Ngã Dục Phong Thiên

Chương 357: Ta không chơi nữa!

Nhĩ Căn

06/07/2016

- Lần thứ ba, ta muốn cắn lần thứ ba!

Lần này tên mập trực tiếp dùng tới mười thành công lực, sau khi một miếng cắn xuống, đầu óc gã ong lên một tiếng, răng nanh của gã ở trên viên đan dược này gần như là do ma sát mà sinh ra tia lửa.

Lực cắn từ viên đan dược này bắn ngược lại, giống như có người dùng răng nanh của gã mà cắn xuống răng gã. Loại cảm giác này khó có thể hình dung được, nhưng lại làm cho thân thể tên mập phát run lên, sắc mặt gã trở nên trắng bệch, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

- Ngươi xem ta đã nói là giữ lời đấy nhé, ha ha, ta đổ mồ hôi là muốn giả bộ cho giống một chút thôi…Đây là lần thứ tư, tiểu tử, sau lần này, có thể tiểu gia ta sẽ không cho ngươi nữa đâu.

Tên mập cố nén đau mở miệng, hàm hồ lớn tiếng nói.

Nhưng mà những người ở bốn phía xung quanh há lại có thể nhìn không ra manh mối, cả một đám vẻ mặt cổ quái, hiển nhiên là đều đã nhìn ra. Giờ phút này trong lòng tên mập đang rất rối rắm, vẻ mặt của những tên đệ tử Kim Hàn Tông kia cũng đều có chút quái dị, bọn họ đều hiểu rất rõ Lý Phú Quý.

Ngay cả Sơn Cửu cũng nheo hai mắt lại, nhíu mày trầm ngâm.

Trước mắt bao nhiêu người, trong mắt tên mập lộ ra tia quyết đoán, lần này gã lại sử dụng tất cả vốn liếng, thay đổi một bên răng nanh, hung hăng cắn xuống viên đan dược kia một miếng.

- Con bà nó chứ, ta không tin là không thể cắn vỡ nó.

Một tiếng răng rắc vang lên, răng của tên mập trực tiếp đâm thủng viên đan dược, đâm thật sâu vào. Nhưng trong một chớp mắt, khi răng nanh đâm vào trong viên đan dược, một vị vừa tanh vừa thối, đã thế lại cay xè, kỳ lạ vô cùng, một loại chất lỏng thật khó có thể hình dung này từ trong lỗ nhỏ bị đâm thủng, toàn bộ đều phun vào miệng tên mập.

Điều này khiến cho chỉ sau một cái chớp mắt, sắc mặt tên mập liền trắng bệch ra, thân thể gã run lên, hai mắt trợn trừng. Thậm chí chỉ sau một chớp mắt, hai mắt gã đều đã đỏ ngầu, có đầy nước mắt đảo quanh, đầu óc gã ong ong, giờ phút này giống như tất cả linh hổn của gã đều đã bay đi, cảm giác trong miệng không thể nào hình dung nổi.

- Ngươi… ngươi.

Thân thể tên mập run lên, khuôn mặt tái nhợt, thân thể lập tức không thể khống chế nổi nhảy dựng lên, chỉ suýt nữa thì gã phun ngụm đan dược kia từ trong miệng ra, nhưng khi mắt nhìn thấy bốn phía mọi người đều nhìn gã, gã đành ngậm chặt miệng, gắng hết sức đem đám đan dược đang muốn phun từ trong miệng ra, cố gắng nuốt trở lại.



Quá trình này nhìn thì như là đơn giản, nhưng đối với tên mập mà nói, thì giống như là đã trải qua một hồi ác mộng. Toàn thân gã mồ hôi không ngừng đổ ra, chảy xuống ròng ròng, thối gã không sợ, tanh gã cũng không sợ, duy nhất gã chỉ có sợ cay.

Loại cảm giác đầy miệng như muốn bốc lửa này, làm cho gã gần như muốn phát cuồng.

Nội tâm Mạnh Hạo càng thêm áy náy, chuyện tên mập sợ cay thì vẫn là từ năm đó ở Kháo Sơn tông tên mập ngẫu nhiên chính mình nói ra, cho nên khi vừa mới rồi luyện đan, Mạnh Hạo liền cho thêm mấy vị dược thảo có thể sinh ra loại vị cay xè kỳ lạ vào….

Dù sao viên thuốc này của hắn thật sự cũng không phải là một mẩu da lột hoàn chỉnh của miếng mỡ đông, chỉ là bột da vụn dán lại cùng một chỗ. Tuy rằng trên lý thuyết, chỉ cần dán lại cũng đủ để không bị dập nát, nhưng Mạnh Hạo cũng lo lắng, răng nanh tên mập vượt quá tưởng tượng, cho nên mới phải phòng ngừa vạn nhất, cho thêm vào một chút … vị cay vào.

- Vẫn còn một lần, ngươi… tiểu tử ngươi… ngươi hãy chờ ta, lúc này, ta muốn đem viên đan dược này cắn nát.

Tên mập dừng một lúc lâu, giờ đây sắc mặt mới ửng hồng, gã gắt gao nhìn Mạnh Hạo chằm chằm, hàm hồ mở miệng, lưỡi của gã đã không còn có tri giác gì nữa, đầu óc thì ong ong lên.

Giờ phút này, bốn phía đều yên tĩnh, tất cả mọi người đều lấy vẻ mặt cổ quái nhìn cảnh tượng này.

Lâm Hải Long mở to mắt, An Tại Hải bên cạnh cũng sửng sốt cười khổ lắc đầu.

- Càng sâu càng cay.

Mạnh Hạo không đành lòng khi tên mập đang muốn cắn miếng thứ năm, hắn vội vàng nhắc nhở gã một câu.

Câu nói này rơi vào trong tai tên mập, giống như một tiếng sét giữa trời quang, nó lập tức làm cho tên mập giật mình một cái, run cầm cập nhưng lại sợ không dám cắn nữa. Trên mặt lại càng lộ ra bộ dạng ấm ức, một bộ dáng không muốn tiếp tục chơi nữa. Cảnh tượng này khiến cho mọi người xung quanh dù trước đây cảm thấy mặt mũi tên mập đáng ghét, nay cũng đều cảm thấy không đành lòng.

- Ngươi muốn làm gì?

Tên mập giống như muốn khóc lên.

- Ta…



Mạnh Hạo càng tỏ ra áy náy, thở dài.

- Ta không chơi nữa.

Tên mập đem viên đan dược này nhổ ra, nhưng không nhổ ra được, bởi vì viên đan dược đã bị hàm răng của gã xuyên thấu một lỗ nhỏ, nên bị mắc lại ở mặt trên, không nhổ ra được.

Tên mập vội vàng lấy tay cố gắng kéo viên đan dược từ trên hàm răng xuống, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đã mang theo mấy phần sợ hãi, gã vội vàng ném đan dược ra, sau khi được Mạnh Hạo tiếp được, gã lập tức chạy nhanh về phía Kim Hàn Tông.

Giờ phút này đôi môi cùng với đầu lưỡi của gã đều đã hoàn toàn mất đi tri giác, lời nói mơ hồ hơn, gương mặt lại càng đỏ hồng, mồ hôi chảy xuống ròng ròng. Nhưng cái loại cảm giác này kích thích đầu óc của gã lại vẫn luôn tồn tại, khiến cho tên mập nước mắt lưng tròng, ấm ức đến cực điểm, giống như chỉ cần gã mở mệng là sẽ phun ra lửa.

Trong nháy mắt bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, cảnh tượng nghịch chuyển này, vượt ra ngoài dự kiến của mọi người, chẳng ai ngờ rằng Lý Phú Quý này lại sợ cay đến như thế. Nhưng dù sao thì tu sĩ cũng không phải là phàm nhân, loại vị giác này là hoàn toàn có thể né tránh, một khi đã như vậy, lại vẫn có thể làm cho tên mập không thể thừa nhận, như vậy có thể tưởng tượng, vấn đề là ở trên viên đan dược này.

- Đây là loại độc cay gì, mà có thể có hiệu quả như thế.

- Loại đan dược này nhất định là có thể so với độc đan, thậm chí so với độc đan còn cường liệt hơn vô số lần.

- Viên thuốc này… viên thuốc này thật kỳ dị.

Trong khoảnh khắc mọi ánh mắt đều được tập trung vào đan dược trong tay Mạnh Hạo, trên viên đan dược này có hai hàng dấu răng, có một chỗ thì tồn tại một cái lỗ nhỏ, hiển nhiên đó là chỗ đã bị tên mập cắn nát, vả lại viên đan dược này đã không còn là một hình tròn nữa, mà là bẹp.

Nhưng vô luận như thế nào thì viên thuốc này cũng không bị dập nát.

Rất nhanh tất cả những ánh mắt trên viên thuốc đều đã đồng loạt rơi vào trên mặt Mạnh Hạo, Đan Đông nhất mạch, Tử Khí nhất mạch, lại còn có Kim Hàn Tông, tất cả mọi người nơi đây, trong một cái chớp mắt toàn bộ đều nhìn Mạnh Hạo.

Đủ lọai biểu cảm, có phức tạp, có cười gượng, có hâm mộ, chỉ trong một cái chớp mắt này, nơi đây tất cả mọi người đều nhận thức con người Mạnh Hạo, đều từ trong đáy lòng hạ quyết tâm, ngày sau khi nuốt vào đan dược do người này luyện chế nhất định phải cẩn thận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook