Chương 230: Nguyệt hạ cố nhân ngôn!
Nhĩ Căn
01/07/2016
Nhưng gã… không tài nào
phản kháng, không còn sức mà giãy, thậm chí ngay cả lời đe dọa uy hiếp
cũng không thể nói ra. Lúc này cơ thể gã run rẩy, cơn đau kia khiến
Triệu Sơn Hà suy yếu như phàm nhân, mà đạo đài vỡ khiến tu vi gã hoàn
toàn mất hết.
- Dừng tay!
Một giọng nói run run truyền ra từ bên cạnh Hứa Thanh, đó là Tiết Vân Thúy. Ả toàn thân run run, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn dí mũi kiếm trong tay vào cổ Hứa Thanh, dường như chỉ cần đâm vào là có thể xuyên thủng cổ Hứa Thanh.
Ả nhìn Mạnh Hạo, với ả, Mạnh Hạo như hung thần ác sát, thủ đoạn tàn nhẫn của hắn khiến sắc mặt Tiết Vân Thúy không chút máu, tinh thần hoàn toàn suy sụp. Ả thậm chí không dám nhìn vào ánh mắt Mạnh Hạo, mà từ tận đáy lòng ả cảm thấy hối hận vô cùng. Nhưng nay tất cả đã quá muộn, ả chỉ mong đối phương có thể buông tha cho mình.
- Ngươi là Mạnh Hạo phải không, lúc trước ta thường nghe Hứa Thanh nói về Kháo Sơn Tông, nói về ngươi… Chuyện này chỉ là hiểu lầm, ta chỉ muốn rời khỏi nơi đây…
Giọng Tiết Vân Thúy cũng run rẩy, ả nhìn Mạnh Hạo, rõ ràng kiếm ở trong tay ả, mà kẻ sợ lại chính là ả.
- Trước kia ta là một tên thư sinh.
Mạnh Hạo bóp cổ Triệu Sơn Hà, ngẩng đầu liếc Tiết Vân Thúy một cái, thản nhiên nói.
- Từng có một năm, ta đọc được một quyển sách cổ mà nghe nói là truyền từ Đông Thổ Đại Đường, trên có miêu tả đủ mọi cách hành hình, trong đó có một loại, ta nhìn xong mà mấy ngày liền mơ thấy ác mộng.
Mạnh Hạo nhẹ nhàng nói, ánh mắt đầy chán ghét. Hắn giơ tay trái lên nắm lấy ngón tay Triệu Sơn Hà, từng tấc một, cho tới cánh tay, cho tới bắp tay, rồi bả vai, rồi tới thân thể, từng điểm, từng khối vỡ nát!
Loại đau đớn này khiến Triệu Sơn Hà vốn như hôn mê đi, nhưng có Mạnh Hạo ở đây thì gã không cách nào hôn mê được. Cứ thế một nén nhang, Mạnh Hạo bóp mạnh một cái, răng rắc, xương cổ Triệu Sơn Hà vỡ nát.
Từ đầu tới cuối, Triệu Sơn Hà không thể kêu la được gì, kể cả khi chết…
- Ngươi muốn chết thế nào, ta cho ngươi một cơ hội lựa chọn.
Mạnh Hạo buông tay, để mặc thi thể Triệu Sơn Hà ngã xuống đất, hắn quay sang nhìn Tiết Vân Thúy.
Sắc mặt Tiết Vân Thúy lại càng trắng bệch ra như người chết, thân thể run rẩy, ngay cả bàn tay cầm kiếm cũng run run. Ả nhìn Mạnh Hạo mà sự sợ hãi trong lòng đã đạt tới cực hạn, trở thành trận ác mộng ghê gớm nhất trong cuộc đời ả.
- Ngươi… Ngươi đừng có ép ta!!
Tiết Vân Thúy hét ầm lên, nhưng ả vừa hét lên như vậy thì mặt đất dưới chân ả lập tức nứt vỡ ra. Một chiếc dây mây màu đỏ sậm lập tức lao ra, quấn quanh người Tiết Vân Thúy, khiến ả còn chưa kịp vung kiếm thì cả người đã bị cuốn lùi ra sau bảy tám trượng, bị vung vẩy giữa không trung, lại khiến những dây mây khác kéo tới, cùng mở cái miệng to vờn quanh người Tiết Vân Thúy, giống như đang chảy nước miếng, chờ mệnh lệnh của Mạnh Hạo là sẽ cắn chết ả.
- Đừng giết ả…
Hứa Thanh giãy dụa đứng lên, nhìn Mạnh Hạo, khẽ nói.
- Ta muốn tự mình làm, bởi vì nhiều năm trước ta đã muốn cắt đầu lưỡi ả.
Hứa Thanh nghiến răng nghiến lợi, nhặt thanh kiếm của Tiết Vân Thúy rơi trên mặt đất lên, lúc quay lại thì dây mây quấn lấy Tiết Vân Thúy kia đã đưa ả tới trước mặt Hứa Thanh.
- Hứa sư muội… Ta…
Tiết Vân Thúy run rẩy nhìn Hứa Thanh, vội cầu xin.
Hứa Thanh sắc mặt lạnh như băng, nàng cầm kiếm đâm thẳng vào miệng Tiết Vân Thúy, chậm rãi quấy lên. Tiếng kêu thảm thiết của Tiết Vân Thúy vang lên.
- Nếu không thể phản kháng thì cứ nhắm mắt mà hưởng thụ cho đã đi nhé, ta có lời vẫn luôn muốn nói cho ngươi, ngươi mới là tiện nhân!
Hứa Thanh tới gần Tiết Vân Thúy, nhỏ giọng thì thầm vào tai ả, mà thanh kiếm trong tay vẫn đang chậm rãi quấy. Cho tới hơn mười hơi thở sau, Tiết Vân Thúy dần không giãy dụa nổi nữa thì nàng mới đâm sâu vào.
Hứa Thanh nhìn Tiết Vân Thúy, chậm rãi đâm kiếm vào, cho tới khi hoàn toàn xuyên qua đầu Tiết Vân Thúy, thế mới mặt mày tái nhợt lùi ra sau vài bước, ngơ ngẩn nhìn Tiết Vân Thúy khí tuyệt bỏ mình, im lặng không nói gì.
Mạnh Hạo nhìn Hứa sư tỷ, đi tới bên cạnh nàng, ngồi xuống. Về phần thi thể Tiết Vân Thúy thì đám dây mây bổ nhào tới, kéo thẳng vào trong lòng đất.
Lúc này trăng sáng treo cao, bốn phía yên tĩnh. Dao động đấu pháp nơi đây không tạo nên bất cứ sự chú ý nào, dù sao nơi được gọi là phúc địa này thật sự không hề nhỏ.
- Lần đầu?
Ánh trăng chiếu rọi bóng dáng Mạnh Hạo và Hứa Thanh, dường như muốn làm bóng của bọn họ chồng lên nhau.
Hứa Thanh trầm mặc một lát rồi gật đầu.
- Lần đầu giết người, lòng ta cũng phức tạp rất lâu.
Mạnh Hạo nhẹ giọng nói. Hắn nhìn vị Hứa sư tỷ trước mặt, từng cảnh tượng khi còn ở Kháo Sơn Tông dần hiện lên trong đầu.
Lúc này có làn gió thổi tới, xua tan mùi máu tanh nồng nơi đây, lại thổi tung mái tóc Hứa Thanh, phất lên khuôn mặt Mạnh Hạo, không biết là quấn lấy lông tơ trên mặt, hay là lòng gợn sóng.
- Là sau khi tông môn giải tán?
Hứa Thanh quay đầu lại nhìn Mạnh Hạo, khuôn mặt nàng dù tái nhợt nhưng vẫn tồn tại vẻ mỹ lệ khiến Mạnh Hạo phải ngưng mắt nhìn.
Mạnh Hạo vẫn nhớ năm đó khi tiễn Hứa sư tỷ về Đông Phong, hắn từng nhìn bóng nàng bước dần xa và nghĩ rằng, nếu có thể cưới nàng làm thê tử thì cũng không tồi.
Chỉ là hồi ức này đã cách mấy năm, nay nhìn lại thì dường như đã rất xa, đó chẳng qua chỉ là tâm tính thiếu niên, nói không rõ.
