Chương 234: Ngăn trở!!(3)
Nhĩ Căn
01/07/2016
Nhưng ngay khi chúng nó tới gần Mạnh Hạo thì đột nhiên toàn thân run rẩy mãnh liệt, dường như cảm
nhận được thứ khiến chúng nó sợ hãi tới tột cùng, thế mà lại không dám
tới gần, mà nhanh chóng rút lui. Cảnh tượng đó, chủ nhân của chúng nó,
vị nam tử trung niên kia chưa từng thấy bao giờ.
Ngay khoảnh khắc người này biến sắc mặt, trong đôi mắt Mạnh Hạo đồng thời xuất hiện mặt quỷ như cười mà không phải cười, như khóc mà không phải khóc, một cái mờ nhạt, một cái lại rõ nét. Nhưng giây lát khi chúng xuất hiện, một mặt đã khiến Mạnh Hạo trông thật quỷ dị, mà mặt khác năm con ong độc đang phát ra tiếng ong ong chói tai kia, thân thể chúng dường như mất đi năng lực phi hành, nhưng lại như phát cuồng mà quay sang tấn công lẫn nhau.
Cảnh tượng quỷ dị này vừa xảy ra, Mạnh Hạo đã cất bước đi quá đám ong độc đang tấn công lẫn nhau, hắn giơ tay lên, cắt qua đầu ngón tay, một ấn huyết chỉ khiến cho bốn phía lập tức biến thành màu đỏ rực như máu. Khi màu đỏ máu đó biến mất, Mạnh Hạo đã đứng trước người nam tử trung niên, ngón trỏ của tay trái hắn đặt trên mi tâm của đối phương, nhẹ nhàng nâng lên.
Nam tử trung niên này thân thể run rẩy, đôi mắt trợn ngược, toàn thân nhanh chóng khô héo. Khi Mạnh Hạo nâng ngón tay lên, cả người gã trực tiếp hóa thành máu loãng rơi xuống đất.
Đến lúc này, Mạnh Hạo mới xoay người nhìn về lão già Trúc Cơ hậu kỳ nay đang ngừng giữa không trung kia. Từ khi Mạnh Hạo ra tay cho tới bây giờ chỉ là mấy hơi thở thời gian, hắn đã trực tiếp tiêu diệt hai tên Trúc Cơ trung kỳ không hề kém cỏi.
Loại thủ đoạn này, loại tàn nhẫn này, còn có công pháp quỷ dị kia lúc này hóa thành hàn khí trực tiếp dâng lên trong cơ thể lão già Trúc Cơ hậu kỳ kia.
Lão rốt cuộc biết vì sao ngày đó ở trên la bàn mà Tạ Kiệt của Thanh La Tông lại chú ý tên Mạnh Hạo trước mặt này, thậm chí còn muốn làm khó, hiển nhiên đã nhìn ra Mạnh Hạo rất được. Nhưng đồng thời có thể có tâm tư này cũng chứng minh rằng, đối phương đã nghe nói qua chuyện gì đó.
- Còn muốn tiếp tục không?
Mạnh Hạo bình tĩnh nhìn lão già kia, chậm rãi nói, huyết quang trên ngón trỏ tay trái hắn vẫn còn lóng lánh, khiến toàn thân hắn dường như cũng bị huyết sắc nhuộm lấy.
Lão già trầm mặc, lão tự vấn tu vi mình, muốn giết hai tên Trúc Cơ trung kỳ kia thì rất đơn giản, nhưng không thể thong dong ra tay như Mạnh Hạo được. Lúc này lòng lão cũng có phần kiêng dè, cũng nhìn ra Mạnh Hạo không hề sợ hãi, lão im lặng ôm quyền lui ra sau vài bước, nhường đường cho hắn.
- Lão phu Từ Hữu Đạo, chuyện hôm nay mong đạo hữu tha thứ, tin rằng không lâu nữa chúng ta còn gặp lại.
Lão già Từ Hữu Đạo liếc Mạnh Hạo, nói một câu đầy thâm ý.
