Ngã Dục Phong Thiên

Chương 90: Mạnh Huynh, Ngươi Không Muốn Cũng Phải Đổi ! (2)

Nhĩ Căn

06/05/2017

Danh ngạch trở thành đệ tử nội tông chỉ có một, nếu hắn lui bước là sẽ mất đi cơ hội này

Hắn cố nén, vỗ vào túi trữ vật lấy ra một thứ

Đó là một cái quạt lông, do mười sáu cái lông chim tạo thành, tỏa ra ánh sáng lộng lẫy đủ mọi màu sắc

Chiếc quạt vừa xuất hiện đã tán phát ra từng đợt uy linh khiến người ta lóa mắt

- Mạnh huynh, vật này là trọng bảo của Lữ mỗ, tên là Thiên Hà phiến

Không cần luyện chế cũng có thể điều khiến nó, tùy tâm biến hóa lớn nhỏ, vừa có thể chở người phi hành, vừa có thể xuất ra từng cái lông chim để tấn công địch nhân, lại có thể che trước người làm lá chắn

Nó là vật vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ, tuy không phải là chí bảo trong tông môn nhưng cũng do Lữ mỗ gặp cơ duyên mà có được

Hôm nay nguyện lấy ra để trao đổi với đạo hữu

Sắc mặt Lữ Tống cực kỳ khó coi, trong lòng hắn đang rỉ máu

Để tranh đoạt danh ngạch trở thành đệ tử nội tông với Thiên Thủy Ngân, hắn nguyện trả giá

Thiên Thủy Ngân nhìn thấy cây quạt liền biến sắc, lui về sau hai bước, trong mắt đã ánh lên không ít tơ máu

Hắn biết vật này là trọng bảo của đối phương, bây giờ xuất ra chứng tỏ đối phương đã thực sự liều mạng tranh đoạt với hắn

Cùng lúc đó, thần sắc đám đệ tử nước Triệu càng rung động hơn

Uy áp phát ra từ cây quạt làm bọn họ chấn kinh, trong lòng sợ hãi không thôi

Thân thể Tôn Hoa thêm một lần rung động mạnh, khẽ run lên nhè nhẹ, cảm giác ghen ghét trào dâng lên tận cổ họng

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, cảm giác mừng rỡ trong lòng đã có thêm một tia thấp thỏm



Hắn có cảm giác mình không chỉ đắc tội với Tống lão quái, mà bây giờ xem ra đã đắc tội với cả đám đệ tử Tử Vận tông này rồi

Nghĩ như vậy, sau lưng hắn đổ mồ hôi lạnh, cục diện này khiến hắn không muốn đổi cũng phải đổi rồi

Đám người đứng quanh thấy hắn cau mày lại cảm giác số bảo vật này còn chưa đủ để đổi lấy chí bảo

- Mạnh huynh, ở đây ta còn một viên Trùng Thai đan dùng cho tu sĩ có tu vi tầng thứ chín cực kỳ trân quý

Một viên đan dược này có thể khiến cho tất cả tu sĩ Ngưng Khí tầng thứ chín phải động lòng, tuy chưa thể so với Trúc Cơ đan nhưng giá trị cũng rất cao

Thiên Thủy Ngân không chần chừ nữa mà dứt khoát lấy một cái bình chứa viên đan dược kia, ánh mắt nhìn chòng chọc về phía Lữ Tống

- Thanh thiết thương này

-

Trong lòng Mạnh Hạo rất phức tạp, hắn đang muốn mở miệng thì Lữ Tống đứng bên ngửa mặt lên trời cười lớn, tay phải nâng lên, móc từ trong ngực ra một cái túi gấm

Hắn đảo tay, từ trong đó rơi ra một viên đan dược tròn vo màu đen, không hề tản mát linh khí ra ngoài

Nhìn bộ dáng của Lữ Tống thì có thể đoán được đan dược này chắc chắn là bảo vật vô cùng trân quý đối với hắn

- Mạnh huynh, viên đan dược này không thể nuốt mà là một pháp đan vô cùng quý hiếm, sau khi bóp nát sẽ hiện ra một con bò cạp đen ẩn chứa kịch độc, có thể làm trọng thương mọi tu sĩ có tu vi Ngưng Khí tầng thứ chín trở xuống, còn có khả năng lấy mạng đối phương

Đây là gia tộc Lữ mỗ ban cho, hôm nay cũng nguyện đưa ra để trao đổi với ngươi

Hai mắt Lữ Tống đỏ ngầu, hắn không nhìn Mạnh Hạo mà quay sang nhìn Thiên Thủy Ngân, quyết phân thắng thua với đối phương

Sắc mặt Thiên Thủy Ngân biến hóa kịch liệt, tinh mang lập lòe trong mắt

Từ trong đó hiện ra một tia sát ý nhưng rất nhanh được thu lại



Hắn chậm rãi lên tiếng

- Không bằng chúng ta cùng mang bảo vật này tới chỗ Ngô trưởng lão để cho trưởng lão định đoạt

Lữ Tống trầm mặc, hắn cũng không nguyện ý ra tay ở chỗ này trước ánh mắt của nhiều người

Hắn gật đầu nhưng trong lòng vô cùng đau xót

Thấy vậy, Thiên Thủy Ngân mới yên tâm, cũng không hỏi Mạnh Hạo mà hai người cùng bước nhanh tới thanh thiết thương, đồng thời mỗi người đều cảnh giác đối phương, sau đó bay nhanh đến cửa thành

Đám đệ tử còn lại của Tử Vận tông cũng nhanh chóng bay theo, trong chốc lát đã khuất dạng

Nhìn phương hướng thì đúng là bọn họ đang tiến về ngọn núi nọ

Tim Mạnh Hạo đập rộn ràng

Hắn không chần chừ chút nào, vung tay lên thu toàn bộ bảo vật, đan dược và linh thạch vào túi trữ vật rồi quay người, dùng tốc độ nhanh nhất bay đi trước ánh mắt bỏng cháy của đám đệ tử nước Triệu, nhất là Tôn Hoa, đang muốn thi triển thân pháp đuổi theo thì hắn đã thấy Mạnh Hạo là ra tấm bảo phiến, tốc độ đột nhiên bạo tăng

Cùng lúc đó, ở trong Bách Trân các, nam tử trung tuổi ngồi trên lò đan dược mở mắt, nhìn theo hướng Mạnh Hạo đang bỏ đi

- Đám đệ tử của Tử Vận tông này thực là ngu dốt

Dù không đạt tới Trúc Cơ, không thể nhìn ra mánh khóe trong chuyện này thì vẫn chỉ là một lũ phế vật mà thôi

Hắn lạnh nhạt mở miệng

Âm thanh lọt vào tai mấy nữ nhân đang theo dõi làm bọn họ xôn xao quay lại, thần sắc vô cùng khó hiểu nhìn nam tử trung tuổi

- Đó chỉ là một thanh thiết thương bình thường mà thôi, tên tiểu bối Mạnh Hạo kia cũng đã nói, nó chỉ là vật phàm

Nam tử này nói xong, hai mắt lại nhắm nghiền như cũ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook