Chương 1809: Ngươi là Phương Mộc
Nhĩ Căn
28/01/2017
Có thể nói
trong một nén nhang này, cả Đệ Cửu Tông đều bị bao phủ bởi tiếng chuông liên tiếp,
tiếng chuông này trong lúc này trở thành thanh âm duy nhất trong Đệ Cửu Tông!
"Keng keng keng keng... Keng keng keng keng... Keng keng keng keng..." Tiếng chuông này đại biểu thần thánh trong dĩ vãng, thanh âm làm người hâm mộ, lúc này, dường như giống như người phàm đánh, giống như... ngươi muốn bao nhiêu sẽ được nghe bao nhiêu.
Tiếng chuông kéo dài này trong lịch sử cả Đệ Cửu Tông là chưa từng có, bao nhiêu năm rồi, chưa từng lúc nào trong thời gian ngắn tiếng chuông liên tiếp cùng nhau...
- Đây... đây... nguyên nhân là gì, xảy ra chuyện gì, nhiều tiếng chuông như vậy, bao nhiêu người gõ cùng nhau mới tạo thành đây?
- Nhưng... nhưng ta tại sao lại cảm thấy giống như hết thảy đều do một người tạo thành? Không phải quá trùng hợp... nhưng nếu là một người, chuyện này ngược với lẽ thường, ta thà rằng tin là trùng hợp cũng không tin thật sự là một người tạo thành.
Cảnh tượng này triệt để chấn động Đệ Cửu Tông, gần như tất cả tu sĩ đều bay ra, Tiên Cảnh cũng thế, Cổ Cảnh cũng vậy, đều dưới chấn động của tiếng chuông lập tức bay lên.
Rậm rạp chằng chịt, mấy chục triệu, hơn chục triệu tu sĩ từ bốn phương tám hướng Đệ Cửu Tông này gào thét thẳng tới Thương Mang Thai, còn có người thân thể không bay ra, thần thức lại tản ra, khóa định Thương Mang Thai.
Giữa không trung, Yên Nhi trợn mắt há hốc mồm, nghe tiếng chuông bên tai, nhìn bốn phía đột nhiên bay ra vô số thân ảnh, nàng có chút mờ mịt, lúc này, nàng ngược lại cảm thấy dường như cảnh tượng này không thể nào do sư tôn tạo thành.
So với bọn họ, những người thí luyện trên ngọn núi kia trở xuống mới là sợ hãi nhất. Toàn bộ bọn họ hô hấp dồn dập, ngơ ngác nhìn ngọn núi, tiếng chuông không ngừng bên tai, trong đầu bọn họ, lúc này lại trống rỗng, chỉ có một nghi vấn càng ngày càng mãnh liệt trong lòng bọn họ.
"Hắn là ai?"
"Ta cảm thấy hắn có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được hắn rốt cuộc là ai!"
Tất cả mọi người trong ngọn núi này đều chấn động tinh thần, trong Đệ Cửu Tông, trừ bỏ những trưởng lão cùng cường giả ngoài Đạo Cảnh, còn có một nhóm người bất vi sở động, những người này đều là con cưng của Đệ Cửu Tông, bọn họ yếu nhất, cũng một trong mười ngàn ở Thương Mang Phái.
Đối với biến hóa của Thương Mang Phái này, bọn họ không có hứng thú, trừ phi Mạnh Hạo có thể khiến cho bọn họ cảm nhận được uy hiếp, nếu không chẳng qua chỉ là trò khôi hài mà thôi.
- Không quản là một người gõ hay là nhiều người gõ, nếu có người quá năm mươi ngàn bậc còn có thể đi nhìn một chút, nếu không không có ý nghĩa.
- Có thể quá năm mươi ngàn bậc, nhưng liệt vào trước mười ngàn, bước qua bảy mươi ngàn bậc, cách liệt vị ba ngàn.
- Ngọn núi Thương Mang không coi vào đâu, có thể lên đỉnh, bước chân vào Thương Mang Thai mới coi là thiên kiêu, liệt vị trước trăm! Những người này, mỗi một người đều là thiên tư tuyệt luân, mỗi một người đã từng xông vào Thương Mang Thai này, đều dẫn đến chấn động không nhỏ, lúc này phong khinh vân đạm, không thèm để ý.