Mạnh Hạo như có suy nghĩ, gật đầu, ôm Hứa Thanh lúc này dung nhan đã khôi phục huyết sắc, nhưng vẫn chấn động vì tu vi chiến lực của Mạnh Hạo, bay thẳng tới phương xa.
- Ngươi… Ngươi rốt cuộc có tu vi gì?
Hứa Thanh lưỡng lự, vẫn không nhịn được mà hỏi.
- Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong.
Mạnh Hạo mỉm cười nói, lúc này hắn hoàn toàn khác với cái dáng vẻ khi giết người ban nãy. Trên thực tế trải qua vài năm này, tính cách Mạnh Hạo dù có thay đổi, nhưng lúc thay đổi là khi hắn đối mặt kẻ địch, khí chất và suy nghĩ của thư sinh dù thay đổi nhưng cũng không phải là hoàn toàn.
Thậm chí người ta có cảm giác giết chóc từ người hắn cũng là do loại độc trên người hắn, loại độc Bỉ Ngạn hoa ba màu này nếu đến hậu kỳ mà không cởi bỏ thì tính cách sẽ tàn bạo, cho đến khi thật sự trở thành Bỉ Ngạn hoa.
- Vậy ngươi sao có thể giết được Trúc Cơ trung kỳ…
Hứa Thanh nhăn đôi mày thanh tú lại.
- Do rất nhiều nguyên do, ta dù là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng lại có thể chiến được với Trúc Cơ hậu kỳ.
Mạnh Hạo im lặng một lát, rồi nói qua loa.
Không lâu sau, bay qua một ngọn núi, ở trên đỉnh núi, Mạnh Hạo thấy mặt đất bằng phẳng bị người ta san phẳng, còn có tòa tháp đen sì đứng sừng sững giữa trung tâm khu đất đó.
Bên ngoài tòa tháp này có thể nhìn thấy có gần nghìn đệ tử Thanh La Tông đang khoanh chân ngồi đó, thậm chí còn có thể mang máng nghe được đám đệ tử Thanh La Tông này đang cùng niệm tụng kinh văn, nhưng không thể nghe rõ cụ thể là gì.
- Ta không thể tới gần hơn nữa, nơi đây có lẽ không có tán tu Trúc Cơ nào dám tới, sư tỷ tự mình đi sẽ không gặp nguy hiểm gì. Vật này có thể ẩn thân, sư tỷ cầm lấy, chờ Trúc Cơ rồi hẵng dùng.
Mạnh Hạo nhìn Thanh La Tông dưới chân núi xa xa, thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn khuôn mặt Hứa Thanh, đưa Ẩn Thân Phù cho nàng.
Hứa Thanh nhận lấy Ẩn Thân Phù, nàng còn mặc trường sam của Mạnh Hạo. Bộ y sam này nàng mặc tuy rộng thùng thình, nhưng lại khiến người ta cảm thấy xinh đẹp theo một cách khác. Hứa Thanh nhìn Mạnh Hạo, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra miệng, mà nàng tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Mạnh Hạo, tựa trán vào ngực hắn, nghe tiếng trái tim hắn đập.
Cái ôm này dường như không liên quan đến tình cảm, mà như tỷ tỷ ôm lấy đệ đệ, như người nhà ôm nhau.
Lúc này trời đã dần sáng, bóng tối đằng xa dần tiêu tan. Mạnh Hạo cúi đầu nhìn mái tóc của Hứa Thanh, sợi tóc như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Mạnh Hạo, hoặc có lẽ là do ở trong gió, hoặc có khi một loại thu hút nào đó mà hơi bay lên, chạm vào khuôn mặt Mạnh Hạo.
Hồi lâu, Hứa Thanh rời đi, nàng nhìn Mạnh Hạo một cái thật kỹ.
- Ngươi phải cẩn thận, hãy mau chóng rời khỏi nơi đây.
Hứa Thanh dịu dàng nói, nói xong thì nàng xoay người đi, phi kiếm xuất hiện dưới chân, nàng đạp phi kiếm bay thẳng xuống chân núi. Chỉ một lát sau bước vào trong rừng, lúc bay ra thì nàng đã thay chiếc trường bào của Mạnh Hạo, mặc y bào của Thanh La Tông rồi bay đi xa.
Mạnh Hạo vẫn đứng ở nơi đó nhìn Hứa Thanh càng đi càng xa, cảm giác ly biệt hiện lên trong đáy lòng, giống như trở lại năm đó khi Kháo Sơn Tông giải tán.
Nhưng hôm nay hắn đã không còn là tu sĩ Ngưng Khí năm đó, mà đã trở thành Trúc Cơ, lại còn là Hoàn Mỹ Trúc Cơ trong thiên địa. Hắn cũng không còn là thiếu niên năm đó, mà đã trở thành một thanh niên có tâm trí trưởng thành, khiến Mạnh Hạo hiểu rằng con đường đời cho dù nam hay nữ đều có quyền lựa chọn.
Con đường của bản thân chỉ có chính mình đi, có lẽ ở đoạn nào đó sẽ giao nhau với con đường nào đó, hai bên có thể gặp nhau, nhưng sau đó lại phải đi một mình… Trừ phi có thể hùng mạnh để sáng tạo đại đạo, thay đổi tất cả, nếu không chỉ có thể than thở nhân sinh.
Cho đến khi nhìn thấy Hứa Thanh tới chỗ tập trung của Thanh La Tông, hoàn toàn an toàn rồi, Mạnh Hạo quyết đoán, lúc ngẩng đầu lên thì hắn đã lưu ý ra, dưới ánh sáng mờ ảo trên bầu trời, ánh trăng và mặt trời mới mọc đè lên nhau.
Mắt Mạnh Hạo lóe lên tinh quang.
- Nếu đến nơi này rồi thì cũng phải nhanh chân xem Tuế Nguyệt tàn quyển kia rốt cuộc có phải là thật hay không. Nếu là thật thì với gương đồng và Xuân Thu Mộc của ta nhất định sẽ luyện chế ra được cái gọi là bảo vật Tuế Nguyệt kia! Còn có tác dụng của Lôi Đình Diệp nữa, Lã Đào cũng ở nơi này, đây chính là nơi ta biết được việc này!
Mạnh Hạo bỗng nhiên xoay người lao thẳng lên bầu trời, dựa theo phương hướng mà nhật nguyệt trùng điệp chỉ dẫn bay đi.
Ngay khoảnh khắc người này biến sắc mặt, trong đôi mắt Mạnh Hạo đồng thời xuất hiện mặt quỷ như cười mà không phải cười, như khóc mà không phải khóc, một cái mờ nhạt, một cái lại rõ nét. Nhưng giây lát khi chúng xuất hiện, một mặt đã khiến Mạnh Hạo trông thật quỷ dị, mà mặt khác năm con ong độc đang phát ra tiếng ong ong chói tai kia, thân thể chúng dường như mất đi năng lực phi hành, nhưng lại như phát cuồng mà quay sang tấn công lẫn nhau.
Cảnh tượng quỷ dị này vừa xảy ra, Mạnh Hạo đã cất bước đi quá đám ong độc đang tấn công lẫn nhau, hắn giơ tay lên, cắt qua đầu ngón tay, một ấn huyết chỉ khiến cho bốn phía lập tức biến thành màu đỏ rực như máu. Khi màu đỏ máu đó biến mất, Mạnh Hạo đã đứng trước người nam tử trung niên, ngón trỏ của tay trái hắn đặt trên mi tâm của đối phương, nhẹ nhàng nâng lên.
Nam tử trung niên này thân thể run rẩy, đôi mắt trợn ngược, toàn thân nhanh chóng khô héo. Khi Mạnh Hạo nâng ngón tay lên, cả người gã trực tiếp hóa thành máu loãng rơi xuống đất.
Đến lúc này, Mạnh Hạo mới xoay người nhìn về lão già Trúc Cơ hậu kỳ nay đang ngừng giữa không trung kia. Từ khi Mạnh Hạo ra tay cho tới bây giờ chỉ là mấy hơi thở thời gian, hắn đã trực tiếp tiêu diệt hai tên Trúc Cơ trung kỳ không hề kém cỏi.
Loại thủ đoạn này, loại tàn nhẫn này, còn có công pháp quỷ dị kia lúc này hóa thành hàn khí trực tiếp dâng lên trong cơ thể lão già Trúc Cơ hậu kỳ kia.
Lão rốt cuộc biết vì sao ngày đó ở trên la bàn mà Tạ Kiệt của Thanh La Tông lại chú ý tên Mạnh Hạo trước mặt này, thậm chí còn muốn làm khó, hiển nhiên đã nhìn ra Mạnh Hạo rất được. Nhưng đồng thời có thể có tâm tư này cũng chứng minh rằng, đối phương đã nghe nói qua chuyện gì đó.
- Còn muốn tiếp tục không?
Mạnh Hạo bình tĩnh nhìn lão già kia, chậm rãi nói, huyết quang trên ngón trỏ tay trái hắn vẫn còn lóng lánh, khiến toàn thân hắn dường như cũng bị huyết sắc nhuộm lấy.
Lão già trầm mặc, lão tự vấn tu vi mình, muốn giết hai tên Trúc Cơ trung kỳ kia thì rất đơn giản, nhưng không thể thong dong ra tay như Mạnh Hạo được. Lúc này lòng lão cũng có phần kiêng dè, cũng nhìn ra Mạnh Hạo không hề sợ hãi, lão im lặng ôm quyền lui ra sau vài bước, nhường đường cho hắn.
- Lão phu Từ Hữu Đạo, chuyện hôm nay mong đạo hữu tha thứ, tin rằng không lâu nữa chúng ta còn gặp lại.
Lão già Từ Hữu Đạo liếc Mạnh Hạo, nói một câu đầy thâm ý.
Mạnh Hạo như có suy nghĩ, gật đầu, ôm Hứa Thanh lúc này dung nhan đã khôi phục huyết sắc, nhưng vẫn chấn động vì tu vi chiến lực của Mạnh Hạo, bay thẳng tới phương xa.
- Ngươi… Ngươi rốt cuộc có tu vi gì?
Hứa Thanh lưỡng lự, vẫn không nhịn được mà hỏi.
- Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong.
Mạnh Hạo mỉm cười nói, lúc này hắn hoàn toàn khác với cái dáng vẻ khi giết người ban nãy. Trên thực tế trải qua vài năm này, tính cách Mạnh Hạo dù có thay đổi, nhưng lúc thay đổi là khi hắn đối mặt kẻ địch, khí chất và suy nghĩ của thư sinh dù thay đổi nhưng cũng không phải là hoàn toàn.
Thậm chí người ta có cảm giác giết chóc từ người hắn cũng là do loại độc trên người hắn, loại độc Bỉ Ngạn hoa ba màu này nếu đến hậu kỳ mà không cởi bỏ thì tính cách sẽ tàn bạo, cho đến khi thật sự trở thành Bỉ Ngạn hoa.
- Vậy ngươi sao có thể giết được Trúc Cơ trung kỳ…
Hứa Thanh nhăn đôi mày thanh tú lại.
- Do rất nhiều nguyên do, ta dù là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng lại có thể chiến được với Trúc Cơ hậu kỳ.
Mạnh Hạo im lặng một lát, rồi nói qua loa.
Không lâu sau, bay qua một ngọn núi, ở trên đỉnh núi, Mạnh Hạo thấy mặt đất bằng phẳng bị người ta san phẳng, còn có tòa tháp đen sì đứng sừng sững giữa trung tâm khu đất đó.
Bên ngoài tòa tháp này có thể nhìn thấy có gần nghìn đệ tử Thanh La Tông đang khoanh chân ngồi đó, thậm chí còn có thể mang máng nghe được đám đệ tử Thanh La Tông này đang cùng niệm tụng kinh văn, nhưng không thể nghe rõ cụ thể là gì.
- Ta không thể tới gần hơn nữa, nơi đây có lẽ không có tán tu Trúc Cơ nào dám tới, sư tỷ tự mình đi sẽ không gặp nguy hiểm gì. Vật này có thể ẩn thân, sư tỷ cầm lấy, chờ Trúc Cơ rồi hẵng dùng.
Mạnh Hạo nhìn Thanh La Tông dưới chân núi xa xa, thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn khuôn mặt Hứa Thanh, đưa Ẩn Thân Phù cho nàng.
Hứa Thanh nhận lấy Ẩn Thân Phù, nàng còn mặc trường sam của Mạnh Hạo. Bộ y sam này nàng mặc tuy rộng thùng thình, nhưng lại khiến người ta cảm thấy xinh đẹp theo một cách khác. Hứa Thanh nhìn Mạnh Hạo, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra miệng, mà nàng tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Mạnh Hạo, tựa trán vào ngực hắn, nghe tiếng trái tim hắn đập.
Cái ôm này dường như không liên quan đến tình cảm, mà như tỷ tỷ ôm lấy đệ đệ, như người nhà ôm nhau.
Lúc này trời đã dần sáng, bóng tối đằng xa dần tiêu tan. Mạnh Hạo cúi đầu nhìn mái tóc của Hứa Thanh, sợi tóc như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Mạnh Hạo, hoặc có lẽ là do ở trong gió, hoặc có khi một loại thu hút nào đó mà hơi bay lên, chạm vào khuôn mặt Mạnh Hạo.
Hồi lâu, Hứa Thanh rời đi, nàng nhìn Mạnh Hạo một cái thật kỹ.
- Ngươi phải cẩn thận, hãy mau chóng rời khỏi nơi đây.
Hứa Thanh dịu dàng nói, nói xong thì nàng xoay người đi, phi kiếm xuất hiện dưới chân, nàng đạp phi kiếm bay thẳng xuống chân núi. Chỉ một lát sau bước vào trong rừng, lúc bay ra thì nàng đã thay chiếc trường bào của Mạnh Hạo, mặc y bào của Thanh La Tông rồi bay đi xa.
Mạnh Hạo vẫn đứng ở nơi đó nhìn Hứa Thanh càng đi càng xa, cảm giác ly biệt hiện lên trong đáy lòng, giống như trở lại năm đó khi Kháo Sơn Tông giải tán.
Nhưng hôm nay hắn đã không còn là tu sĩ Ngưng Khí năm đó, mà đã trở thành Trúc Cơ, lại còn là Hoàn Mỹ Trúc Cơ trong thiên địa. Hắn cũng không còn là thiếu niên năm đó, mà đã trở thành một thanh niên có tâm trí trưởng thành, khiến Mạnh Hạo hiểu rằng con đường đời cho dù nam hay nữ đều có quyền lựa chọn.
Con đường của bản thân chỉ có chính mình đi, có lẽ ở đoạn nào đó sẽ giao nhau với con đường nào đó, hai bên có thể gặp nhau, nhưng sau đó lại phải đi một mình… Trừ phi có thể hùng mạnh để sáng tạo đại đạo, thay đổi tất cả, nếu không chỉ có thể than thở nhân sinh.
Cho đến khi nhìn thấy Hứa Thanh tới chỗ tập trung của Thanh La Tông, hoàn toàn an toàn rồi, Mạnh Hạo quyết đoán, lúc ngẩng đầu lên thì hắn đã lưu ý ra, dưới ánh sáng mờ ảo trên bầu trời, ánh trăng và mặt trời mới mọc đè lên nhau.
Mắt Mạnh Hạo lóe lên tinh quang.
- Nếu đến nơi này rồi thì cũng phải nhanh chân xem Tuế Nguyệt tàn quyển kia rốt cuộc có phải là thật hay không. Nếu là thật thì với gương đồng và Xuân Thu Mộc của ta nhất định sẽ luyện chế ra được cái gọi là bảo vật Tuế Nguyệt kia! Còn có tác dụng của Lôi Đình Diệp nữa, Lã Đào cũng ở nơi này, đây chính là nơi ta biết được việc này!
Mạnh Hạo bỗng nhiên xoay người lao thẳng lên bầu trời, dựa theo phương hướng mà nhật nguyệt trùng điệp chỉ dẫn bay đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.