Chương 1440: Như Phong thủ sát
Nhĩ Căn
10/01/2017
Đồng thời gần như thần sắc của Mạnh Hạo biến hóa, Phàm Đông Nhi cùng với tu sĩ phía sau, còn có Bối Ngọc, còn có hai tên yêu tu tràn ngập sát cơ đều thần sắc đại biến.
Duy chỉ có Thể tu đại hán trong yêu tu thì thần sắc hắn như thường, không có phát hiện gì.Về phần những người khác, toàn bộ đều vào giờ khắc này, cảm nhận được vật chuẩn bị bên trong túi trữ vật của mình.
Mà trên mu bàn tay chín người bọn họ, vào giờ khắc này, xuất hiện ấn ký màu đỏ, giống như là tư cách nào đó!
- Chết tiệt!
Sắc mặt của Phàm Đông Nhi lập tức khó coi, những người khác đều như vậy. Hai tên yêu tu không đi trêu chọc Mạnh Hạo, mà là dừng lại thân thể, dùng hết thảy biện pháp, đi củng cố sự chuẩn bị của bản thân mình.
Hiển nhiên... Không chỉ có bản thân Mạnh Hạo dẫn những người khác đi vào Như Phong Giới này!
Đôi mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái, thân thể lập tức lui về phía sau. Thần niệm đưa vào bên trong túi trữ vật, không chần chờ chút nào, lập tức toàn bộ lần nữa phong ấn những yêu tu ca hát được Anh Vũ cùng Bì Đống bồi dưỡng.
Nhưng bất kể hắn phong ấn như thế nào, sau tiếng sấm thứ hai truyền ra, những yêu tu nọ như cũ phun ra máu tươi. Thân thể uể oải, phong ấn không ngờ không có tác dụng, cũng may Anh Vũ cùng Bì Đống thì không có gì đáng lo.
Mạnh Hạo nhíu mày, mắt thấy tiếng sấm sét thứ ba phủ xuống, lần này, hắn trực tiếp dùng Sinh Tử Cấm!
Ầm ầm ầm!
Những yêu tu bên trong túi trữ vật của hắn trong chớp mắt, đã bị Mạnh Hạo lấy sống chết làm cấm. Sấm sét truyền đến, bọn họ mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng lại vô ngại, trốn ra nguy hiểm bị mạt sát.
Nhưng... chỗ của Sở Ngọc Yên cùng Tô Yên thì không cách nào trốn ra. Hai cô gái phun ra máu tươi, nhất là Sở Ngọc Yên. Nàng vốn dĩ bị thương, thời khắc này tuy rằng khôi phục hơn phân nửa, nhưng dưới sấm sét mạt sát, thương thế dường như muốn nặng hơn.
Mà Sinh Tử Cấm, nếu sử dụng với các nàng sử, một khi sai lầm là tử vong, vả lại sau khi dùng thì Mạnh Hạo... không giải được!
Tô Yên còn khá hơn một chút, Mạnh Hạo có thể không lo. Nhưng Sở Ngọc Yên, hắn không làm được.
Ở chỗ của Mạnh Hạo như thế. Những người khác đồng dạng như vậy, sắc mặt của Phàm Đông Nhi tái nhợt. Nàng vỗ túi trữ vật, lập tức từ bên trong túi trữ vật của nàng, bất ngờ bay ra hai người. Hai người đó đều là thanh niên, thời khắc này thần sắc kinh hãi, dường như không nghĩ tới sẽ như vậy.
Tu sĩ phía sau Phàm Đông Nhi cũng đều rối rít chụp được túi trữ vật. Theo ba người này tới, lại có thêm 7, 8 người, đều là Cửu Hải Thần Giới đệ tử!
Bên phía Bối Ngọc cũng như vậy. Bên trong túi trữ vật của nàng bay ra hai vị lão ẩu, cũng là yêu tu. Tu vi không ngờ lại ở khoảng Cổ Cảnh tức diệt năm ngọn Hồn Đăng.
Mà hai tên yêu tu khác, bên người của bọn họ, vào giờ khắc này cũng đều xuất hiện bốn năm người.
Dõi mắt nhìn lại, những người này chung vào một chỗ, chỗ đó là chín vị, vượt ra khỏi quá nhiều. Nhưng vài người đó lại có một điểm giống nhau, tu vi của bọn họ... Không vượt qua Cổ Cảnh năm ngọn Hồn Đăng!
Có lẽ tu vi chân chính của bọn họ không phải như thế, nhưng ở chỗ này, giống như bị áp chế, không thể vượt qua Cổ Cảnh ngũ đăng, lại dưới một tiếng tiếng sấm sét nọ, bọn họ dường như sắp bị trừ đi.
- Tại sao có thể như vậy, bất đồng với quy tắc lần trước, rõ ràng hẳn là có thể mang những người khác hạ xuống, chỉ cần tu vi không vượt qua quá năm ngọn Hồn Đăng là được rồi!
- Chỉ cần không phải mang nhiều đặc biệt, Như Phong Giới này cũng sẽ không quá quấy rầy, nhưng lúc này đây, tại sao lại như thế!
Khi những người này rối rít kinh hô, đôi mắt của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái. Hắn cũng không nghĩ tới, những người này không ngờ mỗi một người đều mang nhiều như vậy đi vào chỗ này. Nghĩ đến chuyện này trước đó đám người Cửu Bà không có nói, thậm chí cũng không nhắc nhở, hắn trong trầm mặc, trái lại cũng không có gì oán trách.
- Ta đối Cửu Hải Thần Giới mà nói, vốn là người ngoài. Hết thảy trước đó, chẳng qua là một cuộc lợi dụng lẫn nhau thôi. Bọn họ cần cái thân phận Tự liệt này, mà ta cần ... Là mượn cái thân phận này để cường đại.
- Bọn họ chuẩn bị chuyện này bảo đảm, phòng ngừa ta mang gia tộc mọi người đi vào, ngược lại cũng coi là công bình.
Thân thể của Mạnh Hạo lui về phía sau, mày nhăn lại. Hắn có thể không để ý thái độ của Cửu Hải Thần Giới, nhưng đối với Sở Ngọc Yên bên trong túi trữ vật, nội tâm hắn lo lắng.
- Chín người là cực hạn... Như vậy... Chỉ cần khiến nhân số của quốc gia thứ chín hạ xuống giữ vững ở chín người, hẳn là có thể giải quyết vấn đề.
Đôi mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái, liếc nhìn ấn ký trên mu bàn tay, đã có hiểu rõ. Lại một tiếng sấm sét truyền đến, trừ phủ xuống chín người bình thường ra, tất cả người khác bị mang vào đều khoảnh khắc phun ra máu tươi. Thân thể của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới một người cụ bị ấn ký trong đó, hơn nữa còn là tên yêu tu trước đó có ý đồ ra tay với mình.
- Ấn ký này là chỗ mấu chốt, cụ bị ấn ký chính là cụ bị tư cách!
Mạnh Hạo tràn ngập sát cơ, thân ảnh như thiểm điện chạy ra, khi phất tay, lập tức thiên địa nổ ầm ầm. Dãy núi phủ xuống, quét ngang trấn áp về phía trước.
Bên ngoài tế đàn, hơn 10 ngàn tu sĩ quỳ lạy, trừ đám người Kiếm Đạo Tử, toàn bộ đều cúi đầu. Cho dù họ nghe nổ ầm ầm cùng từng thanh âm một, đều không nhìn chút nào.
Kiếm Đạo Tử trầm mặc, tuy rằng ngắm nhìn, nhưng chỗ sâu trong mắt lại có một chút ý châm chọc lóe qua chớp mắt. Mà mấy lão giả khác cũng đều toàn bộ trầm mặc.