- Là lúc ở trong tông môn.
Mạnh Hạo cười đáp, hắn rất thả lỏng, dù đây tại nơi nguy hiểm thì cả người vẫn trầm tĩnh, dường như về tới Kháo Sơn Tông, về tới Đông Phong dưới ánh trăng năm đó.
- A?
Hứa Thanh sửng sốt, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo. Lúc này dường như nàng cũng quên dùng vẻ lạnh lùng che dấu, mà để lộ ra bản tâm mình.
Trong mắt Mạnh Hạo, vẻ ngơ ngác này lại đẹp đẽ biết bao, hoàn toàn khác hẳn với Hứa sư tỷ trong trí nhớ của hắn. Trong trí nhớ nàng luôn lạnh lẽo không thể chạm tới, nhưng nay vẻ ngơ ngác này lại vô cùng thân thiết.
Mạnh Hạo mỉm cười.
- Ta đột nhiên cảm thấy trước kia chưa từng hiểu sư tỷ.
Mạnh Hạo cười nhìn người con gái trước mặt. Hắn nay đã không còn là tên thư sinh năm đó, trải qua không ít chuyện, tuổi cũng tăng lên, cho dù là lịch duyệt hay tâm trí thì Mạnh Hạo đều đã trưởng thành quá nhiều, giờ phút này há lại không nhìn ra vẻ lạnh lùng của Hứa Thanh từ đầu tới cuối đều là cố ý làm ra.
Lúc này ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua người Hứa sư tỷ, xuyên qua y phục bị rách này thấy được da thịt trắng nõn nà. Đây không phải lần đầu hắn nhìn một nữ tử như vậy, nhưng không biết vì sao lúc nhìn Sở Ngọc Yên thì hắn có thể bình tĩnh, nhưng nay nhìn Hứa sư tỷ mà đôi mắt hắn dần lộ ra chút khác thường.
Ánh mắt Hứa sư tỷ với Mạnh Hạo chạm nhau, nàng lập tức quay đi, trái tim đập thình thịch, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng lại giả vờ như không có chuyện gì, chỉ là nàng nắm chặt lấy góc áo, như thế cũng cho thấy nàng nay đang rất khẩn trương.
Mạnh Hạo vội ho một tiếng, vỗ túi Càn Khôn lấy ra một bộ y phục choàng lên vai Hứa sư tỷ.
- Dừng tay!
Một giọng nói run run truyền ra từ bên cạnh Hứa Thanh, đó là Tiết Vân Thúy. Ả toàn thân run run, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn dí mũi kiếm trong tay vào cổ Hứa Thanh, dường như chỉ cần đâm vào là có thể xuyên thủng cổ Hứa Thanh.
Ả nhìn Mạnh Hạo, với ả, Mạnh Hạo như hung thần ác sát, thủ đoạn tàn nhẫn của hắn khiến sắc mặt Tiết Vân Thúy không chút máu, tinh thần hoàn toàn suy sụp. Ả thậm chí không dám nhìn vào ánh mắt Mạnh Hạo, mà từ tận đáy lòng ả cảm thấy hối hận vô cùng. Nhưng nay tất cả đã quá muộn, ả chỉ mong đối phương có thể buông tha cho mình.
- Ngươi là Mạnh Hạo phải không, lúc trước ta thường nghe Hứa Thanh nói về Kháo Sơn Tông, nói về ngươi… Chuyện này chỉ là hiểu lầm, ta chỉ muốn rời khỏi nơi đây…
Giọng Tiết Vân Thúy cũng run rẩy, ả nhìn Mạnh Hạo, rõ ràng kiếm ở trong tay ả, mà kẻ sợ lại chính là ả.
- Trước kia ta là một tên thư sinh.
Mạnh Hạo bóp cổ Triệu Sơn Hà, ngẩng đầu liếc Tiết Vân Thúy một cái, thản nhiên nói.
- Từng có một năm, ta đọc được một quyển sách cổ mà nghe nói là truyền từ Đông Thổ Đại Đường, trên có miêu tả đủ mọi cách hành hình, trong đó có một loại, ta nhìn xong mà mấy ngày liền mơ thấy ác mộng.
Mạnh Hạo nhẹ nhàng nói, ánh mắt đầy chán ghét. Hắn giơ tay trái lên nắm lấy ngón tay Triệu Sơn Hà, từng tấc một, cho tới cánh tay, cho tới bắp tay, rồi bả vai, rồi tới thân thể, từng điểm, từng khối vỡ nát!
Loại đau đớn này khiến Triệu Sơn Hà vốn như hôn mê đi, nhưng có Mạnh Hạo ở đây thì gã không cách nào hôn mê được. Cứ thế một nén nhang, Mạnh Hạo bóp mạnh một cái, răng rắc, xương cổ Triệu Sơn Hà vỡ nát.
Từ đầu tới cuối, Triệu Sơn Hà không thể kêu la được gì, kể cả khi chết…
- Ngươi muốn chết thế nào, ta cho ngươi một cơ hội lựa chọn.
Mạnh Hạo buông tay, để mặc thi thể Triệu Sơn Hà ngã xuống đất, hắn quay sang nhìn Tiết Vân Thúy.
Sắc mặt Tiết Vân Thúy lại càng trắng bệch ra như người chết, thân thể run rẩy, ngay cả bàn tay cầm kiếm cũng run run. Ả nhìn Mạnh Hạo mà sự sợ hãi trong lòng đã đạt tới cực hạn, trở thành trận ác mộng ghê gớm nhất trong cuộc đời ả.
- Ngươi… Ngươi đừng có ép ta!!
Tiết Vân Thúy hét ầm lên, nhưng ả vừa hét lên như vậy thì mặt đất dưới chân ả lập tức nứt vỡ ra. Một chiếc dây mây màu đỏ sậm lập tức lao ra, quấn quanh người Tiết Vân Thúy, khiến ả còn chưa kịp vung kiếm thì cả người đã bị cuốn lùi ra sau bảy tám trượng, bị vung vẩy giữa không trung, lại khiến những dây mây khác kéo tới, cùng mở cái miệng to vờn quanh người Tiết Vân Thúy, giống như đang chảy nước miếng, chờ mệnh lệnh của Mạnh Hạo là sẽ cắn chết ả.
- Đừng giết ả…
Hứa Thanh giãy dụa đứng lên, nhìn Mạnh Hạo, khẽ nói.
- Ta muốn tự mình làm, bởi vì nhiều năm trước ta đã muốn cắt đầu lưỡi ả.
Hứa Thanh nghiến răng nghiến lợi, nhặt thanh kiếm của Tiết Vân Thúy rơi trên mặt đất lên, lúc quay lại thì dây mây quấn lấy Tiết Vân Thúy kia đã đưa ả tới trước mặt Hứa Thanh.
- Hứa sư muội… Ta…
Tiết Vân Thúy run rẩy nhìn Hứa Thanh, vội cầu xin.
Hứa Thanh sắc mặt lạnh như băng, nàng cầm kiếm đâm thẳng vào miệng Tiết Vân Thúy, chậm rãi quấy lên. Tiếng kêu thảm thiết của Tiết Vân Thúy vang lên.
- Nếu không thể phản kháng thì cứ nhắm mắt mà hưởng thụ cho đã đi nhé, ta có lời vẫn luôn muốn nói cho ngươi, ngươi mới là tiện nhân!
Hứa Thanh tới gần Tiết Vân Thúy, nhỏ giọng thì thầm vào tai ả, mà thanh kiếm trong tay vẫn đang chậm rãi quấy. Cho tới hơn mười hơi thở sau, Tiết Vân Thúy dần không giãy dụa nổi nữa thì nàng mới đâm sâu vào.
Hứa Thanh nhìn Tiết Vân Thúy, chậm rãi đâm kiếm vào, cho tới khi hoàn toàn xuyên qua đầu Tiết Vân Thúy, thế mới mặt mày tái nhợt lùi ra sau vài bước, ngơ ngẩn nhìn Tiết Vân Thúy khí tuyệt bỏ mình, im lặng không nói gì.
Mạnh Hạo nhìn Hứa sư tỷ, đi tới bên cạnh nàng, ngồi xuống. Về phần thi thể Tiết Vân Thúy thì đám dây mây bổ nhào tới, kéo thẳng vào trong lòng đất.
Lúc này trăng sáng treo cao, bốn phía yên tĩnh. Dao động đấu pháp nơi đây không tạo nên bất cứ sự chú ý nào, dù sao nơi được gọi là phúc địa này thật sự không hề nhỏ.
- Lần đầu?
Ánh trăng chiếu rọi bóng dáng Mạnh Hạo và Hứa Thanh, dường như muốn làm bóng của bọn họ chồng lên nhau.
Hứa Thanh trầm mặc một lát rồi gật đầu.
- Lần đầu giết người, lòng ta cũng phức tạp rất lâu.
Mạnh Hạo nhẹ giọng nói. Hắn nhìn vị Hứa sư tỷ trước mặt, từng cảnh tượng khi còn ở Kháo Sơn Tông dần hiện lên trong đầu.
Lúc này có làn gió thổi tới, xua tan mùi máu tanh nồng nơi đây, lại thổi tung mái tóc Hứa Thanh, phất lên khuôn mặt Mạnh Hạo, không biết là quấn lấy lông tơ trên mặt, hay là lòng gợn sóng.
- Là sau khi tông môn giải tán?
Hứa Thanh quay đầu lại nhìn Mạnh Hạo, khuôn mặt nàng dù tái nhợt nhưng vẫn tồn tại vẻ mỹ lệ khiến Mạnh Hạo phải ngưng mắt nhìn.
Mạnh Hạo vẫn nhớ năm đó khi tiễn Hứa sư tỷ về Đông Phong, hắn từng nhìn bóng nàng bước dần xa và nghĩ rằng, nếu có thể cưới nàng làm thê tử thì cũng không tồi.
Chỉ là hồi ức này đã cách mấy năm, nay nhìn lại thì dường như đã rất xa, đó chẳng qua chỉ là tâm tính thiếu niên, nói không rõ.
- Là lúc ở trong tông môn.
Mạnh Hạo cười đáp, hắn rất thả lỏng, dù đây tại nơi nguy hiểm thì cả người vẫn trầm tĩnh, dường như về tới Kháo Sơn Tông, về tới Đông Phong dưới ánh trăng năm đó.
- A?
Hứa Thanh sửng sốt, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo. Lúc này dường như nàng cũng quên dùng vẻ lạnh lùng che dấu, mà để lộ ra bản tâm mình.
Trong mắt Mạnh Hạo, vẻ ngơ ngác này lại đẹp đẽ biết bao, hoàn toàn khác hẳn với Hứa sư tỷ trong trí nhớ của hắn. Trong trí nhớ nàng luôn lạnh lẽo không thể chạm tới, nhưng nay vẻ ngơ ngác này lại vô cùng thân thiết.
Mạnh Hạo mỉm cười.
- Ta đột nhiên cảm thấy trước kia chưa từng hiểu sư tỷ.
Mạnh Hạo cười nhìn người con gái trước mặt. Hắn nay đã không còn là tên thư sinh năm đó, trải qua không ít chuyện, tuổi cũng tăng lên, cho dù là lịch duyệt hay tâm trí thì Mạnh Hạo đều đã trưởng thành quá nhiều, giờ phút này há lại không nhìn ra vẻ lạnh lùng của Hứa Thanh từ đầu tới cuối đều là cố ý làm ra.
Lúc này ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua người Hứa sư tỷ, xuyên qua y phục bị rách này thấy được da thịt trắng nõn nà. Đây không phải lần đầu hắn nhìn một nữ tử như vậy, nhưng không biết vì sao lúc nhìn Sở Ngọc Yên thì hắn có thể bình tĩnh, nhưng nay nhìn Hứa sư tỷ mà đôi mắt hắn dần lộ ra chút khác thường.
Ánh mắt Hứa sư tỷ với Mạnh Hạo chạm nhau, nàng lập tức quay đi, trái tim đập thình thịch, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng lại giả vờ như không có chuyện gì, chỉ là nàng nắm chặt lấy góc áo, như thế cũng cho thấy nàng nay đang rất khẩn trương.
Mạnh Hạo vội ho một tiếng, vỗ túi Càn Khôn lấy ra một bộ y phục choàng lên vai Hứa sư tỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.