Chương 460: Ngươi dám giết sao!
Nhĩ Căn
06/07/2016
Trong nháy mắt lệnh bài Tử Lô bị Mạnh Hạo bóp nát, trường bào Tử Lô bị
mở tung ra, Ðông Lai quốc, Tử Vận Tông, trên ngọn núi thấp mà Ðan Quỷ ở
tại Ðan Ðông nhất mạch.
Trong một gian phòng, có treo ba hàng ngọc giản.
Hàng thứ ba, có chín tấm ngọc giản, trên mỗi tấm đều có khắc tên, nhìn cẩn thận, chính là chín Tử Lô đan sư hiện tại của Tử Vận Tông như An Tại Hải, Diệp Phi Mục, bọn họ đều là đệ tử ký danh của Ðan Quỷ.
Hàng thứ hai, chỉ treo một tấm ngọc giản, trên đó có viết Sở Ngọc Yên, nàng là đệ tử thân truyền.
Mà hàng thứ nhất, cũng treo một tấm ngọc giản, trên đó viết rõ ràng hai chữ, Phương Mộc!
Địa vị cao quý, đệ tử truyền thừa, đây đại biểu cho thân phận của Mạnh Hạo và tầm quan trọng của hắn đối với Đan Đông nhất mạch của Tử Vận Tông. Nhưng vào lúc này, đột nhiên, ngọc giản của Phương Mộc rung động mạnh, tiếng răng rắc truyền ra, lại trực tiếp nứt vỡ, trong chớp mắt đã phát nổ, tan thành tro bụi.
Trong chớp mắt khi ngọc giả tan vỡ, trên ngọn núi, Đan Quỷ ngồi trên đỉnh núi, nhìn về phương xa, mặc một bộ đồ trắng toát, đột nhiên run lên, lặng lẽ quay đầu, nhìn về phía gian phòng để ngọc giản. Lão nhìn rất lâu, khuôn mặt vốn đầy dấu vết của năm tháng, lúc này lại như già thêm mấy phần, lại thêm vài nếp nhăn.
Cũng đồng thời, ở trung tâm Nam Vực, trong khu vực Lý gia cư trú, một nơi giống như tiên cảnh, đột nhiên, có một tiếng gầm kinh thiên động địa, cùng với tiếng gầm đó, một bóng người xuất hiện với cơn giận ngập trời.
Bóng người này vừa lao ra, sau lưng y cũng bay ra bảy tám bóng dáng khác, trong đó một người cầm trong tay một tấm ngọc giản tan vỡ, ngọc giản này còn phát ra ánh sáng dìu dịu, trong ánh sáng xuất hiện một khuôn mặt, khuôn mặt này... Chính là Mạnh Hạo!
Trước khi Lý Đạo Nhất chết, hình ảnh còn lưu trong võng mạc của gã, chính là khuôn mặt của Mạnh Hạo.
- Đạo Nhất!
Lão giả ngẩng đầu lên trời gào lên, vẻ mặt vô cùng thê lương. Một Đạo Tử trong gia tộc bị giết, chuyện này năm đó ở Vương gia chỉ là đồn thổi, đã làm chấn động Nam Vực. Mà hiện giờ, chuyện xảy ra ở Lý gia, hiển nhiên không phải giả tạo, mà là Đạo tử thực sự tử vong!
- Giết người Lý gia ta, cho dù người này là ai, cho dù hắn là tu sĩ tông môn nào, đều phải chết!
Lúc tiếng gào thét điên cuồng truyền ra, bảy tám bóng người trong nháy mắt nhảy lên, lao thẳng về phía xa. Sau lưng bọn họ, còn có càng nhiều tu sĩ Lý gia, cũng bay theo cùng, một đoàn mấy chục người, hóa thành cầu vồng, như muốn xé rách bầu trời, vội vã chạy về phía Vãng Sinh động.
Cũng đúng vào thời khắc này, Vương gia - Nam Vực, trong một mảnh sơn mạch liên tiếp, năm đó vị tổ thứ mười của Vương gia ở trong động dung nham, nắp cỗ quan tài, đột nhiên vỡ vụn, Lão Tổ thứ mười của Vương gia, chậm rãi đứng dậy từ trong quan tài.
