Ngã Dục Phong Thiên

Chương 221: Thân ảnh trong đám người!(2) .

Nhĩ Căn

01/07/2016

Ở phía xa, phiêu phù trên không là ba cái la bàn kim sắc rộng tới ngàn trượng, cũng tùy theo đó mà lao tới.

Ba người ngồi khoanh chân trên la bàn đó có hai nam một nữ. Ngoài Trần trưởng lão ra thì hai người khác lại có bộ dạng trung niên, ba người thần sắc lạnh lùng, tỏa ra dao động tu vi thuộc Kết Đan, vừa xuất hiện lập tức thu hút mọi ánh mắt.

Còn phía sau ba mặt la bàn màu vàng này còn có một mặt đảo ngược hơi nhỏ một chút, chỉ có mấy la bàn màu tím lớn trăm trượng. Trên la bàn ấy bất chợt có một lão giả áo tím khoanh chân ngồi xuống.

Trên mặt lão giả này có một cái bớt màu đen khiến bộ dáng tiên phong đạo cốt ban đầu bị phá hoại. Thoạt nhìn có chút dữ tợn, nhưng lúc người này xuất hiện lại làm cho trời tám phương trời đất như tối sầm lại.

Nhưng ánh mắt Mạnh Hạo cũng không phải là nhìn về phía lão giả này, mà là nhìn về la bàn lớn sau thân ảnh ấy trong mấy trăm tu sĩ một cô gái thân ảnh mịch lạc.

Lúc nhìn cô gái này, Mạnh Hạo nghĩ đến dưới ánh trăng năm đó, thân ảnh ngoái đầu nhìn lại ấy, bên tai như vang lại thanh âm năm đó.

- Ta đã đi qua Dưỡng Đan phường, viên Dưỡng Nhan Đan đầu tiên mà ngươi tặng cho ta không phải ngươi đổi.

Hứa sư tỷ.

- Tử La Lão Tổ!

- Không nghĩ tới lần này dẫn đội của Thanh La Tông lại là lão quái Nguyên Anh Tử La Lão Tổ, nghe đồn sát khí của người này rất nặng, năm xưa lúc lập anh cũng danh chấn Nam Vực, một người trong một đêm mà diệt cả tam tông!

- Nghe đồn Thanh La Tông đã tới hiểm địa tới năm lần, cũng để lại không ít người đóng lại ở đó. Hôm nay là lần thứ sáu, hơn nữa lại còn có quy mô lớn như vậy, khó trách tông phái này mạnh như vậy, là một trong ngũ đại tông môn của Nam Vực!

Lúc này Mạnh Hạo không chỉ nghe được thanh âm truyền lại từ tứ phía kia, mà còn cảm nhận được uy áp sau khi xuất hiện của lão giả mặc tử bào. Nhưng ánh mắt của hắn vẫn dừng lại ở phía xa, nhắm thẳng lên người một nữ tử đang đứng trong đám tu sĩ ở phía sau lão giả này, trên một chiếc la bàn lớn chừng ba ngàn trượng, màu vàng.

Nàng ấy mặc một bộ trường sam thanh sắc, khuôn mặt tái nhợt, không chút huyết sắc nào, khiến cho tính tình thanh lãnh của nàng ấy lạ càng băng hàn hơn, chỉ là... Mạnh Hạo lại cảm nhận được, nàng ấy đây là muốn che dấu nội tâm yếu ớt của bản thân.



- Hứa sư tỷ...

Mạnh Hạo khẽ thì thào, ngay khi hắn nhìn thấy nàng, trái tim hắn cuối cùng cũng thả lỏng ra, chỉ là hai người tuy không quá xa nhau, nhưng ở giữa có quá nhiều sự ngăn cách, chẳng khác nào gần trong gang tấc mà xa tận chân trời hết.

Đúng lúc này, Mạnh Hạo nhíu mày, bởi hắn nhận ra bên cạnh Hứa sư tỷ, có một vị nữ tử xinh đẹp, trong mắt đầy vẻ châm chọc, tựa như đang chỉ trích gì đó, mà Hứa sư tỷ lại chỉ cúi đầu, cũng không dám trả lời, sắc mặt nàng ấy càng thêm tái nhợt hơn.

Một tia hàn mang hiện lên trong mắt Mạnh Hạo..

Trên la bàn mà Hứa sư tỷ đứng, chí ít cũng có hơn trăm đệ tử Thanh La Tông, tu vi cũng không cao, hiển nhiên đều là đệ tử bình thường, không phải là thiên kiêu của tông môn.

Trên la bàn, có một pho tượng khá lớn, chỉ một màu đen, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được đây là một kẻ ở trần, sau lưng có một đôi hắc dực đang dang rộng, khiến cho pho tượng kia thoạt trông đã thấy quỷ dị rồi..

Nhất là trên đỉnh đầu của nó có một chiếc mũ chóp cáo, càng không hợp với bộ dáng của nó.

Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi, nhưng Mạnh Hạo lại có được linh thức mạnh hơn tu sĩ cùng giai, có thể nhận ra được pho tượng này không phải là vật chết, mà nó vẫn luôn hô hấp thổ nạp bình thường.

Mỗi một lần hô hấp kia, thì từng đợt khí tức vô hình từ phía thiên linh của hơn trăm đệ tử Thanh La Tông đều bị pho tượng kia hấp thụ.

Một màn này rơi vào trong mắt Mạnh Hạo càng khiến cho hắn kinh hãi, bởi hắn chú ý thấy mỗi lần pho tượng kia thổ nạp là có không ít đệ tử đều cảm thấy tinh thần chấn động, hiển nhiên là không biết tới sự quỷ dị của pho tượng kia cho nên không có chút chống cự nào.

- Chư vị đạo hữu hẳn là có không ít người nhận ra Tạ mỗ, tại hạ là Thanh La Tông, Tạ Kiệt.

Lúc này, trên chiếc la bàn kia có một vị thanh niên tao nhã, bỗng nhiên mỉm cười rồi lên tiếng, thanh âm truyền tới tai toàn bộ tán tu đang đứng xung quanh Mạnh Hạo.



Kẻ này vừa lên tiếng, thì Mạnh Hạo lập tức nhận ra, đó chính là kẻ lúc trước nói chuyện.

- Có chút chuyện liên quan tới việc này, hẳn là có không ít đạo hữu đã suy đoán, hôm nay tại hạ sẽ giải thích cho cách vị đạo hữu trên đường đi, thỉnh!

Tạ Kiệt mỉm cười, y vừa nói thì chiếc la bàn màu tím kia lập tức mở rộng, độ rộng biến thành nghìn trượng, bay ra ngoài.

Đám tán tu Trúc Cơ xung quanh Mạnh Hạo lập tức tiến tới, một đám tâm tư bất đồng, lúc này liên tiếp bay lên, hóa thành từng đạo quang mang bay tới phía la bàn màu tím kia.

Tính cả Mạnh Hạo thì trong đám tán tu Trúc Cơ gần trăm người này thì đại đa số là Trúc Cơ sơ kỳ, trung kỳ chỉ có mười tám người, còn hậu kỳ thì chỉ có ba người.

Ba vị Trúc Cơ hậu kỳ này, thì một trong đó là lão giả đi cùng Mạnh Hạo ngày trước, còn có một người trung niên, sắc mặt trắng bệch, mặc một bộ bạch y, toàn thân đầy âm khí, kẻ này thậm chí cả hầu kết cũng rất nhỏ, nhưng có tiêu sát khí tràn ngập.

Người cuối cùng là một nữ tử, tướng mạo trung đẳng, thân hình có chút mập mạp, nhưng một thân tu vi Trúc Cơ hậu kỳ dao động, khiến cho đám người xung quanh vô cùng khách khí với nàng ta, ba người khi đi lên la bàn của Tạ Kiệt, y cũng đối xử khác với những người khác, mời bọn họ qua một bên.

Mạnh Hạo lúc này cũng nhìn thấy được một vài người mà hắn từng gặp trong đám tán tu Trúc Cơ này, ở trong một góc không mấy thu hút nào, là Lã Đào đang đánh giá tứ phía, còn có vị quý phụ trong bí hội ngày đó nữa.

Ngoài ra còn có một kẻ khiến cho Mạnh Hạo lưu ý, người này thoạt trông chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, lẫn lộn trong đám người, không hề có chút đáng nhìn nào, lúc đầu thì không có bị ai phát hiện nhưng khi ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua thì hắn nhận ra một cỗ khí tức vô hình khó có thể hình dung, tựa như có mùi thi thể hư thối, lại có cả mùi bùn đất.

Nhưng những người khác tựa như không hề phát hiện ra điều này, cái này khiến cho Mạnh Hạo trầm ngâm không thôi, hắn rất nhanh nghĩ tới cổ ngọc Phong Yêu, nghĩ tới khi cỗ khí tức cổ lão mình cảm nhận được ở bên trong Thanh La Tông kia.

Lúc này, la bàn dưới chân mọi người khẽ chấn động một cái, cấp tốc lao về phía trước, cùng lúc đó lượng lớn la bàn của Thanh La Tông cũng đều hóa thành từng đạo quang mang mà lao đi.

Nhưng mà hướng đi không phải là bên ngoài Thanh La Tông, mà là Bách Sơn bên trong Thanh La Tông!

Mạnh Hạo bất động thanh sắc, tu vi bên ngoài của hắn chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, giờ phút này trong đám người trừ Lã Đào không có chút bắt mắt nào. Còn về Hứa sử tỷ, thì nàng không hề chú ý tới Mạnh Hạo, thần sắc nàng đầy vẻ chua xót, hai mắt đầy vẻ mờ mịt, tựa như không biết được tương lai sẽ ra sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook