bốn thanh kiếm mà Mạnh Hạo đoạt được, ở trên thanh kiếm này có khắc một văn tự phong cách cổ xưa.
Tuyệt.
Cầm kiếm này, tay phải mỹ phụ trung niên bỗng nhiên nâng lên, hướng về phía đỉnh núi trên Nam Thiên Môn, tại ở dưới chân núi mạnh mẽ chém xuống. Trong khoảnh khắc nhát chém này bổ xuống, bầu trời đã trở thành màu đen, mặt đất thì dường như đã trở thành hư vô, giống như toàn bộ tất cả lực lượng của cả thế giới đều ở đây, trong một cái chớp mắt đều đã ngưng tụ ở nơi này, dung nhập vào trên thanh kiếm này, hóa thành một luồng kiếm khí chảy ra, khí thế kinh thiên động địa, gào thét dựng lên, từ dãy núi này lao thẳng đến Nam Thiên Môn.
Cũng chính là vào lúc này, hơn mười lão già gào thét lao thẳng đến. Cả một đám vốn đang tức giận ngập trời, nhưng trong khoảnh khắc, khi nhìn thấy thanh kiếm kia, thì sắc mặt tất cả lại bỗng nhiên biến đổi.
- Chết tiệt, Tuyệt Tiên Kiếm.
- Ngươi, đồ điên họ Mạnh kia, ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi thế nhưng lại ở tại Nam Thiên Môn này, thôi động, chém Tuyệt Tiên Kiếm.
Tốc độ kiếm khí cực nhanh, trong khoảnh khắc đã tới gần Nam Thiên Môn, khi sắp sửa đụng chạm tới Nam Thiên Môn thì đột nhiên, ở tại bên cạnh Nam Thiên Môn, chẳng biết tự khi nào, từ trong hư vô đi ra một thân ảnh thiếu niên. Thiếu niên này nhìn rõ ràng tuổi còn rất nhỏ, nhưng trên người y lại có một cỗ khí thế tang thương của năm tháng, không cách nào hình dung được.
Y nhìn thấy kiếm khí tiến đến, lại nhìn mỹ phụ trung niên một chút, lắc lắc đầu nhưng cũng không ngăn cản, tùy ý để kiếm khí này oanh một tiếng, chém vào trên Nam Thiên Môn. Toàn bộ Nam Thiên Môn run lên mạnh mẽ, trong tiếng nổ vang trực tiếp sụp đổ xuống, chia năm xẻ bảy.
Từ sau khi Quý gia đi tới Nam Thiên Tinh, tu kiến nên Nam Thiên Môn – đại biểu địa vị thống trị của Quý gia, thì đây là lần đầu tiên nó sụp đổ trong thiên địa này.
- Nể mặt cha ngươi là Mạnh lão tiền bối, lần này lão phu không làm khó dễ ngươi, để cho ngươi phát tiết uất hận chất chứa trong lòng … Nhưng lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.
Thiếu niên cũng không nhìn Nam Thiên Môn sụp đổ, thản nhiên cất tiếng nói, tay phải vung lên, toàn bộ thế giới trong khoảnh khắc đều mờ đi, mọi người đều biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng trước khi biến mất không thấy gì nữa, giọng nói mang theo một sự kiên định cùng chấp nhất của mỹ phụ trung niên vẫn vang lên, quanh quẩn trong thế giới này.
- Hôm nay bản cung cũng cảnh cáo Quý gia các ngươi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.
- Thân tình cũng tốt, mà cảm xúc cũng thế, đều là nhân quả, sớm muộn gì thì sau khi chém hết, tất cả sẽ thành không.
Thiếu niên mỉm cười nhẹ nhàng cất tiếng nói, tay phải vung lên Nam Thiên Môn bị sụp đổ ở phía sau, lập tức giống như thời gian nghịch chuyển, những khối vụn bay lên, trong nháy mắt lại một lần nữa ngưng tụ lại, lại hóa thành Nam Thiên Môn hoàn hảo như lúc ban đầu.
Chỉ là, thiếu niên này tự mình cũng hiểu được, y có thể làm cho Nam Thiên Môn hoàn hảo trở lại, nhưng sự sụp đổ lúc trước, đã làm cho tu vi toàn bộ mệnh hồn của tất cả các tu sĩ của Quý gia, ngưng tụ tại trên Nam Thiên Môn này rơi xuống, cái này thì không có cách nào trong một thời gian ngắn mà khôi phục được.