Đi vào trong dung nham, theo bước chân lão bước đi, dung nham lập tức nguội lạnh, từng đợt ánh sáng và bóng tối luân phiên thay đổi.
- Lão Tổ trong truyền thuyết của Vương gia ta từng nói, chúng sinh có nhân, vì vậy có quả, có sinh, cho nên có tử... Vậy hôm nay ta giúp ngươi một phen, coi như kết nhân, ngày sau ta nuốt ngươi, coi như là ngươi trả lại quả.
- Hôm nay ngươi không chết, thì đại biểu cho tương lai, ngươi sẽ thành toàn cho ta.
Lão Tổ thứ mười Vương gia khan khàn cười, toàn thân lập tức phát tán ánh đỏ, bao bọc toàn thân.
- Lâu lắm không ra ngoài rồi...
Lão thì thào lẩm bẩm, trong nháy mắt biến mất.
Bên ngoài Vãng Sinh động, trong thế giới ý thức của thi thể tiên nhân, trong mê cung, bên cạnh thi thể Lý Đạo Nhất, Mạnh Hạo đứng đó, hít sâu.
Trong khoảnh khắc lộ ra diện mạo, Mạnh Hạo đã nghĩ rất nhiều, Lý Đạo Nhất nhất định phải chết, gã nghe được lời nói của Quý Hồng Đông, đã định rằng, gã nhất định phải chết!
Chỉ có người chết, mới có thể đảm bảo bí mật!
Đây là bí mật của Hứa Thanh, cũng là bí mật của Mạnh Hạo, một khi bị truyền ra, Hứa Thanh sẽ phải đối mặt với nguy cơ sống chết khó có thể hình dung... Cơ bản là phải chết không thể nghi ngờ.
Cho nên, Lý Đạo Nhất, tất phải chết!
Nhưng chết trong tay Mạnh Hạo, hay chết trong tay Phương Mộc, lại hoàn toàn khác nhau.
Mạnh Hạo không phải là thiếu niên ngây ngô vừa bước vào Tu Chân giới nữa, hắn ở Tử Vận Tông bao nhiêu năm, sớm đã cực kỳ hiểu chuyện tu hành, há có thể không biết, bất cứ đệ tử một tông môn nào, một khi bị giết, trong khoảnh khắc tông môn đó sẽ biết ngay lập tức.
Thậm chí còn một số thủ đoạn, có thể biết được diện mạo và khí tức của kẻ giết người, thậm chí xác định vị trí của người đó cũng là chuyện đơn giản. Có lẽ miếng mỡ đông có thể lừa gạt Lý gia, nhưng Quý gia... Mạnh Hạo không nắm chắc, cũng không thể đánh cuộc.
Việc này, Mạnh Hạo rõ ràng, cho nên... hắn không thể dùng thân phận Phương Mộc để giết người!
Cho dù là... thân phận này, Mạnh Hạo đã lựa chọn bỏ đi.
Quý Hồng Đông trước mắt, người có tên trong danh sách chuẩn của đệ nhất gia tộc vùng đất Nam Thiệm, một khi chết đi, Mạnh Hạo có thể tưởng tượng được thái độ của Quý gia. Bất cứ một gia tộc mạnh mẽ nào, đều sẽ cực kỳ nghiêm túc xử lý việc người trong tộc bị giết, đây là thủ đoạn tất yếu để duy trì uy nghiêm của gia tộc và uy hiếp bên ngoài.
Giết Quý Hồng Đông, bằng với giết hoàng tử của một đế quốc, cho dù hoàng tử của đế quốc đó rất nhiều, nhưng chuyện này, nhất định sẽ dẫn đến tai họa ngập trời và phiền toái vô tận.
Lý gia, Tử Vận Tông có lẽ có thể đối kháng, nhưng Quý gia này... qua lời nói của An Tại Hải, qua lý giải của bản thân Mạnh Hạo, hắn sớm đã hiểu, Tử Vận Tông ở Nam Vực, là đại tông, nhưng so với Quý gia, lại chỉ như phù du.
Nếu đệ tử Tử Vận Tông, giết người của gia tộc họ Quý, vậy chết, nhất định không phải mình - kẻ giết người, mà rất có thể, sẽ là cả tông môn đều bị hủy diệt.
Trong khoảnh khắc Mạnh Hạo bóp nát lệnh bài Tử Lô, hắn nghĩ tới sư tôn, nghĩ tới những Tử Lô đan sư kia, nghĩ đến non xanh nước biếc của Đan Đông nhất mạch, nghĩ đến từng cảnh ngộ trong những năm này.
Nhưng... Quý Hồng Đông tất phải chết!
Nếu người này không chết, nguy cơ của Hứa Thanh sẽ luôn thường trực, hơn nữa một khi sự tồn tại của Phong Yêu Sư bị Quý gia biết được, Mạnh Hạo rõ ràng cảm thấy bị nguy cơ mạnh mẽ đe dọa.
Cho nên, Quý Hồng Đông, nhất định phải chết, chỉ có y chết, Hứa Thanh mới an toàn, có thể như thường ngày, ở lại Thanh La Tông, cho đế khi hoàn toàn dung hợp Phượng Tổ, sẽ không ai nghi ngờ nàng chút nào.
Cho nên Mạnh Hạo bóp nát lệnh bài Tử Lô, cũng đại biểu cho tất cả những gì hắn làm, đã rũ bỏ quan hệ với Tử Vận Tông, không còn chút liên can nào, vì hắn vốn là Mạnh Hạo, Phương Mộc chỉ là tên giả mà thôi, chuyện này một ngày tra ra, Tử Vận Tông cũng có thể trả lời được rồi.
Quan trọng nhất là, bóp vỡ lệnh bài, hoặc là đại biểu cho phản bội tông môn, cũng có thể là đại biểu cho Phương Mộc đã chết.
Phiền toái duy nhất chính là từ đây về sau, Mạnh Hạo sẽ sống trong cảnh bị Quý gia truy sát, trời đất rộng lớn, nhưng hắn lại không thể ở lại Nam Vực, hắn nhất định phải rời đi, hoàn toàn biến mất khỏi Nam Vực.
Trong một gian phòng, có treo ba hàng ngọc giản.
Hàng thứ ba, có chín tấm ngọc giản, trên mỗi tấm đều có khắc tên, nhìn cẩn thận, chính là chín Tử Lô đan sư hiện tại của Tử Vận Tông như An Tại Hải, Diệp Phi Mục, bọn họ đều là đệ tử ký danh của Ðan Quỷ.
Hàng thứ hai, chỉ treo một tấm ngọc giản, trên đó có viết Sở Ngọc Yên, nàng là đệ tử thân truyền.
Mà hàng thứ nhất, cũng treo một tấm ngọc giản, trên đó viết rõ ràng hai chữ, Phương Mộc!
Địa vị cao quý, đệ tử truyền thừa, đây đại biểu cho thân phận của Mạnh Hạo và tầm quan trọng của hắn đối với Đan Đông nhất mạch của Tử Vận Tông. Nhưng vào lúc này, đột nhiên, ngọc giản của Phương Mộc rung động mạnh, tiếng răng rắc truyền ra, lại trực tiếp nứt vỡ, trong chớp mắt đã phát nổ, tan thành tro bụi.
Trong chớp mắt khi ngọc giả tan vỡ, trên ngọn núi, Đan Quỷ ngồi trên đỉnh núi, nhìn về phương xa, mặc một bộ đồ trắng toát, đột nhiên run lên, lặng lẽ quay đầu, nhìn về phía gian phòng để ngọc giản. Lão nhìn rất lâu, khuôn mặt vốn đầy dấu vết của năm tháng, lúc này lại như già thêm mấy phần, lại thêm vài nếp nhăn.
Cũng đồng thời, ở trung tâm Nam Vực, trong khu vực Lý gia cư trú, một nơi giống như tiên cảnh, đột nhiên, có một tiếng gầm kinh thiên động địa, cùng với tiếng gầm đó, một bóng người xuất hiện với cơn giận ngập trời.
Bóng người này vừa lao ra, sau lưng y cũng bay ra bảy tám bóng dáng khác, trong đó một người cầm trong tay một tấm ngọc giản tan vỡ, ngọc giản này còn phát ra ánh sáng dìu dịu, trong ánh sáng xuất hiện một khuôn mặt, khuôn mặt này... Chính là Mạnh Hạo!
Trước khi Lý Đạo Nhất chết, hình ảnh còn lưu trong võng mạc của gã, chính là khuôn mặt của Mạnh Hạo.
- Đạo Nhất!
Lão giả ngẩng đầu lên trời gào lên, vẻ mặt vô cùng thê lương. Một Đạo Tử trong gia tộc bị giết, chuyện này năm đó ở Vương gia chỉ là đồn thổi, đã làm chấn động Nam Vực. Mà hiện giờ, chuyện xảy ra ở Lý gia, hiển nhiên không phải giả tạo, mà là Đạo tử thực sự tử vong!
- Giết người Lý gia ta, cho dù người này là ai, cho dù hắn là tu sĩ tông môn nào, đều phải chết!
Lúc tiếng gào thét điên cuồng truyền ra, bảy tám bóng người trong nháy mắt nhảy lên, lao thẳng về phía xa. Sau lưng bọn họ, còn có càng nhiều tu sĩ Lý gia, cũng bay theo cùng, một đoàn mấy chục người, hóa thành cầu vồng, như muốn xé rách bầu trời, vội vã chạy về phía Vãng Sinh động.
Cũng đúng vào thời khắc này, Vương gia - Nam Vực, trong một mảnh sơn mạch liên tiếp, năm đó vị tổ thứ mười của Vương gia ở trong động dung nham, nắp cỗ quan tài, đột nhiên vỡ vụn, Lão Tổ thứ mười của Vương gia, chậm rãi đứng dậy từ trong quan tài.
Đi vào trong dung nham, theo bước chân lão bước đi, dung nham lập tức nguội lạnh, từng đợt ánh sáng và bóng tối luân phiên thay đổi.
- Lão Tổ trong truyền thuyết của Vương gia ta từng nói, chúng sinh có nhân, vì vậy có quả, có sinh, cho nên có tử... Vậy hôm nay ta giúp ngươi một phen, coi như kết nhân, ngày sau ta nuốt ngươi, coi như là ngươi trả lại quả.
- Hôm nay ngươi không chết, thì đại biểu cho tương lai, ngươi sẽ thành toàn cho ta.
Lão Tổ thứ mười Vương gia khan khàn cười, toàn thân lập tức phát tán ánh đỏ, bao bọc toàn thân.
- Lâu lắm không ra ngoài rồi...
Lão thì thào lẩm bẩm, trong nháy mắt biến mất.
Bên ngoài Vãng Sinh động, trong thế giới ý thức của thi thể tiên nhân, trong mê cung, bên cạnh thi thể Lý Đạo Nhất, Mạnh Hạo đứng đó, hít sâu.
Trong khoảnh khắc lộ ra diện mạo, Mạnh Hạo đã nghĩ rất nhiều, Lý Đạo Nhất nhất định phải chết, gã nghe được lời nói của Quý Hồng Đông, đã định rằng, gã nhất định phải chết!
Chỉ có người chết, mới có thể đảm bảo bí mật!
Đây là bí mật của Hứa Thanh, cũng là bí mật của Mạnh Hạo, một khi bị truyền ra, Hứa Thanh sẽ phải đối mặt với nguy cơ sống chết khó có thể hình dung... Cơ bản là phải chết không thể nghi ngờ.
Cho nên, Lý Đạo Nhất, tất phải chết!
Nhưng chết trong tay Mạnh Hạo, hay chết trong tay Phương Mộc, lại hoàn toàn khác nhau.
Mạnh Hạo không phải là thiếu niên ngây ngô vừa bước vào Tu Chân giới nữa, hắn ở Tử Vận Tông bao nhiêu năm, sớm đã cực kỳ hiểu chuyện tu hành, há có thể không biết, bất cứ đệ tử một tông môn nào, một khi bị giết, trong khoảnh khắc tông môn đó sẽ biết ngay lập tức.
Thậm chí còn một số thủ đoạn, có thể biết được diện mạo và khí tức của kẻ giết người, thậm chí xác định vị trí của người đó cũng là chuyện đơn giản. Có lẽ miếng mỡ đông có thể lừa gạt Lý gia, nhưng Quý gia... Mạnh Hạo không nắm chắc, cũng không thể đánh cuộc.
Việc này, Mạnh Hạo rõ ràng, cho nên... hắn không thể dùng thân phận Phương Mộc để giết người!
Cho dù là... thân phận này, Mạnh Hạo đã lựa chọn bỏ đi.
Quý Hồng Đông trước mắt, người có tên trong danh sách chuẩn của đệ nhất gia tộc vùng đất Nam Thiệm, một khi chết đi, Mạnh Hạo có thể tưởng tượng được thái độ của Quý gia. Bất cứ một gia tộc mạnh mẽ nào, đều sẽ cực kỳ nghiêm túc xử lý việc người trong tộc bị giết, đây là thủ đoạn tất yếu để duy trì uy nghiêm của gia tộc và uy hiếp bên ngoài.
Giết Quý Hồng Đông, bằng với giết hoàng tử của một đế quốc, cho dù hoàng tử của đế quốc đó rất nhiều, nhưng chuyện này, nhất định sẽ dẫn đến tai họa ngập trời và phiền toái vô tận.
Lý gia, Tử Vận Tông có lẽ có thể đối kháng, nhưng Quý gia này... qua lời nói của An Tại Hải, qua lý giải của bản thân Mạnh Hạo, hắn sớm đã hiểu, Tử Vận Tông ở Nam Vực, là đại tông, nhưng so với Quý gia, lại chỉ như phù du.
Nếu đệ tử Tử Vận Tông, giết người của gia tộc họ Quý, vậy chết, nhất định không phải mình - kẻ giết người, mà rất có thể, sẽ là cả tông môn đều bị hủy diệt.
Trong khoảnh khắc Mạnh Hạo bóp nát lệnh bài Tử Lô, hắn nghĩ tới sư tôn, nghĩ tới những Tử Lô đan sư kia, nghĩ đến non xanh nước biếc của Đan Đông nhất mạch, nghĩ đến từng cảnh ngộ trong những năm này.
Nhưng... Quý Hồng Đông tất phải chết!
Nếu người này không chết, nguy cơ của Hứa Thanh sẽ luôn thường trực, hơn nữa một khi sự tồn tại của Phong Yêu Sư bị Quý gia biết được, Mạnh Hạo rõ ràng cảm thấy bị nguy cơ mạnh mẽ đe dọa.
Cho nên, Quý Hồng Đông, nhất định phải chết, chỉ có y chết, Hứa Thanh mới an toàn, có thể như thường ngày, ở lại Thanh La Tông, cho đế khi hoàn toàn dung hợp Phượng Tổ, sẽ không ai nghi ngờ nàng chút nào.
Cho nên Mạnh Hạo bóp nát lệnh bài Tử Lô, cũng đại biểu cho tất cả những gì hắn làm, đã rũ bỏ quan hệ với Tử Vận Tông, không còn chút liên can nào, vì hắn vốn là Mạnh Hạo, Phương Mộc chỉ là tên giả mà thôi, chuyện này một ngày tra ra, Tử Vận Tông cũng có thể trả lời được rồi.
Quan trọng nhất là, bóp vỡ lệnh bài, hoặc là đại biểu cho phản bội tông môn, cũng có thể là đại biểu cho Phương Mộc đã chết.
Phiền toái duy nhất chính là từ đây về sau, Mạnh Hạo sẽ sống trong cảnh bị Quý gia truy sát, trời đất rộng lớn, nhưng hắn lại không thể ở lại Nam Vực, hắn nhất định phải rời đi, hoàn toàn biến mất khỏi Nam Vực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.