Một màn giống như vậy không chỉ xuất hiện ở chỗ này. Tám quốc gia khác đều diễn ra như vậy, tất cả người tới, gần như đều mang những người khác đến, đều không phải là một mình.
Mà sự thay đổi quy tắc của Như Phong Giới hiển nhiên là khiến tất cả mọi người đều thất kinh. Dưới sự không chuẩn bị, theo sấm sét truyền đến, theo uy áp phủ xuống, những người bị mang vào đều thừa nhận nguy cơ, dường như không bị trừ đi, sẽ không ngưng lại.
Mà hỗn chiến, cũng bởi vậy triển khai, càng ngày càng nhiều người hiểu rõ, nhân số của mỗi một biển chỉ có thể là chín người!
Nếu không có đặc thù, không thể có thêm một vị!
Duy chỉ có bên phía biển thứ ba, vì Tuyết Nhi đến, không biết triển khai thủ đoạn gì, khiến cho sự tồn tại của nàng, dường như được phép.
Vừa mới phủ xuống, những tu sĩ của Sơn Hải Giới tới, trước hết tự thân khai chiến, giết chóc tràn ngập, trong từng tiếng thiên lôi, nổ ầm ầm ngập trời.
- Nếu phủ xuống giới này, Như Phong Giới nhỏ nhoi đổ nát không diệt nổi lão phu, cùng lắm thì lão phu rời đi!
Trên sa mạc Tế Đàn của quốc gia thứ chín, một lão giả bị mang đến, thời khắc này rống giận. Toàn thân ông ta tràn ngập tui vi Tức diệt năm ngọn Hồn Đăng, thân thể chợt bay lên, chạy thẳng tới bên ngoài Tế đàn.
Theo ông ta bay ra, trên Tế Đàn cũng có một vài người lục tục bay lên, sắp chạy ra khỏi nơi này. Nhưng ngay khi thân thể của lão giả thoát khỏi Tế đàn, trên bầu trời, bên trong bầu trời, trực tiếp phủ xuống một tia chớp.
Tia chớp nọ là vỡ nát, nhưng lại ẩn chứa quy tắc, ẩn chứa căn nguyên. Tốc độ cực nhanh, không thể né tránh, trực tiếp rơi vào trên người lão giả. Trong tiếng nổ ầm ầm, lão giả nọ ngay cả tư cách phát ra hét thảm cũng không có, thân thể trong nháy mắt hình thần câu diệt, trực tiếp trở thành tro bụi.
Một màn này, lập tức khiến những người khác hít ngược một hơi. Mấy tu sĩ muốn bay ra cũng thẳng thừng dừng lại, thần sắc hoảng sợ.
Đôi mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái, mỉm cười.
- Ta thích nơi này.
Khi hắn nói, tay phải nhấc lên, dãy núi nổ ầm ầm, cũng có cái đầu Huyết Yêu biến ảo, trực tiếp triển khai chém giết. Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, thân thể hắn hóa thành đại bàng màu vàng, lóe lên một cái, trực tiếp bóp nát đầu yêu tu trước mặt. Khi hắn xoay người, tay phải nâng lên nắm tay, dưới Diệt Sinh Quyền, đánh vào trước người hai tên tu sĩ rống giận phía sau bị mang vào.
Rõ ràng là rơi vào hư vô, nhưng hai tên yêu tu lại phun ra máu tươi. Thân thể ầm một tiếng, một người trong đó trực tiếp nổ tung, chia năm xẻ bảy. Người còn lại thì bị thẳng thừng đánh ra Tế đàn, không đợi gã trở về, một tia chớp rơi xuống từ bầu trời, trực tiếp diệt sát người này.
Cùng lúc đó, một luồng khí màu đỏ xuất hiện từ trong cơ thể yêu tu tử vong. Đôi mắt của Mạnh Hạo chớp động, bắt lại, đưa vào bên trong túi trữ vật, dưới sự dẫn đường cố ý của hắn, sáp nhập vào trên mu bàn tay Sở Ngọc Yên, hóa thành một cái ấn ký, khiến cho Sở Ngọc Yên tiêu tán hết nguy cơ, thu được tư cách. Mạnh Hạo càng đưa ra đại lượng đan dược, trợ giúp nàng khôi phục.
- Mạnh Hạo, ngươi muốn làm gì?
Phàm Đông Nhi lập tức phát ra tiếng thê lương, trên Tế Đàn hiện giờ một mảnh hỗn loạn. Theo Mạnh Hạo triển khai giết chóc, những tu sĩ cùng yêu tu lớn tuổi, hiển nhiên đều đoán được quy tắc của Như Phong Giới giờ này, đều xuất thủ.
- Ngươi còn không nhìn ra sao, hạ xuống nơi đây, chỉ cho phép chín người, ngươi không giết bọn họ... bọn họ cũng sẽ giết ngươi. Bởi vì nơi này... mặc kệ người nào chết, chỉ phải sống còn dư lại chín người là được rồi.
- Mà ngươi nếu không ra tay, như vậy... bị thương chính là những người bị mang vào, bọn họ dưới sấm sét, sẽ càng ngày càng yếu. Cho nên... đường ra duy nhất của bọn họ chính là giết chúng ta, thay vào đó!
Mạnh Hạo vung tay phải lên, lập tức thần hỏa tiên mạch bạo phát, nơi đi qua, ngọn lửa ngập trời, giết chóc vô tận.
Gần như đồng thời lời nói của Mạnh Hạo truyền ra, phía sau Phàm Đông Nhi, hai tên thanh niên bất ngờ ra tay, không phải đánh chết Phàm Đông Nhi, mà là xuất thủ về phía ba tu sĩ lấy phương thức bình thường phủ xuống.
Tiếng nổ ầm ầm vang dội, Phàm Đông Nhi cũng không thể ngăn trở. Yêu tu cũng được, tu sĩ cũng được, cục diện hỗn loạn, lần nữa mãnh liệt. Bên phía Bối Ngọc cũng có lo lắng. Hai vị lão ẩu bên caạh nàng vào thời khắc này cũng đều ánh mắt bất thiện, khi ra tay, càng tàn nhẫn hơn.
Bởi vì... Những người bị mang vào, bọn họ càng lo lắng, sấm sét không ngừng truyền ra. Mỗi một đạo tiếng sấm, đều sẽ làm cho bọn họ bị thương, giống như kiếm treo ở đỉnh đầu bọn họ!
Bọn họ cũng đều thấy được ấn ký màu đỏ trên mu bàn tay của đám người Mạnh Hạo, đã nhận ra người cụ bị ấn ký, không bị thiên lôi làm thương tổn. Họ cũng đều rối rít hiểu rõ, nếu bọn họ không nhanh chóng thu được danh ngạch, như vậy bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Tiếng hét thảm thê lương không ngừng truyền ra, giết chóc điên cuồng. Nhân số càng ít, cơ hội còn sống lại càng lớn. Dưới áp lực như vậy, trong nguy cấp sống chết, không phải ngươi chết, chính là ta sống!
- Không nên oán ta, ta cũng không muốn như vậy, nhưng... Ta muốn sống tiếp!
Yêu tu trước đề xuất khiến mọi người đều tự vận, chết trong tay yêu tu bị hắn mang vào. Trước khi chết, hắn nghe được thanh âm lạnh lùng của đồng bạn, cũng nhìn thấy khoảnh khắc mình tử vong, trên mu bàn tay đồng bạn của hắn, xuất hiện thêm một cái ấn ký màu đỏ.
- Giết!
Tu sĩ trước đó hạ xuống phía sau Phàm Đông Nhi, cũng có người chết trong đồng bạn, cho đến khi chết. Hắn mở to hai mắt, dường như đang mờ mịt, đang hối hận.
Thanh âm thê lương truyền ra, nổ ầm ầm không ngừng, khiến cho trên Tế Đàn này, nhân số càng ngày càng ít. Nhưng tiếng sấm nọ lại càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng dày đặc!
Đăng bởi: admin
Duy chỉ có Thể tu đại hán trong yêu tu thì thần sắc hắn như thường, không có phát hiện gì.Về phần những người khác, toàn bộ đều vào giờ khắc này, cảm nhận được vật chuẩn bị bên trong túi trữ vật của mình.
Mà trên mu bàn tay chín người bọn họ, vào giờ khắc này, xuất hiện ấn ký màu đỏ, giống như là tư cách nào đó!
- Chết tiệt!
Sắc mặt của Phàm Đông Nhi lập tức khó coi, những người khác đều như vậy. Hai tên yêu tu không đi trêu chọc Mạnh Hạo, mà là dừng lại thân thể, dùng hết thảy biện pháp, đi củng cố sự chuẩn bị của bản thân mình.
Hiển nhiên... Không chỉ có bản thân Mạnh Hạo dẫn những người khác đi vào Như Phong Giới này!
Đôi mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái, thân thể lập tức lui về phía sau. Thần niệm đưa vào bên trong túi trữ vật, không chần chờ chút nào, lập tức toàn bộ lần nữa phong ấn những yêu tu ca hát được Anh Vũ cùng Bì Đống bồi dưỡng.
Nhưng bất kể hắn phong ấn như thế nào, sau tiếng sấm thứ hai truyền ra, những yêu tu nọ như cũ phun ra máu tươi. Thân thể uể oải, phong ấn không ngờ không có tác dụng, cũng may Anh Vũ cùng Bì Đống thì không có gì đáng lo.
Mạnh Hạo nhíu mày, mắt thấy tiếng sấm sét thứ ba phủ xuống, lần này, hắn trực tiếp dùng Sinh Tử Cấm!
Ầm ầm ầm!
Những yêu tu bên trong túi trữ vật của hắn trong chớp mắt, đã bị Mạnh Hạo lấy sống chết làm cấm. Sấm sét truyền đến, bọn họ mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng lại vô ngại, trốn ra nguy hiểm bị mạt sát.
Nhưng... chỗ của Sở Ngọc Yên cùng Tô Yên thì không cách nào trốn ra. Hai cô gái phun ra máu tươi, nhất là Sở Ngọc Yên. Nàng vốn dĩ bị thương, thời khắc này tuy rằng khôi phục hơn phân nửa, nhưng dưới sấm sét mạt sát, thương thế dường như muốn nặng hơn.
Mà Sinh Tử Cấm, nếu sử dụng với các nàng sử, một khi sai lầm là tử vong, vả lại sau khi dùng thì Mạnh Hạo... không giải được!
Tô Yên còn khá hơn một chút, Mạnh Hạo có thể không lo. Nhưng Sở Ngọc Yên, hắn không làm được.
Ở chỗ của Mạnh Hạo như thế. Những người khác đồng dạng như vậy, sắc mặt của Phàm Đông Nhi tái nhợt. Nàng vỗ túi trữ vật, lập tức từ bên trong túi trữ vật của nàng, bất ngờ bay ra hai người. Hai người đó đều là thanh niên, thời khắc này thần sắc kinh hãi, dường như không nghĩ tới sẽ như vậy.
Tu sĩ phía sau Phàm Đông Nhi cũng đều rối rít chụp được túi trữ vật. Theo ba người này tới, lại có thêm 7, 8 người, đều là Cửu Hải Thần Giới đệ tử!
Bên phía Bối Ngọc cũng như vậy. Bên trong túi trữ vật của nàng bay ra hai vị lão ẩu, cũng là yêu tu. Tu vi không ngờ lại ở khoảng Cổ Cảnh tức diệt năm ngọn Hồn Đăng.
Mà hai tên yêu tu khác, bên người của bọn họ, vào giờ khắc này cũng đều xuất hiện bốn năm người.
Dõi mắt nhìn lại, những người này chung vào một chỗ, chỗ đó là chín vị, vượt ra khỏi quá nhiều. Nhưng vài người đó lại có một điểm giống nhau, tu vi của bọn họ... Không vượt qua Cổ Cảnh năm ngọn Hồn Đăng!
Có lẽ tu vi chân chính của bọn họ không phải như thế, nhưng ở chỗ này, giống như bị áp chế, không thể vượt qua Cổ Cảnh ngũ đăng, lại dưới một tiếng tiếng sấm sét nọ, bọn họ dường như sắp bị trừ đi.
- Tại sao có thể như vậy, bất đồng với quy tắc lần trước, rõ ràng hẳn là có thể mang những người khác hạ xuống, chỉ cần tu vi không vượt qua quá năm ngọn Hồn Đăng là được rồi!
- Chỉ cần không phải mang nhiều đặc biệt, Như Phong Giới này cũng sẽ không quá quấy rầy, nhưng lúc này đây, tại sao lại như thế!
Khi những người này rối rít kinh hô, đôi mắt của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái. Hắn cũng không nghĩ tới, những người này không ngờ mỗi một người đều mang nhiều như vậy đi vào chỗ này. Nghĩ đến chuyện này trước đó đám người Cửu Bà không có nói, thậm chí cũng không nhắc nhở, hắn trong trầm mặc, trái lại cũng không có gì oán trách.
- Ta đối Cửu Hải Thần Giới mà nói, vốn là người ngoài. Hết thảy trước đó, chẳng qua là một cuộc lợi dụng lẫn nhau thôi. Bọn họ cần cái thân phận Tự liệt này, mà ta cần ... Là mượn cái thân phận này để cường đại.
- Bọn họ chuẩn bị chuyện này bảo đảm, phòng ngừa ta mang gia tộc mọi người đi vào, ngược lại cũng coi là công bình.
Thân thể của Mạnh Hạo lui về phía sau, mày nhăn lại. Hắn có thể không để ý thái độ của Cửu Hải Thần Giới, nhưng đối với Sở Ngọc Yên bên trong túi trữ vật, nội tâm hắn lo lắng.
- Chín người là cực hạn... Như vậy... Chỉ cần khiến nhân số của quốc gia thứ chín hạ xuống giữ vững ở chín người, hẳn là có thể giải quyết vấn đề.
Đôi mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái, liếc nhìn ấn ký trên mu bàn tay, đã có hiểu rõ. Lại một tiếng sấm sét truyền đến, trừ phủ xuống chín người bình thường ra, tất cả người khác bị mang vào đều khoảnh khắc phun ra máu tươi. Thân thể của Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, chạy thẳng tới một người cụ bị ấn ký trong đó, hơn nữa còn là tên yêu tu trước đó có ý đồ ra tay với mình.
- Ấn ký này là chỗ mấu chốt, cụ bị ấn ký chính là cụ bị tư cách!
Mạnh Hạo tràn ngập sát cơ, thân ảnh như thiểm điện chạy ra, khi phất tay, lập tức thiên địa nổ ầm ầm. Dãy núi phủ xuống, quét ngang trấn áp về phía trước.
Bên ngoài tế đàn, hơn 10 ngàn tu sĩ quỳ lạy, trừ đám người Kiếm Đạo Tử, toàn bộ đều cúi đầu. Cho dù họ nghe nổ ầm ầm cùng từng thanh âm một, đều không nhìn chút nào.
Kiếm Đạo Tử trầm mặc, tuy rằng ngắm nhìn, nhưng chỗ sâu trong mắt lại có một chút ý châm chọc lóe qua chớp mắt. Mà mấy lão giả khác cũng đều toàn bộ trầm mặc.
Một màn giống như vậy không chỉ xuất hiện ở chỗ này. Tám quốc gia khác đều diễn ra như vậy, tất cả người tới, gần như đều mang những người khác đến, đều không phải là một mình.
