Chương 612: Thẹn quá hóa giận!
Nhĩ Căn
04/07/2016
Dị yêu ở bốn phía gào rú, năm con Thanh Mộc Lang cũng nhao nhao ngẩng đầu lên nhìn, nhưng trông chúng nó lại có vẻ kỳ lạ.
Mặc Phương cầm Tự Yêu Đan, trên mặt đầy vẻ ta đây. Ông ta vừa lấy viên đan dược này ra, thì trong lòng không còn lo lắng nào nữa. Bởi ông ta chưa từng nghe qua có loại dị yêu nào, lại chống cự được sức hấp dẫn của Tự Yêu Đan.
Nhưng rất nhanh ông ta đã biến sắc, chẳng những ông ta như vậy, mà tộc nhân Ô Đạt bộ ở bốn phía cũng đều mở to hai mắt, ngơ ngác không thể hiểu nổi, nhìn năm con Thanh Mộc Lang.
Trong năm con Thanh Mộc Lang, trừ Đại Mao đang nhắm mắt ngủ gục, còn đám Nhị Mao lại lộ ra vẻ hiếu kỳ, chúng nó ngửi ngửi vài cái rồi cùng lộ ra vẻ khó hiểu, nhìn về phía Mạnh Hạo.
Thấy Mạnh Hạo không nói gì, đám chúng nó lại quay lại chơi đùa với nhau, Đại Mao thì vẫn đang nhắm mắt. Năm con sói đều không có nhìn Mặc Phương lẫn Tự Yêu Đan lấy một lần nào nữa.
So sánh với sự điên cuồng của đám dị yêu biến ra từ trong đồ đằng của các tộc nhân ở xung quanh, mấy con Thanh Mộc Lang này thật bình tĩnh. Trong đầu Mặc Phương, sấm sét đang nổ đùng đùng.
Bốn phía trở nên yên tĩnh, gần trăm người ở đây dường như cùng ngừng thở.
- Không thể nào... Tại sao có thể như vậy! Đây là... là Tự Yêu Đan a! Tất cả dị yêu ở đây đều không thể chống cự nổi Tự Yêu Đan...
Mặt của Mặc Phương tái nhợt. Sự việc xảy ra đối với ông ta là một đả kích rất lớn. Ông ta thì thào, thân thể lảo đảo lui ra sau, nhìn nhìn viên đan nuôi dị yêu quý giá nhất trong tay mình, rồi lại nhìn thái độ thờ ơ của năm con Thanh Mộc Lang.
Ông ta cảm thấy đầu óc quay cuồng, ánh mắt mờ mịt, cũng bắt đầu hoài nghi bản thân mình.
Mạnh Hạo ho khan một tiếng, có chút đồng tình với cảm giác của Mặc Phương. Nếu ông ta lấy ra những vật khác, có lẽ sẽ làm đám Đại Mao có chút để ý. Tuy Tự Yêu Đan là vật báu của Mặc Phương, nhưng đối với đám Đại Mao mà nói, viên đan này còn không có tồn tại nửa điểm giá trị.
Từ nhỏ chúng nó đã ăn Tự Yêu Đan của gia tộc Hàn Tuyết mà lớn lên. Hơn nữa cho dù là gia tộc Hàn Tuyết, cũng không thể luyện chế ra được Tự Yêu Đan chính thức, có phẩm chất bất phàm. Trừ phi gia tộc bọn họ có đại sư đan đạo giống như Mạnh Hạo.
Có thể nói, mấy con Thanh Mộc Lang này từ nhỏ đã ngậm vàng bạc mà lớn, bây giờ có người lại cầm cục đồng, cục thiết đến đến dụ dỗ, thì làm sao chúng nó thèm để ý đến.
Hơn nữa con Đại Mao còn từng nuốt qua Tự Yêu Đan chính thức.
Gia tộc Hàn Tuyết nắm giữ đan phương cũng không phải là loại tàn phương, nhưng bọn họ dựa theo đan phương đó, cũng không thể luyện ra Tự Yêu Đan chính thức được. Bởi vì gia tộc bọn họ không phải là Phong Yêu sư!
Chỉ có Phong Yêu sư, mới có thể dẫn dắt yêu khí trong trời đất, dung nhập vào trong đan dược để luyện ra Tự Yêu Đan chính thức.
Đại Mao đã nuốt vào viên đan đó, nên nó đã có biến đổi nghiêng trời lệch đất, siêu phàm thoát tục.
- Nếu như Mặc Phương đại sư không có biện pháp nào nữa, thì đến lượt Mạnh mỗ lựa chọn dị yêu của Mặc đại sư rồi! Kính xin Tế tự tiền bối làm chứng cho việc này!
Mạnh Hạo nhìn Mặc Phương một cái rồi mỉm cười, nhìn về phía Đại tế tự của Ô Đạt bộ cách đó không xa, ôm quyền cúi đầu.
Trước đó, vị Đại tế tự này nhìn mu bàn tay phải của hắn mấy lần, hắn đều biết hết. Đây cũng là một điểm trong kế hoạch của hắn. Từ trước khi bước vào Ô Đạt bộ nửa năm về trước, Mạnh Hạo đã nghĩ ra thân phận mình sẽ để lộ trong tương lai.
Hậu duệ của gia tộc Hàn Tuyết!
Bởi vì trên mu bàn tay phải của Mạnh Hạo, có đồ đằng hình Vô Mục tằm. Hình đồ đằng này khá giống với con Hàn Tuyết tằm, người không biết thì sẽ khó phân biệt được rõ ràng. Tuy tại Tây Mạc, những bộ lạc dùng đồ đằng con tằm không ít, nhưng khi Mạnh Hạo biểu hiện ra thiên phú Tư Long, thì hắn tin tưởng nhất định sẽ làm cho người ta sinh ra một ít liên tưởng như hắn mong muốn.
Trước đó, trong đầu Đại tế tự đúng là đã xuất hiện liên tưởng như vậy.
Đại tế tự hơi suy nghĩ một chút lại nhìn về phía Mặc Phương. Lão không nói gì chỉ nhìn Mặc Phương, các tộc nhân của Ô Đạt bộ cũng dồn dập đưa mắt nhìn về phía Mặc Phương, làm cho ông ta cảm thấy đã đâm lao phải theo lao.
Mặc Phương ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo. Giờ phút này trong mắt ông ta, trình độ căm thù dành cho Mạnh Hạo đã lên đến một độ cao mới. Sau một lúc lâu, Mặc Phương cắn chặt răng, ông ta không thể ở trước mặt nhiều người, làm trái với quy củ của Tư Long, chính mình muốn đoạt lấy dị yêu của đối phương, thì phải làm tốt chuẩn bị đối phương sẽ lựa chọn lại dị yêu của mình.
- Mấy con dị yêu của hắn quá mức quỷ dị, cho dù là ta cũng không có cách nào làm cho chúng nó đi theo mình. Nhưng nếu hắn muốn đạt được dị yêu của ta thì cũng tuyệt đối không làm được!
Mặc Phương hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến bầy yêu cường đại của mình, trong lòng ông ta đã có không ít tin tưởng. Mặc Phương vung tay phải lên, một cái túi trữ vật chuyên biệt lập tức xuất hiện trong tay. Cái túi trữ vật này được làm từ da thú, nó run lên môt cái thì lập tức có từng luồng hào quang bay ra, cùng với từng tiếng gào thét, gầm hú vang lên.
Tổng cộng có hai mươi ba con Thanh Mộc Lang, mười chín con Thanh Mộc Xà, còn có mười ba con Thanh Mộc Bức gào thét bay ra, khí thế ngập trời tràn ra bốn phía. Tiếng gầm thét vang vọng khắp nơi, làm cho tộc nhân của Ô Đạt bộ đều lộ ra vẻ kính sợ.
Tthấy cảnh này, trong lòng Mặc Phương cũng nhạt đi một ít xấu hổ trước đó. Hai mắt ông ta lóe lên, lại lấy thêm một cái túi, vung lên một cái, từ trong túi vang lên ba tiếng gào thét điếc tai nhức óc, rồi bay ra ba con dị yêu lớn tầm trên dưới mười trượng. Đó là một con rắn lớn màu xanh tím có cái đầu vừa thô vừa to; một con sói màu xanh biếc, toàn thân nó có sấm sét vờn quanh.
Cuối cùng là một con dơi. Trong chớp mắt khi nó xuất hiện đã khiến cho bầy yêu nhao nhao chấn động lớn.
Trên thân con dơi này tản ra một luồng hơi thở tang thương, giống như nó đã sống lâu thật lâu. Lúc xuất hiện, nó lơ lửng trên không trung, hai cánh thu lại, thân thẳng tắp, trong hai mắt con dơi có một vòng đục ngầu, lộ ra cái nhìn lạnh lẽo. Lúc nó đưa mắt nhìn quanh bốn phía, những người chạm phải ánh mắt đó đều không nhịn được mà rung động tâm thần.
- Ba con dị yêu cấp năm! Kinh ngạc hơn nữa là ba con dị yêu đều biến dị. Nhất là con dơi đen này... có thể so với cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ!
- Cấp bốn cũng có hơn mười con. Cấp ba càng chiếm phần đông! Không có loại cấp hai!
Tộc nhân của Ô Đạt bộ ở bốn phía nhìn Mặc Phương càng thêm kinh sợ.
Tư Long cấp năm tại Tây Mạc đã xem như là cường giả. Như Mặc Phương này, tu vi chỉ có Trúc Cơ trung kỳ, nhưng chiến lực chính thức của ông ta thì tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ gặp phải cũng sẽ đau đầu.
- Đây chính là bầy yêu của Mặc mỗ! Nếu ngươi có bản lĩnh thì đem chúng nó đi đi!
Tiếng Mặc Phương vang vọng mang theo tự tin, trên mặt ông ta đầy vẻ kiêu ngạo.
Mặc Phương cầm Tự Yêu Đan, trên mặt đầy vẻ ta đây. Ông ta vừa lấy viên đan dược này ra, thì trong lòng không còn lo lắng nào nữa. Bởi ông ta chưa từng nghe qua có loại dị yêu nào, lại chống cự được sức hấp dẫn của Tự Yêu Đan.
Nhưng rất nhanh ông ta đã biến sắc, chẳng những ông ta như vậy, mà tộc nhân Ô Đạt bộ ở bốn phía cũng đều mở to hai mắt, ngơ ngác không thể hiểu nổi, nhìn năm con Thanh Mộc Lang.
Trong năm con Thanh Mộc Lang, trừ Đại Mao đang nhắm mắt ngủ gục, còn đám Nhị Mao lại lộ ra vẻ hiếu kỳ, chúng nó ngửi ngửi vài cái rồi cùng lộ ra vẻ khó hiểu, nhìn về phía Mạnh Hạo.
Thấy Mạnh Hạo không nói gì, đám chúng nó lại quay lại chơi đùa với nhau, Đại Mao thì vẫn đang nhắm mắt. Năm con sói đều không có nhìn Mặc Phương lẫn Tự Yêu Đan lấy một lần nào nữa.
So sánh với sự điên cuồng của đám dị yêu biến ra từ trong đồ đằng của các tộc nhân ở xung quanh, mấy con Thanh Mộc Lang này thật bình tĩnh. Trong đầu Mặc Phương, sấm sét đang nổ đùng đùng.
Bốn phía trở nên yên tĩnh, gần trăm người ở đây dường như cùng ngừng thở.
- Không thể nào... Tại sao có thể như vậy! Đây là... là Tự Yêu Đan a! Tất cả dị yêu ở đây đều không thể chống cự nổi Tự Yêu Đan...
Mặt của Mặc Phương tái nhợt. Sự việc xảy ra đối với ông ta là một đả kích rất lớn. Ông ta thì thào, thân thể lảo đảo lui ra sau, nhìn nhìn viên đan nuôi dị yêu quý giá nhất trong tay mình, rồi lại nhìn thái độ thờ ơ của năm con Thanh Mộc Lang.
Ông ta cảm thấy đầu óc quay cuồng, ánh mắt mờ mịt, cũng bắt đầu hoài nghi bản thân mình.
Mạnh Hạo ho khan một tiếng, có chút đồng tình với cảm giác của Mặc Phương. Nếu ông ta lấy ra những vật khác, có lẽ sẽ làm đám Đại Mao có chút để ý. Tuy Tự Yêu Đan là vật báu của Mặc Phương, nhưng đối với đám Đại Mao mà nói, viên đan này còn không có tồn tại nửa điểm giá trị.
Từ nhỏ chúng nó đã ăn Tự Yêu Đan của gia tộc Hàn Tuyết mà lớn lên. Hơn nữa cho dù là gia tộc Hàn Tuyết, cũng không thể luyện chế ra được Tự Yêu Đan chính thức, có phẩm chất bất phàm. Trừ phi gia tộc bọn họ có đại sư đan đạo giống như Mạnh Hạo.
Có thể nói, mấy con Thanh Mộc Lang này từ nhỏ đã ngậm vàng bạc mà lớn, bây giờ có người lại cầm cục đồng, cục thiết đến đến dụ dỗ, thì làm sao chúng nó thèm để ý đến.
Hơn nữa con Đại Mao còn từng nuốt qua Tự Yêu Đan chính thức.
Gia tộc Hàn Tuyết nắm giữ đan phương cũng không phải là loại tàn phương, nhưng bọn họ dựa theo đan phương đó, cũng không thể luyện ra Tự Yêu Đan chính thức được. Bởi vì gia tộc bọn họ không phải là Phong Yêu sư!
Chỉ có Phong Yêu sư, mới có thể dẫn dắt yêu khí trong trời đất, dung nhập vào trong đan dược để luyện ra Tự Yêu Đan chính thức.
Đại Mao đã nuốt vào viên đan đó, nên nó đã có biến đổi nghiêng trời lệch đất, siêu phàm thoát tục.
- Nếu như Mặc Phương đại sư không có biện pháp nào nữa, thì đến lượt Mạnh mỗ lựa chọn dị yêu của Mặc đại sư rồi! Kính xin Tế tự tiền bối làm chứng cho việc này!
Mạnh Hạo nhìn Mặc Phương một cái rồi mỉm cười, nhìn về phía Đại tế tự của Ô Đạt bộ cách đó không xa, ôm quyền cúi đầu.
Trước đó, vị Đại tế tự này nhìn mu bàn tay phải của hắn mấy lần, hắn đều biết hết. Đây cũng là một điểm trong kế hoạch của hắn. Từ trước khi bước vào Ô Đạt bộ nửa năm về trước, Mạnh Hạo đã nghĩ ra thân phận mình sẽ để lộ trong tương lai.
Hậu duệ của gia tộc Hàn Tuyết!
Bởi vì trên mu bàn tay phải của Mạnh Hạo, có đồ đằng hình Vô Mục tằm. Hình đồ đằng này khá giống với con Hàn Tuyết tằm, người không biết thì sẽ khó phân biệt được rõ ràng. Tuy tại Tây Mạc, những bộ lạc dùng đồ đằng con tằm không ít, nhưng khi Mạnh Hạo biểu hiện ra thiên phú Tư Long, thì hắn tin tưởng nhất định sẽ làm cho người ta sinh ra một ít liên tưởng như hắn mong muốn.
Trước đó, trong đầu Đại tế tự đúng là đã xuất hiện liên tưởng như vậy.
