Chương 83: Mùa Thu Hoạch (1)
Nhĩ Căn
06/05/2017
Một lần lão có thể nhịn, hai ba lần lão cũng có thể cho qua nhưng tới lần thứ sáu thì lão thẹn quá hóa giận, không nhịn được nữa
Kiện bảo vật La Thiên Võng này là thứ lão yêu mến hơn cả, lúc thi triển ra có thể mang đối phương vây lại
Tu vi người dùng càng cao thì hiệu quả vây khốn càng mạnh
Lão rất tin tưởng vào lũ linh thú trên ngọn bảo sơn, cũng muốn tăng thêm sự trân quý cho nó nên mới đặt kiện bảo vật này ở đây vì nghĩ nó sẽ được an toàn, không ai có thể lấy đi được
Thế rồi Mạnh Hạo xuất hiện, một hơi thu gom biết bao nhiêu bảo vật của lão khiến lão phát điên, hận không thể một trảo giết chết luôn hắn rồi lấy lại những bảo vật ấy
Lão còn chưa kịp di chuyển thì Ngô Đinh Thu đứng ở bên cạnh cười lớn, phất tay áo ngăn cản trước người
- Tống lão quái ngươi đã từng nói, không kể là tu sĩ từ đâu tới, chỉ cần có bản sự là có thể tùy ý hành động trên ngọn núi này
Chẳng phải lão vẫn rất tự tin vào bố trí của mình hay sao? Tống lão quái, nếu lão thực muốn động thủ với tiểu tử này thì thân phận của lão sẽ để đi đâu? Sự việc truyền ra ngoài, lão còn mặt mũi nào?
Sắc mặt Tống lão quái đã khó nhìn tới cực điểm, muốn nói mà không nói được
Khi bắt đầu lão đã trót rêu rao quá nhiều điều tốt đẹp về nơi này, lại khẳng định như đinh đóng cột, bây giờ không thể nuốt lời
Lão lấy ra một nắm lớn Ngưng Thần đan bỏ vào miệng, sau một lúc mới thở ra một ngụm khí lớn, sắc mặt hòa hoãn trở lại nhưng ánh mắt lại càng âm trầm
Lão muốn phóng thần thức điều tra thanh thiết thương trong tay Mạnh Hạo thì Ngô Đinh Thu ở bên cạnh lại cười vang, phất tay làm hiện ra một màn sáng ngăn cản thần thức của lão
- Chỉ là một tiểu bối Ngưng Khí mà thôi, lão dùng thần thức để xem xét thì có mất mặt quá không?
Ngô Đinh Thu nào có dễ dàng để cho Tống lão quái làm vậy
Tống lão quái cũng không chịu vừa, phất tay hình thành một màn sáng khác
- Thanh thiết thương trong tay kẻ này là bảo vật không tầm thường, ngươi đã không để ta dùng thần thức tra xét thì ngươi cũng đừng hy vọng làm được điều ấy
Sau hai canh giờ, Mạnh Hạo đã tiến tới đỉnh núi
Hắn cầm thanh thiết thương, một đường thẳng tiến trước ánh mắt của tất cả
Lên đỉnh núi, hắn nhìn thấy một lá cờ lớn được cắm trên đó, phía dưới là một cái túi tỏa ra quang mang ngũ sắc như muốn thu lấy tinh thần của người nhìn, bốn phía xung quanh nó như có gợn sóng luân chuyển
Mạnh Hạo nhìn cái túi, hô hấp bỗng trở nên dồn dập
Hắn vươn tay nắm lấy cái túi này, tức thì lá cờ cũng theo đó đổ gục xuống
Bên dưới ngọn núi, đám đệ tử nhìn thấy tất cả, tinh thần ai cũng chấn động kịch liệt
Kiện bảo vật La Thiên Võng này là thứ lão yêu mến hơn cả, lúc thi triển ra có thể mang đối phương vây lại
Tu vi người dùng càng cao thì hiệu quả vây khốn càng mạnh
Lão rất tin tưởng vào lũ linh thú trên ngọn bảo sơn, cũng muốn tăng thêm sự trân quý cho nó nên mới đặt kiện bảo vật này ở đây vì nghĩ nó sẽ được an toàn, không ai có thể lấy đi được
Thế rồi Mạnh Hạo xuất hiện, một hơi thu gom biết bao nhiêu bảo vật của lão khiến lão phát điên, hận không thể một trảo giết chết luôn hắn rồi lấy lại những bảo vật ấy
Lão còn chưa kịp di chuyển thì Ngô Đinh Thu đứng ở bên cạnh cười lớn, phất tay áo ngăn cản trước người
- Tống lão quái ngươi đã từng nói, không kể là tu sĩ từ đâu tới, chỉ cần có bản sự là có thể tùy ý hành động trên ngọn núi này
Chẳng phải lão vẫn rất tự tin vào bố trí của mình hay sao? Tống lão quái, nếu lão thực muốn động thủ với tiểu tử này thì thân phận của lão sẽ để đi đâu? Sự việc truyền ra ngoài, lão còn mặt mũi nào?
Sắc mặt Tống lão quái đã khó nhìn tới cực điểm, muốn nói mà không nói được
Khi bắt đầu lão đã trót rêu rao quá nhiều điều tốt đẹp về nơi này, lại khẳng định như đinh đóng cột, bây giờ không thể nuốt lời
Lão lấy ra một nắm lớn Ngưng Thần đan bỏ vào miệng, sau một lúc mới thở ra một ngụm khí lớn, sắc mặt hòa hoãn trở lại nhưng ánh mắt lại càng âm trầm
Lão muốn phóng thần thức điều tra thanh thiết thương trong tay Mạnh Hạo thì Ngô Đinh Thu ở bên cạnh lại cười vang, phất tay làm hiện ra một màn sáng ngăn cản thần thức của lão
- Chỉ là một tiểu bối Ngưng Khí mà thôi, lão dùng thần thức để xem xét thì có mất mặt quá không?
Ngô Đinh Thu nào có dễ dàng để cho Tống lão quái làm vậy
Tống lão quái cũng không chịu vừa, phất tay hình thành một màn sáng khác
- Thanh thiết thương trong tay kẻ này là bảo vật không tầm thường, ngươi đã không để ta dùng thần thức tra xét thì ngươi cũng đừng hy vọng làm được điều ấy
Sau hai canh giờ, Mạnh Hạo đã tiến tới đỉnh núi
Hắn cầm thanh thiết thương, một đường thẳng tiến trước ánh mắt của tất cả
Lên đỉnh núi, hắn nhìn thấy một lá cờ lớn được cắm trên đó, phía dưới là một cái túi tỏa ra quang mang ngũ sắc như muốn thu lấy tinh thần của người nhìn, bốn phía xung quanh nó như có gợn sóng luân chuyển
Mạnh Hạo nhìn cái túi, hô hấp bỗng trở nên dồn dập
Hắn vươn tay nắm lấy cái túi này, tức thì lá cờ cũng theo đó đổ gục xuống
Bên dưới ngọn núi, đám đệ tử nhìn thấy tất cả, tinh thần ai cũng chấn động kịch liệt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.