Chương 640: Răng nanh gãy! (3)
Nhĩ Căn
14/07/2016
Mặc Tử hết cả hồn vía, đầu óc quay cuồng, lảo đảo lui người ra phía sau.
- Bỏ quyền!
Trong lòng lão tràn ngập sợ hãi, trước nguy cơ mất mạng đang tới gần, lão dồn sức thét lên. Theo tiếng lão vừa nói ra, kim quang bắt đầu vây quanh thân thể lão, chỉ chờ một lực kéo là lão sẽ bị lôi ra khỏi đài kim quang.
Con Ứng Long kia lập tức lại rít gào, thân mình trong nháy mắt giống như vị thiêu đốt, lửa lớn ngập trời, lao thẳng tới phía Mặc Tử. Trong khoảnh khắc thân thể Mặc Tử được kéo ra ngoài, nửa thân hình của Ứng Long, lại đánh thẳng lên kim quang, nhưng bị chắn lại.
- Mạnh mỗ muốn giết người! Ai cũng không thể ngăn!
Mạnh Hạo lạnh lùng nói, hắn đưa một ngón tay chạm vào kim quang, đồ đằng Thanh Mộc ở mi tâm của hắn lập tức có biến hóa. Sau đó, thân thể hắn xuất hiện hư ảnh Thanh Mộc. Một luồng hơi thở tràn ngập lực lượng của thuộc tính mộc lan ra, theo chỗ chạm ngón tay của Mạnh Hạo, mà dung nhập vào kim quang.
Kim quang này do thuộc tính mộc và kim tạo thành. Một khắc này, dưới tác dụng của lực lượng Thanh Mộc, kim quang thế nhưng lại vặn vẹo, làm cho Ứng Long lan tràn một cách quỷ dị ra ngoài. Vào lúc Mặc Tử cho rằng mình thoát chết rồi, chỉ vừa khẽ thở phào một cái, thì thế giới của lão đã biến thành màu đen.
Đó là đầu của Ứng Long đã há miệng, nuốt Mặc Tử một cái!
Một tiếng rắc vang lên, lại có tiếng Mặc Tử la lên thảm thiết, nhưng chỉ một tiếng là ngừng hẳn. Thân thể lão đã bị Ứng Long trực tiếp cắn đứt đoạn, hơn nửa thân thể lão ở ngoài và còn gần nửa thân thể của lão ở trong miệng Ứng Long đều ầm ầm nổ bung, tan tành.
Một màn này giống như cái răng nanh bị bẻ gãy!
Lúc này Ứng Long mới tiêu tan đi, nhưng một màn vừa rồi của nó đã gây ra oanh động. Ở bên ngoài kim quang, năm bộ lạc Ô Thần cùng xôn xao kinh hãi.
- Cái này... Đây là Đại Tư Long!
- Con rồng kia là rồng gì? Trước giờ chưa từng thấy loại dị yêu như vậy!
- Thậm chí ngay cả Tổ Quang cũng không thể ngăn cản. Mặc Tử còn bỏ quyền rồi mà vẫn bị giết chết!
Năm đại bộ lạc chấn động, gần như mọi ánh mắt của bốn bộ lạc kia đều tập trung nhìn về phía Ô Đạt bộ.
Tộc công của Ô Đạt bộ ngây người ra, hô hấp dồn dập, tế tự bầu trời ở cạnh đấy quay sang, nhìn tộc công. Hai người bọn họ nhìn nhau, đều thấy rõ vẻ kinh hãi trong mắt đối phương.
- Đại Tư Long!
Hai người nhìn vào mắt nhau đều thấy được cùng một ý nghĩ.
- Chắc hẳn trước kia hắn bị thương, nên con dị yêu Đại Tư Long của hắn cũng chỉ có thể Hóa hình, mà không thể hiện ra bản thể thật sự.
Cũng không riêng gì hai người bọn họ có cách nghĩ như vậy, mà những Tộc công và tế tự của các bộ lạc ở bốn phía, trong lúc này, đều có ý nghĩ như vậy.
Vị Đại trưởng lão của Ô Đạt bộ lúc này cũng hít vào một ngụm khí, lão ta nhìn về phía Mạnh Hạo cũng không còn dám bày ra sự khinh thị hay địch ý, mà là cái nhìn xem trọng với những người ngang hàng mình.
Ô Linh thở dồn dập, sắc mặt nàng ta vì kích động mà đỏ lên, nắm chặt nắm đấm. Nàng ta hiểu rằng, Mạnh đại sư sẽ là chỗ dựa lớn nhất giúp tỷ đệ hai người họ, quật khởi trong bộ lạc.
Ô Trần thì nhìn Mạnh Hạo đầy cuồng nhiệt, lúc này trong mắt gã, Mạnh Hạo giống như thiên uy, là người mà gã tôn sùng nhất trong đời mình.
Còn có đại hán do Thiên Phương thú hóa thành cũng mở to mắt, lẩm bẩm vài câu không rõ.
Người ở bên ngoài phản ứng mạnh như thế, lại càng không cần phải nói tới tế tự của các bộ lạc đang ở trên đài cao. Cổ Lạp đứng ở đó hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt y hiện lên chút bi ai, nhưng gã cũng cam chịu số phận rồi. Nhân vật cường đại như vậy, bản thân gã không trêu chọc nổi, lúc này không có lựa chọn nào khác chỉ có thể chấp nhận số phận. Nhưng đồng thời gã cũng có chút vui mừng.
- Thiếu chủ cường đại rồi! Đi theo hắn đối với mình cũng là một lựa chọn không tệ!
Cổ Lạp đảo mắt suy nghĩ, gã bắt đầu cân nhắc mình nên lập công như thế nào, để thể hiện mình trong mắt thiếu chủ, để bản thân không còn là tên nuôi dưỡng dị yêu tầm thường nữa.
Nhưng ngay vào lúc mọi người vẫn còn đang chấn động với cảnh tượng vừa rồi, thì đột nhiên lão thái bà với lão già tóc bạc và lão Tư Long ăn mặc như lão đánh cá ở trên đài kim quang, không hẹn mà cùng ra tay một lúc. Đám dị yêu của bọn họ theo lệnh mà thét gào, bay thẳng đến chỗ hư ảnh Ứng Long đang tan biến của Mạnh Hạo.
Ánh mắt ba người này lộ vẻ tham lam, bọn họ là Tư Long, có thể nhìn ra một ít mánh khóe. Nên bọn họ cho rằng, dị yêu hình rồng của Mạnh Hạo có vấn đề, nó không tồn tại được lâu nên mới phải biến mất, nếu giết chết Mạnh Hạo, thì bọn họ có thể tha hồ chia chác tất cả dị yêu mà Mạnh Hạo đang có.
- Đây là một Đại Tư Long bị thương, lực lượng Đại Tư Long chỉ còn lại ở một mức nhất định. Có thể... không giống như trong truyền thuyết, Đại Tư Long chân chính là không thể bị giết chết.
- Một Đại Tư Long bị thương, đối với chúng ta mà nói chính là một lần cơ duyên!
Đám người lão thái bà trong nháy mắt ra tay, hiển nhiên là đã đạt được nhận thức chung. Về phần Cổ Lạp, đối với các Tư Long khách khanh khác của năm đại bộ lạc Ô Thần mà nói, thì do thời gian y đến ngắn ngủi, còn chưa hiểu biết lẫn nhau, nên lần hành động này, ba người bọn họ không nói cho y biết.
Lúc ba người kia hành động thì Mạnh Hạo lập tức xoay người, ánh mắt hắn lộ ra sự lạnh lẽo đầy chết chóc. Mạnh Hạo nâng tay phải lên, đồ đằng Vô Mục tằm trên mu bàn tay, lập tức biến ảo ra tơ tằm, vờn quanh người Mạnh Hạo thành một vùng tơ tằm kín mít.
Tiếng nổ động trời vang lên, Mạnh Hạo vẫn đứng im không nhúc nhích, mặc cho dị yêu của ba Tư Long kia tấn công. Trong khoảng thời gian ngắn, máu tươi văng khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết mãnh liệt vang lên. Người ở bên ngoài nhìn vào, cũng chỉ có thể nhìn thấy một vùng máu me bao trùm.
- Vô sỉ!
Ô Linh vẻ mặt lo lắng, tức giận mắng. Các tộc nhân của Ô Đạt bộ cũng đều phẫn nộ. Tộc công, tế tự và cả Đại trưởng lão đều biến sắc. Ba người bọn họ cùng bay ra, muốn đi cứu viện, nhưng lại bị Tộc công và tế tự của những bộ lạc khác liên thủ ngăn cản.
Cùng lúc đó, Cổ Lạp trên đài cao thấy thế thì cũng biến sắc, y không do dự mà lệnh cho bầy dị yêu của mình, bay thẳng đến chỗ ba tên Tư Long kia.
Ở thời khắc mấu chốt, một tiếng nổ kinh trời vang lên, chỗ Mạnh Hạo đứng trước đó, trong tiếng nổ, bỗng nhiên cũng truyền ra âm thanh vù vù. Đó là do tơ tằm ở trên không trung đang xoay tròn với tốc độ cực nhanh tạo ta tiếng rít. Trong thanh âm này, tơ tằm mạnh mẽ vọt ra phía ngoài, tầng tầng lớp lớp quét ngang bốn phía, máu tươi phun ra, tiếng kêu thảm cũng vang lên, thân thể tất cả dị yêu ở gần Mạnh Hạo trong phạm vi tầm mười trượng, đều lập tức bị cắt đoạn.
Trong mùi máu tanh tràn ngập, Mạnh Hạo từng bước đi ra khỏi biển máu, tơ tằm vẫn vờn quanh thân thể hắn. Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn ba vị Tư Long kia đang tái cả mặt, mà không ngừng lui về phía sau.
- Bỏ quyền!
Trong lòng lão tràn ngập sợ hãi, trước nguy cơ mất mạng đang tới gần, lão dồn sức thét lên. Theo tiếng lão vừa nói ra, kim quang bắt đầu vây quanh thân thể lão, chỉ chờ một lực kéo là lão sẽ bị lôi ra khỏi đài kim quang.
Con Ứng Long kia lập tức lại rít gào, thân mình trong nháy mắt giống như vị thiêu đốt, lửa lớn ngập trời, lao thẳng tới phía Mặc Tử. Trong khoảnh khắc thân thể Mặc Tử được kéo ra ngoài, nửa thân hình của Ứng Long, lại đánh thẳng lên kim quang, nhưng bị chắn lại.
- Mạnh mỗ muốn giết người! Ai cũng không thể ngăn!
Mạnh Hạo lạnh lùng nói, hắn đưa một ngón tay chạm vào kim quang, đồ đằng Thanh Mộc ở mi tâm của hắn lập tức có biến hóa. Sau đó, thân thể hắn xuất hiện hư ảnh Thanh Mộc. Một luồng hơi thở tràn ngập lực lượng của thuộc tính mộc lan ra, theo chỗ chạm ngón tay của Mạnh Hạo, mà dung nhập vào kim quang.
Kim quang này do thuộc tính mộc và kim tạo thành. Một khắc này, dưới tác dụng của lực lượng Thanh Mộc, kim quang thế nhưng lại vặn vẹo, làm cho Ứng Long lan tràn một cách quỷ dị ra ngoài. Vào lúc Mặc Tử cho rằng mình thoát chết rồi, chỉ vừa khẽ thở phào một cái, thì thế giới của lão đã biến thành màu đen.
Đó là đầu của Ứng Long đã há miệng, nuốt Mặc Tử một cái!
