Chương 450: Mê cung giết đồ đằng.
Nhĩ Căn
06/07/2016
Trong một khoảng thời gian ngắn, tiếng kêu thê lương thảm thiết liên
tiếp phát ra, thiên địa thất sắc, biến thành một mảnh hỗn loạn.
Một tiếng nổ vang mãnh liệt kinh thiên, mặt đất chấn động, ở phía xa, đang cùng xung kích với những sinh mệnh của Vãng Sinh động, nhóm các Lão Tổ trưởng bối bỗng nhiên sắc mặt đại biến, cùng lúc đó phiêu phù ở giữa không trung, cái đám mây mù màu đen kia bắt đầu quay cuồng dữ dội, trong một chớp mắt liền trầm xuống mặt đất.
Ngay sau đó, một luồng lực hút khó có thể hình dung được, trong giây lát từ trên thi thể này mãnh liệt mở ra, lực hút này trong nháy mắt phân tán ra bốn phía, tất cả tu sĩ ở chỗ này căn bản là không kịp có một chút giãy dụa nào, trong một cái chớp mắt bị lực hút này mạnh mẽ túm chặt, những người đụng chạm với thi thể đều lập tức biến mất.
Lý Thi Kỳ, Vương Hữu Tài, Lý Đạo Nhất, Vương Lệ Hải, Chu Kiệt, Trần Phàm tất cả toàn bộ tu sĩ ở bốn phía, trong nháy mắt này đều bị lực hút điên cuồng cuồn cuộn nổi lên, trong nháy mắt biến mất như bị truyền tống kỳ lạ đi không biết đến nơi nào.
Bên người Mạnh Hạo, Sở Ngọc Yên cùng Diệp Phi Mục, còn có các tu sĩ Đan Đông nhất mạch, Tử Khí nhất mạch, cũng không có cách nào bỏ chạy được, toàn bộ đều bị cuốn vào thi thể, biến mất vô ảnh vô hình.
Thân thể Mạnh Hạo giống như bị một bàn tay to vô hình nắm lấy, không bị khống chế mà lại đi thẳng đến thi thể, nhưng vẻ mặt của hắn trong nháy mắt trấn tĩnh lại, hắn có thể cảm nhận được đối phương không có ác ý, nếu không nghe lời, lấy thần thông của đối phương mà nói, chỉ sợ khoảng cách của mình dù rất xa, cũng sẽ không thể có an toàn thực sự.
- Ngươi đã năm lần bảy lượt kêu gọi ta tiến đến, vậy thì Mạnh mỗ tiến đến, thì có làm sao?
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra chút tia sáng, từ khi hắn nghe được ý triệu hồi trong thanh âm kia, sau khi nghe được ba câu hỏi kia, hắn hiểu được chính mình, nhất định phải tới.
Thiên địa to lớn, cha mẹ lớn nhất.
Việc có liên quan đến cha mẹ, trước sau ở trong lòng Mạnh Hạo, hắn có một cảm giác mãnh liệt, ở chỗ này, chính mình có lẽ có thể tìm được đáp án.
Trong một cái chớp mắt, khi đụng tới thi thể tiên nhân, trong khoảnh khắc khi thân ảnh biến mất, Mạnh Hạo thấy được người thanh niên họ Quý kia cùng với nữ tử họ Phương, bọn họ cũng biến mất ngay ở trên cái thi thể này.
Ngay sau đó, trước mắt Mạnh Hạo lập tức tối đen….
Nhưng cũng chỉ trong phút chốc, thế giới trước mắt Mạnh Hạo không còn tối đen nữa mà khôi phục lại sáng sủa bình thường, vừa mới rồi hắn rõ ràng cảm nhận được, ở trong một khoảnh khắc đó, bên ngoài thân thể của hắn xuất hiện lực lượng một truyền tống trận.
Chính là cỗ truyền tống trận này khiến cho hắn giống như bị chuyển hướng, không biết là bị đưa đi đến nơi nào.
Trong khoảnh khắc tất cả trước mắt Mạnh Hạo trở nên rõ ràng, khi hắn nhìn về bốn phía, thứ mà hắn nhìn thấy làm cho đôi mày của hắn nhất thời nhíu lại.
Đó là một bức tường thành cổ xưa, mặt trên loang lổ vết máu không biết đã khô từ bao nhiêu năm tháng, ngẩng đầu nhìn lên, chiều cao tường thành giống như cao đến trời, nó giống như không có điểm cuối cùng.
Hơn nữa ở chỗ này, cũng không phải là chỉ một bên có tường thành như vậy, mà là ở cả hai bên đều có tường thành, nghiễm nhiên nó đã hình thành một cái lối đi. Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên, trong nháy mắt thân hình bay lên, nhưng không phải là bay về phía trước mà là bay thẳng lên trời cao.
Mạnh Hạo lao thẳng lên trời, hắn đã lên cực cao trên không trung, nhưng cho dù là hắn ngưng tụ tu vi trong đôi mắt, thì hắn vẫn không thể nhìn thấy điểm cuối cùng của tường thành ở đâu cả.
- Không có điểm cuối….
Mạnh Hạo trầm mặc, thân mình từ từ hạ xuống, hắn cũng không hạ hẳn xuống mặt đất, mà là trôi nổi giữa không trung.
Nơi đây làm cho người ta có cảm giác bị đè nén, tựa hồ như chỉ có duy nhất hai con đường, nếu không đi về phía trước thì chính là quay về phía sau.
Mạnh Hạo nghĩ tới những chuyện mà các tu sĩ sau khi đụng phải thì bị thi thể tiên nhân truyền tống lúc về kể lại, gần như từng người có thể trở về đều miêu tả không giống nhau, có khi thì nói là có núi có sông, lúc thì là lầu các, còn có tiên cảnh, có nơi lại là chiến trường.
Trong khi trầm ngâm, tay phải Mạnh Hạo nâng lên hướng về phía hư vô, liên tục đánh ra bảy tám lần, lập tức tiếng nổ vang ầm ầm quanh quẩn. Phía trước Mạnh Hạo nhất thời xuất hiện một cái chưởng ấn màu xanh cực lớn. Cái chưởng ấn này như sương mù ngưng tụ lại cùng một chỗ quay cuồng, tay phải Mạnh Hạo vung lên, đẩy cái chưởng ấn này đi về một bên tường thành.
Tốc độ này cực nhanh, trong nháy mắt chưởng ấn đụng phải vách tường thành, nhưng tường thành lại không hề truyền ra một chút thanh âm nào, giống như cái chưởng ấn này đã bị vách tường thành hấp thu, toàn bộ vách tường thành chưa hề lay động một chút nào.
Cảnh tượng này làm cho sắc mặt Mạnh Hạo trầm xuống.
Rõ ràng một kích lúc trước của hắn, mặc dù nói là chỉ dùng năm thành công lực, nhưng cho dù là Trúc Cơ đại viên mãn, nó cũng có thể trực tiếp đập nát, nhưng cái vách tường này lại không hề có chút chấn động nào.
Trầm mặc một lát, Mạnh Hạo ngẩng đầu lên thì trong mắt ánh lên một tia chớp, thân thể gào thét phóng thẳng về phía trước, nếu cao quá không thể vượt qua, nếu vách tường kiên cố không thể phá được, như vậy đơn giản chỉ có tiến về phía trước.
Trong gào thét, tốc độ Mạnh Hạo cực nhanh thẳng về phía trước, không biết đã qua bao lâu, hai bên tường thành kéo dài hướng ra phía ngoài, khiến cho phạm vi con đường phía trước càng lúc càng lớn hơn. Lúc này, chính giữa ở phía trước mặt hắn xuất hiện một bức tường thành dựng lên, trực tiếp làm cho con đường này phân nhánh, biến thành hai con đường.
Đang nhìn đến lối vào của một trong hai phân nhánh, trong một cái chớp mắt, trong mắt Mạnh Hạo lộ vẻ hiểu rõ.
- Mê cung…
Cùng lúc đó, trong mê cung sắc mặt Lý Đạo Nhất âm trầm, đang gấp rút nhanh chóng đi về phía trước, còn có đám người Chu Kiệt, Vương Lệ Hải, Hứa Thanh, Hàn Bối rõ ràng cũng đều đang ở trong mê cung này.
Lại có cả thanh niên của Quý gia cùng nữ tử của Phương gia kia nữa, hai người họ cũng giống như vậy, phân biệt đứng ở hai góc khác nhau của cái mê cung này.
Cho tới bây giờ, cũng chưa có người nào đụng chạm mặt nhau, điều này khiến cho những người ở nơi đây, mỗi người đều ít nhiều cho, rằng nơi đây chỉ có một mình mình tồn tại.
Bởi vì trước khi đến đây, tất cả những người đụng chạm đến thi thể tiên nhân, sau khi biến mất trở về được, theo lời mỗi người kể lại, chỗ bị truyền tống đi đều không giống nhau, cũng không có lặp lại.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, vẻ mặt Mạnh Hạo bình tĩnh, mặc dù là gặp không ít chỗ rẽ, nhưng hắn lại không chút do dự lựa chọn một đường tiến về phía trước, giống như không có quá nhiều suy ngẫm.
- Nếu là ngươi đã bảo ta đến đây, như vậy không cần ta đi tìm, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ xuất hiện trước mặt ta.
Mạnh Hạo bình tĩnh, liên tục bay, vài ngày sau, cho đến một ngày kia, trước mặt hắn xuất hiện năm chỗ rẽ, ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua, hắn đang muốn đi về hướng chính giữa thì bỗng nhiên, vẻ mặt hắn khẽ động, thân mình trong nháy mắt lui về phía sau.
Một tiếng nổ vang mãnh liệt kinh thiên, mặt đất chấn động, ở phía xa, đang cùng xung kích với những sinh mệnh của Vãng Sinh động, nhóm các Lão Tổ trưởng bối bỗng nhiên sắc mặt đại biến, cùng lúc đó phiêu phù ở giữa không trung, cái đám mây mù màu đen kia bắt đầu quay cuồng dữ dội, trong một chớp mắt liền trầm xuống mặt đất.
Ngay sau đó, một luồng lực hút khó có thể hình dung được, trong giây lát từ trên thi thể này mãnh liệt mở ra, lực hút này trong nháy mắt phân tán ra bốn phía, tất cả tu sĩ ở chỗ này căn bản là không kịp có một chút giãy dụa nào, trong một cái chớp mắt bị lực hút này mạnh mẽ túm chặt, những người đụng chạm với thi thể đều lập tức biến mất.
Lý Thi Kỳ, Vương Hữu Tài, Lý Đạo Nhất, Vương Lệ Hải, Chu Kiệt, Trần Phàm tất cả toàn bộ tu sĩ ở bốn phía, trong nháy mắt này đều bị lực hút điên cuồng cuồn cuộn nổi lên, trong nháy mắt biến mất như bị truyền tống kỳ lạ đi không biết đến nơi nào.
Bên người Mạnh Hạo, Sở Ngọc Yên cùng Diệp Phi Mục, còn có các tu sĩ Đan Đông nhất mạch, Tử Khí nhất mạch, cũng không có cách nào bỏ chạy được, toàn bộ đều bị cuốn vào thi thể, biến mất vô ảnh vô hình.
