Chương 880: Lý chủ truyền thừa. (2)
Nhĩ Căn
05/01/2017
- Không có Sơn Hải Kinh cũng không sao, cha, người dùng quyền lực của người trong tông môn, giúp con đổi lấy... ba ngàn đạo pháp cần cống hiến môn phái mới thu được đi.
Mạnh Hạo vội vã lui lại nhưng vẫn còn vội vã cầu xin.
Kha Vân Hải trợn mắt, ngây ra nhìn Mạnh Hạo trước mắt.
- Ba ngàn đạo pháp, con thực sự cho rằng Yêu Tiên Tông này là do cha sáng tạo ra sao?
Kha Vân Hải tức giận nói.
- Hai nghìn chín trăm chín mươi chín cũng được, không thể ít hơn nữa.
Mạnh Hạo cắn răng mở miệng.
- Cút, không có!
Kha Vân Hải tức giận gầm lên, tay phải vung lên.
- Cho con đủ công pháp, con sẽ yên tâm ở trên núi thứ tư tu hành...
Mạnh Hạo đưa ra đòn sát thủ. Lời này vừa nói ra, cánh tay giơ lên của Kha Vân Hải không khỏi hơi dừng lại, hơi chần chừ một chút, lại nhìn Mạnh Hạo, thở dài một tiếng.
- Với thân phận của vi phụ, chỉ có thể đổi cho con ba trăm đạo pháp. Nếu con có thể minh ngộ toàn bộ, vi phụ sẽ lại nghĩ cách khác.
Kha Vân Hải lắc đầu, tay phải chụp vào hư không, bàn tay dung nhập vào hư vô, nhắm mắt như cảm thụ gì đó. Một lát sau, ông rút tay về, trong tay đã có thêm một cái ngọc giản, sau khi vứt cho Mạnh Hạo, Kha Vân Hải phất tay áo, cuồng phong lập tức cuốn Mạnh Hạo và hai bức tượng ra khỏi động phủ.
Ở lưng chừng núi thứ tư, có một khu vực cực kỳ xa hoa, khắp nơi đều lấp lánh ánh sáng, xung quanh cũng có kỳ hoa dị thảo, đại môn động phủ, khí phái vạn thiên, nơi này, chính là động phủ của Kha Cửu Tư.
Mạnh Hạo phấn chấn trong lòng, cầm lấy ngọc giản, còn có hai bức tượng đã thu nhỏ lại trong tay. Lúc về đến nơi này, trời đã hoàng hôn, trong động phủ của hắn, có mười mấy tôi tớ, ai nấy sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, đều mỉm cười, cung kính bái kiến.
Thậm chí Mạnh Hạo phát hiện, từ lúc hắn bước vào trong động phủ, muốn làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần nói một câu, lập tức có người giúp hắn hoàn thành.
Điều này khiến trong lòng Mạnh Hạo có hơi cảm khái. Phải biết cho dù lúc hắn là Tử Lô ở Tử Vận Tông, cũng không xa hoa đến như vậy, rất không quen, hơi chần chừ một chút, liền cho tôi tớ tản ra.
Một mình một người, ngồi trong động phủ rộng lớn, Mạnh Hạo cúi đầu nhìn bức tượng và ngọc giản phía trước.
Hai thứ này, hắn đã thử rồi, đều không thể thả vào trong túi trữ vật, nhưng Mạnh Hạo lại phát hiện, vật phẩm trong túi trữ vật của mình, lại có thể lấy ra được.
Vốn hắn không cảm thấy có gì khác lạ, nhưng khi hắn nhớ đến Quý Minh Phong, Mạnh Hạo phát hiện không thích hợp, trên người Quý Minh Phong, Mạnh Hạo còn không tìm thấy túi trữ vật, thậm chí, Quý Minh Phong chỉ là một tia hồn phách mà thôi.
Cho dù hắn dung hợp ký ức với thân thể này, cũng vẫn chỉ là dung hợp hồn.
Trầm ngâm, Mạnh Hạo lại nghĩ đến lời của Kha Vân Hải lúc trước, Lý chủ, ba đại yêu sơn, hai đại thánh địa... Những thứ này, trong ký ức của Kha Cửu Tư rất mơ hồ.
- Lúc đầu Chỉ Hương cũng từng nói một chút...
Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, chôn chuyện này ở trong lòng, hắn tin tưởng, Chỉ Hương sẽ có cách tìm được mình, dù sao Chỉ Hương... Mới được coi là đệ tử thực sự của Yêu Tiên Tông!
- Đến lúc đó, tất cả sẽ có đáp án!
Mạnh Hạo không suy tư thêm nữa, thân thể của hắn hiện giờ, còn rất nhiều điều kỳ dị. Như tu vi của bản thân, chính là Nguyên Anh đại viên mãn, nhưng trong Yêu Tiên Tông, tu vi của hắn là cực kỳ yếu, thế mà tất cả mọi người kể cả Kha Vân Hải đều không phát hiện ra, giống như trong mắt bọn họ, hắn mà bọn họ thấy, khác với bản thân thực sự.
Còn có rất nhiều nghi hoặc, Mạnh Hạo chỉ có thể quy hết cho viễn cổ hư ảo trong cảnh giới thứ hai, tất cả, chỉ là một giấc mộng của Yêu Tiên Tông mà thôi.
Tuy nói giấc mộng này vô cùng chân thực, có được khả năng vô hạn, nhưng mộng... Cuối cùng vẫn là mộng, không phải là chân thực.
- Nếu có thể chân thực thì...
Trong đầu Mạnh Hạo đột nhiên sinh ra một suy nghĩ.
- Nếu tất cả có thể trở nên chân thực... Như vậy trong dòng sông lịch sử, thêm một đoạn thay đổi thực sự.
Mạnh Hạo nhìn bức tượng binh lính không thể dung nhập vào túi trữ vật trước mặt, trong lòng thầm than. Hắn hiểu điều này là không thể, nơi này dù sao cũng chỉ là một ảo cảnh thôi.
Chỉ là trong lòng tiếc nuối hai bức tượng, nếu có thể đem theo nó, Mạnh Hạo cho dù lập tức rời khỏi Yêu Tiên cổ giới, hắn cũng cực kỳ vui mừng.
- Đạo pháp truyền thừa, mới là trọng điểm của cảnh giới thứ hai!
Trong mắt Mạnh Hạo xuất hiện vẻ kiên định, không còn suy nghĩ những chuyện không thực tế nữa, cúi đầu cầm ngọc giản lên, nhắm mắt cảm ngộ.
Một lát sau, hắn mở mắt ra, có vẻ mờ mịt.
- Lôi Linh Quyết... Mượn thiên lôi chi ý, dung thể luyện hồn, từ lôi hồn, hóa lôi linh, thay đổi thân thể, tự thành một tia sét giữa đất trời, hưởng vĩnh sinh bất diệt chi thần...
Mạnh Hạo trầm ngâm, tiếp tục xem xét.
Vẻ mặt hắn càng thêm ngưng trọng, thỉnh thoảng hít thở gấp gáp, thỉnh thoảng mở bừng mắt, như bị đạo pháp mà bản thân nhìn thấy làm cho kinh hãi. Hắn không tưởng tượng được, thần thông thuật pháp trên thế gian, lại có nhiều biến hóa như thế, lại có nhiều điều khó tưởng tượng như thế.
Trong đó có phương pháp cắn nuốt cầu vồng sau mưa, hóa thành một con cá bảy màu, nhảy một cái ra khỏi tinh không, du nhập vào sơn hải, hóa thân đại yêu.
Trong này, có quan sát phong vân, thôi diễn hoàng tuyền trên thế gian, dùng vương khí làm rõ thiên ý, dùng rõ thiên ý để đoạt pháp tắc trời đất, động một cái là sao trời tan vỡ, ý niệm xuất hiện là thương tang tan vỡ.
Trong này cũng còn có một loạt thần thông thuật pháp, trong đó có một bộ gọi là Vi Ngư Bằng Ý, hoàn toàn dùng thần thức làm cơ sở, biến hóa hàng nghìn hàng vạn, tu đến cực hạn, tự thân có thể biến thành một con Côn Bằng!
Công pháp này, khiến Mạnh Hạo nghĩ đến Côn Bằng kỳ dị trong Vãng Sinh động.
Tất cả, đều khiến Mạnh Hạo cảm thấy không thể tưởng tượng, dần dần, hắn dần phát hiện, trong số các công pháp của Yêu Tiên Tông này, có quá nửa lại là... Yêu pháp!
Cái gọi là Yêu pháp, tu sĩ có thể tu, vạn vật chúng sinh cũng có thể tu, thậm chí tu đến cuối cùng, có thể thành đại yêu.
Đặc biệt là Thôn Sơn quyết, sau khi Mạnh Hạo thấy, tâm thần chấn động mạnh mẽ. Công pháp này khí thôn sơn hà, không phải chỉ trang trí, mà thực sự là đi cắn nuốt sơn hà, từ đó thành tựu con đường tu tiên của bản thân, có thể coi là nhân tiên!
Còn có không ít thuật pháp, khí tức thiên địa được nói trong đó, lấy yêu khí làm chủ, luyện hóa nó vào người, trở thành Thiên Yêu biến của bản thân. Thiên Yêu biến tổng cộng có chín tầng, mỗi tầng có thể biến thân thành một đại yêu, kinh thiên động địa.
Cứ nhìn, bên ngoài đã qua một đêm, sáng sớm đã tới, Mạnh Hạo vẫn không hề phát hiện, hắn còn đang chìm đắm trong ngọc giản, bị đạo pháp trong đó làm cho hoàn toàn chấn động. Mạnh Hạo lúc này, không hề phát hiện, cuộc đời hắn, thế giới của hắn, từ giờ phút này, giống như bị mạnh mẽ mở ra một cánh cửa, để hắn tiếp xúc với đất trời thực sự ngoài cửa đó.
Loại cơ duyên này, mấy vạn năm nay, bao lần Yêu Tiên Tông mở ra, không ai có thể thu được, chỉ có hắn... Đăng bởi: admin
Mạnh Hạo vội vã lui lại nhưng vẫn còn vội vã cầu xin.
Kha Vân Hải trợn mắt, ngây ra nhìn Mạnh Hạo trước mắt.
- Ba ngàn đạo pháp, con thực sự cho rằng Yêu Tiên Tông này là do cha sáng tạo ra sao?
Kha Vân Hải tức giận nói.
- Hai nghìn chín trăm chín mươi chín cũng được, không thể ít hơn nữa.
Mạnh Hạo cắn răng mở miệng.
- Cút, không có!
Kha Vân Hải tức giận gầm lên, tay phải vung lên.
- Cho con đủ công pháp, con sẽ yên tâm ở trên núi thứ tư tu hành...
Mạnh Hạo đưa ra đòn sát thủ. Lời này vừa nói ra, cánh tay giơ lên của Kha Vân Hải không khỏi hơi dừng lại, hơi chần chừ một chút, lại nhìn Mạnh Hạo, thở dài một tiếng.
- Với thân phận của vi phụ, chỉ có thể đổi cho con ba trăm đạo pháp. Nếu con có thể minh ngộ toàn bộ, vi phụ sẽ lại nghĩ cách khác.
Kha Vân Hải lắc đầu, tay phải chụp vào hư không, bàn tay dung nhập vào hư vô, nhắm mắt như cảm thụ gì đó. Một lát sau, ông rút tay về, trong tay đã có thêm một cái ngọc giản, sau khi vứt cho Mạnh Hạo, Kha Vân Hải phất tay áo, cuồng phong lập tức cuốn Mạnh Hạo và hai bức tượng ra khỏi động phủ.
Ở lưng chừng núi thứ tư, có một khu vực cực kỳ xa hoa, khắp nơi đều lấp lánh ánh sáng, xung quanh cũng có kỳ hoa dị thảo, đại môn động phủ, khí phái vạn thiên, nơi này, chính là động phủ của Kha Cửu Tư.
