Chương 899: Thanh âm của Lý chủ
Nhĩ Căn
05/01/2017
Phương Du hít sâu, lúc trước nàng đối với việc Mạnh Hạo trở thành Kha Cửu Tư vẫn có chút nghi hoặc. Giờ phút này, khi nhìn thấy gương mặt thật lớn trên bầu trời kia, nàng mới không chần chờ, lập tức hiểu rõ, Kha Cửu Tử kia, quả thực chính là Mạnh Hạo.
- Tiểu tử thối này …
Ánh mắt Phương Du hiện lên một chút ý cười.
Trên một ngọn núi xa xa, hô hấp Chỉ Hương có chút dồn dập, nàng ngẩng đầu nhìn yêu sơn viêm thạch ở giữa, hai mắt lập tức co rút lại.
- Khô Viêm Yêu Pháp bản tôn đạo … lại là thuật này, Mạnh Hạo này rốt cuộc có cơ duyên nghịch thiên đến cỡ nào, thế nhưng lại lấy được đạo pháp có quan hệ sâu đậm với yêu sơn viêm thạch!
Mọi người mang vẻ mặt khác nhau, suy nghĩ trong lòng cũng bất đồng, thứ giống nhau duy nhất, chính là ghen tị và không cam lòng mãnh liệt đến tận cùng đối với Mạnh Hạo.
Đúng lúc này, bỗng nhiên, yêu sơn viêm thạch từ trong chấn động, từ trong phong ấn, truyền ra một thanh âm mơ hồ. Thanh âm này mang theo vận luật kỳ dị, tại trong nháy mắt đó, quanh quẩn thiên địa.
- Khô Viêm Yêu pháp tái hiện giữa trời đất. Phong ấn chúng ta chưa hiểu nguyên nhân, mà bản tôn đạo tu cho tới bây giờ, tất cả chung quy … a?
Thanh âm nói tới đây, đột nhiên ngừng lại.
- Dạ…
Hồi lâu, một tiếng than nhẹ, từ trong yêu sơn viêm thạch truyền ra, sau đó không có thanh âm nào nữa.
Thanh âm quanh quẩn ở ngoại giới, lúc mọi người chấn động, trong Yêu Tiên Tháp, Mạnh Hạo bỗng nhiên mở hai mắt, trong mắt hắn hiện lên vẻ kỳ dị. Trong tinh thần của hắn, đạo pháp chi chủng đã ăn sâu bén rễ, sẽ không biến mất.
Vả lại, đạo pháp chi chủng này, phân ra bảy sợi tơ mảnh, liên kết với từng Nguyên Anh trong bảy Nguyên Anh của bản thân, cho dù tu vi không có gì thay đổi, nhưng Mạnh Hạo cảm giác, lại như có một chút bất đồng.
Trong trầm ngâm, Mạnh Hạo đứng lên, nhìn nhìn Kháo Sơn Lão Tổ vẫn đang rút đầu núp trong mai rùa, thật cẩn thận nhìn mình, Mạnh Hạo cười cười.
- Kháo Sơn lão rùa đen, về sau chúng ta còn có thể gặp lại đấy, ta đi trước.
Mạnh Hạo mở miệng cười lớn, thân thể nhoáng cái bay lên, lao thẳng về phía luồng ánh sáng đang chiếu xuống từ không trung giờ phút này.
Ngay tại nháy mắt khi Mạnh Hạo chạm vào luồng ánh sáng này, Kháo Sơn Lão Tổ lập tức vươn đầu ra, kiêu ngạo rống giận về phía không trung.
- Ngươi mới là lão rùa đen, cả nhà ngươi đều là lão rùa đen. Ngươi tới a, đến đây a, Lão Tổ cho ngươi một hồi tạo hóa, ngươi ngược lại còn … A!!!!
Kháo Sơn Lão Tổ đang đắc ý rống to, như là muốn tìm lại mặt mũi, nhưng không đợi nó hô xong, Mạnh Hạo đang chuẩn bị dung hợp cùng luồng ánh sáng đột nhiên dừng lại, cúi đầu, liếc nhìn Kháo Sơn Lão Tổ một cái.
Một cái liếc mắt này, lập tức khiến cho Kháo Sơn Lão Tổ run run một chút, cái cổ dài lấy tốc độ không cách nào hình dung, vèo một tiếng, lập tức rụt lại.
- Biến thái ăn gian chết tiệt này, ngươi đi nhanh nhanh a … cuối cùng có một ngày, sau khi Lão Tổ ta lớn lên, nhất định phải báo thù!
Kháo Sơn Lão Tổ ở trong mai rùa nghiến răng nghiến lợi.
Mạnh Hạo như thoáng suy nghĩ, đưa mắt nhìn lão rùa đen Kháo Sơn lớn mấy ngàn trượng phía dưới, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời.
- Mấy đời Phong Yêu trước chộp lão rùa đen không đáng tin cậy này tới hộ đạo cho ta, kỳ thật, nói trắng ra là tìm vật cưỡi cho ta mà thôi. Nhưng qua nhiều năm như vậy, ta còn chưa hề chân chính cưỡi một phát…
- Không biết cưỡi lão rùa đen này có cảm giác gì?
Mạnh Hạo nghĩ đến đây, tim lập tức đập thình thịch. Nhưng trong lòng hắn biết rõ, về tới vùng đất Nam Thiên, muốn đi thu thập lão rùa đen này, căn bản không có khả năng.
Nghĩ đến đây, Mạnh Hạo lập tức đi ra khỏi luồng ánh sáng, nhoáng một cái trở về mặt đất, đứng trên lưng Kháo Sơn Lão Tổ. Khoảnh khắc Mạnh Hạo hạ xuống, Kháo Sơn Lão Tổ run run một chút, trong lòng nó lập tức hối hận mãnh liệt, giờ phút này kinh hãi đảm chiến, không biết Mạnh Hạo này lại muốn làm cái gì.
- Nói đi, ngươi thừa nhận hay không thừa nhận, ngươi là rùa của ta?
Mạnh Hạo cười tủm tỉm mở miệng.
Trốn trong mai rùa, Kháo Sơn Lão Tổ cắn răng, vừa muốn trầm mặc, lại bỗng nhiên cảm nhận được trên Mạnh Hạo trên lưng, đột nhiên nhiều hơn lượng lớn khí tức kinh khủng, nó biết đối phương nhất định là lại lấy ra bó lớn phù văn rồi.
Trong lòng Kháo Sơn Lão Tổ phát điên, càng thêm ủy khuất, hét lớn một tiếng.
- Thừa nhận, thừa nhận được chưa, ngươi quá khi dễ người rồi, ta … ta chỉ là một con rùa nhỏ mà thôi. Ngươi ngươi ngươi … ngươi sẽ gặp báo ứng đấy!
- Thừa nhận là tốt rồi, vậy thì đi thôi, mang ta rời khỏi tầng thứ 70 này, chúng ta đi ra ngoài.
Mạnh Hạo ngồi xuống, tìm một cái vị trí thoải mái, dựa vào đó, trong tay cầm bó lớn phù văn.
Thân thể Kháo Sơn Lão Tổ cứng lại, có chút há hốc mồm. Nó làm sao cũng không nghĩ tới, đối phương thế nhưng lại đề xuất yêu cầu này. Khi nó đang còn há hốc mồm, Mạnh Hạo lập tức ném ra một nắm phù văn ra phía sau Kháo Sơn Lão Tổ.
Tiếng ầm ầm quanh quẩn, thuật pháp thần thông nổ vang, chấn động mặt đất run rẩy, trời cao xé rách, Kháo Sơn Lão Tổ kêu thảm một tiếng, khẩn trương chạy trốn.
- Đúng rồi, chính là cái bộ dáng này, đến đến, bay lên.
Mạnh Hạo cười ha hả, phù văn trong tay giống như roi, lão rùa dưới thân giống như mã câu, tự nhiên khống chế, làm cho Kháo Sơn Lão Tổ muốn khóc, nhưng lại không thể không bay lên, nâng Mạnh Hạo bay thẳng tới luồng ánh sáng trong không trung.
Trong lòng nó hối hận mãnh liệt, hối hận rằng bản thân lúc trước chính là muốn chết, đối phương rõ ràng sắp đi tới nơi rồi, nhưng mình còn cố tình muốn rống vài câu như vậy, kết quả …. Lại trêu cái sát tinh chết tiệt này quay trở về.
Trong ủy khuất, Kháo Sơn Lão Tổ như muốn giải phóng rống to, mang theo Mạnh Hạo lao thẳng vào luồng ánh sáng kia. Khoảnh khắc va chạm, ánh sáng lập tức bao phủ Kháo Sơn Lão Tổ cùng Mạnh Hạo, nháy mắt biến mất.
Khi xuất hiện, đã là tầng 71.
Nhưng ở ngoại giới nhìn vào, giờ khắc này, bao gồm cả Kha Vân Hải, kể cả Chỉ Hương, tất cả đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn tầng thứ 71 của Yêu Tiên Tháp.
Chỉ thấy trong tầng thứ 71, ngoài quang điểm đại biểu cho Mạnh Hạo, rõ ràng tồn tại thêm một cái quang điểm thật lớn, mà bộ dạng … là một con rùa.
Mơ hồ có thể nhìn ra, Mạnh Hạo là đang cưỡi trên thân con rùa này.
- Làm sao lại có thêm một con rùa đen?
- Con rùa khổng lồ như thế, thoạt nhìn chắc phải lớn đến mấy ngàn trượng. Chết tiệt, chết tiệt, Kha Cửu Tử này quá đáng rồi đấy, hắn ăn gian thì cũng thôi đi, hắn có một người cha tốt thì cũng thôi đi, hắn hắn hắn …. Thế nhưng hắn lại ăn gian trong ăn gian!1!
- Một con rùa lớn như vậy đi giúp hắn, hắn rốt cuộc muốn cái gì!!!
Đệ tử Yêu Tiên Tông, ai nấy đều phát điên, nhưng phát điên nhất, cũng là những tu sĩ đến từ vùng đất Nam Thiên kia.
Bọn họ khó chịu, vẻ mặt không ngừng biến hóa, hâm mộ hóa thành ghen tị, ghen tị đã trở thành hận, giờ phút này cảm xúc phức tạp đến cực điểm.
- Không hổ là Lão Tổ Ô Thần …
Triệu Phương cười khổ, nhìn tầng thứ 71, đáy lòng chỉ có thở dài.
Vương Lệ Hải nắm chặt nắm tay, trong mắt gã hiện lên sự không cam lòng, nhưng càng nhiều hơn nữa, cũng là bất đắc dĩ.
Hàn Bối không ngừng nháy mắt, đối với Mạnh Hạo giờ phút này, nàng đã không còn cái lời gì để nói. Ấn tượng năm đó và hiện giờ, tất cả trùng điệp vào nhau, nàng bỗng nhiên có loại dự cảm mãnh liệt, tương lai của Mạnh Hạo, là vô khả lượng.
- Dựa vào thân phận và lực lượng gia tộc, đã làm người ta giận sôi gan! Càng vô sỉ hơn, là hắn thế mà còn có một con rùa lớn như vậy làm vật cưỡi. Không phải chỉ là do thân phận của hắn có một người cha tốt thôi sao, chết tiệt!
Thanh niên đến từ di mạch Đế tộc của Bắc Địa nghiến răng. Từ lúc y chào đời cho tới nay, đây là lần đầu tiên y ghen tị với thân phận của một người khác. Phải biết rằng, khi ở Bắc Địa, thường thường là người khác có cảm xúc này đối với y.
Nhưng lúc này, trong lúc bất tri bất giác, y đã đối với Mạnh Hạo sinh ra lòng ghen tị mãnh liệt, trong lòng cũng cho rằng không công bằng.
Kha Vân Hải ho khan một tiếng, ông nhìn thấy ánh mắt của sáu chí tôn khác ở xung quanh, cũng không đi giải thích, trong lòng có buồn bực, nhưng càng nhiều hơn là vui vẻ.
Trong lúc ánh mắt mọi người còn đang phức tạp, bọn họ tận mắt thấy, Mạnh Hạo cùng con rùa lớn kia của hắn, một đường bảo quang thao thiên, từ tầng thứ 71 quật khởi, đến tầng 72, 73, 74 ….
Một đường cho tới tầng thứ 80, tất cả đệ tử Yêu Tiên Tông, còn cả những tu sĩ vùng đất Nam Thiên, lại trở nên lo lắng. Giờ phút này, bọn họ không còn suy tính xem Mạnh Hạo có vượt qua tầng này nữa hay không, mà bọn họ tính xem, ở tầng này, đối phương sẽ lại đạt được cái tạo hóa gì.
Loại cảm giác, trơ mắt nhìn người khác ở trước mặt mình, đạt được tạo hóa mà bản thân tha thiết mơ ước, khiến bọn họ gần như muốn phát cuồng.
Nếu đối phương dựa vào bản lãnh thật sự thì cũng thôi đi, bọn họ còn có thể tự an ủi mình. Nhưng đối phương lại dựa vào thân phận, dựa vào ăn gian, cái này làm cho bọn họ suýt nữa thì phun máu.
- Ta không phục!
Một người thuộc Quý gia, giờ phút này nắm chặt tay, cắn răng mở miệng.
Giống vậy, còn có hai người khác thuộc Phương gia, ngoại trừ Phương Du, còn có không ít người đến từ Đông Thổ và các khu vực khác. Nhưng mặc cho tâm tư bọn họ như thế nào, đều không thể ngăn cản, ở tầng thứ 80, sau một lúc, bạo phát ra bảo quang kinh thiên.
Tại trong bảo quang này, toàn bộ tầng 80 như muốn sụp đổ, người ngoài có thể mơ hồ nhìn thấy, cái con rùa khổng lồ kia, gần như là đang đấu đá lung tung. Cho đến một lát sau, tầng 80 hào quang vô tận, tiếng nổ vang từ bên trong truyền ra, một cỗ thanh âm vô ba, không nhanh không chậm, mang theo vận luật thuộc riêng mình người đó, như từ hư vô giáng lâm.
- Nếu xông qua tầng 80 của Yêu Tiên Tháp, liền ban thưởng cho người đạo pháp trước mười … Cửu Trọng Thiên Băng!
Thanh âm này xuất hiện, lập tức khiến mọi người sửng sốt. Không phải vì thanh âm này tang thương, mà là vì giọng điệu của thanh âm này.
Chỉ Hương mạnh mẽ mở to mắt, hô hấp dồn dập, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
- Đây là ….
Bảy đại chí tôn, bao gồm cả Kha Vân Hải, mọi người đều trong một chớp mắt này, mạnh mẽ đứng lên. Sắc mặt bọn họ mãnh liệt biến hóa, loại biến hóa này, thậm chí đã vượt qua việc yêu sơn chấn động lúc trước.
Thái dương ngoài thân thể của bọn họ, thậm chí tâm thần của bọn họ cũng chấn động đến vặn vẹo, hiển nhiên, bọn họ vô cùng chấn động đối với thanh âm đột nhiên xuất hiện này,
- Đây là …
- Đây là thanh âm Lý chủ!!! Đăng bởi: admin
- Tiểu tử thối này …
Ánh mắt Phương Du hiện lên một chút ý cười.
Trên một ngọn núi xa xa, hô hấp Chỉ Hương có chút dồn dập, nàng ngẩng đầu nhìn yêu sơn viêm thạch ở giữa, hai mắt lập tức co rút lại.
- Khô Viêm Yêu Pháp bản tôn đạo … lại là thuật này, Mạnh Hạo này rốt cuộc có cơ duyên nghịch thiên đến cỡ nào, thế nhưng lại lấy được đạo pháp có quan hệ sâu đậm với yêu sơn viêm thạch!
Mọi người mang vẻ mặt khác nhau, suy nghĩ trong lòng cũng bất đồng, thứ giống nhau duy nhất, chính là ghen tị và không cam lòng mãnh liệt đến tận cùng đối với Mạnh Hạo.
Đúng lúc này, bỗng nhiên, yêu sơn viêm thạch từ trong chấn động, từ trong phong ấn, truyền ra một thanh âm mơ hồ. Thanh âm này mang theo vận luật kỳ dị, tại trong nháy mắt đó, quanh quẩn thiên địa.
- Khô Viêm Yêu pháp tái hiện giữa trời đất. Phong ấn chúng ta chưa hiểu nguyên nhân, mà bản tôn đạo tu cho tới bây giờ, tất cả chung quy … a?
Thanh âm nói tới đây, đột nhiên ngừng lại.
- Dạ…
Hồi lâu, một tiếng than nhẹ, từ trong yêu sơn viêm thạch truyền ra, sau đó không có thanh âm nào nữa.
Thanh âm quanh quẩn ở ngoại giới, lúc mọi người chấn động, trong Yêu Tiên Tháp, Mạnh Hạo bỗng nhiên mở hai mắt, trong mắt hắn hiện lên vẻ kỳ dị. Trong tinh thần của hắn, đạo pháp chi chủng đã ăn sâu bén rễ, sẽ không biến mất.
Vả lại, đạo pháp chi chủng này, phân ra bảy sợi tơ mảnh, liên kết với từng Nguyên Anh trong bảy Nguyên Anh của bản thân, cho dù tu vi không có gì thay đổi, nhưng Mạnh Hạo cảm giác, lại như có một chút bất đồng.
Trong trầm ngâm, Mạnh Hạo đứng lên, nhìn nhìn Kháo Sơn Lão Tổ vẫn đang rút đầu núp trong mai rùa, thật cẩn thận nhìn mình, Mạnh Hạo cười cười.
- Kháo Sơn lão rùa đen, về sau chúng ta còn có thể gặp lại đấy, ta đi trước.
Mạnh Hạo mở miệng cười lớn, thân thể nhoáng cái bay lên, lao thẳng về phía luồng ánh sáng đang chiếu xuống từ không trung giờ phút này.
Ngay tại nháy mắt khi Mạnh Hạo chạm vào luồng ánh sáng này, Kháo Sơn Lão Tổ lập tức vươn đầu ra, kiêu ngạo rống giận về phía không trung.
- Ngươi mới là lão rùa đen, cả nhà ngươi đều là lão rùa đen. Ngươi tới a, đến đây a, Lão Tổ cho ngươi một hồi tạo hóa, ngươi ngược lại còn … A!!!!
Kháo Sơn Lão Tổ đang đắc ý rống to, như là muốn tìm lại mặt mũi, nhưng không đợi nó hô xong, Mạnh Hạo đang chuẩn bị dung hợp cùng luồng ánh sáng đột nhiên dừng lại, cúi đầu, liếc nhìn Kháo Sơn Lão Tổ một cái.
Một cái liếc mắt này, lập tức khiến cho Kháo Sơn Lão Tổ run run một chút, cái cổ dài lấy tốc độ không cách nào hình dung, vèo một tiếng, lập tức rụt lại.
- Biến thái ăn gian chết tiệt này, ngươi đi nhanh nhanh a … cuối cùng có một ngày, sau khi Lão Tổ ta lớn lên, nhất định phải báo thù!
Kháo Sơn Lão Tổ ở trong mai rùa nghiến răng nghiến lợi.
Mạnh Hạo như thoáng suy nghĩ, đưa mắt nhìn lão rùa đen Kháo Sơn lớn mấy ngàn trượng phía dưới, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời.
- Mấy đời Phong Yêu trước chộp lão rùa đen không đáng tin cậy này tới hộ đạo cho ta, kỳ thật, nói trắng ra là tìm vật cưỡi cho ta mà thôi. Nhưng qua nhiều năm như vậy, ta còn chưa hề chân chính cưỡi một phát…
- Không biết cưỡi lão rùa đen này có cảm giác gì?
Mạnh Hạo nghĩ đến đây, tim lập tức đập thình thịch. Nhưng trong lòng hắn biết rõ, về tới vùng đất Nam Thiên, muốn đi thu thập lão rùa đen này, căn bản không có khả năng.
Nghĩ đến đây, Mạnh Hạo lập tức đi ra khỏi luồng ánh sáng, nhoáng một cái trở về mặt đất, đứng trên lưng Kháo Sơn Lão Tổ. Khoảnh khắc Mạnh Hạo hạ xuống, Kháo Sơn Lão Tổ run run một chút, trong lòng nó lập tức hối hận mãnh liệt, giờ phút này kinh hãi đảm chiến, không biết Mạnh Hạo này lại muốn làm cái gì.
- Nói đi, ngươi thừa nhận hay không thừa nhận, ngươi là rùa của ta?
Mạnh Hạo cười tủm tỉm mở miệng.
Trốn trong mai rùa, Kháo Sơn Lão Tổ cắn răng, vừa muốn trầm mặc, lại bỗng nhiên cảm nhận được trên Mạnh Hạo trên lưng, đột nhiên nhiều hơn lượng lớn khí tức kinh khủng, nó biết đối phương nhất định là lại lấy ra bó lớn phù văn rồi.
Trong lòng Kháo Sơn Lão Tổ phát điên, càng thêm ủy khuất, hét lớn một tiếng.
- Thừa nhận, thừa nhận được chưa, ngươi quá khi dễ người rồi, ta … ta chỉ là một con rùa nhỏ mà thôi. Ngươi ngươi ngươi … ngươi sẽ gặp báo ứng đấy!
- Thừa nhận là tốt rồi, vậy thì đi thôi, mang ta rời khỏi tầng thứ 70 này, chúng ta đi ra ngoài.
Mạnh Hạo ngồi xuống, tìm một cái vị trí thoải mái, dựa vào đó, trong tay cầm bó lớn phù văn.
Thân thể Kháo Sơn Lão Tổ cứng lại, có chút há hốc mồm. Nó làm sao cũng không nghĩ tới, đối phương thế nhưng lại đề xuất yêu cầu này. Khi nó đang còn há hốc mồm, Mạnh Hạo lập tức ném ra một nắm phù văn ra phía sau Kháo Sơn Lão Tổ.
Tiếng ầm ầm quanh quẩn, thuật pháp thần thông nổ vang, chấn động mặt đất run rẩy, trời cao xé rách, Kháo Sơn Lão Tổ kêu thảm một tiếng, khẩn trương chạy trốn.
- Đúng rồi, chính là cái bộ dáng này, đến đến, bay lên.
Mạnh Hạo cười ha hả, phù văn trong tay giống như roi, lão rùa dưới thân giống như mã câu, tự nhiên khống chế, làm cho Kháo Sơn Lão Tổ muốn khóc, nhưng lại không thể không bay lên, nâng Mạnh Hạo bay thẳng tới luồng ánh sáng trong không trung.
Trong lòng nó hối hận mãnh liệt, hối hận rằng bản thân lúc trước chính là muốn chết, đối phương rõ ràng sắp đi tới nơi rồi, nhưng mình còn cố tình muốn rống vài câu như vậy, kết quả …. Lại trêu cái sát tinh chết tiệt này quay trở về.
Trong ủy khuất, Kháo Sơn Lão Tổ như muốn giải phóng rống to, mang theo Mạnh Hạo lao thẳng vào luồng ánh sáng kia. Khoảnh khắc va chạm, ánh sáng lập tức bao phủ Kháo Sơn Lão Tổ cùng Mạnh Hạo, nháy mắt biến mất.
Khi xuất hiện, đã là tầng 71.
Nhưng ở ngoại giới nhìn vào, giờ khắc này, bao gồm cả Kha Vân Hải, kể cả Chỉ Hương, tất cả đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn tầng thứ 71 của Yêu Tiên Tháp.
Chỉ thấy trong tầng thứ 71, ngoài quang điểm đại biểu cho Mạnh Hạo, rõ ràng tồn tại thêm một cái quang điểm thật lớn, mà bộ dạng … là một con rùa.
Mơ hồ có thể nhìn ra, Mạnh Hạo là đang cưỡi trên thân con rùa này.
- Làm sao lại có thêm một con rùa đen?
- Con rùa khổng lồ như thế, thoạt nhìn chắc phải lớn đến mấy ngàn trượng. Chết tiệt, chết tiệt, Kha Cửu Tử này quá đáng rồi đấy, hắn ăn gian thì cũng thôi đi, hắn có một người cha tốt thì cũng thôi đi, hắn hắn hắn …. Thế nhưng hắn lại ăn gian trong ăn gian!1!
- Một con rùa lớn như vậy đi giúp hắn, hắn rốt cuộc muốn cái gì!!!
Đệ tử Yêu Tiên Tông, ai nấy đều phát điên, nhưng phát điên nhất, cũng là những tu sĩ đến từ vùng đất Nam Thiên kia.
Bọn họ khó chịu, vẻ mặt không ngừng biến hóa, hâm mộ hóa thành ghen tị, ghen tị đã trở thành hận, giờ phút này cảm xúc phức tạp đến cực điểm.
- Không hổ là Lão Tổ Ô Thần …
Triệu Phương cười khổ, nhìn tầng thứ 71, đáy lòng chỉ có thở dài.
Vương Lệ Hải nắm chặt nắm tay, trong mắt gã hiện lên sự không cam lòng, nhưng càng nhiều hơn nữa, cũng là bất đắc dĩ.
Hàn Bối không ngừng nháy mắt, đối với Mạnh Hạo giờ phút này, nàng đã không còn cái lời gì để nói. Ấn tượng năm đó và hiện giờ, tất cả trùng điệp vào nhau, nàng bỗng nhiên có loại dự cảm mãnh liệt, tương lai của Mạnh Hạo, là vô khả lượng.
- Dựa vào thân phận và lực lượng gia tộc, đã làm người ta giận sôi gan! Càng vô sỉ hơn, là hắn thế mà còn có một con rùa lớn như vậy làm vật cưỡi. Không phải chỉ là do thân phận của hắn có một người cha tốt thôi sao, chết tiệt!
Thanh niên đến từ di mạch Đế tộc của Bắc Địa nghiến răng. Từ lúc y chào đời cho tới nay, đây là lần đầu tiên y ghen tị với thân phận của một người khác. Phải biết rằng, khi ở Bắc Địa, thường thường là người khác có cảm xúc này đối với y.
Nhưng lúc này, trong lúc bất tri bất giác, y đã đối với Mạnh Hạo sinh ra lòng ghen tị mãnh liệt, trong lòng cũng cho rằng không công bằng.
Kha Vân Hải ho khan một tiếng, ông nhìn thấy ánh mắt của sáu chí tôn khác ở xung quanh, cũng không đi giải thích, trong lòng có buồn bực, nhưng càng nhiều hơn là vui vẻ.
Trong lúc ánh mắt mọi người còn đang phức tạp, bọn họ tận mắt thấy, Mạnh Hạo cùng con rùa lớn kia của hắn, một đường bảo quang thao thiên, từ tầng thứ 71 quật khởi, đến tầng 72, 73, 74 ….
Một đường cho tới tầng thứ 80, tất cả đệ tử Yêu Tiên Tông, còn cả những tu sĩ vùng đất Nam Thiên, lại trở nên lo lắng. Giờ phút này, bọn họ không còn suy tính xem Mạnh Hạo có vượt qua tầng này nữa hay không, mà bọn họ tính xem, ở tầng này, đối phương sẽ lại đạt được cái tạo hóa gì.
Loại cảm giác, trơ mắt nhìn người khác ở trước mặt mình, đạt được tạo hóa mà bản thân tha thiết mơ ước, khiến bọn họ gần như muốn phát cuồng.
Nếu đối phương dựa vào bản lãnh thật sự thì cũng thôi đi, bọn họ còn có thể tự an ủi mình. Nhưng đối phương lại dựa vào thân phận, dựa vào ăn gian, cái này làm cho bọn họ suýt nữa thì phun máu.
- Ta không phục!
Một người thuộc Quý gia, giờ phút này nắm chặt tay, cắn răng mở miệng.
Giống vậy, còn có hai người khác thuộc Phương gia, ngoại trừ Phương Du, còn có không ít người đến từ Đông Thổ và các khu vực khác. Nhưng mặc cho tâm tư bọn họ như thế nào, đều không thể ngăn cản, ở tầng thứ 80, sau một lúc, bạo phát ra bảo quang kinh thiên.
Tại trong bảo quang này, toàn bộ tầng 80 như muốn sụp đổ, người ngoài có thể mơ hồ nhìn thấy, cái con rùa khổng lồ kia, gần như là đang đấu đá lung tung. Cho đến một lát sau, tầng 80 hào quang vô tận, tiếng nổ vang từ bên trong truyền ra, một cỗ thanh âm vô ba, không nhanh không chậm, mang theo vận luật thuộc riêng mình người đó, như từ hư vô giáng lâm.
- Nếu xông qua tầng 80 của Yêu Tiên Tháp, liền ban thưởng cho người đạo pháp trước mười … Cửu Trọng Thiên Băng!
Thanh âm này xuất hiện, lập tức khiến mọi người sửng sốt. Không phải vì thanh âm này tang thương, mà là vì giọng điệu của thanh âm này.
Chỉ Hương mạnh mẽ mở to mắt, hô hấp dồn dập, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
- Đây là ….
Bảy đại chí tôn, bao gồm cả Kha Vân Hải, mọi người đều trong một chớp mắt này, mạnh mẽ đứng lên. Sắc mặt bọn họ mãnh liệt biến hóa, loại biến hóa này, thậm chí đã vượt qua việc yêu sơn chấn động lúc trước.
Thái dương ngoài thân thể của bọn họ, thậm chí tâm thần của bọn họ cũng chấn động đến vặn vẹo, hiển nhiên, bọn họ vô cùng chấn động đối với thanh âm đột nhiên xuất hiện này,
- Đây là …
- Đây là thanh âm Lý chủ!!! Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.