Chương 552: Một cái hố to!
Nhĩ Căn
07/07/2016
- Không có khả năng, sao có thể như vậy… Người này…
Nghiêm Tung theo bản năng nhìn Chu Đức Khôn, nếu không phải luôn nhận định Chu Đức Khôn là đại sư, thì lúc này y sẽ cảm thấy Mạnh Hạo mới là đại sư chân chính.
Tuy là như vậy, nhưng lúc này nhận định của y cũng đã dao động, y nghĩ tới lời Chu Đức Khôn đã nói lúc trước. Lúc này nhìn lại… dường như đúng là không phải cố ý gây ra, mà thật sự là thẹn quá hóa giận.
Không chỉ y nghĩ vậy, tu sĩ xung quanh, bốn đại trưởng lão, còn có từng tộc nhân của gia tộc Hàn Tuyết đều đã thầm dao động tín niệm đối với Chu Đức Khôn.
Nhưng khi ánh mắt của bọn họ rơi lên người Chu Đức Khôn, thấy nụ cười tươi rói của Chu Đức Khôn, rất là bình tĩnh, cũng có tán thưởng. Biểu hiện của lão giống như là yêu thương đối với vãn bối, làm cho người ở đây đều sửng sốt.
Nhất là bộ dạng bí hiểm kia, tràn đấy phong phạm đại sư, nhất thời làm cho không ít người lại nhận định, Chu Đức Khôn mới là đan đạo đỉnh cao.
Ngay cả Nghiêm Tung cũng chần chờ, biểu hiện của Chu Đức Khôn thật sự quá chân thật, biểu tình, thần thái chân thật này, dù là Mạnh Hạo cũng lắp bắp kinh hãi. Nếu không phải hắn rất hiểu Chu Đức Khôn, thì ngay cả hắn cũng bị mê hoặc.
Chu Đức Khôn cười nhạt một tiếng, nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh, tràn ngập hoảng sợ. Lão chưa từng nghĩ tới, thứ đối phương chờ đợi lại là một đạo thiên lôi.
- Lấy thiên lôi làm chủ dược, luyện ra đan dược, người này đúng là yêu nghiệt biến thái, so với Phương Mộc còn yêu nghiệt hơn!
Trong lòng Chu Đức Khôn đã sớm run rẩy rồi, nhưng càng như vậy thì vẻ mặt lão lại càng không lộ ra chút gì. Loại bản lĩnh này, trong mấy năm tới Mặc Thổ, lão đã luyện tới đăng phong tạo cực rồi. Có đôi khi chính lão cũng cho là, dường như bản thân vốn đã lợi hại như vậy rồi.
Nhưng đại đa số thời điểm, lão vẫn còn thanh tĩnh, lúc này lão thầm kêu khổ, trực tiếp hoàn toàn phóng ra bản lĩnh về phương diện này. Lão ngẩng đầu nhìn trời, lộ ra bộ dạng bí hiểm kia, làm cho người bốn phía bừng tỉnh đại ngộ.
- Ta nói mà, lúc trước vì sao Chu đại sư ngẩng đầu nhìn trời… Thì ra người ta đã sớm nhìn ra thiên lôi chính là chủ dược!
- Đúng vậy, khi đó ta cũng tò mò với chuyện này, hiện tại xem ra, Chu đại sư quả nhiên là đại sư đan đạo!
Nghiêm Tung cũng hít sâu một hơi, sắc mặt kính nể, bốn đại trưởng lão thì không cần nói rồi. Mà thanh niên tang thương, mang huyết mạch gia tộc Hàn Tuyết kia thì không hiểu biết nhiều lắm đối với đan đạo, lúc này thấy Nghiêm Tung như thế, gã cũng mới coi trọng Chu Đức Khôn hơn một chút.
- Đây là đan gì?
Nghiêm Tung ngưng trọng mở miệng hỏi. Lúc này y không còn vẻ khinh thường nữa, đan dược của Mạnh Hạo đã hoàn toàn chứng minh đan đạo của hắn rồi. Đã đủ làm cho Nghiêm Tung chú ý, coi Mạnh Hạo gần bằng Chu Đức Khôn rồi.
- Một viên đan dược đơn giản mà thôi, hẳn là có thể phóng ra một mảnh lôi hải (biển sấm sét)!
Mạnh Hạo mỉm cười nói, đan dược này không phải thứ để uống, mà là thuộc về Pháp đan. Mạnh Hạo phát hiện được, phương pháp luyện đan ngũ hành dùng để luyện Pháp đan, thì hiệu quả càng tốt hơn một chút.
Nghiêm Tung trầm mặc, y không cần nhìn kỹ đan dược này, chỉ nhìn quá trình luyện chế, cùng cảm giác lúc nó biến hóa thành đan, y có thể hoàn toàn xác định được, Mạnh Hạo nói không sai chút nào.
Loại đan dược này, y luyện không được, trừ phi là vận khí vô cùng tốt, trong quá trình luyện chế, lấy thiên lôi làm chủ dược!
Mà lúc trước y làm cũng giống như nạp lôi thành đan, trên thực tế chỉ là một loại thủ xảo, chính là mượn lực lượng của lôi điện, làm cho ngũ hành đạt được viên mãn mà thôi. Không thể bằng được Mạnh Hạo lấy lôi điện làm chủ dược.
Giữa hai người, cao thấp đã phân.
- Không sai, loại phương pháp luyện chế đan dược này, có chút ý tứ. Sau này ngươi có thể suy nghĩ thêm, có lẽ có thể sáng tạo ra một đan đạo bất đồng.
- Trên con đường đan đạo, nhớ kỹ là không được tự mãn, “đan vô nhai, đạo vô tận”, chúng ta cần phải giữ vững một lòng cầu tiến, mới có thể chứng thành thiên địa đan đạo!
Chu Đức Khôn ho khan một tiếng, nghiêm túc nói. Lời lẽ lão khí thế hoành thu, rất có bộ dạng của cao nhân chỉ điểm.
Mạnh Hạo vẻ mặt cổ quái, cười như không cười, Nghiêm Tung thì hít sâu một hơi, ôm quyền vái Chu Đức Khôn một cái.
- Chu đại sư nói rất đúng, Nghiêm mỗ tâm phục khẩu phục. Đan dược kia là không nên nhìn, cũng biết vì sao Chu đại sư cho ta xem viên thuốc đó rồi. Đại sư thấy Nghiêm mỗ đan đạo không đủ, sợ làm rối loạn tinh thần của tại hạ.
- Ý tốt của Chu đại sư, Nghiêm mỗ suốt đời khó quên!
Nghiêm Tung vẻ mặt nghiêm túc, lại cúi đầu nói.
Chu Đức Khôn vẫn mang bộ dáng bí hiểm, cười nhẹ một cái, lão càng làm vậy, người xung quanh càng thêm kính nể. Lúc này bốn vị trưởng lão nhìn về phía Chu Đức Khôn cũng mang theo ý tôn kính chưa từng có.
Một màn này làm cho Mạnh Hạo ngẩn người, cúi đầu nhìn đan dược trong tay mình, lại nhìn Chu Đức Khôn một chút, trong lòng hắn cười không được mà khóc cũng không xong. Chính hắn cực khổ luyện đan, nhưng cuối cùng lại bị Chu Đức Khôn bâng quơ nhẹ nhàng nói mấy câu, thì đã làm người ta tin phục rồi.
- Chu Đức Khôn này, lại có thể học được bản lĩnh như vậy tại trong Mặc Thổ này!
Mạnh Hạo liếc nhìn Chu Đức Khôn một cái, cái nhìn này làm cho Chu Đức Khôn trong lòng run lên, ho khan một tiếng, đang muốn mở miệng tán thưởng Mạnh Hạo mấy câu.
Nhưng vào lúc này, vị thanh niên Hàn Tuyết Tung mang huyết mạch gia tộc Hàn Tuyết kia, cùng vị lão già Nguyên Anh phía sau lưng gã ánh mắt lập lòe, nhìn chằm chằm vào Chu Đức Khôn.
Bốn đại trưởng lão của gia tộc Hàn Tuyết đã sớm chú ý tới đối phương. Khi một màn này xảy ra, bốn người này mạnh mẽ tiến thẳng về phía Chu Đức Khôn.
Trong phút chốc, bốn đại trưởng lão cùng lão già kia đụng chạm giữa không trung, tiếng nổ vang rền, chấn động tứ phía. Bốn vị trưởng lão đồng loạt phun máu, mà lão giả Tây Mạc kia cũng khựng lại thân hình. Nhưng, đột nhiên lão thay đổi phương hướng, lao thẳng về phía Mạnh Hạo.
Bốn đại trưởng lão vừa lui ra phía sau, thì cũng bấm quyết niệm chú, đồng loạt chỉ ra một chỉ, một vòng quầng sáng từ mặt đất dâng lên, trực tiếp bao phủ lấy Chu Đức Khôn lúc này vẫn còn mang theo vẻ mặt rung động.
Chu Đức Khôn đáy lòng run rẩy, nhưng theo bản năng vẫn giữ vững vẻ mặt trấn định, cùng bộ dạng bí hiểm kia. Một màn này làm cho thanh niên Hàn Tuyết Tung kia nhìn thấy, y vui mừng, trực tiếp vọt tới.
Tốc độ cực nhanh, chớp mắt liền xuất hiện bên cạnh vầng sáng, tay phải nhẹ nhàng ấn một cái, vầng sáng liền trực tiếp vỡ vụn. Bốn vị trưởng lão kia gầm nhẹ một tiếng, đang muốn tiến tới, nhưng lại bị Hàn Tuyết Tung vung tay phải quét ngang, tay còn lại thì đã tóm được Chu Đức Khôn.
Chu Đức Khôn bị dọa cho run rẩy, muốn thét lên.
- Chu đại sư không nên kinh hoảng, tại hạ sẽ không đả thương ngài, chỉ là với tài năng của đại sư, lưu lại ở đây thì quá tệ đi, theo ta tới Tây Mạc, điều kiện sẽ không như thế. Nhưng nếu ngươi cự tuyệt, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết…
Nghiêm Tung theo bản năng nhìn Chu Đức Khôn, nếu không phải luôn nhận định Chu Đức Khôn là đại sư, thì lúc này y sẽ cảm thấy Mạnh Hạo mới là đại sư chân chính.
Tuy là như vậy, nhưng lúc này nhận định của y cũng đã dao động, y nghĩ tới lời Chu Đức Khôn đã nói lúc trước. Lúc này nhìn lại… dường như đúng là không phải cố ý gây ra, mà thật sự là thẹn quá hóa giận.
Không chỉ y nghĩ vậy, tu sĩ xung quanh, bốn đại trưởng lão, còn có từng tộc nhân của gia tộc Hàn Tuyết đều đã thầm dao động tín niệm đối với Chu Đức Khôn.
Nhưng khi ánh mắt của bọn họ rơi lên người Chu Đức Khôn, thấy nụ cười tươi rói của Chu Đức Khôn, rất là bình tĩnh, cũng có tán thưởng. Biểu hiện của lão giống như là yêu thương đối với vãn bối, làm cho người ở đây đều sửng sốt.
Nhất là bộ dạng bí hiểm kia, tràn đấy phong phạm đại sư, nhất thời làm cho không ít người lại nhận định, Chu Đức Khôn mới là đan đạo đỉnh cao.
Ngay cả Nghiêm Tung cũng chần chờ, biểu hiện của Chu Đức Khôn thật sự quá chân thật, biểu tình, thần thái chân thật này, dù là Mạnh Hạo cũng lắp bắp kinh hãi. Nếu không phải hắn rất hiểu Chu Đức Khôn, thì ngay cả hắn cũng bị mê hoặc.
Chu Đức Khôn cười nhạt một tiếng, nhưng trong lòng lại không thể bình tĩnh, tràn ngập hoảng sợ. Lão chưa từng nghĩ tới, thứ đối phương chờ đợi lại là một đạo thiên lôi.
- Lấy thiên lôi làm chủ dược, luyện ra đan dược, người này đúng là yêu nghiệt biến thái, so với Phương Mộc còn yêu nghiệt hơn!
Trong lòng Chu Đức Khôn đã sớm run rẩy rồi, nhưng càng như vậy thì vẻ mặt lão lại càng không lộ ra chút gì. Loại bản lĩnh này, trong mấy năm tới Mặc Thổ, lão đã luyện tới đăng phong tạo cực rồi. Có đôi khi chính lão cũng cho là, dường như bản thân vốn đã lợi hại như vậy rồi.
Nhưng đại đa số thời điểm, lão vẫn còn thanh tĩnh, lúc này lão thầm kêu khổ, trực tiếp hoàn toàn phóng ra bản lĩnh về phương diện này. Lão ngẩng đầu nhìn trời, lộ ra bộ dạng bí hiểm kia, làm cho người bốn phía bừng tỉnh đại ngộ.
- Ta nói mà, lúc trước vì sao Chu đại sư ngẩng đầu nhìn trời… Thì ra người ta đã sớm nhìn ra thiên lôi chính là chủ dược!
- Đúng vậy, khi đó ta cũng tò mò với chuyện này, hiện tại xem ra, Chu đại sư quả nhiên là đại sư đan đạo!
Nghiêm Tung cũng hít sâu một hơi, sắc mặt kính nể, bốn đại trưởng lão thì không cần nói rồi. Mà thanh niên tang thương, mang huyết mạch gia tộc Hàn Tuyết kia thì không hiểu biết nhiều lắm đối với đan đạo, lúc này thấy Nghiêm Tung như thế, gã cũng mới coi trọng Chu Đức Khôn hơn một chút.
- Đây là đan gì?
Nghiêm Tung ngưng trọng mở miệng hỏi. Lúc này y không còn vẻ khinh thường nữa, đan dược của Mạnh Hạo đã hoàn toàn chứng minh đan đạo của hắn rồi. Đã đủ làm cho Nghiêm Tung chú ý, coi Mạnh Hạo gần bằng Chu Đức Khôn rồi.
- Một viên đan dược đơn giản mà thôi, hẳn là có thể phóng ra một mảnh lôi hải (biển sấm sét)!
Mạnh Hạo mỉm cười nói, đan dược này không phải thứ để uống, mà là thuộc về Pháp đan. Mạnh Hạo phát hiện được, phương pháp luyện đan ngũ hành dùng để luyện Pháp đan, thì hiệu quả càng tốt hơn một chút.
Nghiêm Tung trầm mặc, y không cần nhìn kỹ đan dược này, chỉ nhìn quá trình luyện chế, cùng cảm giác lúc nó biến hóa thành đan, y có thể hoàn toàn xác định được, Mạnh Hạo nói không sai chút nào.
Loại đan dược này, y luyện không được, trừ phi là vận khí vô cùng tốt, trong quá trình luyện chế, lấy thiên lôi làm chủ dược!
Mà lúc trước y làm cũng giống như nạp lôi thành đan, trên thực tế chỉ là một loại thủ xảo, chính là mượn lực lượng của lôi điện, làm cho ngũ hành đạt được viên mãn mà thôi. Không thể bằng được Mạnh Hạo lấy lôi điện làm chủ dược.
Giữa hai người, cao thấp đã phân.
- Không sai, loại phương pháp luyện chế đan dược này, có chút ý tứ. Sau này ngươi có thể suy nghĩ thêm, có lẽ có thể sáng tạo ra một đan đạo bất đồng.
- Trên con đường đan đạo, nhớ kỹ là không được tự mãn, “đan vô nhai, đạo vô tận”, chúng ta cần phải giữ vững một lòng cầu tiến, mới có thể chứng thành thiên địa đan đạo!
Chu Đức Khôn ho khan một tiếng, nghiêm túc nói. Lời lẽ lão khí thế hoành thu, rất có bộ dạng của cao nhân chỉ điểm.
Mạnh Hạo vẻ mặt cổ quái, cười như không cười, Nghiêm Tung thì hít sâu một hơi, ôm quyền vái Chu Đức Khôn một cái.