Bọn họ không hiếu kỳ, cũng không thèm để ý nhưng cũng có không ít người tò mò, trong nháy mắt từ trong đám người bay ra, bước chân vào ngọn núi Thương Mang Thai, người đi không nhiều không ít, cũng có mấy ngàn, mục đích của bọn họ không phải xông vào Thương Mang Thai mà là muốn tự mình đi nhìn một chút, đến cùng tiếng chuông kéo dài này là một đám người hay là... một người!
Nếu là một đám người thì không sao nhưng nếu là một người... Nghĩ tới đây, số lượng tu sĩ bước chân vào Thương Mang Thai, những người này đều là dừng lại ở bậc năm mươi ngàn trở xuống, dựa theo ý nghĩ của bọn họ, đuổi lên một người hoạc một đám tu sĩ của tiền phương dễ như trở bàn tay.
Còn vào lúc này, Mạnh Hạo đứng trên bậc thang mười ngàn, hắn từ từ nhắm hai mắt, thân thể dưới tiếng chuông kéo dài đang được thanh tẩy, loại thanh tẩy này đối với người khác chỉ là một đoạn thời gian cần kéo dài, nhưng đối với Mạnh Hạo lại là mười lần hít thở kéo dài.
Bởi vì thân thể hắn vốn đã là tư chất đến cực hạn, loại thanh tẩy này chỉ để hắn dệt hoa trên gấm thôi, tác dụng tuy có nhưng cũng không phải đặc biệt mãnh liệt.
"Coi như có thể, nhìn đến như vậy, tòa Thương Mang Thai này, ta trước đích thật là xem thường." Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra mong đợi, hắn đối với tiếng chuông lúc sau có hứng thú.
"Như vậy, ta nhanh một chút là được rồi." Mạnh Hạo cười cười, thân thể vụt qua, trong nháy mắt đi ra một bước... một trăm bậc! !
Mười bước một ngàn bậc, rất nhanh đến bậc mười một ngàn, bậc mười ba ngàn, bậc mười lăm ngàn, bậc mười tám ngàn, cho đến... bậc hai mươi ngàn!
Đối với Mạnh Hạo, bậc mười ngàn này chỉ là một trăm bước thôi, nhưng đối với tu sĩ trong bậc mười ngàn, bọn họ thấy được là một trận gió gào thét đi qua...
Khoảnh khắc Mạnh Hạo đáp trên bậc hai mươi ngàn, hai tiếng chuông vang lên ngập trời, tiếng chuông này không giống tiếng chuông trước, nặng hơn, nổ vang hơn, kinh thiên hơn, thăng trầm hơn!
Vô cùng rõ ràng, vừa truyền ra lập tức làm tất cả mọi người ngoài ngọn núi, tinh thần cũng theo đó mà nổ vang.
Những người xông vào ngọn núi kia, muốn đuổi kịp Mạnh Hạo, lúc này nhanh nhất của chỉ ở hơn bậc mười ngàn, thân thể của toàn bộ đều run lên, mở to mắt, không thể tin.
- Tiếng chuông bậc hai... hai mươi ngàn! !
- Một nén nhang, không được một nén nhang, chỉ là... chỉ là thời gian mấy chục người hít thở mà thôi, làm sao có thể xuất hiện tiếng chuông bậc hai mươi ngàn! ! !
Ngoài ngọn núi, tiếng động khiếp sợ như vậy, lại liên tiếp, tạo thành sóng âm, nổ vang bốn phương tám hướng.
Còn Mạnh Hạo nơi này, thân thể hơi chấn động một chút, cảm thụ được tiếng chuông quanh quẩn trong người, tạo thành chấn động cùng thanh tẩy, hai mắt của hắn sáng hơn, hắn cảm nhận được tu vi của mình đã sắp vào lằn ranh đột phá.
Hắn mỉm cười, cất bước đi lần nữa về phía trước, bậc hai mươi ba ngàn, bậc hai mươi bảy ngàn, cho đến... bậc ba mươi ngàn! !
Tiếng chuông lần nữa truyền ra, "ồ" lên một tiếng, thanh âm rung động từ lâu đã kinh thiên.
- Cái này... hôm nay đích thật là ngày lành, nhiều người đột phá như vậy, ha ha, ha ha... thật kỳ lạ... Những tiếng động nghị luận kia ban đầu còn vang vọng, nhưng rất nhanh đã an tĩnh trở lại, ngoài ngọn núi này, lúc này vô số tu sĩ, yên tĩnh như chết đều nhìn ngọn núi này.
Bọn họ cho dù ngu dốt đi nữa lúc này cũng đều hiểu, điều đó không có khả năng là một đám người đột phá, này nhất định là... một người! !
Nhưng bọn họ không dám nghĩ sâu, bởi vì nếu như qua thật tất cả tiếng chuông này đều là một người, như vậy... trình độ đáng sợ của chuyện này không cách nào hình dung.
Từ đầu đến cuối, cũng chỉ là thời gian mấy nén nhang, có người từ bậc đầu tiên đi tới... bậc ba mươi ngàn! Chuyện này nói ra ngoài cũng không có người tin, bởi vì trong lịch sử của Đệ Cửu Tông căn bản không có chuyện như vậy phát sinh qua.
"Có lẽ là một hiểu lầm, là... xảy ra vấn đề rồi?"
"Có lẽ thật là trùng hợp, chứ không phải là một người..."
Trầm mặc không kéo dài bao lâu, tiếng chuông bậc thứ tư vang lên long trời lở đất, nổ vang bốn phương tám hướng, tiếng chuông này làm người run rẩy, làm trong mắt người khác lóe sáng kỳ dị, làm trong đầu người khác ù lên, cũng làm cho Yên Nhi vừa mới bay tới mở to mắt, tim đập rộn lên.
Tiếng chuông của bậc bốn mươi ngàn, quanh quẩn bốn phương tám hướng, trên bậc thang trên ngọn núi kia, phía sau Mạnh Hạo, những người bước chân vào núi này, muốn nhìn một chút đều hoang mang vứt bỏ, trong lòng bọn họ mơ hồ đã có đáp án.
Nhưng vẫn có một người, thân thể như luồng gió, cắn răng kiên trì truy kích!
Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng tốc độ Mạnh Hạo nhanh hơn, hai người một trước một sau, khi Mạnh Hạo đi tới bậc gần năm mươi ngàn, người này rốt cuộc xuất hiện ở vị trí bốn mươi ngàn, hắn thở hồng hộc, ở vị trí này, hắn cảm nhận được uy lực cực lớn, tuy rằng hắn cực hạn đã là bậc bốn mươi tám ngàn, có thể để hắn một hơi đi đến nơi này, với hắn đã là vô cùng gian nan.
Cũng may ở nơi này, hắn mơ hồ có thể thấy được ngoài bậc năm mươi ngàn, lúc này xuất hiện ở nơi đó... không phải một đám người, mà là một người!
Sau khi nhìn thấy nơi đó chỉ có một người, tu sĩ này hít sâu, trong đầu nổ vang ngập trời, cho dù sớm đã chuẩn bị nhưng hắn lúc này tinh thần vẫn chấn động, nhất là dọc con đường này, hắn cũng thế, những người khác cũng vậy, sớm đã chứng thực vốn là đồng môn thí luyện trong ngọn núi này, mà đáp án chiếm được cũng làm bọn họ không thể tin.
Nhưng lúc này tận mặt nhìn thấy, tinh thần hắn như sóng lớn cuồn cuộn, hô hấp dồn dập, muốn tiếp tục đi đến phía trước nhìn bộ dạng người này, Mạnh Hạo cất bước, đã đi đến bậc bốn mươi bảy ngàn, sau đó mười bước đến bậc bốn mươi tám ngàn, lại là mười bước đến bậc bốn mươi chín ngàn.
- Đây... đây... Tu sĩ kia phía sau hắn, lúc này hít sâu, hoảng sợ kinh thiên, hắn nhìn tốc độ của Mạnh Hạo, nhìn ung dung của Mạnh Hạo, hắn bỗng nhiên có dự cảm mãnh liệt, hôm nay tự mình nhìn thấy... chính là thiên kiêu trước nay chưa từng có trong cả Đệ Cửu Tông!
- Ngươi là ai!
Hắn dùng toàn bộ khí lực, hướng về Mạnh Hạo trước mười ngàn bậc, lớn tiếng gào thét.
Bước chân Mạnh Hạo chợt ngừng, có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn không nói chuyện, nhưng bộ dáng của hắn lại bị tu sĩ kia lập tức thấy được.
Sau khi nhìn đến, thân thể tu sĩ này chấn động mạnh, ấn tượng của người ngoài đối với Mạnh Hạo mơ hồ nhưng hắn năm đó từng chứng kiến độ kiếp của Mạnh Hạo, lúc này hoảng hốt một chút lập tức nhận ra thân phận của Mạnh Hạo.
- Phương Mộc... ngươi là Phương Mộc! ! Tinh thần tu sĩ này chấn động mãnh liệt, nỗi lòng bất ổn, tu vi hỗn loạn, không thể kiên trì ở nơi này, trong tiếng nổ vang, bị núi này trực tiếp dịch chuyển, ra ngoài núi.
Ngay khoảnh khắc hắn xuất hiện, lập tức phát ra thanh âm mãnh liệt nhất, thanh âm của hắn lúc này truyền khắp trong tai vô số tu sĩ ngoài ngọn núi.
- Ta thấy được là một người, không phải là một đám người, hắn là... Phương Mộc!
- Phương Mộc... mười năm từ phàm nhập tiên! Chính là hắn từ bậc thứ nhất trong thời gian ngắn ngủi đi đến gần bậc năm mươi ngàn! Tu sĩ này lớn tiếng gào thét, thanh âm quanh quẩn, truyền vào trong tai mỗi một tu sĩ bốn phía.
Tất cả mọi người trong chớp mắt, toàn bộ ngây ngẩn cả người, bao gồm Yên Nhi cũng trợn mắt há mồm, trong đầu của tất cả mọi người trong nháy mắt xuất hiện hai chữ Phương Mộc này.
Vô số thanh âm hút khí truyền ra, sau trầm mặc ngắn ngủi, chưa đợi đáy lòng bọn họ đón nhận cái tên này bùng phát truyền đến, trên Thương Mang Thai truyền ra... tiếng chuông bậc năm mươi ngàn! !
"Keng keng keng keng keng..."
Phong cách cổ xưa, rất nặng, tiếng chuông không gì sánh kịp, long trời lở đất, quanh quẩn bầu trời mặt đất, quanh quẩn trong tinh thần mọi người, dung hợp với tên hiện lên trong đầu bọn họ, trở thành thất truyền!
"Keng keng keng keng... Keng keng keng keng... Keng keng keng keng..." Tiếng chuông này đại biểu thần thánh trong dĩ vãng, thanh âm làm người hâm mộ, lúc này, dường như giống như người phàm đánh, giống như... ngươi muốn bao nhiêu sẽ được nghe bao nhiêu.
Tiếng chuông kéo dài này trong lịch sử cả Đệ Cửu Tông là chưa từng có, bao nhiêu năm rồi, chưa từng lúc nào trong thời gian ngắn tiếng chuông liên tiếp cùng nhau...
- Đây... đây... nguyên nhân là gì, xảy ra chuyện gì, nhiều tiếng chuông như vậy, bao nhiêu người gõ cùng nhau mới tạo thành đây?
- Nhưng... nhưng ta tại sao lại cảm thấy giống như hết thảy đều do một người tạo thành? Không phải quá trùng hợp... nhưng nếu là một người, chuyện này ngược với lẽ thường, ta thà rằng tin là trùng hợp cũng không tin thật sự là một người tạo thành.
Cảnh tượng này triệt để chấn động Đệ Cửu Tông, gần như tất cả tu sĩ đều bay ra, Tiên Cảnh cũng thế, Cổ Cảnh cũng vậy, đều dưới chấn động của tiếng chuông lập tức bay lên.
Rậm rạp chằng chịt, mấy chục triệu, hơn chục triệu tu sĩ từ bốn phương tám hướng Đệ Cửu Tông này gào thét thẳng tới Thương Mang Thai, còn có người thân thể không bay ra, thần thức lại tản ra, khóa định Thương Mang Thai.
Giữa không trung, Yên Nhi trợn mắt há hốc mồm, nghe tiếng chuông bên tai, nhìn bốn phía đột nhiên bay ra vô số thân ảnh, nàng có chút mờ mịt, lúc này, nàng ngược lại cảm thấy dường như cảnh tượng này không thể nào do sư tôn tạo thành.
So với bọn họ, những người thí luyện trên ngọn núi kia trở xuống mới là sợ hãi nhất. Toàn bộ bọn họ hô hấp dồn dập, ngơ ngác nhìn ngọn núi, tiếng chuông không ngừng bên tai, trong đầu bọn họ, lúc này lại trống rỗng, chỉ có một nghi vấn càng ngày càng mãnh liệt trong lòng bọn họ.
"Hắn là ai?"
"Ta cảm thấy hắn có chút quen mắt, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được hắn rốt cuộc là ai!"
Tất cả mọi người trong ngọn núi này đều chấn động tinh thần, trong Đệ Cửu Tông, trừ bỏ những trưởng lão cùng cường giả ngoài Đạo Cảnh, còn có một nhóm người bất vi sở động, những người này đều là con cưng của Đệ Cửu Tông, bọn họ yếu nhất, cũng một trong mười ngàn ở Thương Mang Phái.
Đối với biến hóa của Thương Mang Phái này, bọn họ không có hứng thú, trừ phi Mạnh Hạo có thể khiến cho bọn họ cảm nhận được uy hiếp, nếu không chẳng qua chỉ là trò khôi hài mà thôi.
- Không quản là một người gõ hay là nhiều người gõ, nếu có người quá năm mươi ngàn bậc còn có thể đi nhìn một chút, nếu không không có ý nghĩa.
- Có thể quá năm mươi ngàn bậc, nhưng liệt vào trước mười ngàn, bước qua bảy mươi ngàn bậc, cách liệt vị ba ngàn.
- Ngọn núi Thương Mang không coi vào đâu, có thể lên đỉnh, bước chân vào Thương Mang Thai mới coi là thiên kiêu, liệt vị trước trăm! Những người này, mỗi một người đều là thiên tư tuyệt luân, mỗi một người đã từng xông vào Thương Mang Thai này, đều dẫn đến chấn động không nhỏ, lúc này phong khinh vân đạm, không thèm để ý.
Bọn họ không hiếu kỳ, cũng không thèm để ý nhưng cũng có không ít người tò mò, trong nháy mắt từ trong đám người bay ra, bước chân vào ngọn núi Thương Mang Thai, người đi không nhiều không ít, cũng có mấy ngàn, mục đích của bọn họ không phải xông vào Thương Mang Thai mà là muốn tự mình đi nhìn một chút, đến cùng tiếng chuông kéo dài này là một đám người hay là... một người!
Nếu là một đám người thì không sao nhưng nếu là một người... Nghĩ tới đây, số lượng tu sĩ bước chân vào Thương Mang Thai, những người này đều là dừng lại ở bậc năm mươi ngàn trở xuống, dựa theo ý nghĩ của bọn họ, đuổi lên một người hoạc một đám tu sĩ của tiền phương dễ như trở bàn tay.
Còn vào lúc này, Mạnh Hạo đứng trên bậc thang mười ngàn, hắn từ từ nhắm hai mắt, thân thể dưới tiếng chuông kéo dài đang được thanh tẩy, loại thanh tẩy này đối với người khác chỉ là một đoạn thời gian cần kéo dài, nhưng đối với Mạnh Hạo lại là mười lần hít thở kéo dài.
Bởi vì thân thể hắn vốn đã là tư chất đến cực hạn, loại thanh tẩy này chỉ để hắn dệt hoa trên gấm thôi, tác dụng tuy có nhưng cũng không phải đặc biệt mãnh liệt.
"Coi như có thể, nhìn đến như vậy, tòa Thương Mang Thai này, ta trước đích thật là xem thường." Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra mong đợi, hắn đối với tiếng chuông lúc sau có hứng thú.
"Như vậy, ta nhanh một chút là được rồi." Mạnh Hạo cười cười, thân thể vụt qua, trong nháy mắt đi ra một bước... một trăm bậc! !
Mười bước một ngàn bậc, rất nhanh đến bậc mười một ngàn, bậc mười ba ngàn, bậc mười lăm ngàn, bậc mười tám ngàn, cho đến... bậc hai mươi ngàn!
Đối với Mạnh Hạo, bậc mười ngàn này chỉ là một trăm bước thôi, nhưng đối với tu sĩ trong bậc mười ngàn, bọn họ thấy được là một trận gió gào thét đi qua...