Đây mới là chỗ trọng yếu của Nam Thiên Môn, cái cửa này chính là để cho những tu sĩ của Quý gia, mượn lực lượng Quý Thiên để đột phá tu vi.
Trong giờ khắc này, ở mặt đất Tây Mạc, bên ngoài thánh địa Ô Thần, thế giới yên lặng sớm đã khôi phục lại. Trí nhớ có liên quan đến Mạnh Hạo của tộc nhân năm đại bộ lạc, bởi vì thuật Diệt Nhân Quả này cuối cùng thất bại, cũng không bị chém đứt, đương nhiên khôi phục như cũ.
Nhưng ở trong trí nhớ của bọn họ, không chỉ dừng lại ở một màn trước khi tĩnh lặng, mà trí nhớ lúc này còn cố tình dừng lại ở một khắc, Mạnh Hạo lao ra đầu tiên, tiến vào đại môn kim quang.
Tộc công Ô Đạt Bộ ha hả cười, lắc đầu cât tiếng nói:
- Mạnh đại sư có chút nóng vội. Việc này không sao, chúng ta đi lên gặp nhau là được mà.
Khi lão cất tiếng nói thì thân hình lão nhoáng lên một cái, lão bước vào trong kim quang của cửa lớn. Ở phía sau lão, tế tự Ô Đạt Bộ, đại trưởng lão cùng với những người khác đều lần lượt nhảy vào, bao gổm đại hán do Thiên Phương thú hóa thành. Gã đại hán này giờ đây sắc mặt âm trầm, trong mắt hiện lên một chút thẹn quá hóa giận.
Giờ phút này chủ đạo gã là chim anh vũ, đối với chim anh vũ mà nói, cảnh tượng lúc trước được nó bảo lưu trong trí nhớ, biết được chân tướng. Giờ phút này nó đang tức giận ngập trời nhưng cũng có chút lo lắng, thân hình nhoáng lên một cái, bước vào trong kim quang.
Về phần những bộ lạc khác, khi thấy tộc nhân Ô Đạt Bộ đều không thèm để ý đến việc, vị Mạnh đại sư xâm nhập trước tiên, thì họ cũng không tiện nói một điều gì. Trên thực tế đừng nói gì Ô Đạt Bộ, cho dù đổi lại là bọn họ, giờ phút này cũng sẽ cố gắng không để ý đến, dù sao … vị Mạnh đại sư kia đã hiển lộ ra thực lực Đại Tư Long. Một nhân vật như vậy, bất kỳ một bộ lạc nào đều phải tôn sùng là thượng khách.
Khi người của Ô Đạt Bộ bước vào trong đại môn kim quang, xuất hiện trong thánh địa có bảy ngọn núi lửa tồn tại, thì giờ phút này Mạnh Hạo đang đem vị Quý Thập Cửu, tầng tầng buộc chặt lại, lấy bốn thanh kiếm gỗ để không ngừng làm suy yếu tu vi của lão, làm cho người này căn bản là không thể khôi phục tu vi được nữa.
Thậm chí vì lo lắng người này tu vi rất cao, hắn còn có thêm một ít thủ đoạn khác nữa. Mạnh Hạo lấy từ trong túi trữ vật ra một lượng lớn độc đan mà năm đó hắn đã luyện chế, cũng không quản hỗn hợp lẫn vào nhau, độc tính của nó sẽ khủng bố hơn lên như thế nào, thậm chí đến ngay cả hắn muốn giải cũng rất khó. Sau đó hắn liền trực tiếp đút cho Quý Thập Cửu.
- Mẫu thân...
Vừa mới bước vào trong này, Phương Du ngày thường gan lớn, vậy mà giờ phút này cũng có chút kinh hãi, bị những cảnh tượng này chấn kinh tâm thần rồi, nàng ngơ ngác nhìn về phía mẫu thân của mình.
Mỹ phụ trung niên hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía ngọn núi bạch ngọc, ở chỗ sâu trong ánh mắt cũng có môt chút kiêng kị. Nhưng rất nhanh, chút kiêng kị này liền tiêu tán ngay, thay vào đó còn lại là phẫn nộ cùng với sát khí. Nàng hít sâu một cái, đồng thời khi hít sâu, trên người của nàng trong một cái chớp mắt, lại có một lực lượng kinh khủng điên cuồng dâng lên.
Tóc nàng bay tung lên, cặp mắt nàng lóe lên tia sắc bén, thiên địa biến sắc, một cỗ uy áp cường đại bỗng nhiên bộc lộ ra trên thân người của nàng, khiến cho bầu trời nhất thời mờ đi. Mỹ phụ trung niên nâng tay phải lên, trong tay nàng đã xuất hiện một thanh kiếm.
Đó là một thanh kiếm gỗ.
Kiếm này có chút không giống với bốn thanh kiếm mà Mạnh Hạo đoạt được, ở trên thanh kiếm này có khắc một văn tự phong cách cổ xưa.
Tuyệt.
Cầm kiếm này, tay phải mỹ phụ trung niên bỗng nhiên nâng lên, hướng về phía đỉnh núi trên Nam Thiên Môn, tại ở dưới chân núi mạnh mẽ chém xuống. Trong khoảnh khắc nhát chém này bổ xuống, bầu trời đã trở thành màu đen, mặt đất thì dường như đã trở thành hư vô, giống như toàn bộ tất cả lực lượng của cả thế giới đều ở đây, trong một cái chớp mắt đều đã ngưng tụ ở nơi này, dung nhập vào trên thanh kiếm này, hóa thành một luồng kiếm khí chảy ra, khí thế kinh thiên động địa, gào thét dựng lên, từ dãy núi này lao thẳng đến Nam Thiên Môn.
Cũng chính là vào lúc này, hơn mười lão già gào thét lao thẳng đến. Cả một đám vốn đang tức giận ngập trời, nhưng trong khoảnh khắc, khi nhìn thấy thanh kiếm kia, thì sắc mặt tất cả lại bỗng nhiên biến đổi.
- Chết tiệt, Tuyệt Tiên Kiếm.
- Ngươi, đồ điên họ Mạnh kia, ngươi, ngươi, ngươi... Ngươi thế nhưng lại ở tại Nam Thiên Môn này, thôi động, chém Tuyệt Tiên Kiếm.
Tốc độ kiếm khí cực nhanh, trong khoảnh khắc đã tới gần Nam Thiên Môn, khi sắp sửa đụng chạm tới Nam Thiên Môn thì đột nhiên, ở tại bên cạnh Nam Thiên Môn, chẳng biết tự khi nào, từ trong hư vô đi ra một thân ảnh thiếu niên. Thiếu niên này nhìn rõ ràng tuổi còn rất nhỏ, nhưng trên người y lại có một cỗ khí thế tang thương của năm tháng, không cách nào hình dung được.
Y nhìn thấy kiếm khí tiến đến, lại nhìn mỹ phụ trung niên một chút, lắc lắc đầu nhưng cũng không ngăn cản, tùy ý để kiếm khí này oanh một tiếng, chém vào trên Nam Thiên Môn. Toàn bộ Nam Thiên Môn run lên mạnh mẽ, trong tiếng nổ vang trực tiếp sụp đổ xuống, chia năm xẻ bảy.
Từ sau khi Quý gia đi tới Nam Thiên Tinh, tu kiến nên Nam Thiên Môn – đại biểu địa vị thống trị của Quý gia, thì đây là lần đầu tiên nó sụp đổ trong thiên địa này.
- Nể mặt cha ngươi là Mạnh lão tiền bối, lần này lão phu không làm khó dễ ngươi, để cho ngươi phát tiết uất hận chất chứa trong lòng … Nhưng lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.
Thiếu niên cũng không nhìn Nam Thiên Môn sụp đổ, thản nhiên cất tiếng nói, tay phải vung lên, toàn bộ thế giới trong khoảnh khắc đều mờ đi, mọi người đều biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng trước khi biến mất không thấy gì nữa, giọng nói mang theo một sự kiên định cùng chấp nhất của mỹ phụ trung niên vẫn vang lên, quanh quẩn trong thế giới này.
- Hôm nay bản cung cũng cảnh cáo Quý gia các ngươi, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.
- Thân tình cũng tốt, mà cảm xúc cũng thế, đều là nhân quả, sớm muộn gì thì sau khi chém hết, tất cả sẽ thành không.
Thiếu niên mỉm cười nhẹ nhàng cất tiếng nói, tay phải vung lên Nam Thiên Môn bị sụp đổ ở phía sau, lập tức giống như thời gian nghịch chuyển, những khối vụn bay lên, trong nháy mắt lại một lần nữa ngưng tụ lại, lại hóa thành Nam Thiên Môn hoàn hảo như lúc ban đầu.
Chỉ là, thiếu niên này tự mình cũng hiểu được, y có thể làm cho Nam Thiên Môn hoàn hảo trở lại, nhưng sự sụp đổ lúc trước, đã làm cho tu vi toàn bộ mệnh hồn của tất cả các tu sĩ của Quý gia, ngưng tụ tại trên Nam Thiên Môn này rơi xuống, cái này thì không có cách nào trong một thời gian ngắn mà khôi phục được.
Đây mới là chỗ trọng yếu của Nam Thiên Môn, cái cửa này chính là để cho những tu sĩ của Quý gia, mượn lực lượng Quý Thiên để đột phá tu vi.
Trong giờ khắc này, ở mặt đất Tây Mạc, bên ngoài thánh địa Ô Thần, thế giới yên lặng sớm đã khôi phục lại. Trí nhớ có liên quan đến Mạnh Hạo của tộc nhân năm đại bộ lạc, bởi vì thuật Diệt Nhân Quả này cuối cùng thất bại, cũng không bị chém đứt, đương nhiên khôi phục như cũ.
Nhưng ở trong trí nhớ của bọn họ, không chỉ dừng lại ở một màn trước khi tĩnh lặng, mà trí nhớ lúc này còn cố tình dừng lại ở một khắc, Mạnh Hạo lao ra đầu tiên, tiến vào đại môn kim quang.
Tộc công Ô Đạt Bộ ha hả cười, lắc đầu cât tiếng nói:
- Mạnh đại sư có chút nóng vội. Việc này không sao, chúng ta đi lên gặp nhau là được mà.
Khi lão cất tiếng nói thì thân hình lão nhoáng lên một cái, lão bước vào trong kim quang của cửa lớn. Ở phía sau lão, tế tự Ô Đạt Bộ, đại trưởng lão cùng với những người khác đều lần lượt nhảy vào, bao gổm đại hán do Thiên Phương thú hóa thành. Gã đại hán này giờ đây sắc mặt âm trầm, trong mắt hiện lên một chút thẹn quá hóa giận.
Giờ phút này chủ đạo gã là chim anh vũ, đối với chim anh vũ mà nói, cảnh tượng lúc trước được nó bảo lưu trong trí nhớ, biết được chân tướng. Giờ phút này nó đang tức giận ngập trời nhưng cũng có chút lo lắng, thân hình nhoáng lên một cái, bước vào trong kim quang.
Về phần những bộ lạc khác, khi thấy tộc nhân Ô Đạt Bộ đều không thèm để ý đến việc, vị Mạnh đại sư xâm nhập trước tiên, thì họ cũng không tiện nói một điều gì. Trên thực tế đừng nói gì Ô Đạt Bộ, cho dù đổi lại là bọn họ, giờ phút này cũng sẽ cố gắng không để ý đến, dù sao … vị Mạnh đại sư kia đã hiển lộ ra thực lực Đại Tư Long. Một nhân vật như vậy, bất kỳ một bộ lạc nào đều phải tôn sùng là thượng khách.
Khi người của Ô Đạt Bộ bước vào trong đại môn kim quang, xuất hiện trong thánh địa có bảy ngọn núi lửa tồn tại, thì giờ phút này Mạnh Hạo đang đem vị Quý Thập Cửu, tầng tầng buộc chặt lại, lấy bốn thanh kiếm gỗ để không ngừng làm suy yếu tu vi của lão, làm cho người này căn bản là không thể khôi phục tu vi được nữa.
Thậm chí vì lo lắng người này tu vi rất cao, hắn còn có thêm một ít thủ đoạn khác nữa. Mạnh Hạo lấy từ trong túi trữ vật ra một lượng lớn độc đan mà năm đó hắn đã luyện chế, cũng không quản hỗn hợp lẫn vào nhau, độc tính của nó sẽ khủng bố hơn lên như thế nào, thậm chí đến ngay cả hắn muốn giải cũng rất khó. Sau đó hắn liền trực tiếp đút cho Quý Thập Cửu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.