Mạnh Hạo phấn chấn trong lòng, cầm lấy ngọc giản, còn có hai bức tượng đã thu nhỏ lại trong tay. Lúc về đến nơi này, trời đã hoàng hôn, trong động phủ của hắn, có mười mấy tôi tớ, ai nấy sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, đều mỉm cười, cung kính bái kiến.
Thậm chí Mạnh Hạo phát hiện, từ lúc hắn bước vào trong động phủ, muốn làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần nói một câu, lập tức có người giúp hắn hoàn thành.
Điều này khiến trong lòng Mạnh Hạo có hơi cảm khái. Phải biết cho dù lúc hắn là Tử Lô ở Tử Vận Tông, cũng không xa hoa đến như vậy, rất không quen, hơi chần chừ một chút, liền cho tôi tớ tản ra.
Một mình một người, ngồi trong động phủ rộng lớn, Mạnh Hạo cúi đầu nhìn bức tượng và ngọc giản phía trước.
Hai thứ này, hắn đã thử rồi, đều không thể thả vào trong túi trữ vật, nhưng Mạnh Hạo lại phát hiện, vật phẩm trong túi trữ vật của mình, lại có thể lấy ra được.
Vốn hắn không cảm thấy có gì khác lạ, nhưng khi hắn nhớ đến Quý Minh Phong, Mạnh Hạo phát hiện không thích hợp, trên người Quý Minh Phong, Mạnh Hạo còn không tìm thấy túi trữ vật, thậm chí, Quý Minh Phong chỉ là một tia hồn phách mà thôi.
Cho dù hắn dung hợp ký ức với thân thể này, cũng vẫn chỉ là dung hợp hồn.
Trầm ngâm, Mạnh Hạo lại nghĩ đến lời của Kha Vân Hải lúc trước, Lý chủ, ba đại yêu sơn, hai đại thánh địa... Những thứ này, trong ký ức của Kha Cửu Tư rất mơ hồ.
- Lúc đầu Chỉ Hương cũng từng nói một chút...
Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, chôn chuyện này ở trong lòng, hắn tin tưởng, Chỉ Hương sẽ có cách tìm được mình, dù sao Chỉ Hương... Mới được coi là đệ tử thực sự của Yêu Tiên Tông!
- Đến lúc đó, tất cả sẽ có đáp án!
Mạnh Hạo không suy tư thêm nữa, thân thể của hắn hiện giờ, còn rất nhiều điều kỳ dị. Như tu vi của bản thân, chính là Nguyên Anh đại viên mãn, nhưng trong Yêu Tiên Tông, tu vi của hắn là cực kỳ yếu, thế mà tất cả mọi người kể cả Kha Vân Hải đều không phát hiện ra, giống như trong mắt bọn họ, hắn mà bọn họ thấy, khác với bản thân thực sự.
Còn có rất nhiều nghi hoặc, Mạnh Hạo chỉ có thể quy hết cho viễn cổ hư ảo trong cảnh giới thứ hai, tất cả, chỉ là một giấc mộng của Yêu Tiên Tông mà thôi.
Tuy nói giấc mộng này vô cùng chân thực, có được khả năng vô hạn, nhưng mộng... Cuối cùng vẫn là mộng, không phải là chân thực.
- Nếu có thể chân thực thì...
Trong đầu Mạnh Hạo đột nhiên sinh ra một suy nghĩ.
- Nếu tất cả có thể trở nên chân thực... Như vậy trong dòng sông lịch sử, thêm một đoạn thay đổi thực sự.
Mạnh Hạo nhìn bức tượng binh lính không thể dung nhập vào túi trữ vật trước mặt, trong lòng thầm than. Hắn hiểu điều này là không thể, nơi này dù sao cũng chỉ là một ảo cảnh thôi.
Chỉ là trong lòng tiếc nuối hai bức tượng, nếu có thể đem theo nó, Mạnh Hạo cho dù lập tức rời khỏi Yêu Tiên cổ giới, hắn cũng cực kỳ vui mừng.
- Đạo pháp truyền thừa, mới là trọng điểm của cảnh giới thứ hai!
Trong mắt Mạnh Hạo xuất hiện vẻ kiên định, không còn suy nghĩ những chuyện không thực tế nữa, cúi đầu cầm ngọc giản lên, nhắm mắt cảm ngộ.
Một lát sau, hắn mở mắt ra, có vẻ mờ mịt.
- Lôi Linh Quyết... Mượn thiên lôi chi ý, dung thể luyện hồn, từ lôi hồn, hóa lôi linh, thay đổi thân thể, tự thành một tia sét giữa đất trời, hưởng vĩnh sinh bất diệt chi thần...
Mạnh Hạo trầm ngâm, tiếp tục xem xét.
Vẻ mặt hắn càng thêm ngưng trọng, thỉnh thoảng hít thở gấp gáp, thỉnh thoảng mở bừng mắt, như bị đạo pháp mà bản thân nhìn thấy làm cho kinh hãi. Hắn không tưởng tượng được, thần thông thuật pháp trên thế gian, lại có nhiều biến hóa như thế, lại có nhiều điều khó tưởng tượng như thế.
Trong đó có phương pháp cắn nuốt cầu vồng sau mưa, hóa thành một con cá bảy màu, nhảy một cái ra khỏi tinh không, du nhập vào sơn hải, hóa thân đại yêu.
Trong này, có quan sát phong vân, thôi diễn hoàng tuyền trên thế gian, dùng vương khí làm rõ thiên ý, dùng rõ thiên ý để đoạt pháp tắc trời đất, động một cái là sao trời tan vỡ, ý niệm xuất hiện là thương tang tan vỡ.
Trong này cũng còn có một loạt thần thông thuật pháp, trong đó có một bộ gọi là Vi Ngư Bằng Ý, hoàn toàn dùng thần thức làm cơ sở, biến hóa hàng nghìn hàng vạn, tu đến cực hạn, tự thân có thể biến thành một con Côn Bằng!
Công pháp này, khiến Mạnh Hạo nghĩ đến Côn Bằng kỳ dị trong Vãng Sinh động.
Tất cả, đều khiến Mạnh Hạo cảm thấy không thể tưởng tượng, dần dần, hắn dần phát hiện, trong số các công pháp của Yêu Tiên Tông này, có quá nửa lại là... Yêu pháp!
Cái gọi là Yêu pháp, tu sĩ có thể tu, vạn vật chúng sinh cũng có thể tu, thậm chí tu đến cuối cùng, có thể thành đại yêu.
Đặc biệt là Thôn Sơn quyết, sau khi Mạnh Hạo thấy, tâm thần chấn động mạnh mẽ. Công pháp này khí thôn sơn hà, không phải chỉ trang trí, mà thực sự là đi cắn nuốt sơn hà, từ đó thành tựu con đường tu tiên của bản thân, có thể coi là nhân tiên!
Còn có không ít thuật pháp, khí tức thiên địa được nói trong đó, lấy yêu khí làm chủ, luyện hóa nó vào người, trở thành Thiên Yêu biến của bản thân. Thiên Yêu biến tổng cộng có chín tầng, mỗi tầng có thể biến thân thành một đại yêu, kinh thiên động địa.
Cứ nhìn, bên ngoài đã qua một đêm, sáng sớm đã tới, Mạnh Hạo vẫn không hề phát hiện, hắn còn đang chìm đắm trong ngọc giản, bị đạo pháp trong đó làm cho hoàn toàn chấn động. Mạnh Hạo lúc này, không hề phát hiện, cuộc đời hắn, thế giới của hắn, từ giờ phút này, giống như bị mạnh mẽ mở ra một cánh cửa, để hắn tiếp xúc với đất trời thực sự ngoài cửa đó.
Loại cơ duyên này, mấy vạn năm nay, bao lần Yêu Tiên Tông mở ra, không ai có thể thu được, chỉ có hắn... Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.