Một tiếng rắc vang lên, lại có tiếng Mặc Tử la lên thảm thiết, nhưng chỉ một tiếng là ngừng hẳn. Thân thể lão đã bị Ứng Long trực tiếp cắn đứt đoạn, hơn nửa thân thể lão ở ngoài và còn gần nửa thân thể của lão ở trong miệng Ứng Long đều ầm ầm nổ bung, tan tành.
Một màn này giống như cái răng nanh bị bẻ gãy!
Lúc này Ứng Long mới tiêu tan đi, nhưng một màn vừa rồi của nó đã gây ra oanh động. Ở bên ngoài kim quang, năm bộ lạc Ô Thần cùng xôn xao kinh hãi.
- Cái này... Đây là Đại Tư Long!
- Con rồng kia là rồng gì? Trước giờ chưa từng thấy loại dị yêu như vậy!
- Thậm chí ngay cả Tổ Quang cũng không thể ngăn cản. Mặc Tử còn bỏ quyền rồi mà vẫn bị giết chết!
Năm đại bộ lạc chấn động, gần như mọi ánh mắt của bốn bộ lạc kia đều tập trung nhìn về phía Ô Đạt bộ.
Tộc công của Ô Đạt bộ ngây người ra, hô hấp dồn dập, tế tự bầu trời ở cạnh đấy quay sang, nhìn tộc công. Hai người bọn họ nhìn nhau, đều thấy rõ vẻ kinh hãi trong mắt đối phương.
- Đại Tư Long!
Hai người nhìn vào mắt nhau đều thấy được cùng một ý nghĩ.
- Chắc hẳn trước kia hắn bị thương, nên con dị yêu Đại Tư Long của hắn cũng chỉ có thể Hóa hình, mà không thể hiện ra bản thể thật sự.
Cũng không riêng gì hai người bọn họ có cách nghĩ như vậy, mà những Tộc công và tế tự của các bộ lạc ở bốn phía, trong lúc này, đều có ý nghĩ như vậy.
Vị Đại trưởng lão của Ô Đạt bộ lúc này cũng hít vào một ngụm khí, lão ta nhìn về phía Mạnh Hạo cũng không còn dám bày ra sự khinh thị hay địch ý, mà là cái nhìn xem trọng với những người ngang hàng mình.
Ô Linh thở dồn dập, sắc mặt nàng ta vì kích động mà đỏ lên, nắm chặt nắm đấm. Nàng ta hiểu rằng, Mạnh đại sư sẽ là chỗ dựa lớn nhất giúp tỷ đệ hai người họ, quật khởi trong bộ lạc.
Ô Trần thì nhìn Mạnh Hạo đầy cuồng nhiệt, lúc này trong mắt gã, Mạnh Hạo giống như thiên uy, là người mà gã tôn sùng nhất trong đời mình.
Còn có đại hán do Thiên Phương thú hóa thành cũng mở to mắt, lẩm bẩm vài câu không rõ.
Người ở bên ngoài phản ứng mạnh như thế, lại càng không cần phải nói tới tế tự của các bộ lạc đang ở trên đài cao. Cổ Lạp đứng ở đó hít vào một ngụm khí lạnh, ánh mắt y hiện lên chút bi ai, nhưng gã cũng cam chịu số phận rồi. Nhân vật cường đại như vậy, bản thân gã không trêu chọc nổi, lúc này không có lựa chọn nào khác chỉ có thể chấp nhận số phận. Nhưng đồng thời gã cũng có chút vui mừng.
- Thiếu chủ cường đại rồi! Đi theo hắn đối với mình cũng là một lựa chọn không tệ!
Cổ Lạp đảo mắt suy nghĩ, gã bắt đầu cân nhắc mình nên lập công như thế nào, để thể hiện mình trong mắt thiếu chủ, để bản thân không còn là tên nuôi dưỡng dị yêu tầm thường nữa.
Nhưng ngay vào lúc mọi người vẫn còn đang chấn động với cảnh tượng vừa rồi, thì đột nhiên lão thái bà với lão già tóc bạc và lão Tư Long ăn mặc như lão đánh cá ở trên đài kim quang, không hẹn mà cùng ra tay một lúc. Đám dị yêu của bọn họ theo lệnh mà thét gào, bay thẳng đến chỗ hư ảnh Ứng Long đang tan biến của Mạnh Hạo.
Ánh mắt ba người này lộ vẻ tham lam, bọn họ là Tư Long, có thể nhìn ra một ít mánh khóe. Nên bọn họ cho rằng, dị yêu hình rồng của Mạnh Hạo có vấn đề, nó không tồn tại được lâu nên mới phải biến mất, nếu giết chết Mạnh Hạo, thì bọn họ có thể tha hồ chia chác tất cả dị yêu mà Mạnh Hạo đang có.
- Đây là một Đại Tư Long bị thương, lực lượng Đại Tư Long chỉ còn lại ở một mức nhất định. Có thể... không giống như trong truyền thuyết, Đại Tư Long chân chính là không thể bị giết chết.
- Một Đại Tư Long bị thương, đối với chúng ta mà nói chính là một lần cơ duyên!
Đám người lão thái bà trong nháy mắt ra tay, hiển nhiên là đã đạt được nhận thức chung. Về phần Cổ Lạp, đối với các Tư Long khách khanh khác của năm đại bộ lạc Ô Thần mà nói, thì do thời gian y đến ngắn ngủi, còn chưa hiểu biết lẫn nhau, nên lần hành động này, ba người bọn họ không nói cho y biết.
Lúc ba người kia hành động thì Mạnh Hạo lập tức xoay người, ánh mắt hắn lộ ra sự lạnh lẽo đầy chết chóc. Mạnh Hạo nâng tay phải lên, đồ đằng Vô Mục tằm trên mu bàn tay, lập tức biến ảo ra tơ tằm, vờn quanh người Mạnh Hạo thành một vùng tơ tằm kín mít.
Tiếng nổ động trời vang lên, Mạnh Hạo vẫn đứng im không nhúc nhích, mặc cho dị yêu của ba Tư Long kia tấn công. Trong khoảng thời gian ngắn, máu tươi văng khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết mãnh liệt vang lên. Người ở bên ngoài nhìn vào, cũng chỉ có thể nhìn thấy một vùng máu me bao trùm.
- Vô sỉ!
Ô Linh vẻ mặt lo lắng, tức giận mắng. Các tộc nhân của Ô Đạt bộ cũng đều phẫn nộ. Tộc công, tế tự và cả Đại trưởng lão đều biến sắc. Ba người bọn họ cùng bay ra, muốn đi cứu viện, nhưng lại bị Tộc công và tế tự của những bộ lạc khác liên thủ ngăn cản.
Cùng lúc đó, Cổ Lạp trên đài cao thấy thế thì cũng biến sắc, y không do dự mà lệnh cho bầy dị yêu của mình, bay thẳng đến chỗ ba tên Tư Long kia.
Ở thời khắc mấu chốt, một tiếng nổ kinh trời vang lên, chỗ Mạnh Hạo đứng trước đó, trong tiếng nổ, bỗng nhiên cũng truyền ra âm thanh vù vù. Đó là do tơ tằm ở trên không trung đang xoay tròn với tốc độ cực nhanh tạo ta tiếng rít. Trong thanh âm này, tơ tằm mạnh mẽ vọt ra phía ngoài, tầng tầng lớp lớp quét ngang bốn phía, máu tươi phun ra, tiếng kêu thảm cũng vang lên, thân thể tất cả dị yêu ở gần Mạnh Hạo trong phạm vi tầm mười trượng, đều lập tức bị cắt đoạn.
Trong mùi máu tanh tràn ngập, Mạnh Hạo từng bước đi ra khỏi biển máu, tơ tằm vẫn vờn quanh thân thể hắn. Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn ba vị Tư Long kia đang tái cả mặt, mà không ngừng lui về phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.