- Chu đại sư nói rất đúng, Nghiêm mỗ tâm phục khẩu phục. Đan dược kia là không nên nhìn, cũng biết vì sao Chu đại sư cho ta xem viên thuốc đó rồi. Đại sư thấy Nghiêm mỗ đan đạo không đủ, sợ làm rối loạn tinh thần của tại hạ.
- Ý tốt của Chu đại sư, Nghiêm mỗ suốt đời khó quên!
Nghiêm Tung vẻ mặt nghiêm túc, lại cúi đầu nói.
Chu Đức Khôn vẫn mang bộ dáng bí hiểm, cười nhẹ một cái, lão càng làm vậy, người xung quanh càng thêm kính nể. Lúc này bốn vị trưởng lão nhìn về phía Chu Đức Khôn cũng mang theo ý tôn kính chưa từng có.
Một màn này làm cho Mạnh Hạo ngẩn người, cúi đầu nhìn đan dược trong tay mình, lại nhìn Chu Đức Khôn một chút, trong lòng hắn cười không được mà khóc cũng không xong. Chính hắn cực khổ luyện đan, nhưng cuối cùng lại bị Chu Đức Khôn bâng quơ nhẹ nhàng nói mấy câu, thì đã làm người ta tin phục rồi.
- Chu Đức Khôn này, lại có thể học được bản lĩnh như vậy tại trong Mặc Thổ này!
Mạnh Hạo liếc nhìn Chu Đức Khôn một cái, cái nhìn này làm cho Chu Đức Khôn trong lòng run lên, ho khan một tiếng, đang muốn mở miệng tán thưởng Mạnh Hạo mấy câu.
Nhưng vào lúc này, vị thanh niên Hàn Tuyết Tung mang huyết mạch gia tộc Hàn Tuyết kia, cùng vị lão già Nguyên Anh phía sau lưng gã ánh mắt lập lòe, nhìn chằm chằm vào Chu Đức Khôn.
Bốn đại trưởng lão của gia tộc Hàn Tuyết đã sớm chú ý tới đối phương. Khi một màn này xảy ra, bốn người này mạnh mẽ tiến thẳng về phía Chu Đức Khôn.
Trong phút chốc, bốn đại trưởng lão cùng lão già kia đụng chạm giữa không trung, tiếng nổ vang rền, chấn động tứ phía. Bốn vị trưởng lão đồng loạt phun máu, mà lão giả Tây Mạc kia cũng khựng lại thân hình. Nhưng, đột nhiên lão thay đổi phương hướng, lao thẳng về phía Mạnh Hạo.
Bốn đại trưởng lão vừa lui ra phía sau, thì cũng bấm quyết niệm chú, đồng loạt chỉ ra một chỉ, một vòng quầng sáng từ mặt đất dâng lên, trực tiếp bao phủ lấy Chu Đức Khôn lúc này vẫn còn mang theo vẻ mặt rung động.
Chu Đức Khôn đáy lòng run rẩy, nhưng theo bản năng vẫn giữ vững vẻ mặt trấn định, cùng bộ dạng bí hiểm kia. Một màn này làm cho thanh niên Hàn Tuyết Tung kia nhìn thấy, y vui mừng, trực tiếp vọt tới.
Tốc độ cực nhanh, chớp mắt liền xuất hiện bên cạnh vầng sáng, tay phải nhẹ nhàng ấn một cái, vầng sáng liền trực tiếp vỡ vụn. Bốn vị trưởng lão kia gầm nhẹ một tiếng, đang muốn tiến tới, nhưng lại bị Hàn Tuyết Tung vung tay phải quét ngang, tay còn lại thì đã tóm được Chu Đức Khôn.
Chu Đức Khôn bị dọa cho run rẩy, muốn thét lên.
- Chu đại sư không nên kinh hoảng, tại hạ sẽ không đả thương ngài, chỉ là với tài năng của đại sư, lưu lại ở đây thì quá tệ đi, theo ta tới Tây Mạc, điều kiện sẽ không như thế. Nhưng nếu ngươi cự tuyệt, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.