Mà sự thay đổi quy tắc của Như Phong Giới hiển nhiên là khiến tất cả mọi người đều thất kinh. Dưới sự không chuẩn bị, theo sấm sét truyền đến, theo uy áp phủ xuống, những người bị mang vào đều thừa nhận nguy cơ, dường như không bị trừ đi, sẽ không ngưng lại.
Mà hỗn chiến, cũng bởi vậy triển khai, càng ngày càng nhiều người hiểu rõ, nhân số của mỗi một biển chỉ có thể là chín người!
Nếu không có đặc thù, không thể có thêm một vị!
Duy chỉ có bên phía biển thứ ba, vì Tuyết Nhi đến, không biết triển khai thủ đoạn gì, khiến cho sự tồn tại của nàng, dường như được phép.
Vừa mới phủ xuống, những tu sĩ của Sơn Hải Giới tới, trước hết tự thân khai chiến, giết chóc tràn ngập, trong từng tiếng thiên lôi, nổ ầm ầm ngập trời.
- Nếu phủ xuống giới này, Như Phong Giới nhỏ nhoi đổ nát không diệt nổi lão phu, cùng lắm thì lão phu rời đi!
Trên sa mạc Tế Đàn của quốc gia thứ chín, một lão giả bị mang đến, thời khắc này rống giận. Toàn thân ông ta tràn ngập tui vi Tức diệt năm ngọn Hồn Đăng, thân thể chợt bay lên, chạy thẳng tới bên ngoài Tế đàn.
Theo ông ta bay ra, trên Tế Đàn cũng có một vài người lục tục bay lên, sắp chạy ra khỏi nơi này. Nhưng ngay khi thân thể của lão giả thoát khỏi Tế đàn, trên bầu trời, bên trong bầu trời, trực tiếp phủ xuống một tia chớp.
Tia chớp nọ là vỡ nát, nhưng lại ẩn chứa quy tắc, ẩn chứa căn nguyên. Tốc độ cực nhanh, không thể né tránh, trực tiếp rơi vào trên người lão giả. Trong tiếng nổ ầm ầm, lão giả nọ ngay cả tư cách phát ra hét thảm cũng không có, thân thể trong nháy mắt hình thần câu diệt, trực tiếp trở thành tro bụi.
Một màn này, lập tức khiến những người khác hít ngược một hơi. Mấy tu sĩ muốn bay ra cũng thẳng thừng dừng lại, thần sắc hoảng sợ.
Đôi mắt của Mạnh Hạo lóe lên một cái, mỉm cười.
- Ta thích nơi này.
Khi hắn nói, tay phải nhấc lên, dãy núi nổ ầm ầm, cũng có cái đầu Huyết Yêu biến ảo, trực tiếp triển khai chém giết. Tiếng nổ ầm ầm vang vọng, thân thể hắn hóa thành đại bàng màu vàng, lóe lên một cái, trực tiếp bóp nát đầu yêu tu trước mặt. Khi hắn xoay người, tay phải nâng lên nắm tay, dưới Diệt Sinh Quyền, đánh vào trước người hai tên tu sĩ rống giận phía sau bị mang vào.
Rõ ràng là rơi vào hư vô, nhưng hai tên yêu tu lại phun ra máu tươi. Thân thể ầm một tiếng, một người trong đó trực tiếp nổ tung, chia năm xẻ bảy. Người còn lại thì bị thẳng thừng đánh ra Tế đàn, không đợi gã trở về, một tia chớp rơi xuống từ bầu trời, trực tiếp diệt sát người này.
Cùng lúc đó, một luồng khí màu đỏ xuất hiện từ trong cơ thể yêu tu tử vong. Đôi mắt của Mạnh Hạo chớp động, bắt lại, đưa vào bên trong túi trữ vật, dưới sự dẫn đường cố ý của hắn, sáp nhập vào trên mu bàn tay Sở Ngọc Yên, hóa thành một cái ấn ký, khiến cho Sở Ngọc Yên tiêu tán hết nguy cơ, thu được tư cách. Mạnh Hạo càng đưa ra đại lượng đan dược, trợ giúp nàng khôi phục.
- Mạnh Hạo, ngươi muốn làm gì?
Phàm Đông Nhi lập tức phát ra tiếng thê lương, trên Tế Đàn hiện giờ một mảnh hỗn loạn. Theo Mạnh Hạo triển khai giết chóc, những tu sĩ cùng yêu tu lớn tuổi, hiển nhiên đều đoán được quy tắc của Như Phong Giới giờ này, đều xuất thủ.
- Ngươi còn không nhìn ra sao, hạ xuống nơi đây, chỉ cho phép chín người, ngươi không giết bọn họ... bọn họ cũng sẽ giết ngươi. Bởi vì nơi này... mặc kệ người nào chết, chỉ phải sống còn dư lại chín người là được rồi.
- Mà ngươi nếu không ra tay, như vậy... bị thương chính là những người bị mang vào, bọn họ dưới sấm sét, sẽ càng ngày càng yếu. Cho nên... đường ra duy nhất của bọn họ chính là giết chúng ta, thay vào đó!
Mạnh Hạo vung tay phải lên, lập tức thần hỏa tiên mạch bạo phát, nơi đi qua, ngọn lửa ngập trời, giết chóc vô tận.
Gần như đồng thời lời nói của Mạnh Hạo truyền ra, phía sau Phàm Đông Nhi, hai tên thanh niên bất ngờ ra tay, không phải đánh chết Phàm Đông Nhi, mà là xuất thủ về phía ba tu sĩ lấy phương thức bình thường phủ xuống.
Tiếng nổ ầm ầm vang dội, Phàm Đông Nhi cũng không thể ngăn trở. Yêu tu cũng được, tu sĩ cũng được, cục diện hỗn loạn, lần nữa mãnh liệt. Bên phía Bối Ngọc cũng có lo lắng. Hai vị lão ẩu bên caạh nàng vào thời khắc này cũng đều ánh mắt bất thiện, khi ra tay, càng tàn nhẫn hơn.
Bởi vì... Những người bị mang vào, bọn họ càng lo lắng, sấm sét không ngừng truyền ra. Mỗi một đạo tiếng sấm, đều sẽ làm cho bọn họ bị thương, giống như kiếm treo ở đỉnh đầu bọn họ!
Bọn họ cũng đều thấy được ấn ký màu đỏ trên mu bàn tay của đám người Mạnh Hạo, đã nhận ra người cụ bị ấn ký, không bị thiên lôi làm thương tổn. Họ cũng đều rối rít hiểu rõ, nếu bọn họ không nhanh chóng thu được danh ngạch, như vậy bọn họ hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Tiếng hét thảm thê lương không ngừng truyền ra, giết chóc điên cuồng. Nhân số càng ít, cơ hội còn sống lại càng lớn. Dưới áp lực như vậy, trong nguy cấp sống chết, không phải ngươi chết, chính là ta sống!
- Không nên oán ta, ta cũng không muốn như vậy, nhưng... Ta muốn sống tiếp!
Yêu tu trước đề xuất khiến mọi người đều tự vận, chết trong tay yêu tu bị hắn mang vào. Trước khi chết, hắn nghe được thanh âm lạnh lùng của đồng bạn, cũng nhìn thấy khoảnh khắc mình tử vong, trên mu bàn tay đồng bạn của hắn, xuất hiện thêm một cái ấn ký màu đỏ.
- Giết!
Tu sĩ trước đó hạ xuống phía sau Phàm Đông Nhi, cũng có người chết trong đồng bạn, cho đến khi chết. Hắn mở to hai mắt, dường như đang mờ mịt, đang hối hận.
Thanh âm thê lương truyền ra, nổ ầm ầm không ngừng, khiến cho trên Tế Đàn này, nhân số càng ngày càng ít. Nhưng tiếng sấm nọ lại càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng dày đặc!
Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.