Thân thể Mạnh Hạo giống như bị một bàn tay to vô hình nắm lấy, không bị khống chế mà lại đi thẳng đến thi thể, nhưng vẻ mặt của hắn trong nháy mắt trấn tĩnh lại, hắn có thể cảm nhận được đối phương không có ác ý, nếu không nghe lời, lấy thần thông của đối phương mà nói, chỉ sợ khoảng cách của mình dù rất xa, cũng sẽ không thể có an toàn thực sự.
- Ngươi đã năm lần bảy lượt kêu gọi ta tiến đến, vậy thì Mạnh mỗ tiến đến, thì có làm sao?
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra chút tia sáng, từ khi hắn nghe được ý triệu hồi trong thanh âm kia, sau khi nghe được ba câu hỏi kia, hắn hiểu được chính mình, nhất định phải tới.
Thiên địa to lớn, cha mẹ lớn nhất.
Việc có liên quan đến cha mẹ, trước sau ở trong lòng Mạnh Hạo, hắn có một cảm giác mãnh liệt, ở chỗ này, chính mình có lẽ có thể tìm được đáp án.
Trong một cái chớp mắt, khi đụng tới thi thể tiên nhân, trong khoảnh khắc khi thân ảnh biến mất, Mạnh Hạo thấy được người thanh niên họ Quý kia cùng với nữ tử họ Phương, bọn họ cũng biến mất ngay ở trên cái thi thể này.
Ngay sau đó, trước mắt Mạnh Hạo lập tức tối đen….
Nhưng cũng chỉ trong phút chốc, thế giới trước mắt Mạnh Hạo không còn tối đen nữa mà khôi phục lại sáng sủa bình thường, vừa mới rồi hắn rõ ràng cảm nhận được, ở trong một khoảnh khắc đó, bên ngoài thân thể của hắn xuất hiện lực lượng một truyền tống trận.
Chính là cỗ truyền tống trận này khiến cho hắn giống như bị chuyển hướng, không biết là bị đưa đi đến nơi nào.
Trong khoảnh khắc tất cả trước mắt Mạnh Hạo trở nên rõ ràng, khi hắn nhìn về bốn phía, thứ mà hắn nhìn thấy làm cho đôi mày của hắn nhất thời nhíu lại.
Đó là một bức tường thành cổ xưa, mặt trên loang lổ vết máu không biết đã khô từ bao nhiêu năm tháng, ngẩng đầu nhìn lên, chiều cao tường thành giống như cao đến trời, nó giống như không có điểm cuối cùng.
Hơn nữa ở chỗ này, cũng không phải là chỉ một bên có tường thành như vậy, mà là ở cả hai bên đều có tường thành, nghiễm nhiên nó đã hình thành một cái lối đi. Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên, trong nháy mắt thân hình bay lên, nhưng không phải là bay về phía trước mà là bay thẳng lên trời cao.
Mạnh Hạo lao thẳng lên trời, hắn đã lên cực cao trên không trung, nhưng cho dù là hắn ngưng tụ tu vi trong đôi mắt, thì hắn vẫn không thể nhìn thấy điểm cuối cùng của tường thành ở đâu cả.
- Không có điểm cuối….
Mạnh Hạo trầm mặc, thân mình từ từ hạ xuống, hắn cũng không hạ hẳn xuống mặt đất, mà là trôi nổi giữa không trung.
Nơi đây làm cho người ta có cảm giác bị đè nén, tựa hồ như chỉ có duy nhất hai con đường, nếu không đi về phía trước thì chính là quay về phía sau.
Mạnh Hạo nghĩ tới những chuyện mà các tu sĩ sau khi đụng phải thì bị thi thể tiên nhân truyền tống lúc về kể lại, gần như từng người có thể trở về đều miêu tả không giống nhau, có khi thì nói là có núi có sông, lúc thì là lầu các, còn có tiên cảnh, có nơi lại là chiến trường.
Trong khi trầm ngâm, tay phải Mạnh Hạo nâng lên hướng về phía hư vô, liên tục đánh ra bảy tám lần, lập tức tiếng nổ vang ầm ầm quanh quẩn. Phía trước Mạnh Hạo nhất thời xuất hiện một cái chưởng ấn màu xanh cực lớn. Cái chưởng ấn này như sương mù ngưng tụ lại cùng một chỗ quay cuồng, tay phải Mạnh Hạo vung lên, đẩy cái chưởng ấn này đi về một bên tường thành.
Tốc độ này cực nhanh, trong nháy mắt chưởng ấn đụng phải vách tường thành, nhưng tường thành lại không hề truyền ra một chút thanh âm nào, giống như cái chưởng ấn này đã bị vách tường thành hấp thu, toàn bộ vách tường thành chưa hề lay động một chút nào.
Cảnh tượng này làm cho sắc mặt Mạnh Hạo trầm xuống.
Rõ ràng một kích lúc trước của hắn, mặc dù nói là chỉ dùng năm thành công lực, nhưng cho dù là Trúc Cơ đại viên mãn, nó cũng có thể trực tiếp đập nát, nhưng cái vách tường này lại không hề có chút chấn động nào.
Trầm mặc một lát, Mạnh Hạo ngẩng đầu lên thì trong mắt ánh lên một tia chớp, thân thể gào thét phóng thẳng về phía trước, nếu cao quá không thể vượt qua, nếu vách tường kiên cố không thể phá được, như vậy đơn giản chỉ có tiến về phía trước.
Trong gào thét, tốc độ Mạnh Hạo cực nhanh thẳng về phía trước, không biết đã qua bao lâu, hai bên tường thành kéo dài hướng ra phía ngoài, khiến cho phạm vi con đường phía trước càng lúc càng lớn hơn. Lúc này, chính giữa ở phía trước mặt hắn xuất hiện một bức tường thành dựng lên, trực tiếp làm cho con đường này phân nhánh, biến thành hai con đường.
Đang nhìn đến lối vào của một trong hai phân nhánh, trong một cái chớp mắt, trong mắt Mạnh Hạo lộ vẻ hiểu rõ.
- Mê cung…
Cùng lúc đó, trong mê cung sắc mặt Lý Đạo Nhất âm trầm, đang gấp rút nhanh chóng đi về phía trước, còn có đám người Chu Kiệt, Vương Lệ Hải, Hứa Thanh, Hàn Bối rõ ràng cũng đều đang ở trong mê cung này.
Lại có cả thanh niên của Quý gia cùng nữ tử của Phương gia kia nữa, hai người họ cũng giống như vậy, phân biệt đứng ở hai góc khác nhau của cái mê cung này.
Cho tới bây giờ, cũng chưa có người nào đụng chạm mặt nhau, điều này khiến cho những người ở nơi đây, mỗi người đều ít nhiều cho, rằng nơi đây chỉ có một mình mình tồn tại.
Bởi vì trước khi đến đây, tất cả những người đụng chạm đến thi thể tiên nhân, sau khi biến mất trở về được, theo lời mỗi người kể lại, chỗ bị truyền tống đi đều không giống nhau, cũng không có lặp lại.
Thời gian ngày lại ngày trôi qua, vẻ mặt Mạnh Hạo bình tĩnh, mặc dù là gặp không ít chỗ rẽ, nhưng hắn lại không chút do dự lựa chọn một đường tiến về phía trước, giống như không có quá nhiều suy ngẫm.
- Nếu là ngươi đã bảo ta đến đây, như vậy không cần ta đi tìm, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ xuất hiện trước mặt ta.
Mạnh Hạo bình tĩnh, liên tục bay, vài ngày sau, cho đến một ngày kia, trước mặt hắn xuất hiện năm chỗ rẽ, ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua, hắn đang muốn đi về hướng chính giữa thì bỗng nhiên, vẻ mặt hắn khẽ động, thân mình trong nháy mắt lui về phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.