Đại tế tự hơi suy nghĩ một chút lại nhìn về phía Mặc Phương. Lão không nói gì chỉ nhìn Mặc Phương, các tộc nhân của Ô Đạt bộ cũng dồn dập đưa mắt nhìn về phía Mặc Phương, làm cho ông ta cảm thấy đã đâm lao phải theo lao.
Mặc Phương ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo. Giờ phút này trong mắt ông ta, trình độ căm thù dành cho Mạnh Hạo đã lên đến một độ cao mới. Sau một lúc lâu, Mặc Phương cắn chặt răng, ông ta không thể ở trước mặt nhiều người, làm trái với quy củ của Tư Long, chính mình muốn đoạt lấy dị yêu của đối phương, thì phải làm tốt chuẩn bị đối phương sẽ lựa chọn lại dị yêu của mình.
- Mấy con dị yêu của hắn quá mức quỷ dị, cho dù là ta cũng không có cách nào làm cho chúng nó đi theo mình. Nhưng nếu hắn muốn đạt được dị yêu của ta thì cũng tuyệt đối không làm được!
Mặc Phương hừ lạnh một tiếng, nghĩ đến bầy yêu cường đại của mình, trong lòng ông ta đã có không ít tin tưởng. Mặc Phương vung tay phải lên, một cái túi trữ vật chuyên biệt lập tức xuất hiện trong tay. Cái túi trữ vật này được làm từ da thú, nó run lên môt cái thì lập tức có từng luồng hào quang bay ra, cùng với từng tiếng gào thét, gầm hú vang lên.
Tổng cộng có hai mươi ba con Thanh Mộc Lang, mười chín con Thanh Mộc Xà, còn có mười ba con Thanh Mộc Bức gào thét bay ra, khí thế ngập trời tràn ra bốn phía. Tiếng gầm thét vang vọng khắp nơi, làm cho tộc nhân của Ô Đạt bộ đều lộ ra vẻ kính sợ.
Tthấy cảnh này, trong lòng Mặc Phương cũng nhạt đi một ít xấu hổ trước đó. Hai mắt ông ta lóe lên, lại lấy thêm một cái túi, vung lên một cái, từ trong túi vang lên ba tiếng gào thét điếc tai nhức óc, rồi bay ra ba con dị yêu lớn tầm trên dưới mười trượng. Đó là một con rắn lớn màu xanh tím có cái đầu vừa thô vừa to; một con sói màu xanh biếc, toàn thân nó có sấm sét vờn quanh.
Cuối cùng là một con dơi. Trong chớp mắt khi nó xuất hiện đã khiến cho bầy yêu nhao nhao chấn động lớn.
Trên thân con dơi này tản ra một luồng hơi thở tang thương, giống như nó đã sống lâu thật lâu. Lúc xuất hiện, nó lơ lửng trên không trung, hai cánh thu lại, thân thẳng tắp, trong hai mắt con dơi có một vòng đục ngầu, lộ ra cái nhìn lạnh lẽo. Lúc nó đưa mắt nhìn quanh bốn phía, những người chạm phải ánh mắt đó đều không nhịn được mà rung động tâm thần.
- Ba con dị yêu cấp năm! Kinh ngạc hơn nữa là ba con dị yêu đều biến dị. Nhất là con dơi đen này... có thể so với cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ!
- Cấp bốn cũng có hơn mười con. Cấp ba càng chiếm phần đông! Không có loại cấp hai!
Tộc nhân của Ô Đạt bộ ở bốn phía nhìn Mặc Phương càng thêm kinh sợ.
Tư Long cấp năm tại Tây Mạc đã xem như là cường giả. Như Mặc Phương này, tu vi chỉ có Trúc Cơ trung kỳ, nhưng chiến lực chính thức của ông ta thì tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ gặp phải cũng sẽ đau đầu.
- Đây chính là bầy yêu của Mặc mỗ! Nếu ngươi có bản lĩnh thì đem chúng nó đi đi!
Tiếng Mặc Phương vang vọng mang theo tự tin, trên mặt ông ta đầy vẻ kiêu ngạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.