Khoảnh khắc Mạnh Hạo đáp trên bậc hai mươi ngàn, hai tiếng chuông vang lên ngập trời, tiếng chuông này không giống tiếng chuông trước, nặng hơn, nổ vang hơn, kinh thiên hơn, thăng trầm hơn!
Vô cùng rõ ràng, vừa truyền ra lập tức làm tất cả mọi người ngoài ngọn núi, tinh thần cũng theo đó mà nổ vang.
Những người xông vào ngọn núi kia, muốn đuổi kịp Mạnh Hạo, lúc này nhanh nhất của chỉ ở hơn bậc mười ngàn, thân thể của toàn bộ đều run lên, mở to mắt, không thể tin.
- Tiếng chuông bậc hai... hai mươi ngàn! !
- Một nén nhang, không được một nén nhang, chỉ là... chỉ là thời gian mấy chục người hít thở mà thôi, làm sao có thể xuất hiện tiếng chuông bậc hai mươi ngàn! ! !
Ngoài ngọn núi, tiếng động khiếp sợ như vậy, lại liên tiếp, tạo thành sóng âm, nổ vang bốn phương tám hướng.
Còn Mạnh Hạo nơi này, thân thể hơi chấn động một chút, cảm thụ được tiếng chuông quanh quẩn trong người, tạo thành chấn động cùng thanh tẩy, hai mắt của hắn sáng hơn, hắn cảm nhận được tu vi của mình đã sắp vào lằn ranh đột phá.
Hắn mỉm cười, cất bước đi lần nữa về phía trước, bậc hai mươi ba ngàn, bậc hai mươi bảy ngàn, cho đến... bậc ba mươi ngàn! !
Tiếng chuông lần nữa truyền ra, "ồ" lên một tiếng, thanh âm rung động từ lâu đã kinh thiên.
- Cái này... hôm nay đích thật là ngày lành, nhiều người đột phá như vậy, ha ha, ha ha... thật kỳ lạ... Những tiếng động nghị luận kia ban đầu còn vang vọng, nhưng rất nhanh đã an tĩnh trở lại, ngoài ngọn núi này, lúc này vô số tu sĩ, yên tĩnh như chết đều nhìn ngọn núi này.
Bọn họ cho dù ngu dốt đi nữa lúc này cũng đều hiểu, điều đó không có khả năng là một đám người đột phá, này nhất định là... một người! !
Nhưng bọn họ không dám nghĩ sâu, bởi vì nếu như qua thật tất cả tiếng chuông này đều là một người, như vậy... trình độ đáng sợ của chuyện này không cách nào hình dung.
Từ đầu đến cuối, cũng chỉ là thời gian mấy nén nhang, có người từ bậc đầu tiên đi tới... bậc ba mươi ngàn! Chuyện này nói ra ngoài cũng không có người tin, bởi vì trong lịch sử của Đệ Cửu Tông căn bản không có chuyện như vậy phát sinh qua.
"Có lẽ là một hiểu lầm, là... xảy ra vấn đề rồi?"
"Có lẽ thật là trùng hợp, chứ không phải là một người..."
Trầm mặc không kéo dài bao lâu, tiếng chuông bậc thứ tư vang lên long trời lở đất, nổ vang bốn phương tám hướng, tiếng chuông này làm người run rẩy, làm trong mắt người khác lóe sáng kỳ dị, làm trong đầu người khác ù lên, cũng làm cho Yên Nhi vừa mới bay tới mở to mắt, tim đập rộn lên.
Tiếng chuông của bậc bốn mươi ngàn, quanh quẩn bốn phương tám hướng, trên bậc thang trên ngọn núi kia, phía sau Mạnh Hạo, những người bước chân vào núi này, muốn nhìn một chút đều hoang mang vứt bỏ, trong lòng bọn họ mơ hồ đã có đáp án.
Nhưng vẫn có một người, thân thể như luồng gió, cắn răng kiên trì truy kích!
Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng tốc độ Mạnh Hạo nhanh hơn, hai người một trước một sau, khi Mạnh Hạo đi tới bậc gần năm mươi ngàn, người này rốt cuộc xuất hiện ở vị trí bốn mươi ngàn, hắn thở hồng hộc, ở vị trí này, hắn cảm nhận được uy lực cực lớn, tuy rằng hắn cực hạn đã là bậc bốn mươi tám ngàn, có thể để hắn một hơi đi đến nơi này, với hắn đã là vô cùng gian nan.
Cũng may ở nơi này, hắn mơ hồ có thể thấy được ngoài bậc năm mươi ngàn, lúc này xuất hiện ở nơi đó... không phải một đám người, mà là một người!
Sau khi nhìn thấy nơi đó chỉ có một người, tu sĩ này hít sâu, trong đầu nổ vang ngập trời, cho dù sớm đã chuẩn bị nhưng hắn lúc này tinh thần vẫn chấn động, nhất là dọc con đường này, hắn cũng thế, những người khác cũng vậy, sớm đã chứng thực vốn là đồng môn thí luyện trong ngọn núi này, mà đáp án chiếm được cũng làm bọn họ không thể tin.
Nhưng lúc này tận mặt nhìn thấy, tinh thần hắn như sóng lớn cuồn cuộn, hô hấp dồn dập, muốn tiếp tục đi đến phía trước nhìn bộ dạng người này, Mạnh Hạo cất bước, đã đi đến bậc bốn mươi bảy ngàn, sau đó mười bước đến bậc bốn mươi tám ngàn, lại là mười bước đến bậc bốn mươi chín ngàn.
- Đây... đây... Tu sĩ kia phía sau hắn, lúc này hít sâu, hoảng sợ kinh thiên, hắn nhìn tốc độ của Mạnh Hạo, nhìn ung dung của Mạnh Hạo, hắn bỗng nhiên có dự cảm mãnh liệt, hôm nay tự mình nhìn thấy... chính là thiên kiêu trước nay chưa từng có trong cả Đệ Cửu Tông!
- Ngươi là ai!
Hắn dùng toàn bộ khí lực, hướng về Mạnh Hạo trước mười ngàn bậc, lớn tiếng gào thét.
Bước chân Mạnh Hạo chợt ngừng, có chút kinh ngạc quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn không nói chuyện, nhưng bộ dáng của hắn lại bị tu sĩ kia lập tức thấy được.
Sau khi nhìn đến, thân thể tu sĩ này chấn động mạnh, ấn tượng của người ngoài đối với Mạnh Hạo mơ hồ nhưng hắn năm đó từng chứng kiến độ kiếp của Mạnh Hạo, lúc này hoảng hốt một chút lập tức nhận ra thân phận của Mạnh Hạo.
- Phương Mộc... ngươi là Phương Mộc! ! Tinh thần tu sĩ này chấn động mãnh liệt, nỗi lòng bất ổn, tu vi hỗn loạn, không thể kiên trì ở nơi này, trong tiếng nổ vang, bị núi này trực tiếp dịch chuyển, ra ngoài núi.
Ngay khoảnh khắc hắn xuất hiện, lập tức phát ra thanh âm mãnh liệt nhất, thanh âm của hắn lúc này truyền khắp trong tai vô số tu sĩ ngoài ngọn núi.
- Ta thấy được là một người, không phải là một đám người, hắn là... Phương Mộc!
- Phương Mộc... mười năm từ phàm nhập tiên! Chính là hắn từ bậc thứ nhất trong thời gian ngắn ngủi đi đến gần bậc năm mươi ngàn! Tu sĩ này lớn tiếng gào thét, thanh âm quanh quẩn, truyền vào trong tai mỗi một tu sĩ bốn phía.
Tất cả mọi người trong chớp mắt, toàn bộ ngây ngẩn cả người, bao gồm Yên Nhi cũng trợn mắt há mồm, trong đầu của tất cả mọi người trong nháy mắt xuất hiện hai chữ Phương Mộc này.
Vô số thanh âm hút khí truyền ra, sau trầm mặc ngắn ngủi, chưa đợi đáy lòng bọn họ đón nhận cái tên này bùng phát truyền đến, trên Thương Mang Thai truyền ra... tiếng chuông bậc năm mươi ngàn! !
"Keng keng keng keng keng..."
Phong cách cổ xưa, rất nặng, tiếng chuông không gì sánh kịp, long trời lở đất, quanh quẩn bầu trời mặt đất, quanh quẩn trong tinh thần mọi người, dung hợp với tên hiện lên trong đầu bọn họ, trở thành thất truyền!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.