Ngã Dục Phong Thiên

Chương 217: Thanh La Tông.

Nhĩ Căn

01/07/2016

Càng xa hơn là ngọn núi cao nhất của Thanh La Tông, tựa như có thể chạm tới trời cao, nơi có có một lư hương thực lớn được nhiều đời thờ phụng. Ba cây hương to lớn cắm bên trong, tựa như vĩnh hằng bất diệt, vĩnh cửu phiêu hương, làn khói bay lên, bị gió thổi tan, mỏng manh tựa như cành liễu, khiến cho mọi người nhìn vào làn khói kia, tựa như có thể thấy được nhân sinh vô thường.

Nơi đây chính là sơn môn của Thanh La Tông!

Thậm chí nếu Thanh La Tông nguyện ý, bọn họ có thể khiến cho Thập Vạn đại sơn nơi này đều biến thành tông môn của mình, dù sao thì bọn họ cũng là một trong ngũ đại tông môn Nam Vực, nội tình uyên thâm, kéo dài qua nhiều vạn năm rồi.

Linh khí nơi đây cực kỳ nồng đậm, cho dù là giáp giới Thập Vạn Đại Sơn thì độ dày linh khí cũng đều vượt qua tất cả linh sơn của các tông môn ở Triệu quốc, một khi bước vào trong Thập Vạn Đại Sơn thì lại tăng lên mấy lần. Bất kể ngọn núi nào đều có thể so sánh với sơn cốc mà của Mạnh Hạo chọn lựa Trúc Cơ.

Nhất là trong Thiên Sơn, cái loại linh khí nồng đậm này, nếu người bình thường ở bên trong nhất định sẽ kéo dài tuổi thọ, thậm chí ngay cả trẻ con mới sinh cũng có thể thổ nạp linh khí, không cần cố công tu hành, tu vi cũng tùy theo đó mà tăng trưởng.

Nếu đã đến Bách Sơn lại càng kinh ngạc.

- Trong Bách Sơn của Thanh La Tông ta, chỉ có đệ tử nội môn mới đủ tư cách, còn đệ tử ngoại môn chỉ có thể ở trong Thiên Sơn. Nhưng cho dù là Thiên Sơn cũng vượt qua được rất nhiều cái gọi là linh sơn trong thế gian.

Ngoài Thanh La Tông Thập Vạn Đại Sơn, một nam tử mặc trường bào màu xanh thần sắc mang theo vẻ ngạo nghễ thản nhiên lên tiếng.

Xung quanh gã có chín tu sĩ ăn vận không giống nhau, hiển nhiên là không đến từ cùng một nơi, đều nhìn Thanh La Tông. Một người trong đó chính là Mạnh Hạo mặc trường bào văn sam, da hơi đen, nhưng lại ẩn chứa một khí chất nho nhã bên trong.

- Vạn Sơn, là nơi dành cho tân khách, nhưng ta khuyên vị đạo hữu trừ ngọn núi thuộc quyền của chúng ta, thì đừng xâm nhập nơi khác, vì ở đó đều có phong ấn vô cùng nhiều mãnh thú, thậm chí còn có một số chỗ là của đệ tử nội môn nhốt lại để có chỗ trọng dụng, một khi xâm nhập vào thì sinh tử khó liệu.

Người thanh niên mỉm cười, ánh mắt đảo qua năm người Mạnh Hạo ở bên trong đám người.

- Chư vị đạo hữu hưởng ứng ý của Thanh La Tông ta cùng đến đây chính là tân khách của bổn tông, có thể một người một núi với đầy đủ vật tu hành trong Vạn Sơn. Vả lại sau khi vào núi, ngày mai sẽ có đệ tử Đan Sơn của Thanh La Tông ta đưa viên La Địa Đan thứ nhất cho chư vị.

Viên đan này là lễ gặp mặt, nhưng Chân mỗ vẫn muốn nhắc nhở chư vị nếu đã cầm đan dược, bước vào Vạn Sơn, ấn dấu tay, thì giống như định giao hẹn. Một khi đổi ý, hoặc là tự ý rời đi thì sẽ nhận phải sự trừng phạt của Thanh La Tông ta.

Lúc người thanh niên ôm quyền mỉm cười đã đưa theo năm người Mạnh Hạo đến bên Vạn Sơn.



Ở đây đã có năm đệ tử ngoại tông của Thanh La Tông chờ.

- Chuyện này rất công bằng.

Trong chín người có một lão giả hôi bào thản nhiên lên tiếng, những người còn lại cũng hưởng ứng. Mạnh Hạo không nói gì, ánh mắt đảo qua ngọn núi vô tận Thanh La Tông.

- Nếu đã như vậy, xin mời chư vị đạo hữu đến lượt này không nên đợi quá lâu, dù sao thì phía trước cũng có rất nhiều đạo hữu tới.

Người thanh niên mỉm cười ôm quyền nói.

- Không biết đạo hữu Trúc Cơ lần này đến Thanh La Tông tổng cộng có bao nhiêu người?

Trong năm người có một nam trung niên sắc mặt vàng vọt bỗng lên tiếng.

- Không tính ngài thì đã có chín mươi bảy người tới.

Thanh niên họ Chân thản nhiên thốt lời. Rồi gật đầu với năm người kia một cái, quay người hóa thành cầu vồng rời đi.

- Mời chư vị tiền bối đi theo bọn ta. Chúng ta sẽ chỉ dẫn núi tạm cư cho các ngài.

Bước đi theo thanh niên họ Chân, năm đệ tử ngoại tông môn có vẻ còn trẻ tuổi ôm quyền cúi đầu về phía Mạnh Hạo, thần sắc có vẻ khách khí.

Người chỉ dẫn cho Mạnh Hạo là một thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, bộ dạng tu vi ở Ngưng Khí bảy tầng, dung nhan tú lệ đem lại cho người ta cảm giác nhu thuận.

- Mời tiền bối.

Thiếu nữ cất giọng nhẹ nhàng. Mặc dù Mạnh Hạo hơi đen nhưng dáng vẻ nho nhã mang khí chất của người đọc sách hiếm thấy trong đám tu sĩ khiến thiếu nữ ấy phải liếc nhìn mấy lần.



Đặc biệt hai mắt Mạnh Hạo trong veo, dường như trong đó luôn chứa một lọai lực yêu dị nào đó rất thâm sâu, khiến thiếu nữ đang ở tuổi có mối tình đầu, đang cùng nhìn nhau với Mạnh Hạo thì khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hồng lên.

- Tiền bối…

Thiếu nữ vội cúi đầu.

- Đi thôi.

Mạnh Hạo mỉm cười nhìn thiếu nữ, nghĩ tới Kháo Sơn Tông năm đó, nghĩ tới Hứa sư tỷ, ngẩng đầu nhìn Đại Sơn vô tận của Thanh La Tông. Sâu trong mắt hắn lộ vẻ chấp nhất.

Cô gái chỉ dẫn đưa Mạnh Hạo đến một nơi xanh biếc có thể thấy núi cao. Trên núi này có lầu các đình viện, nhành liễu quấn quanh. Đường nhỏ đá xanh giữa núi uốn lượn. Lúc gió thổi qua cuốn theo linh khí, khiến tinh thần người đi đường rung lên.

Đến đình viện, Mạnh Hạo lấy ra một trâm hoa của con gái, trâm hoa này lấy từ trong túi trữ vật của đại hán họ Từ ở bí hội trong túi Càn Khôn, đưa cho thiếu nữ cầm đi. Thiếu nữ thẹn thùng đỏ mặt, nhìn lại Mạnh Hạo mấy lần, lòng rồi tựa như con nai con hoảng loạn rồi rời đi.

Trời nhanh chóng chuyển tối. Khi màn đêm buông xuống, bốn bề hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng ve kêu chốc chốc lại truyền từ ngoài vào. Mạnh Hạo ngồi khoanh chân trên lầu hai, hai mắt đang nhắm bất thình lình mở ra.

Gần như lúc hai mắt chớp mắt, bỗng có tiếng kêu thê thảm từ xa vọng tới xung quanh, giống như giãy dụa cuối cùng trước khi chết xé tan màn đêm yên tĩnh.

Mạnh Hạo đứng trên lầu hai, bên cửa sổ, bên ngoài ánh trăng đã nhô lên cao, mặt đất tựa như được phủ một tầng cát bạc, đứng ở vị trí này, có thể nhìn thấy được pháp lực dao động không ngừng từ phía đỉnh núi phía xa.

Có tiếng kêu thảm thiết, đang truyền từ nơi đó đến, thậm chí lúc này cũng đã có không ít bóng người từ những ngọn núi khác bay ra, từ xa xa nhìn lại.

Rất nhanh, trên bầu trời có từng đạo cầu vồng phá không mà tới, thẳng tới ngọn núi đang truyền ra tiếng kêu thảm thiết kia. Không lâu sau, pháp lực dao động trên núi này cũng tiêu tán, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra, bầu trời đêm lại một lần nữa an tĩnh trở lại.

Mạnh Hạo nhíu mày, trong mắt lộ ra một chút tinh mang. Ngọn núi phát ra âm thanh kêu thảm thiết kia, hắn nhớ đó là nơi mà cái tên nam tử mặt vàng như nến kia buổi sáng hôm nay đã tới. Lúc này lại thấy có một số thân ảnh từ trong những ngọn núi phía trước, đã hóa thành cầu vồng bay tới, Mạnh Hạo cũng định lao theo để xem tình hình ra sao thì hắn bỗng nhiên ngừng ngay lại.

Hắn hơi đổi sắc, cúi đầu nhìn về phía túi Càn Khôn, vỗ lên đó một cái, lập tức cổ ngọc Phong Yêu bay ra ngoài, rơi vào trong tay hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngã Dục Phong Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook